Giữa trưa, mặt trời tương đối ôn hòa, không khí trong phòng ngủ cũng mang theo một phần ấm áp.
Vân Khê ngồi bên giường, cúi đầu nhìn dung nhan yên ổn xinh đẹp của Đoan Mộc Tĩnh đang ngủ, cẩn thận dịch chăn cho cô bé.
Ngay từ khi tuổi còn nhỏ đã bị đuổi Gi*t, tai họa không ngừng, hiện tại lại phải chịu ác mộng hàng đêm, Vân Khê đối với cô bé càng tràn đầy thương tiếc.
Thở dài, bỗng một cỗ hơi thở quen thuộc từ phía sau tiến tới gần, bên hông liền nhiều thêm một đôi tay. Nhiệt lực mười phần, cũng như không hề báo trước, nụ hôn như mưa rơi trên hai má cùng vành tai nàng, mang theo mấy phần vội vàng, mấy phần bá đạo.
“Chàng làm sao vậy?” Ánh mắt Vân Khê từ từ nổi lên sương mù thật dày, thanh âm trầm thấp hổn hển, muốn quay đầu nhìn lại.
Khuôn mặt tuấn mỹ phóng đại trước mặt, hắn lại cúi đầu bắt được môi nàng, triền miên hôn xuống.
“Không có gì —— Chỉ thấy nhớ nàng mà thôi.” Thanh âm của hắn đứt quãng, đầu lưỡi nóng bỏng khuấy đảo miệng nàng. Trong hương vị ngọt ngào nhấc lên một tầng rung động.
“Khê Nhi, nàng là của ta nha.” Hắn dán tại bên tai nàng thở gấp, thì thầm tuyên ngôn bá đạo, một tay tự do leo lên trước иgự¢ nàng dùng sức nhéo.
“A! Đừng như vậy! Tiểu Tĩnh vẫn còn đang ở đây.” Hai gò má Vân Khê nhất thời nhiễm một mảng hồng rực, cảm giác được hắn hôm nay có chút quái dị, tự dưng động dục như vậy, chẳng lẽ lại bị cái gì kích thích a?
Hắn không tiếng động thở dài, hai tay rốt cục an phận mà trở lại bên hông nàng, đầu dúi vào cổ nàng, nói: “Lâu rồi chưa đi chơi với nàng, chúng ta cùng đi dạo khắp mọi nơi được không?”
Vân Khê bộ dạng phục tùng, liếc nhìn vẻ mặt hắn, mấy phần u buồn, mấy phần quấn quýt si mê. Nàng nâng tay vuốt ve tóc mai trên trán hắn, gật đầu đáp ứng: “Ừ.”
Mùa xuân cuối cùng cũng lặng lẽ tới, trong rừng, xuân ý lại vẫn dạt dào như cũ.
Tới Lăng Thiên Cung nhiều ngày như vậy, Vân Khê vẫn chưa kịp đi dạo trọn vẹn Lăng Thiên Cung một lần, hôm nay khó được khi Long Thiên Tuyệt tương bồi, nàng như chim nhỏ nép vào người, lôi kéo cánh tay hắn vừa đi vừa chơi, tâm tình có chút vô cùng vui sướng.
Long Thiên Tuyệt thỉnh thoảng cúi đầu nhìn nàng, nụ cười ôn hòa bên mép chưa bao giờ biến mất.
Hắn bỗng nhiên dừng bước: “Có mệt không? Ta ôm nàng đi!”
“Ta không mệt.” Vân Khê cười nhẹ, nàng còn chưa yếu đuối đến trình độ cần người ta ôm đi. Thân thể lại đột nhiên chợt nhẹ, cái tay lớn xuất hiện giữ ở ௱ôЛƓ nàng, Vân Khê cả kinh hô một tiếng.
“Nhưng ta muốn ôm.” Long Thiên Tuyệt tuyệt mỹ cười một tiếng, mang theo vài phần khí thế bá đạo, cứ như vậy ôm nàng, thoải mái mà tiếp tục đi về phía trước.
Vân Khê bất đắc dĩ mỉm cười, tư thế này không khỏi có chút ái muội, ban ngày ban mặt cho dù ở trong rừng, nàng cũng không khỏi có chút ngượng ngùng, song đáy lòng lại mơ hồ nổi lên vài tia ngọt ngào, nên không mở miệng cự tuyệt.
Hai tay ôm lấy cổ, nàng chủ động hôn lên gò má hắn, dùng phương thức ngọt ngào nhất đáp lại.
Sau đó, nàng tinh tường thấy được hai mắt hắn sáng tỏ như huyền nguyệt khẽ cong lên, hai gò má cũng xuất hiện một mảng hồng hồng. Giờ phút này, hắn giống như một đứa nhỏ nếm trải mùi vị yêu đương lần đầu, trong lòng khe khẽ rung động.
“Không cho phép trêu chọc, nếu còn trêu chọc nữa, đừng trách Bổn Tôn tại chỗ dùng hình!” Hắn dùng giọng nói bá đạo mà che dấu nội tâm loạn nháo.
“Chàng dám?” Vân Khê theo dõi thần sắc hắn biến đổi, liền nở nụ cười xán lạn như ngọc.
“Thử xem ta có dám hay không?!” Hắn trừng mắt, đi mau mấy bước đến trước một vùng hoa dại, đột nhiên mang nàng hướng phía trước bỏ xuống.
Cái người điên này! Hắn muốn làm gì nha?
Trong nháy mắt sắp rơi xuống đất, hắn tung mình nằm dưới thân thể của nàng, cười đến có chút đắc ý.
Còn chưa chờ nàng kịp phản ứng, hắn lại lật thân đem nàng đặt phía dưới, lần này, cười đến càng thêm tùy ý.
Hoa ngập tràn khắp thiên không, phiêu đãng cùng tiếng cười hăng hái của hắn.
Quả nhiên là người điên!
Vân Khê đấm nhẹ Ⱡồ₦g иgự¢ hắn, kiều môi khẽ cười.
Hương hoa dại thấm vào khứu giác, mang theo vài phần dã tính.
Giữa bụi hoa, dã tính càng nồng, mùi vị hoan ái cũng lén lút tràn ngập.
Mang theo mười phần nhiệt lực lần nữa xâm nhập nàng, Long Thiên Tuyệt hôm nay đặc biệt cuồng dã bá đạo cùng tham muốn giữ lấy.
Hắn phát ra than nhẹ vừa lòng từ trong họng, nâng tay cởi vạt áo nàng, từng tấc từng tấc thoát đi toàn bộ trang phục trên người nàng......
Giữa rừng, trong gió còn thoáng hơi lạnh, Vân Khê bị hắn hôn đến đầu óc choáng váng, vừa cảm thấy lạnh lẽo mới hoàn hồn, phát hiện cả người đã trống trơn nằm đó.
Người này ——
Không biết có phải bởi vì ở nơi hoang sơn dã ngoại hay không, cái loại khả năng bị người ta nhìn trộm quả thật vô cùng khẩn trương cùng kích thích, hắn từng đợt xâm nhập vào thân thể cùng tâm can khiến nàng cảm nhận một loại phấn khởi chưa bao giờ có.
Xong đời, nàng nhất định là bị hắn làm hư!
“Thật đẹp! Khê Nhi, nàng là của ta, ai cũng không thể đem nàng từ bên cạnh ta ςướק đi!”
(TND: Óa, vẫn dấm chua sao *=)))*)Ánh mắt hắn cực nóng cực bá đạo, tràn đầy tham vọng giữ lấy, làm cho đáy lòng nàng khẽ buông lỏng, sau đó thân thể mềm mại thoáng cái đã bị hắn đốt lên Dụς ∀ọηg.
Hắn hết sức ôn nhu, hết sức trêu chọc, mỗi một chỗ chạm tới đều kích thích Vân Khê thật sâu. Nàng khẽ nâng thân, cảm giác được đau đớn cùng khoái cảm quấn quýt ở bụng dưới, tựa như một ngọn lửa vĩnh viễn không thỏa mãn, không ngừng va chạm, không ngừng thiêu đốt. Nàng muốn thét chói tai, muốn gào thét.
Song hắn lại chậm chạp không dùng phần nóng rực của hắn tới bổ khuyết trống rỗng trong nàng.
Hắn bỗng nhiên dừng hết thảy động tác.
Vân Khê hé mở đôi mắt mù sương, chỉ thấy hắn lẳng lặng ngồi ở một bên mà cúi đầu nhìn nàng. Người kia áo mũ chỉnh tề, không chút rối loạn. Mà nàng, bị hắn lột một chút cũng không sót. Nội tâm ảo não, chán nản mình bị dụ hoặc, chán nản tiếu ý bên môi hắn, ý cười đầy tà khí mà phá lệ mị hoặc cùng hấp dẫn.
Hắn cố ý! Nàng vạn phần khẳng định.
Hắn nâng tay ngọc thon thon của nàng lên, nhẹ nhàng ngửi, thanh âm khàn khàn nói: “Khê Nhi, nàng bây giờ hẳn là biết đau đớn ta phải chịu mỗi đêm khát vọng nàng rồi đúng không? Thật sự quá độc ác, khiến hàng đêm đều bị ђàภђ ђạ”
Cho nên, hắn là đang trả thù nàng?
Vân Khê giơ lên một cước, liền bất nhã đạp tới trên người hắn.
Hắn tùy ý bắt lại bắp đùi trắng nõn kia, nụ cười giảo hoạt bên môi càng khoa trương, khẽ hạ mi mắt đầy thâm ý.
Vân Khê nhìn chằm chằm hắn, mi tâm đột nhiên nhảy dựng, theo tầm mắt của hắn trông qua, nàng không nhịn được hét ầm lên. Một chân bị hắn giữ, đại khái góc độ hai chân hợp lại, từ chỗ hắn, trên cao nhìn xuống, vừa chuẩn đem phong cảnh giữa hai chân nhìn toàn bộ không sót gì.
Cái đồ lưu manh này!
Một chân khác liền ngoan độc đạp tới.
Không ngoài ý niệm, lần nữa lại rơi vào trong tay cái tên lưu manh áo mũ chỉnh tề kia.
“Ha ha ha! Thật đáng yêu nha!” Hắn đắc ý cười to, vui vẻ cởi mở êm tai, tựa như một trận thanh phong gào thét đi qua.
Vân Khê gắt gao nhìn chằm chằm kẻ lưu manh nào đó, rồi lập tức ghi một khoản hận trong lòng. Hừ hừ, ngươi cứ đắc ý đi, sớm muộn gì ta cũng đòi lại, nhất định gấp mười lần như thế! Để cho ngươi hàng đêm gối đầu một mình khó ngủ, gào khóc kêu gọi đi!
Long Thiên Tuyệt tựa như nhìn thấu tiếng lòng nàng, tiếng cười côi cút lập tức dừng lại, khẩn trương đặt một đôi bắp đùi vừa trắng vừa mềm xuống, dâng tới một khuôn mặt tươi cười nói: “Khê Nhi, ta sai lầm rồi! Ta sám hối! Ta không mang thù, được không?”
“Đã muộn!” Liếc mắt phía trước một cái, Vân Khê phiết môi, không hề phản ứng với hắn nữa.
“Khê Nhi..... ” Hắn học bộ dáng Tiểu Mặc vô hại nháy mắt mấy cái, lại bắt đầu chính sách buồn khổ, hai tay vẫn không quên trượt lên bắp đùi của nàng, không nhịn được bắt đầu làm chuyện xấu.
“A... Ngươi, tránh ra!” Vân Khê kẹp chặt hai chân, giãy dụa vòng eo, nghĩ một đằng nói một nẻo, thân thể trắng nõn không tỳ vết nổi lên một tầng màu hồng, mị nhãn như tơ. Thấy vậy, Ⱡồ₦g иgự¢ Long Thiên Tuyệt một trận vọng động, cường thế tách hai chân nàng ra, lấy lưỡi chui vào xâm chiếm ngọt ngào của nàng.
(TT: ặc hot kinh quá, ta phải để cảnh báo)Gió không biết từ đâu đột nhiên nổi lên, thổi tung hoa dại đầy đất tạo ra một trận rối loạn.
Gió, thổi cuồng dã.
Hơi thở, cũng càng thêm cuồng dã.
Cách đó không xa, có hai cô gái mang theo lẵng hoa từ từ mà đến.
Cầm đầu là hoàng y nữ tử rất xinh đẹp, nhìn một cái liền hấp dẫn lực chú ý người ta.
Đằm thắm nhã nhặn như U Lan, thánh khiết thanh nhã như hoa sen, cái loại khí chất bẩm sinh này tự nhiên lộ ra, làm người ta than thở. Vẻ đẹp của nàng ta uyển chuyển động lòng người, không giống với Vân Khê lãnh ngạo cùng anh khí bức người, giơ tay nhấc chân đều hiển lộ rõ ràng phong phạm đại gia khuê tú êm dịu. Nàng ta mang giỏ trúc, nhấc chân nhẹ bước vào biển hoa dại, sóng mắt lưu chuyển, thỉnh thoảng khom lưng, tỉ mỉ hái hoa.
Đi theo phía sau nàng là một cô gái khác, y phục thị nữ, rõ ràng chính là thị nữ ban đầu bên người Dương bà bà, Tiểu Lạc.
Tiểu Lạc vừa hái hoa, vừa đánh giá hoàng y nữ tử, con ngươi càng không ngừng chuyển động. Bàn về ngoại hình cùng dung mạo, Thượng Quan cô nương tuyệt đối không thua Tân phu nhân, nam nhân đều ham sắc, nếu để Thượng Quan cô nương thường xuyên xuất hiện ở trước mắt tôn chủ, nàng cũng không tin trong mắt tôn chủ chỉ có Tân phu nhân.
Một khi Thượng Quan cô nương làm tới tôn chủ phu nhân, như vậy nàng liền có cơ hội đến gần tôn chủ.
(TND: Ầy, mãnh liệt khinh bỉ nữ xứng xấu xí)Vẻ quỷ dị quét qua đáy mắt nàng ta.
“Tiểu thư, ngài chậm thôi!” Tiểu Lạc đi mau mấy bước đuổi theo Thượng Quan Như Nhi.
Hai nàng lúc dừng lúc đi, thêm một đoạn khoảng cách thì chợt nghe được phía trước truyền ra tiếng cười lớn, chính là tiếng cười đắc ý thỏa mãn của Long Thiên Tuyệt vì thực hiện được gian kế.
Thượng Quan Như Nhi khẽ nhíu mắt đẹp, nghi ngờ nói: “Thanh âm này nghe giống như là Long đại ca. »
Tiểu Lạc tâm thần vừa động, thúc giục nàng nói: “Tiểu thư, chúng ta đi qua xem một chút.”
Thượng Quan Như Nhi do dự, nghĩ tới cũng đã lâu rồi không gặp Long đại ca, đi xem một chút cũng được.
Hai người cùng nhau tiếp tục đi về phía trước.
“A, Thiên Tuyệt, mau dừng lại...”
Thanh âm mập mờ không ngừng từ trong bụi hoa truyền ra, khiến cho hai người đang tiến tới vội dừng lại cước bộ, gò má nổi lên một rặng mây đỏ.
Cách hoa cành cỏ dại lộn xộn, mặc dù nhìn không rõ lắm, mơ hồ vẫn có thể thấy một chút phong cảnh, song càng như vậy, càng khiến hai cô nương chưa trải sự đời nóng rang cả người, quay đầu chạy trốn.
“A!” Thượng Quan Như Nhi bối rối, không cẩn thận dẫm lên làn váy của mình, ngã xuống đất.
Một tiếng thét này cũng quấy nhiễu đến Vân Khê cùng Long Thiên Tuyệt đang lâm vào tình mê.
Bởi vì quá mức chuyên chú, hai người cũng không nhận biết có người tới gần, bây giờ nghe đến tiếng vang, Vân Khê khẩn trương đánh nhẹ lên vai Long Thiên Tuyệt: “Đừng đùa nghịch nữa, có người tới.”
Trên mặt Long Thiên Tuyệt không có nửa phần khẩn trương, có cũng chỉ là đen trầm, ý vị mất hứng. Hắn không nhanh không chậm nhặt lên xiêm y tán loạn trên mặt đất, tỉ mỉ thay Vân Khê mặc chỉnh tề, mà chính hắn từ đầu đến cuối vẫn là áo mũ chỉnh tề.
Vân Khê vừa vuốt vuốt lại mái tóc hơi có vẻ hổn độn, vừa nhếch môi, ngoan độc trừng hắn!
Bên kia, Tiểu Lạc đỡ Thượng Quan Như Nhi dậy, Thượng Quan Như Nhi tự nhiên cũng nghe được cái tên trong miệng Vân Khê thốt ra, biết là Long đại ca ở chỗ này. Không cẩn thận phá vỡ chuyện tốt của Long đại ca, trong bụng nàng bối rối, có chút không biết làm sao.
“Chúng ta đi nhanh đi.”
Tiểu Lạc gắt gao nhăn nhó, không chịu rời khỏi đó. Vừa nghe đến thanh âm nàng kia ngâm một tiếng đã biết là tôn chủ đang sủng ái Tân phu nhân. Tân phu nhân thật sự dâm đãng hạ tiện, dưới ban ngày ban mặt mà câu dẫn tôn chủ, cùng tôn chủ hoan ái trên mặt đất như vậy. Ghen tỵ tùy ý lan tràn, nàng ta ngoan độc cắn môi, hai mắt đỏ ngầu.
“Tiểu Lạc, chúng ta đi mau, đừng quấy rầy đến Long đại ca.” Thượng Quan Như Nhi giật giật nàng.
Tiểu Lạc lạnh lùng trừng mắt liếc Thượng Quan Như Nhi trước mặt, hận cô ta không tranh giành, hận cô ta đạm bạc, ánh mắt nàng ta lướt đến gốc cây phía dưới, làm bộ ngã nhào trên đất, ngăn trở Thượng Quan Như Nhi thoát đi.
Thượng Quan Như Nhi vội vàng tiến lên định đỡ, sau một hồi ђàภђ ђạ trên đất
*=)))*, Long Thiên Tuyệt cùng Vân Khê hai người đã thu thập xong, từ giữa bụi hoa đứng lên, quay đầu nhìn sang.
Thượng Quan Như Nhi ngẩng đầu đối mặt cùng hai người Long Thiên Tuyệt, sóng mắt khẽ lưu chuyển, khóe miệng duyên dáng hé mở, trên mặt mang theo vài phần ửng đỏ, ôn nhu gọi: “Long đại ca.”
Một tiếng gọi này, mỵ nhuyễn đến tận xương, lại không làn người ta có nửa phần chán ghét, ngay cả Vân Khê cũng cảm thấy quý mến.
Cô gái này, uyển chuyển động lòng người, thanh nhã như phù dung, thanh âm ôn nhu, quả nhiên là tư thế khuynh thành khiến người ta không khỏi tán dương.
Long Thiên Tuyệt nắm tay Vân Khê, hướng Thượng Quan Như Nhi cất bước đi tới, trên dung nhan tuấn nhã nổi lên nụ cười nhạt, giọng nói ôn hòa: “Như Nhi, đã lâu không thấy, muội vẫn khỏe chứ?”
Hắn nhìn Thượng Quan Như Nhi, trong mắt mang ý cười ôn nhuận, không trộn lẫn bất kì sắc thái cảm tình gì khác.
Thượng Quan Như Nhi khẽ khom người, trả lời: “Đa tạ Long đại ca nhớ đến, Như Nhi hết thảy mạnh khỏe.”
Mắt nàng khẽ đảo, tầm mắt từ từ rơi vào trên người Vân Khê, hơi ngượng ngập nói: “Vị này là?”
Vân Khê đang tỉ mỉ quan sát nàng, ánh mắt trực tiếp thản nhiên không chút kiêng kỵ, cũng khó trách Thượng Quan Như Nhi ngượng ngùng. Vân Khê cũng không có nhận ra ôn nhu đáy mắt cùng nụ cười của Long Thiên Tuyệt, trong lòng nghi ngờ nặng nề, nữ nhân này rốt cuộc là người nào, có thể khiến cho Long Thiên Tuyệt đặc biệt đối đãi như thế chứ?
Nàng còn chưa thấy hắn cười đến ôn nhuận như thế với bất kì nữ nhân nào trừ nàng, đến tột cùng là thân phận của đối phương đặc thù, hay bởi vì tuyệt sắc mỹ nhân mới bộc lộ tiếu ý ôn nhuận kia?
Ánh mắt lướt qua Thượng Quan Như Nhi, rơi vào trên người Tiểu Lạc, nàng còn đang tự hỏi sao mấy ngày nay không nhìn thấy nha đầu này, thì ra đã có chủ nhân mới.
Nhớ tới ngày đó Dương bà bà gặp chuyện không may chính là Tiểu Lạc báo tin, trong nội tâm nàng vẫn tồn tại hoài nghi, kế sách của Lãnh Mi Nhi, đến tột cùng Tiểu Lạc là cố ý hay chỉ là không biết chuyện.
Tiểu Lạc chống lại ánh mắt lợi hại của Vân Khê quét tới, vội vàng bối rối cúi đầu, không dám cùng nàng nhìn thẳng.
Long Thiên Tuyệt giơ tay lên, giúp Vân Khê sửa sang mái tóc còn vương cánh hoa, cười nói ôn nhu: “Nàng là Vân Khê, phu nhân của ta. Khê Nhi, đây là Thượng Quan Như Nhi, Đại tiểu thư Thượng Quan gia.”
Thượng Quan Như Nhi?!
Vân Khê nghe đến tên này, trong lòng đột nhiên nhảy lên.
Lời nói của Dung Thiểu Khanh ngày đó bỗng dưng xẹt qua trong đầu nàng, nhất thời giật mình, lâm vào trầm tư.
“Thượng Quan gia tộc đúng là đã làm duy nhất một chuyện thật có lỗi với hắn, cũng là bởi vì bọn họ không muốn đem con gái của mình gả cho hắn, cho nên hắn liền tự mình tới cửa ςướק đoạt dân nữ, sau đó chuyện bại lộ, liền cổ động tru diệt Thượng Quan gia, đến già trẻ lớn bé, phụ nữ trẻ em cũng không bỏ qua.”
ςướק đoạt dân nữ, thật là như vậy không?
Hay là chân tướng cũng không như lời Dung Thiểu Khanh, nhưng bản thân Thượng Quan Như Nhi rõ ràng đang đứng trước mặt nàng, xinh đẹp động lòng người, phong tư yểu điệu, đối mặt với một cô gái như vậy, không có một người nào, không có một nam nhân nào sẽ không động tâm đi.
Không có lửa làm sao có khói? Hơn nữa nhìn hắn đặc biệt đối đãi với Thượng Quan Như Nhi, nghi ngờ trong lòng Vân Khê từ từ lớn hơn.
“Khê Nhi? Nàng đang nghĩ cái gì? Như Nhi đang chào hỏi với nàng kìa” Long Thiên Tuyệt lay lay nàng.
Vân Khê hoàn hồn, hướng về phía Thượng Quan Như Nhi miễn cưỡng nhếch môi một cái, tựa tiếu phi tiếu.
Thượng Quan Như Nhi cũng hướng nàng thản nhiên cười, mang theo thiện ý.
“Long đại ca khi nào thành thân, vì sao không mời muội uống rượu mừng?”
“Còn chưa làm tiệc cưới, bất quá sẽ nhanh thôi.” Long Thiên Tuyệt nở nụ cười lớn, có chút đắc ý.
“Long đại ca, người đã lâu không tới chỗ muội ngồi một chút rồi, không bằng hôm nay cùng Vân tiểu thư đến đó uống chén trà đi, thế nào? Ta đã hái chút hoa rất thích hợp pha trà. Biết Long đại ca thích dùng sương để pha trà xanh, nên ta đã chứa không ít sương sớ mđợi Long đại ca tới để pha trà cho người uống đây.”
Long Thiên Tuyệt cười yếu ớt nhìn về Vân Khê, hỏi ý kiến của nàng.
Thượng Quan Như Nhi cũng đưa ánh mắt hỏi thăm quăng hướng Vân Khê: “Vân tiểu thư, người cũng sẽ tiếp thu thiện ý của ta chứ?”
“Ta không có chú ý nhiều tới trà như vậy, cho nên —— cũng không có ý định tới đâu.” Vân Khê đạm mạc cười, cười đến không thấy đáy, ai cũng không nhìn ra nàng giờ phút này trong lòng suy nghĩ cái gì, thậm chí đến chính nàng cũng không biết, chẳng qua là buồn bực, buồn bực, buồn bực.
Nụ cười trên mặt Thượng Quan Như Nhi lệch dần, hơi có vẻ xấu hổ, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói gì.
Long Thiên Tuyệt cũng có chút ngạc nhiên, không có ngờ nàng lại phản ứng như thế: “Vậy —— chúng ta vẫn là trở về trước đi thôi, trà ngày khác sẽ uống.”
“Muốn uống một mình chàng uống đi thôi.” Uống ૮ɦếƭ ngươi luôn đi!
Vân Khê khẽ cười, lạnh lùng xoay người. Long đại ca, Như Nhi? Gọi thân mật như vậy! Hờn dỗi trong tâm càng đậm.
“Khê Nhi!” Long Thiên Tuyệt đã nhận ra nàng không vui, mi tâm căng thẳng, hàng vạn hàng nghìn suy nghĩ trong nháy mắt lưu chuyển.
“Như Nhi, hôm khác ta trở lại thăm muội, có cái gì cần cứ việc nói” Hắn vẫn hàm chứa tiếu ý như cũ, hai đầu lông mày đều bị lây nhiễm một tầng nhàn nhạt sầu tư cùng bất đắc dĩ.
“Đa tạ Long đại ca.” Thượng Quan Như Nhi khẽ khom người, tầm mắt không tự chủ nhìn về phương hướng Vân Khê rời đi, đối với nàng có chút tò mò.
“Khê Nhi, chờ ta một chút!”
“Làm sao càng chạy lại càng nhanh rồi?”
Long Thiên Tuyệt đuổi sát Vân Khê, nàng lại giả vờ làm như không thấy, có tai như điếc, chỉ lo tăng nhanh cước bộ. Trong đầu, hình ảnh hắn hướng Thượng Quan Như Nhi cười yếu ớt ôn hòa xóa mãi cũng không đi, hắn tại sao có thể mỉm cười như vậy?
Vân Khê mang vẻ mặt tối tăm, trong lòng rầu rĩ, làm sao lại cảm thấy không thoải mái đây. Là nàng quá mức nhạy cảm sao? Hay bởi vì quá mức quan tâm hắn, cho nên bài xích hết thảy những cô gái đến gần hắn?