“Ngươi mới vừa nói cái gì?” Mất cả nửa ngày, Tô Bỉnh Tu mới tìm lại được chính âm thanh của mình. Giọng nói của hắn như bị nén lại, con ngươi đen sắc nhọn, bình tĩnh chăm chú nhìn Bạch Điệp.
“Ta nói. . .” Bạch Điệp thở gấp, “Công chủ nàng cố ý đẩy ta xuống nước.”
“Nàng cố ý đẩy ngươi xuống nước?” Giọng điệu của hắn cố gắng duy trì bình tĩnh, mặc dù trong lòng đã sớm nổi lên kinh hãi, “Như thế nào?”
“Hôm ấy ta. . . Nàng phái tỳ nữ mời ta cùng dạo sông, ta mặc dù cảm thấy bất ngờ lại lo sợ, nhưng cũng phải đi.” Bạch Điệp thở hổn hển, con ngươi nhìn phía Tô Bỉnh Tu có chút ai oán, “Ai biết nàng mời ta lên thuyền, cuối cùng thừa dịp đá cho ta một cước, ta mới nhất thời đứng không vững liền rơi xuống nước. . .”
“Ngươi khẳng định có người cố ý đá ngươi một cước?”
“Ta khẳng định.”
“Là ai?”
“Ta. . . Không biết” Bạch Điệp lắc đầu, “Ta khi đó không chú ý người đứng ở phía sau. . .” Tô Bỉnh Tu không lên tiếng, vùng xung quanh lông mày nhíu lại.
Bạch Điệp nhìn vẻ mặt của hắn, khuôn mặt yêu kiều từ từ chuyển sang trắng bệch, đôi môi run run: “Ngươi không tin ta?” Nàng lên tiếng hỏi, lời nói mang theo oán giận.
“Không phải không tin, mà là không có chứng cứ.”
“Ngươi không tin ta.” Bạch Điệp trừng mắt nhìn hắn, nước mắt lại lần nữa tràn đầy, theo hai gò má mà từ từ rơi xuống, “Ngươi. . . Lẽ nào nghi ta lừa ngươi?”
“Ta không phải là nghi ngờ ngươi, chỉ là. . .”
“Chỉ là cái gì?”
Tô Bỉnh Tu cứng lại, giật mình đến một lúc sau mới bối rối mở miệng, “Ta không nghĩ nàng là người như vậy.”
“Ngươi. . .” Bạch điệp thở hốc vì kinh ngạc, “Ngươi không nghĩ công chúa kia là người như vậy, lẽ nào lại lập tức hoài nghi Tiểu Điệp lừa dối ngươi?” Nàng cố sức lắc đầu, khóc như mưa.
“Ngươi biết rõ ta sẽ không lừa ngươi, ta quả thực sẽ không. . .”
“Tiểu Điệp.” Hắn vươn tay cánh tay, nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai đang run rẩy của nàng, đang muốn khuyên giải an ủi thì từ rèm cửa bỗng truyền đến một tiếng nói sắc bén.
“Đừng động vào nha đầu đó!”
Hắn phút chốc quay đầu lại, lông mày càng thêm nhíu lại, “Nương, ngươi tới chỗ này làm gì?”
“Ta tới chỗ này làm gì?” Tô quả phụ trừng mắt, cao giọng đầy hung hăng.
“Ta tới chỗ này giáo huấn cái nha đầu ti tiện này!”
Lời nói chua ngoa của bà vừa rơi xuống, thân thể nhỏ bé của Bạch Điệp liền run lên, Tô Bỉnh Tu vội vã trấn an nàng.
“Nương, ngươi đừng có nói bừa, Tiểu Điệp đã làm sai cái gì?”
“Nàng làm sai cái gì? Nàng là đã làm sai rất nhiều!” Tô mẫu hai tay chống nạnh, tức giận đến mức run cả người, “Nàng trong lòng không coi công chúa ra gì, không nên cùng công chúa tranh giành sự chú ý của ngươi, không nên không biết trời cao đất rộng đi trêu chọc người ta. . .”
“Tiểu Điệp trêu chọc người ta chỗ nào?”
“Còn nói không có? Vậy ngươi hiện tại ở chỗ này làm cái gì?” Tô mẫu nhìn hắn giận dữ, “Nghe nói từ khi thành thân đến giờ ngươi không hề bước chân vào phòng của công chúa, bây giờ lại mỗi ngày đến phòng này. Vậy đây là cái gì?”
Tô Bỉnh Tu cũng tức giận, lửa giận bỗng chốc nổi lên, “Tiểu Điệp nhiễm phong hàn, ta tới chiếu cố nàng thì có gì sai?”
“Dĩ nhiên là sai, cực kỳ sai!” Tô mẫu cao giọng trách mắng, “Người ngươi nên hầu hạ là công chúa, không phải là nha đầu ૮ɦếƭ tiệt kia!”
“Ai nói ta phải hầu hạ nàng?” Tô Bỉnh Tu giận dữ, mẫu thân tự mình nói ra hai chữ “hầu hạ” đâm vào trong tai hắn.
“Thế nào là không cần? Đừng quên nàng chính là một công chúa a.”
“Công chúa thì có gì đặc biệt hơn người ta? Đã gả vào Tô gia thì là người của Tô gia!” Hắn trợn mắt gầm nhẹ, “Ta là không hiểu Tô gia của chúng ta còn có thói quen để trượng phu hầu hạ nương tử!”
“Nàng không giống!”
“Không giống ở chỗ nào?”
“Ngươi. . .” Tô mẫu chán nản, nhất thời tìm không ra lời nói để phản bác, thân thể run rẩy một hồi lâu, ánh mắt xúc phạm sắc bén bỗng nhiên bắn về hướng Bạch Điệp ở trong lòng Tô Bỉnh Tu.”Nha đầu ૮ɦếƭ tiệt!” Bà nhìn cô gái ngoại sinh liền muốn trút giận, bước vài bước đến thân thể bình an hạnh phúc trên giường, liền trực tiếp tát cho Bạch Điệp một cái, “Thảo nào lúc trước không chịu gả cho con trai của Vương viên ngoại, thì ra là muốn bám lấy Tô Bỉnh Tu của ta. Ta cảnh cáo ngươi, sau này đừng động vào Bỉnh Tu, lại đừng bao giờ gây thị phi với công chúa!”
Bạch Điệp cảm thấy đau nhức, nước mắt lại càng thêm tuôn ra, hai gò má cũng dần dần nổi lên vết tích của năm ngón tay lưu lại.
Tô Bỉnh Tu trừng mắt nhìn vết tích trên má nàng, không dám tin mẫu thân lại tát vào mặt biểu muội trước mặt hắn, càng tự trách mình không kịp thời ngăn cản, trong đầu nhất thời có những ý niệm bay qua bay lại, vẻ mặt lại càng thêm u ám.
“Ta cảnh cáo ngươi, nha đầu ૮ɦếƭ tiệt kia” Tô mẫu không để ý tới nhi tử tức giận vì Bạch Điệp bị uỷ khuất, tiếp tục lên tiếng “người ta chính là công chúa kim chi ngọc diệp, ngươi là cái gì?
Bất quá cũng chỉ là một nha đầu hèn hạ mà thôi, lấy tư cách gì ςướק đoạt chồng của người khác?
Công chủ tức giận cũng là đương nhiên, đẩy ngươi xuống nước giáo huấn ngươi cũng tốt, không Gi*t ngươi đã là may mắn lắm rồi—— “
“Đừng nói nữa!” Tô Bỉnh Tu bỗng dưng rống giận, hắn nhìn mẫu thân giận dữ, trong mắt tràn đầy lửa giận, tức giận đến mức nghẹt thở.
Tô mẫu lập tức ý thức được tình huống không ổn, lập tức câm miệng, thân thể lùi lại mấy bước.
Nhưng lửa giận trong đáy mắt của Tô Bỉnh Tu không dễ dàng dập tắt như vậy, ngược lại còn lây lan khắp người, nuốt hết tất cả lý trí của hắn.
※ ※ ※
Nàng vì sao lại chạy trốn?
Vội vã quay về sân sau của nàng, Lý Băng cuối cùng cũng đi chậm lại.
Đứng bên hồ nước trong xanh.
Nàng giương mí mắt, con ngươi bình tĩnh chăm chú nhìn nơi mà nàng ngồi đêm đó, theo đó hiện lên trong đầu là hình ảnh Tô Bỉnh Tu ôn nhu choàng áo cho nàng.
Lại nhớ đến lúc trước, cũng giống như thế hắn giữ nàng lại khi thiếu chút nữa là nàng rơi xuống hồ, gắt gao ôm lấy sau lưng nàng dán sát vào trong иgự¢ hắn, dường như có thể nghe tiếng tim đập của hắn.
Cũng có thể nghe tiếng tim đập của mình.
Nàng vẫn còn nhớ kỹ cảm giác lúc đó, rõ ràng là vừa hoảng loạn vừa hoang mang, lại cơ hồ có một chút ngượng ngùng, trái tim không nghe lời đập thình thịch.
Nàng nhớ lúc đó đôi môi lạnh lẽo của nàng áp sát vào khuôn mặt của hắn, trong nháy mắt tim đập nhanh.
Nàng —— như là vừa hưởng thụ, vừa giống như sợ cảm giác đó, như là có chút mong muốn sẽ ôm nàng lần nữa, lại như không thể chịu nỗi khi ở gần hắn như vậy.
Cánh tay cường tráng đó đó từng ôm chặt nàng. . . Cũng chăm chú che chở cho Bạch Điệp như thế.
Lý Băng trong lòng nguội lạnh, gương mặt ôn độ thoáng chốc giảm đi rất nhiều.
Cánh tay đó ôm nàng, cũng từng ôm Bạch Điệp như thế, lại càng thêm ôn như, càng thêm thương tiếc.
Mới vừa rồi nhìn thấy Tô Bỉnh Tu ôm lấy Bạch Điệp trong phòng, dáng dấp đầy ôn nhu yêu thương, nàng bỗng nhiên hiểu rõ.
Cánh tay đó —— quả thực đúng là thuộc về Bạch ÌĐiệp.
Không phải của nàng, quả thực không phải của Lý Băng nàng. . .
Thiên, cái cảm giác quái dị này là gì? Lý Băng rùng mình, bỗng dưng đánh vào cổ họng.
Là oán hận, đố kị, hay là chính là phiền muộn?
Nàng không thể xác định, chỉ biết là cảm giác hỗn loạn trong lúc nhất thời đều ở trong иgự¢ nàng, khiến nàng hô hấp cũng rất khó khăn, “Công chúa, người đã trở về.” Tiếng nói trong trẻo vang lên cắt đứt suy nghĩ mơ màng của nàng, Lý Băng toàn thân chậm rãi.
Là Đông Mai, khuôn mặt xinh đẹp vui cười.
“Có chuyện gì khiến ngươi hài lòng như thế?” Nàng thản nhiên hỏi, không để ý lắm.
“Ơ, công chúa không biết sao?” Đông Mai tựa hồ có chút kinh ngạc, “Vừa rồi công chúa có gặp Tô lão phu nhân trong lòng Bạch Điệp kia không?”
“Bà bà?” Lý Băng sửng sốt, “Không có a.”
“A, vậy nhất định là công chúa không thấy được cảnh tượng đó.” Đông Mai dường như nắm lấy cổ tay, “Thực sự là đáng tiếc.”
“Đáng tiếc cái gì?”
“Không thấy lão phu nhân giáo huấn Bạch Điệp kia a.”
“Giáo huấn?” Lý Băng nhướng mày, “Chuyện gì xảy ra?”
“Mới vừa rồi Đông Mai đi gặp lão phu nhân, nói cho bà ấy chuyện hai nha hoàn đó.” Đông Mai giải thích, dáng dấp tươi cười rất đắc ý, “Lão phu nhân nghe xong rất tức giận, nói thẳng ra là hoạ do Bạch Điệp kia gây ra, nói rồi lập tức đi dạy bảo nàng ta.”
“Bà ấy đi giáo huấn Bạch cô nương?” Lý Băng nghe vậy, lông mày lại càng thêm nhíu lại, nhịn không được liếc nhìn tỳ nữ bên cạnh mình, “Đông Mai, ngươi thật nhiều chuyện.” Nàng nhẹ nhàng la rầy, một mặt nói, một mặt liền đi đến chỗ của Bạch Điệp.
Đông Mai bị giáo huấn không hiểu gì, “Vì sao? Công chúa, lẽ nào Đông Mai làm sai sao? Bạch Điệp kia là thật là phải được giáo huấn, nàng ta không nên suốt ngày bám lấy Phò mã không tha, rất là mất thể thống mà.”
“Ai, ngươi quả thực không hiểu mà.”
“Làm sao lại không hiểu? Đông Mai biết hai nha hoàn đó nói rất đáng ghét, Phò mã cứ ở mãi trong phòng của Bạch Điệp, bọn hạ nhân cũng sẽ truyền ra những lời đồn đại khó nghe, cuối cùng, đều là do nữ nhân không biết tốt xấu kia gây ra.”
“Nàng bị bệnh a, Phò mã vốn là có thể chăm sóc nàng.”
“Ta nói nàng đang giả bộ bị bệnh!” Đông Mai không phục nói.
“Đông Mai!” Lý Băng dừng lại, ánh mắt sắc bén liếc nàng.
Đông Mai ngẩn ra, từ vừa vào cung nàng liền được phái đến hầu hạ vị chủ tử thiên thân này, trong lúc đó tất nhiên có những việc làm sai, nhưng công chúa chưa bao giờ đối với nàng tức giận, chưa từng trách nàng, thậm chí chưa từng dùng ánh mắt nghiêm khắc nhìn nàng.
Công chúa luôn luôn ôn hoà như vậy, bình tĩnh, ung dung rộng lượng.
Lần này công chúa thực sự rất tức giận, kết quả là trừng mắt liếc nàng.
“Ta sai rồi sao? Công chúa.” Nàng hoang mang hỏi, “Lẽ nào người không giận Bạch Điệp cô nương kia chiếm lấy Phò mã, không hy vọng Phò mã thường ngày đến chỗ này sao?”
“Ta. . .” Lý Băng cứng lại, nhất thời không có lời nào để nói.
Trước đây trong suy nghĩ trong lòng của nàng luôn phức tạp, nàng thực sự không biết mình có tức giận hay không, có oán nộ hay không, không cách nào phủ nhận câu hỏi của Đông Mai.
Nàng không hiểu được mình có giận hay không, chỉ biết chính mình không bao giờ muốn Đông Mai cùng lão phu nhân kiếm Bạch Điệp kia gây chuyện.
Nàng không muốn bà bà làm Bạch Điệp bị thương, như thế cũng sẽ gián tiếp làm tổn thương lòng của Tô Bỉnh Tu.
Nàng. . . Điều nàng thực sự để tâm đó làm Tô Bỉnh Tu bị tổn thương, nàng không muốn làm tổn thương hắn.
Suy nghĩ như thế, nàng lại bước càng nhanh, nhẹ nhàng như gió, thản nhiên thổi qua hậu hoa viên của Trạng Nguyên phủ, đến tây sương.
Còn chưa bước đến cửa phòng của Bạch Điệp, đã nghe thấy tiếng khóc truyền đến.
Nàng trong lòng nguội lạnh.
Đã quá muộn rồi sao?
Tuy rằng dáng đi của nàng cực chậm chạp nhẹ nhàng, Tô Bỉnh Tu vẫn nghe nhạy cảm nghe được, hắn bỗng dưng dương tay, ánh mắt nhìn nàng trong nháy mắt trở nên thật sắc bén.
Lý Băng một trận run rẩy.
“Ngươi tới nơi này làm cái gì?” Hắn trừng mắt nhìn nàng, gần như là gầm lên.
Tiếng gầm nhẹ vang lên, khiến nàng kinh hãi, cũng làm kinh động bạch Điệp, ở trong lòng Bỉnh Tu nhẹ nhàng ngước mắt, đôi mắt nhìn Lý Băng đầy ai oán.
“Ta. . . Ta đến xem Bạch cô nương.” Lý Băng chưa nói hết, liền kiến Bạch Điệp kích động cầm chặt vạt áo của Tô Bỉnh Tu, vẻ mặt hốt hoảng, dường như là rất sợ.
Tô Bỉnh Tu vỗ vai trấn an biểu muội, nhẹ nhàng đẩy nàng ra, đứng dậy, thân hình cao to trực tiếp đối mặt với Lý Băng, “Ngươi còn đến xem nàng làm cái gì?” Ánh mắt của hắn không tốt, đôi mắt sắc bén nổi lên hoả diễm, “Ngươi làm nàng sợ đến như thế còn chưa đủ mạ? Đầu tiên là cố ý ở trên thuyền khiến nàng rơi xuống nước, còn lắm mồm bên cạnh mẫu thân ta, gây xích mích chia rẽ. Chưa đủ sao?
Ngươi còn muốn làm cái gì?”
“Ta. . .” Nàng đã làm cái gì? Nàng thực sự là không làm cái gì cả, vì sao hắn lại nói rằng nàng cố ý đẩy Bạch Điệp xuống nước?
“Ngươi hiểu lầm rồi, ta không —— “
“Ngươi không cái gì? Không đẩy nàng rơi xuống nước, không có gây xích mích chia rẽ sao?” Hắn quát, giương hai cánh tay, bỗng kích động dừng ở hai vai của nàng, “Ngươi vì sao muốn làm như vậy?
Ngươi có thể nào làm quá lên như vậy?”
“Ta không có làm như vậy.”
“Cái gì?”
“Ta không có làm như vậy.” Nàng giương mắt, bình tĩnh nhìn thẳng vào đôi mắt giận dữ của hắn, từng câu từng chữ.
“Ngươi. . .” Hắn tựa hồ càng thêm giận, ánh mắt lại càng thêm hừng hực, thở gấp một hồi, “Có thể nào trợn mắt lên nói dối như vậy?”
Trái tim nàng đau xót, “Ngươi không tin ta?”
“Ta chỉ muốn ngươi đã làm thì phải có gan thừa nhận!”
“Ngươi cho rằng ta sẽ làm cái chuyện này sao?”
“Ta. . .” Giọng nói của hắn cứng lại, con ngươi xẹt qua một màu sắc kỳ lạ.
“Ngươi không tin ta?” Nàng lại hỏi, hai tay nắm chặt, đôi môi hơi run rẩy, nhưng mâu quang vẫn kiên định nhìn hắn.
Tô Bỉnh Tu lại trừng mắt nhìn nàng, “Đúng! Ta không thì sao? Ngươi là một công chúa, vốn là chuyện gì cũng có thể làm được!”
“Đúng, ta là một công chúa, ta vui vẻ làm cái gì thì làm cái đó.” Hai tay nàng càng nắm chặt lại, đầu ngón tay mảnh khảnh như muốn đâm vào lòng bàn tay, “Ngươi đã hiểu rõ điểm này, làm sao lại chất vấn ta? Ngươi không có tư cách!”
Thiên, nàng đang nói cái gì đây? Ý của nàng không phải như vậy, nàng rõ ràng không có làm cái việc đê tiện như vậy, vì sao lại nói như vậy khiến người ta hiểu lầm?
Nàng cuối cùng đang làm cái gì? Chỉ biết như vậy càng làm Tô Bỉnh Tu thêm phẫn nộ. Quả nhiên hắn lại càng thêm oán hận, gắt gao nắm lấy vai nàng khiến nàng cảm thấy đau, con ngươi đen kia chưa thêm càng nhiều căm hận làm nàng không cách gì chống đỡ.
Nàng nhắm mắt, không nhìn đôi mắt của hắn như vậy, trái tim run lên, mỗi một lần đập là một lần khổ sở.
“Công chúa có gì đặc biệt hơn người, công chúa là có thể ích kỷ tuỳ hứng, muốn làm gì thì làm sao?” Mười ngón tay hắn càng bám chặt, kích động dị thường, nhưng giọng nói không biết tại sao lại từ từ trầm xuống, “Ta đã nghĩ ngươi không phải là người như vậy.
Ta đã từng có ý nghĩ như vậy. . .”
Tiếng nói nhỏ của hắn khiến mí mắt Lý Băng run lên.
“Không sai, ta là cái gì? Có cái tư cách gì mà chất vấn ngươi?” Hắn nghiến răng nghiến lợi, lửa giận trong ánh mắt từ từ tắt, “Ta là cái gì?” Hắn cúi đầu, tiếng cười khàn khàn như đang tự chế giễu mình, kỳ dị lại cơ hồ giống như chua xót.
Lý Băng kinh ngạc nhìn hắn.
“Ngươi đi đi, rời ta xa một chút, càng xa càng tốt.” Hắn bỗng dùng hai tay đẩy nàng ra, từng chữ từng câu nói, “Đừng xuất hiện trước mặt ta lần nữa, ta không muốn nhìn thấy ngươi!”
Hắn muốn nàng cách xa hắn một chút, vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt hắn nữa?
Hắn không muốn nhìn thấy nàng?
Lý Băng kinh hãi, không dám tin rằng đó là lời nói phát ra từ trong miệng hắn. Hắn thực sự nói như vậy? Thực sự cả đời không muốn gặp lại nàng?
Hắn làm sao có thể?
“Ngươi không thể như vậy, ngươi không có quyền. . .” Nàng lắc đầu, trong lòng mê loạn, “Ta là thê tử của ngươi —— “
“Là thê tử của ta thì thế nào?” Hắn phút chốc cắt ngang lời nói của nàng, “Ta cũng không phải là tự nguyện lấy ngươi.”
Nàng ngẩn ra, lặng lẽ nhìn hắn.
Mà hắn, dường như không cách nào chống đỡ được ánh mắt sợ hãi hoang mang của nàng, bỗng dưng quay đầu đi chỗ khác, “Ta cũng không phải là tự nguyện lấy ngươi. Ta tuyệt đối không thích ngươi, tuyệt đối không. Ta. . . Không muốn gặp lại ngươi.”
“Ngươi không thích ta.” Nàng kinh ngạc, nhẹ nhàng chậm chạp nhắc lại, bỗng dưng quay mắt lại, nhìn hướng bạch điệp, “Vậy ngươi thích nàng?”
“Nàng?”
“Bạch cô nương.”
“Ta là thích —— “
Nàng nhìn thấy đôi môi Bạch Điệp nở một nụ cười, rất rạng rỡ, mang theo chút đắc ý, khuôn mặt xinh đẹp hạnh phúc mà đỏ ửng.
Nàng trong lòng đau nhói, không muốn nhìn nữa.
“Ta hiểu được.” Nàng nhẹ nhàng buông một câu, hơi gật đầu, “Ta hiểu được.”
Giọng nói của nàng linh hoạt kỳ ảo, bình thản không vấp, nghe không ra một tia tình cảm.
Tô Bỉnh Tu bất giác nhíu mày.
“Ngươi không muốn gặp ta, thì sẽ không gặp nữa .” Nàng nói thế, bộ dạng phục tùng, “Ta không sao cả.” Quả thực không sao cả.
Nàng nghĩ, toàn thân nhẹ nhõm rời đi, tay áo nhanh nhẹn, đi lại nhẹ nhàng, dường như không hề dính chút bụi trần.
※ ※ ※
“Tịch điện hạ bức rèm che, lưu huỳnh phi phục tức. Đêm trường phùng la y, tư quân thử hà cực!”
Lý Băng than nhẹ, si ngốc yên lặng, một lần lại một lần, một hồi lại một hồi.
Ở trên lư hương thoảng ra mùi thơm ngát. Quanh quẩn bên cạnh nàng, từng sợi vây bắt nàng, mịt mù như sương mù.
Nàng nháy mắt mấy cái, suy nghĩ nhận thấy rõ trước mắt đang bị những làn khói bao quanh, nhưng tinh thần kỳ thực đã đi đến nơi rất xa, nhìn không thấy tất cả trước mắt.
Trong lòng có cảm giác buồn bã, lại giống như là trắc trở, níu chặt xung quanh nàng.
Đánh đàn không đuổi được cảm giác khó hiểu này, vậy thổi sáo thì sao?
Nghĩ, Lý Băng nhẹ nhàng bứt lấy một lá cây, lẳng lặng đặt trên bàn, biến nó thành một cây sao trong trẻo.
Nhẹ nhàng đặt lên miệng, bài thổi vẫn là “Ngũ giai oán” với âm điệu phiền muộn, lộ ra giai điệu xót xa thê lương.
Tịch điện hạ bức rèm che, lưu huỳnh phi phục tức. Đêm trường phùng la y, tư quân thử hà cực.
Tư quân thử hà cực. . .
Trong lòng Lý băng khẽ rung động, lông mi chợt vung lên, đôi mắt sáng có chút kinh ngạc.
Nàng cơ hồ đã hiểu được đôi chút.
Từ trước đến giờ đọc thơ cổ, tuy biết là người trong cung không nên có cảm giác bi ai sâu sắc, nhưng bất luận là ai cũng có phiền muộn, cũng có phần trống trãi, cũng có phần không cam lòng cùng sầu oán.
Vì sao “Tịch điện hạ bức rèm che, lưu huỳnh phi phục tức. Đêm trường phùng la y, ” liền muốn “Tư quân thử hà cực” ?
Vì sao lại trông mong một người như vậy? Vì sao trông mong không được liền tương tư như vậy?
Vì sao?
Lý Băng dời sáo, bình tĩnh nhìn về phía trước.
Nàng cơ hồ đã hiểu đôi chút.
Bởi vì không muốn trông mong, không muốn trông mong, cho là trong lòng có người đó.
Bởi vì nghĩ, bởi vì trông mong, cho nên trông ௱ôЛƓ không được liền phiền muộn trống vắng như vậy, lại tương tư nhiều lần như vậy.
Không thể —— nàng trước đây chưa từng có cảm giác như vậy, chưa bao giờ “Không thể”, cho tới bây giờ “Muốn gió được gió” đầy tự đắc.
Chưa bao giờ bị ép làm cái gì, cho tới bây giờ nàng muốn thế nào đều như thế đó.
Hôm nay, trong lòng đều bị hắn nắm giữ.
Bởi vì trong lòng đều bị hắn nắm giữ, sở dĩ phải trông ௱ôЛƓ, phải oán, phải tương tư.
Vì sao? Nàng không muốn a, không muốn như vậy, không muốn có tâm tình như vậy, toàn bộ tâm tư đều bị người ta lôi kéo.
Nàng không muốn ngăn cản. . . Một tiếng bát trà vỡ kéo nàng ra khỏi suy nghĩ mịt mù, Lý Băng nhẹ nhàng trừng mắt nhìn, một một lúc trong người mới thấy trước mặt mình xuất hiện một bóng hình nữ tử xinh đẹp.
“Xuân Lan, có chuyện gì?” Nàng lẳng lặng, thấy vẻ mặt của Xuân Lan vô cùng kinh hãi, rồi lại bất giác khiến tâm trạng nàng trùng xuống.
“Công chúa, người. . . Người. . .” Xuân Lan nhìn nàng, ánh mắt khi*p sợ, khuôn mặt mang theo sợ hãi, giọng nói nghẹn lại ở cổ họng, hô hấp không thông.
“Ta thế nào?” Tiếng nói của nàng vẫn như cũ.
“Khóc. . . Rơi lệ.” Như dùng hết khí lực của toàn thân, Xuân Lan cuối cùng cũng nói được một câu.
“Ta rơi lệ?” Nàng nhẹ nhàng nhíu mày, bất giác đặt tay xoa mặt, cảm thấy đúng là có gì đó ướƭ áƭ.
Nàng khóc?
Nàng nhìn lòng bàn tay, rồi nhẹ nhàng lau qua mặt, hứng lấy vài giọt nước mắt trong suốt lên lòng bàn tay.
Cái dịch nước trong suốt này là —— nước mắt?
Vì sao nàng lại khóc? Nàng chưa từng rơi lệ, không nhớ rõ chính mình đã từng rơi lệ.
“Công chúa!” Tiếng Xuân Lan gọi đầy đau buồn, đôi mắt sáng rực rỡ, dường như cũng rơi nước mắt, nàng nhìn Lý Băng, vừa thương xót lại vừa đau xót, “Người cuối cùng làm sao vậy? Vì sao khóc? Cuối cùng. . .” Nàng bỗng nghẹn ngào, “Bị cái gì ủy khuất?”
Bị cái gì ủy khuất?
Lý Băng nhìn khuôn mặt bị kích động đầy quan tâm của Xuân Lan, nhẹ nhàng lắc đầu, “Ta không bị cái gì ủy khuất a.”
“Nếu như không có, vậy người vì sao. . . Nói cho Xuân Lan, là chúng ta làm cho người không hài lòng sao?”
“Đừng suy nghĩ như thế, các ngươi không có làm ta không vui.”
“Vậy vì sao? Công chúa, là vì sao?” Xuân lan vẫn kích động như cũ, “Là ai? Nói cho ta biết là ai?”
“Không có ai cả, không có ai.” Lý Băng lắc đầu, hơi cuồng loạn, “Đừng hỏi, đừng hỏi. . .” Giọng nói của nàng hơi cao lên, mới tính toán trong đầu phải trả lời tỳ nữ bên cạnh thế nào, liền nghe thấy được một tiếng quát nghiêm vang lên điếc tai.
“Người đâu, mau tới đây a!” Âm thanh cuồng liệt hô, “Công chúa. . . Công chúa thổ huyết rồi —— “