Edit: OsicaseBeta: Tiểu Mộng“Hiện tại có người xem thường Vân tộc ta, thân là Tông chủ, lúc này không đứng ra, vậy Vân tộc để cho ngươi làm Tông chủ để làm gì?” Vân Khê trào phúng nói.
Các cao thủ của Nội tông Vân tộc, có người đối với người vừa mới nhậm chức Tông chủ rất bất mãn, lúc này cũng đứng ra nói: “Tông chủ, nàng nói không sai, Vân tộc ta tuyệt đối không thể để cho người ta làm nhục, ngài vẫn nên đứng ra, lấy lại danh dự cho Vân tộc ta mới phải!”
Cung chủ ánh mắt sắc bén, liếc một cái về phía cao thủ kia: “Bổn tọa tự có tính toán, còn chưa tới phiên ngươi tới quơ tay múa chân!”
Cao thủ kia chần chờ, còn muốn nói nữa, đột nhiên có một gã cao thủ khác ςướק lời nói: “Tông chủ, cũng không phải là bọn ta vượt quá phận sự, muốn quơ tay múa chân trước mặt ngài, thật sự là liên quan hệ đến danh dự của Vân tộc ta, chúng ta phải khuyên bảo.”
“Tông chủ, xin ngài đứng ra, vì Vân tộc đòi lại danh dự!” Các cao thủ đi theo Cung chủ đến đây, đều đồng loạt lên tiếng khuyên tiến, Cung chủ sắc mặt khẽ trắng bệch, đôi môi khẽ run lên, lộ ra tức giận.
Vân Khê mặc dù cách một khoảng xa, nhưng thính lực cũng không tệ, lời của đám đông đều nghe lọt vào trong tai, cất giọng nói: “Tông chủ nếu là sợ, không còn gì để nói. Ngươi bây giờ làm trò trước mặt các cao thủ giang hồ, không bằng tự mình đem vị trí Tông chủ truyền cho ta, ta một khi làm Tông chủ, như vậy vì Vân tộc lấy lại danh dự, là chuyện của ta nên làm, ta nhất định sẽ vì Vân tộc đứng ra đòi lại danh dự! Như thế nào? Ngươi có thể đem vị trí Tông chủ nhường lại hay không?”
Lời nói của Vân Khê vừa ngừng, khắp mọi nơi, liền có người rối rít ồn ào.
“Nhường lại đi! Không có dũng khí, cũng đừng chiếm hầm cầu không muốn thải, ngươi không cần, người khác còn muốn sử dụng đây!”
” Tông chủ của Vân tộc hóa ra là con chuột nhắt nhát gan, ha ha ha, những cao thủ Vân tộc, các ngươi thật cam tâm phụng sự một vị Tông chủ nhát gan như chuột nhắt sao? Đổi lại là ta, đã sớm phản nàng rồi!”
“Phản nàng! Phản nàng!”
“Nhường lại! Nhường lại!”
“……”
Vân Khê đã hiểu, giọng nói đầu tiên, rõ ràng chính là đến từ ông ngoại, giọng nói người thứ hai còn lại là đến từ đại ca, ha hả, xem ra bọn họ cũng đã phát hiện sự tồn tại của nàng rồi, hơn nữa dùng cách này để báo vị trí của bọn họ cho nàng.
Kèm theo giọng nói ồn ào càng ngày càng nhiều, Cung chủ mặt lúc đỏ lúc trắng, sắc mặt rất là khó coi, bà ta mở to hai mắt nhìn, con ngươi cơ hồ muốn rơi ra ngoài.
Đứng ở giữa lôi đài Nhị chưởng quỹ tựa hồ cũng có ý nghiêng về Vân Khê, mở miệng nói: “Tất cả mọi người đều thấy được, hiện nay thực lực của Vân tộc đã không bằng lúc trước rồi, cho nên gia tộc đệ nhất căn bản không có phần của Vân tộc, bởi vì bọn họ căn bản không xứng lọt vào trong mắt của chủ nhân nhà ta.”
Vân Khê ánh mắt chợt lạnh, mặc dù không hài lòng lời nói của Nhị chưởng quỹ cho lắm…, nhưng dưới mắt mục tiêu của nàng là Cung chủ, về phần gia tộc Bắc Thần và Nhị chưởng quỹ, sau rồi hãy nói không muộn.
“Ngày đó ở Vân Huyễn điện, chính là vị Tông chủ này mang theo con gái cùng phu quân và người hầu của mình vứt bỏ Vân Huyễn điện mà chạy, hiện tại biến hóa nhanh chóng, lại trở thành Tông chủ Nội tông của Vân tộc Tông. Ta thật sự nghi ngờ, vạn nhất Nội tông một ngày kia gặp chuyện phiền toái, bà ta có thể lại một lần nữa mang theo con gái cùng phu quân và người hầu của mình vứt bỏ Nội tông mà chạy hay không? Đều nói giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời những cao thủ Nội tông, các ngươi cần phải nhìn cẩn thận, bà ta rốt cuộc có đáng giá nhận được sự tín nhiệm của các ngài hay không?”
Cung chủ trên mặt chợt đỏ lên, máu toàn thân thoáng cái xông lên đỉnh đầu, bà ta rốt cục đứng lên, căm tức nhìn Vân Khê nói: “Vân Khê, ngươi khinh người quá đáng! Vị trí Tông chủ của bổn tọa chính là được Tông chủ trước kia tự mình chỉ định, ngươi là cái gì? Bất quá chỉ là một Cung chủ Vân Huyễn điện nho nhỏ tự phong mà thôi, ngươi có tư cách gì mà phán xét bổn tọa?”
Lúc này, Nhị chưởng quỹ lập tức lên tiếng: “Nhị vị, tất cả mọi người là người trong giang hồ, nếu nhị vị đều có chỗ bất mãn đối với đối phương, không bằng lên đài so thắng thua, ai thắng, người đó chính là chủ nhân của Vân tộc. Mọi người đang ngồi ở đây, đều là nhân chứng của các ngươi.”
Con cáo già này, đây là đang xúi giục các nàng, muốn làm cho các nàng tàn sát lẫn nhau, tiêu hao lực lượng của các nàng, gia tộc Bắc Thần bọn họ chẳng phải là ngư ông đắc lợi sao.
Mặc dù Vân Khê rất muốn mượn cơ hội hung hăng thu thập Cung chủ, nhưng giờ phút này, có thể ở trước mặt mọi người chế ngạo nhục nhã bà ta một phen, mục đích của nàng đã đạt được.
“Đây là việc nhà của Vân tộc chúng ta, cũng không nhọc đến phiên chư vị làm nhân chứng cho chúng ta, vẫn là không nên làm trễ nãi việc chính sự của gia tộc Bắc Thần thì hơn. Dù sao có Thủy Quy cự thú của ta canh giữ ở ngoài cửa thành, ai cũng chạy không được.” Vân Khê lạnh lùng nói.
Cung chủ giận nhìn chằm chằm nàng, còn muốn nói cái gì đó, trên bầu trời, đột nhiên xuất hiện một thân ảnh.
Áo bào màu xanh, đạo cốt tiên phong
( ý nói có khí chất của thần tiên), không phải là Các chủ của Long gia, còn có thể là ai?
“Ta tới sớm sao?”
Các chủ giọng nói nhàn nhạt, truyền vào trong tai mỗi người, giống như là một trận gió mát lướt nhẹ qua.
Hai người Vân Khê và Long Thiên Tuyệt đồng loạt đứng lên, hướng trên bầu trời xa xa nói: “Các chủ!”
Các chủ ở trên bầu trời phiêu du giữa không trung, cúi đầu, hướng về phía của hai người một cái nhìn, ôn hòa mà cười.
Tất cả mọi người ở xung quanh cũng rối rít hướng Các chủ chắp tay mà lạy, hành động này là phát ra từ nội tâm kính ngưỡng
( kính trọng + ngưỡng mộ), cũng không phải là dùng võ lực để uy Hi*p mà có thể đạt được.
“Các chủ, đại giá quang lâm.” Nhị chưởng quỹ chắp tay lạy.
“Bắc Thần đâu?” Các chủ hỏi.
Nhị chưởng quỹ hướng nơi xa ngắm nhìn một cái, ôn nhuận cười nói: “Chủ tử đã tới.”
Tiếng nói vừa ngừng, cũng không lâu lắm, cả bầu trời của quảng trường liền thổi qua một cỗ kình phong, trên người mỗi người đều cảm thấy áp lực, cảm giác hít thở không thông bao phủ toàn thân.
Tử Yêu thật sự đã tới.
Cũng chỉ có trên người của lão ta mới có thể thả ra lực lượng đáng sợ như thế……
Mọi người đang có mặt ở quảng trường rối nhanh chóng, yên tĩnh lại, hiện trường yên lặng như tờ.
Trên bầu trời, Tử Yêu mặc một bộ áo bào màu bạc, phất phới bay trong gió, một đầu tóc trắng tùy ý xõa ra, dài đến đầu gối, rõ ràng không có nghe thấy bước của lão, thế mà chỉ trong nháy mắt liền từ nơi xa đi tới nơi gần đó. Một đôi mắt màu tím yêu dị không ngừng chuyển động, khiến cho hồn phách của người ta trong nháy mắt đã bị đoạt đi bảy phần.
Vân Khê và Long Thiên Tuyệt liếc mắt nhìn nhau, âm thầm ngạc nhiên, thực lực của Tử Yêu tựa hồ lại tăng. Điều này tuyệt đối không phải là tin tức tốt, địch thủ càng cường đại, áp lực của bọn họ lại càng lớn, một khi lão ta thật sẽ xuống tay với Long gia, Long gia trừ Các chủ, sợ là không có người thứ hai có thể ngăn cản được lão ta.
Tử Yêu dừng ở trước mặt Các chủ, hai người đều là trên không trung đứng thẳng, tiến hành nói chuyện với nhau: “Long Các chủ, ngươi quả nhiên đáp ứng lời mời đến đây. Những kẻ tham gia vào việc truy tung năm đó, có thể lọt được vào mắt của ta chỉ có hai người, đó là ngươi và Vân Huyên, về phần những người khác……”
Ánh mắt của hắn liếc về hướng Sơn Âm, cười lạnh: “Cũng chỉ là một bọn chuột nhắt nhát gan!”
Nơi nào đó ở Sơn Âm, huyền khí lay động, cao thủ ẩn thân ở nơi nào đó bị chọc giận, nhưng là bọn họ vẫn không có hiện thân, đúng là để cho Tử Yêu nói trúng, bọn họ chính là bọn chuột nhắt nhát gan!
Giọng nói của Các chủ liền vang lên cũng nhìn lướt qua cái hướng kia, nhàn nhạt cười nói: “Bắc Thần, ta biết ngươi nuốt không trôi oán hận trong lòng, nhưng gây tai họa cho người vô tội, đúng là không thỏa đáng, hi vọng hôm nay đánh một trận, có thể làm cho ngươi tiêu tan được oán hận trong lòng.”
“Tiêu tan oán hận trong lòng của bổn tọa? Nói thì dễ! Ngày đó người Gi*t bổn tọa, đem bổn tọa phong ấn, một người cũng đừng nghĩ tránh được!” quanh thân Tử Yêu sát khí tăng vọt, đôi con ngươi màu tím của lão phát ra từng đợt từng đợt ánh sáng yêu dị, lão ta vung tay lên, hướng về phía Các chủ, “Hiện tại, bắt đầu từ ngươi ——”
Ầm, bên trong thân thể của Tử Yêu, bộc phát ra lực lượng hết sức to lớn, một pho tượng huyễn thú màu tím mềm rũ xuống bay lên, bầu trời cuồng loạn, cả hội trường bị bao phủ bởi khí thế dũng mãnh, phần lớn mọi người bị áp chế, không đứng lên được.
Cho dù là cao thủ cấp bậc Vân Khê và Long Thiên Tuyệt, cũng bị lực lượng này ép tới nỗi thật sự khó thở.
Bọn họ biết, Tử Yêu đây là ôm quyết tâm nhất định phải chiến đấu với Các chủ. Các chủ có thể ngăn cản được sao?
Trên bầu trời, thân ảnh Các chủ từ từ bay xa, cả người ở không trung giống như là trở nên mơ hồ. Hơi thở của ngài ấy nhẹ nhàng, nhàn nhạt, cùng Tử Yêu mạnh mẽ vừa vặn ngược lại, nhưng nếu đem lực lượng của Tử Yêu so sánh với một cái chùy, thì mỗi một cái cũng giống như là sấm sét, còn Các chủ chính là một cây bông mềm nhũn, bay bổng nhẹ nhàng, cho dù là chùy đánh vào người của ngài ấy, cũng rất khó khăn kích động lên làn sóng.
Hiện trường chỉ một thoáng sôi trào.
Cuộc chiến chân chính bắt đầu……
Long Thiên Tuyệt ngẩng đầu nhìn lên trên không trung, ánh mắt từ từ trầm ngưng, một lúc lâu, hắn nói: “Khê Nhi, chúng ta đi!”
“Đi nơi nào?” Vân Khê không giải thích được.
Long Thiên Tuyệt kéo tay nàng, rời đi đám người, ở một góc quảng trường mà đám người không nhìn thấy, hai vợ chồng đồng loạt thi triển ẩn thân thuật, hoàn toàn biến mất ở trong taamg mắt của mọi người.
Giờ phút này tâm tư của Tử Yêu đều đặt ở trên người của Các chủ, đúng là cơ hội tốt nhất cho bọn họ hành động, có thể tìm được tiểu phượng hoàng và hồn phách của Vân Huyên, chỉ có thể tìm vào giờ phút này.
Bên trong phủ đệ của gia tộc Bắc Thần, thủ vệ bị điều động một nửa, còn có một nửa ở lại.
Hai vợ chồng Vân Khê ẩn thân tiến vào phủ đệ, cơ hồ không có một chút trở ngại nào, thời gian của bọn họ không nhiều lắm, trước khi tỷ võ kết thúc, phải tìm được tiểu phượng hoàng.
“Không xong, có người xông vào gian phòng của chủ nhân!”
Vân Khê ngẩng đầu, nhìn Long Thiên Tuyệt đang nắm cổ họng gào thét, không khỏi nở nụ cười.
Chỉ một thoáng, khắp mọi nơi những cao thủ đều được điều động, hướng về cùng một hướng chạy đi.
“Đi, chính là chỗ đó!” Long Thiên Tuyệt lôi kéo Vân Khê hướng về phía mọi người chạy tới.
Nếu hai người bọn họ đi từng gian tìm kiếm gian phòng của Tử Yêu, quá tốn thời gian, dùng biện pháp này, mặc dù mạo hiểm, dễ dàng đả thảo kinh xà
(tương tự như câu rút dây động rừng), nhưng cũng là con đường hữu hiệu nhất nhanh chóng nhất.
Đang ở trong phòng tu luyện Hách Liên Tử Phong nghe được động tĩnh, mở mắt ra, vọt ra ngoài gian phòng. Hắn hôm nay không có đi tham gia yến hội của gia tộc, thứ nhất hắn biết hôm nay lão tổ tông sẽ cùng Các chủ của Long gia tiến hành một cuộc đại chiến, bất kể là thắng thua, hắn đều không làm được cái gì, thứ hai, hắn càng sợ mình đến lúc đó sẽ cùng hai vợ chồng Vân Khê trực tiếp đối địch, hắn phải lựa chọn như thế nào, đây là một vấn đề khó khăn.
Lúc này, là ai lớn mật như thế, dám tự ý xông gian phòng của lão tổ tông?
Còn nữa, lão tổ tông đã đi đến nơi diễn ra sự kiện, người này tìm đến lão tổ tông là vì cái gì?
Hắn vừa nhăn mày vừa suy tư, vừa đi theo các cao thủ chạy về phía gian phòng của lão tổ tông.
“Phong thiếu gia.”
“Không phát hiện ra người nào?”
“Không có! Tạm thời không phát hiện ra người nào.”
Hách Liên Tử Phong ngưng thần suy tư trong chốc lát, phất tay nói: “Các ngươi đi nơi khác tìm một chút xem, đối phương rất có thể sử dụng kế giương đông kích tây, chớ để cho người ta thừa dịp có sơ hở mà vào.”
“Dạ, Phong thiếu gia, chúng ta đi nơi khác tuần tra.”
Phần lớn cao thủ đều rút ra gian phòng, Hách Liên Tử Phong một mình một người cất bước đi vào, hắn xoay người, đóng cửa phòng lại, sau khi xác định ngoài cửa không có những người khác, hắn lên tiếng nói: “Ra đi, ta biết là các ngươi.”
Bên trong gian phòng không có bất kỳ động tĩnh.
Hắn lại nói: “Cõi đời này có thể vô thanh vô tức (
im hơi lặng tiếng) xông vào phủ đệ của gia tộc Bắc Thần, còn có thể trước mặt của ta thi triển ẩn thân thuật, chỉ có thể là các ngươi.”
Lời của hắn vừa ngừng, ở trước mặt của hắn, quả nhiên xuất hiện hai người, chính là vợ chồng Vân Khê.
Hách Liên Tử Phong hơi hơi nhảy lên, không ngờ đến vợ chồng bọn họ lại cách hắn gần như thế, nhưng hắn lại không có phát hiện được, hắn không khỏi âm thầm đánh giá hai người, xem ra hai người bọn họ thực lực lại tăng lên không ít.
“Lá gan của các ngươi cũng quá lớn, mặc dù lão tổ tông không có ở trong phủ, nhưng là trong phủ đệ không thiếu cao thủ cấp Huyền Hoàng, hành tung của các ngươi một khi bị lộ, ngay cả ta cũng chưa hẳn có thể cứu được các ngươi.”
“Hách Liên đại ca, may là có huynh ở đây, chuyện sẽ dễ dàng nhiều hơn. Chúng ta lần này tới, là tới tìm kiếm Tiểu Phượng Phượng, và hồn phách của Vân Huyên ký túc ở trên người của nó, chúng ta phải mang nó rời đi, nếu không một khi Tử Yêu thu nạp lực lượng trên người bà ta, như vậy Long gia thậm chí cả đại lục Long Tường đều tràn ngập nguy cơ.”
Vân Khê thẳng thắn nói, trong nội tâm, nàng đối với Vân Huyên đã mất đi hảo cảm, nếu không phải bà ta đang ký túc ở trên người của tiểu phượng hoàng, nếu không phải lực lượng của bà ta có thể làm cho lực lượng của Tử Yêu một lần nữa thăng cấp, nói thật, đúng là nàng không nghĩ cứu bà ta. Người từng thương tổn con gái nàng, bất kể là người nào, cũng không tha thứ được!
“Các ngươi muốn tìm tiểu phượng hoàng? Cái này…… Sợ là có chút khó khăn.” Hách Liên Tử Phong chần chờ nói.
“Chắc ngươi cũng không biết tiểu phượng hoàng ở nơi nào sao? Tử Yêu thoạt nhìn cũng không có tín nhiệm ngươi trọng dụng ngươi như vậy……” Long Thiên Tuyệt ánh mắt sắc bén.
Hách Liên Tử Phong chân mày nhăn thành một đám, nói: “Lão tổ tông luôn mang nó theo bên mình, không để cho những khác bất luận kẻ nào tới gần nó, cho nên, thật sự ta không biết nó ở nơi nào.”
“Tử Yêu hôm nay cùng Các chủ giao chiến, không thể nào đem tiểu phượng hoàng bên người, lão ta nhất định là đem nó dấu ở một nơi nào đó trong phủ đệ.” Vân Khê suy đoán nói.
“Vậy cũng chưa chắc! Đừng quên, lão tổ tông năm đó bị phong ấn, Vân Huyên chính là một trong người cầm đầu. Hôm nay ngài ấy cùng với Các chủ đại chiến, mục đích đúng là vì báo thù năm đó bị phong ấn, việc trọng đại như thế, ngài ấy làm sao có thể bỏ qua cho Vân Huyên?” Hách Liên Tử Phong phân tích nói.
Vân Khê cùng Long Thiên Tuyệt liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy hắn nói cũng có đạo lý, nhưng nếu Vân Huyên thật sự bị mang đến quảng trường tỷ võ, như vậy bọn họ muốn mang nó đi, liền khó khăn nhiều hơn.
Đang lúc hai vợ chồng do dự, có nên trở về quảng trường hay không, thì giọng nói của Tiểu Nguyệt Nha từ Ngọa long Cư truyền ra: “Phụ thân, mẫu thân, Tiểu Phượng phượng nhất định ở chỗ này, con có thể cảm ứng được nó.”
Vân Khê mừng rỡ, đem Tiểu Nguyệt Nha ôm đi ra ngoài: “Tiểu Nguyệt Nha, con mau cẩn thận cảm ứng, Tiểu Phượng Phượng rốt cuộc ở nơi nào.”
Tiểu Nguyệt Nha khuôn mặt nhỏ bé nhíu lại, cố gắng gọi: “Tiểu Phượng Phượng, ngươi mau ra đây! Mau nói cho ta biết, ngươi ở đâu a?”
Giọng nói mềm nhũn lại ngọt ngào, khiến cho người nghe cảm thấy ngọt đến trái tim.
Một lúc lâu, ở một nơi nào đó trong gian phòng, phát ra động tĩnh khác thường, tiếng vang này rất nhỏ bé, nhưng là dựa vào thính giác nhạy cảm như của ba người Vân Khê, bọn họ đều cảm thấy.
“Ở dưới giường!” Hách Liên Tử Phong thấp giọng hô, ba người đồng loạt hướng bên giường chạy đi.
Vén lên đệm giường, từ dưới ván giường truyền đến thanh âm gõ nhỏ, Long Thiên Tuyệt đánh ra một chưởng, ᴆục một lỗ trên ván giường, bên trong lộ ra một hốc tối, hốc tối bên trong có bố trí kết giới, màu tím nhàn nhạt vòng quanh trong kết giới, vật bị nhốt ở bên trong chiếc Ⱡồ₦g vàng rõ ràng chính là tiểu phượng hoàng.
“Tiểu Phượng Phượng, ngươi quả nhiên ở chỗ này.” Vân Khê vui vẻ nói, Tiểu Nguyệt Nha trong иgự¢ nàng mặt mày lại càng hớn hở, trong miệng không kiềm chế được hô tên Tiểu Phượng Phượng, đưa tay ra muốn ôm nó.
“Không nghĩ tới ngươi còn có thể tới cứu ta, ta nghĩ đến ngươi bởi vì chuyện nữ nhi của ngươi mà rất thống hận ta.” Giọng nói của Vân Huyên trầm thấp từ cái miệng nhỏ của Phượng Hoàng phun ra.
Tiểu Nguyệt Nha vốn là mừng rỡ khuôn mặt nhỏ bé, nhất thời lộ ra thất vọng, bên trong đôi mắt nước mắt chực chào ra.
Vân Huyên nhìn thấy thế, cũng không kiềm chế được thở dài: “Tiểu Nguyệt Nha, lão tổ tông sẽ đem Tiểu Phượng Phượng nguyên vẹn trả cho ngươi, ngươi hãy cho lão tổ tông một thời gian ngắn nữa, chờ lão tổ tông hoàn thành tâm nguyện, nhất định đem Tiểu Phượng Phượng trả cho ngươi.”
Tiểu Nguyệt Nha nháy mắt, cũng không nói gì, miệng vểnh lên, xoay người, chui vào trong иgự¢ mẫu thân.
“Các ngươi mau nghĩ biện pháp mở ra kết giới, nhất định phải nhanh! Một khi Bắc Thần phát hiện kết giới bị phá, chúng ta muốn rời đi liền khó khăn.” Vân Huyên nói.
” Để ta!” Hách Liên Tử Phong tiến lên, từ trong lòng иgự¢ lấy ra nhi*p hồn đèn, hai tay của hắn đặt ở hai đầu của nhi*p hồn đèn, bắt đầu vận chuyển huyền khí.
Ánh sáng màu tím tinh khiết từ bên trong thân thể của hắn phát tán ra, ánh sáng màu tím tuyệt vời nhất trong thiên hạ, trong nháy mắt tập hợp xung quanh hắn, đứng cách hắn không xa hai người Vân Khê và Long Thiên Tuyệt đồng thời lui ra một bước, kinh ngạc nhìn hắn, rất là ngạc nhiên.
Lực lượng của hắn, sao đột nhiên trở nên cường đại như thế?
Từ sau lưng của hắn, hai người mơ hồ thấy được có vô số bóng ma vờn quanh, chuyển động quỷ dị, tà môn cực kỳ.
Ầm!
Kết giới phá giải.
Có nhi*p hồn đèn tương trợ, Hách Liên Tử Phong không có tiêu hao khí lực quá lớn, đã phá giải kết giới.
Hiện tại cũng chỉ còn lại có chiếc Ⱡồ₦g màu vàng.
Ngoài cửa, có người nghe được từ bên trong gian phòng truyền đến tiếng động, rối rít hướng gian phòng chạy tới.
“Chúng ta đi trước, chiếc Ⱡồ₦g này chờ sau khi rời khỏi đây còn phải nghĩ biện pháp để mở.” Long Thiên Tuyệt đem tiểu phượng hoàng đang bị nhốt trong chiếc Ⱡồ₦g đó, ném vào Ngọa long Cư, sau đó kéo tay Vân Khê, rời đi.
Vân Khê ngừng lại cước bộ: “Chờ một chút! Hách Liên đại ca, huynh bây giờ đang tu luyện công phu gì thoạt nhìn quá mức tà môn, huynh vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn”
Hách Liên Tử phong ánh mắt hơi hơi dao động, nổi lên một chút tia sáng màu tím, hắn gật đầu nói: “Ta biết, các ngươi đi nhanh đi.”
“Một mình huynh hãy cẩn thận.” Vân Khê bất an quay lại dặn dò hắn một câu, lúc này mới theo Long Thiên Tuyệt rời đi.
Bên ngoài cửa phòng, rất nhanh có người vọt vào.
“Phong thiếu gia, mới vừa rỗi đã xảy ra chuyện gì?” Có cao thủ vòng qua Hách Liên Tử Phong, thấy được trên giường bị ᴆục một lỗ lớn, sắc mặt khẽ biến, “Phong thiếu gia, ngài……”
Hách Liên Tử Phong sắc mặt trầm xuống, ngữ khí lạnh lẽo nói: “Còn nhìn cái gì? Có người đánh cắp đồ của lão tổ tông, đã từ bên trong gian phòng chạy đi rồi, các ngươi còn không mau đuổi theo?”
“Chạy đi rồi?” Những cao thủ nghi ngờ, bọn họ mới vừa nghe thấy tiếng động trong phòng, lập tức chạy đến, hoàn toàn, ngay từ đầu, cũng chưa có thấy có người từ trong phòng đi ra ngoài a.
“Làm sao? Nghi ngờ lời của ta?” Ống tay áo của Hách Liên Tử Phong vung lên, trên tay chẳng biết lúc nào có thêm một khối lệnh bài, hắn lạnh lùng nói, “Thấy đây là cái gì không?”
“Gia…… Lệnh bài gia chủ!” Các cao thủ thấy lệnh bài, đều quỳ rạp xuống đất.
“Thấy lệnh bài của gia chủ như thấy gia chủ, lão tổ tông không có ở đây, người giao lệnh bài cho ta, nói cách khác, hiện tại cả phủ đệ này mọi người đều phải nghe lệnh của ta. Các ngươi ai dám không phục?”
“Dạ, chúng ta lập tức đuổi theo!” Các cao thủ nào dám chất vấn nữa, lập tức rối rít giải tán, đuổi theo “Kẻ trộm” mà bọn họ ngay cả cái lông cũng không có thấy a.