Quyển 3 - Chương 105: Thiên Tuyệt đại phát thần uy, đục lỗ địa tầng

Tác giả: Bắc Đằng

Oanh ——
Oanh ——
Oanh ——
Một chưởng tiếp theo một chưởng, ra chưởng đánh vào nơi yếu kém nhất của địa tầng!
Long Thiên Tuyệt tựa hồ trong nháy mắt cả người phồng lớn lên một vòng, ống tay áo phình ra, tóc đầy đầu như nổi điên tung bay dựng lên, giống như là rong rêu đáy biển đột nhiên tao gặp phải gió lớn!
“Hmm! ——”
Một chưởng cuối cùng, bàn tay của hắn đánh thẳng đến mặt đất, nặng nề ᴆụng nhau, tóc dài đầy đầu ở trong nháy mắt như muốn bức ra, lộ ra cả khuôn mặt hắn. Mắt của hắn sáng lên, thần thái chiết xạ khác thường, song, chói mắt nhất không phải là khuôn mặt phong hoa tuyệt đại, mà là ——
Ánh mắt của hắn!
Một đôi con ngươi màu vàng!
Ánh sáng sáng màu ngọc, lấn át mặt trời mọc lên ở phương đông, tia sáng vạn trượng!
Ù ù ù......
Mặt đất bắt đầu lay động, chỗ sâu địa tầng, tiếng vỡ lách tách vang lên nhanh chóng mở ra lỗ thủng.
“Sao thế? Chẳng lẽ đại ca thành công?” đám người Long Thiên Thần đứng ở lối vào tầng thứ năm đi qua tầng thứ sáu, cảm giác được dưới chân truyền tới chấn động, không khỏi kích động lên.
“Nói vậy sẽ không sai.” Đoan Mộc Hùng âm thầm gật đầu, ánh mắt thưởng thức không che dấu chút nào.
“Rất giỏi! Trẻ tuổi như vậy, liền có Huyền tôn chi cảnh thực lực, không hổ là tôn chủ Lăng Thiên Cung, không hổ là Long Thiên Tuyệt!” Dung lão gia chủ từ đáy lòng thở dài, trong con ngươi thâm trầm đồng dạng không che dấu chút nào tán thành cung thưởng thức.
Dung Mậu Xuân mỉm cười, nghe được lời khen phụ thân, hắn phá lệ vui sướng: ” Khê Nhi Chúng ta thật là tinh mắt, gả cho một vị phu quân ưu tú như vậy.”
Dung lão gia chủ không chút nghĩ ngợi liền nói tiếp: “Đâu chỉ ưu tú? Cả Ngạo Thiên đại lục chỉ sợ cũng tìm không ra một vị siêu quần bạt tụy, thanh niên kinh tài tuyệt diễm như vậy.”
Dung Thiếu Hoa híp híp mắt, không kềm chế được cười nói: “Biểu muội cũng không kém a! Long Thiên Tuyệt có thể lấy được biểu muội, là hắn mấy đời tu luyện phúc khí!”
Đoan Mộc Hùng nhìn tổ Tôn ba người Dung gia ngươi một lời ta một câu, rất náo nhiệt, cũng nhịn không được nữa xen mồm, sảng lãng cười nói: “Theo lão phu, hai người bọn họ là trai tài gái sắc, trời sanh một đôi!”
“Đoan Mộc tiền bối nói rất đúng, vợ chồng bọn họ đều rất xuất sắc, tài hoa hơn người, anh tuấn phong tao.” Dung Mậu Xuân cười nói tiếp.
Mắt Phượng hẹp dài của Dung Thiếu Hoa khẽ nheo lại, đưa thay sờ sờ đầu nhỏ Vân Tiểu Mặc, chứa đựng nụ cười giảo hoạt, hỏi: “Tiểu Mặc, con nói một chút, đến tột cùng là phụ thân con xuất sắc, hay mẫu thân con xuất sắc?”
Vân Tiểu Mặc bẹp dẹp cái miệng nhỏ nhắn, nghiêng đầu hồi đáp: “Đương nhiên là Tiểu Mặc xuất sắc nhất!”
“Tại sao?” Dung Thiếu Hoa buồn cười, toàn gia quả nhiên đều rất tự luyến.
“Ai nha, trò giỏi hơn thầy con hơn cha sao! đến cái này cũng đều không hiểu!” Vân Tiểu Mặc khinh bỉ liếc hắn một cái, vẫy vẫy tay nhỏ bé nói, “Chúng ta mau đi xem một chút phụ thân đi, không biết rốt cuộc thế nào.”
Dung Thiếu Hoa không thú vị sờ sờ lỗ mũi, là hắn tự tìm khổ, không nên tùy ý đi trêu chọc cả nhà bọn hắn.
Đoàn người chạy tới tầng thứ sáu, vừa vặn nhìn thấy Long Thiên Tuyệt thả ra mười mấy con Thần Long, Thần Long từ trong địa tầng chui qua, theo hắn hướng dẫn, mở đường thăm dò.
“Dưới một đoàn sương mù, thấy không rõ đến cùng đúng hay không là tầng thứ bảy......” Long Thiên Tuyệt chân mày nhéo lên, hiện tại mở ra tầng này, rồi lại gặp phải vấn đề khó khăn, “Các ngươi ở chỗ này chờ, ta đi xuống trước xem một chút.”
Hắn phối hợp nói, từ đầu luôn không có chú ý tới những người khác thấy hắn cậy mạnh đem địa tầng đánh ra một lỗ thủng, không biết làm làm cho người ta rung động như thế nào, cả đám đều ngạc nhiên ngẩn người, thẳng nuốt nước miếng, thật sự là quá mãnh liệt!
Thân ảnh Long Thiên Tuyệt rất nhanh biến mất ở trong sương mù, mọi người canh giữ ở bên cạnh lỗ thủng, lẳng lặng chờ chực.
“Đều xuống đây đi!” thanh âm Long Thiên Tuyệt hùng hậu truyền đến, ngay sau đó Thần Long một cái tiếp theo một cái xếp hàng ở lỗ thủng, chờ chực đưa đón.
“Tiểu Mặc, cậu dẫn ngươi đi xuống trước.” Dung Thiếu Hoa làm bộ muốn ôm Vân Tiểu Mặc nhảy lên lưng Thần Long.
Vân Tiểu Mặc con ngươi linh động hướng Hách Liên Tử Ngọc vừa nhìn, nổi lên vẻ giảo hoạt, hắn lắc lắc đầu, giọng nói mềm mại: “Hãy để cho những người khác đi xuống trước đi, Tiểu Mặc là tiểu hài tử, phải nên tôn kính trưởng bối!”
Vẻ mặt Dung Thiếu Hoa hồ nghi liếc về phía hắn, lúc này mới hiểu được tôn kính trưởng bối rồi? Nói dối cũng quá trắng trợn đi?
“Phụ thân, gia gia, các ngươi đi xuống trước đi, ta cùng Tiểu Mặc ở lại.”
“Vậy cũng tốt!” Dung lão gia chủ cùng phụ tử Dung Mậu Xuân dẫn đầu nhảy lên sống lưng Thần Long, xông vào trong sương mù, một … con Thần Long khác ngay sau đó đuổi theo, chịu trách nhiệm chở những người khác.
Đoan Mộc Hùng cười nhìn Vân Tiểu Mặc một cái, hai mắt híp lại, thần sắc như hiểu rõ, cũng không có nói thêm cái gì, ôm lấy Đoan Mộc Tĩnh liền nhảy lên sống lưng Thần Long.
Hách Liên Tử Ngọc thấy tất cả mọi người bình yên vô sự đến dưới đất, vội vàng đẩy ra mọi người, giành nói: “Các ngươi cũng tránh ra, nên đến phiên chúng ta!”
“Chờ một chút!” giọng nói Vân Tiểu Mặc trong vắt ngăn cản.
Hách Liên Tử Ngọc cúi đầu, mắt lé liếc về phía vóc dáng nho nhỏ Vân Tiểu Mặc, phần gáy không khỏi nổi lên một cổ lạnh lẻo, cảm giác, cảm thấy có cái gì chuyện tình không tốt muốn phát sinh.
“Tiểu Bạch, đi theo Thần Long nói một tiếng, nhất định phải bay ổn định một chút, nếu không sẽ hù đến người khác.” Vân Tiểu Mặc không có nhìn, mà là cúi đầu đối với Tiểu Bạch trong túi quần, vô cùng thân thiết nói.
Tiểu Bạch mê mang ngẩng đầu lên, Tiểu Mặc Mặc tại sao lại đối với bại hoại tốt như vậy? Lúc tầm mắt một người một thú sủng nhìn lại, con ngươi sáng trong của Tiểu Bạch nhất thời tách ra lóe sáng lóe sáng thần thái.
Hắc hắc, Tiểu Mặc Mặc, ngươi cứ yên tâm đi, nhất định sẽ làm cho Thần Long bay rất”Ổn” rất”Ổn”, hì hì!
Một người một sủng nhìn lẫn nhau, gian gian cười hắc hắc.
Đợi Vân Tiểu Mặc ngẩng đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn khả ái của hắn nơi nào còn có bất kỳ dấu hiệu cười gian có thể tìm ra? thần thái vẻ mặt hắn thành thật, hướng về phía Hách Liên Tử Ngọc nói: ” người Lần đầu tiên ngồi Thần Long, đều rất dễ dàng theo trên lưng té xuống. Tiểu Bạch cùng bọn họ tương đối quen thuộc, bọn họ nghe lời Tiểu Bạch…, bay được vững vàng, ngươi cứ yên tâm đi!”
Hách Liên Tử Ngọc nhìn chằm chằm ánh mắt của hắn, thấy thế nào cũng khả nghi, thằng nhóc này mà có lòng tốt như vậy?
“Ta thật là một hài tử thiện lương, thật là tốt!” Vân Tiểu Mặc dưới đáy lòng tán dương mình.
Hách Liên Tử Ngọc chân mày giật giật, thật sự tìm không ra bất kỳ chứng cớ điểm nghi hoặc nào, ngay cả thuật đọc tâm của hắn cũng không cách nào tìm tòi nghiên cứu đến chân thật ý nghĩ trong lòng đối phương. Chẳng lẽ thật sự là hắn đa nghi rồi?
Bất quá, vì bảo đảm an toàn, hắn lui ra một bước, hướng về phía ba người Tư Đồ gia tộc nói: ” Các ngươi đi trước đi!”
Tư Đồ gia chủ hướng hắn cười lạnh, khinh hắn nhát như chuột, cũng không để ý hắn nữa, mang theo hai gã thái thượng trưởng lão gia tộc, theo miệng lỗ thủng nhảy xuống.
Hách Liên Tử Ngọc nhìn chằm chằm lỗ thủng phía dưới, chỉ thấy Thần Long quả nhiên bay cực ổn, không có bất kỳ khác thường, hắn lúc này mới yên tâm lại.
“Lần này thật đến chúng ta!”
Vân Tiểu Mặc ngẩng đầu, ngọt ngào hướng hắn cười một tiếng: “Chúc ngươi lên đường xuôi gió.”
Hách Liên Tử Ngọc khinh thường lạnh lùng liếc hắn một cái, dẫn đầu nhảy lên sống lưng Thần Long, không đợi Khánh trưởng lão đuổi theo, Thần Long đột nhiên ngoan đánh xuống cái đuôi, thân thể lao xuống rơi vào trong sương mù, quá trình này quả thực so sánh với Yun-night Speed còn muốn kích thích.
Bên tai quanh quẩn cũng là tiếng thét chói tai của Hách Liên Tử Ngọc.
“Cứu mạng a ——”
“Cha —— Nương —— cứu ta ——”
“Ha hả a......” Vân Tiểu Mặc che cái miệng nhỏ nhắn, khanh khách cười không ngừng.
Thực ngốc! Có Tiểu Bạch, con Thần Long kia dám không nghe nó sao?
Tiểu Bạch cười đến càng thêm khoa trương, tiếng cười một người một thú sủng ở nơi hỗn loạn này, khiến cả không gian đều trở nên trong sáng.
“Ngươi là đứa bé gian trá!” Dung Thiếu Hoa cùng Long Thiên Thần hai người trăm miệng một lời, không cần nghĩ cũng biết là hắn đang làm trò quỷ.
Hách Liên Tử Ngữ cũng lo lắng, vội vàng tiến lên, lôi kéo tay nhỏ Vân Tiểu Mặc nói: “Tiểu Mặc, đây cũng là một nhân mạng, hắn là thân đệ đệ của ta, dọa hắn cũng được thôi, nhưng ngàn vạn không thể gây ra nhân mạng.”
“Thẩm thẩm, ngươi yên tâm đi! Ta cùng Tiểu Bạch chẳng qua là để cho Thần Long dọa dọa hắn mà thôi, ai bảo hắn quá hư.” Vân Tiểu Mặc khả ái hí mắt cười nói.
“Thật?” Hách Liên Tử Ngữ lúc này mới hơi thở phào nhẹ nhỏm, chợt nhớ tới hắn vừa vặn giống như là gọi mình”Thẩm thẩm”, đáy lòng nhất thời dâng lên một loại khác thường ngọt ngào. Không chỉ nàng như thế, Long Thiên Thần cũng cảm thấy ngọt ngào cùng ấm áp, hắn trực tiếp gọi về Phì Long, mang theo Hách Liên Tử Ngữ, nhảy lên sống lưng Phì Long, cũng đi theo đi xuống. Mặc dù năng lực Phì Long khắp mọi mặt đều tương đối chậm lụt chút ít, nhưng hết sức trung thành, Long Thiên Thần vẫn tương đối nguyện ý tin tưởng nó.
Cái Bàng trưởng lão thấy kết quả của Tiểu công tử, đáy lòng không khỏi rùng mình một cái, hắn hướng về phía Vân Tiểu Mặc hiền hòa cười một tiếng, ôm quyền nói: “Long Tiểu Thiếu chủ, nhà ta Tiểu công tử lúc trước có nhiều đắc tội, kính xin đừng trách tội.”
Vân Tiểu Mặc nghiêng đầu, trực tiếp trở về hắn một câu: “Đại thúc, ngươi đừng sợ, ta sẽ không thương hại ngươi.”
Dung Thiếu Hoa trực tiếp phun cười, lời này làm sao nghe được không được tự nhiên như vậy?
Bàng trưởng lão một trận xấu hổ, giơ tay lên lau mồ hôi, cười đến càng thêm lúng túng.
Đợi Bàng trưởng lão cũng đi xuống, Vân Tiểu Mặc lúc này mới khiến Tiểu Bạch biến thân, cùng Dung Thiếu Hoa hai người cỡi lưng Tiểu Bạch, xông vào trong sương mù.
Sự thật chứng minh, phương pháp Long Thiên Tuyệt đúng là hữu hiệu, bọn họ thành công tiến vào tầng thứ bảy địa cung. Chẳng qua là, phương pháp như vậy quá mức hao tổn thể lực, cho dù là Long Thiên Tuyệt thực lực Huyền tôn chi cảnh, cũng khó tránh khỏi có điều tổn thương. Nhưng nếu để cho hắn lại một lần nữa ᴆục lỗ địa tầng, trực tiếp đi thông tầng thứ tám địa cung, vậy thì không thể nào.
Tầng thứ bảy địa cung không gian thật ra thì cũng không lớn, song trong đó mê trận nặng nề, sương mù nặng nề, mọi người một khi tiến vào mê trận, sẽ gặp phải đủ loại ảo cảnh bất đồng, mà chút ít ảo cảnh cũng là căn cứ vào mỗi người nơi sâu trong nội tâm âm u nhất,hoặc là nơi trí nhớ không chịu nổi nhất mà xây dựng. Người một khi có tâm ma, các loại ảo ảnh sẽ đúng thời cơ mà sinh, nhưng nếu không cách nào vượt qua tâm ma của mình, như vậy cũng chỉ có đau khổ giãy dụa tại chính ở bên trong ảo tưởng mà mình xây dựng, khó có thể tự kềm chế.
Long Thiên Tuyệt đầu tiên tiến vào không gian, liền nhận ra có cái gì không đúng.
Hắn cho là mình không thể nào có tâm ma, song thế nhưng hắn sai lầm rồi. Cho dù là bễ nghễ thiên hạ như hắn, cũng có sâu trong đáy lòng mình cũng có bóng ma không muốn bị công bố.
“Không! Các ngươi không thể Gi*t mẫu thân ta!”
“Phụ thân, người phải tin tưởng phụ thân, nàng vô tội! Phụ thân, cầu xin người ——”
“Phụ thân——”
Một màn chuyện cũ kia không chịu nổi, lần nữa đột kích, Long Thiên Tuyệt lâm vào trong thống khổ cùng tuyệt vọng.
Vân Tiểu Mặc ngồi ở trên lưng Tiểu Bạch, chung quanh sương mù toàn bộ tự động tiêu tán, hắn ngạc nhiên trợn to hai mắt, thấy mỗi người trong không gian đều kỳ quái đối với mình lầm bầm lầu bầu, hắn gãi gãi đầu, rất là mê mang.
“Bọn họ đều sao vậy?” Hắn hoàn toàn không biết, mình là một người duy nhất không bị tâm ma xâm phệ, bởi vì hắn ngây thơ đơn thuần, trong lòng là ánh mặt trời, không có một tia âm u, cho nên tâm ma không cách nào khống chế hắn.
“Băng nhi, không nên rời đi ta!”
“Băng nhi, ngươi đi đâu vậy? Chờ ta một chút ——”
Phía sau hắn, Dung Thiếu Hoa đột nhiên bay khỏi lưng Tiểu Bạch, hướng nơi nào đó trong không gian chạy như điên.
Vân Tiểu Mặc nháy mắt mấy cái, hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Đây rốt cuộc là sao vậy? Tại sao mỗi người đều giống như điên rồi?
Nhìn quanh, hắn thấy được phụ thân ôm đầu của mình, thống khổ mà tuyệt vọng ՐêՈ Րỉ, cau đôi mày nho nhỏ, hướng Long Thiên Tuyệt bay tới.
“Phụ thân, người làm sao vậy? Người không nên hù dọa Tiểu Mặc!”
Một câu nói non nớt, nhất thời đem Long Thiên Tuyệt lâm vào trong mê trận thức tỉnh, trán của hắn xuất hiện một tầng mỏng mồ hôi, lòng vẫn còn sợ hãi.
“Tiểu Mặc, phụ thân không có chuyện gì rồi, đừng sợ!” Hắn giơ tay, lau đi mồ hôi hột chỗ trán, không nghĩ tới mê trận này lại tà môn thế, hắn thiếu chút nữa liền bị lạc lối.
Đem con trai ôm vào trong иgự¢, hắn đưa mắt nhìn chung quanh, sương mù chung quanh cũng chầm chậm tản đi, tình cảnh cả không gian, vừa xem hiểu ngay.
“Hách Liên lão gia chủ cùng Hách Liên phu nhân?” Hắn liếc mắt liền thấy được vợ chồng Hách Liên lão gia chủ té trên mặt đất, cùng với hai người còn đang thống khổ giãy dụa Tam trưởng lão cùng khánh trưởng lão. Hắn không biết là, bọn họ đã bị vây ở trong mê trận này gần hai canh giờ, nói cách khác, khi bọn hắn đi tới tầng không gian này, hai người Vân Khê cùng Hách Liên Tử Phong lúc này đã rời đi gần hai canh giờ, đồng hồ cát thượng chỉ hướng vị trí ô thứ chín.
Hách Liên phu nhân khuôn mặt đầy vết xướt, chính là chảy máu quá nhiều cùng chấn kinh hù dọa quá độ mà ૮ɦếƭ, còn lại Hách Liên lão gia chủ là bởi vì võ công phế, liền không ngừng trong ở ảo cảnh cùng cường địch cấu xé, cuối cùng hao hết tâm lực mà ૮ɦếƭ.
Tướng hai người ૮ɦếƭ đi rất thê thảm.
“Khê Nhi đâu?” Long Thiên Tuyệt nhìn quanh một vòng, duy chỉ có không có nhìn thấy thân ảnh của hai người Vân Khê cùng Hách Liên Tử Phong, chân mày đậm như mực từ từ khóa chặc, đáy lòng một ít bóng ma từ từ dâng lên.
“Phụ thân, mẫu thân làm sao không có ở nơi này?” Vân Tiểu Mặc cũng phát hiện vấn đề này.
“Đừng nóng vội, chúng ta sẽ tìm được mẫu thân con.” Long Thiên Tuyệt vừa nói, vừa tiếp tục quan sát bốn phía. Trừ phụ tử bọn họ ra, mỗi người cũng bị tâm ma khống chế, làm trò hề, ngay cả Đoan Mộc Tĩnh cũng không ngoại lệ. Nàng còn nho nhỏ tuổi, liền trải qua sinh ly tử biệt, mất đi song thân, liền gặp phải tộc nhân hãm hại, suýt nữa bỏ mạng, muốn nàng cùng Vân Tiểu Mặc, tâm linh thuần khiết như một tờ giấy trắng, không có bất kỳ âm u, đó là không có khả năng.
Vân Tiểu Mặc kéo kéo ống tay áo của hắn, nói: “Phụ thân, nhanh lên một chút cứu bọn họ sao, thoạt nhìn bộ dạng bọn họ rất thống khổ.” Ánh mắt của hắn cũng là nhìn về hướng Đoan Mộc Tĩnh, nhìn nàng ôm đầu gối co rúc ở nơi đó, cả người phát run, hắn nhìn thấy rất đau lòng.
Long Thiên Tuyệt vỗ nhẹ lên cái đầu nhỏ của hắn, không nói gì, hai cánh tay của hắn khẽ mở, trong miệng đột nhiên gầm nhẹ một tiếng phá ra, hai cổ mạnh mẻ lực lượng liền từ lòng bàn tay hắn phóng đi ra ngoài. Hai cổ lực lượng băng băng mà đi, rót thành một vòng nước xoáy, đem toàn bộ người trong không gian quấn vào trong dòng xoáy.
Tay của hắn lần nữa nhẹ nhàng phất lên, đã mang mọi người từ tầng không gian này, đưa qua cửa qua tầng tiếp theo, đưa hết thảy bọn họ ném vào không gian khác.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc