Sau tiếng la của Tư Đồ Khôi, mọi người rối rít lui ra ngoài vòng chiến đấu, thái thượng trưởng lão nhìn thấy được Tư Đồ Khôi và “Tư Đồ Mẫn Mẫn” bên cạnh hắn lập tức hiểu được, cũng lui ra khỏi vòng chiến đấu theo.
Nhưng, trong trận kịch chiến, đối phương đâu cho phép ngươi muốn lui thì lui, muốn chạy là chạy?
Người Tư Đồ gia càng rút lui thì người Thánh cung cũng lợi dụng đánh đến đây, tập trung toàn bộ lực lượng đánh thẳng tới đội ngũ của Vân Khê và Tư Đồ Khôi. Vân Khê nhanh chóng trở thành mục tiêu toàn lực công kích của đối phương.
Trong lòng Vân Khê chấn động, chiếc vòng bạc trên cổ tay phải nàng không ngừng hút máu nhận chủ, hiện tại cả người nàng như bị đóng đinh lại, đâu còn có thừa tinh lực mà đối phó với cường địch?
૮ɦếƭ tiệt! làm sao nàng lại quên mất chuyện thần khí thức tỉnh nhận chủ như thế này đây?
“Tiểu Tả” Hiện tại chỉ có thể dựa vào tiểu Tả rồi, dù sao cũng là thần khí.
Trong lỗ tai, Tiểu Tả nóng lòng muốn thử lên tiếng, chui ra: “chủ nhân, giao cho ta chứ!”
Thanh âm của tiểu Tả không thể dễ nghe hơn lúc này rồi, tảng đá lớn trong lòng Vân Khê lập tức rơi xuống.
Sát khí như cuồng phong cuồn cuộn.
Tư Đồ Khôi đứng bên cạnh Vân Khê, lúc này đã sợ hết hồn hết vía, hai mắt hắn nhìn chằm chằm cổ tay Vân Khê, trong đầu bất chợt nảy ra vô số nỗi băn khoăn. Lần đầu tiên nữ nhi sử dụng thần khí, đến tột cùng có thể nắm được phương pháp sử dụng hay không?
Nghe nói thần khí có uy lực vô cùng, nhưng gặp phải kẻ địch mạnh như thế, nó thực sự ngăn cản được sao?
Còn có, hắn còn chưa kịp ngẫm nghĩ còn có cái gì thì lưỡi kiếm sắc bén đầy sát khí đã nhào về phía hắn…
“Mẫn Mẫn, cẩn thận.” Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Tư Đồ Khôi đột nhiên tiến lên một bước, giang cánh tay chắn trước Vân Khê, hô to tên Tư Đồ Mẫn Mẫn.
Trong tích tắc, lòng Vân Khê như bị thứ gì đó hung hăng ᴆụng vào.
Nhìn chăm chú vào bóng lưng cao lớn phía trước, có một dòng nước ấm từ từ chảy trong lòng, mặc dù nàng không phải Tư Đồ Mẫn Mẫn chân chính, nhưng đối mặt với sinh tử, có người cam tâm tình nguyện ngăn cản nguy hiểm cho nàng, làm sao nàng có thể không cảm động?
Có lẽ nàng nghĩ sai rồi, Tư Đồ Khôi đúng là yêu nữ nhi nhưng bởi vì gánh vác quyền hành của gia tộc, hắn không thể quyết định được đến tột cùng là hạnh phúc của nữ nhi quan trọng hay lợi ích gia tộc quan trọng.
Vân Khê dứt khoát đưa tay ra đẩy Tư Đồ Khôi, mặc dù nàng không nắm chắc tuyệt đối có thể đối phó được với người Thánh cung, nhưng nàng cũng không mong muốn Tư Đồ Khôi lấy thân mạo hiểm như vậy.
“Tránh ra, ta tới”
Tư Đồ Khôi chớp mắt quay đầu, yên lặng nhìn thần sắc kiên quyết của nàng, không khỏi thất thần.
Một thanh âm bí mật từ một bên khác của Vân Khê truyền tới tai nàng: “Khê nhi, nếu không có cách nào ngăn cản thì không nên gắng gượng.”
Là thanh âm của Long Thiên Tuyệt.
Vân Khê thoáng quay đầu, thấy được Long Thiên Tuyệt giả thành “Tường trưởng lão”. Từ đầu, hắn vẫn yên lặng đứng cạnh nàng, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể kề vai chiến đấu với nàng.
Vân Khê hơi cong môi, lập tức toàn thân tràn đầy sức mạnh. Lúc này, vòng tay bạc trên cổ tay đã ngừng hút máu, ánh sáng chói mắt từ từ lan ra thành hình quả cầu lấy nàng làm trung tâm, không ngừng rộng ra, vầng hào quang rất nhanh bao phủ tất cả mọi người của Tư Đồ gia tộc.
Mọi người ngạc nhiên.
Tất cả biến đổi này nhìn như là dài đằng đẵng, kì thực lại xảy ra trong nháy mắt.
Lúc này, từ chân trời truyền đến một tiếng tiêu, âm điệu quỷ dị, tiết tấu kỳ lạ, thay vì nói đó là bài hát, chi bằng nói đó là tín hiệu truyền lại.
Đám người Thánh cung đang điên cuồng đánh nhau, [=sau khi nghe thấy tiếng tiêu này, đồng loạt có cử chỉ rất lạ, bọn họ hầu như là cùng lúc dừng bước, thu lại sát khí, sau đó xoay người nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
“Đi, đi?” Tư Đồ Khôi lắp bắp, có chút khó tin.
Vân Khê chau mày, có chút kinh ngạc, quay đầu nhìn Long Thiên Tuyệt, mà Long Thiên Tuyệt cũng đang tìm kiếm cái gì trong đám người, lông mày nhíu chặt.
Một cuộc đại chiến mạnh mẽ đến đây là ngừng lại.
Giờ phút này, nguyên khí Tư Đồ gia tộc tổn thương nặng nề, từng người trong cửu đại thái thượng trưởng lão ít nhiều có vết thương, không khí cực kỳ u ám.
Vân Khê cúi đầu đánh giá vòng tay bạc trên cổ tay mình, sau khi hút máu mình xong, màu sắc chiếc vòng bạc thoạt nhìn càng đậm đà và xinh đẹp.
“Tiểu Tả, vòng tay bạc có linh khí không? Tại sao ta không cảm ứng được?” Nàng nhớ lúc mới thu phục tiểu Tả, nó thỉnh thoảng nói thầm bên tai nàng, tại sao lần này không có động tĩnh gì?
Tiểu Tả rất nhanh cho nàng một lý do đủ để nàng té xỉu: “chủ nhân, thoáng một cái nó uống hơi nhiều máu như vậy, bởi vì tham quá cho nên nó say rồi.”
Trên trán Vân Khê rơi xuống vô số vệt đen, thì ra là uống máu cũng say được?
Chuyện lạ thiên hạ!
May là nàng còn có tiểu Tả, không thì …nếu vừa rồi người Thánh cung không rời đi mà ra sức công kích nàng, vậy thì chẳng phải nàng cứ thế mà ૮ɦếƭ?
Đáy lòng thổn thức, sau này không thể lại làm chuyện không nắm chắc này nữa.
Ai nói chỉ cần có thần khí là mọi chuyện đều yên ổn?
Là ai nói chỉ cần khởi động sức mạnh thần khí là có thể vô địch thiên hạ?
Tất cả đều là khuyết đại!
Vân Khê nhìn vết thương còn chưa khép lại trên cổ tay, trong lòng đau a
Đang thổn thức, thì đột nhiên cảm giác có vô số ánh mắt phóng đến người nàng, Vân Khê ngẩng đầu chống lại ánh mắt mọi người xung quanh, nàng khẽ chau mày.
Đối với tất cả chuyện vừa xảy ra, các đệ tử bình thường, thậm chí là các trưởng lão đều không rõ lắm là xảy ra chuyện gì, chỉ có mấy thái thượng trưởng lão gặp qua thần khí dùng ánh mắt phức tạp nhìn Vân Khê, khiến cả người nổi da gà.
“Mẫn Mẫn, đi băng bó vết thương một chút đi.” Lời nói ôn hòa của Tư Đồ Khôi vang lên bên cạnh, trong đó tràn đầy tình thương của phụ thân.
Chân mày Vân Khê cau lại, lúc trước nàng đã để lộ thân phận của mình, cho hắn rõ mình không phải là Tư Đồ Mẫn Mẫn rồi, bây giờ vì sao hắn vẫn coi nàng là Tư Đồ Mẫn Mẫn như thế đây?
Sau khi ngẫm nghĩ một phen, nàng bỗng nhiên tỉnh ngộ, hắn biết người có thể mở ra thần khí của Tư Đồ gia tộc chỉ có một mình Tư Đồ Mẫn Mẫn mà thôi. Hắn nhất định không ngờ rằng, ngoài Tư Đồ Mẫn Mẫn còn có một người khác cũng có thể mở ra sức mạnh của thần khí.
Cũng được, nếu còn chưa trở mặt thì tạm thời như vậy đi.
Trở lại khuê phòng của Tư Đồ Mẫn Mẫn, Vân Khê bôi chút thuốc lên cổ tay mình, liền bắt đầu đặt 乃út viết thư.
“Đa tạ gia chủ tặng thần khí, sau này có duyên nhất định cảm tạ ân tình đầy đủ.” Cuối cùng, nàng không quên vẽ phỏng theo cái biểu tượng, tượng trưng cho thánh cung ở cuối thư.
Cái gì gọi là vu oan giá họa, tức ૮ɦếƭ người không đền mạng, đó là hiệu quả mà nàng muốn, một mũi tên trúng hai con chim.
Nếu Tư Đồ Khôi nhìn thấy bức thư này, biết đích thân mình đưa thần khí vào tay cho người xa lạ, không biết sẽ thế nào. Lại thêm một biểu tượng thuộc về Thánh cung, hắn sẽ liên tưởng đến chuyện hôm nay, Thánh cung đột nhiên xâm phạm, lại đột nhiên rút lui, nhất định sẽ liên quan hai chuyện với nhau, như vậy tội danh ςướק đoạt thần khí của Thánh cung được thành lập trọn vẹn.
Hài lòng thu 乃út, khóe môi Vân Khê giương lên nụ cười thật to.
“Tiểu xấu xa!” không biết từ khi nào Long Thiên Tuyệt đã xuất hiện phía sau nàng, đã đọc nội dung thư, chỉ đành bất đắc dĩ thở dài một câu, lời nói đầy sủng nịnh.
Vân Khê quay đầu nhìn hắn, cười xinh đẹp: “Đi thôi! Ngày kia chúng ta còn quay lại Tư Đồ gia tộc.”
“Ngày kia còn tới?” Long Thiên Tuyệt nhướng mi, khó hiểu. Thần khí về tay rồi nàng còn muốn làm gì?
“Tạm thời giữ bí mật!” Vân Khê cười rất thần bí.
Để lại thư, hai người rời khỏi Tư Đồ phủ một cách thần không biết quỷ không hay.
Hai người vừa đi, Tư Đồ Khôi rất nhanh tìm tới.
“Mẫn Mẫn, mở cửa, là phụ thân.”
“Mẫn Mẫn?”
Ở ngoài cửa gọi mấy tiếng cũng không nghe được động tĩnh gì trong phòng, Tư Đồ Khôi có cảm giác không ổn, vội vàng đẩy cửa vào.
“Mẫn Mẫn? ngươi ở đâu?”
Quét mắt một vòng, Tư Đồ Khôi nhanh chóng phát hiện lá thư nằm trên bàn sách.
“Đa tạ gia chủ thân tặng thần khí, sau này có duyên nhất định cảm tạ ân tình đầy đủ.” Tư Đồ Khôi lảo lảo một cái, suýt nữa ngã xuống đất, mắt hắn dò xét, đọc lại nội dung thư một lần nữa, cả người giật mình tại chỗ, tay run lên, lá thư từ ngón tay rơi xuống.
“Thánh cung! Lại là âm mưu của Thánh cung!” Cả người Tư Đồ Khôi đã đầy mồ hội lạnh, thần khí bị mất từ trong tay hắn, như thế này thì làm sao ăn nói với thái thượng trưởng lão trong gia tộc? Nếu Thánh cung trở lại tập kích thì nhất định Tư Đồ gia tộc sẽ diệt vong.
Đúng lúc này, có đệ tử đến bẩm báo: “gia chủ, Hách Liên công tử đến từ biệt.”
“Hách Liên? Hách Liên công tử?” Tư Đồ Khôi nghe được cái tên Hách Liên Tử Phong, như là bắt được cọng rơm cứu mạng, hắn vội vàng nhặt thư trên mặt đất lên, dùng sức Ϧóþ nó thành tro bụi, bí mật này tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài, nếu không lòng người biến đổi, Tư Đồ gia tộc thực sự xong rồi.
“Mau, đi mời Hách Liên công tử.”
Đây là một tiểu viện vắng vẻ cách Tư Đồ phủ ba dặm, cũng là một nơi dựa núi gần sông, phong cảnh hữu tình. Hai người Vân Khê và Long Thiên Tuyệt chốc lát đến rồi đi ra ngoài đã đổi lại dung mạo và trang phục.
Theo ước hẹn trước đây, sau khi thành công, ba người gặp nhau ở đây.
Hai người đã tới nhưng không thấy thân ảnh Hách Liên Tử Phong mà có một nam một nữ bước ra từ trong viện.
“Tôn chủ, phu nhân.”
“Tôn chủ, phu nhân.”
Người tới không phải là ai khác mà chính là Băng hộ pháp và Viêm hộ pháp.
“Sao các ngươi lại ở đây?” Vân Khê có chút kinh ngạc khi thấy hai người, quay đầu nhìn vẻ mặt cười nhạt không nói gì của Long Thiên Tuyệt, liền đại khái đoán được, chắc hắn không yên tâm nên cố ý phái hai vị hộ pháp đến đây điều tra và tiếp ứng.
“Chuyện bổn tôn giao cho các ngươi điều tra thế nào rồi?” Long Thiên Tuyệt nhẹ nhàng tự nhiên nắm tay Vân Khê, quét mắt về phía hai vị hộ pháp, thần sắc nghiêm nghị lạnh lùng, không giận tự uy.
“Tôn chủ, Hách Liên Tử Phong từng rời khỏi Tư Đồ phủ năm lần, nhưng hắn hết sức nhạy cảm, thuộc hạ theo dõi hắn mấy lần, chưa tới một dặm đã bị hắn dễ dàng cắt đuôi.” Băng hộ pháp mở miệng trả lời, trên khuôn mặt lạnh lùng có vài phần bối rối.
Viêm hộ pháp cũng bối rối nói: “thuộc hạ cũng vậy, Hách Liên Tử Phong giống như biết chúng ta theo dõi hắn cho nên mỗi lần đều đi lòng vòng, làm người ta không nắm được manh mối.”
Long Thiên Tuyệt nhếch môi, con mắt hẹp dài híp lại thành một đường nhỏ.
Tâm thần Vân Khê khẽ động, lắc đầu nói: “cho dù hắn rời đi Tư Đồ Phủ cũng không thể nói lên điều gì…”
“Nàng còn nhớ rõ tiếng tiêu kia chứ? Tiếng tiêu vang lên là lúc toàn bộ người Thánh cung dừng tay bỏ đi, cùng lúc đó ta tìm kiếm Hách Liên Tử Phong trong đám người nhưng không thấy bóng dáng hắn, vậy phải giải thích như thế nào?” Long Thiên Tuyệt nói.
“Chàng đang nghi ngờ cái gì?” Vân Khê đột nhiên ngước mắt, nhìn thật sâu vào đáy mắt thâm thúy của Long Thiên Tuyệt, trong lòng đột nhiên dâng lên dự cảm xấu. Tất nhiên nàng nhớ được, lúc tiếng tiêu vang lên toàn bộ người rút lui, nàng quay đầu nhìn Long Thiên Tuyệt, mà Long Thiên Tuyệt cũng đang tìm kiếm cái gì trong đám người. Lúc ấy nàng không hiểu được nhưng bây giờ thì hiểu rồi, thì ra lúc đó hắn đang theo dõi từng cử chỉ hành động của Hách Liên Tử Phong.
Hách Liên tử Phong, ngươi nhất định đừng để ta thất vọng…
“Lúc ấy ta đi tìm tung tích người thổi tiêu, Long huynh cảm thấy có vấn đề gì sao?”
Mọi người nghe tiếng quay đầu lại, một nam tử áo tím đạp gió mà đến, có thể là ai ngoài Hách Liên Tử Phong?
Hắn nhẹ nhàng rơi xuống đất, chậm rãi bước vào, theo đó cả sân giống như là nở hoa, phong thái thanh nhã tựa như hoa anh túc có sự hấp dẫn nguy hiểm trí mạng.
“Hách Liên?” Chân mày Vân Khê chau lại, vô tình thoát khỏi tay Long Thiên Tuyệt, bước về phía Hách Liên Tử Phong, ánh mắt nàng sáng quắc nhìn chăm chú hắn, gằn từng chữ: “Hách Liên đại ca, ta nghĩ có một số việc chúng ta nên thẳng thắn nói cho rõ ràng để tránh những phiền toái không cần thiết sau này. Nếu bây giờ chúng ta cùng đứng trên một chiếc thuyền thì sau này bất kể có chuyện gì, ta hi vọng chúng ta có thể thẳng thắn đối mặt; nhưng nếu chúng ta đã không còn đứng trên một chiếc thuyền vậy thì từ giờ phút này chúng ta phân rõ ranh giới, không cần thiết tiếp tục hợp tác — Ngươi nghĩ sao?”
Long Thiên Tuyệt lẳng lặng nhìn nàng thoát khỏi bàn tay mình, tiến lên về hướng Hách Liên Tử Phong, đáy lòng nổi lên sự ghen tuông. Nàng vẫn còn để ý Hách Liên Tử Phong như thế, giờ này phút này, hắn lại càng hi vọng Hách Liên Tử Phong thực sự có vấn đề, quay lưng lại với bọn họ, có lẽ như vậy, nàng mới hoàn toàn có thể vứt bỏ vướng mắc cuối cùng với Hách Liên Tử Phong chứ?
Tầm mắt hắn từ từ chếch đi, đối mặt với ánh mắt vô tình hay cố ý của Hách Liên Tử Phong, mắt hắn híp lại, nổi lên một ánh sáng lạnh. Chẳng lẽ đây mới là ý đồ của Hách Liên Tử Phong? Hắn không muốn bị Vân Khê quên lãng, biến mất hoàn toàn trong thế giới của nàng, cho nên mới lựa chọn hợp tác với bọn họ?
Tầm mắt của Hách Liên Tử Phong cũng nhanh chóng chuyển từ Long Thiên Tuyệt bình tĩnh rơi vào mặt Vân Khê, bộ mặt lạnh lùng cũng nhu hòa mấy phần: “Khê nhi, ta nói rồi, trên đời này, người duy nhất ta không làm tổn thương chính là ngươi. Cho dù phải hi sinh tính mạng, ta cũng tuyệt đối không để ngươi tổn thương. Ngươi chỉ cần tin tưởng điều này là đủ rồi.”
Tiếng nói khàn khàn như tiếng trúc mang theo mấy phần nhu hòa, mấy phần mị hoặc, mấy phần say mê.
Vân Khê nhìn lại hắn, cảm thấy hắn thực lòng, nỗi băn khoăn trong lòng cũng từ từ tiêu tán. Nàng nên tin tưởng hắn, ở chung nhiều năm, thực sự hắn chưa bao giờ làm tổn thương nàng, hơn nữa nhiều lúc kịp thời cứu giúp lúc nàng nguy nan. Mà ngược lại, là nàng luôn thương tổn hắn, mắc nợ hắn, thực sự rất nhiều.
Long Thiên Tuyệt nhìn chằm chằm bóng lưng Vân Khê, cảm thấy nàng dao động, lòng bỗng căng thẳng, tiến lên mấy bước, sánh vai với nàng, lạnh lẽo nhìn Hách Liên Tử Phong, chất vấn: “muốn chúng ta tin tưởng ngươi, như vậy ngươi nói đi, làm thế nào mà ngươi đưa được người Thánh cung đến tập kích Tư Đồ gia tộc?”
Hách Liên Tử Phong bình tĩnh nhìn lại hắn, khóe môi cong lên, nói: “việc này rất đơn giản! Ta tìm được Liệt trưởng lão có địa vị gần với cung chủ Thánh cung hiện nay, hắn là em ruột cũng là người thân tín nhất của cung chủ Thánh cung, đồng thời cũng là người điều khiển những con rối thi thể kia, ta nói cho hắn biết, người chân chính có thể mở ra sức mạnh của Tư Đồ gia tộc chính là đại tiểu thư Tư Đồ gia, mà hiện nay đại tiểu thư Tư Đồ gia là giả, đại tiểu thư Tư Đồ gia chân chính lúc này đang ở Lăng Thiên cung, sau khi hắn nghe tin tức đó tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội như thế.”
“Liệt trưởng lão? Hắn lại tự mình ra tay rồi?” Con mắt hẹp dài của Long Thiên Tuyệt híp lại, đáy mắt là một hồ nước sâu, gợn sóng lăn tăn, đen thui thâm thúy. Nghe tin tức kia, hắn rất kinh ngạc, chờ đợi ở Thánh cung nhiều năm như vậy, tất nhiên hắn hiểu quan hệ của Liệt trưởng lão và cung chủ Thánh cung, cũng hiểu rõ tính tình Liệt trưởng lão. Nếu thực sự là Liệt trưởng lão, thì tình huống acó thể lợi dụng như vậy hắn tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này. Sau khi phát hiện đại tiểu thư Tư Đồ gia kia có thể khởi động thần khí, hắn lập tức tự thân xử lý, cho nên không thể giải thích được việc hắn thổi tiêu rút lui.
“Không sai! Lần trước ta ở Doãn gia, vừa vặn nhìn thấy người Thánh cung đang tập kích Doãn gia, ép bọn họ giao ra thần khí. Cũng là lần đó, ta theo dõi người Thánh cung mới phát hiện người thực sự điều khiển con rối thi thể chính là Liệt trưởng lão.” Hách Liên Tử Phong nói.
Long Thiên Tuyệt từ từ thu hồi ánh mắt, rủ mắt xuống, vẻ nghi ngờ trong đáy mắt vẫn không tiêu tan, nhưng hắn không thể không thừa nhận, hắn không thể nào phản bác được sự giải thích của Hách Liên Tử Phong.
Vân Khê nhìn hai người một chút, nút thắt trong lòng cũng từ từ thả lỏng, trong nội tâm nàng hi vọng ba người bọn họ có thể đồng lòng nhất trí, không có hoài nghi lẫn nhau nhưng nàng cũng hiểu không thể nào loại bỏ khoảng cách giữa bọn họ, bởi người tạo ra khoảng cách kia chính là nàng. Cho nên nàng không yêu cầu xa vời, chỉ hi vọng giờ này phút này, bọn họ có thể chung sống hòa bình, như thế là đủ rồi.
Nàng thở dài một hơi, nhướng mày nói: “tốt lắm, hiện tại nghi vấn đã giải quyết! để ăn mừng lần đầu chúng ta hợp tác thành công, ta quyết định tự mình xuống bếp hôm nay, cho các ngươi thử tài nấu nướng của ta.”
Nụ cười mỹ lệ lộ ra trên môi nàng giống như Đỗ Quyên nở hoa khắp cả đỉnh núi trong nháy mắt, rộ lên như vậy, rực rỡ như vậy, thật lan ra lòng mỗi người.
Nhìn lúm đồng tiền như hoa của nàng, Long Thiên Tuyệt ném đi một chút nghi ngờ trong lòng, khóe môi cũng giương lên một độ cong hoàn mỹ, tâm tình tốt dắt tay nàng, nói: “sao ta lại không biết nàng biết nấu ăn? Nàng lại chưa từng nấu cho ta bữa cơm nào. Ta mặc kệ, hôm nay món ăn đầu tiên của nàng làm phải để một mình ta ăn.”
Giọng nói bá đạo, cực kỳ giống đại nam hài chưa hết tính trẻ con.
Vân Khê cười với hắn một tiếng, sờ cằm dáng vẻ trầm tư: “kể, thực sự nhiều năm ta không nấu ăn rồi, món ăn đầu tiên coi như luyện tay một chút, làm quen việc nấu nướng. Chàng đã nhiệt tình ghi danh như vậy, muốn thay ta thử món ăn của ta, vậy thì không còn gì tốt hơn rồi.”
Khóe mắt Long Thiên Tuyệt run rẩy rồi, làm ra vẻ khoa trương mà ngửa mặt lên trời, thở dài: “Được rồi! ta không vào địa ngục thì ai vào? Chỉ cần là món ăn của phu nhân, cho dù khó ăn ta nhất định cũng ăn sạch sẽ.”
“Đây là ngươi nói? Phong hộ pháp, Băng hộ pháp và Hách Liên đại ca là nhân chứng của ta, nếu chàng nuốt lời thì phạt rửa bát, lau bàn một mình…” Vân Khê cong môi, lông mi xinh đẹp như cánh bướm nháy mắt linh hoạt.
Phong hộ pháp nghe vậy, hưng phấn hô lên: “ai, cái này hay! Lần đầu tiên nhìn tôn chủ rửa bát nhất định rất hay.”
Tiếp nhận ánh mắt không lành của tôn chủ, hắn vội vàng sửa lời nói: “mới là lạ! làm sao có thể để tôn chủ rửa bát được? trời đất không dung!”
“Tôn chủ yên tâm! Nếu như cần thiết, tiểu nhân nhất định sẽ làm thay tôn chủ.” Vẻ mặt Phong hộ pháp vô sỉ quả quyết.
“Nịnh hót!” Băng hộ pháp không khách khí liếc mắt khinh bỉ hắn.
Mặt dày của Phong hộ pháp đỏ ửng lên, đến bên cạnh Băng hộ pháp, nói: “vậy Băng muội muôi làm nhé?”
Lúc này Băng hộ pháp cho hắn một cái mắt lạnh.
Phong hộ pháp hoàn toàn không có ý thức thu liễm, tiếp tục nói: “không đúng, là Băng tỷ tỷ, cũng không đúng, hẳn nên là Dung thiếu phu nhân tương lai mới đúng!”
Khuôn mặt lạnh lùng của Băng hộ pháp liền tăng thêm một tầng sương, nghiến răng nghiến lợi nói: “ngươi, ngươi đi ૮ɦếƭ đi!”
“Cứu mạng a”
Xa xa, có thể nghe thấy tiếng gọi ầm ĩ của Phong hộ pháp bị giày xéo, về phần những thứ khác tự mình tưởng tượng.
Vân Khê hé miệng cười khẽ, nhưng ngay sau đó quay đầu nhìn về phía hai người còn đứng nguyên tại chỗ, nói: “hai người các ngươi cũng nhàn rỗi, hiện tại lập tức đi săn thú đi!”
Long Thiên Tuyệt nghe vậy, lông mày nhẹ nhướng lên: “phu nhân, chuyện săn thú giao cho Hách Liên công tử là được, với thực lực của hắn, sợ rằng chưa đầy một canh giờ là có thể thu hoạch trở về, còn về phần vi phu nha, cứ ở đây cùng chặt củi, nấu cơm với nàng đi.”
Ngươi muốn lười biếng, lý do rất vô sỉ, kiếm cớ cũng rất vô sỉ.
Vân Khê không có biện pháp với hắn, chỉ có thể gửi gắm hi vọng lên người Hách Liên Tử Phong, nháy mắt mấy cái với hắn: “Hách Liên đại ca?”
Sắc mặt Hách Liên Tử Phong có chút âm u, nhưng cuối cùng cũng không phát tác, nhìn vẻ mặt âm u của hắn, Vân Khê coi như hắn chấp nhận.
“Hách Liên đại ca, làm phiền ngươi bắt mấy con gà rừng, ta làm cho các ngươi canh gà hầm.”
“Ừ, còn gì nữa không?” Hách Liên Tử Phong lạnh lùng đáp lại.
“Ừ, còn kiếm mấy con cá, tốt nhất là cá tươi, ta làm cá kho dấm.”
“Còn gì nữa không?”
“Tốt nhất còn có …..”
“Còn gì nữa không?”
“Không có, những thứ này là được.” Vân Khê cười một tiếng, như thế đã đủ bữa ăn thịnh soạn rồi.
Lúc này, Long Thiên Tuyệt thêm vào một câu: “bổn tôn muốn ăn chim bồ câu non nướng, kiếm thêm mấy con chim bồ câu non nữa, tốt nhất là có thể có thêm một rổ ếch, phu nhân biết làm cá kho dấm, hẳn cũng có thể làm ếch kho chứ?”
Không đợi hắn nói xong, Hách Liên Tử Phong đã sớm lạnh lùng xoay người rời đi, hoàn toàn không đáp lời hắn.
“Thái độ gì vậy? không lễ phép gì cả!” Con mắt hẹp dài của Long Thiên Tuyệt lần nữa nhướng lên, khí chất cao quý mang theo vài phần biếng nhác.
Vân Khê im lặng trừng hắn, chim bồ câu non? Ếch?
Hắn cho là Hách Liên Tử Phong đi chợ mua sao?
Nhưng mà cũng phải nói lại, yêu cầu của bọn họ hình như hơi nhiều, muốn chuẩn bị đủ những thức ăn này, có lẽ thật đúng là nên trực tiếp đi chợ mua thì nhanh hơn.
Trong phòng bếp còn một ít nguyên liệu, Vân Khê liền trực tiếp lấy những nguyên liệu này làm món ăn, trong lúc còn chưa có các nguyên liệu dân dã thì nàng đã chuẩn bị xong những món ăn này.
Đang tỉ mỉ thái rau, bên hông đột nhiên có một đôi tay không an phận mà lưu chuyển trên người nàng.
“uy, chàng ôm ta như vậy, ta thái rau sao được?” Vân Khê bị hắn sờ mó cả người tê dại, thanh âm cũng khẽ run lên, thật muốn mạng, cứ tiếp tục như thế, nàng có thể không thái rau mà cắt xuống chính ngón tay của mình.
Cằm đặt ở cổ nàng, Long Thiên Tuyệt cười giống như con hồ ly: “trừ việc này, ta thật sự không nghĩ ra còn có thể làm chuyện gì.”
Trên trán Vân Khê rơi xuống ba vệt đen: “chàng có thể đi nhóm lửa, cũng có thể đi chặt củi.”
“Nhóm lửa, chẻ củi, chuyện như vậy giao cho Phong hộ pháp là được, bổn tôn đứng đầu một cung, làm chuyện như thế làm tổn hại uy nghi của tôn chủ.” Long Thiên Tuyệt hợp tình hợp lý nói.
Vân Khê tiếp tục tối sầm: “vậy chàng giúp ta rửa rau.”
Đuôi lông mày Long Thiên Tuyệt nhảy lên: “rửa rau? Quá không có kỹ thuật.”
Vân Khê bắt đầu đổ mồ hôi: “vậy giúp ta thái rau.”
“Thái rau, quá không có ý nghĩa rồi! bổn tôn phải làm chuyện có ý nghĩa một chút.” Khóe môi Long Thiên Tuyệt cong lên, bàn tay to trắng trợn chiếm lĩnh ngọn núi tròn trĩnh.
Cả người Vân Khê run lên, cái dao thái rau trong tay cũng run lên, trên trán vệt đen cùng mồ hôi tuôn như mưa: “đây chính là chuyện có ý nghĩa mà chàng nói?”
“Đương nhiên rồi, nhiệm vụ của ta, chính là làm phu nhân giữ vững tâm tình vui vẻ, như vậy mới có thể làm ra thức ăn ngon, không phải sao?” Long Thiên Tuyệt cong môi, cười đến vô cùng phong tao.
Phong hộ pháp đang ở bên ngoài cửa sổ rình trộm, nghe được đoạn hội thoại của hai người bên trong, hắn không nhịn được lắc đầu thở dài.
Tôn chủ, ngài quá mặt dày rồi!
Không nhìn được nữa, không nhìn được nữa, cẩn thận đau mắt a!
Nhận thấy có người rình trộm, Vân Khê đạp một cú lên chân Long Thiên Tuyệt, giơ một lọ muối lên uy Hi*p: “nếu chàng không buông tay, ta liền cho cả lọ muối này vào món ăn đầu tiên, chàng có thể nếm thử xem.”
Long Thiên Tuyệt nuốt một ngụm nước miếng, vội vàng buông lỏng tay: “được rồi, ta đi chặt củi!”
Ngoài cửa, Phong hộ pháp nghe được như vậy, lập tức mừng rỡ, liền tranh thủ đem 乃úa trong tay đến trước mặt Long Thiên Tuyệt.
“Tôn chủ, 乃úa của ngài…”
Vừa nói ra được một nửa, hắn nhận được nụ cười cực kỳ thân thiết và ôn hòa của tôn chủ, hắn cả kinh, vội vàng hô lớn: “tiểu nhân cầm giúp ngài! Chặt củi là nhiệm vụ thần thánh của tiểu nhân, ngài nhất định không nên tranh đoạt với tiểu nhân, tiểu nhân có ૮ɦếƭ cũng không bỏ việc đốn củi!” Nương nha, nụ cười của tôn chủ thực sự đáng sợ.
Lòng Phong hộ pháp còn đang nặng trĩu và kinh hoàng, nghĩ lại còn rùng mình.
“Nịnh hót!” một lần nữa Băng hộ pháp cho hắn một ánh mắt khinh bỉ.
Cuối cùng Long Thiên Tuyệt bị đuổi khỏi phòng bếp, chỉ có thể tới ngồi ở tiểu viện, thuận tiện giám sát tiến độ chặt củi của Phong hộ pháp. Hắn ngồi biếng nhác, ưu nhã mà nâng má, ánh mắt không hề chớp nhìn Phong hộ pháp.
Phong hộ pháp đáng thương bị ánh mắt hắn nhìn thân thiết thăm hỏi như thế, không dám lười biếng là một chuyện, mỗi nhát dao chém xuống cũng phải dè dặt từng li từng tí, không dám sai lầm.
Phong hộ pháp rất muốn khóc.
Băng hộ pháp khó có lúc lương thiện, giúp hắn dời sự chú ý của tôn chủ.
“Tôn chủ, chỗ này nắng quá, hay là ngài ngồi chỗ đó đi.”
Long Thiên Tuyệt tiếp nhận đề nghị của nàng, xê dịch thân thể tôn quý tiếp tục chú ý Phong hộ pháp.
Mặt Phong hộ pháp có biểu cảm càng giống vẻ đi đại tiện.
“Ngài cứ ngôi, thuộc hạ đi rót trà cho ngài.” Băng hộ pháp đồng cảm liếc Phong hộ pháp một cái, ai bảo hắn lắm miệng, thích nói hươu nói vượn đây?
Rót một bình trà, Băng hộ pháp tự đem đến trước mặt tôn chủ.
Chờ chút, cho ta đi.” Ánh mắt Long Thiên Tuyệt sáng lên, lấy cả ấm trà từ trong tay nàng, đứng dậy, bước vào nhà.
Rốt cuộc đợi được tôn chủ bỏ đi, Phong hộ pháp thở dài, đứng thẳng người, giơ tay lên, dùng sắc lau mồ hôi, tự nhủ: “tôn chủ nhất định là đi lấy lòng phu nhân rồi, không ngờ tôn chủ vĩ đại của chúng ta lại nô lệ sợ vợ!”
Trong đầu, các loại hình ảnh tôn chủ bị phu nhân giày vò như cưỡi ngựa xem hoa lần lượt thoáng hiện, Phong hộ pháp sờ cằm, cười đến vô cùng tà ác.
Thanh âm âm u của Băng hộ pháp rất không đúng lúc chui vào lỗ tai hắn: “thính giác của tôn chủ hình như rất tốt … Phong hộ pháp, ngươi tự giải quyết cho tốt đi.”
Phong hộ pháp vừa mới giác ngộ, trước mắt một vật không rõ nhanh chóng bay thẳng công kích hắn, hắn không kịp tránh né, cái trán bị ᴆụng trúng tàn nhẫn.
“Ối! Dung muội muội, sao ngươi không nhắc ta sớm?” gọi Băng muội muội, Dung thiếu phu nhân, trực tiếp thăng cấp.
Gần đây Băng hộ pháp quá đỗi nhạy cảm với cái họ “Dung” này, cứ nghe thấy chữ đó, nàng không nhịn được muốn nổi đóa. Nghiến răng, lạnh lùng trừng Phong hộ pháp không giữ mồm miệng, từng tế bào bạo lực trong cơ thể Băng hộ pháp bị hắn hoàn toàn kích thích.
“A, cứu mạng a!”
Ngoài phòng, tiếng một trận hành hung vang lên.
Bên trong nhà, Long Thiên Tuyệt bưng bình trà ân cần rót trà dâng lên.
“Phu nhân, mời uống trà.”
Hai tay Vân Khê bận rộn, trực tiếp cúi đầu uống cạn nước trà hắn đưa tới, cái lưỡi liếm một vòng, vẽ thành hình môi, rất là thỏa mãn.
Long Thiên Tuyệt nhìn nàng nghịch ngợm hoạt động lưỡi, đáy mắt có phần nóng lên, tranh công nói: “uống ngon chứ? Đích thân ta rót cho nàng đó.”
Ánh mắt Vân Khê hoài nghi nhìn hắn: “đúng không? Rõ ràng ta vừa thấy Băng hộ pháp pha trà.”
“Không sai a, trà là nàng pha, chén trà này là đích thân ta rót.” Hắn đúng là nói không biết xấu hổ, rót chén trà cũng muốn tranh công, da mặt đúng là không phải là dày vừa đâu.
Vân Khê hé miệng cười nói: “chúc mừng chàng, rốt cục làm thêm được một chuyện có ý nghĩa.”
Long Thiên Tuyệt ưu nhã khoát tay: “Không cần khách khí, nguyện ý cống hiến sức lực cho phu nhân.”