“Thế thì không cần. Tôi chỉ muốn nhắc em một chuyện, chuyện trước kia coi như xong, sau này không cần thử chọc giận tôi.” Nếu không, dù là cô, hắn cũng không chút lưu tình.
***
Trên bầu trời lấp lánh vô số ngôi sao, tiếng côn trùng rả rích bên tai, hơi gió nhẹ thoang thoảng mùi lúa mới, có hơi ẩm ướt của bồn hoa, đêm tối thâm trầm, có vẻ yên tĩnh mà thần bí.
Lúc này, hai người ngồi ở một nhà hàng trên núi, căn nhà gỗ ở giữa sườn núi, ngọn đèn ấm áp có một loại yên tĩnh thoát khỏi thế tục.
Trước khi hai người có được nhận thức chung về cuộc hôn nhân này, Trạm Vấn Thiên liền cưỡng chế đem Bạch Oanh Man lên xe của hắn, đưa cô vào trong núi, thứ nhất hắn đối bụng, không muốn ở trong thành phố gặp người quen biết quấy rầy tâm tình, thứ hai có thể nói chuyện với cô về hôn sự của bọn họ.
Kỳ thật hắn không có bao nhiêu hứng thú với việc kết hôn, bởi vì chỉ cần ngoắc ngón tay, phụ nữ sẽ tự động đi tới, tranh thủ cùng hắn, hắn cần gì phải trói chặt vào danh phận.
Hai vị công chúa của Bạch gia làm hắn vừa lòng, cùng đám cưới thương nghiệp với những người phụ nữ khác, hắn thà chọn chị em này. Nếu em gái đã chạy, đổi lại chị gái cũng không tệ.
“Sau khi kết hôn, tôi muốn một đứa con.” Kêu xong món ăn, Trạm Vấn Thiên đột nhiên nói.
“Cái gì?” Bạch Oanh Man kinh ngạc mở to mắt, biểu lộ có chút trở tay không kịp kinh ngạc.
“Ít nhất phải có một để thừa kế sự nghiệp của tôi, trai gái gì cũng được, tôi muốn nó phát triển trong bụng của em.” Chỉ cần là con hắn, hắn sẽ tận lực đào tạo.
Cô lập tức hoảng hốt không thôi, “Nhưng... tình huống trước mắt của chúng ta cũng không thích hợp... có lẽ chưa tới một năm anh đã mệt mỏi, muốn chấm dứt sớm cuộc hôn nhân buồn cười này.” Cô không muốn đứa con sẽ phải là món đồ sau hôn nhân. Một mình cô chịu khổ cũng đủ rồi, không cần phải liên lụy đứa nhỏ.
Chỉ là cùng người xa lạ như hắn phát sinh quan hệ, cô không biết mình có chịu đựng được không nữa, nếu còn mang thai con của hắn... Cô bỗng cảm thấy khủng hoảng, đến mức thở không nổi.
“Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không li hôn.” Trạm Vấn Thiên đang cười, nhưng nụ cười đó lại khiến người ta phát sợ.
Ý của hắn rất rõ ràng, dám gả cho hắn, nghĩa là phải tự biết rằng, chỉ cần thành đồ đạc của hắn cũng đừng mơ tưởng có ngày được thoát khỏi. Cho dù ngày nào đó hắn chán ghét rồi, cô cũng chỉ có thể ở trong Ⱡồ₦g giam của hắn, làm một vật trang sức không có cảm giác.
Tim Bạch Oanh Man run rẩy, cảm giác vừa bi ai vừa thống khổ, “Lời nói đừng quá chắc chắn, có lẽ ngày nào đó anh sẽ gặp được cô gái thật sự anh muốn, anh sẽ cảm thấy hôn nhân vướng víu, hận không thể sớm chấm dứt đoạn sai lầm này.”
“Không có ngày đó, không một người nào, không một cô gái nào đáng giá để tôi đem cô ta để ở trong lòng.” Giáo dục nghiêm khắc, hắn đã vô tình, không yêu.
“Kể cả tôi?” Cô ngửa mặt lên, ánh mắt bình thản nhìn hắn.
Nhìn cô một cái, con ngươi đen thâm trầm của hắn lóe lên, “Chẳng lẽ em cho rằng, em sẽ là ngoại lệ?” Hắn không thương ai, ai cũng đừng mơ tưởng buộc hắn giao lòng của mình ra, bởi vì chỉ cần không quan tâm, không ai có thể thương tổn hắn.
“Không, tôi chỉ phòng ngừa thôi. Nếu thật có một ngày như vậy, tôi hi vọng quyền lợi của mình không bị hao tổn.” Cô cố ý nói mình giống như thực dụng, chặt đứt hy vọng về hạnh phúc.
Cô bây giờ đã là thiên nga đen xếp cánh, không thể bay cao, cũng không thể quay về bên cạnh đồng bạn, ít nhất cũng không thể cho hy sinh kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Bỗng dưng, ánh mắt hắn lạnh lẽo, “Xem ra em thật là biết tính toán, ngay cả đường lui cũng nghĩ chu đáo cả rồi. Có cần tìm luật sư lập khế ước hôn nhân, miễn cho sau này có hại không?” Dụng ý của hắn vốn là thử, muốn biết cô có phải kinh doanh trong hôn nhân không tình yêu này không, nhưng câu trả lời của cô lại làm hắn thất vọng.
“Tốt nhất là ghi ra giấy trắng mực đen rõ ràng, hơn nữa nhất định phải ghi chú rõ anh không có nửa điểm dã tâm với Xuân Dương thuyền vận, mặc dù sau này chúng ta không còn là vợ chồng, cũng không chèn ép Xuân Dương, khi cần sẽ cung cấp viện trợ.” Hắn không thể là kẻ địch của cô, vạn nhất trở mặt thành thù, cô không nắm chắc mình có thể chống đỡ được.
“Em...” Trạm Vấn Thiên trừng mắt lên, đang muốn nói mấy câu châm chọc cô, lại đột nhiên nhìn thấy cô xoa xoa cánh tay giống như lạnh, hắn trầm mặc đứng lên ϲởí áօ khoác, choàng lên vai cô, “Phụ nữ đừng cậy mạnh quá, em nên nhận rõ ràng ai mới là chúa tể của em.”
“Không cần anh nhắc nhở, tôi biết thân phận của mình.”
Không muốn thừa nhận ý tốt của hắn, Bạch Oanh Man muốn ϲởí áօ khoác trả về nguyên chủ, nhưng dưới ánh mắt chằm chằm kia, cô ngượng ngùng thu tay lại, im lặng buông đũa, nhìn bữa tiệc rau dưa.
Nói thật ra, cô không thích thực vật cho lắm, đối mặt với đối thủ liên tiếp thế này, cô cực kỳ cố gắng hết sức. Nếu không có nguyên nhân phải chống đỡ, cô không muốn cãi nhau với hắn.
“Tính cách thật không đáng yêu, uổng phí em xinh đẹp hơn em gái mình, phải biết rằng nịnh nọt tôi, em mới có thể tìm được chỗ tốt”. Cá tính mất thăng bằng sẽ làm bản thân chịu đủ mọi tổn thương, sao không hiểu đạo lý lấy nhu thắng cương?
Lời của hắn rốt cuộc động tới tức giận của cô, cô trừng hắn, “Tôi vốn như vậy, tôi không phải là thiên sứ Bạch Oanh Nguyệt trong mắt anh, tôi là chính tôi, âm hiểm tà ác ngoan độc ma nữ, anh tốt nhất nên nhớ kỹ điểm này. Đừng nghĩ khi dễ tôi, nếu không xin cẩn thận đề phòng sau lưng.”
Hắn cười như không cười nhếch môi, “Cho tới bây giờ không ai dám uy Hi*p tôi, em lại vuốt móng hổ lần nữa... Sách lược của em thành công, tôi sẽ đi vào lễ đường như mong muốn của em.”
“Bởi vì tôi khiến cho anh hứng thú rồi?” Cô giật mình hỏi, không dám buông lỏng một khắc, căng thẳng thần kinh.
“Phải, em làm tôi có hứng thú tiếp tục chơi rồi. Tôi muốn nhìn xem trong hôn nhân của chúng ta, em có thể phát triển tới đâu.” Sư tử cái nhỏ răng không đủ sắc bén để gây nguy hiểm, nhưng mà trưởng thành rồi thì có năng lực cắn ૮ɦếƭ sư tử đực, kết quả hắn rất chở mong.
“Vậy thì mời anh mỏi mắt mong chờ, tôi cam đoan sẽ làm cho anh không uổng giá vé.” Cô sẽ làm cho hắn biết rõ, cô tuyệt đối không hoàn toàn chịu sự bày bố của hắn.
Thần sắc cảnh giác của cô rơi vào mắt hắn, hắn mỉm cười, “Nếu chúng ta đã đạt thành hiệp nghị, vậy có thể bắt đầu chuẩn bị hôn lễ. Như vậy tôi nên hướng ai cầu hôn, còn em nữa, có yêu cầu gì với hôn lễ không?”
Đôi môi đỏ mọng bĩu lên một cái, cô trả lời: “Không cần tốn công tốn sức, chỉ cần để ý chọn ngày là được, chỉ là y theo tập tục dân gian, hôn sự phải hoàn thành trong trăm ngày.” Từ khi cha và mẹ kế qua đời không lâu, em gái thân nhất cũng bị mình đuổi ra ngoài, chỉ còn thân nhân duy nhất là dì Chân bụng dạ khó lường, cô không khỏi ảm đạm.
Cô không đề cập tới, hắn đã quên cô mang tang cha hơn một tháng, hôm nay mặc đồ tang trong người, “Có thể, tôi không có ý kiến.”
Buổi tối sau khi những con ếch ngừng diễn tấu, trên đường về, Bạch Oanh Man thoáng nhìn qua người đàn ông cương nghị bên cạnh, trong nội tâm rối loạn.
Hạnh phúc của thiên nga đen... Sẽ là hắn sao?
Cô mờ mịt.
Tim có chút bị Ϧóþ chặt.
“Nhất định phải bày ra vẻ mặt như ૮ɦếƭ chồng vậy sao? Người không biết còn tưởng con rất hận cuộc hôn nhân này, muốn làm cô dâu chạy trốn.”
Bên tai là những lời nói móc cay nghiệt, cô dâu mới vẫn thả hồn vào cõi thần tiên, tiếng quở trách bén nhọn phảng phất không liên quan với cô, cũng không có bất cứ biểu lộ nào.
Trong gương hé ra một khuôn mặt xinh đẹp phấn điêu ngọc mài, lông mày giống như dãy núi, mắt sáng như sao, mặc lễ phục bằng lụa trắng cao nhã, trên đầu là một vương miện bằng hoa hồng trắng và sa mỏng, bộ dáng động lòng người, có một mị lực đặc biệt chỉ có ở cô dâu.
Thân là một trong những nhân vật chính, trên mặt Bạch Oanh Man không có một chút vui thích, trên mặt thoáng nét ảm đạm, nếu không trang điểm dày đã thấy gương mặt nhợt nhạt, một đêm không ngủ.
Mặc dù như thế, cô hôm nay vẫn là cô gái xinh đẹp nhất, hạnh phúc làm người ta ganh tị đỏ mắt, làm cho những người khác phải nghiến răng.
Ví dụ như dì ruột của cô, Lý Ngọc Chân.
“Nếu không muốn gả cũng đừng miễn cưỡng. Con là con gái cưng của chị hai, dì Chân đâu cam lòng gả con chịu khổ? Nếu con không đem con tiện chủng kia đuổi đi thì hôm nay người ngồi đây nước mắt lưng tròng là nó.” Mặt ngoài Lý Ngọc Chân trấn an, thực tế là trách cứ chau gái không nên quấy rầy kế hoạch của bà ta, hại bà ta phải bố cục lần nữa.
“Dì Chân, dì không hy vọng con gả vào nhà giàu có sao?” Không lo ăn không lo mặc, sống an nhàn sung sướng, chỉ cần ngẫu nhiên mang nhẫn kim cương sáng chói tham gia xã giao, làm một phu nhân người người hâm mộ, đây là cuộc sống mà nhiều thiếu nữ mong muốn. Mặc dù hết thảy chỉ là hư vinh, Bạch Oanh Man hiểu được chính mình ít nhất phải giành mặt mũi cho Xuân Dương thuyền vận.
“Trời! Chẳng lẽ dì lại ghen ghét với con? Người đàn ông hoàng kim nhất nhì là chồng con, tuy nhiên không nhất định chỉ thuộc về một mình con, nếu suy nghĩ theo hướng tốt thì cũng có thể coi như con may mắn.”
Lúc nói chuyện, thần sắc Lý Ngọc Chân đều không vui vẻ, trong lời nói không một câu chúc phúc, bà nhìn thấy cháu gái mặc lễ phục cô dâu, trong đáy mắt ẩn chứa ghen ghét và tức giận.
Bất luận cô dâu hôm nay là cháu gái Bạch Oanh Man hoặc là con gái của tình địch Bạch Oanh Nguyệt, bà đều không vui khi nhìn bọn nó mặc áo cưới. Bởi vì gần bốn mươi năm, khát vọng lớn nhất của bà chính là dắt tay người đàn ông mình yêu đi trên thảm đỏ.
Hết lần này tới lần khác, bà một lòng say mê nhưng vẫn không đổi được kết cục mỹ mãn, anh rể chưa bao giờ nhìn thấy bà, ý nghĩ và yêu thương của hắn vĩnh viễn nhìn những người phụ nữ bên cạnh bà, chưa một lần nhìn bà.
Bà hận hắn, chuyện tình cảm bà không thể nào tham gia, cho dù bà luôn ra ám hiệu khiêu khích, hắn vẫn thờ ơ, thậm chí cuối cùng dùng danh nghĩa anh rể đưa bà ra nước ngoài học, ý đồ đoạn tuyệt tâm tư không nên có của bà.
Yêu một người có sai sao? Bà chỉ yêu hắn, muốn được hắn yêu, tìm được hạnh phúc, tâm nguyện hèn mọn như vậy vì sao cũng không được? Cho nên bà hận, hận tất cả những người được hắn ưu ái. Nếu như bà không chiếm được hạnh phúc, thì, những người bị bà hận có tư cách gì được vui vẻ?
“Muốn đi cứ để hắn đi, người đàn ông không để trái tim ở chỗ con thì cần gì phải cưỡng cầu, thế giới vẫn trời cao biển rộng.” Bạch Oanh Man rộng rãi trả lời.
Nghe vậy, trong mắt Lý Ngọc Chân hiện ra một vòng âm trầm, “Con đang châm chọc dì không buông tay sao? Hơn nửa đời người chỉ si luyến cha con?”
Thấy dì Chân tức giận, cô vẫn lãnh đạm chỉnh lại sa đầu, “Dì Chân muốn yêu ai là tự do của dì, thân là con cháu con không có quyền xen vào.”
“Hay cho không có quyền xen vào, vừa rồi con yểm hộ cho tiểu tiện nhân kia chạy trốn, đừng tưởng dì không biết, con còn nghĩ tới tình chị em, không nỡ để nó chịu khổ sao?” Rõ ràng để cho tiểu tiện nhân Bạch Oanh Nguyệt đào thoát, thật sự không thể tha thứ.
“Yểm hộ cái gì? Con không hiểu dì đang nói gì?” Cô mở to cặp mắt xinh đẹp, biểu lộ vẻ vô tội.
Lý Ngọc Chân lạnh lùng nheo mắt, tay che miệng cười khẽ, “Cháu gái của dì học được giả ngốc sao, vừa nãy, nếu con không làm bộ té ngã, ngăn cản ta, tiểu tiện nhân kia sao có thể chạy trốn?”
“Phải không? Trong mắt dì Chân con cố ý té ngã sao? Thật xin lỗi, con không cho rằng mình có hành động như vậy, huống chi con đã sớm đoạn tuyệt quan hệ với nó, không có lý do gì giúp nó chạy trốn.” Cô thề thốt phủ nhận, dì Chân cũng không thể bắt cô làm gì.
Lý Ngọc Chân vừa nghe giận tái mặt, mười ngón tay sơn đỏ nắm chặt hai vai non mịn của cô: “Nó nói với con cái gì? Muốn đến mang con chạy trốn sao? Muốn mặc kệ dì Chân, giống người cha nhẫn tâm của con thờ ơ với dì sao?” Không ai có thể đẩy bà ra, thứ bà muốn nhất định phải có trong tay, không thể nhượng bộ.
Bạch Oanh Man bị đau, buồn bực nói: “Dì suy nghĩ nhiều quá, dì có ơn dưỡng dục con, con sao có thể bỏ mặc dì?”
Kỳ thật vừa rồi nhìn thấy em gái, cô ngoại trừ kinh ngạc, còn có một chút ngưỡng mộ, cho dù không được cô bảo vệ, nụ cười ngọt ngào của Nguyệt vẫn không phai màu
Trên thực tế, lúc em gái khuyên cô rời đi, thật sự cô bị xao động, muốn buông tất cả, làm chuyện cô muốn làm, không cần thỏa hiệp với ai, chỉ vì cuộc sống của mình...
“Chị không phải người như thế, chúng ta hẹn ước... bay về phía tình yêu, tìm được hạnh phúc... Em không có quên, em hy vọng chị có thể hạnh phúc...”
“Em không cần, em không cần chị phải rơi lệ mà kết hôn, chị đi theo bọn em, đi thật xa...”
Thanh âm của Nguyệt Nhi vẫn vang vọng trong tay, nó khờ dại muốn mang cô đi, phần tâm ý này không phải cô không cảm động, nhưng mà nhìn khuôn mặt đơn thuần của em gái, hai chân cô như bị cột đá, nửa bước cũng không thể đi.
Cô biết mình đi không được, vì bảo toàn sản nghiệp của cha, cô nhất định phải ở lại, để hạnh phúc của mình biến mất.
“Man Nhi, đừng dở trò với dì, con là do dì một tay nuôi lớn, dạy dỗ, có bao nhiêu thủ đoạn dì đều rõ ràng, đừng ép dì đối phó ngược lại con.” Cháu gái này vẫn là một con cờ tốt, Lý Ngọc Chân không muốn uổng công.
Bạch Oanh Man trào phúng nhếch môi, “Dì Chân mới cần chuẩn bị chậu vàng rửa tay, hưởng phúc đi. Một con cho gặp rủi ro có đáng để dì dồn sức đánh như vậy không?”
“Con muốn dì buông tha nó?” Lý Ngọc Chân nhìn chằm chằm cô, đáy mắt ngoan độc.
“Dì Chân đã đáp ứng con không tìm nó gây phiền toái, dì sẽ tuân thủ hứa hẹn chứ?” Bạch Oanh Man thực sự lo lắng, dù sao oán niệm của dì Chân đã quá sâu.
“Có chuyện này sao? Sao mà dì không nhớ rõ? Aiz, già rồi nên đầu óc mau quên quá.” Lý Ngọc Chân qua loa cười.
“Dì Chân...”
Không để Bạch Oanh Man nói, Lý Ngọc Chân lại nắm chặt vai cô, dùng sức làm cô phải nhíu mày, “Đừng quên là ai ςướק của con hết thảy? Là ai chia cắt cha con con? Có nó, cha còn đã quên con. Với ông ấy mà nói, con chẳng qua chỉ là đứa con mà vợ trước để lại, dư thừa.”
Bạch Oanh Man cắn chặt môi dưới, nhịn đau đớn trên vai, đôi mắt hạnh thoáng ưu thương.
“Đừng có ngu ngốc, thứ nắm trong tay mới là thực tế. Tuy dì không tán thành con gả cho Trạm Vấn Thiên, nhưng mà nếu Xuân Dương thuyền vận đã gặp phải nguy cơ, đành phải ủy khuất con hy sinh, không bằng con hãy nghĩ cách nắm bắt lòng hắn, để cho hắn trở thành chỗ dựa vững chắc của con, ha ha ha.” Tốt nhất có thể vì Lý Ngọc Chân bà sử dụng, giúp bà đạt được thứ mong muốn.
Lý Ngọc Chân che miệng cười khanh khách, nói xong liền õng ẹo đi ra ngoài.
Bà đi vội vàng không phát hiện ở góc phòng nghỉ của cô dâu, một thân ảnh ngang tàng đang đứng trong bóng tối, không tiếng động nghe hai người nói, con ngươi đen âm trầm thêm mấy phòng.
Trạm Vân Thiên vốn muốn đến hỏi xem cô dâu đã chuẩn bị xong chưa, không ngờ lại gặp được Bạch Oanh Nguyệt, mà bên cạnh cô có một người đàn ông thân mật bảo hộ.
Trông thấy tình cảnh này, hắn thật sự không vui, nhưng hắn chưa quên mình sắp kết hôn, vì vậy cũng không sinh sự, chỉ giữ im lặng nhìn bọn họ rời đi, không ngờ còn chưa nhìn thấy cô dâu lại ngoài ý muốn nghe một đoạn đối thoại như vậy.
Cô vợ sắp cưới dám can đảm uy Hi*p hắn thì ra lại là người bị quản chế, bị người ta nắm giữ nhược điểm, thành một con chim vị gãy cánh... Thật là thú vị.
Hắn lạnh lùng nhắm mắt, khóe môi khẽ nhếch lên, xuy một tiếng, khuôn mặt lạnh lùng, đang muốn tiến lên gõ cửa lại nhìn thấy một ông lão đang đi tới, hắn kinh ngạc lập tức trở lại chỗ ẩn thân.
Ông ngoại sao lại xuất hiện trong này? Ông không tiếp khách ở phía trước lại chạy tới gặp cháu dâu tương lai làm gì? Không khỏi làm người ta bất ngờ.
Đợi sau khi Đinh Thắng Phong vào rồi, Trạm Vấn Thiên đến gần cạnh cửa, dùng tư thái nhẹ nhàng dựa vào tường, hai tay vòng trước иgự¢, nghe động tĩnh bên trong.
“Lễ phục của con hôm nay rất đẹp, là một cô dâu hoàn mỹ.” Đinh Thắng Phong nói. Ngoại trừ một vài nếp nhăn nhỏ ở giữ chân mày, cháu dâu này của ông có thể nói là đạt đến hoàn mỹ.
“Cám ơn Đinh lão gia tán thưởng, con biết nên ăn mặc gì ở trường hợp nào, sẽ không để cho ngài mất mặt.” Bạch Oanh Man ngồi ngay ngắn trên ghế, lễ phép trả lời.
“Ha ha... Nên sửa lại gọi ta là ông ngoại. Người trong nhà không cần khách sáo, như vậy rất lạnh nhạt.”
“Dạ, ông ngoại, con đã biết.” Đã là người một nhà sao? Bạch Oanh Man vụng trộm hít sâu một hơi, không để người phát hiện cô đang lo sợ.
“Tốt, chịu cố gắng là tốt rồi, chỉ cần con làm tốt chuyện của mình, không có suy nghĩ khác, ông ngoại cũng không làm khó con.”
“Ý của ông ngoại là?” Tuy trong lòng đã có suy đoán nhưng cô không dám nghĩ.
Đinh Thắng Phong vuốt cằm, cười lạnh vài tiếng, ánh mắt phút chốc trở nên sắc bén, “Khoản tiền con muốn ông đã gửi vào tài khoản của con, trước mắt Xuân Dương thuyền vận đã không còn khốn quẫn tài chính.”
“Cám ơn ông ngoại, phần ân tình này con sẽ nhớ kỹ trong lòng.” Chỉ cần buôn bán vận chuyển bình thường, trong thời gian ngắn nhất cô sẽ trả lại phần tiền này, không nợ một đồng.
“Không cần phải gấp gáp cám ơn, chuyện con đáp ứng ông vẫn chưa hoàn thành.” Đinh Thắng Phong cũng sẽ không cho không tiền, ánh mắt đầu tư của ông xưa nay luôn chính xác.
Thần sắc Bạch Oanh Man cứng nhắc, ngưng hồi lâu mới mở miệng, “Xin ông ngoại yên tâm, con chưa quên. Việc này mặc dù có điểm khó khăn, nhưng con cũng đâu còn đường lui, không phải sao?”
Đinh Thắng Phong hài lòng gật đầu, “Dùng dung mạo và tài trí của con, cũng không khó lắm, ông tin tưởng con.”
Cô khẽ cười khổ, nhỏ giọng, “Như vậy, chuyện ông ngoại đáp ứng con, có thể chu toàn?”
“Con nói là em gái con?” Tiểu công chúa khờ dại đáng yêu của Bạch gia, một đóa hoa nuôi trong nhà ấm.
“Phải”
“Điểm ấy con có thể yên tâm, ông đã phái người theo cô ấy, cam đoan an toàn.” Đinh Thắng Phong chắc chắn, không khỏi cảm thán, lòng của cô có một vết thương trí mệnh, sớm muộn gì cũng gặp chuyện.
“Con chưa bao giờ nghi ngờ ông ngoại cam đoan, chờ con chính thức nắm giữ thực quyền, con chắc chắn hồi báo.” Tiền tài còn có thể trả, nhân tình khó trả, cô không muốn thiếu nợ ân tình.
Nghe vậy, ông vung tay, “Không vội, ông không muốn hồi báo của con. Dù sao ngay từ đầu ông cũng không muốn Vấn Thiên lấy em gái con. Ánh mắt của nó quá kém, không hiểu được vật quý đang ở trước mắt.”
“Nguyệt Nhi cũng không tệ.” Trạm Vấn Thiên không xứng có được thiên sứ thuần khiết không tỳ vết.
Ông hí mắt nhìn cô, “Ông không nói cô ấy tệ, nhưng mà muốn làm nữ chủ nhân của Nhật Nguyệt thuyền vận, cô ấy thất bại, cho dù Vấn Thiên kiên trì lấy cô ta vào cửa, ông cũng vẫn ngăn cản, cô ấy trong sáng như vậy, không thích hợp với thế giới ngươi lừa ta ta lừa ngươi.”
“Cho nên ông mới dùng phép khích tướng để hắn thay đổi tâm ý, không theo em gái ngốc của con nữa?” Nhờ vậy Nguyệt nhi mới tránh được một kiếp, không cần gả cho người không thương, cô phải cám ơn ông lão trước mắt đã hỗ trợ.
Oanh Man nhẹ nhàng thở ra, buông xuống tảng đá lớn trong lòng, nhưng ngữ khí lạnh lùng của cô nghe vào tai người không biết chuyện tựa như giọng điệu mỉa mai, phảng phất châm chọc em gái vô dụng.
Kỳ thật lúc trước cô chủ động nhắc tới mình sẽ thay em gái kết hôn với Trạm Vấn Thiên, Đinh Thắng Phong cũng có ý này, hai người lén làm hiệp nghị, ý muốn thúc đầy hai công ty thuyền vận kết hợp. Chỉ là chuyện này không có người ngoài biết, ngay cả Trạm Vấn Thiên cũng không biết.
Ở ngoài cửa, Trạm Vấn Thiên nghe thấy hai người nói chuyện, cảm thấy khi*p sợ, sắc mặt trong nháy mắt trầm xuống, đi nhanh đi.
Nếu như hắn chịu dừng lại một lúc, sẽ nghe thấy khổ tâm của lão nhân gia, Đinh Thắng Phong an bài sau này cho cháu ngoại.
“Vậy cũng phải để nó không bài xích con mới được. Nếu như nó đối với con không chút hứng thú, ông đánh mấy cái trống cổ vũ cũng không được, yên tâm đi, sớm muộn nó cũng thấy được thứ nó muốn là gì.” Đinh Thắng Phong hiểu được, con gái nhỏ của Bạch gia không phải là lương duyên của cháu ngoại, nó cần một người bầu bạn ngang tài, chứ không cần một đóa hoa cẩn thận che chở. Phụ nữ được nuông chiều sẽ không chịu nổi nó, ngông cuồng.
Bạch Oanh Man cười khổ nói, “Ba năm, hi vọng ông sẽ không quên ước định của chúng ta, nếu như trong thời gian này, hắn không cách nào yêu con, xin ông tuân thủ hiệp nghị, để bọn con hòa bình chấm dứt cuộc hôn nhân không tình nguyện này.”
“Nhất định, Đinh Thắng Phong ta nói lời giữ lời.” Hắn nói thì nói thế, nhưng mà đến lúc đó cho dù cháu ngoại có yêu cô hay không, có ly hôn hay không cũng không phải do ông quyết định.
Bạch Oanh Man nhìn mình trong kính, không nhìn thấy tinh quang trong mắt ông lão sau lưng. Một bộ áo cưới xinh đẹp như cười nhạo cô ngu xuẩn, đem hạnh phúc cả đời đánh cuộc, dùng bản thân mình như một đồng xu để đánh cuộc một lần...
Bọn họ dám liên thủ tính toán hắn?!
Trạm Vấn Thiên thật sự rất tức giận, một người là ông ngoại dù bất hòa nhưng cũng có ơn nuôi dưỡng hắn, một người là vợ sắp cưới, người sẽ cùng sống cả đời với hắn, hai người vốn là người thân nhất, hắn không thể nào ngời họ lại cấu kết với nhau làm việc xấu, đem hắn như một con rối để chơi đùa.
Tưởng rằng hắn sẽ không phát hiện sao? Rõ ràng âm thầm câu kết gạt hắn, nếu không phải chính tai nghe thấy, hắn thật không thể tin được tâm cơ Bạch Oanh Man lại âm trầm đến thế, vì leo lên địa vị quyền quý, không tiếc diễn màn kịch như vậy dụ hắn nhảy vào hố.
Hắn đã lâu không tức giận như vậy, nếu cô ta muốn chơi, hắn sẽ chơi đến cùng, xem ai là người cười sau cùng, hơn nữa, cô ta đừng mong chiếm được bất cứ tiện nghi gì từ hắn.
“Oa! Cậu đừng uống quá say! Coi chừng đêm tân hôn lại trở thành tửu quỷ,...” Chưa gượng dậy nổi.
Bạn bè nói mập mờ, cười vang, giễu cợt chú rể đang say rượu.
“Chút rượu ấy cũng không ảnh hưởng tới mình, nguyên đám các cậu đừng nghĩ loạn, nâng ly nào.” Trạm Vấn Thiên giơ ly rượu, hào khí uống một hơi cạn sạch.
“Dạ dạ dạ, cụng ly, không say không về. Khó có được việc vui, không uống cho đã sao được? Khui chai rượu đỏ đi, chúc mừng cậu có hôn nhân mỹ mãn, chìm đắm trong bể tình, răng long đầu bạc...”
“Chìm đắm trong bể tình, răng long đầu bạc...” Trạm Vấn Thiên cười nhưng ánh mắt lạnh như băng vô tình, chỉ có hắn biết rõ lửa giận trong lòng chưa tan.
Một hôn lễ long trọng, khách khứa tụ tập, tiệc mở trăm bàn, đã uống hết rượu, Trạm Vấn Thiên có chút men say đầy người, cố ý dựa vào cô dâu bên cạnh, để cô chịu phân nửa sức nặng.
Đương nhiên, trong bữa tiệc, cô dâu cũng bị chuốc vài chén rượu nhưng mà nhờ phụ dâu cản giúp nên uống không nhiều lắm.
Chỉ có điều vì người nào đó cố ý, cô bị trêu cợt vài tiếng, thứ hai, bộ áo cưới trắng thấp иgự¢ lại nhuộm mấy vết rượu, càng nhìn càng khó coi, cô lại bị mọi người ồn ào bắt chơi trò chơi.
Rượu qua ba tuần, một đám khách càng chơi càng hăng, yêu cầu cô dâu chú rể hôn dài ba phút, thanh âm cổ vũ gõ chén gõ ly, chỉ muốn đôi tân nhân bày ra bộ dạng âи áι.
Cá tính lạnh lùng, cô không muốn phối hợp, nghĩ nhờ phụ dâu Chu Tiếu Mi giúp đỡ trốn nhưng một cánh tay cứng như thép lại luôn chế trụ eo cô, không để cô đào thoát, không báo động hôn lên môi cô một nụ hôn nóng rực.