Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 181

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

A Lí có chút nhịn không được, có chút đồng tình nhìn bóng dáng của Hoàng Phủ Giới.
Nói với Tô Mạt :“Tiểu thư, Thất điện hạ cũng là hảo ý.”
Tô Mạt bĩu môi,“Ta đương nhiên biết.”
Có lúc ít nhiều cũng gì hảo ý, xuất phát từ hảo tâm, lại bởi vì phương pháp không hợp lí, làm ra chuyện xấu ?
Thậm chí bị người xấu lợi dụng?
Lần này nếu Hoàng Phủ Giới Gi*t một người, chuyện này liền thật sự gây đến phiền toái rất lớn.
Phía dưới Trần Lượng ngông nghênh mang theo Hình chưởng quầy, lúc này một thanh âm thanh thúy truyền đến,“Trần đại nhân, chậm đã!”
Trần Lượng vừa thấy Tô Mạt, nhất thời cảm thấy vui vẻ, hết thảy dựa theo kế hoạch tiến hành, nha đầu ૮ɦếƭ tiệt này đã mắc câu.
Chỉ cần nàng dám xuất ra ngọc bài được ngự ban, như vậy bọn họ liền thắng.
Vừa có thể ly gián cảm tình giữa nàng cùng hoàng đế, còn có thể làm cho hoàng đế đối với Tô gia sinh ra nghi kị thậm chí chán ghét.
Dù sao lấy thanh danh của hoàng đế ở bên ngoài diễu võ dương oai, cho dù là công chúa cũng đều phải bị xử phạt.
Huống chi là nha đầu được hoàng đế nhìn nhiều hơn vài ánh mắt?
Càng sâu xa hơn, Hương lâu này có Hoàng Phủ Cẩn cùng Hoàng Phủ Giác hai người bọn họ giám sát, xảy ra chuyện như vậy, nhân hai người bọn họ cũng thoát không được can hệ.
Trần Lượng đắc ý dào dạt, nhìn Tô Mạt bằng nửa con mắt.
Tô Mạt mỉm cười, thi lễ,“Trần đại nhân tựa hồ thực nhàn nhã a. Không bằng lên trên lầu uống ly trà.”
Trần Lượng muốn cự tuyệt, ai ngờ Tô Mạt lại cười nói tiếp:“Trần đại nhân, kế hoạch có biến đổi, chẳng lẽ không có người thông tri ngươi sao?”
Trần Lượng sắc mặt đại biến, lại vẫn là tự trấn định, cười lạnh nói:“Ngươi nha đầu này, nói năng bậy bạ, cái gì kế hoạch. Các ngươi ỷ thế Hi*p người, khiến cho mặt mũi hoàng gia mất hết, nhiễu loạn sự yên ổn trong kinh thành, bản quan muốn bắt ngươi vấn tội. Đây chính là kế hoạch.”
Ra là chuyện như vậy, hoàng đế không có chỉ thị, Tô quốc Công cũng không dám xuất đầu, vài tên hoàng tử lại như rùa đen rút đầu......
Ai lại không sợ dính đến nước bẩn?
Chẳng lẽ ở kinh thành trông coi cửa hàng là dễ dàng như vậy sao?
Trần Lượng hừ một tiếng,“Tô lão bản, trị an trong kinh thành này, đều là do ta quản .”
Nói xong liền vẫy hô người đem nàng bắt đi.
Tô Mạt dung mạo như đanh lại, nhất thời có một cỗ uy nghiêm tản ra, tuy rằng tuổi còn nhỏ, lại làm cho người ta không dám xâm phạm.
Vài người cứ do dự không biết xông lên hay không một lúc.
Đặc biệt biết nàng là nữ nhi của Quốc Công, lại càng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Tô Mạt phủi phủi làn váy, ánh mắt lướt qua, đã thấy đám thủ hạ của A Lí dựa theo trước kế hoạch ra tay, lập tức đình chỉ cười, nhìn tên kiêu ngạo không ai bì nổi là Trần Lượng.
Đột nhiên nàng có cái chủ ý, Kinh Triệu Doãn là một tên quan không tệ.
Nàng xoay người hướng vào trong phòng đi, Trần Lượng không có cách nào, đành phải xuống ngựa.
Dù sao, nàng là nữ nhi của Quốc Công, hắn cũng không dám sai người ta trực tiếp tróc nã nàng.
Hắn biết nàng nhất định hội hối lộ hắn, khi đó vật chứng cũng lấy được, chính mình là có thể lập công .
Tô Mạt hơi hơi cười hướng Hình chưởng quầy gật gật đầu, sau đó thỉnh Trần Lượng hướng chính đường tiếp khách đi lên.
Lăng Nhược đáp xuống phía sau ra tay như điện, bay nhanh đâm đám tùy tùng của Trần Lượng mỗi người một châm.
Nàng ra tay mau lẹ, hơn nữa bên trên cây châm có thuốc tê, cho nên bọn họ chỉ cảm thấy hơi đau một chút, giống như bị cái gì cắn một cái, lập tức tê ngứa , liền gãi.
Một người hô lên muốn đi toilet, một người gãi ngứa.
Chỉ có một người ngơ ngác như gỗ theo vào đại sảnh.
Trần Lượng quang minh chính đại hướng chính giữa ngồi xuống, khinh thường nhìn chằm chằm Tô Mạt, thầm nghĩ: Bất quá là tiểu nha đầu, tội gì phí lớn tâm tư như vậy đến đối phó nàng?
Tùy tiện dùng một mưu kế, là có thể chơi ૮ɦếƭ nàng.
Lúc này Tô Mạt vung tay lên, sai Hình chưởng quầy mang sang một mâm nén bạc đến.
Bạc ròng như hoa tuyết.
Trần Lượng hai mắt sáng ngời, hét lớn một tiếng,“Giỏi, ngươi là tên điêu nữ, cũng dám hối lộ bản quan, tùy tùng đâu, bắt lại cho ta!”
Lúc này bên ngoài tiếng giày lộp cộp, có người vọt vào đến.
Tô Mạt hô lớn:“Cứu mạng a, cứu mạng a......”
Nàng gỡ ngọc bội của mình cởi xuống, lại lập tức đem mâm bạc kia hất đổ.
Trần Lượng sửng sốt một lúc, cầm trụ cánh tay của nàng,“Điêu nữ, ngươi đùa giỡn bản quan?”
Tô Mạt khóc lớn:“Trần đại nhân tha mạng, ta đều đem bạc cho ngươi rồi, đều cho ngươi. Ngươi đừng Gi*t người. Van xin ngươi không cần Gi*t người......”
Lúc này Hình chưởng quầy xông lên đánh tên tùy tùng ngơ ngác đi theo kia vài cái, tên tùy tùng kia vốn trúng thuốc tê, có điểm mơ hồ, thấy có người đánh mình, lập tức tỉnh lại, một cước đem Hình chưởng quầy đá ngã lăn ra, cầm đao liền đâm qua.
“Dừng tay!”
Một tiếng gào to, như sấm sét giữa trời quang.
KhiếnTrần Lượng sợ tới mức lập tức ngây người.
Cùng với “Vù” một tiếng vang lên, cổ tay tên tùy tùng kia lập tức bị phi tiêu cắm trụ, hắn đau đớn kêu thảm thiết một tiếng, ôm tay quỳ trên mặt đất.
Trần Lượng mù mờ, tại sao có thể như vậy?
Hắn nắm chặt Tô Mạt cánh tay, Tô Mạt đem ngọc bội kia thuận tay giấu vào trong lòng hắn, lạnh lùng cười, lập tức há mồm cắn xuống trên mu bàn tay hắn.
Bị đau Trần Lượng kêu thảm thiết một tiếng, tùy tay dùng sức hất tay ra một cái.
“Mạt nhi!”
Mấy người vừa tới không hẹn mà cùng kinh hô ra tiếng, nhìn Tô Mạt bị Trần Lượng một cái tát hất ra, bay ra ngoài ᴆụng vào chân bàn bên cạnh.
Một người phi thân xoẹt một cái, một tay đón lấy nàng ôm vào trong иgự¢, vội vàng không ngừng xem xét nàng.
Tô Mạt hơi hơi híp mắt, nhìn vào một đôi mắt đen bóng thân thiết, biểu tình vốn ôn nhuận bình tĩnh là thế, thế nhưng giống như cửa sổ giấy bị gió lạnh xé rách, lạnh run.
Nàng ngây ngẩn cả người.
Nàng chỉ là giả vờ thôi, Trần Lượng đâu có đánh nàng?
Nàng làm bộ bị đánh, sau đó chính mình bay ra, muốn cho Trần Lượng gia tăng thêm tội nghiệt.
Vì sao kẻ đến ôm lấy nàng lại là Hoàng Phủ Giác?
Lúc này hai người mắt to đối mắt nhỏ, đều là bộ dáng thập phần kinh ngạc.
“Khụ khụ......” Nàng rất xấu hổ .
Mà Hoàng Phủ Giác cũng sửng sốt, hắn làm sao...... bối rối như vậy......
Hắn vội buông nàng ra.
Lúc này vài người Tô Việt hướng lại đây,“Mạt nhi, có bị đau lắm không?”
Tô Việt một phen ôm lấy nàng,“Ta đưa ngươi trở về,” Lại hô:“Mau, đi gọi đại phu.”
Nhìn hắn bộ dáng lo âu, Tô Mạt nhịn không được muốn cười, vội kéo kéo tay áo hắn, lặng lẽ nói:“Nhị ca......”
Tô Việt cúi đầu, mới nhìn nàng đang mân miệng đắc ý cười, giống như tiểu hồ ly giảo hoạt.
Hắn ngẩn ra, lập tức hiểu được, nha đầu này, hù ૮ɦếƭ người !
Nhìn thấy một cái tát kia của Trần Lượng, trái tim của hắn cơ hồ muốn đình chỉ đập, chỉ hận bản thân không biết võ công, không thể bảo hộ nàng, hận không thể đi lên đạp ૮ɦếƭ Trần Lượng!
Trần Lượng bị Hoàng Phủ Giác mang người đến chế trụ, còn muốn la to, kết quả Hoàng Phủ Giác đứng dậy, từ trong lòng hắn lấy ra khối ngọc bội kia của Tô Mạt, lạnh lùng nói:“Trần đại nhân, ngươi vẫn là không cần nói. Nhiều lời càng sai. Đến lúc đó để tự bệ hạ phán quyết đi.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc