“Tôi... Tôi lúc ấy không nghĩ tới những điều này.” Trạm Vấn Thiên nắm chặt tay mình, nói đến đây, hắn có chút tự trách, lúc ấy hắn chỉ dùng lập trường của mình để suy nghĩ, không biết có làm tổn thương người hay không?
“Cho nên, không phải cô ấy không muốn nói cho anh chuyện của Nguyệt, chỉ là trước khi hoàn toàn xác định đối phương có đứng cùng một phía với mình không, Man Man sẽ không dễ dàng nói đến Nguyệt.”
Nghe vậy, hắn có chút tức giận, “Tôi là chồng của cô ấy!”
“Dì Chân là dì ruột của cô ấy!” Chu Tiếu Mi cũng lên giọng, “Lúc cô ấy rời Đài Loan, phải chiếu cố dì Chân bệnh hoạn kia, cô ấy tin rằng người thân thật sự cần cô ấy, kết quả là gì chứ? Kết quả là dì Chân hận cả nhà chú Bạch, muốn lợi dụng Man Man đả kích bọn họ.”
Uống một ngụm, hắn dừng một chút mới hỏi: “Cô ấy… Tại sao không trở về Đài Loan?”
“Bởi vì cô ấy không biết là mình được yêu. Lúc ở nước ngoài, mỗi ngày dì Chân đều nói với cô ấy, kỳ thật ba của cô ấy không muốn chăm sóc con vợ trước, muốn cùng người vợ yêu mến và đứa con gái nhỏ cùng sống với nhau, cho nên mới thông đồng dì Chân ném cô ra nước ngoài, đương nhiên, lúc đầu cô ấy cũng không tin, nhưng nhiều năm vẫn không nhận được liên lạc của ba, cô ấy bắt đầu cho rằng mọi người thực sự thờ ơ với mình...”
Cô thở dài tiếp tục nói: “Cho đến khi cha mẹ phát sinh bất hạnh, luật sự đem di chúc của cha cô ấy đưa tới tay, Man Man mới phát hiện, mấy năm này mình đã trách lầm người nhà của mình.”
“Thì ra chú Bạch và dì Tẩu căn bản không có không quan tâm cô ấy, thư và điện thoại của bọn họ đều bị dì Chân chặn lại, thậm chí chú Bạch đã tự mình đến Mỹ nhiều lần để gặp cô ấy nhưng mà đều bị dì Chân bày kế lừa gạt, mới có thể tạo hiểu lầm lớn như vậy.”
“Trong di chúc chú Bạch để lại cho cô ấy, giữa những dòng chữ đã thể hiện sự quan tâm và thương yêu với đứa con gái nhiều năm không gặp, chú ấy đã an bày cho hai hòn ngọc quý của mình thích đáng, để cho Man Man quản lý tài sản của Nguyệt cho tới khi Nguyệt có năng lực tự quản lý.”
“Anh có thể tưởng tượng được không? Sau khi cha mẹ bất ngờ ૮ɦếƭ đi, ngoài sự tự trách, bất lực vì bao nhiêu năm bất hiếu, còn phải nhận rõ sự phản bội của người dì ruột, cảm giác bị lợi dụng đó, anh biết được không?” Chính cô nghĩ đến cũng thay bạn đau lòng.
“Tôi không biết... Tôi không biết cái gì...” sau khi biết những khổ sở mà Bạch Oanh Man phải chịu đựng, Trạm Vấn Thiên càng thương vợ gấp bội, thậm chí có chút hối hận vì những lời nói làm tổn thương lúc trước, “Nhưng sau cô ấy không rời khỏi dì Chân?”
“Tôi đã nói Man Man trọng tình rồi, nếu như anh là người xa lạ, muốn cô ấy quan tâm nhiều hơn một câu cũng khó khăn, nhưng nếu cô ấy đã xem anh là người mình, muốn cô ấy dốc hết tất cả cũng không sao. Tốt xấu gì thì cô ấy và dì Chân cũng là người nhà nhiều năm, muốn Man Man hoàn toàn bỏ qua thật là khó khăn và giằng co, hơn nữa, cô ấy cảm thấy dì Chân hận Nguyệt như vậy, có cô ấy ở cạnh trông coi, sẽ đỡ xảy ra chuyện.” Nói ngắn gọn, bạn tốt của cô chính là một người ngu ngốc chỉ biết nghĩ cho người khác.
“Tôi sẽ trở thành người nhà của cô ấy!” Hắn nói như thề.
Rất tốt, người đàn ông này cuối cùng cũng thông suốt một chút. Chu Tiếu Mi mỉm cười, “Nếu như anh có quyết tâm trở thành người nhà của cô ấy, tích cực một chút. Bởi vì dì Chân, Man Man không dễ dàng trả giá cảm tình với ai, anh biết cô ấy nghĩ thế nào không? Cô ấy cảm thấy, nếu như ngay từ đầu mình không trả giá thì không cần sợ bị người khác tổn thương. Như vậy rất ngốc, nhưng đây là cách Man Man bảo vệ mình.”
Trạm Vấn Thiên cũng cười, hắn đứng lên, “Cám ơn cô, tôi đã biết nên làm thế nào rồi!”
Cô không đứng lên theo, chỉ nhìn bóng đối phương đi về phía quầy hàng, “Nè, phải nhớ đó, tôi giúp anh một đại ân.”
Kỳ thật cô cũng có tính toán, hắn cũng giúp cô đại ân, cô thật sự không đành lòng nhìn bạn tốt chịu khổ, cô hy vọng người đàn ông kia có thể cho Man Man hạnh phúc.
***
Trong căn phòng còn sót lại dư vị hoan ái, hai diễn viên lại là một tổ hợp đáng kinh ngạc – Bạch Cảnh Địa và Lý Ngọc Chân.
Lúc này, hai người tự làm việc riêng, không giống như sự lưu luyến khó bỏ sau cuộc mây mưa, ngược lại, lãnh đạm tựa cạnh giường, tâm tư khác nhau.
“Cô thật sự là con đàn bà tốt mã rã đám, rõ ràng có bộ dạng xinh đẹp, lại mang lòng dạ rắn rết. Chắc hẳn lúc ấy Bạch Cảnh Thiên nhìn thấu sự ác độc của cô nên mới không dám muốn cô.” Bạch Cảnh Địa tùy ý nằm ngửa, ánh mắt dò xét về phía người phụ nữ đang đốt thuốc ở cạnh, ung dung mở miệng.
Nhiều năm trước, hai người này đã cấu kết với nhau làm việc xấu, hiện tại liên thủ đả kích cặp chị em nhà mình, Bạch Cảnh Địa cần vẫn như cũ là tiền và Xuân Dương thuyền vận, còn Lý Ngọc Chân chính là lòng tranh đoạt.
“Bớt nói lời vô ích đi, gần đây động tĩnh của nó thế nào? Có phát hiện dị trạng gì không?” “Nó” mà Lý Ngọc Chân nói chính là Bạch Oanh Man, chi dù là cháu gái, bà ta cũng vẫn đề phòng.
Có một số việc, cho dù là đàn ông Bạch Cảnh Địa cũng không dám đi làm, mục đích của bà ta nhất định phải đạt được, chả trách Bạch Cảnh Địa bảo bà là “Ác độc”.
Nghe nhắc tới người làm mình mệt mỏi ứng phó gần đây, Bạch Cảnh Địa nhíu mày, rồi gắt một cái, “Aizz! Tôi nói cô đó, không có việc gì dạy nó thông minh như vậy làm gì? Hiện tại nó nhìn chằm chằm vào tôi, bảo tôi làm thế nào đây?”
“Nó phát hiện anh buôn lậu vật cấm phi pháp?” Lý Ngọc Chân híp mắt, lộ ra mấy phần xinh đẹp, nhả khói.
“Chưa tới mức đó, nó tra được thiếu mấy đợt hàng và biên lai xuất nhập cảng không hợp, nếu muốn tìm được chỗ yếu của tôi, chỉ sợ nó chưa có năng lực đó thôi.” Bạch Cảnh Địa đắc ý cười, có chút âm hiểm.
“Anh cũng đừng xem thường nó, con nha đầu đó cũng khá tinh ranh. Càng biểu hiện nghe lời, càng có nhiều ám chiêu, nếu không cẩn thận không biết bị nó đâm bất cứ lúc nào.” Lý Ngọc Chân nghĩ đến điều này, càng nói càng không cam tâm.
Cũng như lúc muốn đuổi Bạch Oanh Nguyệt, Bạch Oanh Man biểu hiện lãnh huyết vô tình nhưng trên thực tế muốn cho em gái rời xa đấu tranh ở Bạch gia. Những điều này không phải bà không thấy, chỉ vì hợp tác, cố ý không vạch trần, bà cảm thấy ảo não chính là nhiều năm qua tẩy não cháu gái cũng không chặt đứt được tình chỉ em của hai đứa nó.
“Nó không phải khó giải quyết, gọi mấy đứa gây chuyện là được. Tôi kiêng kỵ là chồng của nó, chỉ nhìn cũng làm người ta không thoải mái.” Nếu thằng này đến làm rối, bọn họ chỉ sợ không ổn.
“Anh nói Trạm Vấn Thiên?” Ánh mắt Lý Ngọc Chân hoài nghi. Bà không tin cặp vợ chồng hờ này có thể thế nào.
“Bằng không còn ai nữa? Nghênh ngang xâm nhập hội nghị của Xuân Dương, cứ như phòng bếp nhà mình, còn biểu hiện ủng hộ kiều thê, giúp nha đầu kia làm khó bọn ta.” Hắn có dự cảm, Trạm Vấn Thiên là chướng ngại vấn lớn nhất.
“Anh nói hắn che chở Man nhi? Điều này sao có thể chứ?” Bà không tin cháu gái lại có thể lôi kéo thành công Trạm Vấn Thiên.
“Đúng vậy, cái bộ dáng bệ vệ như vậy, nói rõ là vợ hắn không được tức giận, ai làm nó không tốt, hắn trả lại gấp bội.” Nói xong, thấy bà ta lộ ra vẻ khó tin, hắn lại nói: “Đừng nói cô không tin, nếu không phải chứng kiến bọn họ khanh khanh ta ta trước mắt, tôi không không tin cặp nam nữ nguội lạnh này lại phóng ra lửa.”
“Bọn họ thật sự thân mật như vậy?”
“Không giả được, chính là bộ dáng ngọt ngào như tân hôn, tôi mới vội tới tìm cô nghĩ kế đây.” Bạch Cảnh Địa nhìn có vẻ như ngoan ngoãn phục tùng Lý Ngọc Chân, trong lòng lại tính toán, nếu như chuyện bại lộ, sẽ đổ toàn bộ trách nhiệm lên người ả.
“Nè, trong bụng anh tồn tại cái ý nghĩ gì đừng tưởng là tôi không biết, nếu như anh dám tính toán sau lưng tôi, tôi là người đầu tiên không buông tha anh.” Lý Ngọc Chân hung ác nói, ngay cả Bạch Cảnh Địa cũng bị ánh mắt của bà ta làm sợ hãi.
“Sao lại nói vậy? Anh đâu có cái gan đó. Bây giờ nói xem cách nào để đối phó nha đầu kia đi, nó thật sự quá vướng bận, chi bằng đem nó diệt trừ, chúng ta đỡ phải... A...” Ở hội nghị Bạch Oanh Man rõ ràng khiêu khích, nếu nó ૮ɦếƭ, bớt việc rất nhiều. Hắn chưa dứt lời, một cơn đau đớn lan tràn.
“Nghe kỹ, không được ᴆụng đến nó! Nó là tâm huyết tôi bồi dưỡng nhiều năm, cũng là quân cờ quan trọng của tôi, chỉ có tôi có thể quyết định sống ૮ɦếƭ của nó, ai cũng không thể hủy nó trước tôi.” Lý Ngọc Chân nắm mạnh tóc hắn, hung dữ uy Hi*p.
“Biết rồi... Em mau buông tay đi, anh cam đoan, tuyệt đối không tùy tiện động nó...” Bạch Cảnh Địa vì cầu được thoát khỏi tay ma nữ nên nói qua loa.
“Tôi nói thật, về Trạm Vấn Thiên và Man nhi cứ giao cho tôi, tôi sẽ nghĩ cách làm cho bọn nó sinh ra hiềm khích. Chờ lúc bọn nó giương cung bạt kiếm, tôi không tin Trạm Vấn Thiên có thể giúp nó.”
“Cách gì?” Bạch Cảnh Địa hiếu kỳ, có cách nào phá hư âи áι của cô dâu mới chứ.
Chỉ thấy Lý Ngọc Chân cười âm hiểm, lấy điện thoại bên cạnh, bấm số, nói một loạt tiếng Anh, “Cindy, tôi là dì Lance, Jayson có đó không? Tôi có tin tức về Sophia muốn nói cho cậu ấy, phiền cậu ấy tới nghe điện thoại...”
“Ủa? Sao anh lại ở chỗ này?” Bạch Oanh Man có chút kinh ngạc, nhìn về bóng người cao lớn đang đi về phía mình.
Từ chỗ tối ngoài hành lang, một người đàn ông sắc mặt không vui đi tới, chính là Trạm Vấn Thiên.
“Không ở đây thì ở đâu? Anh đã nói từ nay về sau đưa đón em cùng đi làm, em tốt nhất đừng nói là em đã quên đó?” Hắn chẳng qua tới trễ một chút lại phát hiện cô định trốn đi, hắn có chút không vui.
Bởi vì khí thế của hắn, cô không tự chủ xuất hiện thần sắc đau lòng, “Em chỉ nghĩ anh chẳng qua thuận miệng nói, dù sao anh có rất nhiều chuyện phải xử lý, làm sao có thời gian rảnh.”
“Em cho là anh sẽ ở lúc em sắp ૮ɦếƭ, kéo chân tất cả chủ quản, khiêu khích bọn họ sau đó lại bỏ em một mình? Anh không ngốc như em vậy.” Chó cùng sẽ rước dậu, hắn biết cô làm việc quả quyết nhưng cũng không đồng ý cô không đúng mực như vậy, làm việc nguy hiểm như vậy, hắn từ chỗ Chu Tiếu Mi đã biết vì sao cô nóng vội, bởi vậy không thể để cô mạo hiểm.
Bị người giáo huấn, Bạch Oanh Man không giận, ngược lại nhẹ nhàng nói, “Kỳ thật anh không cần tới đón em, em biết đường về nha. Huống chi taxi đầy đường, gọi là có, nếu không còn có xe bus mà.”
“Em đang chê anh nhiều chuyện hả?” Trạm Vấn Thiên nhìn vợ không biết tốt xấu, thật không hiểu nên biểu đạt quan tâm cô thế nào, cũng không hiểu vì sao cô lại cự tuyệt sự giúp đỡ của mình nữa.
“Không phải, em chỉ không muốn kéo anh vào quyền lực đấu tranh trong công ty em, quá nguy hiểm, anh không cần mạo hiểm vì em.” Thời gian này mỗi ngày hắn đều đưa đón cô, cô biết rõ hắn đang lo lắng cho an nguy của mình, nhưng mà hắn là người thừa kế duy nhất mà ông ngoại coi trọng, không thể có một tí sơ xuất.
Trạm Vấn Thiên chịu đựng cảm giác muốn rống vào mặt cô, kìm nén nói nhỏ, “Đã biết nguy hiểm còn lấy thân mạo hiểm, em cho là anh đã ૮ɦếƭ rồi sao?” Vì sao không lợi dụng hắn, ỷ lại hắn?
“Vấn Thiên...” Bạch Oanh Man khó hiểu, hắn tức giận gì vậy, cô chỉ không muốn có người vì mình mà bị thương thôi.
Kỳ thật, ở hội nghị cô cố ý làm như vậy, cô nghĩ trong thời gian ngắn giải quyết vấn đề nội bộ, không muốn người giúp mình bị bất cứ uy Hi*p gì, cho nên mới bí quá hóa liều.
Cô muốn cho ám hiệu để những người có hành vi không hợp pháp hoảng loạn, người hoảng hốt dễ xuất hiện sơ hở, một khi cô nắm được, có thể nắm được con sâu làm rầu nồi canh.
Trước khi làm chuyện này, cô cũng đã suy tính rất lâu, ngay cả Chu Tiếu Mi cũng khuyên cô nghĩ lại, nhưng mà vừa nghĩ tới Nguyệt nhi, có nhà mà không thể về, cô đem tất cả sợ hãi vứt sau lưng.
Nhưng thái độ của Trạm Vấn Thiên hôm nay cô rất ngoài ý muốn, cô cho rằng hắn sẽ không nhúng tay vào việc này, ai ngờ hoàn toàn không phải như vậy.
“Không cần kêu tên anh, em có đối đãi anh như chồng của em không? Tự chủ trương vứt anh sang một bên, nếu một ngày nào đó cảnh sát kêu anh tới nhận xác, anh có phải là nên cao hứng bừng bừng đi tìm thầy phong thủy, tìm một ngôi mộ tốt cho em không?” Bởi vì tức giận, giọng nói của hắn có chút nặng nề.
Ngày đó hắn ngồi trong phong họp mà phát run, nhiều lần muốn cắt đắt lời cô. Hắn biết rõ, nếu không phải mình ở đây, cô đã sớm bị đám ác bá đó ăn tươi nuốt sống, không thể toàn thân trở ra.
Vì thế, hắn vẫn muốn nói chuyện với cô, hết lần này đến lần khác bị trì hoãn.
“Anh đang tức giận?” Cô giật mình mở to mắt, như là Columbo phát hiện vùng đất mới.
Trạm Vấn Thiên cười đến nghiến răng nghiến lợi, “Thì ra em không bị mù, nhìn được anh đang tức giận.”
Bạch Oanh Man không hiểu lắm, thật sự không dám hỏi, bởi vì cô cảm giác mình làm sai việc gì đó, “Vì sao? Hôn nhân của chúng ta cũng không phải dựa trên tình yêu, ngoại trừ việc phù hợp trên giường, xuống giường gần như chúng ta không cùng xuất hiện.”
“Cho nên anh đang sửa đổi.” Hắn lạnh lùng nói.
“Dạ?” Tim cô đập loạn nhịp.
Thấy miệng cô mở rộng, nhìn ngốc ngốc, hắn nhịn không được muốn cười, “Bởi vì anh bắt đầu cảm thấy em rất đáng yêu.”
Cô thích cậy mạnh, vì bảo vệ người nhà mà không tiếc hy sinh, nói xấu người nhà của cô, cô sẽ dũng cảm đối nghịch với hắn, những điều này từng chút từng chút một thấm sâu vào đáy lòng sắt thép của hắn, làm hắn không thể không để ý.
“Anh... Anh uống lộn thuốc, nói năng bậy bạ gì đó?” Hai má cô đột nhiên ửng hồng, ánh mắt không được tự nhiên, xoay đi chỗ khác.
“Anh tưởng em làm từ khối băng, không ngờ cũng thẹn thùng.” Hắn trêu chọc, sờ nhẹ hai má đang nóng lên của cô, khuôn mặt lạnh lùng thoáng ấm áp.
Lại bị giễu cợt, đầu lưỡi Bạch Oanh Man như bị mèo ngậm mất, nhỏ giọng, “Băng... Sẽ hòa tan...”
Á! Cô nói gì vậy chứ, nói lộn xộn rồi, hắn nhất định sẽ cười nhạo cô.
“Nói cho cùng, băng đúng là sẽ tan... dùng nhiệt độ cơ thể của anh.” Hắn phụ họa lời cô.
Cô lại bị lời của hắn chấn động, tim kinh hoàng không thôi, “Vấn Thiên, anh bị cái gì kích thích vậy, hay là sinh bệnh rồi? Sao trở nên... Có chút là lạ?”
Trước kia, hắn cũng sẽ không dùng mắt để nhìn cô, khóe môi luôn nhếch lên chế nhạo, coi cô như một món đồ có cũng được không có cũng chẳng sao, thái độ lãnh đạm cứ như cô chỉ là người phụ nữ làm ấm giường, không đáng được nhắc tới.
Có thể từ sau buổi tối thần kỳ đó, tất cả đều bất đồng, hắn bắt đầu chú ý tới cô, dành thời gian đưa đón cô, nói chuyện phiếm với cô, thỉnh thoảng làm cô có cảm giác được nuông chìu...
“Chỉ là anh đã hiểu rõ một việc.” Hắn nói. Vợ chồng cả đời, còn rất dài, tra tấn lẫn nhau chỉ là thể xác và tinh thần mỏi mệt, không bù được những thứ mất đi.
Mặt lạnh lòng mềm, đây là lời bình luận của Chu Tiếu Mi về bạn tốt. Nghe cô ấy nói về những điều hắn không biết về Bạch Oanh Man, biết được chịu đựng của vợ, hắn đau lòng thay cô, sở dĩ cô biểu hiện vô tình, cũng bởi vì cô không có quyền được mềm yếu.
Hắn hiểu được cô không phải là người lòng dạ ác độc, ngược lại có một trái tim mỏng manh đơn thuần cần chăm sóc, lạnh lùng xa cách chỉ là vỏ bọc để cô tự bảo về mình, cũng bảo vệ người cô quan tâm.
“Việc gì?” Nụ cười bí hiểm của hắn làm lòng cô phát run.
Hắn cười không đáp, kéo cánh tay cô, “Về nhà thôi.”
“Về nhà... A! Đau quá...” Sắc mặt cô đột nhiên trắng bệch, bộ dạng đau đớn.
“Làm sao vậy?” Hắn tái mặt, cuốn tay áo của cô lên, quả nhiên ở khuỷu tay cô bị bầm tím một vết to.
“Không cẩn thận ᴆụng phải... Không có gì đáng ngại, hai ngày nữa sẽ bớt sưng mà.” Nếu như hắn không kiểm tra, cô căn bản cũng không phát hiện mình bị thương nghiêm trọng như vậy.
“Em thành thật nói anh biết, có chuyện gì?” Hắn nhíu mày, nghiêm mặt hỏi.
“Anh...” Thấy hắn trầm mặt trừng mình, Bạch Oanh Man cười khổ, thở dài, “Giữa trưa lúc ở đầu cầu thang chỗ nhà hàng công nhân viên, em bị người ᴆụng từ sau lưng, thiếu chút nữa lăn xuống lầu, chỗ này là lúc ᴆụng vào lang cang.” Cô không nói cho hắn biết, nếu không phải mình nắm tay vịn kịp chỉ sợ cũng bị rớt xuống lầu.
“Người ᴆụng em là ai?” Sắc mặt hắn càng đen, trầm giọng hỏi.
“Không thấy rõ, em vừa quay đầu lại chỉ thấy một bóng đen trốn vào lối thoát hiểm.” Lúc ấy cô bối rối, chân đứng không vững, đành phải dựa vào tường ngồi xuống, để tim được bình tĩnh.
Cô thật sự bị hù ૮ɦếƭ, lần đầu tiên cảm nhận cái ૮ɦếƭ gần mình như vậy, thiếu chút nữa cô đã rời khỏi thế gian này.
“Cứ như vậy?” Hắn lạnh lùng nhướng mày.
Cô im lặng, không hiểu hắn còn muốn biết gì nữa.
Trong lúc đó, Trạm Vấn Thiên mạnh mẽ ôm cô vào lòng, há miệng cắn cái cổ non mềm của cô, “Nhớ kỹ, em không phải chỉ có một mình, em có chồng, иgự¢ của anh lúc nào cũng hoan nghênh em. Muốn khóc cứ thoải mái mà khóc, anh cam đoan không ai dám cười nhạo em.”
“Em...Em không phải là quỷ khóc nhè...” Bỗng dưng, cô cảm thấy hốc mắt ngấn nước, mũi cũng mỏi nhừ.
“Ai nói thích khóc mới có thể khóc! Lúc đó em nhất định là rất sợ phải không?” Hắn đau lòng ôm cô, để cô dán chặt vào иgự¢ mình.
Tuy Bạch Oanh Man rất cao hứng sự an ủi của hắn, phảng phất chính mình rốt cuộc cũng có thể dựa vào người khác, nhưng mà...
“Vấn Thiên, đừng đối xử với em quá tốt như vậy.”
“Tại sao?”
“Em không thể ỷ lại anh..” Cô sợ hãi mất đi lần nữa, bị người vứt bỏ còn đáng sợ hơn ૮ɦếƭ.
Hắn cảm nhận được sự sợ hãi trong lời nói của cô, trong lòng thắt lại, “Em không tin chồng em có năng lực bảo vệ em sao?”
Bạch Oanh Man vui vẻ cười, hốc mắt lại đỏ: “Nhưng mà anh có thể bảo vệ em bao lâu? Một tháng, hai tháng, hay là một năm, hai năm, khó nói trước được, đến một ngày, anh sẽ không phiền chán mà bước đi..” Đến lúc đó, cô đã quyến luyến nhiệt độ cơ thể hắn, làm sao có thể một lần nữa thích ứng cuộc sống đơn độc?
“Em không thể tin anh một chút sao? Đã cưới em, em chính là trách nhiệm của anh, anh sẽ không buông tay không để ý tới.” Đây là hứa hẹn của hắn, hắn cũng không đơn giản tiếp nhận người khác.
“Vấn Thiên...” Rất nhiều tình cảm xông lên đầu, cô không biết nên nói gì.
“Cẩn thận!”
Nói một nửa, bên ta đột nhiên vang lên tiếng động cơ ầm ầm từ xa đến gần, Bạch Oanh Man đang muốn quay đầu xem xét, người đã bổ nhào trên mặt đất, lốp xe xượt qua bao da của cô trong gang tấc.
“Cái này... Đây là ngoài ý muốn sao?” Môi run run, nhớ tới lúc sắp té xuống thang lầu, toàn thân cô không ngừng phát run, nhìn chiếc xe dần dần chạy xa.
“Em thấy xe sắp xếp gọn gàng chứ?” Vẻ mặt hắn hung ác nham hiểm, thần sắc cảnh giác ôm lấy cô.
“Hắn muốn ᴆụng em?” Cô cố bình tĩnh, là ai táng tận lương tâm như vậy?
Trạm Vấn Thiên cúi đầu xuống, nhìn thẳng vào mắt cô, “Em nói ngoài ý muốn sao? Trong hội nghị em nói những câu không muốn sống đó có nghĩ tới hậu quả chưa?”
“Ông xã...” Tay cô nắm lấy áo hắn, lúc này mới cảm thấy rõ ràng mình đã quá lỗ mãng.
Hắn tức giận trừng cô, “Biết mình làm sai chưa? Nhưng mà không sao, em còn có anh. Em cứ tận lực lợi dụng anh, hiện tại anh có thể bảo vệ em mỗi lúc, có rảnh tìm phiền toái chi bằng dồn tâm tư trên người anh.”
Lúc này Bạch Oanh Man mới nín khóc, vùi sâu mặt vào hõm vai của chồng.
“Xin hỏi đây là chuyện gì? Tôi có phải đi nhầm công ty rồi không? Hay là Xuân Dương thuyền vận quyết định sáp nhập vào Nhật Nguyệt thuyền vận, đối phương mới đến thanh toán tài sản..”
Nhận được nội tuyến lắp bắp của Đỗ Trọng Mai, Chu Tiếu Mi cho rằng có chuyện lớn, bối rối vội vàng chạy tới văn phòng CEO.
Nhưng mà lúc mở cửa, cô lập tức há hốc mồm sửng sốt tại chỗ.
Đợi cô chậm rãi lấy lại tinh thần, vẫn không thể tin tình cảnh trước mắt, thiếu chút nữa là ςướק kính cận của Đỗ Trọng Mai để mang.
Quả nhiên là xảy ra chuyện lớn, cô đã nhìn thấy một thứ “Sinh vật” không nên tồn tại, như người ngoài hành tinh, chiếm cứ văn phòng CEO mà cô quen thuộc.
“Chu học... học tỷ, đây không phải ảo giác, chị không có nhìn lầm.” Lúc Đỗ Trọng Mai nhìn thấy cũng sợ hãi kêu một tiếng.
“Em lại đây.” Chu Tiếu Mi ngoắc một ngón tay.
“Dạ.” Đỗ Trọng Mai khờ khờ chạy tới, không hề đề phòng.
“Để chị nhéo một cái.” Đầu ngón tay Chu Tiếu Mi bay thẳng tới quai hàm của học muội mà véo.
“OA!” Đỗ Trọng Mai không phòng bị, lập tức chảy nước mắt.
“Đau không?”
“Rất đau...” Cô thư ký nhỏ đau đến khuôn mặt nhăn nhúm.
“Đau thì không phải là mộng...” Chu Tiếu Mi nhẹ nhàng thở ra, nụ cười hoa đào quen thuộc lại trở về.
Không phải cô hoa mắt nhìn lầm, cũng không phải ảo giác, xác thực,... Vậy thì cô yên tâm rồi.
Cô nhìn bộ salon gỗ cạnh bàn làm việc, hôm nay nhìn có chút đáng yêu, vị CEO bất đắc dĩ nhìn cô.
“Anh ấy... À, đến mượn vài ngày...” Aizz, Bạch Oanh Man thật sự không phản bác được, không biết nên nói gì cho phải.
“Vài ngày?” Chu Tiếu Mi nhướng mày. Từ quá trừu tượng.
“Vài ngày” có thể là ba, năm ngày hoặc hơn mười ngày, cũng có thể là không có kỳ hạn.
Giọng nói Bạch Oanh Man có chút khó nhọc: “Văn phòng của Nhật Nguyệt thuyền vận đang tu sửa, anh ấy sợ ồn ảo, ảnh hưởng làm việc, cho nên tạm thời dùng chung văn phòng với mình.”
“Anh ta nói?” Lý do vô sỉ xấu xa.
“Không cần trừng mình, cậu tự ngăng cản anh ấy đi.” Cô và anh ấy câu thông hơn nửa đêm, kết quả...
Nhớ tới ban đêm xuân quang kiều diễm, Bạch Oanh Man nghiêng mặt, không muốn người ta chú ý tới da mặt đang nóng lên cả đêm.
Tư mật trong khuê phòng thật sự làm người ta đỏ mặt, tối hôm qua, hai người không biết tại làm sao lại “câu thông” đến trên giường, hắn tinh lực tràn đầy giằng co cô một đêm, thẳng đến trời sắp sáng mới cho cô nghỉ...
“Mắt cậu có quầng thâm, cậu biết không vậy?” Chu Tiếu Mi ngoài miệng nói vậy, ánh mắt lại không nể tình nhìn ấn ký trên cổ bạn tốt.
Phát giác ánh mắt của bạn, Bạch Oanh Man khẽ giật mình, có chút giấu đầu lòi đuôi, ho khan một tiếng, “Mình... Ngày hôm qua mình xem công văn quá muộn, cho nên... À, khuya mới ngủ.”
“Thật là “khuya” à!” Chu Tiếu Mi khoanh tay trước иgự¢, không khách khí vạch trần cô.
“Chu kinh lý...” Băng sơn mỹ nhân đỏ mặt, thần sắc xấu hổ.
“Tuy CEO còn trẻ tuổi nhưng mà túng dục quá độ sẽ rất thương thân, mời ngài bảo trọng nhiều hơn, đừng để cầm thú thiếu nhân tính bên ngoài làm hỏng, hủy đi hình tượng băng thanh ngọc khiết trong lòng mình.” Chu Tiếu Mi trêu chọc. Tội nghiệp bạn học cũ, tám phần bị chồng ăn gắt gao rồi.
Điều này Bạch Oanh Man dứt khoát giả ૮ɦếƭ, không phản ứng, nhìn qua cô gái đang cười đến đáng giận kia.
Cô cũng không nghĩ tới một người đàn ông lại ngoan cố đến như vậy, đã quyết định thì không nghe bất cứ lời nói nào, khư khư cố chấp không cho người ta cự tuyệt, còn ngang ngược dùng “tự thể nghiệm” để thuyết phục cô.
Giương mắt nhìn phòng làm việc to như vậy lại chen vào một bộ sopha nhập từ Ý, một bàn gỗ và ba cái tủ hồ sơ cao gần hai mét, làm nội thất trong phòng làm việc của cô trở nên hỗn độn. Ngay cả bộ sopha bằng vải bông mà bình thường cô đãi khách cũng bị đẩy vào góc khuất nhất, muốn ngồi phải vượt qua một cái bàn trà.