Sau 15\' chạy xe,cuối cùng căn biệt thự Hoàng Gia cũng hiện ra trước mắt.Đó là một căn biệt thự khá lớn mang kiếm trúc kiểu Pháp.Sau khi đã kiểm tra độ an toàn,ảnh cổng lập tức mở ra.Cả bốn chạy xe vào trong khuôn viên biệt thự.
Bước nhanh đến đại sảnh,bọn hắn thấy một người đàn ông quý phái,khá sang trọng thì vội tiến đến chào:
- Chào bác.- Cả bốn đồng thành nhưng mỗi người mang một phong cách,giọng nói khác nhau.Gia Long ấm áp,Nguyên Nguyên điềm đạm,Thiên Khôi bất cần và Hoàng Phi lạnh lùng.
- Mấy đứa là ai???- Nghe thấy tiếng nói,Hoàng Kỳ quay lại nhìn từng đứa dò xét.Ánh mắt ông bỗng nhiên dừng lại trên người hắn,một nụ cười nhẹ xuất hiện trên khuôn mặt vốn đã anh tuấn của ông.- Con là Hoàng Phi,con trai của anh Kiệt phải không???- Hoàng Kỳ đi đến gần hắn,ân cần hỏi.
- Vâng.- hắn lạnh lùng,nhìn Hoàng Kỳ khó hiểu.- Bác là...- Hắn tiếp lời,đôi mày đẹp vì thắc mắc mà nhíu lại tạo thành một đường công tuyệt đẹp.
- Haha...Ta là em của Kiệt,tên là Hoàng Kỳ,chắc con đã nghe anh Kiệt kể qua ta rồi chứ.- Hoàng Kỳ cười lớn.
- Tất nhiên đã nghe qua danh tính.Dương Long Tuấn Kỳ,chủ tịch tập đoàn Jupiter.- Hắn nhếch mép bí hiểm.
- Không.Bây giờ ta là Hoàng Kỳ,không còn là con cháu nhà họ Dương nữa.- Hoàng Kỳ lấy lại vẻ mặt nghiêm túc trả lời.
- Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra???- Nguyên Nguyên và Gia Long khó hiểu nhìn cả ai người bọn họ.Cái gì Dương Long Tuấn kỳ rồi Hoàng Kỳ gì ở đây???Thật khó hiểu.
Đối với Nguyên Nguyên và Gia Long tì thật rắc rối nhưng,Khôi biết tất cả.Những gì liên quan đến nhà họ Dương,từ quá khứ cho đến hiện tại,anh đều nắm rõ hết.
- Trở lại vấn đề chính,mấy đứa đến đây làm gì???- Hoàng Kỳ cười nhẹ,thân thiện hỏi cả bốn.
- Dạ,tụi con là bạn của Kun,Kun có nhà không ạ???- Gia Long là người lên tiếng trả lời,anh lễ phép hỏi lại.
- Con bé đi học chưa về.Sao vậy???Tụi con tìm nó có việc gì à???- Hoàng Kỳ nhìn biểu hiện lo lắng trên mặt của Gia Long thì không khỏi nghi ngờ.
- À,không có việc gì đâu ạ.Tụi con tìm Kun để bàn về một số vấn đề trên lớp,nếu cô ấy không có ở nhà thì tụi con xin phép đi về ạ.- Nguyên Nguyên thay cả bọn trả lời.
- Ừ.- Hoàng Kỳ nhìn cả bọn ra về,trong lòng không khỏi thắc mắc.
- Cho người theo dõi bốn đứa nó.- Hoàng Kỳ ra lệnh cho bác quản gia đang đứng bên cạnh.
- Vâng.- Nghe lệnh,quản gia vội chạy đi thi hành.
Trở lại với bọn hắn,sau khi rời khỏi biệt thự Hoàng Gia,bọn hắn đến địa chỉ thứ hai đó là biệt thự nhà Hàn Gia.Phóng nhanh trên đường lớn,bọn hắn dừng lại trước căn biệt thự sang trọng rồi tiến vào đại sảnh.
- Aaaaa...Anh Phi.- Nhóc Khang đang ngồi măn măn bỏng ngô và xem phim,thấy hắn thì vội chạy đến ôm chầm lấy hắn.- Anh đến đây có việc gì vậy???- Nhóc Khang buông hắn ra,nhìn hắn hỏi.
- Bọn anh đến tìm chị Kan.kan có ở nhà không???- Khôi là người trả lời.
- Chị Kan đi học chưa về.Có việc gì sao ạ???- Nhóc Khang ngây ngô hỏi tiếp.
- Ừ....cũng không có gì.- Nguyên Nguyên cười nhẹ.
Tình hình lúc này khiến Gia Long,Nguyên Nguyên và Khôi thực sự lo lắng.Không biết bọn họ có chuyện gì xảy ra không nữa.Tại sao lại biến mất không giấu vết như vậy???
Đang tong cơn miên man suy nghĩ thì từ đâu,tiếng bước chân truyền đến tai cả bốn.Từ trên cầu thàng,một người phụ nữ,cao sang,quý phái bước xuống.Bà cười hiền nhìn tất cả.Bộ váy trắng trên người càng làm bà toát lên vẻ đẹp thanh thoát,nhẹ nhàng.
- Mẹ...- Nhìn thấy bà,nhóc Khang vội chạy đến ôm chầm lấy người mẹ yêu dấu.
- Key ngoan...- Bà nhẹ nhàng nói,ôm chặt lấy Key vào lòng.
Khuôn mặt,giọng nói và cả cử chỉ của bà khiến hắn như ૮ɦếƭ lặng.Không khí trong người hắn như bị trút hết.Trái tim đau quặn,không thể thốt được nên lời.Đôi mắt màu tím buồn đã nhòe đi vì nước mắt.Đôi môi vốn màu hồng giờ đã chuyển sang tím.Hắn thật đáng thương.
-------------HỒI TƯỞNG QUÁ KHỨ-------------
- Mẹ...Qua đây.- Một cậu bé nhỏ đứng bên kia đừng,lấy tay ngoắt ngoắt người phụ nữ đang cầm trên tay hai cây kem.
Thấy cậu bé,bà nhanh chân bước đến bên cậu,ôm lấy cậu rồi nói.
- Phi của mẹ ngoan.Kem của con đây.Mau ăn đi.- Bà cười hiền dịu.
- Phi cảm ơn mẹ.- Hắn mỉm cười hạnh phúc,bên cạnh là người ba đang nhìn cả hai mẹ con với ánh mắt yêu thương,gia đình hạnh phúc như vậy,vui vẻ như vậy,cớ sao bây giờ lại thành ra thế này.
-----------KẾT THÚC HỒI TƯỞNG-------------
Mọi người thấy biểu hiện của hắn thì không khỏi lo lắng,duy chỉ có Khôi là cùng trạng thái với hắn.cả hai cứ ngồi nhìn chằm chằm vào bà Diana không chớp mắt.
- Mấy đứa là...- Bà Diana nhìn cả bọn hỏi.
Ánh mắt của bà dừng lại ở người con trai có đôi mắt màu tím sớm đã bị nhòe đi vì nước mắt.Hình ảnh này,thật thân quen.Đôi mắt đó mang một màu bi thương nào đó.Còn cả khuôn mặt góc cạnh này,thật khiến bà cảm thấy nhớ nhung.Một tia đau lòng nào đó xuất hiện trong lòng bà,đưa tay lau đi giọt nước mắt trên khuôn mặt hoàn mĩ,một chút ấm áp nào đó khiến bà không muốn rời tay khỏi hắn.
- Mẹ,đây là anh Phi.Anh ấy là anh của con.Mọi người gọi anh ấy là Moon.-Key láu lỉnh giới thiệu về hắn cho mẹ biết.
Moon...Moon...Nghe đến cái tên này,một tia kí ức nào đó xẹt qua trong đầu bà nhưng...Chỉ trong giây lát,tất cả đều biến mất không giấu vết.
- Bác tên là gì ạ???- Khôi lấy lại bình tĩnh,cố gắng hỏi hết câu.
- Diana...Ta là Diana William.- Bà Diana nhìn Khôi mỉm cười thân thiện.
- Bác có biết cậu ấy là ai không???- Khôi đưa tay,chỉ về phía hắn đnag ngồi.
Mang một tia hy vọng nào đó,hắn vẫn dùng ánh mắt mong đợi nhìn từng biểu hiện của bà.
- Cậu ấy tên Phi.Key đã nói rồi mà.- Bà Diana ngạc nhiên trả lời.
- Ngoài chuyện ấy thì bác còn biết gì nữa không ạ???- Khôi cố gắng hỏi tiếp.
- Không.
Câu trả lời của bà Diana khiến Khôi và hắn gần như mất hết hy vọng.Qủa thật bà Diana giống mẹ hắn 100% chỉ có điều,bà Diana già hơn mẹ hắn rất nhiều.Điều đó là tất nhiên vì 10 năm đã trôi qua còn gì.
Nguyên Nguyên và Gia Long ngơ ngác nhìn từng biểu hiện của hai người bọn họ.Tất cả hành động của Khôi và hắn đều khiến hai người thắc mắc.Chuyện quái gì đang xảy ra vậy???
- Có ai nói cho tôi biết,có chuyện gì xảy ra không???- Nguyên Nguyên bất chợt lên tiếng.Gia Long ngồi bên cạnh cũng gật đầu đồng tình.
Cả hai thực sự rất ghét việc bị Khôi và hắn đẩy ra ngoài.Hầu như mọi hành động của Khôi và hắn đều không nằm trong tầm tay của Nguyên và Long.
- Chuyện này.Tôi sẽ kể với cậu sau.- Khôi lấy lại giọng nói lạnh lùng,còn lạnh hơn cả băng trả lời.
- Bây giờ,chúng cháu xin phép đi về.- Khôi quay sang bà Diana,lịch sự chào hỏi rồi bước đi.Bốn con xe phóng như bay trên đường cao tốc.Hình ảnh đó,giọng nói đó,khuôn mặt đó,chưa ngày nào là hắn quên.Nhưng nếu đó là mẹ thì tại sao lại không biết hắn????Tại sao lại không nhận ra hắn???Mẹ quên hắn rồi sao???
Nghĩ đến đây,nước mắt hắn không cầm cự được mà trực trào.Bàn tay nắm chặt lấy vô lăng,chân của hắn tiếp tục nhấn ga,tăng tốc lên đỉnh điểm.Bỗng nhiên,từ đâu xuất hiện một chiếc xe nào đó và...
Rầm....
Một cuộc va chạm lớn xảy ra,nhìn chiếc xe hắn gặp tai nạn,Khôi,Nguyên và Long gần như ૮ɦếƭ lặng.Dừng con xe lại,chạy nhanh đến phía xe hắn,Khôi và Long cố gắng kéo hắn ra trong tình trạng bất tỉnh.Còn Nguyên Nguyên thì liên lạc cho chú Yen.
- Về nhà...- Hắn lấy chút hơi thở còn lại,ra lệnh cho Khôi và Long.
- Không được.Mày phải đến bệnh viện.- Long phẫn nộ.Đến nước này rồi mà hắn còn dở cái giọng ra lệnh đó cho bọn hắn nữa chứ.
- Về...nhà...cho tao..- Hắn bướng bĩnh.
- Được rồi.Zic,gọi chú Yen đến biệt thự White Rose.
- Ừ.
Nhìn hắn bất tỉnh nằm trên chiếc giường trắng toát,nó không khỏi đau lòng.Đây là lần thứ hai nó thấy hắn trong tình trạng như vậy.Trái tim như bị Ϧóþ nghẹt,không còn chút hơi thở nào.
- Ric sao rồi bác???- Gia Long lo lắng hỏi Yen.
- Không sao.Thằng bé chỉ mệt quá nên ngất thôi.Va chạm cũng không lớn nên không có gì đáng lo ngại.Nghĩ ngơi một chút sẽ tỉnh ngay thôi.- Bác Yen cười nhẹ,trấn an cả bọn.- Mà mấy đứa đã cho Kiệt biết chứa???- Yen tiếp lời.
- Ric nói không được gọi cho ba.- Nguyên Nguyên lắc đầu bó tay.
- Ừ,thôi bác về đây.Mấy đứa chăm sóc thằng bé cẩn thận nhé.- Yen dặn dò cẩn thận rồi bước đi.
Trong căn phòng trắng toát chỉ còn lại tiếng thở đều đều của bọn hắn và nó.Nó vẫn cứ nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của hắn,truyền hơi ấm.
- Mẹ...Mẹ...Phi nhớ....mẹ lắm.Đừng...bỏ Phi mà...Xin mẹ...- Trong cơn mê sảng,hắn đau đớn kêu lên.Nước mắt từng giọt rơi ra khiến cả bọn đau lòng.
- Đừng lo,có tôi ở đây.Đừng sợ.- Nó nắm chặt lấy tay hắn,cố gắng trấn an hắn.
Như tìm thấy được một hơi ấm nào đó,hắn liền không kêu nữa,bàn tay hắn nắm chặt lấy tay nó,không muốn buông.
- Chuyện ở việt thự Hoàng Gia là thế nào???- Nguyên Nguyên nhớ đến những hành động bất thường của Khôi và hắn thì hỏi.
- Ra ngoài đi.Tao sẽ kể.- Khôi lạnh giọng.
- Tôi cũng muốn nghe.- Nó lên tiếng.Nó cũng rất muốn biết những chuyện về hắn,về quá khứ của hắn và lí do khiến hắn trở thành một con người như vậy.
- Đi theo tôi.
Nói rồi,tất cả bước ra ngoài phòng khác,Khôi mệt mỏi thả người rơi tự do xuống bộ ghế sô pha êm ái.Nguyên,Long và nó ngồi đối diện Khôi.
- Chuyện là thế nào.Qúa khứ của Ric là sao vậy???Mày mau nói đi.-Gia Long không chịu nổi cái sự im lặng của Khôi,anh lên tiếng hỏi.
- Khoan đã.Bọn tôi cũng muốn nghe.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc,bọn hắn và nó hướng ra phía cửa thì nhìn thấy Trân,Nhi và Trúc đang đi vào.Vừa ngạc nhiên,vừa vui mừng,Gia Long vội chạy đến bên cạnh Trân,anh hỏi:
- Em có làm sao không???Em đi đâu vậy???Có biết anh lo không hả.- Gia Long trách yêu.
- Em xin lỗi.Nhưng trước tiên,hãy nghe Nic kể xem đã.- Trân nhìn Gia Long,cười nhẹ.
- Ừ.
Nói rồi,cả bọn ngồi xuống ghế sô pha,nhìn Khôi ra ý hãy bắt đầu.Khôi lạnh lùng,bắt đầu kể về quá khứ của hắn.