Ánh nắng sớm trải dài trên con đường đầy lá vàng.Một bóng dáng cô đơn,nhỏ bé bước từng bước thật nặng trĩu.Nó mặc một bộ váy màu hồng phấn,đi đôi giày 乃úp bê màu hồng thật nữ tính.
Ngày hôm nay chính là ngày nó rời xa đất nước thân yêu này.Rời xa cả gia đình và những người thân của nó nữa.Nó chính là đang chạy trốn nỗi mất mát mà hắn đã để lại.Nó muốn bắt đầu một cuộc sống mới ở một nơi xa lạ.Vì khi ở đó,nó sẽ không còn thấy những kỉ niệm đầy đau thương nữa.
Đi mãi,đi mãi,cuối cùng,bước chân của nó dừng lại trước một ngôi mộ màu trắng thật đẹp mắt.Trên mộ,hình ảnh người con trai mà nó yêu mến vẫn mỉm cười như một thiên thần.Mái tóc màu tím rũ xuống,đôi môi đỏ như máu.Ánh mắt lạnh lùng nhưng cũng đầy ấm áp.Hắn sao lại được thượng đế ưu ái như vậy nhỉ???
Nó ngồi xuống bên mộ hắn,đặt bó hoa lên trước tấm hình.Nó đưa tay xoa xoa lấy khuôn mặt đẹp như tượng tạc của hắn.Ngay giờ phút tay nó chạm vào hình,nó như cảm nhận được rằng,hắn đã trở về bên nó.Nó cười nhẹ,ánh mắt vô hồn nhìn hắn,khẽ thì thầm:
- Hi,...Em sắp phải đi rồi.Anh mau tỉnh dậy ngăn cản em đi.
- Này,không phải anh nói anh yêu em sao.Yêu em thì mau ngăn cản không cho em đi đi chứ.- Nó trách cứ.
- Phi,đến giờ em phải đi rồi.Tạm biệt anh!!!Tình yêu đầu đời của em.- Nó mỉm cười chua xót,vẫy vẫy tay tạm biệt hắn lần cuối.
Nói xong,nó đứng dậy rồi bước đi.Trên con xe màu trắng,nó mơ màng nhìn ra cửa sổ.Nơi này để lại nó biết bao niềm vui nhưng cũng không ít nỗi buồn.Nó muốn chôn dấu kí ức,muốn xóa bỏ tất cả để bắt đầu một cuộc sống mới.
Con xe chở nó chạy qua công viên,khách sạn,đồn cảnh sát và cả học viện Moon.Những nơi này đều được hắn dùng để tỏ tình.Nỗi đau lại ùa về.Nó cứ ngỡ,tất cả mới chỉ xảy ra ngày hôm qua.Moi thứ đến quá nhanh khiến nó thích ứng không kịp.Nó nhớ hắn!!!
Sau 30\' chạy,con xe cuối cùng cũng dừng lại trước cổng sân bay.Nó tháo mắt kính đen ra,ngước nhìn sân bay rộng lớn rồi kéo hành lý đi vào trong.
- Ken!!!
Nó ngơ ngác quay lại khi nghe ai đó gọi tên minh.Nó hy vọng,hy vọng người đó chính là hắn nhưng sự thật vẫn là sự thật.Hắn đã ૮ɦếƭ,không thể quay trở về bên nó nữa.
Từ đàng xa,Thiên,Minh,Duy,Long,Nguyên,Khôi,Hưng,Trân,Trúc và Nhi chạy đến.Mọi người thở hổn hển khi đã đến trước mặt nó.Thiên Thiên lấy lại nhịp thở rồi lấy từ trong túi ra một chiếc cỏ bốn lá được ép lại,anh đặt vào tay nó nói:
- Chúc em may mắn!!!Anh sẽ rất nhớ em,em gái yêu của anh!!!
- Cảm ơn anh!!!- Nó ôm chầm lấy Thiên.
- Chị Ken,chị không định tham dự lễ đính hôn của em và Trúc sao???- Trân rươm rướm nước mắt,kiềm giọng hỏi nó.
- Trân,chị xin lỗi.Chị phải đi.Long,chăm sóc cho em gái của tôi thật tốt.Nếu con bé mà khóc thì cậu xác định đi.- Nó nghiêm mặt nhìn Long đe dọa.
- Em biết rồi.- Gia Long cười,anh nhẹ nhàng gật đầu.
- Trúc,Trân,chúc hai người hạnh phúc.- Nó nắm lấy tay của Trân và Trúc rồi nói.
- Ken sẽ rất nhớ Nhi.- Nó nhìn Nhi đầy chân thành.
- Nhi cũng sẽ nhớ Ken.- Nhi dang tay ra,ôm chầm lấy nó.Cô khóc nấc lên.
- Được rồi.Được rồi.- Nó xoa xoa lưng nhi,nhẹ nhàng an ủi.Nó và Nhi buông nhau ra.- Thiên Minh,cảm ơn anh đã ở bên cạnh em trong thời gian qua.Em nợ anh một lời xin lỗi.Xin lỗi vì không thể yêu anh.- Giọng nó trầm ấm nhưng mang một chút gì đó xót xa.Có lẽ,nó đã làm tổn thương Thiên Minh quá nhiều rồi.
- Ngốc,...Em xem như anh là anh trai không được sao???Ah trai chăm sóc em gái là điều đương nhiên mà.- Thiên Minh mỉm cười,anh xoa xoa mái tóc nó,nhẹ nhàng nói.
- Này,...Cậu mà là anh trai của Ken vậy là ngang hàng với tôi à!!!- Thấy không khí khá u ám,Thiên Thiên trêu đùa làm mọi người bật cười.
"Xin thông báo,..Chuyến bay từ Tp Hồ Chí Minh- Việt Nam đến New York- Mĩ sắp khởi hành.Đề nghị hành khách nhanh chóng lên máy bay và ổn định..."Please notice,...Flight from Ho Chi Minh, Vietnam to New York- US. Passenger fast board the plane and stability....Nhắc lại..."
Tiếng thông báo của nhân viên máy bay vang lên đánh thức cuộc trò chuyện của mọi người,nó vội vàng tạm biệt mọi người rồi rời đi.
- Thôi,em phải đi đây.Tạm biệt mọi người.
Nói xong,nó lặng lẽ quay lưng đi vào trong khu soát vé và lên máy bay mà không quay lựng lại một lần.Nó sợ khi thấy mọi người,trái tim nó sẽ bị rung động mà thay đổi ý định.Trước khi lên máy bay,nó nhìn mảnh đất thân yêu này một lần cuối cùng và nói:
- Việt Nam...See you again!!!
......
Đứng trên đất Mĩ rộng lớn,nó ngơ ngác nhìn sự đồ sộ của thành phố New York này.Qủa thật,nó rất đẹp và xa hoa.Ở đây chính là nơi nó bắt đầu một cuộc sống mới.Không muộn phiền,không đau khổ,không có kỉ niệm.
- Excuse me,are you Ken???
Mãi ngắm thành phố xinh đẹp này mà nó không hề biết,có một người đã đứng cạnh nó từ lúc nào.Nghe người đó hỏi,nó giật mình quay người lại.Đó là một chàng trai người Mĩ khá bảnh bao.Anh ta có mái tóc màu nâu dậm.Đôi mắt màu xanh lung linh,sáng người cao ráo,khuôn mặt khả ái.Anh ta mặc một bộ vest khá trang trọng và đắt tiền.
- Hey...What are you matter???- Không thấy nó có phản ứng gì,chàng trai đó dùng tay quơ quơ trước mặt nó rồi hỏi.
- Oh...I\'m sorry.Can you repeat question not???- Mãi ngắm nhìn hình dáng anh ta mà không biết anh ta đang hỏi gì nữa.
- Are you Ken???- Anh ta lịch sự hỏi.
- Yes.Who are you???- Nó gật đầu.
- Tôi là Jack.Là bạn của ba em.Ba em nhờ tôi đến đón em về nhà.- Chàng trai đó chìa tay ra trước mặt nó,mỉm cười nói.
- Anh...Biết nói tiếng việt sao???- Nó ngạc nhiên.
- À...Tôi học tiếng việt được 3 năm rồi.- Jack thu tay lại,nhẹ nhàng nói.- Đi,anh đưa em về nhà.- Jack một tay nắm lấy hành lý của nó,tay còn lại nắm lấy tay nó rồi kéo đi.
Ở trên xe,nó với Jack không ngừng nói chuyện.Jack là một bạc sĩ,Jack rất cởi mở,nói tiếng việt rất giỏi.Jack còn chọc cho nó cười nữa chứ.Nó bắt đầu thấy cảm mến anh chàng Jack này rồi đó.
Két...
Con xe dừng lại trước một căn biệt thự lớn.Nó và Jack cùng nhau bước xuống xe.Nhìn sự đồ sộ của căn biệt thự này,nó không khỏi ngạc nhiên.Ánh mắt mở to tròn hết cỡ.Căn biệt thự này giống như một tòa lâu đài trắng vậy.Thật sự rất đẹp.
- Đây là nhà của ba em đấy.- Jack thấy sắc mặt đầy thú vị của nó thì nói.
- Oh...Rất đẹp.- Nó cười.
- Vào thôi.
Nó đi theo Jack bước vào trong biệt thự rồi lên tầng hai.Nó và Jack dừng lại trước căn phòng cuối cùng của hành lang.Căn phòng có cánh cửa màu trắng ,trước cửa con có một chiếc chuông gió được làm băng võ sò nữa.
- Đây là phòng em.Em vào nghỉ ngơi đi.- Jack mở cửa rồi bước vào.
Nó cũng theo sau anh.Đó là một căn phòng cực lớn.Lớn gấp đôi phòng nó ở biệt thự Hoàng Gia nữa.Màu chủ đạo của căn phòng là màu xanh biển và màu trắng.Được thiết kế giống như phòng công chúa.Rất đẹp.
- Em nghĩ ngơi đi.- Jack nói rồi bước ra ngoài.
Nó uể oải đi đến giường lớn rồi thả cơ thể mình rơi tự do xuống giường.Ánh mắt ௱ôЛƓ lung nhìn lên trần nhà.Đột nhiên,nó bật người dậy,lấy từ trong vali ra tấm hình của hắn rồi thì thầm:
- Em đến Mĩ rồi.Em rất nhớ anh.
Nói xong,nó nhẹ nhàng đặt tấm hình trên bàn làm việc rồi đi vào nhà vệ sinh.Sau 30\',nó bước ra trong một chiếc váy công chúa màu xanh trời.Nó nhẹ nhàng bước ra ban công,nhìn ngắm những ánh sao sáng lấp lánh.
- Anh à,người ta thường nói,khi một người mất đi sẽ trở thành một vì sao phải không???Vậy,anh là vì sao nào???- Nó tự độc thoại một mình.
- Có phải là ngôi sao sáng nhất kia không???- Nó chỉ tay lên ngồi sang đang lấp lánh.
- Khuya rồi.Em đi ngủ đây.Anh ngủ ngon!!!
Nói xong,nó lên giường,tự thưởng cho mình một giấc ngủ thật ngon.
12h tối...
Nó mơ màng tỉnh dậy khi nghe thấy tiếng động gì đó.Nó bước xuống nhà dưới rồi bật điện lên.
- Anh Jack.Anh làm gì vậy???- Nó ngơ ngác nhìn Jack đang lồm cồm bò dậy.
- Aiya...Anh đi pha cafe,vấp phải cái bàn nên bị ngã.- Jack xoa xoa cái chân,mỉm cười nói.- Sao em không ngủ đi???- Jack hỏi.
- Em nghe thấy tiếng động nên chạy xuống xem sao.Anh không sao chứ???- Nó quan tâm hỏi.
- Không sao.- Jack lắc đầu.
- Giờ này mà anh còn pha cafe làm gì vậy???- Nó thắc mắc.
- Anh đang nghiên cứu cách giải độc cho một bệnh nhân bị trúng đạn.- Jack từ từ đi về phía chiếc bàn có để laptop rồi nói.
- Bị trúng độc sao???- Nó ngơ ngác nhìn vào những tài liệu trong máy tính.- Là Cyanide sao???- Nó trố mắt.
- Em biết loại độc này hả???- Jack ngạc nhiên.Số người biết loại độc này chỉ đếm trên đầu ngón tay.Vậy mà nó cũng biết.
Nó mơ màng nhớ lại.Khẩu súng mà Trần Kiều Phương bắn hắn cũng bị tẩm loại độc này.Nghĩ đến hắn,nó lại thấy buồn,ánh mắt nó chùn xuống hắn.
- Em không biết.Chỉ đoán thôi.Em mệt rồi,em về phòng đây.- Không để Jack nói gì thêm,nó lẳng lặng bước về phòng.