Chương 40:Tiểu Bạch, chúng ta đi tìm phụ thân Editor: Thanh Vân
Động tĩnh bên trong gian phòng đột nhiên nhỏ xuống, rồi truyền ra giọng nói nam nữ. “Lão gia, ngoài cửa hình như có động tĩnh.” “Nào có? Bảo bối, nàng nghe lầm?” “Thật sự có! Lão gia, nếu không ngài đi ra xem một chút......” Hai người đang quyền cước đấu nhau đồng thời ngừng tay, ngạc nhiên nhìn đối phương, ngay sau đó Vân Khê một chưởng hướng hắn bổ tới, muốn một kích đắc thủ liền toàn thân mà lui.
Long Thiên Tuyệt đã khám phá ra ý đồ của nàng, bàn tay bọc lại quả đấm của nàng, thừa dịp kéo nàng vào trong иgự¢ của mình, một cái tay khác thì điểm huyệt câm của nàng, khiến cho cả người nàng bị giam cầm ở trước người của hắn, dù nàng nhúc nhích giãy giụa thế nào, đều không thể thoát khỏi hắn.
“Buông tay!” Vân Khê đôi mắt co rút lại, lãnh ý dày đặc, không tiếng động dùng khẩu hình nói với hắn.
Trong con mắt ẩn chứa ý cười hài hước, hắn cau lông mày, miễn cưỡng lắc đầu một cái, một tay tìm hông của nàng, một nắm tay đem vòng eo nhỏ nhắn của nàng toàn bộ nắm giữ.
Ở trong tích tắc đấy, hai cỗ thân thể đồng thời không hiểu sao run lên.
Vân Khê cảm giác được thân thể mình chưa bao giờ nhạy cảm cùng cứng ngắc như thế, còn cảm giác rất rõ ràng có một người đàn ông tồn tại...... Hơi thở của hắn phun ra ở cần cổ của nàng, càng ngày càng nặng, cần cổ một hồi liền nóng rực lên.
Một cảm giác khác thường giống như điện giật chảy xuôi qua. Vân Khê hơi nghiêng đầu, đúng lúc nhìn thấy hầu kết của hắn trên dưới chuyển động, tầm mắt từ từ dời lên trên, liền đối mặt với một ánh mắt thâm thúy sáng nóng đốt người. Ánh sáng cùng nhiệt độ nơi đáy mắt kia, đủ để đốt tất cả, thiêu hủy hầu như không còn cái gì.
Long Thiên Tuyệt cúi đầu nhìn nàng, hai người cách nhau rất gần, hắn thậm chí có thể nhìn rõ hàng lông mi dày và dài của nàng, mặt nàng trắng nõn mịn màng bỗng nổi lên ửng hồng, trong đôi mắt sáng còn chứa tầng tầng rung động, cùng một tầng ánh sáng nhàn nhạt nhu hoà, hắn bỗng nhiên ngây dại......
Lúc này, cửa sổ chợt mở ra, hai người đều cả kinh. Long Thiên Tuyệt nắm eo nhỏ của nàng, thân hình lóe lên, như một trận gió thổi qua, trong thời gian ngắn biến mất ở dưới bệ cửa sổ.
“Bảo bối, yên tâm, bên ngoài không có ai! Xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, chúng ta vẫn nên tranh thủ thời gian tiếp tục thôi.”
Bên trong gian phòng, hơi thở mập mờ lần nữa tràn ngập...... Rời khỏi phòng, ở bồn hoa cách đó không xa, hai cái thân ảnh một đen một trắng đang ẩn trong bóng tối.
Miệng thở dốc liên tục, Vân Khê thầm than mới vừa rồi thật nguy hiểm, nếu động tác của hắn chậm hơn một bước, hành tung của bọn họ sợ là đã bị người ta phát hiện.
Trong đêm khuya núp ở dưới cửa người khác rình coi, chuyện này truyền đi...... tựa hồ có chút bỉ ổi.
Bĩu môi, Vân Khê chuyển động thân thể, phát giác có một vật gì đó chỉa vào phía sau mình. Nàng vùng vẫy, muốn thoát khỏi giam cầm của người sau lưng, lại phát hiện vật kia trong nháy mắt trở nên cứng hơn rất nhanh, giống như là một lưỡi dao sắc bén chống đỡ ở trên người của nàng.
Tiếng hít thở nặng nề theo sát bên tai, hơi thở ấm áp vừa vặn phun tại vành tai của nàng. “Chớ lộn xộn!” Thanh âm của hắn khàn ᴆục mà đè nén, mang theo vài tia ẩn nhẫn.
Vân Khê có ngu đi nữa cũng kịp phản ứng, hiểu lợi khí đang chống ở sau lưng nàng đến tột cùng vật gì.
“Buông” nàng tức giận lách người, quanh thân sát khí cùng lãnh ý trong nháy mắt tỏa ra. Quả nhiên, nam nhân đều là động vật dùng nửa người dưới suy nghĩ. Phàm là có nữ nhân đưa tới cửa, bọn họ liền không cự tuyệt, không cách nào khống chế dục niệm của mình.
Xú nam nhân không chịu trách nhiệm như hắn, đi khắp nơi động dục, nàng căm thù đến tận xương tuỷ. Hít một hơi thật sâu. “Buông tay. Ta nhận thua…” Nàng đột nhiên nói, giọng nói có chút lười biếng.
Long ThiênTuyệt cau mày, có chút không phản ứng kịp, theo tính tình ương nghạnh như nàng, không nên dễ dàng nhận thua mới đúng. Hắn giật mình, lực đạo trên tay cũng giảm mấy phần.
Vân Khê liền nhân cơ hội đào thoát trói buộc của hắn, dùng hết sức để xoay người, đuôi tóc dài phất qua cổ hắn, có thể thấy được mơ hồ chút bột màu trắng, môi nàng giác phác họa, ánh mắt lạnh lẽo “Trả lại cho ngươi việc vừa rồi.”
Dưới ánh trăng, tóc nàng tung bay, nụ cười trong trẻo lạnh lùng, sáng chói như ánh sao. Long Thiên Tuyệt bị một trận hoa mắt, trong nháy mắt mất hồn, cho đến khi cần cổ truyền đến ngứa ngáy, như hàng vạn con kiến cắn lấy, hắn mới phản ứng kịp. “Ngươi?”
Trong lòng hắn than khổ, không nghĩ tới Long Thiên Tuyệt hắn cũng sẽ có một ngày bị lật thuyền trong mương, bị người ta ám toán.
Mũi chân nhẹ điểm, Vân Khê nhảy một cái bay lên một khối đá lớn ở bồn hoa khác, nàng nhíu mày liếc xéo hắn, hừ lạnh nói: “Nam nhân kia, về sau cách mẹ con chúng ta xa một chút, nếu không gặp một lần độc ngươi một lần.”
Đưa mắt nhìn thân thủ nàng nhẹ nhàng, nhảy lên một cái, rất nhanh biến mất trong màn đêm, Long ThiênTuyệt không có đuổi theo nữa. Khóe môi của hắn khẽ nhếch, kéo ra nụ cười khổ bất đắc dĩ.
Từ trước đến giờ hắn tự xưng là có định lực tốt, bây giờ ôm mỹ nhân một cái, hắn thế nhưng không cách nào ức chế ý niệm sinh ra.
Trên người nàng mùi thơm nhàn nhạt cứ chui vào trong mũi của hắn, trên người cảm giác nóng rang không giảm mà lại tăng. Mới vừa rồi, trong nháy mắt, thân thể nàng mềm mại không xương dựa vào trong иgự¢ hắn làm cho đáy lòng hắn bỗng dưng sinh ra Dụς ∀ọηg mãnh liệt, muốn đem nàng đè ở phía dưới hung hăng đoạt lấy.
Cánh môi mềm mại của nàng hướng về phía hắn quát mắng, sắc môi hồng nhuận, làm cho hắn thật muốn một hớp nuốt vào, sau đó tỉ mỉ thưởng thức, hung hăng trằn trọc, thưởng thức tất cả mọi thứ tốt đẹp của nàng.
Bên trong gian phòng hai người kịch chiến càng ngày càng mãnh liệt, tiếng thở dốc thô nặng nam tử của cùng tiếng kêu chói tai của nữ tử, trong trời đêm đan vào thành khúc.
Mày kiếm nhẹ chau, lòng Long Thiên Tuyệt không hiểu sao lại phiền não, cần cổ nhột nhột cũng chầm chậm truyền khắp toàn thân. Hắn khẽ nguyền rủa một tiếng, một cỗ nội lực hùng hậu từ trên người hắn tản ra, ống tay áo rung động, một đầu tóc đen như mực bay trong gió, hắn cau mày, hai đạo ánh mắt nhanh như tia chớp bắn về phía căn phòng làm dấy lên phiền não trong lòng hắn.
Sau đó, ống tay áo huy động, cuồn cuộn nổi lên bão cát cùng bụi đất đầy trời......
Nam nữ vẫn còn ở trên giường kịch chiến, đột nhiên nghe được một tiếng ầm ầm vang thật lớn, liền cùng nhau kinh ngạc ngẩng đầu lên, đập vào tầm mắt bọn họ chính là nóc nhà trong nháy mắt sụp đổ.
“A ——”
“A ——”
Tiếng thét chói tai vang lên, một cái phòng đang êm đẹp cứ như vậy vô duyên vô cớ mà sụp đổ. Hộ vệ ở cửa chạy tới thì thấy chỉ còn là một mảnh phế tích, từ trong đống hoang tàn nhếch nhác trèo ra một đôi nam nữ, hai người đều Tʀầռ tʀʊồռɢ, không mảnh vải trên người, trên trán ít hay nhiều đều có một chút vết thương, may mà tánh mạng không đáng ngại.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao phòng ốc đang êm đẹp lại sụp?”
“Lão gia, nhất định là thợ xây phòng ốc ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu. Mau gọi người bắt hắn, đưa quan điều tra.”
“A —— tất cả các ngươi nhắm mắt lại cho ta!”
“Xiêm y của ta đâu? Xiêm áo đi nơi nào?”
“......”
Trong nhà nhất thời náo loạn, mà thân ảnh màu đen vốn ở bồn hoa đã sớm vô ảnh tiêu thất mất tích, ai cũng sẽ không nghĩ tới tai nạn lần này cuối cùng xuất xứ từ nơi nào, bởi vì chuyện này thật sự quá không thể tưởng tượng nổi. Muốn trách chỉ đổ thừa chủ nhân tòa nhà này xui xẻo, làm việc nên chọn lựa một ngày hoàng đạo, nếu không cũng sẽ không gặp gỡ loại tai nạn này.
Đám người Dung Thiếu Hoa sau khi đến được phủ tướng quân, phủ tướng quân từ trên xuống dưới đều bị kinh động, cho Dung Thiếu Hoa một nghi thức nghênh đón long trọng.
Dung gia, ở trong thập đại gia tộc đứng hàng thứ ba, ở Bắc Tương quốc là gia tộc có thế lực khổng lổ, Dung gia có tài phú đủ để so với hoàng thất Bắc Tương quốc, mà danh vọng cùng uy tín của Dung gia còn trên cả hoàng thất, có thể thấy được sức ảnh hưởng của Dung gia ở Ngạo Thiên đại lục là lớn đến cỡ nào.
Dung Thiếu Hoa, là người thừa kế chức gia chủ đời sau của Dung gia, thân phận cùng địa vị tương đương với thái tử một nước, thậm chí địa vị thân phận so với thái tử ngũ quốc càng thêm tôn quý, hơn nữa hắn có bề ngoài xuất chúng cùng khí chất siêu nhiên, khó trách phủ tướng quân một nhà nghênh đón hắn giống như tiếp thánh giá. Cả đám nha hoàn phủ tướng quân đối với Dung Thiếu Hoa, độ si mê quả thật có thể dùng từ “Thét chói tai cùng té xỉu” để hình dung.
Tán gẫu một lúc, Dung Thiếu Hoa cảm thấy ngứa mũi, thỉnh thoảng hắt hơi một cái, bọn nha hoàn bị mê mẫn đến thất điên bát đảo, nên đều quên bưng trà rót nước. Ngay cả lão phu nhân cùng Vân phu nhân cũng không ngoại lệ, hai con mắt cũng chưa dời đi khỏi người Dung Thiếu Hoa, thật là hài tử xinh đẹp a, nếu là người thân nhà mình, thì tốt biết bao. Nếu không phải hai cha con Vân ௱ôЛƓ ở bên cạnh nhìn nhắc nhở, sợ rằng họ cũng luống cuống theo.
Quả nhiên là mỹ nam đệ nhất thiên hạ, một cái hắt hơi cũng làm người khác mất hồn như vậy, quá có lực sát thương đi.
Bên ngưỡng cửa, Bạch Sở Mục cùng Long Thiên Thần ngồi xổm vẽ vòng vòng trên đất, tức giận bất bình nhìn nét mặt hoa si của bọn nha hoàn hướng về phía Dung Thiếu Hoa, mà không ai thấy hắn đang đứng ở cửa, đáy lòng vị chua bay đầy trời. “Ta đã nói, ta ghét nhất nam nhân lớn lên đẹp trai.”
Bạch Sở Mục tức giận nói.
Long Thiên Thần vội vàng phụ họa: “Ta cũng vậy, hơn nữa càng ghét nam nhân trên bảng xếp hạng đứng trước ta.”
“Cực kì đồng ý. Nam nhân lớn lên đẹp trai, có thể có cơm ăn sao?” Bạch Sở Mục tự hỏi tự đáp, tiếp đó tự trả lời “Dĩ nhiên không thể! Đi, chúng ta đi uống rượu. Tối nay bị đả kích quá lớn, cần phải hảo hảo điều chỉnh tâm tình.”
“Đi!”
Hai người một hát một hò, vừa quàng vai nhau, ngươi nói ta đáp đi ra ngoài.
Ánh trăng sáng tỏ, các viện trong phủ tướng quân được chiếu lên sáng trưng, một bóng dáng thấp bé rõ ràng có thể thấy được. “Tiểu Bạch, chúng ta đi tìm phụ thân, có được không? Ta muốn hỏi hắn một chút, tại sao hắn không quan tâm ta và mẫu thân ”
“Ô ô, ô ô.” Tiểu Bạch chớp động con ngươi đen bóng, gật đầu một cái, đối với yêu cầu của Tiểu Mặc Mặc, nó chưa từng có năng lực kháng cự. Vân Tiểu Mặc ngọt ngào cười một tiếng, lộ ra hai hàm răng trắng noãn lóng lánh. Quả nhiên, Tiểu Bạch vĩnh viễn đều đứng cùng một cái chiến tuyến với bé.