Quyển 4 - Chương 160: Ba tháng sau

Tác giả: Bắc Đằng

“Thiên Tuyệt, ta ủng hộ chàng!” Vân Khê nhìn Long Thiên Tuyệt ánh mắt ôn nhu và triền miên. Đây mới là nam tử mà nàng thích và thưởng thức, có chí hướng, có dũng khí, nàng như chìm đắm trong sự kiên định và bình tĩnh của hắn.
“Phụ thân, con và muội muội cũng ủng hộ người!” Vân Tiểu Mặc bắt tay của muội muội, cười ngọt ngào đến nỗi làm người động lòng.
Long Thiên Tuyệt cười, ánh mắt ôn nhu và ấm áp, nhìn một chút người mình yêu, nhìn một chút con gái của mình, còn có đệ đệ của mình, hắn chưa từng nghĩ đến hắn có thể có hạnh phúc như vậy.
Đầy đủ mọi thứ, mọi lo lắng đều đã đi qua.
Một ít quá khứ đen tối về Long gia đã từng tràn đầy trong lòng hắn, giờ hắn không hề nhớ lại nữa, điều hắn quý trọng chính là hiện tại.
“Tốt, ta quyết định! Bắt đầu từ hôm nay, đại danh huynh muội các con, Tiểu Mặc gọi là Long Mặc, Tiểu Nguyệt Nha gọi là Long Huyên, hai người các con là những đứa con mà phụ thân và mẫu thân yêu quý nhất, sau này vô luận phát sinh chuyện gì, các con đều phải tương thân tương ái, bất ly bất khí.”
“Long Mặc, Long Huyên” Vân Khê gọi lại tên của hai người, khóe môi khẽ nhếch, chẳng biết tại sao, trong đầu nàng bỗng nhiên thoáng hiện tên một cái tên quen thuộc – Vân Huyên.
Cái tên kia từng xuất hiện trong địa cung, làm cho ký ức nàng còn mới mẻ.
Vân Huyên, chủ nhân của cung, cũng là chủ nhân của thập đại thần khí, người sáng tạo bọn họ.
Nàng còn đồng ý với thập đại thần khí đi tìm chủ nhân lúc trước của bọn chúng, cứu vớt hồn phách của nàng, khiến cho nàng có thể đầu thai chuyển thế.
Kể từ sau khi nàng đến Long Tường đại lục, quá nhiều việc phiền nhiễu, cơ hồ như muốn quên đi chuyện này. Bây giờ nghe đến Long Thiên Tuyệt đặt tên cho Tiểu Nguyệt Nha gần giống với tên Vân Huyên, lúc này nàng mới nghĩ đến.
Đây chính là thiên ý sao?
“Khê Nhi, hai tên này nàng cảm thấy thế nào?” Long Thiên Tuyệt thấy nàng thất thần, không nhịn được hỏi.
Vân Khê hoàn hồn, mỉm cười nói “Tốt, chàng quyết định là tốt rồi!”
“Long Mặc, Long Huyên, ha ha, ta cùng muội muội đều có đại danh, tên muội muội cũng rất dễ nghe a, Tiểu Nguyệt Nha, tiểu Huyên Huyên, đều rất êm tai.” Tiểu Mặc vỗ bàn tay nhỏ bé, con ngươi đảo quanh, giọng nói có chút bá đạo “Ừ, cứ quyết định như vậy, sau này những người khác có thể gọi muội là Tiểu Nguyệt Nha, chỉ có mình ta gọi muội muội là tiểu Huyên Huyên.”
Tiểu Mặc rất đắc ý với quyết định của mình, để sát khuôn mặt tươi cười của mình đến muội muội, đáng yêu nói “Tiểu Huyên Huyên, sau này chỉ có mình đại ca gọi ngươi như vậy nha, những người khác gọi ngươi như vậy, ngươi không đồng ý biết không?”
“Khanh khách, khanh khách…” Thoạt nhìn Tiểu Nguyệt Nha rất thích vị ca ca này, nhìn ca ca cười với bé, cười đến ngọt ngào như vậy, bé cũng nở một nụ cười đáng yêu động lòng người.
Tiểu Mặc hớn hở nhìn nụ cười của bé, nhận thấy là bé gọi ca ca, hai huynh muội nhìn nhau cười, tự đắc vui mừng.
Vân Khê một bên nhìn buồn cười “Tính tình Tiểu Mặc bá đạo đều theo chàng.”
“Không tốt sao?” Long Thiên Tuyệt không những xem thường, ngược lại còn lấy làm kiêu ngạo, đuôi lông mày nhếch nhẹ nói “Tiểu Nguyệt Nha có một vị ca ca thương yêu bé như vậy, chúng ta hẳn phải cảm thấy vui mừng mới đúng. Chờ đến lúc chúng ta già, ít nhất còn có Tiểu Mặc chăm sóc Tiểu Nguyệt Nha, hai huynh muội bọn họ có thể quan tâm và chăm sóc lẫn nhau, chúng ta có thể hoàn toàn yên tâm.”
“Vậy cũng được.” Vân Khê cười nhìn đôi con cái, bỗng nhiên cảm giác được bọn chúng là thành tựu lớn nhất của cuộc đời mình.
Kèm theo lúc Tiểu Nguyệt Nha sinh ra, Long Tường đại lục nghênh đón ba tháng đợt rét lạnh nhất.
Trong núi ngoài núi, đóng băng mấy ngàn dặm.
Vạn Hoàng học viện như bị ngăn cách với bên ngoài.
Sau khi Vân Khê trải qua thời gian ngắn nghỉ ngơi, liền một lần nữa đảm nhiêm chức viện trưởng kế nhiệm, chuyên tâm kiến tạo học viện. Kể từ sau khi Vạn Hoàng chi Hoàng nhận chủ, các trưởng lão của học viện không dám có bất cứ dị nghị phản đối việc nàng nhậm chức viện trưởng, hơn nữa đan dược của học viện ngày càng khởi sắc, không ngừng luyện chế ra các loại có thể tăng sinh lực của học sinh học viện, từ đó những trưởng lão này cũng được lợi, thì càng không lên tiếng phản đối.
Cả học viện đều bị vây bởi một loại không khí hòa hợp và vui sướng.
Trong lúc này, Tiểu Nguyệt Nha cũng chầm chậm trưởng thành, rốt cuộc cũng đến lễ trăm ngày mừng nàng chào đời.
Chồi mới của cành lặng lẽ nảy sinh, nghênh đón mùa xuân đầu tiên của Tiểu Nguyệt Nha sau khi ra đời.
Đường núi đi thông ra bên ngoài, băng tuyết dần dần tan ra, mùa xuân Vạn Hoàng học viện cũng nghênh đón nhóm khách nhân đầu tiền.
Vân Khê vừa cho nữ nhi 乃ú sữa, nhìn Tiểu Nguyệt Nha ngủ thỏa mãn, nàng cúi đầu hôn trán bé, đưa nàng cho Thượng Quan Như Nhi chăm sóc.
Ba tháng này, thừa dịp không có chuyện gì, Dung Thiếu Hoa cùng Băng hộ pháp, Lam Mộ Hiên cùng Mộ Vãn Tình, còn có Phong hộ pháp cùng Thượng Quan Như Nhi, ba cặp này dưới sự chứng kiến của mọi người trên dưới của Vạn Hoàng học viện đã liên tục thành hôn, coi như chính thức ở Vạn Hoàng học viện an cư lập nghiệp. Mặt khác, Long Thiên Thần, Bạch Sở Mục và hai tỷ muội Triệu gia cũng ở lại Vạn Hoàng học viện, cùng Mạc Tử Hành và đám Thanh Hà kết thành bạn bè, cuộc sống cũng rất vui vẻ. (Mạc Tử Hành, Thanh Hà là những học sinh của học viện gặp gỡ Vân Khê đầu tiên khi nàng vừa mới đặt chân đến Long Tường đại lục đó, mọi người còn nhớ không?)
Tính tình của Thượng Quan Như Nhi ôn hòa thân thiết, rất yêu thích Tiểu Nguyệt Nha, chủ động muốn chăm sóc bé, tạm thời là bảo mẫu của bé. Vân Khê tự nhiên là đồng ý, còn vui mừng chấp nhận, có một người tỉ mỉ chăm sóc Tiểu Nguyệt Nha, nàng có thể phân tâm đi quản lý sự vụ khác của học viện.
Sau khi đem Tiểu Nguyệt Nha giao cho Thượng Quan Như Nhi, Vân Khê liền rời đi Vọng Khê lâu, đi tiếp đón khách nhân hôm nay mới tới.
Áo choàng lông hồ thuần trắng khoác ở đầu vai, bao trùm hơn nửa thân thể của nàng, cổ áo lông trắm mà mềm như nhung, nổi bật lên da thịt nàng trắng như tuyết, vô cùng mịn màng, giống như là thần nữ từ trong băng tuyết đi ra. Mặc dù đã là mẫu thân của hai đứa trẻ, dung nhan nàng cứ như lúc mới tới Ngạo Thiên đại lục, càng thêm phong vân.
Khi nàng cất bước vào đại điện đón khách, dung nhan khuynh thành, tuyệt đại phong tư, mê mẩn ánh mắt mọi người, vốn là đại điện huyên náo, chỉ một thoáng yên tĩnh không còn tiếng động, chỉ còn tiếng bước chân nhỏ vụn của nàng, từ từ đi vào đại điện.
“Vân sư muội”
“Muội tử.”
Hai người Long Hựu Đình và Chiến Thiên Dực đang tiếp khách, bây giờ nhìn thấy nàng tới, song song đứng lên chào. Ba tháng này hai người bọn họ đã thành phụ tá đắc lực của Vân Khê, phàm là chuyện của học viện, bọn họ đều hết sức phụ giúp, để cho gánh nặng trên người Vân Khê giảm đi không ít, cũng giành nhiều thời gian đi làm bạn với nữ nhi của mình.
Vân Khê cười cười một tiếng, hai mắt nhanh chóng xẹt qua đám tân khách, trong đó có hai người nàng rất có ấn tượng, hai mắt không khỏi nhìn đối phương nhiều hơn một chút.
“Vị này là Tô tiền bối đến từ Đan minh phải không? Ba tháng trước, ở Thịnh Bảo Trai, Mạc thành, làm phiền Tô tiền bối giúp chúng ta kiểm nghiệm phẩm chất của đan dược, còn chưa kịp cảm tạ.”
Nàng ưu nhã ngồi lên ghế, trong miệng lời nói khách sáo có trước sau, trường hợp như vầy đối với nàng mà nói, đã là chuyện hạ 乃út thành văn, không cần tốn sức lực. (hạ 乃út thành văn: đã quá quen thuộc, có thể tiến hành dễ dàng, không cần suy nghĩ nhiều)
Người tới chính là Tô Ấp, người mà ngày đó đến Thịnh Bảo trai cùng Vân Trung Thiên, đồng hành còn có đồ đệ của ông, đều là thành viên của Đan minh. Tô Ấp tinh tế đánh giá Vân Khê, cất giọng nói: “Chỉ là chuyện nhỏ, không cần khách sáo. Bất quá quý học viện muốn luyện chế đan dược, đúng là gợi lên hứng thú lớn của tại hạ, lần này đến quý học viện đây, cũng là cùng chuyện này có liên quan.”
“Nga? Xin được lắng nghe.” Vân Khê nói.
“Chuyện là như vầy, qua ba tháng nữa, Đan minh chúng ta sắp cử hành Đại hội luyện đan, rất long trọng. Đến lúc đó muốn mời tất cả các luyện đan sư thành danh ở Long Tường đại lục đến tham gia thịnh hội. Lần này danh sách mời tổng cộng có một ngàn luyện đan sư, bọn họ đều là luyện đan sư cấp sáu trở lên, nói cách khác chỉ có luyện đan sư cấp sáu trở lên mới nhận được giấy mời của Đan minh chúng ta. Lần trước sau khi chứng kiến quý học viện luyện chế thành công Phong hành đan, tại hạ trở lại Đan minh, sau khi thương lượng cùng các bậc tông sư luyện đan thương nghị, quyết định tới đưa giấy mời quý học viện, hy vọng quý học viện có thể phái người tham gia đại hội luyện đan lần này.” Tô Ấp nói.
“Đại hội luyện đan?” Đuôi mi Vân Khê khẽ nhếch nhẹ, tinh tế đánh giá, không có nhanh chóng đưa ra trả lời chắc chắn.
Tô Ấp tiếp tục nói “Ở Long Tường đại lục có quy định bất thành văn, phàm là có bất kỳ học viện nào muốn thành lập Đan học viện, yêu cầu trong đó phải có ít nhất hai người trở lên được Đan minh chứng thực luyện đan sư cấp sáu trở lên, như thế mới có thể danh chánh ngôn thuận. Quý học viện lần này có thể tham gia đại hội luyện đan, chẳng những có thể đạt được chứng thực tư cách của Đan minh, đồng thời có thể làm cho nhiều giới luyện đan biết đến quý học viện mở Đan học viện, được mọi người biết đến, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện, chính là việc tốt, hy vọng Vân cô nương có thể suy nghĩ thật kỹ.”
Vân Khê giơ tay lên vén tóc mai nói “Chuyện này để ta suy nghĩ kỹ đã, chư vị đi đường mệt nhọc, không bằng trước đi xuống nghỉ ngơi, chờ ta sau khi suy nghĩ cẩn thận, rồi trả lời các vị.”
“Vân cô nương, tại hạ có một thỉnh cầu.” Tô Ấp nói.
“Xin Tô tiền bối cứ nói.” Vân Khê nói.
“Tại hạ muốn đi thăm Đan học viện của quý vị một chút, không biết có được hay không?”
Thanh âm Vân Khê cười khẽ, phóng khoáng nói “Dĩ nhiên không thành vấn đề.”
Nàng quay qua Chiến Thiên Dực kế bên nói “Đại ca, làm phiền huynh mang chư vị trước đi thăm Đan học viện.”
“Được.” Chiến Thiên Dực hớn hở đồng ý, đẫn đoàn người Tô Ấp rời đi đại điện.
Vân Khê đưa mắt nhìn bọn họ sau khi rời đi, vuốt vuốt mi tâm, lâm vào trầm tư. Đan minh đột nhiên muốn mời, làm cho nàng có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng phải thận trọng.
“Vân sư muội, ta xem chuyện này có thể được. Đan học viện muốn chiêu dụ nhiều hơn nữa học sinh có thiên phú luyện đan, sẽ càng làm tăng thêm danh tiếng, mà Đan minh tổ chức đại hội luyện đan, chính là cơ hội tốt nhất. Nếu chúng ta có thể nổi tiếng trong Đại hội luyện đan, như vậy sau này sẽ có rất nhiều học sinh kéo đến đây ghi danh, đối với việc mở rộng Đan học viện là hết sức có lợi. Chúng ta thậm chí có thể trên Đại hội luyện đan, chiêu dụ một chút luyện đan sư có năng lực, cam kết cho bọn họ đến học viện chúng ta đảm nhiệm sư trưởng, truyền thụ tài nghệ luyện đan.” Long Hựu Đình nói ra suy nghĩ của chính mình.
“Cửu thúc người suy nghĩ thật chu đáo, đây thật là một cơ hội để Đan học viện chúng ta tiến thêm một bước phát triển, chỉ dựa vào hai người Mộ lão và tiểu Hiên tử căn bản là không cách nào duy trì cả Đan học viện, trước mắt quan trọng nhất là chúng ta phải chiêu dụ được các luyện đan sư đã thành danh. Có sự gia nhập của bọn họ, Đan học viện chúng ta thực lực mới có thể nhanh chóng tăng lên.” Vân Khê suy tư gật đầu nói “Tốt, chuyện này ta sẽ cùng thương lượng với Hàn viện trưởng, nếu người không có ý kiến khác, thì cứ quyết định như vậy.”
Long Hựu Đình gật đầu, cười ôn hòa.
Rời đi đại điện, Vân Khê trực tiếp đến tiểu Minh Cung, bái kiến viện trưởng.
Lúc trước nàng bái kiến viện trưởng cũng là nghị sự tại đại sảnh, lần này, viện trưởng gặp nàng ở phòng ngủ.
Phòng ngủ của viện trưởng bày biện rất đơn giản, vừa xem liền hiểu ngay, cái duy nhất hấp dẫn ánh mắt Vân Khê chính là các bài vị được thờ phụng trên bàn thờ.
Đốt hương trước bài vị, hương trên đài được lau sạch sẽ.
Vân Khê tò mò đánh giá mấy lần, nàng gặp không ít người trong nhà có thờ bài vị tổ tiên, tuy nhiên cũng chưa gặp người nào đem bài vị tổ tiên thờ cúng trong phòng ngủ cả.
“Con nhìn thấy những bài vị này đều là bài vị của viện trưởng các đời, trong đó trên cao nhất chính là tổ sư gia, người sáng lập ra Vạn Hoàng học viện của chúng ta.” Hàn viện trưởng chấp tay đối với bài vị phía trên cao nhất, tỏ ra tôn kính.
Vân Khê cũng hướng bài vị này vái chào, nếu là tổ tiên, nên tôn trọng.
“Vân Khê, hôm nay lão phu mời con vào là muốn cho con xem một bài vị khác biệt, mà không phải là những thứ này.” Tay Hàn viện trưởng ấn nhẹ trên giá cắm nến nhẹ nhàng chuyển động, cả bàn bỗng nhiên tách ra chính giữa, một vết nứt tách ra, lộ ra một cảnh tượng khác biệt.
“Đây là?” Vân Khê kinh ngạc, bỏi vì nàng thấy được phía sau cái bàn, còn thờ phụng một bài vị khác, đó là một bài vị được che bởi một miếng vải đen, thần thánh trang nghiêm như vậy, tràn đầy cảm giác thần bí.
Một màn này, rất quen thuộc.
Nàng nhớ ở Ngạo Thiên đại lục, có một lần dịch dung lẻn vào phủ đệ Tư Đồ gia, từng thấy bài vị cũng được che bởi tấm vải đen giống ở đây. Lúc ấy nàng sợ chạm đến cơ quan, đả thảo kinh xà, cho nên không đi kéo tấm vải đen kia xuống, điều tra đến cuối cùng, bất quá sau lại nghe nói không chỉ một mình Tư đồ gia tộc thờ phượng bài vị, mà thập đại gia tộc đều thờ phụng một bài vị như vậy.
Đằng sau miếng vải đen rốt cuộc là có bí mật gì? Bọn học có quan hệ gì với nhua không?
Trong lòng Vân Khê tràn đầy nghi ngờ và tò mò.
Hàn viện trưởng lấy ba nén hương, hướng về bài vị lạy ba lạy, sau đó cung kính cắm hương. Kém theo hương khói lượn lờ bay lên, Hàn viện trưởng chầm chậm nói “Vị này là đại ân nhân của Hàn gia chúng ta, cũng là đại ân nhân của Vạn Hoàng học viện. Vạn năm trước, tổ tiên Hàn gia chúng ta từng là thân truyền đệ tử của vị đại ân nhân này, nếu không phải nhận được trợ giúp từ vị đại ân nhân này, Hàn gia chúng ta sợ rằng đã sớm bị diệt tộc, cũng không thể có thành tựu như ngày hôm nay.”
Vân Khê khẽ vuốt cằm, không giải thích được vì sao viện trưởng lại nói cho nàng biết những thứ này.
“Vì sao trên bài vị lại có một tấm vải đen?” Vân Khê giống như không hiểu nói.
Hàn viện trưởng thở dài nói “Quy củ của lão tổ tông truyền xuống, nếu người bị ૮ɦếƭ mà hồn phách không cách nào siêu thoát, thì phải trước bài vị bịt kín một miếng vải đen, đại biểu người này chân chính chưa ૮ɦếƭ đi, ૮ɦếƭ mà không cách nào siêu thoát, đây là nỗi nhục lớn nhất đối với một người…”
Hồn phách không cách nào siêu thoát?
Trong đầu Vân Khê lập tức hiện lên tên một người – Vân Huyên.
Cũng là hồn phách không cách nào siêu thoát, bài vị này chính là Vân Huyên sao?
“Viện trưởng, cuối cùng ngài muốn nói với ta cái gì?”
“Sở dĩ lão phu nói cho con biết những chuyện này, là bởi vì lão phu muốn cầu cạnh ngươi. Bắt đầu từ tổ tiên lão phu, có một di huấn to lớn truyền lại, vị này là đại ân nhân của Hàn gia chúng ta, ở vạn năm trước bởi vì bị hãm hại, hồn phách bị trấn áp. Các vị tổ tiên giao phó cho con cháu Hàn gia, đều phải nghĩ tất cả các biện pháp cứu hồn phách của đại ân nhân này để báo đáp ân huệ của nàng đối với Hàn gia. Thực ra, vị đại ân nhân này nhất định có mối quan hệ sâu xa với con. Hay nói cách khác, các người có quan hệ truyền thừa huyết mạch. Có lẽ con chính là người có khả năng nhất cứu ra hồn phách của vị kia!”
“Làm sao viện trưởng biết được chuyện này? Làm sao khẳng định ta là người có khả năng nhất cứu lấy hồn phách của nàng?” Vân Khê thử hỏi dò xét, chuyện này không phải chuyện đùa, hồn phách một vạn năm trước đã bị trấn áp, tổ tiên lịch đại Hàn gia không thể cứu ra, tại sao nàng có thể thuận lợi cứu ra?
“Đầu tiên, xuất hiện Vạn Hoàng chi Hoàng, chính là một dấu hiện. Lão phu không cách nào nói tỉ mỉ ngọn nguồn chuyện này, nhưng lão phu có dự cảm, ngày Vạn Hoàng chi Hoàng xuất hiện, cũng cách ngày đại ân nhân siêu thoát không xa. Điều quan trọng nhất là trên người con có thập đại thần khí, người bình thường có thể nhìn chưa ra, lão phu nhìn một cái liền biết.” Tầm mắt của hắn nhẹ nhàng chiếu tới, Vân Khê theo bản năng sờ sờ bông tai của nàng.
“Nàng chính là chủ nhân của vài món thần khí trên người ngươi!” Hàn viện trưởng nói một câu trúng đích.
“Lão phu đã chú ý con đã lâu rồi, sau khi con đến Vạn Hoàng học viện, mấy lần cùng người tỷ võ, kể cả lần ở Tàng Thư Các trợ Chiến Thiên Dực vượt qua cửa ải khó, đều từng sử dụng qua lực lượng thần khí, cho nên lão phu dám khẳng định con cùng vị đại ân nhân quan hệ hết sức mật thiết, bởi chỉ có huyết mạch tinh thuần truyền thừa người, mới có thể thúc dục lực lượng thần khí, trở thành chủ nhân mới của thần khí.” Hàn viện trưởng không hề nói tiếp, cứ như vậy lẳng lặng yên nhìn Vân Khê, đang đợi câu trả lời thuyết phục của nàng.
Tâm thần của Vân Khê lay động, không nghĩ tới hết thảy động tĩnh của nàng đều nằm trong lòng bàn tay của Hàn viện trưởng, đáy lòng không khỏi có chút sợ hãi, quả nhiên gừng càng già càng cay, vô luận nàng che giấu và dấu diếm như thế nào, đều không thể chạy thoát tuệ nhãn của người.
Hít một hơi thật sâu, Vân Khê lại cười nói: “Viện trưởng ngài nói không sai, thật sự ta có thần khí, cũng có thể thúc giục lực lượng của chúng, nhưng là ngài cảm thấy lấy thực lực ta bây giờ, ta có thể hoàn thành chuyện này sao? Hàn gia các vị lịch đại tổ tiên nỗ lực lâu như vậy, cũng không thể hoàn thành chuyện này, thực lực của ta chỉ là huyền tôn cảnh, làm sao có thể làm được? Chẳng khác nào là lấy trứng chọi đá sao?”
Hàn viện trưởng hẳn là gật đầu đồng ý: “Không tệ! Lấy thực lực bây giờ, con thật sự không cách nào làm được, bất quá con cũng không cần nổi giận hoặc là nhụt chí. Lão phu cũng không yêu cầu con làm bây giờ, lão phu chẳng qua là hy vọng là thời điểm con có đầy đủ thực lực, có thể trợ giúp lão phu hoàn thành tâm nguyện này.”
Vân Khê hơi thở phào nhẹ nhỏm, lấy thực lực nàng bây giờ, thật sự nàng không có gì lòng tin, chẳng qua nếu như là đợi lúc thực lực của nàng đủ mạnh, cho dù hắn không van xin, nàng cũng sẽ đáp ứng thỉnh cầu của bọn Tiểu Tả, đi trước hoàn thành chuyện này. (Tiểu Tả chính là một trong thập đại thần khí đó, chính là thần khí dạng cái khuyên tai ở tai bên trái của Vân Khê)
“Vậy viện trưởng cho rằng, trước đó, ta nên làm những việc gì?”
“Lão phu đã nhận thấy được, vài món lực lượng thần khí trên người của con đã từ từ suy yếu, chuyện đầu tiên con cần làm, chính là tìm kiếm được nhiều Long Tinh Thạch, tới tu bổ lực lượng thần khí. Bởi vì muốn cứu ra hồn phách của vị kia đại ân nhân, lực lượng thần khí ắt không thể thiếu.” Hàn viện trưởng nói.
“Long Tinh Thạch?” Vân Khê nhớ được, Thiên Tuyệt từng đã nói, muốn để cho Ngọa Long Cư biến thành thần khí chân chính, thì cần một lượng lớn Long Tinh Thạch để luyện chế, thần khí cũng thế. Nhưng nếu thật có thể tìm được vô số Long Tinh Thạch, không những có thể chữa trị thần khí, Ngọa Long Cư của bọn họ cũng có thể tiến thêm một bước diễn biến thành thượng phẩm thần khí, nhất cử lưỡng tiện.
“Viện trưởng có biết, nơi nào có lượng lớn Long Tinh Thạch không?”
“Theo lão phu biết, ở Long Tường đại lục tổng cộng có ba chỗ có lượng lớn Long Tinh Thạch, bất quá những chỗ này đều hung hiểm vạn phần, không phải là người bình thường có thể dễ dàng xuất nhập. Trước mắt, chỗ mà các con có khả năng tới nhất chỉ có một, chính là Phiêu Miểu Địa phủ.” Hàn viện trưởng nói.
“Phiêu Miểu Địa phủ? Ngài nói phải chăng là Phiêu Miểu Địa phủ có bản đồ trong tay của đại ca ta?.”
“Không sai! Phiêu Miểu Địa phủ tuy nói hung hiểm, nhưng so sánh với những khác hai nơi khác, cũng là khá hơn, cho nên lão phu đề nghị các con trước nhận được bản đồ của Phiêu Miểu Địa phủ, sau đó đến Phiêu Miểu Địa phủ tìm kiếm được lượng lớn Long Tinh Thạch, tới chữa trị lực lượng thần khí.”
“Viện trưởng là biết, chúng ta đã có bản đồ trước rồi?”
Hàn viện trưởng khẽ nở nụ cười, vuốt cằm nói: “Đúng vậy! Lão phu ở ba tháng trước cũng đã dò xét được tung tích, nhưng lúc ấy, con mới vừa sinh hạ hài tử, không đành lòng chia rẽ hai mẹ con con. Hiện tại đứa bé đã trăm ngày, mà chủ nhân của bản đồ sắp mở đấu giá, lão phu lo lắng, nếu bỏ lỡ cơ hội đấu giá lần này sau này nhất định sẽ khó khăn hơn, cho nên phải vào lúc này nói cho con biết những thứ này.”
Vân Khê trầm ngâm một lát sau, nói: “Ngài vì sao không trực tiếp nói cho đại ca? Hắn mới là người muốn bản đồ kia nhất.”
“Đứa nhỏ Thiên Dực này tâm tư quá nặng, hắn đem bản đồ kia so với tánh mạng của hắn còn muốn nặng, lão phu lo lắng hắn bởi vì quá mức khẩn cấp muốn nhận được bản đồ, ngược lại sẽ mất đi lý trí.”Viện trưởng nói.
Vân Khê suy nghĩ một chút, nói: “Vậy ngài có ý tứ là, chuyện này tạm thời không nói cho đại ca?”
“Tốt nhất là như thế.”Viện trưởng nói.
Vân Khê vuốt cằm: “Tốt, ta hiểu được. Vậy thì mời viện trưởng nói cho ta biết thời gian và địa điểm đấu giá bản đổ sao.”
“Tất cả tin tức, lão phu cũng đã viết trên giấy rồi, con trở về từ từ xem sao. Về phần ngân lượng đấu giá, bởi vì kim tiền học viện có hạn, chỉ có thể cung cấp một phần trong đó, một phần khác, do một mình con nghĩ biện pháp.” Hàn viện trưởng đưa cho nàng một phong thơ.
“Ách......”Vân Khê đột nhiên có chút muốn mắng mẹ, viện trưởng này cũng quá keo kiệt đi? Cầu nàng làm việc, còn không cho đầy đủ bạc.
” Nếu các ngươi thật sự chiếm được bản đồ, tới Phiêu Miểu Địa phủ, đến lúc đó có thể nhận được vô số tài bảo, tất cả tổn thất cũng là toàn bộ bổ khuyết trở lại, không thiếu không thiếu!”Hàn viện trưởng sờ sờ cằm, đột nhiên từ ái cười cười, nhưng Vân Khê sao cũng cảm thấy người này chính là là lão hồ ly giấu diếm thâm sâu, ngày thường thật là bị bề ngoài từ ái thần thánh của hắn gạt.
“Tốt lắm, con còn có chuyện gì sao?”
Vân Khê hít sâu một hơi, cố nén muốn vọng động muốn đánh người, hồi báo nói: “Là như vậy, người Đan minh muốn mời người Đan học viện chúng ta phái mấy Luyện Đan Sư đi tham gia Đại hội luyện đan do Đan minh tổ chức, ta muốn xin ý kiến viện trưởng, không biết ngài thấy thế nào?”
“Chuyện này con quyết định là tốt rồi, không cần mọi chuyện đều hỏi ý lão phu, mặt khác, nếu con rời đi Vạn Hoàng học viện, thân nhân và bằng hữu của con, lão phu cũng sẽ chiếu cố tốt, con không cần có bất kỳ lo lắng gì về việc này cả.”
Người nói như thế là để cho nàng yên lòng rời đi, an tâm đi làm chuyện mình muốn.
Vân Khê suy nghĩ một chút, nói: “Đa tạ viện trưởng rồi, học sinh cáo lui.”
Rời đi tiểu Minh Cung, trong tay nắm một phong thơ, tâm tư Vân Khê ngưng trọng. Một khi nàng tiếp nhận nhiệm vụ này, cũng là đại biểu nàng sắp cùng con gái mình tạm biệt một thời gian ngắn, qua cuộc sống ba tháng yên tĩnh, cả người nàng đều có chút lười biếng. Là nên đi ra ngoài xông một lần, tôi luyện một chút, nếu không nàng sớm muộn gì sẽ bị loại cuộc sống an nhàn này chôn vùi.
Suy tư chốc lát, nàng mở ra giấy viết thư, chỉ thấy phía trên viết: ” Ngày mười bảy tháng ba, tại Thành Hoa Tây, thư mời từ Thịnh Bảo trai.”
“Ngày mười bảy tháng ba, hiện tại đã là trung tuần tháng hai, chỉ còn một tháng nữa, nên chuẩn bị tốt một chút.” Thu hồi bức thư, Vân Khê đưa mắt trông về phía xa, tâm tư từ từ thâm trầm.
Hôm nay là tiệc trăm ngày của Tiểu Nguyệt Nha, không có tổ chức lớn, chẳng qua là muốn mời thân bằng hảo hữu lớn nhỏ đoàn tụ, vì tiểu tử ăn mừng chúc phúc.
Một bàn người vây xem tay nhỏ bé loạn vũ của Tiểu Nguyệt Nha, vừa nói vừa cười.
Ba tháng này, Tiểu Nguyệt Nha vô cùng lớn mau, hai bàn tay nhỏ bé rất hoan hỉ bắt vài thứ tới múa may, đợi bé chơi chán rồi, thì sẽ ném đi, thường thường lúc này, thỉnh thoảng sẽ có người chúng chiêu, bởi vì bé có thần lực trời sinh, chỉ một hạt đậu trong tay nàng cũng có thể khiến cho trán của người khác sưng lên.
Giống như hiện tại, Tiểu Nguyệt Nha chơi chán hạt đậu phộng, tiện tay vung, vừa lúc vứt tới chỗ Sở Thiểu Dương, đau đến hắn che trán của mình, cố nén nước mắt, cũng nhanh muốn khóc ra thành tiếng.
“Tiểu Huyên Huyên, muội quá nghịch ngợm rồi! Nhanh lên một chút cùng Thiểu Dương ca ca nói xin lỗi.”Tiểu Mặc ôm muội muội, đồng tình nhìn về phía Sở Thiểu Dương, giọng nói kia nhìn như trách cứ, kì thực vô cùng sủng nịch, không hề che giấu.
Tiểu Nguyệt Nha cười khanh khách, một chút cũng không có tự giác làm chuyện xấu, tay nhỏ bé bướng bỉnh đi bắt những đồ vật khác trên bàn.
“Ta không sao nữa.”Sở Thiểu Dương nhìn nụ cười ngọt của Tiểu Nguyệt Nha, làm sao có thể tức giận bé?
“Tiểu Huyên Huyên, đừng đi bắt cái kia, bẩn!”Tiểu Mặc bắt được tay nhỏ bé không an phận của bé, từ chiếc nhẫn trữ vật của mình móc ra một viên châu nho nhỏ, nhét vào trong tay nhỏ bé của nàng, “Ca ca cho muội chơi hạt châu nhé, có phải là rất đẹp hay không?”
“Khanh khách, khanh khách......”Tiểu Nguyệt Nha rất khoái trá đón nhận, bày trong bàn tay nhỏ qua lại chơi đùa.
Nhìn hạt châu rơi vào trong tay Tiểu Nguyệt Nha, Sở Thiểu Dương lập tức bị dọa sợ đến bật dậy, chạy ra chỗ khác. Vừa rồi chỉ một hạt đậu phọng đã lợi hại thế rồi, lần này nếu là đem hạt châu cho vứt tới đây, trán của hắn còn không sưng lớn lên?
Mọi người thấy ba hài tử chơi với nhau, không khỏi nhìn cười to ầm ầm.
“Ha ha, ha ha ha......”Tiểu Mặc cười đến càng lớn tiếng, cười nửa chừng, bé đột nhiên cảm giác có cái gì không đúng, tiếng cười côi cút mà dừng. Trên tay ngắn núc ních mang theo chút nhiệt độ, đây là cái gì? Hắn cúi đầu, nhìn về phía tay của mình, sau một khắc, hắn quyệt miệng, kêu lên: ” Tiểu Huyên Huyên, sao muội có thể đi bậy trên người ca ca? Ca ca rất tức giận!”
Một bàn người, lại là một trận cười to ầm ầm.
Tiểu Mặc ca ca này cũng thực xứng đáng.
“Tiểu Mặc, đưa Tiểu Nguyệt Nha cho dì.”Thượng Quan Như Nhi mím môi cười, tiến lên đem Tiểu Nguyệt Nha từ trong tay của hắn cho nhận lấy, tạm thời rời tiệc.
Tiểu Mặc hếch lên cái miệng nhỏ nhắn, cúi đầu xem một chút của mình tay nhỏ bé, lỗ mũi nhíu lại.
” Tiểu Mặc, không sao đâu, nước tiểu trẻ con rất bổ.” Vân Khê mím môi cười, cố ý trêu chọc hắn.
“Mẫu thân, người gạt người! Con không tin đâu!” Nói xong, Tiểu Mặc vội vàng chạy ra, đi rửa tay nhỏ bé của hắn.
Mấy đứa bé đều rời đi, một bàn người cười to một lúc, sau đó liền bắt đầu đàm luận chánh sự.
“Mấy ngày nữa, ta cùng Thiên Tuyệt muốn rời học viện một thời gian, chuyện nơi đây, phó thác cho mọi người.” Vân Khê cùng Long Thiên Tuyệt nhìn nhau một cái, hai người bọn họ đã thảo luận, quyết định đi Hoa Tây thành trước, tham gia buổi đấu giá bản đồ Phiêu Miểu Địa phủ.
“Biểu muội, các người muốn đi làm cái gì?” Dung Thiếu Hoa hỏi.
Ánh mắt Vân Khê như có như không thổi qua Chiến Thiên Dực, hàm hồ suy đoán nói: “Không có chuyện gì, chẳng qua là viện trưởng giao phó một chút việc, cần chúng ta đi hoàn thành thôi.”
Chiến Thiên Dực nghe vậy, thần sắc khẽ có biến hóa, nói tiếp nói: “Không biết viện trưởng giao phó chuyện gì? Có cần ta đi cùng hay không?”
“Ta thấy không cần, nhiều người chưa chắc được việc, đại ca nên ở lại học viện, giúp ta xử lý sự vụ của học viện.” Vân Khê nói.
“Vậy sao?” Chiến Thiên Dực thần sắc có chút hốt hoảng, không nói gì nữa.
Vân Khê cùng Long Thiên Tuyệt nhìn nhau một cái, trong lòng mơ hồ có chút bất an, đại ca có thể hay không đoán được cái gì? Bọn họ giấu diếm hắn như thế, đến cuối cùng là đúng hay sai?
“Long Vương, Long Hậu đi Di tích Cổ chiến trường đã gần chín tháng rồi, sao vẫn chưa về? Không phải là gặp việc khó chứ?”Long Thiên Tuyệt đúng lúc dời đi đề tài.
“Đúng vậy, chàng không nói, ta thiếu chút nữa quên mất. Long Vương cùng Long Hậu rời đi đã chín tháng rồi, lẽ ra sớm nên trở về đón Tiểu Bạch, sao đến bây giờ vẫn chưa về?” Vân Khê rất kinh ngạc.
“Bọn họ là hai vị vương giả cường đại nhất ở Long Tường đại lục, không thể nào gặp gỡ nguy hiểm gì, có lẽ bọn họ có việc khác phải xử lý, cho nên trễ nãi. Chúng ta không ngại chờ một chút, cũng làm cho Tiểu Mặc cùng Tiểu Bạch có thể ở chung mấy ngày này.”Long Thiên Tuyệt nói.
“Cũng chỉ có thể như thế.” Vân Khê phụ họa.
Cũng không lâu lắm, hai huynh muội Tiểu Mặc trở lại chỗ ngồi, một bàn người vừa lại bắt đầu vây quanh hai huynh muội không ngừng mà nói đùa, một bữa cơ, tiếng nói cười vui vẻ không ngừng.
Tan tiệc, trong phòng cũng chỉ còn lại có một nhà bốn người.
Tạm thời phải cùng con gái chia lìa, Vân Khê đáy lòng rất là không muốn, ngắm nhi tử cùng nữ nhi mãi vẫn không thấy chán. Không biết có phải bởi vì tự mình đã trải qua quan hệ mười tháng hoài thai cùng sinh đẻ, Vân Khê cảm giác mẫu tính của mình đã bộc lộ, càng ngày càng trở nên cảm tính.
Từ trước thời điểm chỉ có một con trai Tiểu Mặc, nàng còn chưa cảm nhận được, bởi vì nàng không có tự mình trải qua quá trình sinh Tiểu Mặc, cho nên cảm xúc không có sâu sắc như vậy. Song lần này, Tiểu Nguyệt Nha mới ra đời, nàng chính thức trải qua quá trình trở thành mẫu thân, làm cho trí nhớ nàng khắc sâu.
“Tiểu Mặc, phụ thân cùng mẫu thân muốn tạm thời rời đi một thời gian ngắn, lúc chúng ta không có ở đây, con phải chăm sóc tốt muội muội, biết không?”
Tiểu Mặc biết điều gật gật đầu: “Vậy hai người muốn đi bao lâu?”
“Nếu như thuận lợi, chừng một tháng, có thể trở lại.”Vân Khê nói.
Tiểu Mặc lần nữa gật đầu: “Vâng, con sẽ chăm sóc muội muội thật tốt.”
Vân Khê sờ sờ cái đầu nhỏ của hắn, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, lúng túng thanh âm ho nhẹ nói: ” Mặt khác còn có một sự kiện, mẫu thân cần sự giúp đỡ của con, không biết con có chịu đáp ứng không?”
“Chuyện gì ạ?”Tiểu Mặc tò mò, bé còn có thể giúp mẫu thân cái gì đây?
Vân Khê hướng Long Thiên Tuyệt phương hướng liếc một cái, lần nữa ho nhẹ nói: “Là như vậy, mẫu thân gần đây muốn đi tham gia một buổi đấu giá, có chút thiếu, không biết có thể hay không......”
Tầm mắt của nàng từ từ dời xuống, liếc về phía hai chiếc nhẫn trữ vật trên tay nhi tử, nàng biết rõ, nhi tử mới là tài chủ lớn nhất của nhà bọn họ, trong hai chiếc nhẫn trữ vật này giấu không biết bao nhiêu là bảo bối, chân chính là phú khả địch quốc a.
Tiểu Mặc cảm thấy tầm mắt mẫu thân, liền nhanh chóng giấu bàn tay của mình, lắc đầu lia lịa nói: “Tiểu Mặc cũng rất nghèo, gần đây rất thiếu thốn a.”
“Tiểu tử thúi! Con lừa ai chứ?” Vân Khê không nhịn được trừng hắn, nàng làm sao nuôi một nhi tử keo kiệt thần giữ của như vậy?
Long Thiên Tuyệt ở bên hắng giọng phá lên cười, một đôi mẫu tử này, cũng là cực phẩm a. Hắn chưa từng thấy có người làm mẹ ỉ ôi vay tiền nhi tử, cũng chưa từng thấy qua người nhi tử giàu nứt đố đổ vách mà lại keo kiệt như thế với mẫu thân như thế.
Thú vị, thật là thú vị!
“Tiểu Mặc thật rất nghèo! Mẫu thân tại sao không mượn tiền phụ thân? Phụ thân mới là người có tiền.” Một ngón tay nhỏ bé của Tiểu Mặc chỉ hướng phụ thân, phụ thân chính là một nam nhân vừa đẹp trai vừa có tiền, nếu như không phải như thế, bé nhất định không để mẫu thân gả cho phụ thân đâu. (NN: ng` 1 nhà nì thế hệ trước keo thế hệ sau còn keo hơn…=)]…)
Vân Khê dở khóc dở cười, xem ra cái nhà này, người nghèo nhất, chính là nàng. Nàng ở Ngạo Thiên đại lục, thật vất vả để dành tiền, đều đổ hết vào Đan học viện, hiện tại nàng chân chính là người nghèo.
“Tốt lắm, nàng cũng đừng làm khó hắn. Ta còn để dành một chút, hơn nữa viện trưởng cũng cho một khoản, hẳn là đủ mua bản đồ kia.” Long Thiên Tuyệt thật sự không nhịn được, mở miệng cắt đứt cuộc nói chuyện của hai mẹ con.
“Tiểu tử thúi, thật là uổng công nuôi con!” Nhéo khuôn mặt nhỏ bé đáng yêu của nhi tử, Vân Khê buồn cười, xem ra muốn lừa đảo từ trên người nhi tử, không phải khó khăn bình thường a.
“Vốn đang cho rằng mình là người có tiền, không nghĩ tới đến Long Tường đại lục, nhiều tiền hơn nữa, cũng không đủ xài.”Vân Khê nâng quai hàm, không nhịn được thở dài, “Còn có kia viện trưởng cũng thật là keo kiệt bủn xỉn, muốn người ta làm việc, lại không thể cho đủ bạc, này còn có để cho người sống hay không?”
Long Thiên Tuyệt cười khẽ, ánh mắt xán lạn: “Đừng buồn nữa, chờ chúng ta đến Phiêu Miểu Địa phủ, ςướק đoạt chút ít bảo bối trở lại. Nếu nàng lại tiếp tục rầu rĩ như vậy, đây chẳng phải là lộ ra vẻ ta rất vô năng, ngay cả thê nhi của mình đều không thể nuôi sống?”
“Được rồi, ta không lo nữa. Dù sao chàng mới là đương gia, chuyện kiếm tiền, nên giao cho chàng.”
Hai vợ chồng nhìn nhau cười, lại cùng nhi tử nữ nhi chung sống chơi đùa một lúc, mới bắt đầu thu thập hành lý, chuẩn bị lên đường hướng tới Hoa Tây thành.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc