Thịnh Bảo trai nằm ở Hứa thành, cách Vạn Hoàng học viện không tới một ngày đường, đó chính là nơi bán đấu giá nổi tiếng và quy mô ở Long Tường đại lục.
Thịnh Bảo trai có chi nhánh ở rất nhiều thành trì, trong Thiên Long Thành cũng có một hội trường của Thịnh Bảo trai, và Thịnh Bảo trai ở Mạc thành là nơi có quy mô lớn nhất.
Nghe đồn, chủ nhân sau lưng Thịnh Bảo trai có lai lịch không tầm thường, thân phận cực kỳ thần bí, đến nay vẫn chưa có ai biết được người này thực sự là ai. Nhưng việc này cũng không có ảnh hưởng gì tới những hoạt động ở đây, bởi vì mọi người đều biết có tới hai nhân vật Truyền Kỳ Cảnh cấp Huyền Hoàng trấn thủ Thịnh Bảo trai, phàm là người gây chuyện ở đó, lập tức bị ném ra ngoài.
Hôm nay, Thịnh Bảo trai vẫn như mọi ngày, khách khứa tựa như vân lai. (vân lai: mây trôi, ý chỉ đông đúc, nhộn nhịp).
Ngoài cửa lớn Thịnh Bảo trai, một chiếc xe ngựa khác hẳn những xe khác đang từ từ dừng lại, trên mặt xe, ấn ký Thịnh Bảo trai sang trọng mà giản dị hiện lên rõ nét.
Xe ngựa còn chưa dừng lại, một đoàn người từ trong cửa lớn đã vội vàng chạy ra, xếp thành một hàng ngay ngắn.
“Tứ chưởng quỹ đã lâu không gặp.”
Nam tử trung niên đứng đầu hàng chính là quản sự của tổng bộ Thịnh Bảo trai, Cừu quản sự. Theo thói quen nghề nghiệp nở nụ cười, khom người, ngưng mắt nhìn xe ngựa thật lâu, nụ cười cứ như được vẽ lên trên mặt, không hề nhúc nhích.
Hồi lâu, từ bên trong xe ngựa rốt cục truyền ra một thanh âm nam tử: “Là Cừu quản sự à? Làm phiền ông phải tự mình đến đón rồi.”
Nam tử vừa dứt lời, một gã sai vặt theo sau lập tức tiến lên vén màn xe.
Cừu quản sự nhanh chóng liếc qua khe hở, ngẩng đầu nhìn vào bên trong xe, quả nhiên là Tứ chưởng quỹ đã lâu không gặp. Tứ chưởng quỹ năm nay đã ngoài bốn mươi, xử lý mọi việc hết sức khéo léo, trên phương diện đấu giá lại có kinh nghiệm phong phú. Việc hắn đến khiến cho Cừu quản sự phấn chấn tinh thần, âm thầm suy đoán, lần này Tứ chưởng quỹ có thể sẽ mang đến bảo bối hiếm thấy khiến Thịnh Bảo trai thanh danh đại chấn lần nữa.
Tầm mắt của hắn chếch đi, chú ý tới một nữ tử ngồi bên Tứ chưởng quỹ. Hắn hơi sững sờ, không khỏi nhìn thêm mấy lần, nàng ta đang mặc ý phục màu tím, hơi gầy, thần sắc hoảng hốt nhưng lại khiến người ta thương tiếc.
Hắn nhanh chóng thu hồi tầm mắt tìm tòi nghiên cứu, trong lòng âm thầm suy nghĩ, xem ra Tứ chưởng quỹ vẫn là bảo đao không cùn, phong lưu như cũ a. Hắn tự mình tiến lên, vươn tay ra: “Tứ chưởng quỹ đích thân tới Hứa thành, chính là vinh hạnh của chúng thuộc hạ. Đi đường mệt nhọc, mời Tứ chưởng quỹ vào phòng nghỉ ngơi một chút, sau đó thuộc hạ xin thiết yến đón gió tẩy trần thay Tứ chưởng quỹ.”
Tứ chưởng quỹ không nhìn đến bàn tay kia, trực tiếp bước xuống từ trên xe ngựa, động tác dứt khoát liền mạch. Hắn đứng lại bên cạnh xe ngựa, sau đó đưa tay về phía cô gái áo tím trong xe, giọng nói hơi lộ vẻ ôn hòa: “Cô nương, xuống xe thôi! Chúng ta đã đến rồi.”
Cô gái kia giống như vừa hoàn hồn, ánh mắt vẫn hoảng hốt, sâu kín hỏi: “Nơi này chính là Mạc thành sao?”
Tứ chưởng quỹ khẳng định: “Đúng vậy, nơi này chính là Mạc thành.”
Ánh mắt cô gái sáng lên, đặt tay vào tay hắn, từ trên xe ngựa dạo bước xuống, ánh mắt xa lạ nhìn chung quanh một vòng, hỏi: “Vậy Vạn Hoàng học viện ở đâu?”
Tứ chưởng quỹ thủy chung giữ thái độ ôn hòa: “Từ nơi này đến Vạn Hoàng học viện, chỉ đi mất một ngày lộ trình.”
Ánh mắt cô gái kia từ từ đen đặc tối sầm lại, thanh âm đạm mạc trả lời: “Biết rồi.”
Cừu quản sự nhìn hết thảy động tác giữa hai người, nghi ngờ trong lòng từ từ tăng lên, bất quá, chuyện này thủy chung là của chủ tử, nhiệm vụ của hắn chỉ là tiếp đãi chủ tử thật tốt, để cho người ta thư thái vừa ý là được. Phải biết rằng Tứ chưởng quỹ là nhân vật trọng yếu cấp trên phái xuống đây, nắm trong tay quyền sinh sát và chén cơm của bản thân, hắn hận không thể dốc tâm dốc phổi ra để tiếp đãi.
“Tứ chưởng quỹ, mời đi bên này.”
Tứ chưởng quỹ nhẹ vuốt cằm, khoát tay với cô gái bên cạnh, ý bảo để nàng đi trước.
Đợi nữ tử kia chầm chậm bước đi, như thế, đoàn người mới dần dần quay vào Thịnh Bảo trai.
Trong ngoài Thịnh Bảo trai có không ít khách nhân và người đi đường vây xem, thấy một màn như vậy, họ không khỏi rối rít nghị luận.
“Nghe nói vị Tứ chưởng quỹ này được chủ nhân Thịnh Bảo trai giao phó, tới xem xét sự vụ, thân phận không phải bình thường đâu. Nghe nói lúc hắn đến còn đem theo một bảo bối, vài ngày nữa sẽ được công khai đấu giá bên trong Thịnh Bảo trai.”
“Bảo bối gì vậy?”
“Thịnh Bảo trai có thể nổi danh trong thị trường đấu giá như vậy, cũng là do những bảo bối nó cất dấu đều là vật vật hãn hữu, vạn kim khó cầu, phàm là xuất trướng luôn không phải thứ đồ gì bình thường, chúng ta vẫn là lẳng lặng chờ đi, đáp án cuối cùng cũng phải công bố thôi.”
“......”
Cừu quản sự đưa khách nhân đến sương phòng đã chuẩn bị, đang định thối lui, Tứ chưởng quỹ liền gọi hắn lại.
“Cừu quản sự, nói mấy chuyện trong Thịnh Bảo trai mấy ngày gần đây đi.”
“Này......” Cừu quản sự liếc mắt về phía nữ tử trong phòng, hơi có chút do dự.
Tứ chưởng quỹ trầm giọng nói: “Không phải ngại, vị cô nương này không phải người ngoài.”
Cô gái áo tím giống như không nghe được cái gì cả, vẫn có vẻ tâm thần hoảng hốt, ngồi ở chỗ đó, không nói tiếng nào.
Cừu quản sự suy tư, cũng không băn khoăn nữa, mở miệng trả lời: “Thịnh Bảo trai gần đây xuất hiện không ít cao thủ đến từ bên ngoài, thoạt nhìn không giống như chỉ tới thăm Thịnh Bảo trai, mỗi ngày bọn họ đều ở đi khắp trong ngoài bốn phía Thịnh Bảo trai, có vẻ đang dò xét địa hình.”
Tứ chưởng quỹ hí mắt, con ngươi thâm trầm xuống: “Tra được thân phận bọn họ chưa?”
“Thuộc hạ vô năng, tạm thời không tra được!” Cừu quản sự lắc đầu, “Tuy nhiên, xem tác phong làm việc, cũng khá giống người của Thích khách minh (tổ chức sát thủ, thích khách), nhưng khi cẩn thận cân nhắc, lại cảm thấy không đúng. Bởi vì sát thủ Thích khách minh bình thường đều hành động đơn độc, chưa từng đồng loạt xuất động nhiều như vậy, trừ phi......”
“Trừ phi có đại nhân vật nào đó xuất hiện, cố chủ sợ không nắm chắc, cho nên đồng thời thuê mấy tên sát thủ tới cùng ám sát đối phương.” Tứ chưởng quỹ trầm ngâm, chân mày nhíu lại, “Gần đây Thịnh Bảo trai có thể xuất hiện đại nhân vật nào?”
Cừu quản sự suy nghĩ một chút, nói: “Đại nhân vật cũng không có, bất quá ngày mai viện trưởng kế nhiệm và các vị trưởng lão của Vạn Hoàng học viện sẽ đích thân tới Thịnh Bảo trai, ủy thác chúng ta giám định giúp bọn họ một ít đan dược mà bên Đan học viện mới thành lập kia luyện chế ra.”
“Vạn Hoàng học viện?” Nữ tử vẫn luôn trong trạng thái hoảng hốt nghe đến bốn chữ này đột nhiên tỉnh táo lại, hai mắt gắt gao trừng Cừu quản sự.
“Không sai, viện trưởng kế nhiệm và các vị trưởng lão của Vạn Hoàng học viện.” Cừu quản sự thấy quái lạ, vô cùng kinh ngạc với phản ứng của nàng ta.
“Viện trưởng kế nhiệm của bọn họ, tên là Vân Khê?” Cô gái hỏi tới, trong đôi mắt vô thần bỗng nhiên trở nên sắc bén.
Cừu quản sự gật đầu: “Không sai, nàng gọi là Vân Khê.” Hắn ngạc nhiên, vì sao người này lại nhạy cảm đối với tin tức về Vạn Hoàng học viện như thế, mơ hồ cảm giác được nàng ta có địch ý đối với Vạn Hoàng học viện.
Tứ chưởng quỹ yên lặng nhìn chăm chú vào nữ tử kia, bất động thanh sắc.
“Quả nhiên là cô ta! Quả nhiên là cô ta!” Bộ иgự¢ nữ tử phập phồng kịch liệt, tâm tình cũng bắt đầu dậy sóng.
Cừu quản sự quăng hướng Tứ chưởng quỹ một ánh mắt, mang theo ý dò hỏi. Tứ chưởng quỹ khoát tay áo, nói: “Ngươi lui ra trước đi, tiếp tục chú ý nhóm sát thủ đó. Nhớ kỹ, chỉ cần bọn họ không gây chuyện ở Thịnh Bảo trai, những chuyện khác, chúng ta cũng không cần để ý tới.”
“Dạ, thuộc hạ xin cáo lui trước.”
Đợi Cừu quản sự đi khỏi, Tứ chưởng quỹ đưa mắt nhìn về cô gái áo tím kia, ánh mắt của hắn đen thăm thẳm, trong chớp mắt hiện lên vẻ sắc bén, ngữ khí lại vô cùng ôn hòa: “Cô nương, mặc dù ta không biết đến tột cùng cô có dây dưa ân oán gì với Vạn Hoàng học viện, nhưng có một điều ta phải nhắc nhở cô, thực lực của Vạn Hoàng học viện không phải chuyện đùa, chớ hành động thiếu suy nghĩ, nếu không đến lúc đó sợ rằng ngay cả ta cũng không giúp được cô.”
Cô gái áo tím đảo mắt, che dấu cảm xúc chân thật trong lòng, khom người nói: “Cám ơn Tứ chưởng quỹ đã nhắc nhở, trong lòng ta tự hiểu rõ, sẽ không làm phiền đến Tứ chưởng quỹ đâu.”
“Cô hiểu lầm rồi, ta không phải sợ phiền toái, ta chỉ không hy vọng cô phát sinh nguy hiểm mà thôi.” Tứ chưởng quỹ không tiếng động thở dài, chắp tay sau lưng đứng dậy, “Cô nghỉ ngơi trước đi, có chuyện gì thì cứ tới tìm ta. Ta ở phòng bên cạnh.”
Cô gái kia khẽ vuốt cằm, lặng yên đưa mắt nhìn hắn rời đi.
Trong khoảnh khắc cửa phòng đóng lại, ánh mắt nữ tử bỗng dưng biến đổi, lần nữa trở nên sắc bén: “Tử Ngọc, đệ an tâm đi, tỷ tỷ nhất định sẽ báo thù cho đệ!” (TND: Oa, không người là người mà ta đang nghĩ chứ?… Thần ca a~)
Đối diện Thịnh Bảo trai là một tửu lâu khá lớn, trong một gian phòng, Long Thiên Hồn một chén tiếp một chén đổ rượu vào bụng. Nửa năm trước, vị hôn thê của hắn chạy mất, hắn lại thảm hại trên Đại hội tỷ võ, nửa năm rồi, những nhục nhã liên tiếp ấy vẫn là bóng ma hàng đêm giày vò hắn. Mất đi hết thảy, hắn cũng muốn đòi lại hết thảy!
Có người gõ cửa tiến vào, đứng sát bên cạnh hắn mà bẩm báo: “Hồn thiếu gia, chúng ta đã thăm dò kĩ càng, ngày mai người của Vạn Hoàng học viện sẽ tới Hứa thành. Thuộc hạ đã sắp xếp người của chúng ta lẫn vào tất cả khách sạn và tửu lâu trong thành, chúng ta có thể tùy thời nắm giữ nhất cử nhất động của đối phương.”
Long Thiên Hồn ngừng động tác, một tia cười âm lãnh từ mép tràn ra: “Tốt! Làm tốt lắm! Không uổng công ta ngủ đông (nằm vùng) mấy tháng ở Hứa thành, cuối cùng cũng đợi được cơ hội rồi. Long Thiên Tuyệt, ngươi tốt nhất đừng xuất hiện ở Hứa thành, nếu không, ta sẽ khiến ngươi có đi mà không có về!”
“Đúng rồi, Hồn thiếu gia, trừ người của chúng ta, thuộc hạ còn phát hiện ở Hứa thành xuất hiện không ít sát thủ Thích khách minh. Gần đây bọn họ một mực thăm dò xung quanh Thịnh Bảo trai, tựa hồ cũng nhằm vào người của Vạn Hoàng học viện.”
“Sát thủ Thích khách minh?” Long Thiên Hồn suy nghĩ một chút, chợt cười lớn, “Long Thiên Tuyệt, xem ra hai vợ chồng các ngươi đã đắc tội không ít người đâu..... Tốt! Tới càng nhiều càng tốt, càng loạn càng tốt, các ngươi nhất định không biết rằng, giờ phút này Hứa thành đã là thiên la địa võng, chỉ đợi các ngươi tự chui đầu vào lưới rồi, ha ha ha ha......”
“Người đâu! Lấy thêm rượu! Hôm nay đại gia ta muốn thống khoái mà uống một trận!”
Vân Khê và Long Thiên Tuyệt đúng là không ngờ tới, một chuyến đi này hung hiểm muôn phần, sát thủ đang đợi bọn họ thì đông không đếm xuể. Giờ phút này, hai người đều ôm tâm tình vui vẻ ngồi xe ngựa chạy tới Hứa thành. Bọn họ chỉ coi một chuyến đi như tới du lịch giải sầu mà thôi, về phần giám định đan dược, chẳng qua là một màn đi ngang qua tiện đường. Bởi vì nàng đã kiểm tra đan dược Lam Mộ Hiên luyện chế ra, kết quả lại vượt quá dự liệu rất nhiều, làm cho nàng phi thường hài lòng, cho nên căn bản không cần lo lắng đến kết quả giám định đan dược làm gì.
Nghe nói trong Thịnh Bảo trai cất chứa không ít dược liệu, đan dược hiếm có, nàng cũng muốn nhân cơ hội này vơ vét chút ít, có thể làm cho Đan học viện mau chóng phát triển, trở thành một phần không thể thiếu ở Vạn Hoàng học viện mới tốt.