Chương V22: Cuộc thi đá cầu ở thư viện.(1)“Mẫu thân, người mau nhìn! Thanh cữu cữu có thể đứng lên a!” Vân Tiểu Mặc là người đầu tiên phát hiện sự tồn tại của Vân Khê, dưới ánh nắng mặt trời, khuôn mặt hắn tươi cười, đặc biệt rạng rỡ. Vân Thanh cũng dừng động tác, quay đầu nhìn Vân Khê, trong đôi mắt hiện lên vài phần cảm kích. Nếu không phải mấy ngày nay Vân Khê chế thuốc cùng giúp hắn làm vật lý trị liệu, trao cho hắn niềm tin, chỉ sợ hắn cũng sẽ cam chịu, không dám đứng lên lần nữa.
“Khê nhi, ngươi đến rồi.” Nụ cười bên môi hắn càng thêm tươi đẹp.
Vân Khê cất bước đi tới, đứng cạnh con trai, ánh mắt hướng về phía Vân Thanh:”Ngươi khôi phục rất nhanh, ta thấy chỉ cần qua một hai tháng nữa, ngươi có thể đứng vững như người thường, tự mình bước đi.”
Vân Thanh đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt thoáng ảm đạm:”Đáng tiếc, một thân võ công, lại phải tu luyện lại lần nữa.”
Hai chân hắn dù được điều trị tốt, nhưng một thân võ nghệ được tu luyện, chỉ sợ rất khó có thể phục hồi. Muốn trở nên cường đại, hắn phải lần nữa luyện lại võ công, nhưng cần một thời gian rất dài, hắn sợ chính mình chưa kịp mạnh mẽ, Mẫn Mẫn của hắn đã bị Tư Đồ gia gả cho kẻ khác.
“Hiện tại ta có một bộ võ công thích hợp với ngươi, chẳng những giúp toàn bộ võ công của ngươi hồi phục, mà còn giúp ngươi nhanh chóng tăng cấp.” Vân Khê nhớ đến Tàn hoa bí lục, trong đó có một chương võ rất hợp cho người như hắn tu luyện.
Tàn hoa bí lục là vật gia truyền của Vân gia, vốn không nên cho người ngoài biết, nhưng Vân Thanh là nam nhân đời thứ ba duy nhất của Vân gia, cũng là thân nhân của nàng. Vân gia muốn thực sự trở nên cường đại, chỉ dựa vào mỗi thực lực của nàng, tuyệt đối không thể, cho nên tất yếu phải bồi dưỡng cho hắn trở nên mạnh mẽ, sau này khi nàng rời Vân gia, theo Long Thiên Tuyệt tới Lăng Thiên cung, ở nhà cũng không xảy ra náo loạn.
Vân Thanh nghe được tin tốt như thế, hai mắt nhất thời sáng trưng, vị đường muội này lần lượt cho hắn kinh hỉ cùng hi vọng, hắn không biết nên báo đáp nàng như thế nào.
“Khê nhi, mạng của ta sau này là của ngươi!” Một câu ngắn gọn, bao hàm thiên ngôn vạn ngữ. Lời cảm tạ này biểu đạt lòng biết ơn chân thành, tha thiết vô tận của hắn, chỉ có lấy mệnh báo đáp, mới có thể biểu đạt hết tâm ý của hắn.
“Mạng của ngươi, vẫn là nên dành tặng cho đường tẩu đi.” Vân Khê nhếch mi, nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn đang dần đỏ lên, nàng dịu dàng cười.
“Ngươi không nên đứng quá lâu, sẽ không tốt cho đôi chân, tốt nhất ngươi nên ngồi nghĩ tí đi.”
Vân Thanh không hề phản đối, nghe theo lời nàng, về ngồi trên xe lăn. Dù sao, hôm nay tiến bộ được như thế, hắn đã thấy thực thỏa mãn.
Vân Khê đỡ hắn ngồi xuống, vừa định buông tay đứng lên, hắn bỗng nhiên bắt lấy cổ tay nàng, dùng ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm nàng:”Ngươi có thể nói cho ta biết, ngươi thật sự là Vân Khê sao?”
“Ở chỗ này của ta, có một cái bớt hình nguyệt nha.” Vân Khê chỉ tay vào иgự¢ của mình, không trả lời trực tiếp nhưng vẫn khiến hắn hiểu, bởi chỉ có Vân Khê đích thực, mới có bớt trên người, đây là chuyện người trong Vân gia ai cũng đều biết. Hắn mặc dù hoài nghi thân phận nàng, cũng không thể chứng thực điều gì.
Vô thanh vô thức thở ra.
Vân Thanh thu tay về, đáy mắt lộ vẻ hiểu rõ.
“Vân gia có nữ nhi như ngươi, chính là phúc khí của chúng ta.”
“Ngươi mới là niềm tự hào của Vân gia, trước kia là thế, về sau cũng vậy.” Vân Khê lẳng lặng nhìn hắn, bàn tay trắng nõn vuốt ve tóc hắn, nghiêm nghị nói:”Một ngày nào đó, ta chung quy cũng sẽ rời khỏi Vân gia, toàn bộ Vân gia sẽ do ngươi gánh vác, không thể đổ trách nhiệm cho người khác. Cho nên, mau chóng đứng lên, Vân gia cần ngươi.”
Vân Thanh nhìn nàng, thấy trong mắt nàng một sức mạnh vô hình, hơi thở quanh người càng lúc càng mãnh liệt.
“Ngươi yên tâm đi! Ta sẽ làm cho Vân gia trở nên cường đại, một ngày nào đó, Vân gia sẽ không còn phải sợ hãi hoàng quyền, thậm chí có thể ngang với thập đại gia tộc.” Ánh mắt hắn nhìn xa xăm, lóng lánh một loại quang mang khác thường.
“Ta nên nói thập đại gia tộc sở dĩ có cái danh đó bởi vì bọn họ đều có thần khí gia truyền, mười loại thần khí kia nghe nói thập phần thần bí, có được năng lượng vô hạn, một khi phát ra, đủ để hủy thiên diệt địa.Thập đại gia tộc đều cất dấu thần khí của mình ở một nơi rất bí mật, trừ khi gia tộc gặp họa vô đơn chí, thì bọn họ tuyệt đối không sử dụng. Đó là thứ giúp bọn họ nhiều năm đứng vững, ngay cả Thánh cung cũng vô pháp lay động được bọn họ…”
Tin tức này, nàng nghe được từ trong miệng Long Thiên Tuyệt, khi nói đến thập đại thần khí kia, đôi mắt đen láy của hắn ánh lên tia nhìn sáng rực, ánh mắt nàng cũng rực rỡ theo, thập đại thần khí đấy, ai mà không muốn? Đừng nói là Long Thiên Tuyệt, đến cả lòng nàng cũng có chút rục rịch.
Nhưng mà, thập đại thần khí dễ đoạt như vậy sao?
“Vân gia ta nếu muốn chân chính trở nên cường đại, muốn thoát khỏi ách thống trị của hoàng quyền, cách nhanh nhất, chính là trở thành một trong thập đại gia tộc, biến thành siêu cấp thế gia!”
Vân Thanh nhíu mi, lâm vào trầm mặc:”Muốn bước vào thập đại gia tộc, nhất định phải được ban thần khí…”
“Thần khí vốn là vật cầu mà không thể có, biện pháp tốt nhất, chính là đoạt lấy!” Vẻ sắc bén hiện lên mặt nàng, Vân Khê cười cười:”Đương nhiên, với thực lực của Vân gia hiện nay, tất nhiên không thể đấu với bọn chúng. Còn nhiều thời gian, việc chúng ta cần làm hiện giờ, chính là tích tụ thực lực, ngày sau xuất một kích, khiến cho người người nhìn tới biến hóa long trời lở đất của Vân gia ta!”
“Thanh ca, ngươi có uy vọng khá cao trong quân doanh, có thể từ đám thân tín chọn ra một số người có thể tin cậy, âm thầm huấn luyện, khiến bọn họ trở thành thế lực ngầm của Vân gia ta. Ta chẳng những có thể cấp cho ngươi vạn lượng hoàn kim tiền bồi dưỡng mà còn có thể chế ra đan dược giúp thực lực của họ mau chóng gia tăng… Mục đích của chúng ta chỉ có một, chính là khiến cho Vân gia mỗi lúc càng cường đại! Cường đại đến mức không có bất kì kẻ nào dám khi dễ Vân gia, phạm tới Vân gia chính là tự tìm đường ૮ɦếƭ!”
Vân Thanh nhìn nàng, trong mắt không khỏi hiện ra tia sáng rực rỡ, toàn thân run rẩy đứng lên, kích động tới tột đỉnh!
Thật sự, có thể có một ngày như thế sao?!
Phạm vào Vân gia ắt ૮ɦếƭ!
Lời nói cuồng ngạo tới cỡ nào! Cho dù là phụ thân của hắn, một thế hệ chiến thần của Nam Hi quốc thời xưa, cũng không dám nói ra lời nói cuồng ngạo như thế, một nữ tử như nàng tại sao có thể tự tin như vậy?
Nhưng mà, hiện thực trước mắt, biểu hiện ở cuộc thi tài tranh bá của nàng, còn có thành tựu xuất sắc của nàng ở lần lượt từng thứ một, hết thảy tất cả đều xác định nàng có đủ thực lực để trở nên kiêu ngạo.
Trong đầu của hắn hiện lên một vài cảnh tốt đẹp trước đây, tiếng hít thở cũng dần trở nên hào hùng hơn, hắn nắm chặt hai tay, gân xanh nổi lên, toàn thân toát ra vẻ hưng phấn!
“Khê nhi, ta nhất định sẽ không làm ngươi thất vọng.”
Ánh mắt rực lửa!
Vân Thanh bị lời nói của nàng khích lệ mãnh liệt, nhiệt huyết cả người sôi trào.
Từ chỗ Vân Thanh trở về, Vân Khê nắm tay con trai, nhàn nhã bước từng bước, trong đầu suy nghĩ kĩ về một số sự tình.
Vân Tiểu Mặc ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, tò mò hỏi:”Mẫu thân, người không phải thích vàng nhất sao? Vì sao lại cho Thanh cữu cữu nhiều vàng như vậy?”
Vân Khê cúi đầu, đối mặt với con trai nói:”Vàng rất đáng quý, nhưng không thể nào quý bằng tình thân—- nếu một ngày nọ mẫu thân bị bắt cóc, đối phương yêu cầu Tiểu Mặc giao ra vạn lượng hoàng kim để chuộc người, Tiểu Mặc có đáp ứng hay không?”
“Con không đáp ứng!” Vân Tiểu Mặc không chút nghĩ ngợi lắc lắc đầu, khiến Vân Khê cảm thấy rất mất mặt. Đứa nhỏ vô lương tâm, cư nhiên chỉ yêu vàng, không yêu nương!
“Vì sao?”
“Tiểu Mặc sẽ bảo phụ thân đưa vàng, để phụ thân đi cứu mẫu thân. Về phần vàng của Tiểu Mặc, cũng chính là vàng của mẫu thân, Tiểu Mặc nhất định giữ thật kĩ thay cho mẫu thân.”
Vân Khê rốt cuộc giãn miệng cười, hết sức vui mừng, sờ sờ đầu con, khen ngợi:”Tiểu Mặc quả nhiên hiếu thuận! Về sau muốn vàng, cứ đi tìm phụ thân con, của hắn cũng là của chúng ta, của chúng ta thì mãi là của chúng ta, hiểu chưa?”
“Ân, phụ thân thoạt nhìn rất có tiền đấy!”
Long Thiên Tuyệt đang tán gẫu cùng đệ đệ, đột nhiên sau lưng cảm thấy lành lạnh, nhịn không được rùng mình một cái, nghĩ thầm, rốt cuộc là ai đang dám tính kế với hắn?
“Mẫu thân, ngày mai tại thư viện có một trận đấu, người cùng phụ thân nhớ đến xem con nha, được không?”
“Được, không thành vấn đề, mẫu thân nhất định tới cỗ vũ con!”
“Nhớ nha!”
Trong viện, cây xanh tươi tốt, hình ảnh một lớn một nhỏ đứng đối diện nhau, ấm áp biết bao. Vô luận ai nhìn thấy cảnh này, cũng không nhịn được động lòng. Trên thế gian này, trân quý nhất chính là chân tình! Cũng là thứ dễ dàng khiến người người xúc động!
Một lúc sau, Vân Khê đến phòng luyện đan, cùng Lam Mộ Hiên chăm chú hết sức vùi đầu vào đống thuốc. Long Thiên Tuyệt dẫn theo vài tên hộ pháp ra ngoài làm việc. Đến khi qua giờ cơm chiều, hai người mới chạm mặt nhau.
“Không xảy ra chuyện gì chứ? Tại sao lại về trễ vậy?” Vân Khê sau khi hỏi, mới giật mình với chính mình, mặt không khỏi hồng hồng, lời ấy chẳng phải có chút giống với lời mà thê tử thường chất vấn trượng phu sao?
Long Thiên Tuyệt thản nhiên cười, đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng:”Một ít việc vặt, không cần lo lắng.”
“Chàng không về Lăng Thiên Cung, thật sự không sao chứ?” Vân Khê cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như hắn nói, thập đại gia tộc và Thánh cung đều tìm cách đối phó hắn, mà hắn lại để hết thảy mấy vị hộ pháp ở lại Nam Hi quốc, có thể nói là toàn bộ lực lượng, nếu hiện tại có người tấn công Lăng Thiên Cung, vậy hắn chẳng phải khó mà xử lí được?
Long Thiên Tuyệt chăm chú nhìn nàng, dịu dàng cười, im lặng thật lâu.
“Ta hỏi sao chàng không trả lời?” Vân Khê sốt ruột thay hắn.
Ánh mắt Long Thiên Tuyệt hạ xuống, nói:”Nếu thật sự lo lắng cho ta như thế, vậy hãy theo ta trở về, thế nào?”
Nghe hắn nói vậy, Vân Khê liền biết mình đoán không sai, hắn đích thực gặp việc rắc rối, nhưng mà nàng cung Tiểu Mặc còn ở đây, hắn lo lắng, khó lòng rời đi một mình.
Vân Khê nắm bàn tay lành lạnh của hắn, thở dài:”Hiện tại Vân gia loạn trong giặc ngoài, thập phần rối ren, ta không thể phất tay bỏ đi được. Hay là chàng về trước, đợi ta xử lí xong mọi chuyện bên này, sẽ mang theo Tiểu Mặc tới Lăng Thiên Cung tìm chàng.”
Long Thiên Tuyệt nhìn nàng thật lâu, có chút bất đắc dĩ, hắn nghiêng người, ôm nàng vào lòng. Không muốn nàng vì hắn lo lắng, nhưng tình cảnh hiện giờ ngày càng nguy cấp, hắn không muốn mình đem theo rắc rối mà ở cạnh nàng.
“Trước tiên không cần vội! Ta giúp nàng giải quyết những khó khăn của Vân gia trước, rồi đi cũng không muộn.”
“Có thể cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?” Vân Khê dụi dụi đầu vào иgự¢ hắn, cúi đầu khẽ hỏi.
“Chuyện nhỏ! Nàng không cần hỏi đến, nàng nên đặt hết tinh lực ở Vân gia đi.” Ở góc độ nàng không nhìn thấy, ánh mắt Long Thiên Tuyệt thoáng ảm đạm, sau đó lại hiện lên một vệt tinh quang khó hiểu, nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng, nói:”Khê nhi, đêm nay ta không ở cùng nàng được, nàng nên nghỉ ngơi sớm chút nha.”
Vân Khê nghe hắn nói thế, vừa ngượng ngùng lại vừa có chút buồn bã.
“Tiểu mặc ngày mai sẽ tham gia một cuộc thi, chàng sẽ đến chứ?”
Đêm nay, hắn hẳn sẽ có hành động đi? Liên quan tới Hách Liên Tử Phong, hay là Thánh cung? Vân Khê trong lòng nhộn nhạo không yên, thân phận của hắn đã gần như bại lộ, thập đại gia tộc cùng Thánh cung vốn xem hắn là cái đinh trong mắt, sợ khó mà buông tha cơ hội hắn ở ngoài Lăng Thiên Cung đuổi Gi*t hắn. Nhưng mà, nếu hắn không muốn nói, nàng cũng sẽ không hỏi, tin rằng hắn ắt có biện pháp.
“Ta nhất định đến!” Hắn không do dự mà đáp ứng. Tay hắn nhẹ nâng cằm nàng, cúi đầu, hôn lên đôi môi mềm mại như cánh hoa của nàng.
“Khê nhi, ta phải đi. Thực sự đêm nay ta rất muốn ôm nàng ngủ…” Hắn thở dài, nhìn vào ánh mắt đang mong mỏi của nàng, dùng ngữ khí có chút mờ ám nói:”Đêm mai đi, đêm mai, ta nhất định hảo hảo bồi thường nàng.”
“Bồi thường cái gì?” Vân Khê đập vào иgự¢ hắn, có chút xấu hổ, ý hắn giống như là, nàng dường như “không thỏa mãn Dụς ∀ọηg” sao.
(câu nói kinh điển của Tiểu Mặc)“Chàng cẩn thận một chút, ngàn vạn lần đừng để bị thương, sáng mai, ta cùng Tiểu Mặc ở nhà chờ chàng…” Một câu “ở nhà chờ chàng” khiến cả hai người đồng thời rung động, liếc mắt nhìn nhau, có một loại tình ý ấm áp như đang nảy nở.
Long Thiên Tuyệt đi rồi, để Vân Khê một mình tịch mịch trong phòng. Nằm trên giường trằn trọc, bên trong gian phòng trống rỗng còn lưu lại hương vị của hắn.
Tưởng niệm, thản nhiên tưởng niệm.
Lo lắng, nồng đậm lo lắng.
Rõ ràng chỉ qua một đêm là có thể gặp lại, nỗi nhớ nhung lại như thủy triều tràn dâng, khiến nàng không cách nào ngủ. Trong đêm tối, thường xuyên truyền đến tiếng thở dài của nàng, như tiếng oán than của thiếu phụ.
Đến hừng đông, nàng mới từ từ đi vào giấc ngủ.
Nàng chỉ mới vừa chợp mắt chốc lát, đã bị một nụ hôn say đắm đánh thức.
“Chàng trở lại rồi?” Vân Khê thấy được người trước mắt, vui sướng như sóng đánh ập vào bờ.
Trong không khí ngoài hương vị của hắn, còn có mùi máu nồng đậm tràn ngập.
“Chàng bị thương?” Vân Khê khẩn trương kiểm tra toàn thân hắn, phát hiện tay hắn đang ứa máu. “Rốt cuộc là ai làm ngươi bị thương?” Nàng vội vàng lấy thuốc trị thương, thay hắn xử lí vết thương.
Long Thiên Tuyệt từ đầu tới cuối đều trầm mặc không nói, chỉ lẳng lặng nhìn nàng, bên môi dịu dàng cười.
“Nói cho ta biết, là ai làm chàng bị thương?”
“Chỉ là vết thương nhỏ mà thôi! Một vết thương nhỏ của ta, đổi lấy sự quan tâm của nàng, ta xem như được lời.”
Vân Khê tức giận trừng mắt nhìn hắn, với thân thủ của hắn, mà làm hắn bị thương, ắt hẳn hắn đã gặp cường địch. Rốt cuộc là ai thương tổn hắn?
“Ta có lễ vật dành tặng nàng.” Long Thiên Tuyệt đột nhiên cười thần bí, lấy ra một cái hộp từ phía sau, đưa tới trước mặt nàng.
“Đây là cái gì?” Vân Khê tò mò.
“Mở ra nhìn đi.” Hắn tiếp tục cười quỷ dị, còn có chút thần sắc như tạo ra thành tựu lớn.
Mở cái hộp ra, một đạo ánh sáng chói mắt lóe lên, khiến Vân Khê nhíu mắt lại. Nhắm rồi lại mở mắt, một viên châu màu đỏ hiện ra trước mắt nàng, to bằng nắm tay, ánh sáng màu đỏ bao quanh viên châu, tràn ngập vẻ thần bí.
Nhưng khiến Vân Khê ngạc nhiên nhất chính là, nàng cảm nhận được một cổ huyền khí cường đại vây quanh viên châu, một phần dòng khí đó len vào cơ thể nàng, khiến nàng cảm thấy thoải mái vô cùng.
“Đây rốt cuộc là cái gì? Thật thần kì!”
“Đây là bảo vật của Mạnh gia, Xích Huyết linh châu. Nàng giữ nó lại, mỗi ngày hấp thu một ít huyền khí của nó, thực lực của nàng sẽ mau chóng tăng lên.”
“Xích huyết linh châu?” Vân Khê nghe được tên này, không khỏi liên tưởng tới Cửu chuyển linh châu, hai viên châu này có liên hệ gì không?
Long Thiên Tuyệt tựa như nhìn thấu lòng nàng, thay nàng giải thích thắc mắc:”Thập đại gia tộc trừ bỏ đều có một thần khí bảo hộ, còn có một viên linh châu, thần khí là νũ кнí công kích, còn linh châu lại có tác dụng bổ trợ, tăng thực lực. Các cao thủ thập đại gia tộc khi đạt đến cảnh giới huyền giai nhất định, có thể hấp thu huyền khí thông qua linh châu, giúp tăng huyền giai.”
“Cửu chuyển linh châu trong cơ thể nàng chính là linh châu chi quan, ở phần đông của linh châu có chứa một lực lượng cường đại. Nó tuy rằng bị Hách Liên Tử Phong phong ấn sức mạnh, nhưng chỉ cần nàng có thể sử dụng sức mạnh của xích huyết linh châu, mỗi một lần hấp thu huyền khí, linh châu sẽ cảm ứng được, nói cách khác, khi hấp thu huyền khí của xích huyết linh châu, Cửu chuyển linh châu cũng đồng thời cung cấp một phần huyền khí khác cho nàng.”
“Hóa ra là thế.” Hai mắt Vân Khê phút chốc sáng lên, có chút kinh hỉ.
“Đây là bảo vật của Mạnh gia, chẳng lẽ đêm qua chàng đơn độc xông tổng bộ của Mạnh gia à?” Trong nhận thức của nàng, các cao thủ của Mạnh gia thường lánh đời, số còn lại thì thích tham dự thế tục, giống như gia chủ đã qua đời của Mạnh gia cùng gia chủ hiện tại Mạnh Lạc Thu, bọn họ thuộc nhóm thứ hai, tích lũy tài phú cho Mạnh gia, cung ứng lương bổng cho người của Mạnh gia, nhưng nhóm này không đáng là gì, cao thủ chân chính trong Mạnh gia, toàn bộ đều là những người lánh đời.
Trừ khi vạn bất đắc dĩ, hoặc gia tộc tai ương ngập đầu, bọn họ mới xuất hiện, hành tẩu làm việc, bởi vì cảnh giới huyền giai mà bọn họ muốn, chính là cảnh giới vĩnh sinh bất tử, thế tục, đối với họ, chẳng có gì hấp dẫn.
Xích huyết linh châu là vật trân quý đến cỡ nào, người bảo hộ nó ắt cũng có huyền giai không tầm thường, Long Thiên Tuyệt xâm nhập Mạnh gia trộm Xích huyết linh châu, chính là việc vô cùng nguy hiểm, nếu để các cao thủ ẩn nấp sau Mạnh gia phát hiện, chẳng phải sẽ rất khó để chạy thoát thân?
Nghĩ đến, trong lòng nàng không khỏi lo sợ hồi lâu.
“Đừng lo lắng! Bọn họ sẽ không nghĩ rằng Xích huyết linh châu ở trên tay nàng, ta đã ra lệnh Phong hộ pháp đem linh châu giả hướng ngoại thành bỏ chạy, hiện tại Mạnh gia mất đi linh châu, toàn bộ tinh lực sẽ đặt trên việc tìm kiếm linh châu, không rãnh rỗi mà đối phó Vân gia.”
Nguyên lai, hắn biết nàng băn khoăn trong lòng, nên mới mạo hiểm trộm châu, để nàng có thể an tâm cùng hắn rời đi, đồng thời cũng có thể mau chóng tăng cấp, nhất cữ lưỡng tiện. Hắn nghĩ thực chu đáo!
Trong lòng Vân Khê ấm áp, khuynh thân chui vào иgự¢ hắn, dịu dàng nói:”Thiên Tuyệt, cám ơn chàng.”
Lúc này, cửa phòng mở ra, Vân Tiểu Mặc ăn mặc chỉnh tề hiện ra trước mặt hai người, bộ dáng nhỏ nhắn, dễ thương ૮ɦếƭ người.
“Mẫu thân, phụ thân, sắp trễ rồi, chúng ta mau xuất phát thôi! Con còn muốn cùng bọn Tiểu Nam luyện tập lại chút ít trước trận đấu!”
“Tiểu mỹ nam, không phải chỉ là một trận đấu thôi sao? Có cần phải khẩn trương như vậy không?” Vân Khê nhìn bộ dáng khả ái của con, nhịn không được trêu chọc.
“Không phải như thế! Trận đấu lần này của chúng ta liên quan đến quyền sở hữu Tiểu Bạch….” Vân Tiểu Mặc đột nhiên ý thức được mình nói sai, liền đem thanh âm đè thấp xuống, cúi đầu.
“Tiểu Bạch? Ngươi dám lấy Tiểu Bạch đánh đố với bọn chúng?” Thanh âm Vân Khê nhất thời to lên, trừng mắt nhìn đứa nhóc đang rụt cổ kia, tức giận bốc lửa. Nàng thầm hít vài hơi, trong nháy mắt đem cơn tức kìm xuống, vỗ tay hoan nghênh, nói:”Thật tốt quá! Ta đã sớm xem Tiểu Bạch không vừa mắt, hy vọng lần này có thể tìm một chủ nhân tốt cho nó, ta cũng không cần phiền lòng suốt ngày.”
Vân Tiểu Mặc nghe vậy, bỗng dưng ngẩng đầu, nói:”Mẫu thân, con sai rồi! Con không nên lấy Tiểu Bạch ra đánh đố! Tiểu Bạch là bằng hữu của con, con không nên lấy bằng hữu của mình ra cá cược, nhưng mà Tiểu Viễn thật sự rất quá quắt….”
Sắc mặt Vân Khê trầm xuống, quát lớn:”Bị lời nói tùy tiện của kẻ khác khích động, ngươi liền chui đầu vào rọ, để người ta lừa? Trước giờ mẫu thân có bao giờ dạy ngươi như vậy không?
Thanh âm yếu ớt của Tiểu Mặc vang lên:”Con vốn không đáp ứng, đều là Anh Tử, nàng vội vàng chấp nhận đánh cuộc với Tiểu Viễn, con….”
“Ngươi thật có bản lĩnh! Chính mình làm sai, cư nhiên còn đem tội đổ lên đầu kẻ khác. Nếu ngươi kiên trì không đáp ứng, đừng nói là Anh Tử, cho dù là phu tử cũng không có khả năng buộc ngươi làm vậy! Ngươi có phải thấy mình rất có bản lĩnh hay không, thế nên không sợ mình thất bại, tự tin thắng trận?” Thanh âm trách cứ của Vân Khê tăng thêm vài phần:”Vân Tiểu Mặc! Ngươi khiến ta quá thất vọng! Ngươi căn bản không xứng làm bằng hữu của Tiểu Bạch.”
Vân Tiểu Mặc cắn cắn môi dưới, cúi đầu nhìn hai chân, có cái gì cũng không dám nói nữa.
Long Thiên Tuyệt nhìn hai mẹ con cãi nhau, lại nhìn bộ dáng đáng thương của con trai lần nữa, nhịn không được lên tiếng khuyên nhủ:”Khê nhi, việc đã thành rối, có truy cứu trách nhiệm cũng vô ích. Ta tin Tiểu Mặc cũng biết sai lầm của mình, về sau nhất định không tái phạm, đúng không?”
Hắn âm thầm nháy mắt ra hiệu với Tiểu Mặc, Tiểu Mặc trộm ngẩng đầu, thấy được tín hiệu của hắn, vội vàng gật đầu nhận sai:”Mẫu thân, Tiểu Mặc biết sai rồi, về sau nhất định không tái phạm.”
Vân Khê tiếp tục nghiêm mặt, lầm bầm:”Chờ trận đấu kết thúc, phạt ngươi chép bí lục một trăm lần. Mấy ngày nay cũng không cần đi học, chừng nào hoàn thành, khi đó mới đến trường!”
Một trăm lần?
Vân Tiểu Mặc thầm than khổ dưới đáy lòng, một trăm bản bí lục, sợ qua năm ngày cũng chưa xong, hắn đã hẹn bọn Anh Tử đi du hồ, xem ra kế hoạch đành đổ xuống sông xuống biển.
“Vâng, Tiểu Mặc đã biết.”
Trước kia vẫn luôn thấy Vân Khê rất yêu thương con, không hề nghĩ rằng nàng nghiêm khắc như thế này, Long Thiên Tuyệt nhìn mẹ con nàng, cảm thấy thật ấm áp, thế này mới giống một gia đình đích thực!
Giáo dục con, vốn là trách nhiệm của phụ thân, hắn cảm thấy thực áy náy.
“Đã không còn sớm, chúng ta mau xuất phát thôi! Tiểu Mặc, trận đấu hôm nay, nhất định phải biểu hiện thật tốt, đánh cho đối phương hoa rơi nước chảy!”
Vân Tiểu Mặc ngẩng cao đầu, tràn đầy tự tin, quơ quơ nắm tay:”Đó là chuyện đương nhiên! Con đã vạch sẵn toàn bộ kế hoạch.”
“Ân, làm chuyện gì, không làm chuyện gì, đều phải nắm chắc mười phần thắng! Khê nhi, nàng xem Tiểu Mặc tự tin như vậy, hãy bớt giận đi, xem biểu hiện của con rồi nói sau…” Long Thiên Tuyệt ôm Vân Khê, hôn vài cái, đến khi toàn thân nàng nhũn ra, mới đắc ý dừng lại.
Vân Khê tức giận nhìn trừng trừng hai phụ tử hắn, hoàn toàn thừa nhận rằng tự tin của con trai nhất định là di truyền từ phụ thân hắn.
Một nhà ba người, còn có Tiểu Bạch, chuẩn bị xong xuôi, liền lên chiếc xe ngựa siêu cấp hoa lệ, một đường hướng về phía thư viện,
“Tiểu Bạch, thực xin lỗi, ngươi có thể tha thứ cho ta không?”
Vân Tiểu Mặc ngồi lên giường lông cáo màu trắng, rất thành tâm thành ý nhìn Tiểu Bạch hướng nó tạ tội.
Tiểu Bạch ô ô kêu lên, ngơ ngác không biết chuyện gì xảy ra.
Tiểu Mặc Mặc, ta tha thứ cho ngươi, mặc kệ ngươi làm chuyện gì, Tiểu Bạch cũng tha thứ cho ngươi.
Tiểu Bạch không ngừng gật gật đầu.
Vân Tiểu Mặc rốt cuộc cười thoải mái, kéo Tiểu Bạch lên, ôm vào иgự¢ mình:”Ta biết, Tiểu Bạch là tốt nhất!”
Vân Khê ngồi một bên, nhướng mày, không khỏi kêu oan thay Tiểu Bạch:”Tiểu Bạch đáng thương, bị người khác bán cũng không biết….” Tiểu Bạch luôn mù quáng sùng bái Tiểu Mặc, ngay cả nàng cũng có chút bất bình thay.
Vân Tiểu Mặc không phục, ngẩng đầu, nói:”Mẫu thân, người không cần châm ngòi ly gián ta cùng Tiểu Bạch, quan hệ của chúng ta chính là sinh tử chi giao!”
Đúng vậy, sinh tử chi giao a! Không phải chúng ta lén lút trộm nhiều thức ăn của người ta sao?
Vân Khê thực không xem trọng nó.
Tiểu Bạch bất mãn, kêu gào trong lòng: nữ ma đầu, đừng có mà tùy tiện ly gián ta cùng Tiểu Mặc, Tiểu Mặc Mặc đã hứa sẽ không đem ta đi bán mà.
Tiểu Bạch trừng mắt, căm giận nhìn Vân Khê.
Xem ra người tốt không dễ làm a! Vân Khê hết nói nổi, đành đem lực chú ý chuyển sang nơi khác.
Long Thiên Tuyệt biếng nhác nằm nghiêng trên thảm hồ ly, áo bào đen cùng lớp thảm trắng tạo ra hai màu đối lập chói mắt, иgự¢ áo hơi rộng mở, lộ ra một vùng da rắn rỏi, hoàn mỹ. Hắn híp mắt, nghe mẫu tử hai người nói, thần sắc lười biếng, pha lẫn chút phong tình.
Vân Khê nhìn bộ dáng này của hắn, không nhịn được nuốt nước miếng, cái gì gọi là sắc đẹp thay cơm, chính là cái này a! Nghe được thanh âm nuốt nước miếng của nàng, Long Thiên Tuyệt mở mắt ra, nhìn về phía nàng, cười vân đạm phong khinh.
“Đẹp không? Đêm nay, để ngươi nhìn thật kỹ, thật đủ…..”
Thanh âm đùa bỡn của hắn truyền đến tai Vân Khê, hại nàng đỏ mặt một trận.
Xe ngựa thoáng xóc nảy, Vân Khê đang tựa vào người hắn, liền đẩy hắn ngã xuống, ngồi trên người hắn.
“A, vị trí này so với lúc nãy thoải mái hơn. Tiểu Mặc, Tiểu Bạch, các ngươi muốn thử không?”
Vân Tiểu Mặc quay đầu, nhìn tư thế ngồi của mẫu thân trông rất thoải mái, vội vàng ôm Tiểu Bạch chạy qua, đặt ௱ôЛƓ ngồi trên người Long Thiên Tuyệt. Long Thiên Tuyệt thế mà lại bị mẹ con nàng, cùng thú cưng xem như đệm ghế. Thần sắc trên mặt hắn có chút dở khóc dở cười, đáy mắt bỗng xẹt qua tia tinh quái, hai bàn tay to không an phận sờ mó eo của Vân Khê, khiến Vân Khê sợ tới mức cứng cả người, không dám lộn xộn.
“Ân, rất là thoải mái! Nga——ân….” Trong miệng Long Thiên Tuyệt liên tục phát ra thanh âm giống vậy, khiến Vân Khê tức tới mức cả người run lên.
Vân Tiểu Mặc tò mò nhìn qua:”Phụ thân, người làm sao vậy? Tại sao thanh âm của người nghe giống với thanh âm của Bạch thúc thúc phát ra từ trong nhà xí?”
Bạch Sở Mục run run bước ra khỏi nhà xí:”Ai, ai vậy? Là ai dám bôi xấu danh dự của ta?”
Mặt Long Thiên Tuyệt cứng đờ, khóe miệng run run, thần sắc như vừa cắn ngụm bánh thì thấy một nửa con bọ trong cái bánh, nửa còn lại thì đang ở trong miệng mình.
“Ha ha ha ha…..” Vân Khê cười to, gắt gao ôm con trai, tức giận trong lòng thoáng chốc tan hết.
Vân hộ pháp và Phong hộ pháp, hai kẻ dở hơi hôm nay làm xa phu, nghe thấy tiếng cười từ bên trong truyền đến, liền liếc mắt nhìn nhau, sau đó cũng cười theo. Chỉ cách một cái cửa xe, hơn nữa nội công của bọn họ rất thâm hậu, thế nên lời nói của ba người kia, bọn họ đều nghe được nhất thanh nhị sở, tất nhiên cũng nghe được tiếng kêu đen tối của tôn chủ, cùng lời nói ngu ngơ của Tiểu Mặc.
Tưởng tượng được tôn chủ kinh ngạc ra sao, bọn họ như được trút giận, chẳng qua, bọn họ không dám cười to, chỉ có thể cố gắng kìm lại, cười khúc khích.
Ai biết rằng, bọn họ chỉ vừa mới cười một chút, bên trong liền bắn ra hai đạo huyền khí vào ót họ, khiến hai người cả kinh vội ngưng cười.
Từ trong xe ngựa, truyền ra giọng nói đáng sợ của tôn chủ:”Hai vị hộ pháo gần đây tựa hồ rất nhàn nhã, xem ra ta có lẽ nên giao thêm vài nhiệm vụ nho nhỏ cho các người?”
Nhiệm vụ nho nhỏ? Cái nhiệm vụ nho nhỏ mà tôn chủ nói đến, luôn siêu cấp khó a.
Đừng mà….
Hai người thầm than khổ dưới đáy lòng, bọn họ đâu có cố ý nghe lén, là do cửa xe không cách âm tốt mà.
“Tôn chủ, ngài hiểu lầm! Chúng ta mới nhìn về phía trước thấy bọn ngựa ủn ௱ôЛƓ, cảm thấy thực buồn cười, thế nên mới cười vài tiếng.”
“Đúng vậy, đúng vậy! Ta cũng nhìn thấy, đích thực có con ngựa đang ủn ௱ôЛƓ, rất là buồn cười.”
Vân hộ pháp cùng Phong hộ pháp hai người mong đánh lừa được hắn, tránh được một kiếp.
Ai ngờ, bên trong triều ra thanh âm còn đáng sợ hơn:”Các ngươi tựa hồ rất muốn chấp hành mấy cái nhiệm vụ nho nhỏ kia mà….”
Hai người liếc mắt nhìn nhau, mặt đối mặt, đồng thời tỉnh ngộ. Lời của bọn họ, chẳng phải là so sánh tôn chủ với ௱ôЛƓ ngựa sao? Khó trách thanh âm tôn chủ bỗng nhiên lạnh lùng thêm vài phần, ૮ɦếƭ tiệt, ai nghĩ ra chủ ý ngu ngốc đó chứ?
“Phu nhân…..” Hai người không dám dùng lý do gì để biện hộ nữa, đành cầu cứu phu nhân.
Thanh âm Vân Khê truyền ra:”Đừng để ý đến hắn! Tiếp tục đánh xe ngựa đi!”
“Tạ ơn phu nhân!”
“Phu nhân thật sự là nữ tử thiện lương nhất, ôn nhu nhất, thông minh nhất trên đời này!”
Hai người vừa đánh ngựa, vừa kẻ hát người họa, hết lời ca ngợi nàng, khiến Vân Khê đắc ý một trận. Có thuộc hạ thật tốt, thời điểm tâm tình không tốt, có thể đem ra xả giận, thời điểm tâm tình tốt, liền bảo họ diễn trò cùng, thật là thực dụng a!
Nếu hai người Vân hộ pháp cùng Phong hộ pháp biết được nàng đang nghĩ gì, bọn họ nhất định muốn đập đầu vào đậu hủ tự tử a.
Xe ngựa tiếp tục tiến về phía trước, rất nhanh đã đến Nam Phong thư viện.
Bởi vì trận đấu hôm nay có liên quan tới tiểu thiếu gia phủ tướng quân cùng La Thần phủ, cho nên không ít kẻ đến góp vui, trước cửa thư viện huyên náo, ồn ào.
Xe ngựa của nhà Vân Khê dừng lại, hấp dẫn ánh mắt của không ít người.
Vân Tiểu Mặc dẫn đầu, mở cửa xe, nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi xe ngựa.
Trong đám người, vang lên tiếng hoan nghênh của bọn nhỏ.
“Tiểu Mặc.”
“Tiểu Mặc, hôm nay nhất định phải đánh bại Tiểu Viễn, đánh cho hắn hoa rơi nước chảy.”
“Tiểu Mặc, chúng ta đều cổ vũ cho ngươi, nhất định phải thắng a!”
Bọn nhỏ xem Tiểu Mặc như tiểu siêu nhân mà đón đãi, vây quanh Tiểu Mặc ở đại môn thư viện.
Vân Khê cùng Long Thiên Tuyệt theo sau hắn, bước xuống xe, chậm rãi, thong thả đi. Vân hộ pháp cùng Vân hộ pháp lúc đầu theo sát họ, sau đó liền cách xa ra, bọn họ đã có kinh nghiệm rồi, không dám nghe lén tôn chủ cùng phu nhân nói chuyện nữa đâu.
Trên đường, Long Thiên Tuyệt nắm tay Vân Khê, hai người thong dong bước, nhớ đến tình cảnh lần đầu tiên nắm tay, trong lòng ngọt ngào không thôi.
“Khê nhi, cái thư viện này có phong thủy rất tôt, hay là, để ta mua lại nó đi?”
Trên trán Vân Khê rơi xuống mấy cái hắc tuyến, nơi này chính là thư viện a, làm sao nói muốn mua là có thể tùy tiện mua cơ chứ?
“Chàng bắt đầu chú ý tới sự nghiệp giáo dục từ khi nào thế?”
“Ta chỉ nghĩ, nếu mua lại nó, sau này nếu có thời gian rãnh rỗi, có thể cùng nàng đến đây tản bộ.”
Hắc tuyến trên đầu Vân Khê nhiều thêm gấp đôi, thì ra là thế, quả nhiên suy nghĩ của hắn không thể nào giống người thường được.
“Vân di!” Từ xa xa, truyền đến tiếng hô của Nam Cung Anh.
Ánh mắt Vân Khê vi liễm, giãy khỏi tay Long Thiên Tuyệt, hướng tới phương hướng của nàng ta.
Hôm nay, đến cùng Nam Cung Anh còn có một vị lão giả, xem thần thái ung dung cao quí của hắn, cùng xiêm y chính là loại gấm vóc hoa lệ mà chỉ hoàng gia mới có, đoán được hắn có lẽ là đệ đệ của đương kim hoàng thượng- Lục vương gia.
Nhưng mà, Vân Khê mặc kệ hắn có phải cái Lục vương gia gì đó hay không, vừa tiến lên phía trước, liền ngồi xổm xuống trước mặt Nam Cung Anh, vẻ mặt nghiêm túc, thẩm vấn:”Anh Tử, có phải ngươi quyết định thay Tiểu Mặc về chuyện tham gia trận đấu, còn đáp ứng lấy Tiểu Bạch ra đặt cược hay không?”
Nam Cung Anh như là bị dọa đôi chút, lễ phép gật đầu:”Chính bởi La Tiểu Viễn thực sự khiến ta tức giận, hắn còn mời hai tên gia nhân từ bên ngoài, mỗi ngày đều đi khắp nơi tìm Tiểu Mặc gây phiền toái. Ta….ta chỉ muốn…….” Nhìn thấy sắc mặt ngày càng lạnh của Vân Khê, nàng sợ hãi không dám nói thêm gì nữa, lắc mình trốn sau lưng ông nội.
“Anh Tử, nếu có một ngày, Tiểu Mặc lấy ngươi ra cá cược với kẻ khác, tâm tình của ngươi sẽ như thế nào? Trong mắt của ngươi, Tiểu Bạch chỉ là thú sủng, nhưng nó cùng Tiểu Mặc lớn lên, nó chính là bằng hữu thân thiết nhất với Tiểu Mặc. Ngươi bảo Tiểu Mặc lấy bằng hữu của mình ra đánh đố, ngươi có nghĩ tới cảm nhận của Tiểu Mặc hay không, có nghĩ tới cảm nhận của Tiểu Bạch hay không?”
Nam Cung Anh chớp chớp đôi mắt to linh động, ánh mắt từ khi*p sợ dần chuyển sang áy náy, nói lí nhí:”Thực xin lỗi, Vân di, ta biết sai rồi.”
Vân Khê xoa xoa đầu nàng, rốt cuộc cười với nàng ta một cái, dù sao cũng chỉ là một đứa bé, biết sai biết thay đổi, thế là tốt.
“Ngươi chính là cái nha đầu kia ở Vân gia?” Lúc này, Lục vương gia vốn trầm mặc từ nãy tới giờ bắt đầu lên tiếng.
Vân Khê đứng dậy, chống lại thần sắc bình tĩnh của Lục vương gia, bắt đầu tinh tế đánh giá vị vương gia tiêu giao mà ông nội lẫn phụ thân đều khen không dứt miệng.
Vị vương gia này là đệ đệ của đương kim hoàng đế, hắn mỗi ngày thượng triều, nhưng không hề nói bất kì lời nào, mặc kệ triều chính, cũng không hề kết bè kết cánh, lén lút lui tới cùng bọn quan viên. Vị vương gia như vậy, không hề có quyền thế trong tay, nhưng lại không thể khiến người ta phủ nhận được: hắn chính là một thành viên của hoàng thất.
Phụ thân từng nói, Lục vương gia khi thượng triều từng phá lệ, vì nàng nói một câu. Nàng rất tò mò, mình rốt cuộc có cái gì, mà có thể để một vị vương gia có thân phận, địa vị hiển hách, nhưng chưa từng gặp qua nàng, lại thay nàng nói chuyện? Hay là hắn nhìn trúng thực lực của Vân gia? Nếu thật sự như thế, nhiều năm qua hắn có thể thanh tâm quả dục, không ham muốn gì cũng chỉ là một loại thủ pháp che dấu của hắn, mục đích thật sự, có lẽ cũng giống với Nam Cung Tỉ, Nam Cung Dực…..
Lòng người khó đoán, Vân Khê khó mà không hoài nghi hắn!
“Vân Khê tham kiến Lục vương gia.”
Ánh mắt của Lục vương gia bình thản quét qua người nàng vài lần, lập tức lại chuyển hướng về phía Long Thiên Tuyệt, ánh mắt trầm tĩnh như gương mặt, không có chút nào nổi sóng.
“Vị này chính là tôn chủ của Lăng Thiên cung- Long Thiên Tuyệt?” Hắn hơi vung tay, không làm mất đi phong phạm của hoàng gia, không kiêu ngạo không siểm nịnh, lại biểu đạt ý thưởng thức, biểu hiện như thế, không chỉ đạt được cảm tình tốt từ Vân Khê, mà cả Long Thiên Tuyệt cũng không ngoại lệ.
“Sớm nghe nói đến thanh danh của Lục vương gia, hôm nay gặp mặt, hân hạnh hân hạnh!”
“Anh Tử tuổi nhỏ ngang bướng, lại có tính hiếu thắng, lão phu dù đã giáo huấn nàng nhiều lần, nhưng dạy mãi mà không sửa. Hôm nay thấy được nàng nghe lời Vân tiểu thư khuyên răn, về sau xin Vân tiểu thư chiếu cố nàng nhiều hơn, giúp lão phu ân cần dạy dỗ một phen.” Lục vương gia cúi đầu nhìn tôn nữ của mình, con ngươi bình tĩnh rốt cuộc nổi lên gợn sóng.
“Anh Tử, nhanh lên một chút tới đây! Tranh tài sắp bắt đầu rồi.” Xa xa, có các bạn nhỏ gọi nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Nam Cung Anh nhất thời sáng lên, ngọt ngào nói, “Gia gia, Vân di, con phải đi trước rồi, một lát gặp lại.”
“Đi đi!” Vân Khê hướng về phía nàng cười nhẹ
Thấy vậy nụ cười của Nam Cung Anh càng thêm rực rỡ trong lòng suy nghĩ: Vân di thật tốt, dạy ta đạo lý làm người, còn chịu hướng về phía ta cười! Khiến nàng càng thêm kiên định cố chấp muốn gả vào Vân gia, nàng nhất định phải làm cho Vân di cũng thương nàng như mẫu thân.
“Chúng ta cũng đi qua đi! Những hài tử này mỗi đứa đều là quỷ nhỏ chưa lớn, không biết bọn họ rốt cuộc đang muốn đùa giởn cái gì.” Lục vương gia cười đến có chút bất đắc dĩ, đối mặt với cháu gái mình thương yêu nhất, đáy lòng hắn thân tình tràn lan.
Đi tới hiện trường tranh tài, tiếng người ồn ào, không nghĩ tới người hôm nay đi tới hiện trường để xem cuộc thi cư nhiên lại nhiều như thế, hơn nữa phần lớn đều là gia đình hiển quý trong triều, Vân Khê khỏi có chút hoài nghi, quan viên Nam Hi quốc không phải là quá mức thanh nhàn sao. Có phải chính là nguyên nhân hay không, cho nên Nam Hi quốc chỉ đứng hàng thứ năm trong ngũ quốc?
Nhìn lại cách thức phân bổ chỗ ngồi quan sát, nơi này nghiễm nhiên đã thành một triều đình thu nhỏ, từ phân bổ đơn giản biến chất trở nên phức tạp, một bên là quan viên lấy Vân gia cầm đầu cùng với quan viên lấy La gia cầm đầu phân loại ra ngồi hai bên, tạo thành cục diện đối lập. Từ nhân số song phương nhìn kỹ, hiển nhiên thế lực của La gia đã tăng thêm một bậc, những quan viên lúc trước đứng ở bên Vân gia, cũng bởi vì biến hóa gần đây của Vân gia, mà ngược lại đã đứng về phía La gia.
Vân Khê dưới đáy lòng cười lạnh, không nghĩ tới trong một cuộc thi đá cầu nho nhỏ của đám nhóc, lại diễn biến thành cuộc chiến giữa hai phe kẻ thù chính trị, thật sự là làm người ta buồn cười và đáng tiếc.