Thải Nhi rón ra rón rén trở về nhà, không may bị cha mẹ bắt được.
Thấy khuôn mặt cha mẹ sầm sì, nàng vội vàng nói dối: "Con trốn ra ngoài là muốn tiễn Thiên Quyết."
Ninh phụ ngạc nhiên hỏi: "Thiên công tử đã đi rồi à, sao không nói một tiếng cho chúng ta biết?"
Thải Nhi trả lời: "Hắn có chút việc nên phải về trước, sợ ảnh hưởng với việc nghỉ ngời của hai người."
"Vóc dáng Thiên công tử cao ráo, tính tình cũng rất được." Hai tay lqd Ninh mẫu ôm иgự¢, cảm thán, "Thải Nhi, con phải nắm cho chắc, loại nam nhân này hiếm tới mức đốt đèn Ⱡồ₦g cũng tìm không ra."
Thải Nhi vâng dạ qua loa.
Thực ra mẫu thân nói đúng, lúc trước nàng chính là người xách đèn đi Lan Nhược Tự, gặp Thiên Quyết công tử.
Sau khi Thải Nhi về tới khuê phòng, lấy Tiểu Kim ra từ trong иgự¢, khẽ vuốt bộ lông mềm mại của nó, thử hỏi: "Thiên Quyết, chàng có nghe thấy ta nói không?"
Được vuốt ve, Tiểu Kim vô cùng sung sướng, cao hứng đáp lại lời nàng: "Chi*p..."
Thải Nhi nghẹn lời.
Không phải đối phương không trả lời nàng, hay là Thiên Quyết công tử đang bận?
Như vậy có chút không công bình đúng không.
Thải Nhi thở dài, nhẹ nhàng đặt chú chim vào tổ chim được làm bằng sợi bông, gục xuống bàn, nhìn chằm chằm Tiểu Kim.
Nàng có nên trách hắn không, hắn hại nàng trúng độc, thỉnh thoảng lại nhớ hắn.
"Thải Nhi, con chim trên bàn là chim gì?"
Trong lúc nàng mơ màng, tiếng nói trong trẻo vang lên từ trong phòng.
Thải Nhi bất ngờ đứng dậy, vừa quay đầu lại, thấy Ninh Thái Thần đứng sau lưng nàng, khuôn mặt lạnh lẽo.
Ninh Thái Thần nheo mắt, liếc nhìn Tiểu Kim đứng trên bàn gỗ, lạnh lùng ép hỏi nàng: "Muội vẫn chưa trả lời ta, con chim này là thứ tà vật gì?"
Thải Nhi chột dạ: "Chỉ là con chim bình thường thôi."
"Nhưng muội vừa gọi nó là Thiên Quyết!" Cặp mày của Ninh Thái Thần nhíu chặt, hai ngọn lửa chạy nhốn nháo, toán loạn trong mắt, "Thải lqd Nhi, muội bắt đầu thích nói dối rồi đó, rốt cuộc Thiên Quyết công tử là thần thánh phương nào, người làm ca ca như ta hiểu rõ ràng hơn muội."
Thải Nhi hoang mang.
Xưa nay nàng không bao giờ nói dối, chứ đừng nói tới chuyện làm trái lời dạy bảo ca ca đã dạy nàng từ khi nàng còn nhỏ. Xem ra ca ca thực sự biết Thiên Quyết công tử, hơn nữa hai người đã từng có khúc mắc.
Ninh Thái Thần trầm giọng nói: "Hắn không phải người, cũng không phải người lương thiện. Ta không biết muội dây dưa gì với hắn, nhưng sau này tuyệt đối không thể dây dưa với hắn nữa, cùng lắm thì cả nhà chúng ta rời khỏi huyện Nhụ Dương, trốn xa một chút, tà ma như hắn cũng lqd không thể tìm được chúng ta."
"Chàng đã làm chuyện ác hại người, đã nói rõ ràng với muội từ lâu rồi. Thời gian trước muội từng chạy trốn khỏi chàng, nhưng một chút hi vọng cũng không có."
Thải Nhi lắc lắc đầu, cười khổ một tiếng, "Hơn nữa muội không thể rời khỏi chàng, tình cảm chàng đối với muội cũng là thật."
Từ nhỏ, muội muội rất nghe lời hắn, hôm nay bị tà ma dụ dỗ, dám mở miệng ngỗ nghịch cãi lại hắn.
Ninh Thái Thần vừa hận vừa thương xót, trước khi đi ném lại vài câu: "Tình cảm hắn đối với muội là thật cũng được là giả cũng được, từ đầu tới cuối ta không biết rõ tình hình. Nhưng muội phải nhớ kỹ điều này, là ngươi người thân nhất của muội, làm tất cả mọi thứ đều là vì muốn tốt cho lqd muội."
Thải Nhi nhìn theo bóng lưng ca ca, nặng nề đáp lại: "Ca, muội hiểu."
Bóng lưng Ninh Thái Thần cứng đờ, nắm tay giận dữ, nhanh chóng rời đi.
Sau khi nhìn theo bóng lưng rời đi của Ninh Thái Thần, Thải Nhi co quắp, dựa vào đầu giường, buồn bã ngồi yên.
"Thải Nhi, nàng gọi ta?"
Giọng nói vang lên từ mỏ Tiểu Kim, trong phút chốc hóa thành dòng nước chảy, dâng lên đầy ắp trái tim khô của nàng.
Thải Nhi đem Tiểu Kim áp vào иgự¢, khó nén nổi sự kích động: "Chàng đã đến rồi."
"Ta đã từng rất lo lắng, muốn dùng dây thừng buộc nàng lại bên lqd người, ngày ngày ôm lấy, để tránh cho bản thân nàng người khác lừa chạy mất. Bây giờ nghĩ lại, cách đó cũng không tồi, nàng cảm thấy thế nào?"
"... Ta không phải con cún nhỏ."
"Nhưng ta rất nhớ nàng, không lúc nào ta không nhớ tới nàng..."
Thải Nhi không nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt hắn, lại có cảm nhận được từ giọng nói trong veo đè thấp, cảm nhận mạch nước ngầm chất chứa tình cảm mãnh liệt.
Tim nàng đập thình thịch, sau một khắc như muốn nhảy ra khỏi Ⱡồ₦g иgự¢, những nụ hôn nhỏ rơi như mưa trên cái đầu bù xù của chú chim nhỏ, ngượng ngùng không dám ra mặt thừa nhận, lặng lẽ dùng ngôn ngữ đáp lqd lại: "Ta cũng vậy."
"May mắn, con Tiểu Kim ta đưa cho nàng là con cái."
Đáng giận, hắn nhìn thấy được à.
Hai gò má của Ninh Thải Nhi như bị phỏng, ngượng ngùng im lặng.
Từ hai người tâm đầu ý hợp, hắn lại càng không đứng đắn, nàng ở trên giường dưới giường đều đánh không lại hắn, cũng không biết tới lúc nào nô lệ mới có thể xoay người.
Cùng lúc đó, chân Hề Phong đạp trên những càng cây run rẩy, bay ngược chiều gió, bước vào một đạo quan rách nát.
Hắn đang quan sát, lật tung mọi thứ trong phòng thêm một lần, muốn tìm ra một món pháp bảo lợi hại, thoáng nhìn qua, lò luyện đan đóng chặt nhiều năm, lúc này đang bập bùng ánh lửa.
Bịch một tiếng, Hề Phong đạp một cước, đá văng cánh cửa của phòng luyện đan, trước mặt, một mùi thối gay mũi tanh tưởi xộc tới.
Thấy Tiêu Dao Sĩ ngồi xếp bằng ở trên bồ đoàn, nghiêng đầu nhìn lại, cười nịnh nọt với hắn, hở ra hàm răng thiếu một nửa, nhìn có vẻ vô cùng buồn cười.
Một chút Hề Phong cũng cười không nổi, chỉ vào cửa, giận dữ mắng mỏ: "Sao ngươi tại đây, cút ra ngoài!"
Sư phụ ghét nhất là cho Tiêu Dao Sĩ vào đạo quan, Hề Phong cũng tuyệt không thể để cho hắn tiến thêm một bước.
Tiêu Dao Sĩ cầm quạt hương bồ, quạt phẩy phẩy củi trong bếp lò, ra vẻ than thở: "Tiểu sư điệt thật hung dữ, làm gì mà vội vã đuổi người thế lqd hả, sư thúc đau lòng lắm đấy."
Lò luyện đan tỏa ra mùi càng đậm, mùi hôi tanh thối như mùi ao đầm, môi mày kiếm của Hề Phong nhăn lại thật sâu, chất vấn: "Ngươi luyện đan dược gì?"
Tiêu Dao Sĩ nhìn chằm chằm hơi nước bay lên từ lòng luyện đan, đôi mắt nhỏ híp lại như sợi chỉ: "Tiểu sư điệt, không phải ngươi nên vì sư phụ ngươi báo thù hay sao, hôm nay sư thúc đến đây chính là vì chuyện này, lqd thứ trong lò luyện đan này có thể giúp ta và ngươi một tay."
Hề Phong không nhịn được nói: "Đều nói bậy, ngươi vì sư phụ ta báo thù, vì sao mười năm trước không làm được gì?"
Tiêu Dao Sĩ nhàn nhã trả lời: "Thời điểm chưa tới thôi, hôm nay là thời cơ tốt nhất."
Hề Phong lườm hắn bằng sự nghi ngờ: "Rốt cuộc ngươi có mục đích gì?"
Tiêu Dao Sĩ vuốt râu, cười thần bí khó lường: "Tiểu sư điệt không nên nóng lòng, đến lúc đó sẽ biết