Quyển 5 - Chương 177: Vua có tôn nghiêm của vua

Tác giả: Bắc Đằng

Nói là lắc lắc cái cổ, lắc lắc cái ௱ôЛƓ nhưng thật ra Hắc Mãng làm gì có phân chia ra cái ௱ôЛƓ hay cái cổ đâu? Tóm lại chính là toàn thân một đường cong vận động, lượn một đường sóng lớn rồi một đường sóng nhỏ cứ liên tiếp như vậy.
Mãng hậu nhìn thấy bộ dạng tộc nhân mình tập trung vặn vẹo, rất muốn kiềm chế cảm xúc, tôn nghiêm của Hắc Mãng gia tộc tôn quý giờ trở thành hư không. Hết lần này tới lần khác nó chỉ quan tâm tâm tình của bảo bối hài tử, không muốn làm nhi tử mất hứng, không thể làm gì khác ngoài việc tạm thời nhẫn nại.
Qua thời gian uống cạn một chén trà đột nhiên Hắc Mãng cục cưng nôn ra một cái, trong bụng nó cố từ từ trượt ra, trượt đến miệng cổ họng nó.
Huyền Dực bị nuốt trong bụng rốt cục có thể hít thở một chút không khí mới, đang lúc hô hấp khó khăn lại như sắp được trọng sinh lần nữa, đuôi rồng hung hăng quẫy ở thực quản Hắc Mãng cục cưng, cào cào làm nó càng thêm khó chịu.
“Cục cưng rất khó chịu! Ọe…..”
Miệng há to như chậu máu, long thể Huyền Dực toàn bộ từ đầu đến đuôi trơn tuột xuống thoát khỏi miệng rắn, cuối cùng cũng được tự do.
Hai con Hắc Mãng khác nuốt chửng thú sủng cũng oa oa nôn ra, Hổ Vương cùng Hoàng Kim cự long lần lượt được thả tự do, ba con thú sủng một khi được thả tự do lập tức trở về bên cạnh chủ nhân.
Vân Khê cảm ứng được bọn chúng vui mừng sống sót sau tai nạn, môi hiện lên nụ cười yếu ớt, nàng nhào lộn ngược lại, vẫy vẫy tay đem ba thú sủng triệu hồi.
Một loạt những động tác ђàภђ ђạ người vừa rồi cũng chính là vì mục đích này, hiện tại ba thú sủng đã an toàn, nàng cũng không hậu cố chi ưu nữa (lo lắng những việc phía sau).
Mãng hậu trừng mắt to như hạt châu nhìn Vân Khê, bỗng nhiên hiểu ra, nguyên lại mục đích của nàng là cứu thoát thú sủng.
Bị lừa!
Đáng giận!
Đuôi dài quét ngàng, khí lãng (sóng) cuồn cuộn ngập trời.
Trên cây cao, tiếng Hắc Mãng kéo dài xuyên xuống đất giống như trái táo bị gió thổi rơi.
Bùm, bùm, bùm…
“Các ngươi bị người ta đùa bỡn còn chưa hiểu hay sao, các ngươi rốt cuộc ngu tới mức nào?” Mãng hậu chỉ tiéc rèn sắt không thành thép.
“Mẫu hậu, ngươi đang nói cái gì vậy? Cục cưng không ngu, cục cưng rất thông minh.” Hắc Mãng cục cưng hôm nay không biết làm sao, nó luôn cùng mẫu hậu đối nghịch, nghe thấy mẫu hậu nói nó ngu xuẩn, điều đó khiến lòng tự ái của nó bị tổn thương.
Mãng hậu muốn mắng to tiếp thoáng cái bị ngăn tại cổ họng, không đành lòng chửi hài tử của mình, mềm giọng dịu dàng nói: “Cục cưng, mẫu hậu không phải nói ngươi, cục cưng thông minh như vậy, làm sao ngu xuẩn đây?”
Không phải nói nó, chẳng lẽ chính là bọn họ?
Đám Hắc Mãng còn lại ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, hết sức nghẹn khuất.
Hắc Mãng gia tộc lâm vào cảnh khốn hoặc cùng hoang mang.
Cứu được ba thú sủng trở về, Vân Khê không vội đi ngay, nàng phát hiện ra những con Hắc Mãng này mặc dù hung tàn nhưng tính tình không như người ta nói vô cùng xảo trá gian tà, bọn họ tập kích người xâm lăng, bất qua chỉ là bảo vệ lãnh địa của mình, bảo hộ lợi ích bản thân mà thôi. So với những người trong bọc có kim hay là âm hiểm giả dối, chúng nó ngược lại đáng yêu hơn nhiều.
“Vương hậu, mới vừa rồi ta cũng không phải cố ý trêu tộc nhân của ngài, thật sự tình thế bức bách có chút bất đắc dĩ. Nếu có nơi nào mạo phạm kính xin được tha lỗi.”
“Chớ cùng ta thương lượng một chữ! Chúng ta Hắc Mãng gia tộc không so được với con người các ngươi xảo trá như thế, nhưng tuyệt đối không phải là dễ bắt nạt!” Mãng hậu lòng nghẹn một ngụm ác khí khó khăn thở ra, căn bản không để ý tới lời nói lấy lòng của Vân Khê “Vẫn quy củ cũ, muốn sống rời khỏi Hắc Mãng Sơn thì phải đánh bại dũng sĩ đệ nhất gia tộc Hắc Mãng, nếu không đem mệnh lưu lại đi!”
Mãng hậu thái độ kiên quyết, căn bản không để cho Vân Khê con đường thương lượng, Vân Khê trong lòng cất giấu hỏa chiến đột nhiên rực cháy lên. Đánh thì đánh, chẳng lẽ nàng còn sợ sao?
“Tốt, ta liền khiêu chiến với đệ nhất dũng sĩ gia tộc Hắc Mãng các ngươi!”
Kinh Hồng kiếm ở trong tay Vân Khê vung lên, quang kiếm lóng lánh, xẹt qua không trung, phát ra thanh âm nhanh như tia chớp.
Chỉ là một đấu một, không phải một đấu với mấy trăm, Kinh Hồng kiếm thay đổi bộ dạng kinh sợ thành ý chiến chiến đầu ngẩng cao đầu.
Đông! Đông!
Dũng dĩ Hắc Mãng trườn ra khỏi bầy, rướn dài cơ thể lên rồi đi ra, cố ý phát ra tiếng lớn tạo sự uy Hi*p lớn cho Vân Khê.
Cửu cô cô miễn cưỡng dựa vào một cái cây bên cạnh, một bên quan sát dũng sĩ Hắc Mãng một bên truyền âm cho Vân Khê: “Tu vi của nó không kém bọn mãng xã khác, ngươi cần cẩn thận lưu ý. Mặt khác, đuôi rắn của nó rất tráng kiện, có hình dạng gai nhọn dài, có lẽ đó là νũ кнí tấn công lợi hại nhất của nó. Về phần nhược điểm, ta tạm thời chưa nhìn ra được, tóm lại ngươi tự giải quyết cho tốt đi.”
Cửu cô cô không nói nữa, một thanh âm vô sỉ đột nhiên vang lên: “Cũng chẳng có gì lợi hại! Ta chỉ cần ba quyền có thể đánh nó nhừ tử….”
“Ngươi câm miệng cho ta! Con rùa đen rụt đầu!” Cửu cô cô vô tình đè bẹp thanh âm này xuống, cũng không nghe rõ đối phương lẩm bẩm điều gì, sau cũng không thấy nói câu nào nữa.
Vân Khê ngưng thần đối phó với kẻ địch, tai nghe tám hướng, trong phạm vi xung quanh tất cả âm thanh nhất nhất đều truyền tới tai nàng, tiếng hít thở của mỗi con mãng xà, tiếng rơi xuống đất mãnh mẽ dừng lại của mỗi chiếc lá, thậm chí tiếng những bông hoa dại kia đang lặng lẽ nở rộ cũng trở nên vô cùng rõ ràng.
Nếu ánh mắt không thể nhìn thấy, nàng căn bản sẽ không chú ý tới nhiều tiểu tiết như vậy, có lẽ sau khi trời cao ςướק đi đôi mắt của nàng liền cho nàng mợ đền bù khác sao?
“Nhìn ngươi là một người mù ta để ngươi xuất thủ trước!” Hắc Mãng dũng sĩ cao ngạo ngửa đầu nói.
Vân Khê cười nhẹ, ngươi sẽ hối hận vì quyết định này….
Dựa vào tiếng nói cùa dũng sĩ Hắc Mãng, nàng định vị phương hướng của nó, trong đầu hiện ra một bản đồ chiến đấu, bên trong bản đồ không có những con Hắc Mãng khác, không có Cửu cô cô, cũng không có những cây đại thụ xung quanh, chỉ có nàng và dũng sĩ Hắc Mãng.
“Đa tạ!” Thân ảnh của nàng đột nhiên bay ngược lên trên, thân hình ẩn hiện, Kinh Hồng kiếm phi lên một hôì, kiếm khí trong nháy mắt ngưng tự thành dòng nước xoáy, tiếng nói trong trẻo quanh quẩn phía chân trời: “Phi tinh tại thiên, Nhất Kiếm Kinh Hồng!”
Kiếm quang đột nhiên phát sáng, hiện ra ánh sáng chói mắt nhất, còn hơn là ánh sáng mặt trời, tươi đẹp nhất nhân gian.
Trong vòng chiến, cát đá bay tứ tung, không khí vặn vẹo.
Một kiếm còn chưa đánh ra, Mãng hậu thần sắc bỗng dưng xảy ra biến hóa: “Đây là… Vân tộc Kinh Hồng kiếm pháp?”
“Không sai, chính là Kinh Hồng kiếm pháp! Đỡ của ta một kiếm đi!” Vân Khê hét to một tiếng, trường kiếm hướng dũng sĩ Hắc Mãng  một đường lao xuống, kiếm khí mênh ௱ôЛƓ vô tư, mang theo bóng kiếm kéo dài, rất nhanh bao phủ lấy thân ảnh dũng sĩ Hắc Mãng.
Đám Hắc Mãng ánh mắt nhất tề sáng ngời, phát ra tiếng than sợ, kiếm pháp tuyệt vời như vậy, bọn họ mới là lần đầu nhìn thấy.
“Keng!”
Mũi kiếm chẻ tre chém vào thân thể dũng sĩ Hắc Mãng, tạo ra một tia lửa chói mắt, da nó cư nhiên cứng như vậy, có thể so với tường đồng vách sắt, có lẽ còn cứng hơn.
Vân Khê một kiếm này không chém trúng điểm yếu của nó chính là mất đi tiên cơ.
Một kích vừa qua đi, hiện tại là lúc dũng sĩ Hắc Mãng phản kích, mang chiếc đuôi dài cứng rắn quét ngang, khí lãng ngập trời.
Vân Khê lập tức cảm thấy sau ngày có một cổ lực lượng đáng sợ đánh tới như Thái Sơn áp đỉnh không thể kháng cự.
Để Kinh Hồng kiếm nghỉ ngơi một lúc, Vân Khê uyển chuyển thân mình lượn vòng lên, dựa vào cảm giác, nàng nghiêng một góc độ quỷ dị, nguy hiểm tránh khỏi cái gai nhọn dài trên đuôi, vụt qua dát bên người.
Oanh!
Hắc Mãng dũng sĩ hung hăng nện đuôi dài trên mặt đất, gai ngọn đâm xuồng đất chôn sâu mấy tấc, lấy gai nhọn làm trung tâm, hố đất bắt đầu nứt ra một đường zíc zắc.
Đám Hắc Mãng tinh thần phấn chấn. cùng nhau ủng hộ dũng sĩ Hắc Mãng, không hổ là đệ nhất dũng sĩ bộ tộc Hắc Mãng chúng nó, vốn chỉ là một người phàm làm sao có khả năng chống đỡ?
“Tốt! Đánh hay lắm!” Mãng hậu lên tiếng ủng hộ, niềm vui sướng phát ra từ nội tâm.
Hắc Mãng cục cưng xoay thân mình, trái ba vòng phải ba vòng vui mừng khôn xiết.
Cửu cô cô đầu mày nhíu lại, có chút không lạc quan, năng lực tấn công trực diện của dũng sĩ Hắc Mãng vượt qua những gì nó dự tính. Da thịt Hắc Mãng dũng sĩ chẳng khác gì luyện qua Thiết Bố Sam (đây là một loại võ công khiến mình đồng da sắt được đề cập trong Liêu trai chí dị) đao kiếm bất nhập, muốn làm nó bị thương e không phải chuyện dễ.
“Ngươi cần tận lực tránh cùng nó giao chiến chính diện, bàn về năng lực trực đấu (đánh đối diện) ngươi kém xa hắn….. thật sự đánh không được ngươi có thể chạy trốn!” Nửa câu nói sau Cửu cô cô suy nghĩ hồi lâu vẫn là không nhịn được mà nói ra, nó đối với Vân Khê không có lòng tin quá lớn.
“Nếu như muốn chạy trốn mới vừa rồi đã chạy rồi còn phải chờ đến bây giờ sao?” Vân Khê dưới đáy lòng hừ lạnh một tiếng, ý chí chiến đấu không giảm, ngược lại càng ngang tàn hơn: “Ta không tin ta không làm gì được nó. Chẳng qua là sức mạnh thôi, ta cũng muốn sức mạnh như vậy làm ૮ɦếƭ nó!”
“Thuật Phản phệ!”
Phanh! Phanh! Phanh!
Dũng sĩ Hắc Mãng nửa đường công kích nhất nhất bị cắn trả ngược trở về.
Một người một rắn giao chiến kịch liệt, trong nháy mắt đã được mười hiệp.
Mãng hậu  sắc mặt lần nữa biến hóa, trong miệng lặng lẽ lẩm bẩm: “Kinh Hồng kiếm pháp, thuật Phản phệ? Nàng làm sao có những thứ này?”
Dũng sĩ Hắc mãng cuồng phóng tiếng hí dài, càng lúc càng chiếm thế thượng phong. Đột nhiên xoay người lại  chiếc đuôi dài đánh lên vòng eo Vân Khê, như chiếc dây thừng đem nàng trói lại treo lên giữa không trung.
Lực đạo bên hông càng ngày càng xiết chặt, xiết đến nỗi Vân Khê không thở nổi, cố gân cổ hô lên, khó khăn nói: “Ngươi dám đưa cái đầu ngươi qua đây không, ta đánh cho ngươi đầu rắn thành đầu hổ luôn!”
“Có cái gì không dám? Ngươi chỉ như vậy còn mạnh mồm? Ta xem ngươi như thế nào đánh được ta?” Dũng sĩ Hắc Mãng cuồng ngạo cười to, dần dần tiến đến, lại gần Vân Khê, ánh mắt màu lam lóng lánh tia hung quang, thị sát cùng tà ác.
“Ngươi lại gần chút nữa, nắm đấm ta nhỏ, đánh không tới ngươi!” Vân Khê cảm ứng hơi thở cùng tiếng hít thở của nó, vẫn không có cách nào phán đoán chính xác vị trí của nó.
“Hahaha, cho dù ta đem đầu ta toàn bộ đến trước mặt ngươi, ngươi cùng không thể làm thương ta được, ngươi không nên uổng phí tâm tư.” Dũng sĩ Hắc Mãng cười lớn, ngắm vài lần nắm đấm nhỏ vung lên của nàng, nàng muốn khiêu chiến với bản thân nó đã là một chuyện buồn cười chứ đừng nói đến chuyện thắng được nó.
“Phải không? Vậy không ngại thử một chút xem!” Kinh Hồng kiếm đột nhiên rời tay, đâm nghiêng về phía trước, ô lên một tiếng bay hướng về phía dũng sĩ Hắc Mãng.
Dũng sĩ Hắc Mãng hừ lạnh một tiếng, hai mắt cố gắng chăm chú nhìn mũi kiếm, chỉ là một mũi kiếm nó căn bản không để vào mắt.
Vân Khê nhếch môi cười, nếu nó cho rằng cứ vậy là xong vậy thì sai lầm rồi. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, cổ tay áo nàng lay động, lòng bàn tay phải xuất hiện ba cái ngân châm, điện hỏa thạch hướng tới chỗ Kinh Hồng kiếm bay mà bắn tới!
Đối diện phương hướng mũi kiếm Kinh Hồng kiếm đó chính là đôi mắt của dũng sĩ Hắc Mãng, ngân châm đúng là bay tới đôi mắt nó.
Đôi mắt chính là nhược điểm của dũng sĩ Hắc Mãng.
Các bộ phận trên thân thể nó cứng rắn vô cùng như tưởng đồng vách sắt, không gì làm thương tổn. Chỉ có đôi mắt là vị trí mềm mại nhất cũng là nhược điểm trí mạng nhất của nó.
Không chỉ mỗi Hắc Mãng như thế mà người cũng giống như vậy, đó cũng là nhược điểm của bọn họ.
Bóng tối xa lạ, do đó mới sợ hãi, mờ mịt, đấy chính là cảm thụ của người một khi mất đi hai mắt.
Vân Khê không cách nào phán đoán chính xác vị trí ánh mắt đối phương, cho nên lấy Kinh Hồng kiếm làm tiên phong hấp dẫn đối phương, Kinh Hồng kiếm vừa ra, tầm mắt đối phương liền tập trung trên thân Kinh Hồng kiếm, mà nàng chỉ cần theo phương hướng Kinh Hồng kiếm mà bắn ám khí ngân châm ra nhất định bách phát bách trúng!
“A! Đôi mắt của ta! Đôi mắt của ta….”
Dũng sĩ Hắc Mãng nhận thấy ngân châm bay vụt tới, nó phản ứng tránh né, đáng tiếc thân thể nó quá mức khổng lồ, khiến cho hành động chậm chạp, tránh thoát hai cái ngân châm nhưng vẫn không tránh thoát được cái ngân châm thứ ba. Ngân châm đâm vào khóe mắt, mắt nó nhất thời mất đi ánh sáng, không cách nào nhìn thấy vật gì, đau đến mức nó gào khóc kêu to.
Vân Khê nhân cơ hội thoát được sự trói buộc của nó, thân ảnh mạnh mẽ, nhanh chóng nay lên.
“Phi tinh tại thiên, Nhất Kiếm Kinh Hồng!” Cuồng bạo kiếm khí, vượt qua mọi cản trở, hướng về phía dũng sĩ Hắc Mãng oanh tạc.
Thời khắc phản công đã đến!
Vân Khê không thể bỏ qua bất kì cơ hội nào, kiếm khí sắc bén, từng đạo bén nhọn, ùn ùn kéo tới cùng lúc, kiếm khí gào thét liên tục.
Dũng sĩ Hắc Mãng mất đi một con mắt, thực lực giảm rất nhiều, phản ứng rõ ràng chậm chạp rất nhiều, toàn bộ dựa vào một cỗ sức mạnh, lung tung đánh trả.
Kinh Hồng kiếm này cùng với sự kết hợp cùng Vân Khê, người kiếm hợp nhất càng ngày càng ăn ý hơn.
Rắc!
Rắc!Rắc!
Kiếm khí xuyên thấu da thịt dũng sĩ Hắc Mãng, trên da thịt thân thể nó bị từng đạo vết kiếm chém vào.
“A!…….” Dũng sĩ Hắc Mãng thống khổ thét dài, cả người liên tiếp chấn động.
Đám Hắc Mãng rục rịch manh động, lộ ra tức giận. Trong suy nghĩ bọn chúng đệ nhất dũng sĩ bị thua như vậy, điều này đại biểu cái gì? Chúng nó không có cách nào chấp nhận.
“Dừng tay!” Mãng hậu lại không nhịn được nữa đứng ra ngăn trở bọn họ tranh đấu.
Vân Khê vốn không muốn đưa đối phương vào chỗ ૮ɦếƭ, hiện tại hai bên cho nhau đường lui, nàng liền thu mũi nhọn lại, thối lui khỏi vòng chiến.
“Vương hậu, ta đã thắng.”
Mãng hậu ánh mắt ngưng trọng nhìn nàng: “Ngươi là hậu nhân Vân tộc?”
“Không sai, ta là hậu nhân Vân tộc.” Vân Khê không ngờ đến Mãng hậu với tuyệt kỹ của mình lại hiểu biết như vậy.
Mãng hậu trầm ngâm trong giây lát: “Ngươi là người phương nào Vân tộc?”
Vân Khê chần chờ, cảm thấy trong lời nói của Mãng hậu có chuyện, nàng không cách nào suy đoán, quyết định đánh bạc một phen, nói thẳng: “Không dối gạt Vương hậu, ta chính là hậu nhân Vân tộc cấm kị gia tộc, ta tên là Vân Khê. Lần này đến Hắc Mãng Sơn chính là để tìm kiếm hồn phách bị trấn áp của tổ tiên gia tộc cấm kị chúng ta. Lần xâm nhập này, chỉ do hiểu nhầm, Vương hậu ngài rất hiểu đại nghĩa, coi rõ mọi chuyện  mà đưa ra quyết định sáng suốt.”
“Thì ra là như vậy, ta hiểu được.” Mãng hậu tựa như thở dài, lại đêm Vân Khê một lần nữa đánh giá một phen: “Tình huống Hắc Mãng Sơn vô cùng phức tạp, một mình ngươi xông loạn tới sớm muộn gì cũng đoản mệnh. Ngươi đừng thấy núi này đặt theo nên gia tộc Hắc Mãng chúng ta, thật ra thì chúng ta cũng chỉ có thể hoạt động chỗ này – một nữa khu vực Hắc Mãng Sơn, còn nửa khu vực khác chính là cấm địa Hắc Mãng Sơn, ngay cả cao thủ Hắc mãng gia tộc chúng ta cũng không thể xâm nhập. Ta khuyên ngươi vẫn là không cần tiếp túc tìm kiếm hồn phách người tổ tiên các ngươi, người đã ૮ɦếƭ, tìm kiếm được hồn phách của nàng cũng chẳng có ý nghĩ gì nữa.”
“Vương hậu chẳng nhẽ biết chuyện gì về tổ tiên Vân tộc ta sao?” Vân Khê cảm thấy Mãng hậu không hề đối với nàng mang theo địch ý, đây là dấu hiệu tốt.
Mãng hậu không biết nghĩ tới cái gì, thần sắc đột nhiên có chút mờ ảo: “…..Là có chút xa xưa, bất quá, chuyện này liên quan đến nhiều người, xin thứ cho ta không thể nhiều lời. Ta chỉ nghĩ khuyên ngươi mau rời khỏi nơi này tránh cho việc đem mạng mình tặng, khiến gia tộc cấm kị các ngươi từ đây mất đi huyết mạch…”
Vân Khê nhíu mày, vẫn cảm giác thấy Mãng hậu biết nội tình gì đó trọng yếu, chẳng qua là không muốn tiết lộ.
“Không! Ta nếu tới cũng sẽ không dễ dàng rời đi, đây chính là lời hứa hẹn của ta với bằng hữu!” Tay nàng từ từ sờ lên khuyên tai bên trái, thần khí Tiểu Tả hiểu được hàm nghĩa cái nàng gọi là “ bằng hữu”, nhất tề phát ra một vòng bạch quang,cảm động không dứt.
“Đây là….” Mãng hậu sau khi nhìn thấy ánh sáng loang loáng ở tai nàng ngạc nhiên nói: “Chẳng nhẽ đây là thần khí?”
Vân Khê gật đầu, từ từ buông tay ở khuyên tai trái xuống.
“Chẳng nhẽ thật là thiên ý?” Mãng hậu thở dài, suy tư chốc lát nói: “Chỗ ngươi muốn đi tồn tại một lực lượng thần bí, nó nắm quyền sinh tử, không ai có thể chiến thắng nó, cũng không ai có thể tránh thoát sự đuổi Gi*t của nó. Bất quá gia tộc Hắc Mãng chúng ta cư ngụ chỗ này ngàn vạn năm, cùng nó làm hàng xóm mà sống, vì sinh tồn, dần dần chúng ta cũng nắm rõ một chút quy luật của nó. Ngươi nếu thật sự muốn xông vào, chỉ có thể chờ đến đêm rằm mỗi tháng, đó là thời điểm thể lực nó yếu nhất. Lời ta chỉ có vậy, về phần sau khi đi vào, sống hay ૮ɦếƭ, thì còn phải xem bản lĩnh của ngươi.”
Đêm rằm….Chẳng nhẽ không phải chính là ngày mà Tiểu Ban Lạt Ma dự đoán? Cũng chính là mấy ngày nữa?
Chả trách!
Vân Khê tin tưởng Mãng hậu nói: “Đa tạ Vương hậu nhắc nhở, ta sẽ cận thận lưu ý.”
Mãng hậu quay đầu, uy nghiêm hạ lệnh: “Chúng ta đi!”
Đám Hắc Mãng quây quanh dũng sĩ Hắc Mãng, nghe thấy hiệu lệnh của Mãng hậu, mọi người quây quanh dũng sĩ Hắc Mãng đều rời đi hết.
Vân Khê đột nhiên la lớn, gọi bọn họ: “Chờ một chút! Vương hậu, ta mới vừa làm bị thương tộc nhân của ngươi, mà người không để ý hiềm khích khi trước lại báo cho ta một tin tức trọng yếu như vậy, trong lòng ta rất áy náy. Bên ta bắn ra ngân châm cũng không đả thương quá mức đôi mắt của tộc nhân quý tộc, chỉ cần chữa trị kịp thời thị lực có thể hồi phục như cũ. Chỗ này ta có một viên cửu chuyền thái cực đan, có lẽ có thể trợ giúp nó sớm khôi phục thị lực cùng vết thương trên người.”
Vân Khên đem viên cửu chuyền thái cực đan cuối cùng còn sót lại trên người đưa cho Mãng hậu, nàng mơ hồ có loại cảm giác, có lẽ ngày sau gia tộc Hắc Mãng còn có thể giúp nàng một phen, cho nên trước đó cùng bọn họ quan hệ gần gũi nhiều hơn hữu ích vô hại.
Lấy một viên cửu chuyền thái cực đan để đổi lấy hữu hảo với gia tôc Hắc Mãng, Vân Khê cảm thấy đáng giá!
Mãng hậu tận mắt nhìn thấy cửu chuyền thái cực đan trong tay nàng, kinh ngạc không dứt: “Đây chính là cửu chuyền thái cực đan trong truyền thuyết sao? Đan dược chân quý như vậy, ngươi cứ như vậy đưa cho chúng ta sao? Vân Khê cô nương, ngươi quả thật quá khẳng khái rồi, bên ta vừa rồi nhìn sai ngươi, lại nghĩ ngươi là một người âm hiểm xảo trá tiểu nhân. Là lỗi của ta, lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, người ngàn vạn lần không nên ghét bỏ thái độ vô lễ của ta!”
Vân Khê ngượng ngùng sờ sờ mũi, lòng nghĩ nếu nó biết trên thân mình còn có đan dược so với cửu chuyền thái cực đan còn chân quý hơn lưu lại cho bản thân dùng, có lẽ nó liền không giống như giờ phút này cảm kích cùng quá khích như vậy?
Này nhóm Hắc Mãng cũng rối rít thay đổi thái độ với nàng, một đám lộ ra ánh mắt thân mật.
“Kì thật….Cũng không có gì, tứ hải đều là huynh đệ cả!” Lời nói này đến Vân Khê chính mình đều thấy ngượng ngùng, nhưng hết lần này đến lần khác Mãng hậu nghe xong thấy vô cùng hưởng thụ, nàng là một con người, lại đem gia tộc Hắc Mãng bọn chúng coi là bằng hữu huynh đệ, đây chính là sự tôn trọng lớn đối với chúng. Ánh mắt Mãng hậu phát sáng, nhìn Vân Khê hết sức hiền lành.
“Ngươi có đan dược trân quý như vậy, tại sao không dùng cho mình, chữa trị hai mắt của mình đi?” Hắc Mãng cục cưng chen vào tò mò hỏi.
“Bởi vì ánh mắt của ta bị người dùng kình khí đả thương, so với bệnh trạng của tộc nhân các ngươi khác biệt hoàn toàn, cửu chuyển thái cực đan không chữa khỏi đôi mắt của ta.” Vân Khê nói đúng sự thật, cao thủ thần bí kia đối với nàng nổi lên sát tâm, cho nên lúc hạ thủ căn bản không lưu lại đường sống, nếu không phải Tử Yêu nghe thấy được hơi thở dao động của cao thủ, tìm đến nhà tranh, thì sợ rằng giờ phút này nàng đã bị đối phương Gi*t hại. Còn Nhị trưởng quỹ đến nơi bất quá chỉ là trùng hợp, người đối phương thực sự kiêng kị chính là Tử Yêu.
Những điều này, bản thân Vân Khê cũng không biết, nàng chỉ biết  đôi mắt mình bị thương rất nặng, trừ tru tiên đan ra, những loại thuốc khác và thuật châm cứu đối với nàng căn bản là không có tác dụng. Đó là nguyên nhân vì sao nàng thoải mái đưa ra một viên cửu chuyền thái cực đan cuối cùng.
“Thật đáng thương! Vậy đôi mắt ngươi phải làm sao bây giờ?” Hắc Mãng cục cưng thấy mẫu hậu tán dương đối phương, tính tình chân thành, liền coi Vân Khê trở thành bằng hữu ngay.
“Đi một bước tính một bước thôi.” Vân Khê cười khan.
Hắc Mãng cục cưng lắc quay đầu, không biết đang suy tư điều gì, chợt hô to một tiếng, quay thân hướng đến một nơi khác trong rừng chạy đi, xa xa truyền tới thanh âm của nó: “Mẫu hậu, cục cưng về nhà trước! Cục cưng đi tìm một chút bảo bối nhanh đưa nàng, có lẽ có thể cứu chữa được đôi mắt nàng….”
“Cục cưng! Chờ mẫu hậu một chút!” Mãng hậu không yên lòng, thu cửu chuyền thái cực đan dẫn một đám tộc nhân đuổi sát Hắc Mãng cục cưng.
Một đám hùng hổ đến lại hùng hổ đi, để lại một cánh rừng tiêu điều.
Vân Khê thở dài, cuối cùng cũng là hữu kinh vô hiểm (kinh sợ nhưng không có nguy hiểm). Đợi đám Hắc Mãng vừa đi, Vân Khê khoanh chân ngồi xuống, thông qua nội thị, thấy Huyền Dực, Hổ Vương cùng Hoàng Kim cự long đang tá túc tại linh châu trong cơ thể mình chữa trị vết thương, ba thú sủng cùng bị ba con Hắc Mãng nuốt chửng, mặc dù thoát được một mạng nhưng nguyên khí hao tổn hơn nửa, thân thể vô cùng suy yếu.
“Chủ nhân, xin lỗi! Chúng ta thật vô dụng, không những không thể giúp ngươi làm việc lại thiếu chút nữa mất đi tánh mạng.” Hoàng Kim cự long thở dài, tinh thần có chút chán chường, nó nghĩ dù sao bản thân cũng là Long vương cốc trưởng lão, vậy mà đối mặt với Hắc Mãng nó lại có thể dễ dàng bị buốt chửng như vậy, ngay cả cơ hội phát ra tín hiệu cầu cứu cũng không có, cảm thán bản thân mình già rồi.
“Đừng nói như vậy, các ngươi đã tận lực. Những con Hắc Mãng này thực lực đúng là không phải bình thường, nếu ta không tìm thấy được nhược điểm của bọn chúng, cũng không có cách nào chiến thắng được.” Vân Khê an ủi.
“Nói cho cùng vẫn là thực lực chúng ta không bằng họ! Chủ nhân, không bằng để cho ta đi ra ngoài rèn luyện một phen, nếu không hoàn toàn đạt được thực lực đỉnh cao của gia tộc Hổ Vương, ta không còn mặt mũi trở về gặp mặt chủ nhân!” Chịu đựng lần đả kích này, Hổ Vương đột nhiên trong lúc đó thông suốt, sinh ra tâm tư hiếu thắng, một đôi mắt hổ sáng quắc tỏa sáng, hiện lên kiên định cùng chấp nhất.
Vân Khê nhìn lại cặp mắt hổ kia, đáy lòng vô cùng xúc động, gật đầu đáp ứng nó: “Ngươi đi đi! Bất kể kết quả như thế nào, ngươi đều phải trở về gặp ta, ta cần sức mạnh của ngươi!”
“Chủ nhân….” Mắt hổ dao động hiện lên một tầng hơi nước.
Vua có tôn nghiêm của vua, nó cần sức mạnh, càng cần tôn nghiêm hơn!
Một đạo quang màu trắng bay ✓út ra khỏi linh châu, Hổ Vương rời khỏi thân thể Vân Khê, bước về hành trình tu luyện của nó.
TM: mấy e mãng xà đáng yêu quá *cuồng tiếu*
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc