Editor: Vivi
Hề Phong Tướng vạch mí mắt Ninh Thải Nhi lên, nhìn đồng tử trắng bệch của nàng: "Có lẽ trúng tỏa hồn thuật, tiểu thư sinh đắc tội người nào đây?"
Cụ già bán tranh do dự nói: "Chuyện này...... Ta không biết, cho dù thế nào, đạo trưởng cứ cứu hắn trước đã."
Hề Phong mở bàn tay trống không, nói một cách thờ ơ: "Cụ à, dùng tiền tài trừ tai hoạ, chẳng lẽ cụ đã quên câu nói nàycâu này?"
Cụ già bán tranh móc bạc vụn từ trong túi ra, đưa tới trước mặt hắn không chút do dự: "Mấy ngày gần đây chỉ kiếm được ngần này, đạo trưởng, ngươi thấy đủ chưa?"
Hề Phong mắt liếc nhìn ngân lượng: "Tìm ta làm phép cần 99 lượng, bây giời mới có hai mươi mấy lượng thì sao đủ."
"Nhưng ta chỉ có ngần này, trước kia kiếm được bao nhiêu đều đưa cho thê tử, nếu không ta về nhà lấy thêm?"
Thấy cụ già bán tranh khom người muốn quay về, Hề Phong không kiên nhẫn xua tay: "Sáng nay ra ngoài giúp một phú thương diệt trừ Miêu Yêu, cũng kiếm đủ tiền thức ăn một lqd tháng rồi, coi như ta ăn no không có chuyện gì làm tích chút âm đức."
"Vậy chỗ ngân lượng này......"
"Lão cứ cất đi, chỗ này còn chưa đủ để bần đạo nhét kẽ răng."
"Cám ơn, cám ơn đạo trưởng."
Hề Phong lấy ra một lá bùa màu vàng, dán vào trán Ninh Thải Nhi, ba ngón tạo thành kết ấn trên lá bùa, cao giọng đọc: "Thanh Thanh Linh Linh, trong bụng Bính Đinh, bên phải xem Nam lqd Đẩu, trái xem Bắc Đấu, Ngô Năng Hỗn Thiên, thiên địa phát sinh. Ta tụng một lần, tà ma bài trừ. Lập tức tuân lệnh."
Làm phép xong, Ninh Thải Nhi nằm trên ván xe bỗng dưng run rẩy, sau khi mí mắt khẽ mở tạo khe hẹp nhỏ, lờ đờ nhìn chằm chằm hai người một cao một thấp, lại chậm rãi khép lại.
Ông cụ bán tranh nhìn khuôn mặt trắng bệch của nàng, vẫn vô cùng lo lắng: "Đạo trưởng, có chữa khỏi được không?"
Sắc mặt Hề Phong nặng nề: "Chỉ có thể để nàng ở lại đạo quan cả đêm, bần đạo sẽ nghĩ cách khác."
Đêm đó, lúc Ninh Thải Nhi tỉnh táo thì mơ hồ nghe thấy một chút tiếng động, trán đau nhức như bị ong mật đốt lqd, vừa muốn đưa tay xoa chỗ đau thì tiếng quát sang sảng vang lên, cắt đứng hành động của nàng
"Đừng chạm vào, ngươi muốn tay mình bị ghim thành con nhím hay sao."
Ninh Thải Nhi mới phát hiện tầm nhìn của bản thân bị một tờ giấy vàng cản trở, lật một góc tờ giấy vàng, ngước mắt lên nhìn, nhìn thấy trán mình bị ghim mấy chục cây ngân châm ngắn nhỏ, vì bất ngờ mà kêu một tiếng.
"Châm này không giống với châm của ngươi, châm không thấy máu. Có gì phải sợ, không ghim thì làm sao lấy được hắc ti ở trong trán."
Ninh Thải Nhi suy nghĩ, khẽ cắn môi dưới, lẩm bẩm: "Hắc ti từ đâu ra? Hắn đã làm gì với ta?"
Người nọ châm hai ngọn đèn dầu, trong phòng sáng sủa hơn một chút, khiến bóng dáng cao to in lên vách tường cũ kỹ, loang lổ: "Ngươi đắc tội với ai vậy hả, có phải hay không nợ người ta rất nhiều tiền?"
Ninh Thải Nhi hơi thất thần, gật đầu nói: "Ngưới nói không sai, ta nợ hắn không ít ngân lượng, đời này có trả cũng không hết, chỉ có thể chạy trốn."
"Ta đoán được ngay mà, ngoại trừ tiền tài, ai sẽ hạ chú thuật ác như vậy, trói ngươi đời đời kiếp kiếp ở bên cạnh hắn, thì ra là muốn đòi tất cả số ngân lượng của ngươi."
"Nói rất đúng......" Ninh Thải Nhi đã đoán ra hắn là ai, nhìn ra ngoài qua một góc của tờ giấy vàng khe hở.
Sợi bấc nến đang đốt vang lên tiếng bộp, ánh nến trong đêm khuya hoa quỳnh nở rộ, sợi tóc đen đung đưa tỏa ra vầng sáng lqd vàng nhạt. Người nọ ngồi cạnh quay mặt về phía nàng, đếm bạc vụ ở trong lòng bàn tay, khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên sự chăm chú, cho dù hành động lqd của hắn thể hiện sự tham tiền, cũng không thể khiến người khác ghét được.
Ninh Thải Nhi hỏi: "Phong đạo trưởng, hôm nay là ngày nào?"
"Này, đừng bất ngờ cắt ngang ta chứ, không dễ dàng gì mới đếm được tới 800." Hề Phong đau đầu gảy gảy ngân lượng, dừng một chút, trả lời một cách tẻ nhạt, "Qua sáng mai là mồng một tháng hai, thế nào?"
Ninh Thải Nhi bất ngờ đứng bật dậy, nhìn trời đi tới đi lui, khuôn mặt buồn rầu: "Đã mồng một tháng hai? Mùng chín là thi hội rồi, không ngờ ta lại để lỡ thời gian dài như vậy......"
"Tiểu thư sinh, ngươi muốn đi Kinh Thành để tham gia khoa cử? Nơi này của trấn Ô Cốc cách Kinh Thành không xa, đi chưa tới một canh giờ là đến rồi."
Nếu là trước kia, khi nghe được những lời này, Ninh Thải Nhi hoàn toàn không tin, chỉ nghĩ là hắn có pháp thuật cao lqd cường, nhưng ở trong lúc hi vọng mong manh như này, nàng sẵn sàng đánh một trận.
Ninh Thải Nhi lôi ra tất cả ngân lượng từ trong chiếc giỏ trúc, đưa tới trước mặt Hề Phong: "Cầu xin Phong đạo trưởng giúp lqd một chuyện, ngươi có thể đuổi người ૮ɦếƭ quay về, cũng có thể đưa người sống đi, có thể đưa ta đi một chuyến tới Kinh Thành không?"
Không ngờ Hề Phong kiên quyết lắc đầui: "Ngân lượng ngươi đưa quá ít, sau khi dùng thuật độn thổ lần đầu tiên, phải trả tiền lqd cho thời gian hồi phục chứ, một ngày thôi cũng làm ta chậm chễ buôn bán những thứ khác rồi, chỉ đưa mình ngươi đi, ta không có lãi."
Ninh Thải Nhi nài nỉ: "Bây giờ ta chỉ có những thứ này, chờ tới khi đến Kinh Thành lại nghĩ cách trả cho ngươi."
Một cái liếc mắt nhìn nàng, Hề Phong cũng không thèm, nói lạnh lùng: "Lời từ một phía ta nghe nhiều rồi, không có một ai thực hiện. Trời sáng, ngươi có thể đi, đừng quấy rầy ta đếm bạc."
Ninh Thải Nhi nghe lời nói lạnh lùng của hắn, đôi môi đỏ mọng mím lại, nhổ đống ngân châm trên trán ra, tức giận đóng sập cửa rời đi.
Đi tới sân nhỏ trong đạo quán, nàng từ từ tỉnh táo lại, bỗng cảm thấy bởi vì bản thân quá vội vàng, hành động có chút vô lý. Dù gì lqd đối phương cũng giúp nàng mấy lần, lại chẳng liên quan gì tới nàng, dựa vào cái gì mà nàng đòi người ta giúp đỡ, giúp nàng chỉ có chính bản thân nàng.
Đem nàng lấy trong tay ngân lượng siết chặt, nhìn vòng quanh này hiện đầy bụi bậm đạo quan, đỏ nhạt khóe môi có chút nhếch lên.
Siết chặt ngân lượng trong ta, nhìn xung quanh, đạo quan bị bụi đất che kín, khóe môi đỏ nhạt khẽ nhếch lên.