Trong khi Nam Cung Dực đánh giá hai huynh muội Bắc Thần Mẫn Nhi, thì ánh mắt lợi hại của Bắc Thần Mẫn Nhi quét mắt tới, đôi mắt kia dường như tràn đầy ma lực thần kỳ, trước một khắc còn sắc bén lạnh như băng, sau một khắc lại quyến rũ toát ra khí chất đẹp.
“Hắn là ai?”
“Hắn là Nam Cung Dực, cũng giống Phong Nhi đến từ Ngạo Thiên đại lục, ở đại lục kia là Vương gia của một nước nhưng không gặp thời, đi theo Vân Khê…. à, cũng chính là nữ nhân kia, cùng đi đến Long Tường đại lục. Nghe nói hắn trước kia là vị hôn phu của nữ nhân kia, đáng tiếc bỏ lỡ nhân duyên, hiện tại rơi vào kết quả như vậy.” Cung chủ trả lời.
Nam Cung Dực nghe được Cung chủ dùng giọng điệu khinh miệt như thế để giới thiệu xuất thân của mình, gương mặt tuấn tú nhất thời trầm xuống, lộ ra vẻ không vui. Dù gì trước đây hắn cũng xuất thân là vương gia của một nước, thân phận cao quý, nay đến trong miệng hắn, làm sao lại thành kẻ không gặp thời, rơi vào kết quả thê thảm như hiện nay? Mặc dù tình trạng của hắn hiện tại, giống như lời nói trong miệng của hắn….
“Ha ha.” Bắc Thần Mẫn Nhi nhẹ nhàng nở nụ cười, mấy phần xinh đẹp, mấy phần mê hoặc, “Nguyên lai quý công tử có xuất thân là một vị Vương gia, khó trách khí chất trên người không giống với người khác, đáng tiếc Phong nhi của ta tựa hồ không thích ngươi, bằng không…, các ngươi tới từ cùng một nơi, có lẽ có thể trở thành bằng hữu…. Quên đi, Phong nhi tính cách, sợ rằng không có ai có thể lọt vào mắt của hắn để trở thành bằng hữu của hắn, hơn nữa, hắn cũng không cần bằng hữu.”
Nói xong lời cuối cùng, thanh âm của Bắc Thần Mẫn Nhi từ từ trầm xuống, như có điều suy nghĩ.
Nam Cung Dực tâm trạng khẽ nhúc nhích, chủ động mở miệng nói: “Phu nhân nói như thế, cũng là sai lầm rồi. Ít nhất theo ta được biết, có một người có thể lọt vào trong mắt của Tử Phong thiếu gia, thậm chí đã đánh cắp trái tim của hắn.”
“Hừ? Ngươi nói người đó là ai vậy?” Bắc Thần Mẫn Nhi tuy là đang cười, nhưng trong mắt toát ra lãnh ý, khiến cho người khác không tự chủ cả người run rẩy.
Nam Cung Dực bình tĩnh nói: “Người này chính là nữ nhân trong miệng phu nhân vừa mới nói tới, cũng chính là vị hôn thê trên danh nghĩa trước kia của tại hạ, Vân Khê!”
“Vân, Khê?” ánh mắt Bắc Thần Mẫn Nhi lại biến đổi.
Nam Cung Dực vừa nhìn chằm chằm sắc mặt của Bắc Thần Mẫn Nhi, vừa nói: “Không sai! Theo ta được biết, Tử Phong thiếu gia đã yêu nàng, yêu đến mê muội, thậm chí biết rõ nàng đã thành hôn, có hài tử, trong lòng như cũ vẫn yêu nàng. Có lời đồn đãi nói, Tử Phong thiếu gia một đêm tóc trắng, cũng là bởi vì Vân Khê. Thử nghĩ xem,nữ nhân có thể khiến cho một người đàn ông thương tâm đến mức qua một đêm tóc đã bạc trắng, không phải chứng tỏ nữ nhân đó là người trong lòng hắn, đánh cắp trái tim của hắn sao?”
Bắc Thần Mẫn Nhi trong mũi hừ lạnh một tiếng, ánh mắt của bà ta trong nháy mắt trở nên bén nhọn như đao: “Khó trách Phong nhi trở nên không quyết đoán như thế, không giống như trong dự tính của ta, thì ra là trong lòng hắn đã có hình bóng của một nữ nhân khiến cho sự vô tình và hận thù trong lòng hắn tiêu tan….”
“Chuyện này là có thật, lúc trước ta vẫn không nói cho muội biết, vì không muốn muội thất vọng. Thời điểm còn ở Ngạo Thiên đại lục, Phong nhi từng vì người nữ nhân kia, đã trở mặt thành thù với ta, ta suýt nữa mất mạng trong tay bọn hắn. Haizz, cũng là một chữ tình hại người.” Cung chủ thở dài nói, long mày khẽ nhíu.
“Tình? Tình là cái gì?” Bắc Thần Mẫn Nhi cười lạnh, trong mắt sự lãnh ý ngày càng dữ dội, “Phong nhi là người kế thừa huyết thống cao quý nhất trăm ngàn năm qua của gia tộc Bắc Thần ta, trong tim của hắn không nên có tình, cũng tuyệt không thể có tình!”
“Muội muội, muội yên tâm đi, chấn hưng gia tộc Bắc Thần chúng ta, phải dựa vào Phong nhi để hoàn thành cùng thực hiện, ta tuyệt đối sẽ không để cho Phong nhi phạm phải sai lầm!” Cung chủ nói.
“Ân.” Bắc Thần Mẫn Nhi xoa mi tâm, ngẩng đầu, nhìn Nam Cung Dực một cái, khẽ cười nói, “Ngươi tâm tư thâm trầm, có tài mưu lược, thông minh nhưng cũng xảo trá, chỉ mong ngươi có thể thức thời, chớ có suy nghĩ không an phận, nếu không nghe lời, bất cứ lúc nào ta cũng có thể lấy cái mạng nhỏ của ngươi!”
Nam Cung Dực nhìn lại bà ta mỉm cười, đáy lòng ngược lại sinh ra sự lạnh lẽo, cúi đầu, lộ ra vẻ cung kính, quả nhiên nữ nhân này so với cung chủ khó đối phó hơn nhiều lắm.
“Nam Cung Dực không dám! Tại hạ có thể tiếp tục sống, cũng là nhờ phúc của cung chủ, làm sao có thể sinh ra suy nghĩ không an phận? Chỉ cần phu nhân và cung chủ không chê chút tài mọn của tạ hạ, tại hạ nguyện ý đi theo làm tùy tùng, vì phu nhân và cung chủ tận tâm tận lực.” Thái độ cung kính, lời nói cẩn thận, Nam Cung Dực không dám để xảy ra nửa điểm sai lầm.
Bắc Thần Mẫn Nhi nhìn hắn chăm chú hồi lâu, rốt cục cúi đầu nở nụ cười: “Đúng vậy! Kẻ thức thời mới là người tài giỏi, hơn nữa co được dãn được, mới là người làm được đại sự. Nam Cung Dực phải không? Bổn phu nhân nhớ kỹ ngươi. Ngươi tiếp tục làm thuộc hạ của ca ca ta, ta sẽ chú ý ngươi mọi lúc mọi nơi, nếu biểu hiện của ngươi xuất sắc, đến lúc đó bổn phu nhân càng thêm trọng dụng ngươi, hãy cho ta nhìn thấy giá trị của ngươi, bổn phu nhân rất mong đợi biểu hiện của ngươi….”
“Đa tạ phu nhân dạy bảo, tại hạ nhất định sẽ tận tâm tận lực làm việc, khiến cho phu nhân hài lòng.” Trên mặt Nam Cung Dực làm bộ như mừng rỡ, đáy lòng lại khinh thường, trong lòng không ngừng tính toán.
“Ngươi trước hết lui ra đi!” Bắc Thần Mẫn nhi đuổi hắn, đợi bên trong thư phòng chỉ còn lại có hai người nàng và cung chủ, vẻ đẹp trong đôi mắt của nàng từ từ biến mất, lạnh lùng nói, “Người này dã tâm rất lớn, nội tâm giảo quyệt, không phải dễ dàng bị thuần phục như vậy, sau này cần phải chú ý đến hắn nhiều một chút, một khi hắn sinh suy nghĩ không an phận, sẽ Gi*t hắn!”
“Yên tâm đi, ta vẫn luôn chú ý đến hắn.” Cung chủ cười lạnh nói.
Bắc Thần Mẫn nhi mệt mỏi xoa mi tâm: “Ừ, chuyện của Phong nhi, cứ theo như ý của huynh làm đi. Để cho hắn tạm thời rời xa muội một thời gian ngắn cũng tốt, hắn ngày gần đây vẫn ở bên cạnh ta, cho ta chọc không ít chuyện, làm cho muội không có tâm trạng để giải quyết việc khác.”
Cung chủ tiến lên một bước, hai tay xoa hai thái dương của nàng, ôn nhu thay nàng xoa Ϧóþ, tiếng nói cũng đi theo vang lên mang vài phần ngạo mạn: “Muội muội là người tài giỏi như thế? Trên đời này còn có chuyện gì có thể làm khó muội? Muội ở Tông Chính gia tộc có tốt không? Tông Chính gia chủ kia đối đãi với muội….”
Hưởng thụ sự săn sóc của ca ca một chút, Bắc Thần Mẫn nhi dựa lưng vào ghế dựa, trong miệng khinh miệt nói: “đừng nói đến nam nhân kia trước mặt muội, hắn không là gì trong mắt muội. Nếu không phải hắn còn có chỗ có thể lợi dụng, muội đã rời xa hắn từ sớm, bây giờ trong mắt trong lòng muội Phong nhi là người quan trọng nhất. Hi vọng hắn, không để cho muội thất vọng….”
Bắc Thần Mẫn nhi ánh mắt dần dần mơ màng, khí chất xinh đẹp khí càng tăng lên.
Cung chủ cúi đầu nhìn muội muội, càng nhìn càng không nhìn thấu nàng.
Hách Liên Tử Phong men theo tiếng khóc, một đường đi tới phòng khách.
Trong phòng khách, hai nữ nhân áo đen đang luống cuống tay chân chiếu cố hài tử, nghĩ đến phân phó của chủ nhân, trong lòng các nàng càng thêm lo lắng không yên. Dựa theo chủ nhân phân phó, phải chiếu cố hài tử tốt hơn, không được làm cho nó bị thương một chút nào, nói cách khác, như vậy các nàng không thể cho nó uống thuốc, khiến cho nó ngoan ngoãn mà ngủ.
Nhưng là trừ chiêu này ra, các nàng tựa hồ cũng nghĩ không ra biện pháp khác để có thể làm cho hài tử ngừng khóc, thật là phiền toái.
Nghe có tiếng bước chân tới gần, hai người theo tiếng nhìn lại, có người đẩy cửa vào, nhìn thấy người đến trong nháy mắt, hai người đều cung kính nghênh đón: “Tử Phong thiếu gia!”
Mặc dù Tử Phong thiếu gia không thường xuyên tới đây, nhưng các nàng đầu tiên nhìn thấy hắn, liền nhớ kỹ, thật sự là bề ngoài của Tử Phong thiếu gia quá mức xuất chúng, khí chất siêu phàm, các nàng muốn quên cũng không thể.
Hách Liên Tử Phong không để ý đến hai người, trực tiếp đi về phía giường, hắn rất tò mò, hài tưt đang khóc nỉ non kia đến tột cùng là người như thế nào, vì sao cậu cố ý để cho hắn tới xem nơi này một chút?
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, phủ đầy nước mắt, dưới cái mũi nhỏ bé dường như chỉ cần người ta sờ nhẹ nhàng là có thể Ϧóþ nát, phủ đầy nước mũi trong suốt, cái miệng nhỏ tinh tế lại phát ra tiếng khóc to rõ kinh người kia, khóc một hồi lâu, tiếng khóc vẫn như cũ vang dội có lực.
Khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu chặt, mang theo oán khí, nó nhắm hai mắt, dường như là khóc mệt.
Hách Liên Tử Phong khẽ cau mày, thật bẩn, quá xấu, hơn nữa rất ồn ào!
Khi hắn từng bước gần tới, hài tử đột nhiên mở ra hai mắt, không biết là cảm thấy trên người hắn lạnh lẽo, hay là nghe thấy được hơi thở không giống như trước, cho nên khi ánh mắt của nàng mở ra trong nháy mắt, ánh mắt kia là mang theo cảnh giác cùng tò mò.
Cũng là khi nó mở mắt ra, chân mày của Hách Liên Tử Phong vốn đang nhăn lại đột nhiên giãn ra, đôi mắt này ——
Thật giống như một đôi mắt khác, hắn nhìn đôi mắt này dường như tất cả những linh khí tốt đẹp nhất của trời đất đều hội tụ trong đôi mắt đó, trong đầu bỗng nhiên hiện ra đôi mắt của một người khác…. Thật sự rất giống!
Từ trên người hắn lấy ra một chiếc khăn tơ lụa màu trắng, nhẹ nhàng lau mặt cho hài. Động tác của hắn rất nhẹ rất ôn nhu, dường như là đang lau chùi một vật trân bảo.
Nhìn thấy một màn như vậy, khiến cho hai nữ nhân áo đen đứng ở cạnh cửa trợn mắt há mồm. Đây thật sự là Tử Phong thiếu gia trong ấn tượng của các nàng sao? Thiếu gia cũng có thể ôn nhu tỉ mỉ như vậy sao? Mặc dù trên khuôn mặt tuấn mỹ của thiếu gia vẫn lạnh như băng, nhưng hành động tinh tế và ôn nhu kia, lại làm cho các nàng rung động tận đáy lòng.
Lau đi nước mắt và nước mũi trên mặt của hài tử, hài tử cũng dần dần ngừng khóc, một đôi mắt to tròn đen láy của hài tử cùng một đôi mắt tò mò của Hách Liên Tử Phong cứ như vậy nhìn nhau. Khuôn mặt nhỏ nhắn đang nhíu lại toàn bộ giãn ra, oán khí cũng lui dần, lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn thuần khiết đáng yêu, hướng về phía trước nhếch cái miệng nhỏ nhắn lên, chất lỏng trong suốt ở đôi môi trong lúc đó từ từ nổi lên.
Thật sự rất giống!
Này ngũ quan, này vẻ mặt, thật sự rất giống….
Chẳng lẽ là con của nàng?
“Ta hỏi các ngươi, đứa nhỏ này đến tột cùng là từ đâu tới đây?” Thanh âm lạnh lùng của hắn, đột nhiên hướng hai nữ nhân áo đen hỏi tới, cả kinh đang si mê đánh giá hắn cô gái cả người chấn động, suýt nữa ngất xỉu.
“Hồi, Hồi Tử Phong thiếu gia…, thuộc hạ không rõ lắm, chẳng qua là nghe chủ nhân nói, đứa nhỏ này là từ Đan minh ôm tới, tựa hồ cùng đồ nhi trước kia của chủ nhân có liên quan.”
“Đồ nhi?” Hách Liên Tử Phong trong mắt hơi biến đổi, trong lòng đã rõ ràng đáp án, thật sự là hài tử của Khê Nhi, cậu lại bắt cóc con của nàng đem tới nơi này, Khê Nhi….
Hắn khom người, đem hài tử ôm lấy, mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.
Tiểu Nguyệt Nha dùng ánh mắt hồn nhiên vô tội nhìn hắn, đôi mắt lóng lánh, phát sáng vô cùng. Mà Hách Liên Tử Phong thì gợn sóng nhưng lại không có bất kỳ sự hoảng sợ nào nhìn nó, trong lòng suy tư nên đem nó trở về như thế nào. Bị mất hài tử, Khê Nhi sợ là điên lên mất….
Nhưng nếu hắn cứ như vậy đem hài tử trở về, hắn nên giải thích tìm thấy hài tử như thế nào? Khê Nhi liệu có hoài nghi hắn là người bày mưu cho người ta bắt cóc hài tử hay không? Hay là hoài nghi hắn là đồng phạm trong việc bắt cóc hài tử?
“Ùng ục….”
Từ trong bụng hài tử truyền ra tiếng vang, đuôi lông mày của Hách Liên Tử Phong khẽ nhíu, cũng không quay đầu lại nói: “Các ngươi chưa cho nó ăn?”
“Còn chưa cho nó ăn, đứa nhỏ này cứ khóc không ngừng, chúng ta cũng không biết nên làm sao.” Một nữ nhân áo đen yếu ớt lên tiếng nói.
“Vậy còn không nhanh đi lấy thức ăn ra đây?” Giọng nói của Hách Liên Tử Phong trong nháy mắt lãnh khốc, khiến cho hai người vội vàng bước nhanh vọt ra gian phòng, đi chuẩn bị thức ăn.
“Chịu khó đợi một lát, rất nhanh sẽ có đồ ăn ngon. Chờ cháu ăn no, thúc thúc sẽ dẫn cháu đi gặp mẫu thân.” Hắn ôm hài tử ở bên cạnh bàn ngồi vào chỗ của mình, giọng nói bình tĩnh, có mấy phần nhu hòa.
Chỉ cần vừa nghĩ tới bộ dáng thương tâm của Khê Nhi khi không tìm thấy hài tử, tim của hắn liền thấy đau.
Đành vậy! Cho dù Khê Nhi hoài nghi hắn, hắn cũng bất chấp.
Hắn chẳng qua là không muốn nhìn thấy bộ dáng thương tâm của nàng.
Không biết có phải bởi vì nó nghe được chữ “Mẫu thân” hay không, hay là bởi vì bộ dáng ôn hòa thân thiện của hắn, Tiểu Nguyệt Nha nhìn hắn hồi lâu, vẫn chu cái miệng nhỏ nhắn đột nhiên giãn ra, nở ra nụ cười ngọt ngào.
“Hi hi, hi hi….”
Hách Liên Tử Phong hơi sửng sờ, cảm thấy ngoài ý muốn, nụ cười này quá mức tinh khiết, quá mức tốt đẹp, hắn bất ngờ không kịp phòng bị, một góc âm u trong đáy lòng hắn bỗng dưng bị một đạo ánh mặt trời đánh vào, bất ngờ như vậy, rung động như vậy, hắn nhất thời không biết phải làm sao.
Tâm trạng có chút rối loạn, hắn đem hài tử tùy tiện đặt ở trên bàn, tạm thời tránh được nụ cười quá mức tốt đẹp của nó, vẻ mặt tươi cười như vậy, không nên xuất hiện ở thế giới của hắn, không nên …
“Oa…. Oa oa…. oa….”
Tiểu Nguyệt Nha nhận thấy vắng vẻ, oa oa khóc lớn lên.
Hách Liên Tử Phong chân mày căng thẳng, tiếng khóc kia nhiễu được hắn trong lòng lại là một trận xốc xếch, không có cách nào, hắn không thể làm gì khác hơn là đem hài tử bế lên một lần nữa.
Chuyện kỳ quái đã xảy ra.
Chỉ cần hắn ôm lấy hài tử, hài tử sẽ ngừng khóc. Hắn vừa để hài tử xuống, hài tử liền oa oa khóc lớn.
Tiếng khóc kia giống như cái van của vòi nước, một bên là nụ cười sáng lạn, một bên là tiếng gào khóc.
Hách Liên Tử đau đầu nhìn nàng, trong lòng không khỏi nghi ngờ, hài tử này quá tinh ranh hay không, biết hắn đối với nó không có ác ý, cho nên liền dựa dẫm vào hắn?
Thật là kỳ quái.
Bất đắc dĩ thở dài, hắn tự tay, cầm khăn tơ lụa lau khuôn mặt nhỏ nhắn phủ đầy nước mắt nước mũi cho nó, nhìn thấy nó nở nụ cười một lần nữa, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Đứa nhỏ này thật sự rất giống nàng, tính cách cũng cổ quái như vậy, làm cho người ta khó có thể đoán được.
Nghĩ tới, khóe miệng của hắn không tự chủ vẽ lên một đường cong mờ, cười như không cười.
Nếu hai nữ nhân áo đen kia còn ở trong phòng, thấy vẻ mặt của hắn lúc này, nhất định sẽ bị choáng váng.
Một lúc lâu, hai nữ nhân áo đen rốt cục trở về, trong tay bưng một chén sữa dê, mùi vị nồng nặc, khiến cho Hách Liên Tử Phong không nhịn được chau mày.
“Các ngươi định cho hài tử ăn cái này?”
“Hồi Tử Phong thiếu gia…, trong trang viên cũng chỉ có cái này có thể cho hài tử ăn.” Nữ nhân áo đen nơm nớp lo sợ nói, dù sao nơi bọn họ ở cũng chỉ toàn cao thủ, làm gì có chuẩn bị đồ ăn cho hài tử, có thể lấy được một chén sữa dê như vậy, thật không dễ dàng.
Hách Liên Tử Phong sắc mặt lạnh lùng, lớn tiếng trách mắng: “Nói nhảm! Chẳng lẽ trang viên nghèo đến vậy ngay cả một khối thịt đều không có?”
Thanh âm của hắn quá mức nghiêm nghị, khiến cho Tiểu Nguyệt Nha kinh sợ, chu cái miệng nhỏ nhắn, cái van của vòi nước kia đang trong tình trạng bị khóa lại một lần nữa được mở ra, tiếng khóc rất nhanh vang lên.
Hách Liên Tử Phong thấy thế, vội vàng ôm nó dỗ giành, khóe miệng nguội lạnh dần dần biến mất, hắn bắt buộc mình cố gắng nở nụ cười.
Quả nhiên, vừa thấy thái độ nhu hòa của hắn, Tiểu Nguyệt Nha gương mặt nho nhỏ liền lập tức sáng lạn, so với sự sáng lạn của bầu trời sau cơn mưa còn hơn nhiều.
Hách Liên Tử Phong nhíu mày nhìn chằm chằm cặp mắt của nó, vì sao hắn có cảm giác, cảm thấy hài tử này rất thông minh? Trong thời gian ngắn, đã hoàn toàn nắm trong tay vui buồn của hắn, haizz, cũng không biết kiếp trước có phải là thiếu nợ mẹ con các nàng…. Hắn không nhịn được than nhẹ.
Hai nữ nhân áo đen đang quỳ rạp trên đất thì choáng váng, Tử Phong thiếu gia vừa nói gì? Thịt? Trong trang viên đương nhiên là có thịt, nhưng hài tử nhỏ như vậy không thể ăn thịt được?
“Tử Phong thiếu gia, hài tử còn không có răng, chỉ có thể uống chút sữa hoặc ăn cháo thôi….” Nàng nhỏ giọng nhắc nhở.
“Thật sự là như vậy?” Hách Liên Tử Phong vươn ra một ngón tay, đưa vào trong cái miệng nhỏ nhắn của Tiểu Nguyệt Nha, muốn xem nó có răng hay không. Chỉ mới vừa đưa ngón tay vào, đã bị cại miệng nhỏ nhắn của Tiểu Nguyệt Nha ngậm lấy, dường như cảm thấy ăn được thức ăn ngon, tạp ba tạp ba thanh âm, mùi ngon.
Hách Liên Tử Phong khóe miệng đột nhiên run lên, không thể tưởng tượng nổi, nó chắc không phải là đói bụng đến mức ăn quàng đi?
Nhưng cảm giác cái miệng nhỏ nhắn của nó đạng ngậm ngón tay của hắn, ôn ôn, ấm áp, cảm giác này cũng không tệ lắm.
Hài tử này thật đáng yêu!
Hắn nhẹ nhàng cười một tiếng, khóe môi tự nhiên toát ra nụ cười ôn nhu.
Lần này, hai nữ nhân áo đen thật sự là nhìn thấy được, đều lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, suýt nữa bị nụ cười ôn nhu kia làm cho choáng váng.
“Nếu không có răng, vậy thì đi chuẩn bị chút tổ yến hoặc là bát súp… tóm lại không nên mang những đồ bẩn như thế này tới đây!” Đôi mắt lạnh lẽo của Hách Liên Tử Phong quét qua hai nữ nhân áo đên, khí thế kinh người, khiến cho hai người đó không rét mà run gật đầu lia lịa đồng ý, lui ra ngoài.
Tiểu đáng yêu cái miệng nhỏ nhắn liền vểnh lên, một bộ bộ dáng muốn khóc, Hách Liên Tử Phong khóe mắt vừa liếc qua thấy thế, lập tức hướng nó nở nụ cười, mặc dù không quá rõ ràng, nhưng tóm lại là nụ cười. Tên tiểu tử này cũng quá mức nhạy cảm đi, hắn hơi tỏ thái độ lạnh lẽo, nó liền nhận ra, hắn không nhịn được lắc đầu thở dài, đối với nó hắn không có biện pháp.
Nhẹ nhàng đưa ngón tay rút về, đầu ngón tay trượt nhẹ trên gương mặt nõn nà của nó, hắn chơi đùa với nó, dần dần chơi thành nghiện.
Tiểu Nguyệt Nha mở to đôi mắt có vẻ sưng đỏ, hướng về phía hắn cười khanh khách không ngừng, tay nhỏ bé từ trong tã lót chui ra nghịch ngợm, níu lấy vài sợi tóc trắng xõa ở trên vai của hắn, vẻ mặt của nó giống như phát hiện ra đồ chơi thú vị, cười càng thêm vui vẻ.
Hách Liên Tử Phong bất đắc dĩ cười khẽ, tùy ý nó níu lấy tóc của mình, mặc dù thỉnh thoảng bị đau, hắn nhưng không có ngăn cản.
Bắc Thần Mẫn Nhi đi theo huynh trưởng, muốn tới gặp hài tử của nữ nhân kia, dọc theo đường đi cũng không có nghe thấy tiếng khóc tê tâm liệt phế lúc trước, cung chủ có chút ngạc nhiên. Rốt cục là hài tử khóc mệt ngủ thi*p đi, hay là đã xảy ra chuyện gì rồi?
Cho đến khi hai người đến gần cửa gian phòng, xa xa liền nhìn thấy Hách Liên Tử Phong đang ôm hài tử đó, vừa tự mình đút thức ăn cho nó, vừa chơi đùa với nó, trên khuôn mặt tuấn mỹ như được điêu khắc tinh sảo, giờ phút này tràn đầy ngập ấm áp ôn nhu cùng vui vẻ.
Mà hài tử trong lòng иgự¢ của hắn một tay nhỏ bé đang nắm chặc một vài sơi tóc trắng của hắn, chơi đùa rất vui vẻ, ăn được cũng vui vẻ.
Nhìn thấy một màn quá mức tốt đẹp như vậy khiến cho đáy lòng của Bắc Thần Mẫn Nhi đột nhiên nhói lên, sinh ra cảnh giác.
Không thể như vậy!
Phong nhi của nàng không nên như vậy!
૮ɦếƭ tiệt! Rốt cuộc đây là chủ ý của người nào, đem hài tử bắt tới đây?
Nàng quay đầu lại, hung hăng quăng cho cung chủ một cái mắt lạnh, xoay người, bực tức rời đi.
“Muội muội….” Cung chủ hoảng sợ, không hiểu vì sao muội muội tức giận như thế, cho đến khi nhìn kỹ lại, hắn cũng phát giác không khí không đúng. Quanh thân Hách Liên Tử Phong quanh quẩn hơi thở ôn hòa, nhìn thấy hình ảnh xa lạ như vậy, đáy lòng của hắn cũng vang lên hồi chuông báo động.
Hai người huynh muội bọn họ đặt kỳ vọng rất lớn trên người hắn, bọn họ hi vọng có thể đào tạo hắn thành một người lãnh huyết vô tình, nắm giữ quyền sinh sát trong tay, vương giả bễ nghễ thiên hạ, vì thế, bọn họ mới hao hết tâm tư, để thực hiện nó.
Ai ngờ hiện nay hắn lại biến thành bộ dáng như vậy, không được, tuyệt đối không được!
“Muội muội, muội đừng gấp gáp, ta nhất định sẽ làm cho hắn biến thành người như mong muốn của chúng ta. Muội và ta đều cần phải có kiên nhẫn một chút, dục tốc bất đạt.”
“Muội không có quá nhiều kiên nhẫn, chuyện này giao cho huynh đi xử lý, không nên để cho muội thất vọng lần nữa.”
Giọng điệu bề trên lạnh lùng vang lên, khiến cho cung chủ phải cúi đầu xuống, xưng thần.
“Vật nhỏ, ăn uống no đủ rồi sao. Thúc thúc dẫn cháu đi tìm mẫu thân của cháu nhé?” Hách Liên Tử Phong cúi đầu nhìn cái miệng nhỏ nhắn thỏa mãn của Tiểu Nguyệt Nha, ôn nhu nói.
Hắn đứng dậy, ngón tay thon dài nhẹ nhàng đem tã lót sửa sang lại một lần nữa, bảo đảm không xảy ra chuyện gì, mới ôm nó rời khỏi phòng.
“Tử Phong thiếu gia?” Phía sau truyện tới một thanh âm.
Hách Liên Tử Phong chân mày nhẹ chau lại, nhưng không có dừng lại, tiếp tục cất bước về phía trước.
“Hách Liên Tử Phong, ngươi sẽ không ngu đến mức muốn tự chui đầu vào lưới, đem con đưa cho Vân Khê đi?” Nam Cung Dực giễu cợt, hắn nghiêng người dựa vào cây cột trên hành lang, ánh mắt sắc bén khóa ở trên bóng lưng của Hách Liên Tử Phong.
Hách Liên Tử Phong nghe thế bước chân dừng lại.
“Ngươi bây giờ đem hài tử trả lại cho Vân Khê, ngươi cho rằng làm như vậy nàng sẽ cảm kích ngươi sao? Hài tử mới vừa mất, ngươi liền ôm hài tử xuất hiện, cho dù là ai cũng sẽ hoài nghi có phải ngươi đánh cắp hài tử hay không. Ha ha, một mẫu thân khi mất đi hài tử của mình, cho dù nàng cơ trí đến đâu, cũng sẽ bởi vì trong lòng lo lắng cho an nguy của hài tử mà mất đi lý trí. Ngươi đi như vậy, vậy thì thật sự là cùng nàng hoàn toàn chặt đứt duyên phận rồi, nàng chẳng những sẽ không cảm kích ngươi, còn có thể căm hận ngươi, hoài nghi ngươi, đem ngươi coi là cừu địch…. Ha ha, ta nói thế thôi, có tin hay không là tùy ngươi.” Nam Cung Dực khẽ cười nói, đáy mắt lúc sáng lúc tối xẹt qua vô số tính toán.
Nghe hắn nói xong, Hách Liên Tử Phong từ từ xoay người, một ít ánh sáng lạnh sắc bén bỗng dưng phóng tới Nam Cung Dực, một loại sắc bén như đao, hung hăng cắt trên người Nam Cung Dực.
“Ngươi nói như vậy, cũng là nhắc nhở ta. Nếu ta đem ngươi đưa cho Khê Nhi, ngươi nói xem nàng còn có thể hoài nghi ta hay đây?” Hách Liên Tử Phong lạnh lùng câu môi, ánh mắt so với đối phương tối hơn mấy lần, giống như hố sâu không lường được.
Nam Cung Dực ánh mắt hơi đổi, chợt vừa cười vừa đứng lên: “Ta bây giờ là thuộc hạ của cung chủ, đối với cung chủ và mẫu thân ngươi cũng còn có giá trị lợi dụng, cho dù ngươi nghĩ làm như vậy, bọn họ cũng sẽ không cho phép. Bởi vì căn bản bọn họ không muốn cho ngươi cùng Vân Khê tiếp tục kết giao, chia rẽ quan hệ ngươi và Vân Khê mới là mục đích cuối cùng của bọn họ!”
“Đừng giả bộ chuyện gì cũng rõ như lòng bàn tay, chuyện của ta, ta tự biết, không cần người ngoài đến chỉ bảo. Nếu bọn họ cho rằng ngươi còn có giá trị, còn có thể trở thành con chó trước mặt bọn họ, vậy thì tốt nhất nên học như thế nào để trở thành một con chó có giá trị lợi dụng, còn những chuyện khác, ngươi tốt nhất không nên quản, nếu không, ta không thể bảo đảm có thể hay không thay bọn họ xử lý con chó này!” lời lẽ của Hách Liên Tử Phong sắc bén vô cùng, khiến cho Nam Cung Dực giận đến sắc mặt biến đổi một trận hồng một trận xanh.
“Hách Liên Tử Phong, ngươi sớm muộn gì bởi vì ngươi cuồng vọng mà tự hủy!”
“Phải không? Nếu quả thật có một ngày như vậy, trước khi ta ૮ɦếƭ, sẽ đem theo ngươi kéo vào Địa Ngục!” ánh mắt hờ hững, khinh thường xẹt qua khuôn mặt hổn hển của Nam Cung Dực, Hách Liên Tử Phong lãnh khốc xoay người, tiếp tục ôm Tiểu Nguyệt Nha, hướng lối ra của trang viên đi tới.
Ra đến cửa chính của trang viên, phía sau lại truyền tới một cái thanh âm khác, gọi hắn: “Phong nhi, ngươi đây là muốn đi đâu?”
Thanh âm mềm mại đáng yêu, có mấy phần bất đắc dĩ, mấy phần thở dài.
Hách Liên Tử Phong nghiêng người, đáy mắt quét đến nữ nhân áo đen ở phía sau, hắn hờ hững phun ra mấy chữ: “Đem hài tử đưa trở về.”
Bắc Thần Mẫn Nhi từ phía sau vòng qua hắn, dí sát đến trước mặt của Tiểu Nguyệt Nha, nhìn chằm chằm nó mấy lần: “Nó chính là hài tử của Vân Khê?”
Nghe được hai chữ “Vân Khê”, trong lòng Hách Liên Tử Phong đột nhiên run lên, ánh mắt của hắn căng thẳng, khẩn trương bật thốt lên: “Ta không cho phép ngươi đến gần nàng!”
“Ha ha a….” tiếng cười liên tiếp nhẹ nhàng từ trong miệng Bắc Thần Mẫn Nhi thốt ra, ngay lập tức ánh mắt của bà ta biến hoá kỳ lạ, làm người ta không thể nào phán đoán tâm tư của bà ta giờ phút này.
“Ngươi đứa nhỏ này, khẩn trương cái gì? Nương chỉ là thuận miệng hỏi, nhìn ngươi khẩn trương chưa kìa.” đôi tay mềm mại của bà ta xoa khắp gương mặt của hắn, giống như là ở vuốt ve một tác phẩm nghệ thuật mà mình ưng ý nhất, thành kính mà chuyên chú.
Hách Liên Tử Phong nhìn thấy ánh mắt của nàng, không được tự nhiên nghiêng người, tránh được bàn tay đang khẽ vuốt trên khuôn mặt của mình.
Tiểu Nguyệt Nha mở to đôi mắt, đánh giá Bắc Thần Mẫn Nhi, ánh mắt lấp lánh, tràn ngập vẻ tò mò.
Động tác trên tay của Bắc Thần Mẫn Nhi dừng lại, nửa đường thu tay về, khẽ cười nói: “Hôm nay sắc trời đã tối, không bằng để cho hài tử ở trong trang viên nghỉ ngơi một đêm, ngày mai lại đưa đi cho cha mẹ nó không muộn. Ngươi yên tâm, Nương không biết chuyện này, là cậu của con tự chủ trương, đem hài tử giam giữ, Nương cũng không tán thành chuyện này, cho nên sẽ không ngăn cản con đem hài tử trả lại, dù sao…. Hài tử là vô tội, không phải sao?”
Hài tử là vô tội….
Những lời này quanh quẩn trong đầu của Hách Liên Tử Phong, điều này thật sự châm chọc.
Hài tử là vô tội, vậy hắn thì sao?
Vì sao năm đó bà ta có thể có lòng dạ ác độc như vậy, cũng không quay đầu lại đem hắn vứt bỏ ở trong băng tuyết? Mà hắn lại vô tội?
Nghĩ đến điều này, quanh thân hắn lãnh ý ngay lập tức liền bạo phát ra, luồng khí lạnh cuồn cuộn, tản ra bên ngoài!
“oa…. Oa oa…. Oa oa oa….” Tiểu Nguyệt Nha bị hơi thở trên người của hắn khiến cho kinh sợ, cái miệng nhỏ nhắn liền khóc rống lên.
Hách Liên Tử Phong hoàn hồn, cúi đầu nhìn thấy Tiểu Nguyệt Nha đang khóc lãnh ý trong lòng, thoáng cái liền mềm nhũn ra. Vỗ nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, cúi đầu dụ dỗ: “ngoan, đừng khóc! Thúc thúc trước dẫn cháu đi ngủ một giấc, sáng mai dẫn cháu đi gặp Nương, được không?”
Trong lỗ mũi thổi bọt khí, vừa kéo vừa kéo, Tiểu Nguyệt Nha cuối cùng dần dần yên tĩnh lại.
Hách Liên Tử Phong nhìn Tiểu bộ dáng khả ái tức cười của nó như thế, một tiếng cười khẽ một cách tự nhiên từ khóe miệng của hắn đi ra ngoài, đầu ngón tay chạm vào bọt khí của nó, buồn cười: “Thật nghịch ngợm!”
Xoay người, ôm nàng ngược về phòng khách, để lại phía sau một đống người trợn mắt há mồm, trong đó bao gồm Bắc Thần Mẫn Nhi.
Người mới vừa rồi, thật sự là Phong nhi của nàng sao?
Hắn lại có thể cười đến ôn nhu như thế…. Hắn làm sao có thể cười đến ôn nhu như thế?
Bắc Thần Mẫn Nhi vỗ về tim của mình, cả người run rẩy lên, lãnh ý nhè nhẹ trào ra bên ngoài.
Tiêu trạch.
Chậm chạp không có nhận được phong thư của kẻ đã bắt đi Tiểu Nguyệt Nha, cũng không có tìm được bất kỳ đầu mối nào ở trong thành, mọi người đều muốn phát điên.
“Mẫu thân, Tiểu Huyên Huyên có thể hay không bị người xấu khi dễ? con rất lo lắng cho muội muội.” khuôn mặt nhỏ bé anh tuấn của Tiểu Mặc nhíu lại, đầy cõi lòng kỳ vọng ngửa đầu nhìn mẫu thân.
“Sẽ không! Sắc trời không còn sớm, con trước trở về phòng ngủ đi, có tin tức của Tiểu Nguyệt Nha, mẫu thân sẽ lập tức nói cho con.” Vân Khê dụ dỗ nhi tử, thật ra thì nội tâm lo lắng của nàng so với nhi tử còn sâu hơn.
Tiểu Nguyệt Nha rơi vào trong tay của đối phương, làm sao có thể đến một cọng tóc cũng không sao có đây? Nàng thật sự không có cách nào tưởng tượng được chuyện gì sẽ phát sinh những chuyện này đều là chuyện ngoài ý muốn, chỉ trách mình vì sao không có đem nhi nữ luôn luôn mang theo trên người?
Thật vất vả đem nhi tử dụ dỗ đi ngủ, Vân Khê thở dài, đang đợi tin tức của Thiên Tuyệt. Chàng đã ra vào Tiêu trạch mười mấy lần rồi, vợ chồng bọn họ đã bàn bạc với nhau một người đi ra ngoài tìm người, một người ở nhà đợi chờ tin tức, mặc dù như thế, nhưng Long Thiên Tuyệt vẫn là không yên lòng nàng, cách một thời gian ngắn sẽ trở lại một lần, nhìn tình trạng của nàng một chút.
Nghe được ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân vội vàng, Vân Khê lập tức đứng dậy, biết nhất định lại là Thiên Tuyệt trở lại.
“Như thế nào?” Nàng đẩy ra trong nháy mắt, bật thốt lên lời muốn hỏi.
Long Thiên tuyệt sải bước đến gần nàng, tư thế oai hùng bộ dáng hiên ngang dưới ánh trăng giống như thần tiên hạ phàm, nghe được nàng hỏi thăm, ánh mắt của hắn ảm đạm xuống, tay phải giơ lên, trong tay có một phong thư.
“Là bọn hắn đưa thư tới?” Vân Khê đem thư đoạt lấy, gấp gáp mở ra xem, nàng đọc nhanh như gió, ánh mắt từ từ lạnh xuống, “Bọn họ rốt cuộc là có ý gì? Tại sao chỉ cho một mình chàng đi đến con sông sau núi, lại bảo thi*p một mình đi đến ngoại ô Đan minh? Bọn họ muốn làm cái gì? Cố ý phân tán thực lực của chúng ta?”
“Điểm này ta cũng đoán không ra! Ta cũng vừa mới nhận được thư của đối phương lúc ở ngoài cửa, nhìn 乃út tích này, chắc là sư phụ của ta tự tay viết. Xem ra hắn không muốn giấu diếm thân phận của mình, hắn chắc là muốn gặp ta, để thương lượng điều kiện đi.” Long Thiên Tuyệt trầm ngâm nói.
“Dù vậy, vì sao lại phải chia làm hai nơi? Tiểu Nguyệt Nha sẽ ở nơi đâu đây? Hắn nếu như là nghĩ dung Tiểu Nguyệt Nha để trao đổi điều kiện…, vậy tại sao còn phải để cho thi*p đi ngoại ô Đan minh?” Sự nghi ngờ trong lòng Vân Khê càng lúc càng lớn, đoán không ra tâm tư của đối phương.
“Vô luận như thế nào, hai nơi này nhất định có một nơi là thật. Vì Tiểu Nguyệt Nha, cho dù là cạm bẫy, chúng ta cũng phải mạo hiểm thử một lần.” Long Thiên Tuyệt quay đầu nhìn xung quanh, đột nhiên hạ giọng nói, “Tối nay ta sẽ bảo với ông ngoại phái người đi đến mai phục ở hai nơi hai đó, sáng sớm ngày mai, ta sẽ bảo ông ngoại và đoàn người Côn Luân lão giả toàn bộ bọn họ chốn ở Ngọa long Cư, cùng nhau đi theo nàng. Vô luận ngày mai phát sinh chuyện gì, bọn họ cũng có thể hỗ trợ cho nàng.”
“Vậy còn chàng?”
“Ta một mình một người đi đến cuộc hẹn.”
“Chuyện này không được! Quá mạo hiểm!” Vân Khê không chấp nhận quyết định của hắn, lắc đầu nói, “Để cho ông ngoại đi cùng chàng đi, cung chủ hơn phân nửa là hướng về phía chàng mà tới, ngươi bên kia lại càng thêm nguy hiểm. Thi*p có Cửu cô cô hộ thân, thời khắc mấu chốt, nó có thể giúp thi*p.”
Long Thiên Tuyệt suy tư một hồi lâu, gật đầu nói: “Vậy cũng được! Tóm lại ngày mai mọi chuyện phải cẩn thận.”
Vân Khê gật đầu, quyết định cùng Cửu cô cô trao đổi một phen, ngày thường Cửu cô cô mỗi ngày đều lấy máu của mình, sau đó ở trong cửu chuyển linh châu chuyên tâm tu luyện, nàng cũng không có thỉnh cầu nó bỏ ra sức lực của mình để giúp nàng việc gì, nhưng chuyện xảy ra lần này thì khác nàng không thể không thỉnh cầu sự trợ giúp của nó, như thế mới có thể bảo đảm Tiểu Nguyệt Nha bình an vô sự.
Trở lại trong phòng, Vân Khê quỳ gối ngồi xuống, thông qua nội lực dò xét, thấy được Cửu cô cô đang ở bên trong cửu chuyển linh châu.
Toàn thân nó được bảo phử bởi một tầng ánh sang trắng thật dầy, nó đang trong trạng thái ngồi thiền, không nhúc nhích.
“Cửu cô cô?” Vân Khê thử gọi nó mấy tiếng.
“Chuyện gì?” Cửu cô cô rốt cục phản ứng, hai mắt như cũ vẫn đóng chặt lại, không quên tiếp tục tu luyện.
“Hài tử của ta bị bắt đi rồi, sáng sớm ngày mai đối phương hẹn gặp mặt ta, trao đổi con tin. Nếu có chuyện cần thiết, ta hi vọng đến lúc đó Cửu cô cô có thể ra tay giúp ta, cần phải bảo đảm an toàn cho Tiểu Nguyệt Nha.” Vân Khê ấm giọng nói.
Cửu cô cô rốt cục mở mắt ra, đôi mắt màu đỏ chớp động: “Tiểu bất điểm kia bị bắt đi? Nhưng chuyện này cũng không có gì, tiểu hài tử nên trải qua chút mưa gió, ngày sau mới có thể trưởng thành được….”
Vân Khê một hơi nghen ở cổ họng, lời Cửu cô cô nói tuy không sai, nhưng Tiểu Nguyệt Nha còn quá nhỏ? Còn chưa đến lúc phải trải qua cần mưa gió.
Lúc này, Cửu cô cô còn nói: “Ngươi yên tâm đi, đứa bé kia phúc lớn mạng lớn, không ૮ɦếƭ được….”
Vân Khê hít sâu một hơi, không khỏi chán nản, nàng không phải tới để nghe nó xem bói cho Tiểu Nguyệt Nha, lời an ủi này, ai không không biết nói a? Năm nay ngươi có phúc tinh chiếu mệnh, hoa đào từng bông, là tướng đại phú đại quý a….
Cửu cô cô…, nói đứt quãng từng đoạn đoạn một: “Còn nữa, trên người hài tử của ngươi còn có chư thần ấn ký, khi gặp phải nguy hiểm, nó sẽ tự động khởi động thần lực bảo vệ hài tử….”
“Chư, chư thần ấn ký? Đó là cái gì?” Vân Khê vẫn là lần đầu tiên nghe nói đến cái tên này, một đầu mê hoặc.
Cửu cô cô đột nhiên lắc đầu, rất không chịu trách nhiệm nói: “Không nhớ rõ!”
Vân Khê suýt nữa ngã quỵ, Cửu cô cô, lão nhân gia ngài không thể có trách nhiệm một chút sao? Làm sao có thể nói một nửa rồi lại nói một câu, không nhớ rõ đây?
“Cửu cô cô lão nhân gia ngày sẽ không phải là hù dọa ta đi?”
“Ngươi tin hay không thì tùy? Không có việc gì, chớ quấy rầy ta tu luyện. Có sức lực quấy rầy ta tu luyện, chẳng bằng mau giúp ta tìm đủ mười viên linh châu, giúp ta sớm ngày khôi phục thực lực.”
“Thật là không có nhân tính! Hảo, bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ không cho ngươi uống máu của ta, nhìn ngươi thế nào!” Vân Khê quyết định cùng nàng đoạn tuyệt, thú sủng không nhân tính như vậy, có cũng như không?
“Ta không phải là người, tự nhiên là không có nhân tính.” Cửu cô cô nhàn nhạt nói, tiếng nói lại thay đổi, hình như có chút thỏa hiệp,
“Được rồi! nhìn ngươi mấy ngày nay vẫn cực khổ cung cấp máu thơm cho ta, ta thỉnh thoảng cũng nên làm chuyện tốt, phát huy một chút thú tính cũng tốt.”
Vân Khê hoàn toàn bị nó đánh bại.