Long Thiên Tuyệt thu hồi lại thanh gỗ, mép hiện lên nụ cười yếu ớt, thần bí cười nói: “Như thấy nào người sẽ biết.”
Vân Mộ Phàm nhướng mày, nhìn con rể một bên bận rộn chỉ huy thuộc hạ, trong lòng nghi ngờ dần dần lớn lên, vô cùng hiếu kì.
Vân Huyễn điện mấy người dừng bước ở phía trước lôi vực, thảo luận xem phải vượt qua lôi vực như thế nào. Có vết xe đổ của Cung chủ, chín vị Liên sức cũng không dám tùy tiện tiến lên nếm thử uy lực của lôi vực.
Thương lượng liên tục, Cung chủ suy nghĩ chuyển động, đem chú ý đánh vào trên đoàn người Long Thiên Tuyệt phía sau. Lúc trước là các nàng ở phía trước dẫn đường, bọn họ tự dưng thu lợi, hiện tại đến phiên các nàng thu lợi rồi, cho nên nàng hường đến đoàn người Long Thiên Tuyệt xa xa quát lên: “Trúc trưởng lão, mời các người đi trước hết đi!”
Vân Mộ Phàm trong lòng chửi thầm, mới vừa rồi còn ςướק đường đi trước bọn họ, hiện tại có nguy hiểm, liền đem cơ hội đi trước nhường cho bọn hắn, nàng thật đúng là không biết xấu hổ mà nói ra khỏi miệng. Đang muốn nói chút gì đó phản bác nàng, lúc này bọn thủ thạ Long Thiên Tuyệt dẫn theo hoàn thành công việc, lên tiếng nói: “Nhạc phụ đại nhân, nếu các nàng có hảo ý, vậy chúng là liền làm việc nhân đức không nhường ai, đi trước một bược đi.”
Cặp mắt đen chợt lóe lên mâu quang, Long Thiên Tuyệt âm thầm quăng ánh mắt nhìn đối phương, Vân Mộ Phàm hiểu ý, đáp lại lời Cung chủ: “Cung kính không bằng tuân lệnh, vậy chúng ta đi trước một bước!”
“Xin mời!” Cung chủ híp mắt cười như không cười, mâu quang nhìn chăm chú vào đoàn người Long Thiên Tuyệt, muốn xem xem bọn hắn đến tột cùng có biện pháp gì vượt qua được trạm kiểm tra lôi vực.
“Tiểu Ban, các ngươi tới đây, đi cùng nhau đi.” Long Thiên Tuyệt không có quên mất ba người Tiêu ban Lạt Ma ba người, thành ý mời mọc.
Tiểu Ban chớp mắt sang ngời, gật đầu, rất vui lòng tiếp nhận lời mời của hắn.
Cung chủ nghe không hiểu bọn họ ở giữa nói chuyện trao đổi với nhau điều gì, chỉ thấy ba người Tiểu Ban muốn cùng đoàn người đội ngũ Long Thiên Tuyệt cùng đi với nhau, nàng không khỏi nóng nảy. Kế tiếp nhiều chuyện vô cùng, còn cần dùng đến ba người Tiểu Lạt Ma, nàng làm sao có thể để cho bọn họ đi cùng địch nhân của mình được?
“Tiểu Lạt Ma, hai vị đại sư, các ngươi không thể đi!”
Tiểu Ban mặt nhăn lại, kiên quyết lắc đầu, dùng ngôn ngữ mới học được tương đối cứng ngắc nói: “Ta muốn đi cùng bọn họ!”
“Tiểu Lạt Ma, bọn họ không phải người tốt, bọn họ hết thảy là người xấu, sẽ đối với ngươi bất lợi, các ngươi ngàn vạn lần không thể mắc mưu bọn họ mà đi trước với bọn họ.” Cung chủ lo lắng nói.
Nàng nói quá nhanh, đến nỗi Tiểu Ban ba người không cách nào lĩnh hội ý của nàng. Hai vị tăng nhân đều nhìn về phía Tiểu Ban, ý tứ chính là nghe theo ý nguyện của Tiểu Ban. Hắn quyết định thế làm sao, bọn họ cũng sẽ đi như vậy.
“Ta muốn đi cùng bọn họ!” Tiểu Ban tay nhỏ bé chỉ hướng Long Thiên Tuyệt, lặp lại lời nói vừa rồi.
Hai vị tăng nhân không tiếp tục nghi ngờ, đi theo Tiểu Lạt Ma cùng đi về phía đội ngũ Long Thiên Tuyệt.
Sắc mặt Cung chủ đột nhiên trầm xuống, biết mình không cách nào ngăn cản được, chỉ đành thỏa hiệp, làm theo ý nguyện của bọn họ.
Đi theo đám bọn hắn, chỉ có thể chịu ૮ɦếƭ, nếu chính bọn hắn muốn chịu ૮ɦếƭ, nàng cũng không ngăn cản, để xem bọn hắn ૮ɦếƭ kiểu gì!
Ở trong ánh mắt soi mói của nàng, đoàn người lướt qua nàng đi tới vị trí lôi vực.
Cung chủ ngạc nhiên, thấy bọn hắn chẳng có chút hoảng hốt gì, đến rốt cuộc thì muốn làm cái gì. Nơi nay không có nước, bè gỗ kia để làm gì. Kì lạ hơn là, phía trên bè gỗ kia có gắn thêm vài thanh trường kiếm, mũi kiếm hướng về phía trước, chuôi kiếm cùng bè gỗ gắn lại làm một.
“Đi!” Long Thiên Tuyệt hô to, bọn thủ hạ cùng nhau xuất phát, đem bè gỗ trên tay nâng lên, dâng vượt lên quá đầu. Những người có mặt lục tục chui đầu vào bè gỗ, một lần nữa nhận lệnh “Đi!” theo mệnh lệnh, đoàn người đội tấm bè gỗ cổ quái hướng tới lôi vực đi đến.
Cung chủ cùng chín vị Liên sứ con ngươi trợn tròn rối rít tít mù, nhìn không chớp mắt, thầm nghĩ đám ngu ngốc này, cho là tùy tiện che một đồ vật lên đầu thì có thể bình yên vô sự vượt qua lôi vực sao? Cũng chẳng phải mai rùa, dùng làm cái rắm? Mà nếu như là mai rùa, gặp phải sét đánh cũng vẫn đi luôn!
Trong đám người thực lực Vân Mộ Phàm mạnh nhất, có lẽ một mình hắn có thể xông qua lôi vực, còn những người khác thì chưa chắc. Cung chủ đại khái nhìn lướt qua đám người phát hiện trong đó không ít cao thủ nhưng cùng lắm cũng chỉ cao thủ huyền tôn ngũ phẩm lục phẩm. Trong mắt nàng, những cao thủ Huyền tôn cảnh giới này chỉ như con kiến, căn bản không đáng nhức tới.
Huyền tôn cao thủ cũng muốn vượt qua lôi vực, đánh ૮ɦếƭ bọn ta cũng không tin.
Tốt! Ta chống mắt xem các ngươi bị sét đánh ૮ɦếƭ!
Vân Mộ Phàm lo lắng nhìn tầm bè gỗ che đậy trên đỉnh đầu này, chẳng còn lòng dạ nào, hỏi Long Thiên Tuyệt: “Đồ chơi này liệu có dùng được không? Ta thấy các ngươi vẫn nên trốn vào Ngọa Long Cư, để một mình ta mang các ngươi vượt qua lôi vực, vậy càng an toàn hơn.”
“Nhạc phụ đại nhân, ngài cứ yên tâm đi, ta tin tưởng Khê Nhi!” Long Thiên Tuyệt mỉm cười ôn hòa nói.
“Ngươi nói là…. Đây là chủ ý của Khê Nhi?” Vân Mộ Phàm bừng tỉnh đại ngộ lập tức ngẩng lên nhìn hình vẽ kì quái được khắc trên cọc gỗ, tấm ván che trên đầu không có làm như y hệt hình vẽ, liệu có hiệu quả như nhau không?
Long Thiên Tuyệt gương mặt anh tuấn hiện lên nụ cười như câu trả lời dành cho ông, sau tiếng ra lệnh của hắn, đoàn người chính thức bước vào lôi vực.
Ùng! Ùng!
Chi chi chi chi……
Sấm sét vang dội, sét đánh kích xuống.
Uy lực của lôi vực khiến lòng người kinh sợ.
Cung chủ nhếch mép châm biếm đang muốn phóng ra, lúc này hiện tượng kì dị xảy ra, những tia sét điên cuồng đánh xuống không nện trên người đám Long Thiên Tuyệt, mà chỉ tập kích ở mấy chuôi kiếm cùng cắm ở bè gỗ phía trên thân trường kiếm.
Chi chi chi….chi chi chi…..
Tia chớp thật to quấn quanh thân kiếm như một con rắn uốn lượn, nhìn hết sức kinh khủng, tia chớp kia dường như lúc nào cũng có thể đánh vào trên người bên cạnh, khiến người cháy thành than. Nhưng điều kì quái chính là một màn này cũng không phát sinh.
Những cao thủ ẩn núp dưới bè gỗ mọi người đều bình yên vô sự, vẻ mặt vô cùng thoải mái.
Cung chủ sợ ngây người, chỉ một bè gỗ mà có thể thật sự ngăn được uy lực của lôi vực, thuận lợi vượt qua lôi vực. Không tra rõ trong đó ngọn nguồn tột cùng là như thế nào, Cung chủ vội vàng hạ lệnh, để cho nhóm Liên sứ nhìn gáo vẽ muôi
(mô phỏng đại khái diện mạo bên ngoài), nhìn theo hình dạng bè gỗ của bọn hắn mà tạo ra y hệt một cái. Bọn hắn có thể dựa vào phương pháp này mà thuận lợi vượt qua lôi vực, các nàng cũng có thể như vậy.
Vẫn là nàng cao minh, để cho đối phương đi trước vượt qua lôi vực, nếu không phải như vậy, chỉ sợ giờ phút này các nàng người đã bị thương vong thảm trọng, lúc nào còn có thể tham khảo qua phương pháp dễ dàng vượt qua lôi vực?
Hô! Rốt cục đã vượt qua được!
Đoàn người Long Thiên Tuyệt cuối cùng cũng vượt qua được lôi vực, nhất tề thở phào một cái, bọn họ ngoài mặt trấn định chỉ là giả bộ cho người Vân Huyễn điện nhìn, thật ra trong nội tâm mọi người đều sợ ૮ɦếƭ khi*p, dù sao biện pháp kì quái này bọn họ mới thử lần đầu tiên, dù là ai cũng không cách nào bảo đảm đến tột cùng nó có hiệu quả hay không.
“Tiểu Khê Nhi thật là thông minh, nghĩ ra được phương pháp cổ quái nhưng hiệu quả như vậy, không hổ danh là nữ nhi Vân Mộ Phàm ta!”
Thân là phụ thân, Vân Mộ Phàm bắt đầu nảy nở các loại tình cảm cha con, lộ ra thần sắc kiêu ngạo tự hào.
“Chính xác! Khê Nhi cho tới nay vẫn rất thông minh!” Long Thiên Tuyệt phi thường đồng ý với lời nói của nhạc phụ đại nhân… đồng thời vẻ mặt là kiêu ngạo cùng tự hào, sau cùng hắn không quên thêm một câu: “Dĩ nhiên, người giỏi nhất vẫn là nhạc phụ đại nhân, nếu như không phải chính là lão nhân gia ngài, thì còn ai có khả năng có thể sinh ra được nữ nhi giống Khê Nhi vừa thông minh lại hào phòng và xinh đẹp như vậy đây?”
Một câu nói vừa khen thê tử vửa vuốt ௱ôЛƓ ngựa nhạc phụ đại nhân, đúng là nhất cử lưỡng tiện.
Vân Mộ Phàm tâm tình cực kì vui mừng, cười híp mắt, cảm thấy tiểu tế này càng ngày đối với mình càng có khẩu vị.
“Ha ha, nói rất hay! Tiểu tử ngươi nói rất đúng, rất đúng sự thật, không hề khoa trương. Tốt, rất tốt! Sau này có thời gian, chúng ta cha vợ con rể nên gặp nhau nhiều hơn, cùng nhau trò chuyện, tăng thêm tình cảm!”
“Nhất định nhất định!” Long Thiên Tuyệt âm thầm đem mồ hôi lau đi, lòng tự nhủ nhạc phụ đại nhân da mặt lão nhân gia ngài thật là dày vô địch, hắn phục! Hắn hiện tại bỗng nhiên có chút hiểu ra, vì sao da mặt Khê Nhi cũng dày như thế rồi, căn bản là gia tộc di truyền chứ sao. Bất quá cũng chẳng sao, di truyền cũng được, di truyền đáng yêu mà hắn có chính là cái miệng này!
(PT: e thua Tuyệt ca rồi =.=!)“Tôn chủ, nhìn kìa! Vân tộc cao thủ cũng học theo cách chúng ta, các nàng đã chặt cây làm bè gỗ!” Có người gào lên to tướng, mọi người quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy Vân Huyễn điện cao thủ đang tích cực đốn củi, đã có ví dụ thành công vượt qua lôi vực, các nàng còn lý do nào cự tuyệt phương pháp xử lý tốt như vậy đây?
“Để xem các nàng bị chém ra sao!” Long Thiên Tuyệt khóe môi nhớn lên, cười đến quỷ dị.
Đoàn người không rời đi, dừng nguyên tại chỗ, lần này, đổi lại là bọn họ xem cuộc vui.
Một lúc sau, đoàn người Vân Huyễn điện làm ra được một khúc bè gỗ giống như vậy, mấy thanh trường kiếm cũng buộc lên trên, mũi kiếm chỉ thiên. Cung chủ cùng mấy bị Liên sứ nhất tề núp dưới bè gỗ, đồng tâm hiệp lực, hướng về phía lôi vực xuất phát.
Vân Mộ Phàm đứng ở một chỗ khác của lôi vực, châm chọc cười nhạo: “Ta cứ nghĩ bọn các ngươi có biện pháp tốt gì, thì ra chỉ là lấy biện pháp người ta đã sử dụng qua, bắt chước người khác, các ngươi đúng là không có cốt khí!”
Đoàn người Cung chủ sắc mặt khó coi, không phản bác câu nào, nhưng lôi vực vẫn cần phải vượt qua, liên quan đến tính mạng, an toàn, không phải trò đùa. Thôi, châm biếm thì kệ châm biếm, cũng không thể bởi vì người khác nói một câu châm biếm, thì tặng không một mạng sao?
“Mọi người đừng để ý đến hắn! Cùng nhau vượt qua!”
Cung chủ ra lệnh một tiếng, mười người đem bè gỗ giơ cao lên, bố trí cùng bước chân vào lôi vực.
“Thật là vô sỉ!” Vân Mộ Phàm gương mặt anh tuấn hiện lên vẻ nửa châm chọc vừa không cam lòng, đối với kẻ đao phủ từng tiêu diệt hết tộc nhân của hắn, phải khiến cho các ả bị sét đánh ૮ɦếƭ. Đáng tiếc, để cho các nàng nhìn gáo vẽ muôi,đựa vào hình bè gỗ của bọn hắn mà vượt qua lôi vực, quá tiện nghi cho các nàng rồi.
Nghe nhạc phụ đại nhân lên tiếng chửi rủa, Long Thiên Tuyệt khẽ cười nói: “Nhạc phụ đại nhân bình tĩnh chớ nóng, trò hay còn ở phía sau! Các nàng muốn thuận lợi vượt qua lôi vực,cũng phải xem các nàng có vận may hay không.”
“Ý của ngươi là….” Vân Mộ Phàm bán tính bán nghi, phía trong lôi vực truyền ra tiếng kêu thảm thiết, xác minh lời tiên đoán của Long Thiên Tuyệt, quả nhiên lôi vực không thể thuận lợi vượt qua như vậy.
“Tại sao có thể như vậy?” Vân Mộ Phàm ngạc nhiên, cùng vượt qua lôi vực giống nhau sao bọn họ thành công còn các nàng không thành công?
Chỉ thấy tia sét hung hăng đánh hướng chuôi kiếm cắm ngược trên bè gỗ, điện như điệu xà vũ, lội điện quấn quanh thân kiếm không cũng không có ngưng hẳn mà xuyên qua bè gỗ nện xuống thân người phía dưới bè gỗ.
Chi chi chi chi chi….chi chi chi …..
Bao gồm cả Cung chủ bên trong, mười người đều bị sét đánh, cả người giật tung, trong đó có hai người thực lực kém nhất, toàn bộ da thịt non mềm bị cháy xém, một đầu đầy tóc dài bị thành một đống tổ quạ.
Mười người nhất tề rời tay, vứt bỏ bè gỗ.
“Chạy! Cố gắng xông qua cho ta!” Cung chủ theo bản năng rút kiếm, bộ dạng xung phong, đối điện còn có đám Vân Mộ Phàm đang nhìn các nàng, nếu các nàng lại một lần nữa lui về, sĩ diện bấy lâu nay toàn bộ mất hết, nàng làm sao có thể gặp ai nữa!
Ai ngờ, nàng vừa rút kiếm ra, lôi vực từ bốn phía tất cả tia sét hết thảy đều tụ tập trên thanh trường kiếm của nàng, chi chi chi chi…. Hơn nữa còn có tiếng sấm sét kịch liệt vang dội hướng nàng đánh tới, Cung chủ tóc tai dựng đứng lên, rong nháy mắy bị đốt thành than, lớp lớp không đồng đều.
Các vị Liên sứ tình trạng cũng không khá hơn chút nào, mọi người mỗi bước đều nhận phải thiên lôi đánh xuống, tiến lên vô cùng khó khăn.
“Ha ha báo ứng! Đây chính là báo ứng!” Vân Mộ Phàm hắng giọng cười to, tâm tình rất vui sướng “ Thiên Tuyệt, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Tại sao cùng phương pháp, chúng ta có thể thuận lợi thông qua còn các nàng thì không thể?”
“Đúng vậy a, ta cũng rất tò mò.” Vân Trung Thiên nóng lòng cười, lộ ra vài phần tò mò.
Lúc này, Cung chủ gầm thét một tiếng, trường kiếm loảng xoảng rời tay rơi xuống đất, nàng cũng chẳng quang tâm nhặt lại, chẳng quan tâm chín vị Liên sứ phía sau an nguy ra sao, toàn lực ứng phó lôi vực hướng một lối khác điên loạn chạy tới.
“Cung chủ cứu chúng ta!”
Chín vị Liên sứ ai ai cũng gào lên gọi tên nàng, Cũng chủ cũng không để ý tới, toàn lực rời khỏi lôi vực.
Khi nàng đứng ở khu đất trống bên ngoài lôi vực, cả người từ đầu tới chân không có chỗ nào hoàn hảo, khăn sa che trên mặt bị xét rách thành mấy mảnh, khiến khuôn mặt xấu xí như đầu heo của nàng lộ ra không chút nào bỏ xót.
“Ha ha ha ha, trời xanh có mắt! Lão phu rốt cục thấy được cái gì gọi là người không da không mặt.” Vân Mộ Phàm không hề cố kỵ chút nào lên tiếng cười lớn, đáy mắt cũng là một mảnh lãnh ý, thù Gi*t vợ, bất cộng đái thiên
(không đội trời chung), nếu không phải có sự uy Hi*p của các Nội Tông cao thủ, không dám tùy ý đối với Cung chủ có sát ý, để tránh nữ nhi có họa an nguy, hắn đã sớm Gi*t ૮ɦếƭ ả ta!
“Vân Mộ Phàm….. các ngươi đùa giỡn ta?” Cung chủ không ngốc, lập tức liên tưởng đến những manh mối trong đó, khẳng định ở bè gỗ của bọn chúng có thiết kế thêm gì đó, nếu không như thế mà bọn hắn có thể thành công vượt quan, mà các nàng thì bị sét đánh nện trên thân mình?
“Đùa giỡn ngươi đó chính là cho ngươi mặt mũi!” Long Thiên Tuyệt cười lạnh nói.
“Ngươi làm thế nào vậy?” Vân Trung Thiên có chút tò mò, lưu ý thấy bên dưới bè gỗ của bọn họ có một cái khóa tương đối bí mật, chân mày hơi phát sáng, có chút hiểu được “Chẳng nhẽ liên quan đến chiếc khóa sắt kia? Lúc chúng ta mới xông vào lôi vực, người từng âm thầm dặn dò chúng ta mỗi người đều phải tận lực tụ tập ở chung một chỗ, vì chính là muốn không cho các nàng thấy được dưới bè gỗ của chúng ta có thêm một sợi dây xích sao?”
Long Thiên Tuyệt vuốt cằm nói: “Huynh đoán không sai, khóa sắt này mới là mấu chốt! Ta thấy trên hình vẽ của Khê Nhi liền liên tưởng đến Lăng Thiên cung của ta hồi mới đi vào xây dựng, từng có một thiết kế dùng ngọn giáo để tránh sét, cái đó thiết kế cùng hình vẽ của Khê Nhi có hiệu quả như nhau, mặc dù ta không cách nào giải thích rõ chuyện này ảo diệu nơi nào, nhưng ta biết chiếc khóa xích xắt dài tới chạm đất mới là mấu chốt tránh sét….”
Cung chủ nghe đến đó, hoàn toàn rõ ràng mọi chuyện, nguyên lại ngay từ đầu, bọn hắn đã thiết kế kết cục này, đặt bẫy chu đáo, chỉ chờ các nàng nhảy vào. Còn các nàng tự cho mình là thông minh, cho rằng cho dù mất mặt, cũng không thể để mất tính mạng, ai biết các nàng chẳng những đánh mất mặt mũi suýt chút nữa còn đánh mất tính mạng, một chút cũng không gặp may.
Nàng vô cùng hận.
Giơ tay lên sờ sờ vào da mặt mình, lại cúi đầu nhìn qua quần áo trên người, nàng cưỡng chế hận ý trong lòng, mấy bước bay ✓út đi, chạy đến chỗ nào kín đáo sửa sang lại bản thân.
Nàng để ý nhất chính là diện mạo của mình, làm sao có thể chịu đựng được dung nhan xấu xí giờ phút này đây?
Chín Liên sứ thấy Cung chủ chạy mất, mọi người nhất thời mất đi tâm phúc, thực lực tương đối mạnh ví như Mặc Liên đại nhân, Lam Liên đại nhân, Hoàng Liên đại nhân ba người hoàn hảo chút ít, ít nhất còn có thể chống lại sét đánh xuống, tiếp tục bước tiến lên, còn lại sáu vị Liên sứ thực lực kém hơn một chút, một người tiếp theo một người ngã xuống bên trong lôi vực, trong đó có ba người bị sét đánh ૮ɦếƭ, đi đời nhà ma, còn lại ba người được Mặc Liên đại nhân, Lam Liên đại nhân cùng Hoàng Liên đại nhân kéo ra, cuối cùng cũng giữ lại được chút hơi thở, sống sót rời khỏi lôi vực.
Đến đây, chín vị Liên sứ đã có ba vị ૮ɦếƭ ba vị bị thương, chỉ có ba vị sống sót, thực lực thương tổn trầm trọng.
Không khí thoáng cái lâm vào bi thương trầm muộn.
Song, chân chính làm cho các nàng bi thương chính là trong thời khắc nguy cấp nhất Cung chủ lại vứt bỏ các nàng không quan tâm, một mình chạy trốn mất.
Đi theo một vị Cung chủ như vậy, các nàng không thể đồng tình, nhớ ngày đó nàng ta khiến các nàng sát hại chính tộc nhân của mình, vậy làm sao không có một chút động lòng trắc ẩn?
“Chúng ta đi!” Không có trò hay để nhìn, đoàn người quyết định tiếp tục lên đường, mau sớm tìm được Vân Khê, cùng nàng hội hợp.
“A di đà phật!” Tiểu Ban đồng tình nhìn ba người ૮ɦếƭ thảm ở lôi vực, trong miệng mặc niệm một đoạn kinh thư, vì các nàng mà siêu độ.
Phía sau hay gã tăng nhân cũng làm theo hắn, nói lẩm bẩm.
Rời xa lôi vực, Long Thiên Tuyệt dựa vào nhãn lực nhạy cảm của mình, dọc đường phát hiện không ít đầu mối Vân Khê lưu lại, có thể là giữa phu thê có cảm ứng tâm linh, thường thường những người khác không thể nhân ra được đầu mối, hắn lại nhìn qua một cái có thể phát hiện được ngay.
“Sao lại đến nơi này không tìm được những đầu mối khác?” Long Thiên Tuyệt đi qua đi lại mấy lần, dọc theo đường đi cứ cách một đoạn là có thể phát hiện ra dấu hiệu Vân Khê lưu lại, duy chỉ có đến nơi này sau, một đầu mối nào cũng không có. Hắn ngồi xổm xuống, mắt nhìn ngó những dấu vết lưu lại trên mặt đất, tất cả dấu chân cũng bị bụi đất che dấu, tra không ra tung tích, chỉ còn lại một chút dấu vết kì quái, giống nhu là trải qua một cuộc hạo kiếp.
“Tất cả mọi người đừng động!” Vân Mộ Phàm hét to một tiếng, ngăn cản mọi người tự ý đi lại, thần sắc của hắn từ từ ngưng trọng: “Ta cảm giác xung quanh rất giống như tồn tại một cổ sức mạnh thần bí cường đại, đang âm thầm nhìn trộm chúng ta, sức mạnh này di động rất bí ẩn, người bình thường phát hiện không được, nhưng là một khi có người nhìn thấy được ắt hẳn sinh lòng sợ hãi.”
Hắn rõ ràng nói ra tiếng lòng của bản thân giờ phút này, hắn không phủ nhận, đáy lòng mình đang sợ hãi.
“Mọi người nghe ta nói, hãy trốn vào Ngọa Long Cư, như vậy vô luận xảy ra chuyện gì, cũng không được đi ra ngoài!” Vân Mộ Phàm nghiêm nghị nói.
“Nhạc phụ đại nhân, để tiểu tế đi cùng người đi.” Long Thiên Tuyệt kiên trì nói.
Vân Mộ Phàm vuốt cằm chấp nhận quyết định của hắn.
Cả Vân Trung Thiên, đám người Tiểu Ban toàn bộ tiến vào Ngọa Long Cư, chỉ còn lại hai người cha vợ con rể Vân Mộ Phàm cùng Long Thiên Tuyệt tiếp tục đồng hành đi sâu vào Hắc Mãng Sơn.
Cung chủ sửa sang cẩn thận lại trang phục, một lần nữa trở lại lôi vực, phát hiện chín vị thuộc hạ của nàng, bị ૮ɦếƭ ba người, trọng thương ba người, nàng nhớn mày, lạnh lùng nói: “Toàn đồ vô dụng! Còn ở đây làm cái gì? Còn không mau tìm ba vị Tiểu Lạt Ma trở về?”
Mặc Liên đại nhân, Hoàng Liên đại nhân cùng Lam Liên đạ nhân ba người đang giúp ba vị đồng liêu trong tay, trong lòng vốn đã có chút giận dỗi, bây giờ nghe Cung chủ nói vậy, trong lòng ba người túc giận càng sôi trào.
Mặc Liên đại nhân trầm mặt, hừ lạnh nói: “Chúng ta vô dụng nhưng chúng ta ít nhất biết trong lúc nguy cấp còn giúp đỡ người xung quanh, còn ngươi thì sao? Ngươi có nghĩ đến an nguy của chúng ta sao?”
“Không sai! Muốn đi thì một mình ngươi đi, dù sao chúng ta cũng không đi, chúng ta phải ở chỗ này trị thương cho các nàng đã.” Lam Liên đại nhân cũng không như ngày thường đối với Cung chủ nói gì nghe đấy nữa, lựa chọn đứng về phía Mặc Liên đại nhân bên này, cùng chống lại Cung chủ. Nếu không phải thực sự bị trọng thương, các nàng đâu chỉ có thể như thế?
“Các ngươi!” Cung chủ giận tím mặt, đáy mắt rực lửa nguy hiểm lườm người thứ ba: “Hoàng Liên, ngươi thì sao? Ngươi cũng muốn cùng các nàng phản bội bổn toan, cãi lời mệnh lệnh bổn tọa?”
Hoàng Liên đại nhân lạnh giọng cười, nụ cười tươi rói mang theo trào phúng cùng mỉa mai: “Cung chủ, suy bụng ta ra bụng người, ngươi có đem chúng ta coi giống như một mạng người sao? Tại lúc người một mình chạy trốn khỏi lôi vực, người có nghĩ rằng bởi vì như vậy mà chúng ta có thể mất đi tính mạng? Ngươi rốt cuộc đem chúng ta ra coi là νũ кнí Gi*t người hay là cái gì khác nữa?”
“Tốt! Thật sự tốt! Đám các ngươi đều muốn phản bội bổn tọa phải không? Bổn tọa nói cho các ngươi hay, bổn tọa không cần! Không có các ngươi, bổn tọa vẫn là Vân Huyễn điện Cung chủ như trước, Thánh nữ Tông chủ khâm phong! Các ngươi chờ coi đi, những người phản bội lại bổn tọa đều không có kết cục tốt!” Cung chủ lạnh lùng phất tay áo, tung người vài cái nhảy lên, biến mất trong tầm mắt mấy vị Liên sứ.
“Hừ, Thánh nữ? Cung chủ? Nàng cho là nàng vẫn từ trước đến giờ cao cao tại thương, đệ nhất nhân Vân tộc ngoại tông sao? Nàng nằm mơ đi! Các ngươi cứ chờ xem, rất nhanh Vân Huyễn điện sẽ đổi chủ, sẽ có Cung chủ mới tới lấy mạng nàng!” Mặc Liên đại nhân lạnh lẽo giễu cợt, nhìn theo phương hướng Cung chủ rời đi, tâm tình phiền muộn càng sâu, nàng ta chẳng những không tỉnh ngộ, ngược lại càng độc ác hơn, áp chế các nàng, Cung chủ như vậy, thật không xứng đáng để các nàng nguyện trung thành.
“Ác giả ác báo! Nàng ta vì tư lợi, cuồng vọng tự đại, sớm hay muội cũng nhận lấy kết cục không tốt, chúng ta không cần để ý tới nàng, vẫn nên suy nghĩ làm thế nào trị thương cho mấy tỷ muội đi!” Lam Liên đại nhân đem lực chú ý hai người kéo lại, ba người đồng tâm hiệp lực, bắt đầu chữa trị cho ba người bị trọng thương.
Gió lạnh thổi từng trận, càng đi vào chỗ sâu, mùi vị khác thường càng ngày càng dày đặc.
Bố vợ con rể hai người Vân Mộ Phàm cùng Long Thiên Tuyệt tiếp tục đi tiếp, cũng không biết đây cụ thể là nơi nào, ẩn ẩn cảm thấy sức mạnh thần bí vẫn ở ngay xung quanh bọn họ, hai người lúc nào cũng cảnh giác cao độ, duy trì trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
Xa xa sương mù lượn lờ, sột xoạt sột xoạt, có tiếng âm thanh nhỏ vụn truyền đến, hai người cước bộ dừng lại, cùng lúc chuôi kiếm bên hông đè xuống, đưa mắt nhìn chăm chú sâu trong sương mù.
Đạp đạp đạp đạp…..
Tiếng bước chân rất nhỏ, truyền tới trong tai hai người cao thủ, trở nên vô cùng rõ ràng.
Là tiếng bước chân của người!
Là Khê Nhi sao?
Cha vợ con rể nhất tề tinh thần phấn chấn, mở to hai mắt nhìn chằm chằm sâu trong sương mù.
“Cứu mạng! Cứu ta…..” thanh âm thô trầm, là tiếng nói của nam tử.
Cảm xúc thất vọng nhanh tróng tràn đầy đáy mắt cha vợ con rể hai người.
Bất quá, không phải Khê Nhi, nhưng cũng có thể là người có thể thăm dò tin tức liên quan đến Khê Nhi cho tới bây giờ.
Đợi tới gần, Long Thiên Tuyệt thấy rõ dung mạo của đối phương, hai mắt đột nhiên co rụt lại, cắn răng nói: “Nhị chưởng quỹ, là ngươi?”
Hắn làm sao có thể quên được người trước mặt chính là người xông vào hiện trường luyện đan của Khê Nhi, có ý đồ ςướק Tru Tiên đan? Hắn làm sao có thể quên, người trước mắt làm hại mẹ hắn cùng đệ đệ trong người có bóng ma áp chế, cả nhà bọn họ bị người này phá tan, tan đàn xẻ nghé, cách xa nhiều năm như vậy, mới vừa rồi một nhà mới được đoạn tụ?
Cừu hận như sóng trào, đáy lòng hắn cuồn cuộn dâng lên.
Nhị chưởng quỹ từ lúc mất liên lạc với chủ tử, không bao lâu sao thì gặp phải đệ nhất cao thủ Hắc Mãng, nhiều lần chiến đầu, hắn đã kiệt sức. Trong sương mù, rất xa, hắn thấy được có hai bóng người, nguyên tưởng rằng có thể xin bọn họ giúp đỡ, ai ngờ lúc đi tới gần mới phát hiện một trong hai người không ai khác chính là Long Thiên Tuyệt.
Hắn cúi đầu thở dài một tiếng, biết mình hôm nay không chạy thoát được kiếp nạn.
Thực lực của hắn cho dù lợi hại, cũng không cách nào có thể cùng đệ nhất cao thủ Hắc Mãng liên tục nhiều phen ác chiến, hắn bây giờ, chỉ cần một Huyền tôn cao thủ cũng có thể đưa hắn vào chỗ ૮ɦếƭ, huống chi là Long Thiên Tuyệt.
Trước có hổ lang
(sói), phía sau có truy binh, Nhị chưởng quỹ dừng lại tại chỗ, thở mạnh gấp mấy hơi, định ngồi xuống một chỗ, không muốn chạy nữa.
“Ta hỏi ngươi, Khê Nhi đâu? Nàng không phải là cùng chủ tử của ngươi cùng đi tới đây sao?” Vân Mộ Phàm tiến lên mấy bước, một tiếng liền túm lấy cổ áo của hắn.
Long Thiên Tuyệt nghe thấy đối phương đi cùng Khê Nhi, liền rút kiếm ra hướng cổ họng hắn: “Nói mau, Khê Nhi rốt cuộc ở nơi nào?”
Nhị chưởng quỹ lộ vẻ sầu thảm cười một tiếng, vuốt lại sợi tóc tán loạn trên trán, xa xăm nói: “Ta cũng không biết bọn họ đi nơi nào! Chúng ta sau khi vượt qua lôi vực, trên đường bị một sức mạnh thần bí truy kích, từ lúc đó chúng ta mất liên lạc. Sau đó ta một đường đi tìm kiếm chủ tử, lại không nghĩ xông nhầm vào lãnh địa gia tộc Hắc Mãng, bị bọn họ luân phiên đuổi Gi*t. Hiện tại ta đã không có khí lực chạy trốn, muốn chém Gi*t muốn róc thịt thì hay làm ta thoải mái một chút!”
“Ngươi nói cái gì? Khê Nhi gặp phải sức mạnh thần bí truy kích, thất lạc rồi sao?” Long Thiên Tuyệt tuấn mi nhăn chặt, lo lắng không thôi.
Lúc này từ sâu trong làn sương, có tiếng di chuyển ầm ầm chạy đến.
Nhị chưởng quỹ sắc mặt nhất thời trở nên trắng bệch xong ngược lại lại thoải mái cười lớn tiếng: “Nhìn dáng vẻ các ngươi chắc cũng không chạy thoát được.”
“Đây là cái gì?” Vân Mộ Phàm ngưng thần nhìn ra xa xa, trong sương mù, hắn mơ hồ nhìn thấy được hình ảnh rắn đang di chuyển, không phải hình ảnh một con rắn, mà là hình ảnh hàng trăm con rắn nối tiếp. Trấn định như hắn cũng không nhìn được hít vào một cái, hắn rốt cuộc hiểu vì sao Nhị chưởng quỹ tuyệt vọng như vậy. Đối mặt với một chiến đội mãng xà như vậy, trên đời có thể có mấy người mặt không đổi sắc? Có lẽ, cũng chỉ có Tử Yêu có thể coi là duy nhất.