Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 122

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

“Ngươi là đứa con riêng đáng xấu hổ, bất quá là Tô quốc Công ở bên ngoài cùng nữ nhân không đứng đắn sinh hạ, ngươi còn tự coi mình là thiên kim tiểu thư thật sao!”
Tống tiểu thư tức giận đến lệch mũi, bắt đầu táo bạo vạch trần gốc gác của Tô Mạt, điều này là nàng sai người đi thăm dò nghe được từ miệng mấy người lớn trong nhà mới biết được.
Bên ngoài thịnh truyền Tô Mạt chính là Tô Nhân Vũ ở bên ngoài cùng kỹ nữ sinh ra, làm bộ nói là nghĩa nữ mang về nhà.
Hoàng Phủ Kha lập tức kêu la nói:“Lôi nàng ta đi ra ngoài, chúng ta không muốn cùng nhau đọc sách với thứ tiểu tạp chủng.”
Tô Mạt trong lòng cười lạnh, dò xét chỗ trống, nhìn thấy cái nghiên mực ở trên bàn lợi dụng lúc người khác không chuẩn bị liền đập qua.
Thần thái bình tĩnh, động tác lại vừa nhanh vừa độc.
Nghiên mực bao gồm cả mực nước, bất ngờ nện vào trên vai Tống tiểu thư, đau đến nỗi nàng ta kêu lên oai oái, lập tức khóc lớn, sai người xông lên đánh Tô Mạt.
Hoàng Phủ Kha cũng bưng lên nghiên mực đập lại.
Tô Mạt thân mình linh hoạt, hơn nữa có tập nội công, lại học tiểu cầm nã thủ, ứng phó như thường.
Dạo gần đây, nàng một chút cũng không thụt lùi.
Tay mắt lanh lẹ đem đại tiểu thư đẩy sang bên cạnh, sai người bảo hộ nàng ta, nàng thì huỵch huỵch trốn dưới gầm bàn, né tránh nghiên mực của Hoàng Phủ Kha, sau đó giơ tay tiếp được, lại vươn tay ném trở về.
Lần này đập trúng cái trán của một tiểu cung nữ, nhất thời máu chảy như trút nước.
Triệu học sĩ tức giận đến nỗi ngồi đơ ở ghế trên, hít thở khó nhọc, trợn trắng mắt. Thanh danh cả đời của hắn, liền như vậy bị hủy rồi.
Cho dù là giảng bài cho thái tử, ngũ hoàng tử, hắn đều chưa từng bị chịu qua một chút tức bực.Nay thế nhưng mỗi người đều không đem hắn để vào mắt, bọn nhỏ mới sáu bảy tám tuổi đã dám làm phản.
Hắn vươn tay chỉ chỉ, lập tức ngã bất tỉnh nhân sự.
Bên kia Hoàng Phủ Kha cùng Tống tiểu thư chửi bậy, sai cung nữ đi lên đánh Tô Mạt, kết quả một đám cũng không ai dám tới gần.
Tô Mạt tự mình chiếm đóng ở một khu bàn học, đồ đạc trên bàn không cần biết là của ai, cứ thấy nghiên mực cùng sách vở là vơ lấy, càng nhiều mực nước càng tốt.
Quăng hết ra xa, mực nước đầm đìa, cả những người đứng xem xung quanh cũng mặt mũi lấm lem dính mực.
Nàng đem chống tay cạnh sườn, đứng giữa trung tâm, hướng Tống tiểu thư các nàng ngoắc đầu ngón tay,“Đến đây a!”
Tống tiểu thư bị nàng đập cánh tay trái đều không nâng lên được, tay phải quơ lấy cái chặn giấy nện qua.
Tô Mạt ngắm chuẩn, cúi đầu xuống, né tránh, cái chặn giấy kia lập tức nện trên người tiểu hoàng tử đứng phía sau.
Tô Mạt ngắm chuẩn, cúi đầu xuống, né tránh, cái chặn giấy kia lập tức nện trên người tiểu hoàng tử đứng phía sau.
Không khéo, cũng chính là người mà hai ngày trước bị Hoàng Phủ Giới đánh gãy cái răng cửa.
Góc nhọn trên cái chặn giấy nện ở trên trán hắn, nhất thời làm lủng đầu, máu lập tức chảy ra.
Tiểu hoàng tử sợ tới mức oa oa khóc lớn, sau đó hai mắt nhắm lại, hôn mê bất tỉnh.
Tô Mạt lấy một địch mười, đại tiểu thư nguyên bản còn muốn tiến lên khuyên nhủ, thấy nàng không bị thiệt thòi, lại luôn nháy mắt ra hiệu với mình, nghĩ Tô Mạt luôn chững chạc, tuy rằng còn nhỏ, nhưng to gan lớn mật.
Liền nghĩ ngay ra Tô Mạt khẳng định là có kế hoạch riêng, thế là không tiến lên quấy rầy nữa, ngược lại đi theo tiểu cung nữ leo ra ngoài cửa sổ đứng ở bên ngoài xem cuộc chiến.
Càng đánh càng loạn, hai công chúa và một tiểu hoàng tử có quan hệ tốt với tiểu hoàng tử mới bị té xỉu kia cũng gia nhập chiến đoàn, cũng là giúp đỡ Tô Mạt, cầm khối nghiên mực liền đáp qua bên kia .
Hoàng Phủ Kha ngày thường làm người kiêu ngạo, lại điêu ngoa tùy hứng, mặt ngoài có nhiều người sợ nàng ta, người thật sự có tâm với nàng ta lại thiếu.
Trừ bỏ vài kẻ thường nịnh bợ, mọi người đều lùi ra bên ngoài, đem toàn bộ học đường để lại cho bọn hắn đại chiến.
Hoàng Phủ Giới bởi vì nhắc nhở Tô Mạt cẩn thận, bị Hoàng Phủ Kha ghen ghét, bị một cái bình nước nện trên người, hắn cũng nổi giận, giúp đỡ Tô Mạt đánh trả.
Tô Mạt nhìn thấy νũ кнí bên cạnh không nhiều lắm, liền nói với Hoàng Phủ Giới,“Đừng ném nhiều!”
Hoàng Phủ Giới thuận tay đem nhặt mấy thứ đồ rửa 乃út đưa cho nàng, Tô Mạt ngắm chuẩn ngay một tiểu thái giám sức chiến đấu có vẻ mạnh, ném một cái đồ rửa 乃út qua, trúng chính giữa ót hắn, làm cho hắn đổ máu ngất đi.
Lúc này bên ngoài truyền đến thanh âm bén nhọn của thái giám,“Bệ hạ giá lâm, thái tử điện hạ giá lâm......”
Tô Mạt tròng mắt vừa đảo, giữ chặt Hoàng Phủ Giới một phen,“Đến!”
Nàng kéo hắn xông lên, Hoàng Phủ Kha cùng Tống tiểu thư nghĩ rằng nàng sợ rồi, muốn tới nhận tội xin lỗi, lập tức liền đi đến tóm lấy tóc nàng đánh.
Tô Mạt nhân cơ hội kia bẻ gẫy cán 乃út cắm vào bọn họ, thuận tiện lấy một ít máu của người khác thoa lên trên mặt, cổ, tay của chính mình cùng Hoàng Phủ Giới.
“Đều dừng tay hết cho trẫm!”
Một tiếng gầm giận dữ vang lên, uy nghiêm lạnh lùng, nhất thời bên trong học đường lặng ngắt như tờ.
Yên tĩnh trong chớp mắt, lại vang lên những âm thanh vù vù quỳ xuống đất, dập đầu, tố khổ, cầu xin tha thứ......
Hoàng đế vẻ mặt đóng băng, sau ót như bị nện trúng, giáo dục nhiều đứa nhỏ như vậy, chưa từng có tình trạng này xảy ra.
Hắn nhìn về phía Triệu học sĩ trước mặt.
Triệu học sĩ đã tỉnh lại đúng lúc, khóc đầm đề trên khuôn mặt già nua, phủ phục ở dưới đất thống khổ,“Bệ hạ, bệ hạ, lão thần vô năng, vô năng a. Phụ tá bệ hạ an bang trị quốc, lão thần cũng không cần chớp mắt, không phải nói khoác lác, lão thần không có gì vấn đề gì nan giải, nhưng là...... Trẻ bướng khó dạy, khó hơn cả lên trời a!”
Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Giới nhìn nhau cười, sau đó vội cúi đầu quỳ rạp trên mặt đất ô ô khóc.
Hoàng đế thật sự là bị bọn họ chọc tới hồ đồ, nhìn quét một vòng, lạnh lùng nói:“Người đâu, đem bọn chúng đều đưa vào trong viện.”
Lấy tư thái của bọn họ như hiện tại, cũng không cần đi Linh Thính đường, hay Thánh Hiền đường , chỉ xứng ở trong sân viện chịu thẩm tra.
Đại thái giám Lưu Ngọc lập tức sai người ta chuyển long ỷ đến cho hoàng đế ngồi, lại lấy ghế mời thái tử ngồi, sau đó lại sai người đỡ Triệu học sỹ lên an ủi.
Lại có người đem nhóm học sinh phân làm hai nhóm, vô tội, ngồi ở một bên, tham dự vào liền quỳ gối trên đất lạnh như băng.
Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Giới thành thật an phận quỳ .
Hoàng Phủ Kha cùng Tống tiểu thư cũng chưa từng gặp qua tình huống này, cũng chưa từng chịu qua loại ủy khuất này.
Hoàng Phủ Giới mặc áo choàng thêu long rộng thùng thình, tay ở dưới ống tay áo gắt gao cầm lấy tay Tô Mạt, như sợ nàng chạy mất vậy.
Hắn quay đầu lặng lẽ nháy mắt với nàng,“Ngươi lá gan rất lớn nha.”
Tô Mạt hơi hơi giương khóe miệng, hừ một tiếng, nàng là cố ý.
Trong cung không giống với Tô gia, Tô gia nhỏ, hơn nữa là người cùng nhà, có trưởng bối quản, chỉ cần có lý thì tốt rồi.
Trong cung thì khác, trong cung là nơi giẫm lên xương cốt của nhau mà trèo lên.
Nếu nàng không đủ mạnh, sẽ bị người ta nuốt sống.
Không cẩn thận chọc giận long nhan, có khả năng ૮ɦếƭ không có chỗ chôn, nhưng long nhan cũng có nhiều cách chọc giận.
Chọc tức long nhan, có đôi khi cũng có thể đạt được sự chú ý ngoài dự đoán.
Đương nhiên, bản thân cần có bản lĩnh.
Nay đối với nàng mà nói, mình không thiếu đầu óc, nhưng thiếu quyền lực và thế lực.
Ở trong cung, Tĩnh thiếu gia cũng không được.
Nàng nhất định phải tự mình bảo vệ bản thân, bảo hộ hắn, tận khả năng giúp hắn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc