Quyển 3 - Chương 33: Chuyến xem mắt lý thú

Tác giả: Bắc Đằng

Sau khi Vân Khê xuất phủ mới biết nhị phu nhân sắp xếp cho nàng xem mắt ba đối tượng, chia ra ba buổi, sáng, trưa, tối, nàng hẳn là nhọc công không muốn cho Vân Khê trở về Tư Đồ phủ trong hôm nay.
Ngồi trong xe ngựa lật xem danh sách trong tay, đáy lòng Vân Khê không khỏi cười lạnh. Hôm nay, nếu không phải nàng giả dạng Tư Đồ Mẫn Mẫn thì người phải đi xem mắt chính là chị dâu họ tương lai của nàng rồi, chị dâu xinh đẹp đoan trang, tính tình ôn hòa, không có võ công, không chừng không thể ứng phó được với ba đối tượng gặp mặt hôm nay. Nếu trong số đó có người có tâm tư trêu ghẹo chị dâu tương lai thì chẳng phải là nàng phải chịu thiệt thòi rồi sao?
Tầm mắt dừng lại ở tên người thứ nhất trên danh sách, hiện tại nàng phải đi gặp Liễu Đại thiếu gia trong thập đại gia tộc, Liễu Dật Phong, địa điểm là Ngâm Phong lâu.
“Liễu Dật Phong?” Miệng đọc lên cái tên này, cảm thấy rất quen thuộc, như đã từng quen biết.
Trong lúc suy tư, một tiếng cực lực ho khan truyền đến từ bên ngoài xe ngựa.
Nàng vén rèm lên nhìn, chỉ thấy “Tường trưởng lão” cưỡi ngựa bên sườn xe, đang nhìn nàng từ trên cao với ánh mắt có thâm ý. Mắt phải của hắn vẫn còn vết thâm tím nhàn nhạt, bộ dáng cực kỳ buồn cười.
Vân Khê mím môi cười, cất giọng nói: “Tường trưởng lão, khiến trưởng lão phải đi cùng Mẫn Mẫn một chuyến thật đã làm phiền ngài rồi.”
Long Thiên Tuyệt trợn mắt nhìn nàng một cái, nàng lấy thân phận người khác đi xem mắt, có phải là muốn cố ý chọc giận hắn không? Hắn ho nhẹ lấy thanh âm già dặn trả lời: “Đại tiểu thư đừng khách khí. Lão phu chỉ tiện tay mà thôi, chẳng qua là đại tiểu thư tốt nhất là xem xét kĩ càng một chút chuyện hôn nhân đại sự, trên đời này lòng người khó đoán, chỉ dựa vào gặp mặt thì sao có thể kết luận được đối phương là tốt hay xấu? Bởi vì có cái gọi là ở lâu mới biết lòng người, đại tiểu thư ước hẹn cùng người như thế này cần phải thận trọng, chớ để một sai lầm mà hối hận cả đời.”
Lời này nghe sao mà sặc mùi chua?
Vân Khê che miệng trộm cười, thấy nha hoàn mà nhị phu nhân phái tới ở phía trước ngoảnh đầu nhìn, nàng vội vàng tỏ ra nghiêm túc, liếc mắt một cái trả lời: “Đa tạ Tường trưởng lão nhắc nhở, Mẫn Mẫn ghi nhớ trong lòng!”
Xe ngựa tiếp tục đi về phía trước, không lâu sau liền tới Ngâm Phong lâu, là một tửu lâu tương đối tao nhã trong Lạc Cẩm thành. Nghe nói đa số văn nhân nhã sĩ thường tụ tập ở lâu này, các thế gia vọng tộc thích luận bàn, cùng nhau thưởng thức nhã nhạc ở đây. Sở dĩ nhị phu nhân hẹn Liễu đại thiếu gia ở đây chính là bởi vì Liễu đại thiếu gia yêu thích các thú vui tao nhã đó.
Xe ngựa từ từ dừng lại, Vân Khê không xuống xe ngay lập tức mà để cho nha hoàn của Nhị phu nhân vào hỏi thăm rõ ràng trước, rồi xuống xe cũng không muộn. Lúc này nàng là danh môn khuê tú nên dè dặt một chút, mặc dù nàng giả danh người khác, nhưng cũng không thể tùy ý hủy hoại danh tiếng của chị dâu tương lai.
“Một lát gặp Liễu đại thiếu gia thì không được háo sắc!” Trong lúc đợi, bên tai đột nhiên vang lên thanh âm của Long Thiên Tuyệt, nàng hơi sững sờ, hắn làm sao biết người nàng gặp là một mỹ nam mà không phải là một người quái dị xấu không ai muốn? Nàng không tin nhị phu nhân sẽ có lòng tốt như thế, nếu người đó không phải là thiếu cánh tay, gãy chân hoặc là người xấu thì sao có thể dễ dàng giới thiệu cho nàng?
Như là đoán được nghi vấn của nàng, Long Thiên Tuyệt lại dùng bí âm truyền tới: “Liễu đại thiếu gia Liễu Dật Phong và đệ đệ sinh đôi của hắn được xếp hạng thứ sáu và thứ bảy trong bảng thập đại mỹ nam, tính tình cổ quái, nàng phải cận thận một chút khi gặp hắn.”
“Là hắn?” Nghe hắn nhắc nhở, Vân Khê mới nghĩ ra, thì ra là đôi biến thái đó.
Nàng đã nói mà, nhị phu nhân tuyệt đối không có lòng tốt như vậy, để Tư Đồ Mẫn Mẫn gả cho cái tên tự luyến biến thái kia chẳng tốt lành gì?
Lúc này, nha hoàn của nhị phu nhân ra khỏi tửu lâu, tiến lên nói: “Đại tiểu thư, Liễu đại thiếu gia đã chờ trong tửu lâu, xin mời đại tiểu thư vào!”
“Được” Vân Khê vịn vào tiểu Trà, tao nhã bước xuống xe, bước từng bước nhỏ đi vào trong tửu lâu. Dáng điệu ưu nhã cùng phong thái cao quý khiến vô số người trong ngoài tửu lâu ngắm nhìn.
Long Thiên Tuyệt đi theo phía sau nàng, nhìn nàng bước từng bước nhỏ vụn, lại cực kỳ trang nhã mà không nhịn được nhướng mày. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, hắn cũng không biết nàng có thể có mười phần phong phạm danh môn khuê tú như vậy, nhưng mà khi nhìn kĩ, có cảm giác các bước chân của nàng không thích hợp, quá cẩn thận mà thiếu tự nhiên.
Nghe được tiếng nghị luận xung quanh, hắn lạnh lùng quét xung quanh một vòng, ánh mắt sắc như lưỡi dao khiến những người đó lập tức im bặt, lục tục tản ra.
Đi đến gian phòng của Liễu Dật Phong, tiểu Trà tiến lên gõ cửa, cửa phòng mở ra, trong sương phòng có hai gã nam tử đang vẽ tranh mua vui, người mở cửa là một hạ nhân bộ dạng là một tùy tùng.
“Vị này là Tư Đồ tiểu thư sao?” Gã hạ nhân lên tiếng dò hỏi.
Tiểu Trà đáp: “chính là đại tiểu thư nhà ta.”
Hai người vẽ tranh nghe vậy, đồng loạt quay đầu nhìn về phía cửa.
Vân Khê cũng vừa vặn nhìn về phía hai người, tầm mắt chạm nhau, song phương đánh giá lẫn nhau.
Quả nhiên là tên yêu tinh khó phân biệt nam nữ kia, chẳng qua là nàng không biết cả hai huynh đệ bọn họ cùng đến, nhưng cũng không có gì là lạ, ai chẳng biết hai huynh đệ gắn bó với nhau như hình với bóng từ trước đến giờ. Trang phục của hai người hôm nay giống hệt như ngày đó ở Nam Hi quốc, không thay đổi nhiều, vẫn yêu mị quá mức như thế.
Hai huynh đệ Liễu Dật Phong thấy Vân Khê ngoài cửa, ánh mắt đều sửng sốt, đã nghe nói đại tiểu thư Tư Đồ gia dịu dàng động lòng người, dáng vẻ đứng đắn, trang nhã, hôm nay vừa thấy, quả nhiên không giả, nhất là khuôn mặt nàng ẩn chứa thần thái rực rỡ càng có sức hấp dẫn dụ hoặc khiến người ta tán thưởng.
Ấn tượng đầu tiên tất nhiên là rất tốt, huynh đệ Liễu Dật Phong đều dừng 乃út mực trong tay, khách khí khoát tay đối với Vân Khê nói: “Tư Đồ tiểu thư, mời ngồi!”
Vân Khê khẽ cúi đầu, bước vào gian phòng. Long Thiên Tuyệt đi theo sau, hí mắt đánh giá huynh đệ Liễu Dật Phong, thế nào cũng thấy khó chịu, hơn nữa sau khi thấy ánh mắt bọn họ lóe lên, đáy lòng hắn hừ lạnh một tiếng, nếu bọn họ dám động tâm tư với Khê nhi của hắn, hắn nhất định một cước đánh cho bọn họ không phân biệt được Đông Tây Nam Bắc.
Như là nhận ra ánh mắt bất thiện của Long Thiên Tuyệt, hai huynh đệ Liễu Dật Phong đồng loạt dời mắt đến chỗ hắn, chú ý quan sát hắn một phen, Liễu Dật Phong mở miệng dò hỏi: “không biết vị này xưng hô thế nào?’
“Hừ!” Long Thiên Tuyệt hừ một tiếng, cau đuôi lông mày, lặng yên không đáp.
Sắc mặt huynh đệ Liễu Dật Phong đều biến đổi, thầm nghĩ một nô bộc mà lại càn rỡ như thế?
Vân Khê liếc khuôn mặt thúi của Long Thiên Tuyệt, trả lời thay hắn: “Nhị vị công tử chớ trách, vị này là Tường trưởng lão của Tư Đồ gia chúng ta, tiểu nữ không biết võ công, nên nhị nương đặc biệt mời Tường trưởng lão đến bảo hộ.”
Tường trưởng lão?
Huynh đệ Liễu Dật Phong liếc mắt nhìn nhau, thân là đệ tử của thập đại gia tộc, bọn họ khá quen thuộc với xưng hô trưởng lão và thái thượng trưởng lão các nhà. Thông thường, các trưởng lão trong gia tộc được xếp theo thứ tự thực lực, cộng thêm chữ số trước chữ trưởng lão như Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão, Tam trưởng lão… mà thái thượng trưởng lão thì khác, một khi thực lực tấn thăng đến Thần Huyền chi cảnh thì các trưởng lão được tấn cấp làm thái thượng trưởng lão của gia tộc. Thái thượng trưởng lão không phân biệt thứ tự mà cộng thêm tên gọi của bọn họ vào trước danh hiệu thái thượng trưởng lão.
Trong trường hợp này, Tường trưởng lão hiển nhiên chính là thái thượng trưởng lão trong Tư Đồ gia tộc, một nhân vật không thể khinh thường.
Hai người vội vàng thu hồi thần sắc không vui, ngược lại cúi đầu với Long Thiên Tuyệt: “Vãn bối bái kiến Tường trưởng lão!”
“Ừ!” Long Thiên Tuyệt vẫn ngẩng đầu, nâng cằm, lặng yên không nói như cũ, lạnh lùng đến cùng. Hơn nữa, bộ dáng của hắn lúc này thực sự bắt chước y như đúc dáng điệu của Tường trưởng lão.
Vân Khê cười thầm trong lòng, sau đó phất tay với tiểu Trà và nha hoàn của nhị phu nhân, nói: “Nơi này do bổn tiểu thư và Tường trưởng lão lo liệu rồi, các ngươi ra ngoài đi.”
“Dạ, đại tiểu thư.”
Hai nha hoàn khom người ra lui ra ngoài.
Huynh đệ Liễu Dật Phong cũng cho hạ nhân lui, cuối cùng trong phòng chỉ còn lại bọn họ và Vân Khê, Long Thiên Tuyệt. Hai huynh đệ bọn họ quan sát Vân Khê với thần sắc giống nhau, vẻ mặt giống nhau, khiến cho nàng không phân biệt hai người.
“Nghe nhị nương ta nói, hôm nay người đến là Liễu gia đại thiếu gia, nhưng mà Mẫn Mẫn nhìn nhị vị thiếu gia tương tự nhau như thế này không phân biệt được đến tột cùng ai mới là Liễu đại thiếu gia.” Vân Khê lên tiếng đầu tiên, cắt ngang vẻ mặt đánh giá của hai người, nếu không vì phải tiếp tục duy trì phong phạm của đại tiểu thư Tư Đồ gia thì nàng đã sớm không chịu được muốn nổi đóa rồi.
Hai huynh đệ liếc mắt bèn nhìn nhau cười đến rất là thần bí. Một người trong số đó mở miệng nói: “Tư Đồ tiểu thư không ngại có thể đoán, trong hai người chúng ta, tột cùng, ai là lão đại, ai là lão nhị,”
Vân Khê lấy ra một chiếc khăn, che miệng ưu nhã cười, lông mi thật dài hạ xuống, một tia giảo hoạt vụt sáng, lại ngước mắt lần nữa, nàng mỉm cười nói: “Ta nghe người ta nói, đôi sinh đôi bình thường khi sinh ra thì người thông minh sẽ ra trước, không thông minh sẽ ra chậm hơn …”
Nàng vừa nói, vừa quan sát thần sắc biến hóa của hai huynh đệ, nhanh chóng phát hiện ra đầu mối, người bên trái nghe như vậy mặt mày hớn hở, bên phải thì cứng ngắc, sắc mặt đen thui.
Vân Khê nhìn chăm chú vị bên trái, cười róc rách nói: “Bất quá những thứ này đều là lời đồn đãi trên phố mà thôi, không thể tính được, ngươi nghĩ sao? Liễu đại thiếu gia?”
Liễu Dật Phong rõ ràng sửng sốt, giật mình bừng tỉnh, thì ra câu nói vừa rồi của nàng là để phân biệt thân phận của hai huynh đệ bọn họ. Không ngờ chỉ một câu nói ngắn ngủi mà khiến thân phận của bọn họ bị bại lộ, hắn bội phục từ tận đáy lòng.
Liễu Dật Vũ cũng hiểu được, một lần nữa nhìn Vân Khê, ánh mắt càng trở nên sáng ngời.
Long Thiên Tuyệt hí mắt nhìn hai huynh đệ, mơ hồ nảy ra cảm giác xấu, hắn cố ý ho khan, nhắc nhở Vân Khê mục đích của bọn họ lần này là xóa bỏ ý niệm cưới Tư Đồ Mẫn Mẫn của Liễu đại thiếu gia chứ không phải là khiến hắn nhìn nàng bằng con mắt khác.
Được nhắc nhở, tâm trạng Vân Khê hơi thay đổi, nàng hiếu thắng quá mức rồi, giờ phút này nàng không nên để hai huynh đệ có ấn tượng tốt với nàng mới phải.
Ánh mắt rời về phía bức tranh trên thư án mà vừa rồi hai huynh đệ đang vẽ, nàng đứng lên, dạo bước tới gần xem xét.
Một bức tranh phong cảnh sen mùa hạ thật đẹp!
Kỹ thuật vẽ tranh của hai huynh đệ thật là không tầm thường, làm người ta phải khen ngợi.
“Nhị vị Liễu thiếu gia quả nhiên là nhân sĩ phong nhã, kỹ thuật vẽ tranh hạng nhất, Mẫn Mẫn bội phục vạn phần.”
Hai người nghe nàng khen như vậy, lập tức đắc ý.
“Đúng thế! Khắp Ngạo Thiên đại lục, ngoài chúng ta thì không ai có kỹ thuật vẽ tranh hạng nhất như vậy! Ngày thường hai người chúng ta không yêu thích thứ gì khác, chỉ nghiên cứu kĩ thuật vẽ tranh mà thôi.” Nói đến chuyện vẽ tranh, Liễu Dật Phong liền nổi hứng giảng giải không dứt, cả khuôn mặt tràn đầy thần thái không ai bì nổi.
Quả nhiên là quá tự kỷ!
Vân Khê thầm khinh bỉ một phen dưới đáy lòng.
“Nghe nói Tư Đồ đại tiểu thư, cầm kỳ thư họa, mọi thứ tinh thông, như vậy kỹ thuật vẽ tranh tất nhiên cũng không tầm thường. Khó có dịp gặp nhau như hôm nay, không biết có thể mời Tư Đồ tiểu thư biểu diễn một chút không?” Liễu Dật Phong đột nhiên mở miệng nói.
Vân Khê nhợt nhạt cười lên một tiếng, liếc bức phong cảnh sen mùa hạ một cái, liền nghĩ ra biện pháp, ngón tay xanh xao của nàng chỉ vào phần trống rỗng dưới bầu trời của bức họa, nói: “Nơi này bố cục thật khéo léo, nếu có thể vẽ thêm một con chim phượng, chim phượng bay lượn trên hoa sen, nhất định rất tuyệt vời!”
“Vậy thì mời Tư Đồ tiểu thư vẽ lại, ta đợi xem kỹ thuật họa 乃út của tiểu thư.” Liễu Dật Phong làm một động tác mời, ánh mắt mong chờ nhìn nàng, rất là hài lòng với nàng, nếu nàng vẽ bức tranh xuất sắc như vậy hắn không cần băn khoăn gì nữa mà trực tiếp cưới nàng vào Liễu gia. Từ đó, hắn không những cưới được một người mình ngưỡng mộ, mà còn tạo quan hệ giữa Liễu gia và Tư Đồ gia, khiến thực lực gia tộc càng thêm vững chắc, một công đôi việc, sao hắn không làm?
Liễu Dật Vũ cũng đầy mong đợi nhìn Vân Khê chấp 乃út, chấm mực, hắn đã biết lời đồn đãi bên ngoài về Tư Đồ gia đại tiểu thư nhất định không giả, nàng nhất định có chỗ xuất sắc.
Bộ mặt Long Thiên Tuyệt căng thẳng, sít sao nhìn vẻ mặt Vân Khê, không rõ đến tột cùng nàng có chủ ý gì. Hơi nhấc chân một chút tiến lên quan sát.
Vân Khê tinh tế chấm mực, động tác thanh nhã tinh tế, trước khi đặt 乃út, nàng còn dừng lại chuẩn bị một chút, không quên ngâm một bài thơ phối hợp với bầu không khí, thật phô trương: “Giữa Tây hồ tháng sáu, phong cảnh không giống bốn mùa khác, lá sen xanh biếc vô cùng, hoa sen hồng không giống ánh mặt trời.”
“Thơ hay!” Huynh đệ Liễu Dật Phong liếc mắt nhìn nhau, thấy được trong mắt nhau vẻ thán phục, Tư Đồ gia đại tiểu thư có thể làm thơ tài tình như thế, vậy thì kỹ thuật vẽ tranh khẳng định không tầm thường. Hai người chăm chú nhìn vị trí nàng đặt 乃út, sự mong đợi trong mắt ngày càng nồng đậm.
Chân mày Long Thiên Tuyệt nhíu lại, trong lòng rối lên, rốt cuộc cô gái nhỏ này đang làm gì đó? Chẳng lẽ nàng không biết nàng làm như vậy là chữa lợn lành thành lợn què, khiến Liễu đại thiếu gia khăng khăng muốn lấy Tư Đồ gia đại tiểu thư sao?
Lúc này, Vân Khê bắt đầu hạ 乃út rồi.
Một nét ngắn ngủi, tùy hứng hiện ra.
“Đẹp!” Liễu Dật Phong lập tức kêu lên một tiếng đẹp, cũng không biết kết quả đẹp ở chỗ nào.
Khóe miệng Vân Khê run rẩy rồi, đến tột cùng Liễu đại thiếu gia này có biết thưởng thức tranh không vậy? Nàng tùy tiện vẽ một cái hắn cũng cảm thấy đẹp, làm nàng thiếu chút nữa có ảo tưởng rằng kỹ thuật vẽ tranh của nàng thực xuất sắc.
Nội tâm nàng âm thầm cười một tiếng, lại tiếp tục hạ 乃út.
“?”
“?”
“?”
Nhìn nàng vẽ tranh, trên đầu ba người vây chung quanh rối rít hiện ra vô số dấu chấm hỏi, trợn mắt há hốc mồm.
Đây là cái gì?
Chim phượng? hay là gà con?
“Được rồi!” Vân Khê ngừng 乃út, ngắm nhìn kiệt tác của mình, hài lòng cảm thán nói: “một bức hồ sen chim phượng bay thật đẹp! Tuyệt vời! Tuyệt vời!”
Khóe miệng ba người xem đồng thời run rẩy lợi hại, còn tuyệt vời, tuyệt vời? Đây rõ ràng là một bức hồ sen hỏng bét! Mệt nàng còn tự tâng bốc mình như thế!
Huynh đệ Liễu Dật Phong nhìn chằm chằm vào con gà không ra gì kia, ánh lửa trong đôi mắt từ từ toát ra, hai người bọn họ thật vất vả mới hoàn thành bức tranh phong cảnh sen mùa hạ, thế mà bị nàng làm hỏng như vậy, thật quá mức đáng giận rồi!
Ai nói danh môn khuê tú, Tư Đồ gia đại tiểu thư cầm kỳ thi họa, mọi thứ tinh thông?
Cái rắm! Tất cả đều là nói nhảm!
Long Thiên Tuyệt dùng sức nghẹn cười đến mức nội thương, thì ra chủ ý của cô gái nhỏ là thế này, cũng không nói trước với hắn, hại hắn lo lắng lâu như vậy!
“Thời gian cũng không còn sớm, nhị nương còn thay ta hẹn Dung gia tam thiếu gia, ta phải đến điểm hẹn Lưỡng hồ rồi, xin thứ cho không thể bồi tiếp được.” Vân Khê thấy đến lúc rút lui rồi, nếu không rút lui, không chừng nhị vị này sẽ nổi đóa lên, nên trước khi nhị vị này lên tiếng nàng vội vàng nói lời từ giã.
“Vậy thì thứ cho tại hạ không tiễn xa được.” Sắc mặt Liễu Dật Phong rất là khó coi, thanh âm nói ra cũng vô cùng lạnh lùng, cứng ngắc.
Sau khi đi ra khỏi Ngâm Phong lâu, Long Thiên Tuyệt và Vân Khê liếc mắt nhìn nhau, không nhịn được cười to.
“Nàng a, thật là tinh quái!” Long Thiên Tuyệt tiến lên trước, không nhịn được mà Ϧóþ nhẹ chóp mũi nàng, đáy mắt thì dịu dàng.
Vân Khê ra vẻ mất tự nhiên, ho nhẹ: “Tường trưởng lão, xin tự trọng!”
Long Thiên Tuyệt trợn mắt nhìn nàng một cái, rồi nhìn xung quanh, may mà vừa rồi đã đuổi hai nha hoàn kia đi, nếu để người ta bắt gặp hai người hành động thân mật như thế, sợ là sẽ gây ra những nghi ngờ phiền phức.
Ra ngoài Ngâm Phong lâu thì đã đến gần giờ ăn trưa, đoàn người liền tìm quán cơm tạm thời dùng bữa.
Trong lúc ăn, Vân Khê sai khiến hai nha hoàn, cố ý sai tiểu Trà giám sát nha hoàn của nhị phu nhân. Ý đồ của nhị phu nhân khi phái một nha hoàn theo đuôi nàng quá rõ ràng, nàng sợ trong quá trình xem mắt, Vân Khê sẽ giở thủ đoạn gian trá cho nên cố ý phái một nha hoàn đến giám sát nàng.
Vân Khê mới từ Ngâm Phong lâu đi ra, nha đầu này liền đến gần nàng hỏi thăm tình huống, lúc bình thường, Vân Khê đã sớm quăng cho một ánh mắt lạnh rồi, không hù dọa nàng gần ૮ɦếƭ thì cũng khiến nàng không dám nhiều lời, song bây giờ thì không được, cho nên không thể làm gì khác hơn là nói dối, ánh mắt Liễu đại thiếu gia rất cao, không chọn trúng nàng, nàng cũng rất tiếc nuối.
Nha phi! Là từ đầu, nàng không nhìn trúng Liễu đại thiếu gia kia mới đúng, nam nhân trưởng thành như huynh đệ bọn họ thật đúng là đủ kỳ lạ rồi.
Ngồi ăn cơm cùng Long Thiên Tuyệt, rốt cuộc Vân Khê không cần giữ tư thái tiểu thư khuê tú nữa, có thể buông lỏng rất nhiều.
Ăn no đầy bụng rồi, Vân Khê mở miệng nói: “tiếp theo, chúng ta còn phải đi gặp mặt Dung Thiếu Khanh ở bờ hồ, chàng nói chúng ta phải làm gì đây?”
Khi thấy tên vị thứ hai trên danh sách là Dung tam thiếu gia Dung Thiếu Khanh, trong đầu Vân Khê không khỏi xẹt qua những điều mà hắn đã nói với nàng rằng giữa Long Thiên Tuyệt và Thượng Quan Như Nhi dường như có quan hệ đặc biệt, đến nỗi hắn liều lĩnh đón Thượng Quan Như Nhi về Lăng Thiên cung, khi Thượng Quan Như Nhi mất tích lần trước, hắn cũng mang người đuổi theo, không ít lần để bảo vệ tính mạng của nàng đã khiến Lăng Thiên cung tràn ngập tai họa. Một cô gái đáng để hắn dốc toàn lực ra bảo vệ như thế, sợ là sự thực không đơn giản.
Mấy ngày nay, nàng vẫn chìm trong hạnh phúc tân hôn, cũng tạm thời quên mất chuyện này, mà Thượng Quan Như Nhi dường như cũng rất thích thanh tĩnh, trừ lúc lộ diện ở đám cưới hôm đó, thời gian còn lại nàng đều sống ở tiểu Trúc cư thanh nhã của nàng, không quan tâm đến chuyện bên ngoài.
Nếu đã gả cho hắn thì nên tín nhiệm hắn vô điều kiện, nàng lắc đầu, ném nghi ngờ trong lòng ra sau đầu, trong chuyện này có lẽ có lý do, nàng tin tưởng có một ngày hắn sẽ nói cho nàng biết sự thực.
Con mắt hẹp dài của Long Thiên Tuyệt nheo lại, suy tư một phen, nói: “Dung tam thiếu gia đối nhân xử thế công bằng chính trực, hành động quang minh lỗi lạc, chưa từng nghe thấy hắn có thói hư tật xấu gì, bình thường việc hắn yêu thích nhất là luyện đan.”
Mi tâm Vân Khê chấn động, Dung Thiếu Khanh có lẽ không hoàn mỹ như hắn nói như vậy, ít nhất tính tình hắn ta cố chấp, phán đoán lệch lạc, phỉ báng Long Thiên Tuyệt, dựa vào điểm này, nàng đã không thích hắn.
“Luyện đan?” Vân Khê khẽ nói thầm, ánh mắt đột nhiên sáng ngời, nghĩ ra biện pháp. “Đi, chúng ta đi tiệm thuốc dạo một chút.”
Long Thiên Tuyệt bắt được thần thái khác thường dưới đáy mắt nàng, lập tức hiểu rõ trong lòng, sợ là cô gái nhỏ này lại có mưu ma chước quỷ gì đây: “Được, chúng ta đi.”
Lạc Cẩm thành là một trong số nhiều thành trì tương đối phồn hoa của Ngạo Thiên quốc. Các ngành nghề phát đạt, trong thành tửu lâu, cửa hàng, cái gì cần đều có, ngay cả Tụ Bảo đường ở Lạc Cẩm thành của Mạnh gia cũng có chi nhánh, chứ nói gì đến các tiệm thuốc tầm thường.
Tiểu Trà tương đối quen thuộc với địa hình trong thành, nhờ sự hướng dẫn của nàng, đoàn người rất nhanh tìm được một tiệm thuốc.
Lúc này chính là giờ ăn trưa, khách đến tiệm mua thuốc thưa thớt, khi đám người Vân Khê tiến vào, chưởng quỹ tự mình ra tiếp đón.
“Mấy vị khách quan cần thứ gì, bổn điếm có các dược liệu và công cụ luyện đan, cái gì cần đều có, ngài nếu có nhu cầu khác, tiểu điếm có thể giúp ngài tìm nguồn hàng, nhất định khiến khách quan hài lòng.”
“Cửa hàng các ngươi phục vụ thật chu đáo.” Vân Khê vừa quan sát cách bày biện hàng hóa trong điếm, vừa thuận miệng nói.
“Đa tạ tiểu thư tán thưởng.” Chưởng quỹ tươi cười nói.
Vân Khê cười nhạt một tiếng nói: “cho ta một lò luyện đan tốt nhất của các ngươi.”
“Được, xin tiểu thư chờ một chút.”
Chưởng quỹ tạm thời lui xuống, Long Thiên Tuyệt đến sát bên cạnh nàng, có thâm ý khác hỏi: “đại tiểu thư muốn mua lò luyện đan? Sao lão phu không biết từ khi nào thì đại tiểu thư thấy có hứng thú với chuyện luyện đan?”
Vân Khê bĩu môi nói: “Ai nói lò luyện đan thì nhất định phải dùng để luyện đan?”
“Lò luyện đan không dùng để luyện đan, vậy thì có thể sử dụng để làm gì?” Đột nhiên một thanh âm nam nhân truyền vào từ ngoài cửa tiệm bán thuốc, cắt đứt cuộc đối thoại của hai người.
Vân Khê quay đầu lại nhìn, hơi sững sờ, thật đúng là khéo, người tới không phải ai khác mà chính là người hẹn nàng bên bờ hồ, Dung Thiếu Khanh! Chẳng qua là cuộc xem mắt này đúng là trùng hợp, còn chưa đến hồ, đã vô tình gặp ở tiệm bán thuốc.
Tuy nhiên lúc này chỉ có Vân Khê nhận ra Dung Thiếu Khanh mà Dung Thiếu Khanh không nhận ra được Vân Khê. Hắn đi từ ngoài vào, nghe được lời nói của Vân Khê, thì cảm thấy tò mò, liền lên tiếng chen vào.
Đến khi thấy rõ mặt Vân Khê, ánh mắt hắn sững sờ nhưng rất nhanh khôi phục vẻ trấn định, thoạt nhìn là một người bất động thanh sắc. Phía sau Dung Thiếu Khanh là một vị nữ tử, là muội muội của hắn, tứ tiểu thư Dung Tiêu Tiêu. Hai huynh muội này cũng thật thú vị, vô luận đi đến đâu cũng như hình với bóng.
Vân Khê thấy kỳ quái, chẳng lẽ đi xem mắt đầu năm nay mọi người đều thích mang theo đứa em trong nhà đi sao? Liễu Dật Phong mang theo đệ đệ Liễu Dật Vũ của hắn, mà Dung Thiếu Khanh thì mang theo muội muội của hắn Dung Tiêu Tiêu, quỷ dị, thật quỷ dị!
Lúc này, chưởng quỹ vừa vặn mang một lò luyện đan thượng hạng ra ngoài, đưa đến trước mặt Vân Khê, nói: “tiểu thư, ngài xem lò luyện đan này thế nào? Lò luyện đan này là một trấn bảo của bổn điếm, nếu tiểu thư thích thì bổn điếm nguyện ý nhượng lại cho.”
Chưởng quỹ nhìn cách ăn mặc gọn gàng sáng sủa của nàng, dáng vẻ không tầm thường thì đoán chắc là tiểu thư gia đình quyền quý. Hắn buôn bán trong thành mà có thể quen biết một hai vị thiên kim tiểu thư giàu có thì chỉ có lợi mà không có hại, cho nên cố ý lấy ra mặt hàng tốt nhất để bán.
Đầu ngón tay Vân Khê nhẹ nhàng мơи тяớи lò luyện đan, lò luyện đan này đích thực là hàng tốt, tính tích lũy là hạng nhất, rất thích hợp cho việc luyện đan, chỉ có điều..
Dung Thiếu Khanh cũng thấy lò luyện đan này, liền sáp đến xem, rất là ưa thích.
Vân Khê nhàn nhạt liếc hắn một cái, lên tiếng trước hắn một bước: “Chưởng quỹ, lò luyện đan này, bổn tiểu thư mua!”
Chưởng quỹ nghe vậy mừng rỡ, vội vàng trả lời: “Tiểu thư thật tinh mắt! Lò luyện đan này giá ba nghìn năm trăm lượng bạc. Nếu tiểu thư thích, giảm giá đi chỉ còn ba ngàn lượng.”
Ba ngàn lượng, so với một lò luyện đan tốt là không đắt!
“Tiểu Trà, giao bạc!”
Tiểu Trà tiến lên, sảng khoái giao bạc, đối với Tư Đồ gia đại tiểu thư thì mấy ngàn lượng bạc không đáng kể gì. Chẳng qua là nàng không hiểu, đại tiểu thư, không đúng hẳn là Vân tiểu thư muốn mua lò luyện đan làm cái gì.
Vân Khê liếc mắt ra hiệu cho Long Thiên Tuyệt, chỉ vào lò luyện đan, nhàn nhạt giọng nói: “Tường trưởng lão, tiếp theo chúng ta tới bên hồ dạo chơi với Dung tam thiếu gia thôi, tiện thể câu mấy con cá dưới hồ, sau đó đem nó tới nấu canh cá, nhìn chất lượng của nó thì ta thấy rất thích hợp, nấu canh cá nhất định rất ngon.”
Vân Khê mừng rỡ mỉm cười giống như là đang vô cùng mong đợi nồi canh cá kia.
Khóe miệng Long Thiên Tuyệt run rẩy, mệt nàng nghĩ ra được lý do như vậy, nếu nàng thực sự lấy lò luyện đan để nấu cá, như vậy thì coi như là hoàn toàn phá hủy lò luyện đan này rồi. Nhưng mà đây là kế sách nàng đối phó với Dung Thiếu Khanh, hắn tất nhiên là phối hợp. Hắn lạnh lùng, nghiêm túc, một tay nâng lò luyện đan lên mà không phải gắng sức.
Hai huynh muội Dung Thiếu Khanh nghe lời giải thích của nàng, liền hiểu được lý do vì sao nàng vừa nói lò luyện đan không nhất định dùng để luyện đan, lập tức đổ mồ hôi lạnh, trên đời này lại có người vàng thau lẫn lộn, lãng phí lò luyện đan như thế, hai huynh muội rất là im lặng. Hơn nữa nghe nàng nói nàng chính là người hôm nay cùng hắn ước hẹn, Tư Đồ đại tiểu thư, Dung Thiếu Khanh càng thêm chùn bước rồi, hắn làm sao có thể ngưỡng mộ một cô gái như vậy được? Nếu sau này hắn thực sự cưới nàng thì phải chắc chắn không cho phép nàng lấy lò luyện đan yêu quý của hắn mang đi nấu ăn.
“Tam ca, chẳng lẽ nàng chính là..” Dung Tiêu Tiêu cũng nghĩ ra Vân Khê chính là Tư Đồ gia đại tiểu thư, tâm tư nàng tương đối đơn thuần, nghĩ ra điều gì liền bật thốt lên.
“Tứ muội, đột nhiên ta nhớ ra ta còn có việc, chúng ta nhanh đi thôi.” Dung Thiếu Khanh cắt đứt giữa chừng câu nói của nàng, dù sao hắn đã quyết định không gặp gỡ Tư Đồ gia đại tiểu thư nữa, thay vì gặp nhau cho thêm lúng túng, chi bằng giả bộ như người xa lạ, coi như chưa từng gặp mặt.
“Chuyện gì?” Dung Tiêu Tiêu không khỏi nghi hoặc, nàng chưa hỏi ra rõ ràng đã bị Dung Thiếu Khanh kéo ra khỏi tiệm bán thuốc.
Vân Khê đưa mắt nhìn thân ảnh hai huynh muội biến mất ở cửa tiệm thuốc, nàng nhợt nhạt cong môi, lộ ra một nụ cười như ý, cũng tốt, dễ dàng đuổi được người thứ hai như vậy, đỡ tốn công nàng.
Nàng quay đầu, nhìn Long Thiên Tuyệt một cái, con ngươi màu đen trong phút chốc hiện lên vẻ giảo hoạt: “Ta đột nhiên nghĩ ra, buổi hẹn bên hồ hôm nay bị hủy, như vậy cái lò luyện đan này cũng không dùng được rồi.”
“Chưởng quỹ, ngại quá, ta muốn trả lại lò luyện đan.” Vẻ mặt nàng nghiêm túc nói với chưởng quỹ.
Chưởng quỹ nhất thời trợn tròn mắt, cô nãi nãi, ngươi đang đùa bỡn ta a? Vừa mới mua xong, bây giờ ngươi lại trả? Hơn nữa nghe lời của nàng, nàng mua lò luyện đan như không phải để luyện đan mà là để nấu canh cá ở bên hồ. Đây rốt cuộc là tiểu thư nhà ai, suy nghĩ này khác người thường quá rồi? Lấy ba ngàn lượng mua lò luyện đan để nấu canh cá ăn?
Ông trời của ta!
Được rồi, được rồi, lấy lại lò luyện đan cũng tốt, rơi vào tay nàng quả thực lãng phí.
“Không sao, nếu tiểu thư không thích thì lấy lại số bạc đó.”
Bớt một cuộc ước hẹn, Vân Khê lại nhàn nhã, chỉ còn cuộc hẹn buổi tối với Mạnh gia tân chủ nhân Mạnh Hạ Thu. Lại nói, ngày xưa nàng và Mạnh Hạ Thu thiếu gia có thể nói là bạn bè cũ. Ngày đó, ở Tụ Bảo Đường của Nam Hi quốc, nàng chẳng những lừa bạc của người ta, Gi*t cha người ta, làm nổ Tụ Bảo Đường của người ta, tiện thể nổ ૮ɦếƭ đệ đệ của hắn, giao tình này không thể nói là không sâu a.”
Thừa dịp còn sớm mới đến lúc hẹn buổi tối, sau khi thương lượng, Vân Khê và Long Thiên Tuyệt quyết định đến Tụ Bảo Đường đi dạo một chút, vơ vét một ít bảo vật cũng tốt.
Tụ Bảo Đường của Lạc Cẩm thành tọa lạc ở một dải đất phồn hoa, nhỏ hơn Tụ Bảo Đường của thủ đô Nam Hi quốc rất nhiều, các vật trưng bày cho buổi đấu giá cũng tương đối bình thường, có thể thấy tình trạng của Mạnh gia đã kém hơn trước rất nhiều.
Ngẫu nhiên xuất một bảo vật như Ngọc Thiềm là cực kỳ kiếm thấy. Gần đây nhất là Ngọc Thiềm do Tường trưởng lão mua được, đáng tiếc cuối cùng lại rơi vào tay Vân Tiểu Mặc, cũng nhờ có sự trợ giúp của Ngọc Thiềm, Huyền giai của Vân Tiểu Mặc mới có thể nhảy cóc, tấn thăng tới Tử Huyền chi cảnh.
Khi Long Thiên Tuyệt giả trang thành Tường trưởng lão xuất hiện ở nội đường Tụ Bảo Đường, các đệ tử Tụ Bảo Đường nhanh chóng nhận ra hắn, rối rít, nhiệt tình tiếp đãi bởi bọn họ biết Tường trưởng lão ra tay hào phóng, chắc chắn sẽ tiêu phí ở Tụ Bảo Đường rất nhiều, đó chính là cha mẹ, cơm áo của bọn họ, không thể chậm trễ.
Vì để tránh khỏi quá nhiều người vây quanh, Vân Khê và Long Thiên Tuyệt quyết định bao một gian phòng, trừ đi không ít phiền toái. Đáng tiếc, phiền toái muốn tới là tới, chặn cũng không được.
Hôm nay Mạnh Hạ Thu được mời đến Lạc Cẩm thành, chưa tới thời gian ước định, hắn liền đến thị sát Tụ Bảo Đường một phen. Đang xem xét sổ sách ở thư phòng, chợt nghe thủ hạ tới báo, Thượng Quanh gia Tường trưởng lão tới Tụ Bảo Đường, do thân phận của Tường trưởng lão nên Mạnh Hạ Thu không dám chậm trễ, quyết định tự mình tiếp đón.
Tới gần gian phòng của Vân Khê, từ xa xa, Mạnh Hạ Thu thấy được một thân ảnh mỹ lệ, ưu nhã, nàng ở bên cửa sổ tùy ý vén lên tóc mai trên trán, mặt mày di chuyển, vô số ánh sáng hội tụ trên gương mặt xinh đẹp của nàng, đẹp như tiên nữ.
Hắn dừng chân lại, ánh mắt không khỏi bị hấp dẫn bởi thân ảnh tiên nữ này, nàng thoạt nhìn rất quen. Ánh mắt hắn chợt sáng lên, đột nhiên nhớ tới nàng là ai.
Hắn không quên, ngày đó ở biên giới Nam Hi quốc và Ngạo Thiên quốc, hắn tình cờ đi ngang qua nhưng bị kẹt vào trận giao chiến hỗn loạn của hai quân.
Đang trong thời khắc hai quân giao chiến hết sức gay cấn, một hồng y nữ tử không biết từ chỗ nào xông ra, điệu múa của nàng khuynh thành, mị hoặc chúng sinh, khiến toàn bộ binh sĩ ngừng lại, si ngốc nhìn kỹ thuật nhảy múa đến ngẩn người, quên mất mình đang ở chỗ nào, hắn cũng vậy.
Sau khi biết nàng là Tư Đồ gia đại tiểu thư, tâm hắn luôn hướng về nàng, đáng tiếc địa vị Mạnh gia thấp kém, Tư Đồ gia căn bản không nhìn trúng hắn, cho nên hắn chỉ có thể tạm thời bỏ qua sự si mê này. Hiện nay thì khác, hắn đã trở thành Mạnh gia gia chủ, nắm quyền to lớn mà Tư Đồ Mẫn Mẫn thì sao, nghe nói nàng bị gia tộc Hách Liên hối hôn, mặc dù không biết lý do nhưng không được chào đón ở Tư Đồ gia.
Từ sáng sớm nhận được thư mời của nhị phu nhân Tư Đồ gia, đề cập đến hôn sự với Tư Đồ đại tiểu thư, tâm đã mất đi của hắn lại lần nữa bùng cháy, hắn biết cơ hội tới rồi. Hắn tự nói với mình, lần này phải đem toàn lực đoạt được nàng, cô gái tốt đẹp như vậy là khao khát của hắn, cho nên hắn nhất định phải có được nàng!
Nhìn bóng hình xinh đẹp trước mắt, tâm tình hắn không khỏi trở nên căng thẳng.
“Gia chủ?” Đệ tử bên cạnh thấy hắn đột nhiên dừng lại, chậm chạp nghỉ chân, không khỏi gọi hắn một tiếng.
“Ừ” Mạnh Hạ Thu đột nhiên thức tỉnh, mắt lạnh khẽ nheo lại, suy nghĩ bị quấy rầy khiến sắc mặt hắn không vui vẻ gì.
Đệ tử quan sát thần sắc của hắn, đánh bạo hỏi: “Gia chủ, có đến đó chào hỏi nữa không?”
“Đi, sao lại không đi?” Mạnh Hạ Thu hừ lạnh một tiếng, phất tay áo bước đến đó.
Trong phòng, Vân Khê đứng trước bệ cửa sổ, tùy ý liếc chung quanh đại đường, đột nhiên ghé mắt thấy thân ảnh quen thuộc của Mạnh Hạ Thu, nội tâm khẽ động, quay đầu nói với Long Thiên Tuyệt: “Tường trưởng lão, thật trùng hợp, Mạnh gia gia chủ đang ở nội đường Tụ Bảo Đường.”
Nàng thấy rõ thân ảnh Mạnh Hạ Thu đang đi về phía này, xem ra là lai giả bất thiện.
“Hắn tới, làm sao bây giờ?” Nàng đè âm thanh xuống thấp, muốn nghe ý kiến của Long Thiên Tuyệt.
Long Thiên Tuyệt híp mắt lại, nói: “Hắn tới vì Tường trưởng lão, đừng lo lắng! Nếu thật sự không được thì nàng cứ nói thật với hắn tất cả.” Hắn nói một chút liền ngừng lại, Vân Khê cũng đã hiểu rõ.
Không lâu sau, thân ảnh Mạnh Hạ Thu liền xuất hiện ở cửa gian phòng, cửa mở nên hắn cũng không cần gõ cửa liền tươi cười, cất bước đi vào, khuôn mặt tràn đầy sự vui vẻ.
“Hai vị khách quý tới nhà, Mạnh mỗ không thể tự mình chào đón, thật là thất lễ.” Mắt hắn thờ ơ quét qua Long Thiên Tuyệt rồi vụt sáng dừng ở trên người Vân Khê, ánh mắt sáng ngời không tiếng động truyền tới đủ loại tin tức.
Vân Khê bị hắn nhìn chòng chọc có chút mờ mịt, chẳng lẽ hắn nhận ra thân phận của nàng? Không thể nào, ngay cả phụ thân và nhị nương của Tư Đồ Mẫn Mẫn cũng không nhận ra nàng là giả, một người ngoài như Mạnh Hạ Thu làm sao có thể biết được thân phận của nàng?
Mạnh Hạ Thu nhìn nàng, đột nhiên lên tiếng: “Tư Đồ tiểu thư, tại hạ là gia chủ Mạnh gia, Mạnh Hạ Thu, là chủ nhân Tụ Bảo Đường này. Hôm nay gặp được Tư Đồ tiểu thư, thật đúng là phúc ba đời của tại hạ.
Vân Khê sững sờ, thì ra là hắn nhận ra Tư Đồ Mẫn Mẫn, nghe giọng điệu của hắn hẳn là hắn biết Tư Đồ Mẫn Mẫn mà Tư Đồ Mẫn Mẫn không biết hắn sao?
Nghĩ đến đó, nàng nhợt nhạt cười nói: “Nguyên lai là Mạnh gia chủ, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.”
Mạnh Hạ Thu nghe nàng nói như thế, trong lòng mừng rỡ: “vốn là tối nay ước hẹn cùng tiểu thư, không nghĩ đến sẽ gặp ở đây, Mạnh mỗ cảm thấy thật vinh hạnh.”
Ở bên cạnh, Long Thiên Tuyệt nhìn chằm chằm Mạnh Hạ Thu, mắt lạnh híp lại, làm sao hắn lại cảm thấy khó chịu. Đều là nam nhân, hắn hiểu được hàm nghĩa của ánh mắt nóng bỏng này, có nam nhân dùng ánh mắt như vậy nhìn phu nhân của hắn, trong lòng hắn không khó chịu mới là lạ.
Hắn ho nhẹ, ngắt lời của Mạnh Hạ Thu nói: “Mạnh gia chủ, nếu thời gian ước hẹn chưa tới, vậy xin gia chủ trở về, chờ đến thời gian hẹn, gặp nhau lần nữa cũng không muộn.”
Khuôn mặt tràn đầy tươi cười của Mạnh Hạ Thu đột nhiên chững lại, thần sắc hắn nghiêm túc nói: “Tuy là như thế, nhưng nơi này là chỗ của tại hạ, Tư Đồ tiểu thư và trưởng lão đã tới nơi này thì Mạnh mỗ tự nhiên tận tình làm chủ.”
Long Thiên Tuyệt hừ lạnh một tiếng, ngữ khí không tốt nói: “Mạnh gia chủ cho là Tư Đồ gia chúng ta không có bạc tới bán đấu giá vật phẩm ở đây sao?”
“Đương nhiên không phải ý này” Mạnh Hạ Thu khẽ vắt đôi lông mày, không hiểu tại sao Tường tưởng lão vì sao lại bài xích hắn như thế, nếu hắn không can thiệp vào, thì làm sao hắn có cơ hội ở cùng với Tư Đồ đại tiểu thư?
Hắn còn muốn giải thích thì lúc này Vân Khê mở miệng: “đa tạ ý tốt của Mạnh gia chủ! Lần này chúng ta tới Tụ Bảo Đường là để thưởng thức bảo vật, không thể làm phiền Mạnh gia chủ phải tự mình hỗ trợ được, Mạnh gia chủ là quý nhân còn có nhiều chuyện bận bịu cần xử lý, chúng ta sao không tuân theo ước hẹn ban đầu, đến thời gian gặp lại cũng không muộn.”
Thanh âm của nàng nhẹ nhàng, ôn nhu khiến Mạnh Hạ Thu nghe được mà tê dại cả lỗ tai, thấy nàng kiên quyết hắn tiếp tục cũng không ổn. Nghĩ thầm cứ xem nàng muốn đấu giá vật phẩm nào, hắn sẽ sai thuộc hạ để lại cho nàng mua vật đó, vì có được nụ cười mỹ nhân thì dù tổn thất bao nhiêu cũng đáng giá.
Sau khi nghĩ thông suốt, Mạnh Hạ Thu liền cáo từ nói: “vậy nhị vị tiếp tục thưởng thức bảo vật, hi vọng khiến hai vị thoải mái, Mạnh mỗ xin cáo lui trước.”
“Tạm biệt Mạnh gia chủ.” Vân Khê nhẹ nhàng hạ thấp người tiễn hắn, nhưng trong lòng thì thầm mắng chửi, thiên kim thục nữ thật đúng là phiền toán!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc