Chỗ ở của Vân Khê.
Thời gian rút thăm vòng thi tứ cường gần tới, Vân Khê muốn tới hội trường tỷ võ, tham gia buổi rút thăm hôm nay.
Chiến Thiên Dực nhìn sắc mặt nàng không được tốt lắm, liền ngăn nàng: “Muội tử, hay là để ta đi đi, muội nên ở lại đây nghỉ ngơi thì tốt hơn.”
Vân Khê suy tư, lắc đầu nói: “Không được, muội phải đi! Nếu muội không đi, những học viện khác nhất định sẽ cho là muội có vấn đề gì đó, đến lúc đấy bọn họ sẽ chỉ chăm chăm tìm sơ hở của muội, tất cả chỉ nhằm vào một mình muội mà gây rắc rối, như vậy sẽ càng thêm phiền toái.”
Điều nàng băn khoăn là đúng.Từ lúc bắt đầu trận tỷ võ, nàng vẫn bộc lộ tài năng, nếu đến lúc này đột nhiên lui về phía sau, thì những học viện khác nhất định sẽ suy đoán nàng có phải đang gặp rắc rối hay không, nếu bọn họ liên tưởng đến chuyện nàng mang thai, như vậy thì thật phiền toái.
Nếu những người khác không biết nàng mang thai thì sẽ chỉ coi nàng như một đối thủ mạnh mẽ mà đối đãi. Nhưng nếu như biết nàng là phụ nữ có thai, như vậy mục tiêu của bọn họ sợ rằng sẽ nhắm ngay bụng bầu của nàng rồi, hậu quả không cần nghĩ cũng biết là vô cùng đáng sợ.
Vân Khê cũng không dám nghĩ đến.
Cho nên, buổi rút thăm hôm nay, nàng nhất định phải tự mình đi.
“Vân cô nương, không bằng chúng ta giúp cô nương trang điểm, để sắc mặt thoạt nhìn khá hơn chút, như vậy người khác sẽ không nhìn ra bất kỳ khác thường gì.” Mộ Vãn Tình đề nghị.
Thượng Quan Như Nhi mỉm cười, gật đầu tán thành.
Vân Khê suy nghĩ một chút cũng gật đầu đồng ý.
Đoàn người Chiến Thiên Dực, Hàn Thiên Phong, Mặc Tam Thiếu đều lẳng lặng chờ ở ngoài cửa, phần lớn bọn họ đều không phải là người trong danh sách tỷ võ, nhưng mà bọn họ vẫn muốn theo Vân Khê vào sân tỷ võ, mục đích chính là muốn đánh lừa đối thủ, khiến đối phương cho là mấy người bọn họ vẫn có tên trong danh sách tuyển thủ. Còn bốn người Ngọc Thụ Lâm Phong lại bị Vân Khê Tuyết giấu đi, trừ Đinh Ngọc cùng Đinh Thụ hai huynh đệ đã lộ mặt trên trận tỷ võ nho nhỏ hôm qua, Đinh Lâm cùng Đinh Phong hai huynh đệ những ngày gần đây đều rất ít lộ diện trước mặt người khác.
Mặc dù không cách nào ra sân, nhưng đám người Hàn Thiên Phong, Mặc Tam Thiếu cũng không oán hận, bởi vì thực lực bày ra trước mắt, so sánh cùng với đám người Ngọc Thụ Lâm Phong, Chiến Thiên Dực cùng Vân Khê, thì thực lực của bọn họ quá thấp kém, căn bản không đáng nhắc tới. Trong nội tâm, bọn họ cũng hi vọng lần này học viện Vạn Hoàng có thể ở trên đại hội tỷ võ đoạt giải nhất, hơn nữa bọn họ dường như đã thấy được chút hi vọng đoạt giải nhất.
“Làm sao còn không ra? Nữ nhân thay quần áo, thật là phiền toái a.” Hàn Thiên Phong chờ có chút không nhịn được, kiếm trong tay ném tới ném lui, thật là nhàm chán.
Liếc tỷ tỷ bên cạnh một cái, Hàn Thiên Diệp không nhịn được, trêu chọc nói: “Tỷ, tỷ có thời gian cũng thay đổi trang phục một chút đi, bằng không già như vậy mà không có hương vị nữ nhân, Long sư huynh vĩnh viễn cũng sẽ không coi tỷ là nữ nhân mà đối xử đâu.”
Hàn Thiên Phong nghe vậy, hung hăng trừng hắn.
Nghĩ đến Long sư huynh mấy ngày nay đều không thấy bóng dáng, nội tâm của nàng cũng rất buồn phiền, trừ đêm qua xuất hiện một lát, lúc khác ngay cả bóng hình cũng không thấy đâu. Nghe nói hắn đi trông chừng Long Thiên Tuyệt, nhưng đến tột cùng người đang ở nơi nào, thì trừ Vân Khê, Chiến Thiên Dực cùng Vân Tiểu Mặc ra, ai cũng không biết. Nàng cũng tự hỏi Long sư huynh đến tột cùng đi nơi nào, vì sao phải giấu diếm hành tung đối với nàng? Chẳng lẽ là không tin được nàng sao?
Đang lúc nói chuyện, thì cửa phòng kẽo kẹt mở ra, mọi người theo tiếng động nhìn đi qua, sau đó nhất tề sửng sốt.
Đây thật là nữ tử hai ngày trước ở trên võ đài bưu hãn đánh người, bưu hãn tấn chức, bưu hãn phá trận sao?
Cái gì gọi là Phiên nhược kinh hồng, Uyển như du long (*), cái gì gọi là Vinh diệu thu cúc, Hoa mậu xuân tùng (**)?
(*), (**): Nhẹ nhàng bay ✓út như chim hồng khi kinh hải, uyển chuyển mềm mại như con rồng khi lượn chơi, rực rỡ như hoa cúc mùa thu, tươi mát như cây tùng mùa xuân – Bài phú Lạc thần của Tào Thực – tả hình dáng uyển chuyển, thanh thoát cùng vẻ đẹp mĩ lệ của nữ thần sông Lạc, rộng hơn là chỉ vẻ đẹp rực rỡ mà thoát tục của người con gái. (ai muốn tìm hiểu rõ hơn thì lên gg kk gõ Thơ Lạc thần của Tào Thực nha)
Chỉ có một chữ mỹ, căn bản không cách nào hình dung dáng vẻ có một không hai của nàng.
Tứ đại mỹ nhân sao, hết thảy đứng sang bên cạnh đi.
Đây mới là đệ nhất mỹ nhân danh phù kỳ thực.
Khinh vân chi tế nguyệt, lưu phong chi hồi tuyết (***), bất luận giơ tay nhấc chân, hay là cười nhẹ nhăn mày, đều toát ra một loại khí chất phong hoa tuyệt đại, làm người ta sợ hãi mà than thở, nhìn ngắm đến xuất thần.
(***): trích từ hai câu thơ “Phảng phát hề nhược khinh vân chi tế nguyệt, Phiêu diêu hề nhược lưu phong chi hồi tuyết” cũng trong bài phú Lạc thần, dịch nghĩa “Phảng phất như mây che bóng nguyệt, Phiêu diêu như gió bay làn tuyết.”
Vân Khê sửa sang lại quần lụa mỏng màu trắng, khẽ nâng làn váy, chậm rãi bước đi, chính là một phu nhân cao quý, ưu nhã, xinh đẹp. Trên đầu là 乃úi tóc lưu vân, tràn đầy khí chất phu nhân, quần lụa vừa khít dáng người, trên hai gò má phủ một tầng màu hồng phấn, cả người nhìn qua quyến rũ động lòng, phong thái t trác tuyệt mê hoặc lòng người.
(*) 乃úi tóc lưu vân:
Nếu không phải mới vừa tận mắt nhìn thấy nàng tiến vào bên trong phòng, ai cũng sẽ không tin tưởng nàng chính là Vân Khê, trước sau chênh lệch cũng quá lớn đi?
Từ một người phụ nữ đanh đá biến thành một phu nhân duyên dáng, chỉ trong thời gian đóng cửa mở cửa mà thôi......
Nhìn mọi người vẻ mặt giật mình, Vân Khê bình tĩnh đi xuyên qua mọi người, khóe môi khẽ giương lên, có chút đắc ý, xem ra thỉnh thoảng thay đổi một chút, cũng sẽ rất vui nha. Không biết Thiên Tuyệt nếu nhìn thấy bộ dạng trang phục này, vẻ mặt sẽ phải giật mình như thế nào a, ha ha, nàng bắt đầu có chút mong đợi.
“Đi thôi! Còn đứng ngây ra đó làm gì?”
Mọi người bị lời của nàng thức tỉnh, nhất tề thu hồi thần sắc mê muội, đuổi theo nàng. Vừa rồi đúng là bị nàng mê hoặc, lần biến thân này cũng quá đột ngột, không cho bọn họ có thời gian chuẩn bị tinh thần.
Lần sau trước khi biến thân, làm ơn thông báo một tiếng, cho bọn họ có chút thời gian chuẩn bị tâm tư có được hay không?
Mộ Vãn Tình cùng Thượng Quan Như Nhi thấy phản ứng của mọi người, nhất tề che miệng cười trộm, đối với tác phẩm của mình rất là mãn ý.
Hội trường rút thăm, vẫn phi thường náo nhiệt, ai cũng muốn là người đầu tiên biết kết quả rút thăm, cho nên vô luận là người rút thăm hay người không tham gia rút thăm tất cả đều đến hội trường, chen chúc đến nước chảy cũng không lọt, tình trạng này cùng tình huống tỷ võ ngày đó không có gì khác nhau.
Nhân vật vẫn chưa xuất hiện từ vòng loại, học viện Thiên Long cùng học viện Bạch Hổ, hôm nay rốt cục cũng phái đại biểu đến đây tham gia nghi thức rút thăm, khiến khán giả rối rít kích động, bởi vì bọn họ rốt cục cũng thấy được tinh anh của học viện Thiên Long cùng học viện Bạch Hổ được vạn chúng mong đợi.
Hoa Oánh Oánh mang theo người của nàng đã sớm đến hội trường rút thăm, nhìn người của học viện Thiên Long cùng học viện Bạch Hổ lục tục đến, tâm tình của nàng cũng kích động hẳn lên, phải biết rằng học viện Kim Sư năm trước không có lọt vào tứ cường, năm nay là lần đầu tiên xông vào vòng thi tứ cường, đây là một lần đột phá, đáng để nàng cảm thấy kiêu ngạo.
Làm một trong tứ đại mỹ nhân của mười đại học viện, nổi danh nữ nhân phong tao, sau khi thấy cao thủ của hai đại học viện, nàng làm sao có thể không nhanh trước đến gần đây?
Nàng đầu tiên nhìn liền khóa ở trên người Vân Trung Thiên, mị nhãn lưu chuyển, phong tình vạn chủng chầm chậm đi về phía hắn: “Vân sư huynh, ngươi hôm nay tự mình đến đây tham gia nghi thức rút thăm, thật đúng là để cho ta cảm thấy ngoài ý muốn, ta cho là chỉ có chờ đến trên đấu trường, mới có cơ hội thấy nghi dung của Vân sư huynh đây.”
Nàng tiếp tục rảo bước tiến lên phía trước, chỉ kém hai bước, là có thể đến gần người Vân Trung Thiên. Lúc này, hai vị hộ pháp bên cạnh Vân Trung Thiên là Bách Lí Thanh Hoa cùng Tần Tụng Ca đã tiến lên một bước, chắn trước người Vân Trung Thiên, ngăn trở ý niệm quyến rũ của Hoa Oánh Oánh.
“Hoa sư muội, nhiều năm không thấy, muội càng ngày càng quyến rũ rồi.”
“Hoa sư muội sợ rằng phải thất vọng rồi, cùng học viện Kim Sư tỷ võ, Trung Thiên không nhất định sẽ lên đài, có mấy người chúng ta cũng đã đủ rồi.”
Đáy mắt Hoa Oánh Oánh xẹt qua vẻ ngoan lệ, vừa chuyển liền biến mất, nàng vẫn duy trì nụ cười hoàn mỹ của mình như cũ, chuyển một cái mị nhãn tới hai người, nói: “Có Bách Lí sư huynh cùng Tần sư huynh hai vị theo ta, ta cũng rất vinh hạnh rồi, chỉ hy vọng các huynh đến lúc đó không nên quá khinh địch, đường đường học viện Thiên Long bởi vì khinh địch, mà không thể tiến vào trận chung kết, nếu bị truyền đi, thể diện của học viện Thiên Long cũng sẽ mất hết.”
“Hoa sư muội thoạt nhìn rất có lòng tin, chẳng lẽ học viện Kim Sư các ngươi năm nay có nhiều cường viện sao?”Bách Lí Thanh Hoa nói.
“Đây là bí mật của người ta nha, tại sao có thể nói cho huynh biết? Bách Lí sư huynh nếu như muốn biết, có thể đến chỗ ở của ta, tìm ta, ta sẽ hết sức hoan nghênh.”Hoa Oánh Oánh che miệng, cười đến vô cùng phong tao. (lẳng lơ)
Bách Lí Thanh Hoa không nhịn được mà run rẩy cả người, nữ nhân này thật sự là...... Dù sao hắn cũng không thể chịu được.
Xoay người, dắt Vân Trung Thiên đi tới nơi khác (=)) cuồng tiếu, anh Bách Lí cứ như gà mẹ vậy), hắn rất sợ tiếp tục ở cùng cực phẩm nữ nhân này trong chốc lát, tâm hồn thuần khiết của hắn cũng sẽ bị bôi đen.
“Ha hả ha hả...... Bách Lí sư huynh, huynh chạy cái gì nha? Chẳng lẽ ta còn có thể ăn huynh sao?” Hoa Oánh Oánh cười đến đắc ý.
“Nữ nhân biến thái!” Quay đầu thấy Hoa Oánh Oánh đi về phía người của học viện Bạch Hổ, “tai họa” bắt đầu đổ xuống học viện Bạch Hổ, Bách Lí Thanh Hoa cùng Tần Tụng Ca hai người liếc mắt nhìn nhau, không nói một lời, liền tranh thủ kéo Vân Trung Thiên đi thật xa. Trong suy nghĩ của bọn họ, muốn làm nhục cũng phải làm nhục bọn họ trước, tuyệt đối không thể để cho bọn họ chứng kiến Vân Trung Thiên thuần khiết nhất bị yêu nữ làm nhục. (gà bố và gà mẹ =))))))))
Vân Trung Thiên nhàn nhạt mỉm cười, cũng không từ chối ý tưởng của bạn tốt.
“Năm nay vòng thi tứ cường thật có ý tứ, ta làm sao cảm thấy sắp trở thành chiến trường của nữ nhân rồi? Học viện Kim Sư có một Hoa Oánh Oánh phong tao, học viện Vạn Hoàng thì có một Vân Khê vô cùng bưu hãn, hai người này đều đã vô cùng nổi tiếng trong các học viện.”
Tần Tụng Ca nói đùa một câu, khiến cho Vân Trung Thiên từ trước đến giờ không quan tâm hơn thua, thần sắc khẽ biến hóa, tự tay móc ra một bình sứ màu trắng từ trong Ⱡồ₦g иgự¢, bên trên miệng bình, còn lưu lại vết máu. Tay hắn vuốt ve miệng bình, chân mày nhẹ chau, bắt đầu suy tư.
“Thiên nhi, Tranh Tranh dù sao cũng giống ngươi, trên người chảy dòng máu của Vân tộc. Nàng hiện tại vô cớ bị người Gi*t hại, bị ૮ɦếƭ oan uổng, ngươi nhất định phải thay nàng báo thù a!”
“Tam bá bá hiện tại không tiện tự mình ra mặt hạ thủ đối phó yêu nữ kia ở Thiên Long thành, cho nên chỉ có thể tới nhờ cậy ngươi, ngươi nhất định phải thay Tam bá bá để ý, vì Tranh Tranh muội muội của ngươi báo thù a!”
“......”
Trong đầu còn quanh quẩn những lời nói phiền lòng này, Vân Trung Thiên thu hồi bình sứ, nâng tay lên, vuốt vuốt mi tâm, thở dài một tiếng.
“Trung Thiên, sao vậy?” Bách Lí Thanh Hoa nghe được hắn thở dài, không nhịn được ân cần hỏi thăm.
“Không có gì.”Vân Trung Thiên lắc đầu, quay đầu, không biết nhìn thấy gì, một đôi mắt nhất thời bị định trụ, thật lâu cũng không cách nào dịch chuyển khỏi.
“Còn nói không có gì, ta xem ánh mắt ngươi không đúng.” Bách Lí Thanh Hoa quay đầu, theo tầm mắt của hắn nhìn đi qua, đầu tiên là sửng sốt, sau đó cũng bắt đầu đứng hình theo.
Không chỉ là hai người bọn họ, cơ hồ tất cả mọi người tại chỗ đều là một bộ vẻ mặt giốngnhau, giống như là bị ma nhập, mọi người ngơ ngác nhìn về cùng một hướng.
Toàn trường từ từ, trở nên hoàn toàn yên tĩnh không tiếng động.
“Cả đám sao vậy? Giống như là mất hồn vậy.”Tần Tụng Ca càm ràm một câu, cũng đi theo quay đầu nhìn lại:”Ách, nữ nhân này sao nhìn quen mắt như vậy?”
Cũng không lâu lắm, hắn sợ hãi kêu lên tiếng: “Không thể nào? Nàng là Vân Khê? Làm sao có thể?”
Cả hội trường, chỉ có thanh âm của Tần Tụng Ca quanh quẩn thật lâu.
Hắn không tin, những người khác cũng không tin.
Trước sau chênh lệch cũng quá lớn đi?
Một người biến hóa làm sao có thể lớn như vậy?
“Vân Khê?” Hoa Oánh Oánh cũng nhận ra Vân Khê mới vừa tiến vào hội trường, nhìn nàng bị đoàn người học viện Vạn Hoàng vây quanh, đón gió nhẹ, chầm chậm mà đến, một đôi tròng mắt của nàng ta sắp rớt ra ngoài.
So sánh với Vân Khê một thân phong thái mê người, phong hoa tuyệt đại, nàng thấy tự ti mặc cảm vô cùng.
Cái gì tứ đại mỹ nhân, căn bản là không có cách nào so cùng.
Ánh mắt của nàng di chuyển xuống phía dưới, chuyển dời đến trên bụng của Vân Khê, tựa hồ nhìn không ra cái gì dị thường, nếu không phải có sư đệ tự mình đi giám thị nghiệm chứng, nàng thật đúng là đoán không được Vân Khê đang mang thai hai tháng.
Đáy mắt tinh quang chợt lóe, nàng lạnh lùng câu môi cười một tiếng, cất bước đi về phía Vân Khê.
“Vân sư muội một thân xiêm y này thật đúng là xinh đẹp, Ngay cả ta cũng thổn thức không thôi. Không biết thân xiêm y này của Vân sư muội là ở nơi nào đặt làm, ta cũng muốn thử làm một bộ giống nhau như đúc.” Nàng dừng bước ở trước mặt Vân Khê, một cái tay dò xét về phía bụng của Vân Khê.
“Hoa sư muội!” Chiến Thiên Dực đưa tay, ở nửa đường chặn lại nàng, bắt lấy tay nàng, lạnh lùng nói: “Xiêm y giống nhau mặc trên những người khác nhau, chưa chắc là hiệu quả đã giống nhau, ta khuyên Hoa sư muội vẫn lkhông nên bắt chước bừa mà tự rước lấy nhục.”
Trên tay của hắn âm thầm dùng sức, đau đến Hoa Oánh Oánh khẽ thay đổi sắc mặt, nhưng vẫn còn ra vẻ trấn định: “Chiến sư huynh khẩn trương như thế làm cái gì? Chẳng lẽ là sợ ta làm bị thương muội tử của ngươi?”
Chiến Thiên Dực nặng nề bỏ tay của nàng ta ra: “Hoa sư muội, mời tự trọng!”
Vân Khê hít sâu một hơi, khẽ hí mắt, trong lòng sinh ra dự cảm xấu. Cử động lần này của Hoa Oánh Oánh quyết không có thể nào là tình cờ, tay nàng mới vừa rồi là hướng về phía bụng của nàng tới, chẳng lẽ......
Nếu thật là như thế, như vậy trận tranh tài kế tiếp, nàng không thể tham gia.
Tỷ võ tất nhiên trọng yếu, nhưng mà con của nàng cùng Thiên Tuyệt vận quan trọng hơn, nàng tuyệt không có thể mạo hiểm, mất đi đứa bé này.
Giờ này khắc này, nàng càng thêm hi vọng Thiên Tuyệt có thể nhanh một chút trở về, chủ trì đại cục.
Đông đông đông!
Tiếng trống vang lên, một trò khôi hài tạm thời bị gián đoạn, lực chú ý của mọi người toàn bộ đều chuyển hướng tới đài chủ tịch.
Trên đài chủ tịch, là một thân ảnh màu đỏ nhỏ gầy lần nữa sống động, Vân Khê không nghĩ tới hôm nay người chủ trì rút thăm vòng thi tứ cường lại lại là tiểu tử Hiên Viên Túc Gia kia. Trên người hắn độc còn chưa có giải, hắn cũng không dám từ đó làm ra động tác, hãm hại Vạn Hoàng học viện bọn họ nữa.
Hiên Viên Túc Gia ra vẻ nghiêm túc, hai tay chắp sau lưng, ở trên đài chủ tịch đi tới đi lui, tuyên bố quy tắc lần rút thăm này. Nói xong lời cuối cùng, hắn hắng giọng một cái, tuyên bố: “Tốt, ta tuyên bố, bắt đầu rút thăm! Xin các học viện phái một người đại biểu, lên đài rút thăm.”
Nói xong, hắn lấy lòng trừng mắt nhìn về phía Vân Khê.
Vân Khê cùng Hoa Oánh Oánh hai người dẫn đầu lên đài, liếc mắt nhìn nhau, tia lửa bắn nhanh.
Hoa Oánh Oánh giành trước một bước, đưa tay rút thăm.
Vân Khê cười nhạt, cũng không thèm để ý, ai nói giành trước rút thì nhất định là tốt chứ?
Còn lại đại biểu của hai học viện cũng không gấp, chờ hai nữ nhân trước rút xong, bọn họ mới rút.
Cũng không lâu lắm, kết quả rút thăm đi ra, Hiên Viên Túc Gia hắng giọng tuyên bố: “Ngày mai trận đầu tỷ võ, theo thứ tự là học viện Kim Sư cùng học viện Thiên Long, học viện Vạn Hoàng cùng học viện Bạch Hổ.”
Hoa Oánh Oánh sắc mặt rất là khó coi, không nghĩ tới cuối cùng vẫn để cho nàng rút được cùng học viện Thiên Long tỷ võ trận đầu, làm sao vận may lại cứ như vậy? Nàng cắn cắn môi, âm thầm khó chịu.
“Cho nên nói, rút thăm đầu tiên chưa chắc đã may mắn.” Vân Khê cúi đầu cười khẽ một tiếng, nhìn hơi có chút hả hê.
” Học viện Bạch Hổ cũng không phải dễ đối phó, ngươi tốt nhất nên tự lo lắng cho mình đi.”Hoa Oánh Oánh cười lạnh, tầm mắt vô tình hay cố ý nhìn về phía bụng của nàng, không có ý tốt.
Hiên Viên Túc Gia hắng giọng một cái, tiếp tục tuyên bố: “Trận tỷ võ thứ hai, học viện Thiên Long với Vạn Hoàng học viện, học viện Bạch Hổ với Kim học viện Sư.”
“Hừ! Vận khí của ngươi cũng chả ra sao!” Hoa Oánh Oánh châm biếm một tiếng, tâm tình tựa hồ tốt lên rất nhiều.
Vân Khê không để ý đến, nàng tự có tính toán.
“Trận thứ ba tỷ võ, học viện Thiên Long với học viện Bạch Hổ, học viện Vạn Hoàng với học viện Kim Sư.”
“Đáng tiếc, một trận cuối cùng mới đúng đối tượng.”
“Đích xác là đáng tiếc, bất quá sớm muộn cũng sẽ gặp nhau.”
Vân Khê cùng Hoa Oánh Oánh liếc mắt nhìn nhau, đáy mắt lẫn nhau đều xẹt qua vẻ ngoan lệ.
Sau khi kết thúc rút thăm, người các học viện liền ầm ầm tản đi, tự mình đi chuẩn bị cuộc tranh tài ngày mai.
Cuộc thi tứ cườngtranh tài cường độ cao hơn so với đấu vòng loại, cho nên ba tràng tỷ võ an bài trong vòng một ngày tiến hành xong, nói cách khác mỗi học viện đều phải ở trong vòng một ngày lần lượt cùng với tuyển thủ của ba học viện khác tỷ võ, tiến hành đấu vòng tròn. Khó khăn lớn như thế, đối với từng tuyển thủ học viện mà nói cũng là khiêu chiến không nhỏ, phải nghĩ cách sao cho trong mỗi một tràng tỷ võ, vừa có thể chiến thắng, vừa có thể bảo tồn thực lực. Phải nghiên cứu thật kỹ!
Nói cho cùng, ai có thể kiên trì đến cuối cùng, người đó mới là người chiến thắng chân chính.