Edit: Tiểu Nguyệt DươngBeta: Tiểu MộngMấy ngày sau, trước linh đường, mọi người nghiêm nghị đứng đó, thì thầm mặc niệm.
Một đại tông sư đã buông tay nhân gian, làm người ta không khỏi thở dài.
Trước tiểu ban đặt linh cữu, mặc niệm kinh Phật, chung quanh thân thể mơ hồ có một tầng kim quang bao phủ. Mọi người dường như tin rằng, Bách Lí viện trưởng thật sự đã phi thăng, tới thế giới cực lạc.
Già trẻ lớn bé Bách Lí gia đều đốt giấy để tang, nữ quyến đỏ hoe đôi mắt, nước mắt đọng đầy trên gương mặt. Chiến Thiên Dực và Long Thiên Thần là con rể tương lai của gia tộc cũng đốt giấy để tang theo, lấy đó để biểu hiện quyết tâm và thành ý.
Mười đại học viện cũng lục tục đến dâng hương, an ủi gia quyến chỉnh tề.
Sau đó là khách quý từ những gia tộc khác nghe tin đến cửa, Viên gia chủ và Dạ gia chủ có thâm giao với Bách Lí viện trưởng thì dẫn người nhà đi suốt đêm tới đây, Hiên Viên lão gia tử cũng không tụt hậu mà dẫn khuê nữ nhỏ đến ngay.
Trong một thời gian ngắn, tang lễ đã trở thành buổi tụ hội của thân bằng hảo hữu.
“Trung Thiên tiểu tử, mau tới đây!” Hiên Viên lão gia tử thừa dịp thời gian tế bái chuẩn bị kết thúc, lặng lẽ gọi Vân Trung Thiên qua.
Vân Trung Thiên không suy nghĩ gì nhiều mà theo lão gia tử ra ngoài, bên cạnh lão gia tử còn có cả tiểu khuê nữ của ông là Hiên Viên Túc Gia đang nữ giả nam trang. Vân Trung Thiên lễ độ gật đầu với đối phương, hỏi lão gia tử: “Hiên Viên tiền bối, tìm ta có chuyện gì sao?”
Hiên Viên lão gia tử cười đến thần bí, hất cằm về phía con gái mình: “Nhìn một cái, thế nào?”
Vân Trung Thiên khuôn mặt đầy nghi vấn: “Tiền bối, nhìn cái gì?”
“Tiểu tử ngươi ngày thường thông minh, sao lúc này lại chậm hiểu thế? Lão phu bảo nhìn, đương nhiên là nhìn nữ nhi của lão phu rồi!” Hiên Viên lão gia tử chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, vội vã đẩy con gái về phía hắn, “Thế nào? Có thấy rất đẹp, rất khả ái hay không, hả?”
Vân Trung Thiên rốt cục tỉnh ngộ. Hiên Viên Túc Gia và hắn, hai mặt nhìn nhau, thì ra lão gia tử muốn ghép đôi bọn họ!
Hiên Viên Túc Gia lập tức hắc tuyến, trừng mắt lườm cha một cái, nổi giận: “Cha nhàn rỗi không có chuyện làm phải không? Phải gả con đi gấp thế cơ à? Nói cho cha biết, trừ phi là người trong lòng, bằng không đánh ૮ɦếƭ con cũng không gả! Hừ!”
Phun một ngụm bạch khí về phía cha rồi, Hiên Viên Túc Gia quả quyết xoay người rời đi, còn không nguyện nhìn lại ông một cái.
Hiên Viên lão gia tử giận đến đỏ bừng cả nét mặt già nua: “Ngươi, ngươi, ngươi...... Cái con bé bất hiếu này! Ngươi muốn cha tức ૮ɦếƭ có phải hay không?!”
Vân Trung Thiên thở phào nhẹ nhỏm, thoải mái hơn không ít, nhưng nếu lão gia tử nghiêm túc tóm hắn không buông, thật đúng là không biết nên ứng phó thế nào nữa.
“Tiền bối, đừng nóng giận. Hôn nhân coi trọng duyên phận, tại hạ và lệnh ái thiếu mất một tầng duyên, là tại hạ không xứng với nàng ấy.”
“Ai nói thế? Lão phu nói xứng thì nó là xứng!” Hiên Viên lão gia tử vểnh râu mép lên, trừng mắt hổ, vỗ vỗ bả vai Vân Trung Thiên, nói, “Tiểu tử, ngươi đừng vội nổi giận! Con gái lão phu quen tính kiêu căng, nhưng chỉ cần ngươi cố gắng theo đuổi, nó nhất định sẽ cảm động ngay. Lão phu nhìn nhiều thanh niên mà chỉ vừa mắt mỗi ngươi, thật lòng muốn nhận làm con rể a......”
Lão gia tử cảm khái một hồi, liên miên cằn nhằn mãi không dứt, Vân Trung Thiên đứng bên nghe mà dở khóc dở cười, đi không được, nói không xong, khổ không thể tả.
Cũng không biết phải qua bao lâu, có người hô tên hắn, rốt cục mới được giải cứu.
“Trung Thiên ca ca, trưởng lão Học viện Thiên Long đang tìm huynh khắp nơi đó, sao lại chạy ra đây đứng vậy?”
Vân Trung Thiên đưa mắt nhìn lại, thấy A Lý đang vẫy từ xa.
“Tiền bối, ta có chuyện quan trọng, đi trước một bước. Có thời gian lại xin thỉnh giáo tiền bối sau.”
“Gấp làm gì? Ngươi bây giờ là một viện trưởng, thân phận khác nhau rồi, bọn họ chờ thì cứ để chờ tiếp đi, nếu chờ không nổi thì tự đi tìm ngươi tới chứ. Hầy hầy, sao lão phu càng nói, ngươi càng chạy thế?” Không để ý tới sự níu kéo của lão gia tử, Vân Trung Thiên nhanh bước nhanh bước chạy mất.
Đi với A Lý được một khoảng, hai người liếc mắt nhìn nhau, không nhịn được cười ra tiếng.
“Để muội chê cười rồi.” Vân Trung Thiên bất đắc dĩ buông tiếng thở dài, mỗi lần gặp Hiên Viên lão gia tử là một lần nhức đầu.
“Ta giúp huynh rồi, huynh tính cảm tạ thế nào đây?” A Lý híp mắt cười, rất giống một bé hồ ly đáng yêu, trong mắt lóe lên một tia mưu kế.
Vân Trung Thiên cười khẽ: “Ta biết là muội bày chuyện mà, nếu mấy trưởng lão thật sự có việc gấp thì đã tự tìm tới từ lâu rồi. Muội nói xem, muốn được đáp tạ thế nào, ta sẽ tận lực thỏa mãn yêu cầu.”
A Lý được như ý, nhếch miệng cười, lấy từ trong lòng ra một khối Ngọc Thạch, chính là ngọc sức mà nàng nhờ ông chủ cửa hàng ngọc khí chế tạo cho Vân Trung Thiên. Nàng đưa tới bằng cả hai tay: “Đây, đã làm xong rồi, ta lấy từ Ngọc Tình phường tới đó.”
“Nhanh vậy sao?” Vân Trung Thiên hơi cười, đưa tay muốn nhận thì A Lý lại nhấc đi, tránh qua một bên: “Để ta giúp huynh đeo!”
Vừa nói dứt, nàng ngồi xuống ngay trước người hắn, tầm mắt ngang với đai lưng, lấy châm tuyến đã được chuẩn bị sẵn từ trước ra, nghiêm túc đính Ngọc sức lên đai lưng cho hắn.
Vân Trung Thiên lộ vẻ sửng sốt, nhìn quanh một lượt, phát hiện có vô số ánh mắt quăng về hướng hai người, cảm giác có chút quái dị.
“A Lý, mau đứng dậy! Để mọi người nhìn thấy thì không hay!”
Ai ngờ, A Lý nâng khuôn mặt nhỏ rạng ngời ánh mặt trời lên, cười tươi tắn: “Trung Thiên ca ca, từ bao giờ huynh cũng trở nên tục tằng như vậy, để ý cả ánh mắt của người khác sao? Bọn họ thích xem thì cứ xem, chúng ta quang minh chính đại, chẳng làm ra cái gì.”
Nói xong, nàng tiếp tục thêu thùa, gương mặt xinh đẹp chưa bao giờ nghiêm túc đến thế.
Vân Trung Thiên bị lời ấy làm giật mình, nàng vừa nói thế, chợt thấy mình đúng là tục tằng. Chẳng qua, hắn thật sự không quen với việc để một thiếu nữ trẻ tuổi lấy tư thế ấy mà khâu đai lưng cho, chẳng biết tại sao nữa. Nhìn nàng dưới góc độ ấy, đáy lòng hắn bỗng sinh ra nghi vấn. Là mình suy nghĩ nhiều, hay là tiểu nha đầu này thật sự có ý?
Nơi xa, Vân Khê đang dạo bước cùng Chiến Thiên Dực thì vô tình bắt gặp một màn này, hai người gần như cả kinh. Không thể trách suy nghĩ của bọn họ quá đen tối, mà thật sự là do tư thế Vân Trung Thiên và A Lý quá mờ ám mà thôi. Hai người nhìn nhau, quầng sáng nhu hòa phất lên trên thân, trường cảnh đó, lá rụng phi hồng, giống như mộng ảo. Hơn nữa, khi A Lý tới gần sát thắt lưng Vân Trung Thiên, ghé đầu cắn đứt sợi chỉ, khoảng cách tiếp xúc gần đến thế, khiến cho người xem phải cảm khái, một màn này ấm áp nhường nào!
“Con bé A Lý......” Chiến Thiên Dực kinh ngạc nhíu mi, thân là đại ca, hắn lại không hề phát hiện ra tâm tư muội muội đã thay đổi, “Khó trách gần đây nó thường đòi nghe chuyện của Vân sư đệ, còn chủ động chạy đi làm ngọc sức cho người ta nữa, thì ra là......”
Chiến Thiên Dực nhẹ lắc lắc đầu, không biết nên vui hay nên buồn.
Vân Khê đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lại lo lắng. Lấy hiểu biết của nàng với huynh trưởng, huynh ấy hẳn là thiên hướng về những nữ tử lãnh ngạo và nội liễm, thái độ với A Lý chỉ như đại ca ca với tiểu muội muội. Nhưng A Lý lại khác, nhiệt tình rõ ràng đến thế, rõ ràng là ái mộ huynh trưởng rồi...... Nên làm sao bây giờ? Có cn nhanh chóng nhắc nhở đại ca hay không nhỉ?
Suy tư chốc lát, nàng đã lắc đầu, tự bác bỏ ý nghĩ của mình. Tình yêu không như những thứ khác, chỉ có người trong cuộc mới có quyền nói chuyện mà thôi. Có đôi khi tưởng là xứng đôi, nhưng đến khi ở chung một chỗ, bọn họ chưa chắc đã thật sự thích hợp. Cứ để thuận theo tự nhiên đi!
“Đại ca, để hai người họ tự giải quyết vấn đề tình cảm của họ đi, chúng ta là người ngoài, cũng đừng can thiệp.”
Chiến Thiên Dực gật đầu đồng ý: “Muội đừng nhìn A Lý cả ngày cười cười, ta phát hiện sau lần này trở về, cả người con bé đã không còn giống trước nữa, chưa ai có thể chân chính đi vào trong lòng nó cả. Đằng sau nụ cười còn chôn giấu quá nhiều suy tư mà nó không muốn chia sẻ. Có đôi khi ta còn cảm thấy mình không thể hiểu con bé, không thể tiến vào thế giới của con bé được. Nhiều năm qua, không biết rốt cuộc nó đã phải trải qua những gì, mỗi lần nghĩ, ta lại không nhịn được mà đau lòng. Ta chỉ muốn con bé vẫn là A Lý thiên chân khả ái, không buồn không lo như trước kia......”
Hắn thở dài, tâm tình dần trầm trọng, lòng có thương yêu, cũng có hối hận.
Nơi xa, Vân Trung Thiên đã bị trưởng lão Học viện Thiên Long gọi đi, chỉ còn một mình A Lý.
Vân Khê và Chiến Thiên Dực liền đi về phía nàng.
“A Lý.” Chiến Thiên Dực hô một tiếng, gọi ánh mắt nàng từ xa xôi trở về.
“Ca ca, Vân tỷ tỷ!” A Lý cười ngọt ngào, cất châm tuyến trong tay đi.
“A Lý, muội với Vân Trung Thiên......” Chiến Thiên Dực không nhịn được hỏi một câu, lời của hắn thành công làm A Lý phải dừng tay một hồi, đến khi ngẩng đầu lên, đôi con ngươi xinh đẹp như trong suốt thêm mấy phần.
“Ca ca, không cần đoán mò! Không sai, đúng là muội thích Trung Thiên ca ca...... Nhưng mà, thích một người, chưa chắc đã cần ở bên cạnh người ấy, chỉ cần nhìn người ấy hạnh phúc, muội thấy đủ rồi. Người như muội...... Làm sao huynh ấy thích được cơ chứ? Muội...... Muội làm sao xứng đôi đây?”
Giọt nước trong suốt lóe lên nơi đáy mắt nàng, môi anh đào khẽ cắn, cuối cùng, không nhịn được dòng cảm xúc cuồn cuộn trong nội tâm, nàng xoay người, che mặt chạy đi mất.
Chiến Thiên Dực và Vân Khê đồng loạt giật mình, không hiểu ý tứ trong lời nói vừa rồi.
“Đại ca, có lẽ huynh nói đúng, A Lý cất giấu quá nhiều chuyện trong đáy lòng, hẳn là có liên quan đến những năm này. Sau này, chúng ta phải chú ý nhiều hơn, chớ để muội ấy tiếp tục chìm xa.” Vân Khê ân cần nói.
“Ta biết! Muội tử, ta đi nhìn con bé một chút!” Chiến Thiên Dực nói xong thì lập tức tách ra, nhanh chóng đuổi theo A Lý.
Vân Trung Thiên trở về linh đường, vừa vặn bắt gặp Dạ Cô Phong dẫn đoàn Dạ gia đến tế bái Bách Lí viện trưởng. Trong đám người, Dạ Tử Hi quăng tới một ánh mắt khác thường. Lần tế bái này, Dạ Cô Phong vốn chỉ định đưa ba huynh đệ Dạ Hàn Nhật, ai ngờ Dạ Tử Hi lại chủ động yêu cầu. Dạ Cô Phong còn đang buồn bực ngẫm nghĩ xem từ khi nào mà con gái mình đột nhiên sửa tính, đi thích mấy loại sự kiện thế này.
“Vân viện trưởng, còn chưa kịp chúc mừng cậu đã trở thành tân viện trưởng của Học viện Thiên Long, tiền đồ bất khả lượng a.” Dạ Cô Phong lễ độ hàn huyên, đồng thời cẩn thận đánh giá vị thanh niên tài mạo xuất chúng, thanh danh vang xa này. Phải âm thầm gật đầu, trừ Long Thiên Tuyệt ra, Vân Trung Thiên sợ là người trẻ tuổi xuất sắc nhất trong đám đồng lứa rồi!
“Dạ gia chủ quá khen, so với hư danh, vãn bối hy vọng viện trưởng có thể khỏe mạnh sống lâu, có thể sớm chiều lắng nghe ông ấy dạy bảo.” Nhắc tới Bách Lí viện trưởng, Vân Trung Thiên khó tránh ảm đạm một chút.
“Vân đại ca, huynh nén bi thương! Bách Lí viện trưởng đem trách nhiệm nặng nề phó thác cho huynh, chính là tín nhiệm lớn nhất. Nhất định là ông cũng hi vọng huynh có thể vui vẻ trở lại, lãnh đạo Học viện Thiên Long cho tốt, hoàn thành tâm nguyện của ông.” Dạ Tử Hi chủ động tiến lên an ủi.
Dạ Cô Phong kinh ngạc nhìn nữ nhi một cái, chưa từng gặp cảnh con gái chủ động nói chuyện với người ta nha! Hơn nữa, giọng nói cũng phá lệ ôn nhu, không hề lạnh lùng cao ngạo như ngày thường.
Vân Trung Thiên liếc nhìn nàng một cái, mỉm cười nói: “Đa tạ Dạ cô nương trấn an! Nhận ủy thác của người, ta chỉ có thể cúc cung tận tụy.”
Dạ Tử Hi khó khăn chống đỡ mị lực của nụ cười đó, mất tự nhiên quay đầu đi, lấy ho nhẹ để che dấu sự khác thường của mình, kì thực, cổ đã ửng đỏ cả một mảng lớn.
Dạ Cô Phong và ba huynh đệ Dạ Hàn Nhật hồ nghi quan sát, càng ngày càng thấy khả nghi, cũng chỉ có Vân Trung Thiên không suy nghĩ gì nhiều, vội vã hàn huyên mấy câu đã quay đầu đi tiếp đón nhóm tân khách khác.
Vân Trung Thiên vừa đi, ông cháu Dạ Cô Phong đã bắt đầu vây bắt Dạ Tử Hi tra hỏi.
“Tử Hi nha đầu, mau nói cho cha, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với con rồi hả?”
“Cái gì mà xảy ra chuyện chứ? Con bình thường!” Dạ Tử Hi bày mặt lạnh, ra vẻ trấn định.
“Mặt đã đỏ như đít khỉ rồi, còn nói bình thường?” Dạ Cô Phong bắt đầu ăn nói bất nhã.
“Bác, tình yêu nam nữ quả là chuyện bình thường mà. Thích Vân viện trưởng thì cứ dũng cảm theo đuổi, nếu không, chờ người ta bị nữ nhân khác đuổi đi rồi, lúc đó bác có hối hận cũng không kịp.” Dạ Hàn Tinh nói chuyện là trực tiếp nhất, không quanh co lòng vòng, một câu trúng đích, lập tức phải nhận lấy một cái trừng mắt lạnh thấu từ Dạ Tử Hi.
“Này này, thấy cái sư muội không? Người ta chủ động hơn bác nhiều, chậm thêm chút nữa, hoa cúc cũng tàn!” Dạ Hàn Tinh không để ý tới lực sát thương của ánh mắt nàng, nói vẻ vô lại.
Dạ Tử Hi nhìn theo hướng hắn chỉ, thấy đám Bạch Tuyết Mai đang quay chung quanh Vân Trung Thiên, trong lòng không khỏi nghẹn lại, rất là khó chịu.
“A? Bác, thì ra là bác thích Vân đại ca a? Không phải bác nói độc thân mới vui sao? Còn khuyên ta không nên lấy vợ sớm làm gì, sao giờ lại bắt đầu gấp gáp tìm trượng phu chứ?” Dạ Hàn Nguyệt lộ ra bất mãn, giống như bản thân bị lừa gạt phản bội vậy.
Vẻ mặt Dạ Tử Hi từ căng thẳng đã bắt đầu biến dạng, trừng hắn một cái: “Tiểu tử thúi, ngươi mới bao nhiêu mà đòi? Bản lãnh thì không học, nghĩ vợ suốt ngày thì làm được cái rắm gì?”
“Bác, bác gạt người ta!” Dạ Hàn Nguyệt không sợ hãi, kiên trì lên án.
“Ha ha ha......” Dạ Hàn Tinh phóng đãng cười lớn không hề kềm chế, Dạ Hàn Nhật thì lại hàm súc mà cười. Cả một nhà vui vẻ hòa thuận.