Trong lúc chủ tớ hai nàng đang mơ màng suy nghĩ bất chợt phía sau truyền đến thanh âm kỳ quái. Tiểu nha hoàn quay đầu lại, không nhìn còn đỡ, vừa nhìn thấy liền sợ đến mức run rẩy nói không nên lời: “Tiểu thư, tiểu thư, phía sau......”
“Phía sau cái gì?” Bách Lí Song theo hướng tay tiểu nha hoàn nhìn lại, sắc mặt tức thì tái xanh. Ở phía sau các nàng, mười mấy đầu tam giác thú đang xếp hàng sau lưng hai nàng, đông nghìn nghịt, khiến cho các nàng không thở nổi. Khó trách nàng mới vừa cảm giác kì quái, lại ngửi thấy mùi khó chịu, thì ra là......
“A, chạy mau a!” Nàng vội nắm tay tiểu nha hoàn, điên cuồng chạy trốn. Ở phía sau các nàng, mười mấy đầu tam giác thú xếp thành đội không nhanh không chậm đi theo sau. Trong rừng sâu nhất thời tạo thành một hình ảnh hết sức quỷ dị.
Đỉnh núi, cột sáng màu vàng chiếu thẳng lên trời.
Kỳ Lân xuất thế!
Ánh mắt của mọi người nhìn soi mói, một thân ảnh nhỏ hình cầu từ kim quang bắn đi ra ngoài, giống như là một Tùng quả xuất hiện ở Kỷ Băng Hà, một thoáng, tất cả mọi người đều bay tới hướng thân ảnh nhỏ vừa xuất hiện để ςướק đoạt.
“Kỳ Lân thần thú là của Thanh Lân học viện chúng ta, ai dám tranh đoạt đều phải ૮ɦếƭ!”
Mi trưởng lão khí thế mạnh mẽ, không người nào có thể ngăn!
Trên bầu trời, một bóng người bị hắn đánh rơi, hắn hạ thủ hết sức tàn nhẫn, không lưu đường sống, người bị hắn đánh rơi không ૮ɦếƭ cũng trọng thương. Trong đó có mấy học sinh Tử Điêu học viện bị đánh thê thảm không nỡ nhìn. Đây chính là thủ đoạn cùng khí thế của cao thủ truyền kỳ cảnh giới. Trên ngọn núi, cơ hồ có thể vô địch! Trên thực tế, dù không có những học viên khác Thanh Lân học viện, một mình hắn cũng có thể tự mình ngăn chặn một mặt.
Hà Khánh Chu cùng học sinh Thanh Lân học viện cũng bắt đầu ra tay, bọn họ ra tay cực kỳ tàn nhẫn, chiêu nào cũng là chiêu đoạt mạng. Bất kỳ ai muốn cùng bọn họ tranh đoạt Kỳ Lân thần thú, bọn họ đều không bỏ qua. Khi Kỳ Lân thần thú xuất thế, chính là lúc bọn họ đại khai sát giới. Bởi vì có viện trợ cường đại, bọn họ không sợ!
Đoàn người Vân Khê cùng Long Thiên Tuyệt đến bây giờ vẫn chưa hành động lỗ mãng, muốn ςướק từ trong tay của Mi trưởng lão cường thế đoạt lấy Kỳ Lân thần thú, chỉ có thể dùng mưu. Bọn họ cũng tiến hành cải trang vì sợ người Thanh Lân học viện nhận ra bọn họ, sau này sẽ tìm đến Vạn Hoàng học viện trả thù. Cũng chính là vì vậy không có quá nhiều người chú ý đến bọn họ. Chỉ có mấy học sinh Tử Điêu học viện lúc trước đã thấy tiểu phượng hoàng trên vai Vân Khê nên tò mò đánh giá bọn họ nhưng lại không dám xác nhận.
Đám người Mi trưởng lão thì nghĩ phần lớn nhân mã bọn họ rất nhanh sẽ chạy tới, cho nên căn bản cũng không thèm nhìn mọi người tại chỗ. Trong mắt hắn những người này cùng người ૮ɦếƭ không có gì khác biệt, dù sao sớm muộn gì đều phải ૮ɦếƭ.
Thấy Kỳ Lân thần thú rốt cục xuất hiện, Vân Khê đánh thức tiểu phượng hoàng đang buồn ngủ, nó mới là đòn sát thủ của bọn họ để tranh đoạt Kỳ Lân thần thú.
“Tiểu Phượng Phượng, đến phiên ngươi ra tay rồi!”
Phải biết rằng thần thú bình thường hết sức cao ngạo, người bình thường muốn thuần phục nó rất khó, chỉ có thần thú mới có tư cách cùng thần thú nói chuyện.
Tiểu phượng hoàng lười biếng không lên tiếng, tựa hồ không muốn nhúc nhích.
Vân Khê liếc xéo nó một cái, bất đắc dĩ thở dài nói: “Tiểu Phượng Phượng, nếu như ngươi có thể thu phục được Kỳ Lân thần thú, ta liền giới thiệu một tiểu soái ca rất khả ái cho ngươi làm quen.”
“Tiểu soái ca?” hai mắt tiểu phượng hoàng sáng lên, rốt cục khôi phục tinh thần, nó đập nhẹ cánh, ngẩng đầu đắc ý nói, “Yên tâm đi! Chuyện nhỏ này có thể giao cho Tiểu Phượng Phượng.”
Nói xong, nó kêu một tiếng rồi bay thẳng lên trời, biến mất vào trong cột sáng chói mắt.
Vân Khê không nhịn được nhíu mày, may là tiểu gia hỏa này còn có nhược điểm nếu không thật không biết sai bảo nó như thế nào. Bất quá Tiểu Mặc tội nghiệp, phải hy sinh một chút nhan sắc. Tiểu Mặc Mặc vô tội đáng thương cứ như vậy bị lão nương bán đi.
Long Thiên Tuyệt dở khóc dở cười nghe một người một sủng thú nói chuyện, tự thấy may mắn là, nàng không muốn hắn hy sinh nhan sắc.
“Các ngươi hết thảy đi ૮ɦếƭ cho ta!” Hà Khánh Chu Gi*t người đỏ cả mắt, áo bào trên người đầy máu người khác, vọt tới hướng chỗ đoàn người Vân Khê cùng Long Thiên Tuyệt.
Ánh sáng lạnh nhanh chóng xẹt qua tròng mắt Long Thiên Tuyệt, hắn một mình một người lao ra nghênh đón, hai kiếm va vào nhau khanh khanh.
Bốn mắt nhìn nhau, Long Thiên Tuyệt cười lạnh “Muốn Gi*t ta sao? Ngươi còn không đủ tư cách!”
“Ngươi nói cái gì?” chiến ý của Hà Khánh Chu chớp mắt đã nổi lên hừng hực. Hắn là đệ nhất cao thủ trong đám học sinh Thanh Lân học viện. Hắn không dám nói bừa trước mặt các trưởng lão, nhưng đối với người trong cùng thế hệ, hắn từ trước đến giờ vô cùng kiêu ngạo. Ngạo khí của hắn, tự ái của hắn, không người nào có thể khiêu khích.
Nhìn đối phương, hắn bỗng nhiên nghĩ tới cao thủ hôm qua cùng mình đối chiến, trong lòng ầm một tiếng. Hiện tại lại thêm người khẩu khí cuồng vọng nữa tới, hắn khẽ cắn răng, sát ý càng đậm! Mặt mũi có thể ném một lần, lại không thể liên tục ném hai lần, bất cứ giá nào cũng phải đánh bại đối phương!
“Ngươi sẽ trả giá thật nhiều cho sự cuồng vọng tự đại của mình!” Kiếm trong tay hắn xoay vun ✓út, bén nhọn lạnh lẽo, trường kiếm xé gió xoáy khí, thanh thế ngập trời.
“Có bản lãnh thì tới Gi*t ta! Cho ta xem thực lực thật sự ngươi!” Long Thiên Tuyệt xoay người, nhảy ra khỏi phạm vi kiếm khí Hà Khánh Chu, hắn cho Hà Khánh Chu một nụ cười cực kỳ khiêu khích sau đó hướng dưới ngọn núi bay ✓út đi.
“Ngươi đứng lại đó cho ta!” Hà Khánh Chu làm sao có thể bỏ qua khiêu khích như vậy? Lúc này liền đuổi theo.
Vân Khê bình tĩnh đưa mắt nhìn thân ảnh Long Thiên Tuyệt biến mất, bởi vì … đây là kế sách của bọn họ. Nàng đứng yên tại chỗ, ngẩng đầu nhìn ánh sáng đang sáng chói. Ánh sáng nơi đó quá mức chói mắt làm người ta nhìn không rõ bên trong đến tột cùng chuyện gì đang phát sinh. Không thấy thân ảnh tiểu phượng hoàng lẫn Kỳ Lân thần thú, nàng chỉ có thể thỉnh thoảng thấy thân ảnh Mi trưởng lão bị bắn ra ngoài, trên không trung ngừng lại một chút lại cố gắng lao vào.
Xung quanh hắn, đám người Hoàng Anh, Dạ Hàn Nhật, Độc Cô Mưu cũng gia nhập chiến đấu, ngăn cản cao thủ học viện Thanh Lân tiến vào.
Một đỉnh núi khác, đám người Đại trưởng lão chạy tới, nhìn qua chính là một cột sáng màu vàng xông thẳng lên trời, tuy nhiên bên trong không thấy cảnh mọi người tranh đoạt Kỳ Lân thần thú. Đây chính là điểm thần kỳ của Càn Khôn Kính. Nó là hai mặt thấu kính, trong đó một mặt có thể ánh xạ ra quang cảnh cùng nhân vật trong quang cảnh, một mặt còn lại có thể đem hình ảnh người vật trong quang cảnh hoàn toàn xóa đi, bởi vì hình ảnh thần thú không giống với người nên có thể hiện quang cảnh như cũ.
“Đại trưởng lão, chờ một chút!” Nhìn đám người Đại trưởng lão sẽ xông vào trong cột sáng kia, “Mi trưởng lão” vội vàng lên tiếng ngăn cản, kia cột sáng vốn là cảnh ảo, nếu bọn họ xông vào, chân tướng rất nhanh sẽ bị vạch trần.
“Thần thú là vật cực kỳ cao ngạo, chúng ta muốn thu phục nó, không thể chỉ bằng vào vũ lực.”
Đại trưởng lão nghe vậy cho là vô cùng có lý, ngưng hết thảy động tác. Kỳ Lân thần thú là thần thú giữ nhà Thanh Lân học viện, bọn họ phải cung kính đối đãi, nếu có thể không dùng vũ lực thu dùng nó thì không còn gì tốt hơn.
“Mi trưởng lão, ngươi có biện pháp gì?”
“Cái này...... Ta tạm thời còn không có nghĩ đến.” “Mi trưởng lão” kính cẩn cúi đầu, bỗng nhiên ngẩng đầu lên nói, “Bất quá các vị các trưởng lão cơ trí phi phàm, tài trí đều hơn xa tại hạ, tin tưởng nhất định sẽ nghĩ ra phương pháp như thế nào thuần phục Kỳ Lân thần thú.”
Có câu nói, thiên xuyên vạn xuyên, mã thí bất xuyên (ý là ai cũng thích được nịnh, được khen ngợi). Các vị trưởng lão nghe hắn nói như thế, tâm tình nhất thời tốt lên rất nhiều.
“Mi trưởng lão, trong ngày thường ngươi tính tình rất kiêu căng, hôm nay làm sao trở nên kính cẩn nghe theo như thế? Còn có thể nịnh bợ bọn ta?” Một vị trưởng lão giọng khản nói.
“Các vị nói đùa, bất quá ta cũng nhận thấy được mình thay đổi, có lẽ... Có lẽ bởi vì ta tu luyện công pháp sao?” “Mi trưởng lão” vuốt râu mép, bày ra bộ dáng buồn rầu.
Hắn nói chưa dứt lời, mọi người không khỏi nén cười. Nơi này có không ít người biết Mi trưởng lão bởi vì tu luyện ma công mà khiến nam tính trên người hắn càng ngày càng ít, đây bình thường là chuyện cấm kỵ của Mi trưởng lão, người nào thoáng nhắc tới, hắn sẽ lập tức nổi giận làm sao có thể vì mình trần tình như hôm nay?
“Mi trưởng lão” chẳng những không cảm thấy không được tự nhiên, ngược lại rất hưởng thụ phản ứng mọi người, dù sao hắn làm xấu mặt Mi trưởng lão, không phải hắn. Sớm xem Mi trưởng lão không vừa mắt, hiện tại vừa lúc nhân cơ hội này hảo hảo chỉnh hắn.
Hai mắt Đại trưởng lão vẫn không hề chớp nhìn chằm chằm hướng cột sáng, sợ Kỳ Lân thần thú sau khi đi ra sẽ chạy mất, bây giờ nghe mọi người còn có thể thanh thản ở chỗ này cười giỡn, hắn không khỏi xụ mặt xuống: “Đừng quên trách nhiệm nặng nề lần này chúng ta! Mọi người nhanh chóng thử nghĩ xem có biện pháp gì có thể không cần vũ lực, cũng có thể để cho Kỳ Lân thần thú biết điều một chút đi theo chúng ta trở lại Thanh Lân học viện?”
“Đại trưởng lão, viện trưởng đã nói, lúc Kỳ Lân thần thú xuất thế, thông minh còn dừng lại ở giai đoạn trẻ nít, cho nên không thể nào cùng nó nói chuyện. Viện trưởng giao cho chúng ta một ngọn Kim Hòa tháp dùng thu phục Kỳ Lân thần thú. Chỉ cần chúng ta trước đem Kỳ Lân thần thú mang về Thanh Lân học viện, chuyện kế tiếp, sau này hãy nói.” Một gã trưởng lão đứng ra nói.
Đại trưởng lão gật đầu đồng ý “Ngươi không nói, ta thiếu chút nữa quên mất lời viện trưởng dặn. Nếu như vậy chúng ta trước hết chờ Kỳ Lân thần thú xuất hiện, chỉ cần nó vừa xuất hiện liền dùng Kim Hòa tháp thu nó, đem nó vào ngủ trong Kim Hòa tháp.”
Chân mày”Mi trưởng lão” nhăn lại, không ngờ đối phương lại còn đem bảo bối thu phục thần thú đến. Kim Hòa tháp này hắn cũng là nghe nhiều nên biết đây chính là một trong các bảo vật của Thanh Lân học viện. Nó rất mạnh, cho dù là cao thủ Huyền tôn cũng có thể bị nhốt vào, không cách nào chạy trốn, thần thú cũng thế. Đích xác là bảo bối thu phục thần thú tuyệt hảo. Dù cho lần này bọn họ có cực phẩm bảo bối cũng không thu được, bởi vì nơi này căn bản không có xuất hiện Kỳ Lân thần thú. Hắn khẽ nghiêng người, hướng ngọn núi ngược lại, nơi đó cách một ngọn núi, mơ hồ có thể thấy được một cột ánh sáng vàng phóng lên cao, nơi đó mới thật sự là nơi Kỳ Lân xuất thế.
Không biết nha đầu kia như thế nào rồi.