Mạc Doãn Nhi lạnh toát cả người, giờ mới phát hiện mình rơi vào bẫy của Nghê Gia.
Ngay từ khi bắt đầu, đoạn video ở hội trường vốn không nhằm vào Mạc Mặc, mà là nhằm vào ả.
Dùng video để mọi người xem thường, Trương Lan phẫn nộ, bản thân ả thì bực dọc nóng nảy, rối loạn đầu óc, cô lại dùng tư thế bình tĩnh chế giễu để ép ả mất lý trí. Ả lại bị lửa xông mờ mắt, nói hết những việc ác độc mình đã làm ra.
Lừa Nghê Gia đi Thượng Hải, bỏ thuốc mê rồi ném vào tiệc thác loạn, ảnh chụp hôm tiệc sinh nhật, trộm điện thoại, bắt cóc ở Macau, tra tấn, tìm người ૮ưỡɳɠ ɓứ૮, thậm chí còn có ý định ác độc thu hình lại, còn cả…
Ả đã nói ra tất cả, tất cả rồi.
Quan trọng hơn là, Nghê Lạc.
Ả hại Nghê Gia, còn không tiếc hi sinh luôn cả Nghê Lạc. Ả còn vừa nói sẽ công khai đoạn video của Nghê Lạc, cho dù hại Nghê Lạc mất hết danh dự, hại nhà họ Nghê bị Liễu Phi Dương đưa vào tầm ngắm cũng không tiếc.
Ả còn muốn xuống tay với Nghê Lạc, muốn lợi dụng Nghê Lạc, ngấp nghé mớ tài sản kếch xù của nhà họ Nghê qua Nghê Lạc.
Ả thấy Nghê Gia không mang gì theo, nên cũng không lo có thiết bị ghi âm, song ả đâu ngờ rằng…
Mạc Doãn Nhi giàn giụa nước mắt, chốc lát đã khóc không ra hơi, nước mắt chảy dọc theo gò má trắng bệch: “Nghê Lạc, chị chỉ nhất thời tức giận nên nói năng linh tinh, không phải như những gì em nghe thấy đâu, em phải tin chị”.
Giọng ả thê lương và nghẹn ngào, nghe cũng làm lòng người ta run rẩy theo.
Nhưng trong mắt Nghê Lạc chỉ có sự chán ghét, nét mặt hết sức đau đớn nhìn ả. Cậu lại bị người thân bao năm như thế lừa cho một vố tả tơi tàn ác thế này. Người chị dịu dàng đáng yêu ngày xưa không ngờ lại là kẻ ác thâm hiểm độc địa, hám danh hám lợi đến thế, lợi dụng cậu thậm chí còn muốn hại cậu, đã thế còn hại chị ruột của cậu hết lần này đến lần khác!
Không thể tha thứ!
Cảm giác bị người thân phản bội rất đau, rất đau.
Cậu nghĩ đến cảnh gần một năm nay Nghê Gia bị Mạc Doãn Nhi hại thê thảm đủ đường, suýt mất mạng hết lần này đến lần khác mà từ đầu đến cuối cô không nói với người nhà một tiếng. Trong khoảng thời gian này, rõ ràng hai chị em cậu đã thân thiết hòa thuận với nhau rồi, nhưng cô vẫn chỉ luôn nở nụ cười rạng rỡ trước mặt cậu để cổ vũ cậu, mà chưa bao giờ kể cho cậu nghe một tiếng.
Vì sao?
Bởi những điều Mạc Doãn Nhi nói thật sự rất đúng.
“Nghê Gia, cho dù mày nói gì cũng không ai tin mày cả!”
“Tất cả mọi người đều tin lời tao!”
“Nghê Gia, mày thật sự cho rằng nơi đó là nhà mày sao?”
Đúng thế, cũng bởi người làm em là cậu ngu dốt. Cũng vì cô biết cô có nói gì cậu cũng không tin, chỉ cần Mạc Doãn Nhi tỏ ra yếu thế là cậu sẽ bỏ qua. Cũng vì cô biết nói ra vô ích mà còn có thể làm rạn nứt quan hệ chị em vất vả lắm mới thuận hòa được, nên cô mới lựa chọn im lặng đầy uất ức.
Nghê Lạc nghĩ đến tất cả những gì chị cậu làm cho cậu trong non một năm nay, tất cả những gì cô đã lặng lẽ chịu đựng, cảm thấy lòng đau như bị vô số dao nhọn găm vào.
Cậu đột nhiên nhớ lại lần Mạc Doãn Nhi chẳng sao cả mà cũng đến bệnh viện, được cả nhà quan tâm yêu thương, còn Nghê Gia quấn băng dày khụ trên tay, chỉ có thể một thân một mình bỏ đi.
Cậu còn đuổi theo căn vặn cô, cô bỏ lại một câu rất kì lạ, “Nếu chọn một người phải ૮ɦếƭ giữa chị và Mạc Doãn Nhi, em chọn ai?”.
Lúc đó cậu cảm thấy cô vừa cố tình gây sự vừa quái gở cố chấp, giờ mới hiểu ra lúc đó trong lòng cô tuyệt vọng nhường nào.
Nghê Lạc vừa buồn vừa đau, mắt ngấn nước, tất cả đều là nước mắt hối hận, những lời muốn nói đều nghẹn lại trong cổ họng.
Chừng mươi phút sau, cậu mới cố gắng hít sâu một hơi, phẫn nộ gầm lên: “Mẹ kiếp, tôi đúng là thằng khốn nạn ngu xuẩn nhất trên đời này!”.
Nghê Gia cay cay sống mũi, trong lòng cũng nhói đau, cô cảm nhận được hết tâm trạng căm hận Mạc Doãn Nhi vì bị phản bội lừa gạt, và cả sự ăn năn của cậu.
“Mạc Doãn Nhi, cô đúng là một diễn viên giỏi. Diễn khóc và kể khổ là sở trường của cô đúng không? Sống với cô bao nhiêu năm như thế mà tôi không nhận ra bộ mặt thật của cô.”
Nỗi oán hận ùn ùn kéo tới trong иgự¢ Nghê Lạc, cậu cau chặt mày, chỉ muốn đổ toàn bộ những từ xấu xa mình biết lên người ả, nhưng hình như vẫn chưa đủ:
“Đáng sợ! Ghê tởm! Xấu xa! Trơ trẽn! Ác độc!”
Mạc Doãn Nhi chợt ngẩn ra, sao cậu có thể hình dung về ả như thế? Cậu là em trai thân thiết với ả nhất cơ mà? Không thể!
Mạc Doãn Nhi khóc càng dữ dội, nước mắt đầy mặt, không chú ý gì đến hình tượng, kêu gào tang thương : “Nghê Lạc, thật sự không phải thế đâu. Sao em có thể nói chị như thế? Chẳng qua vì chị giận cô ta nên mới nhất thời lỡ miệng. Là Nghê Gia, tất cả đều do Nghê Gia giăng bẫy hại chị”.
Ả vừa khóc vừa tiến lại gần kéo tay Nghê Lạc.
“Cút!!!” Nghê Lạc không nén nổi cơn giận, gào lên hất tay Mạc Doãn Nhi ra.
Mạc Doãn Nhi lập tức yếu ớt ngã xuống đất vì lực tay phẫn nộ của cậu, hai mắt đẫm lệ ௱ôЛƓ lung nhìn Nghê Lạc, bi ai lắc lắc đầu, tủi thân không sao kể xiết.
Nhưng Nghê Lạc sẽ không bao giờ bị ả lừa nữa.
Trên mặt cậu không có vẻ gì là thương tiếc đau lòng, cũng không có chút áy náy nào, trái lại hai nắm đấm nổi gân xanh, tựa như đang cố kiềm chế để không động nắm đấm với ả.
“Vong ơn bội nghĩa!”
Nghê Lạc nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt như lưỡi dao ᴆục khoét người ả:
“Mạc Doãn Nhi, cô quả nhiên là loại lang sói nuôi mười tám năm cũng không thuần! Chỉ bằng ân tình nhà họ Nghê dành cho cô, cô đã không có tư cách hại tôi, lại càng không có tư cách hại Nghê Gia. Cô ςướק đoạt của chị ấy bao nhiêu thứ? Cô còn mặt mũi nào mà hại chị ấy!!!”
Nghê Gia mặt không đổi sắc, nhưng hai mắt ướt nhòa.
Còn Mạc Doãn Nhi đã nín khóc, hoàn toàn khi*p sợ. Nghê Lạc lại có thể mắng ả như vậy? Cậu giận đến nỗi muốn đánh ả? Giờ rốt cuộc ả đã hiểu, có một vài việc dù có giả vờ giỏi đến mấy cũng không ai tin.
Nghê Lạc Ϧóþ tay răng rắc: “Tôi sẽ nói chuyện này cho mẹ và bà. Mạc Doãn Nhi, tôi cảnh cáo cô, sau này không được đến nhà tôi, không được gọi tôi là em trai, không được nhắc lại bất cứ chuyện gì liên quan đến quá khứ. Tôi trả lại những lời cô đã nói với Nghê Gia vừa rồi.
Tôi không phải em trai cô, mẹ không phải mẹ cô, bà nội không phải bà cô, nhà họ Nghê không phải nhà cô. Sau này dù cô có nói gì đi chăng nữa, không một ai tin cô đâu”.
“Cô nghe kĩ cho tôi”, cậu hung tợn cảnh cáo, “từ giờ trở đi, nhà họ Nghê và cô ân đoạn nghĩa tuyệt!”.
Mạc Doãn Nhi kinh ngạc, cả người cứng đờ.
Ánh mắt Nghê Lạc âm trầm, chỉ tay vào mặt ả, “Còn nữa, nếu cô còn dám làm bất cứ ai trong gia đình tôi bị thương, nhất là Nghê Gia, tôi tuyệt nhiên sẽ không tha cho cô!”.
Nói xong, cậu xoay người bỏ đi không buồn ngoảnh lại.
Mạc Doãn Nhi như bị sét đánh, xụi lơ dưới đất, giờ có muốn khóc cũng không khóc nổi.
Ả biết, Nghê Lạc rất nghiêm túc, chín trâu cũng không kéo lại được. Giờ ả đã mất cả sự ủng hộ của mẹ Trương Lan và em trai rồi.
Tại sao có thể như thế?
Tình cảm mười tám năm sao có thể dứt bỏ như thế?
Mạc Doãn Nhi không thể tin nổi, một chỗ dựa vững chắc như nhà họ Nghê lại vạch rõ ranh giới với ả ư?
Ánh mắt trống rỗng, ả hồn xiêu phách lạc đứng dậy, chỉnh trang xong xuôi rồi đứng nhìn vẻ mặt im lìm của Nghê Gia. Dấu đỏ trên mặt cô chưa tan hết, nhưng màu đỏ lại càng làm nổi bật ý cười dào dạt trên khóe môi cô, mang một vẻ đẹp đầy hiểm ác.
Mạc Doãn Nhi chỉ cảm thấy một ngụm máu trào lên rồi nghẹn lại ở иgự¢, mắt đỏ quạch lên, hổn hến nói: “Mày cố tình! Nghê Gia, mày cố tình!”.
Nghê Gia lạnh nhạt nhún vai: “Đúng thế. Có điều giờ cô mới nhận ra thì hình như đã muộn rồi. Ngại quá, cô ςướק thứ gì của tôi, tôi sẽ đòi lại từng thứ, từng thứ một!”.
“Mày tưởng tao sẽ tha cho chúng mày à?” Mạc Doãn Nhi gào lên, “Tao sẽ công bố đoạn video trong điện thoại ra ngoài, nhà họ Liễu nhất định sẽ đối phó với chúng mày. Nhất định”.
Nghê Gia vẫn thong dong điềm tĩnh, tao nhã ung dung cười: “Không cần tìm người mở đâu, tôi cho cô biết mật mã của thư mục kia, NINI”.
Mạc Doãn Nhi không biết vì sao cô vẫn nhơn nhơn không sợ hãi, cắn răng lấy điện thoại trong túi ra, tìm thư mục, nhập mật mã vào, mở ra, nhưng…
Ả không thể tin nổi trợn tròn mắt, không có gì cả!
Bị Nghê Gia lừa rồi…
Nghê Gia nghiêng đầu nhìn ả: “À quên không nói cho cô, tôi nhớ nhầm. Cái điện thoại lần trước đã bị hỏng rồi. Video hình như ở trong cái đó cơ”.
Đúng thế, cái điện thoại lần trước đã bị Liễu Phi Dương đập nát trong kho hàng rồi.
“Mày dám chơi tao?” Mạc Doãn Nhi tức gần hộc máu. “Hèn hạ!” Ả tức váng đầu, xông lên phía trước giơ tay lên.
Song lần này, Nghê Gia nheo mắt, một tay túm chặt cánh tay giơ lên của ả, tay kia thì ra sức trả đòn.
Một tiếng “chát” chói tai giáng vào mặt Mạc Doãn Nhi.
Mạc Doãn Nhi không đánh được cô, còn bị cô trả lại một bạt tai, còn mạnh hơn cái tát vừa rồi ả đánh cô.
Đầu ả lập tức ong ong, mặt rát cháy như lửa đốt. Mà nỗi nhục nhã còn đau hơn cả cơn đau thể xác. Liễu Phi Phi từng đánh ả, Ninh Cẩm Nguyệt từng đánh ả, hiện giờ ngay cả Nghê Gia cũng dám tát vào mặt ả.
“Mày đánh tao?”
Cảm xúc của Mạc Doãn Nhi hôm nay hoàn toàn bùng nổ, tiếp tục giơ tay lên, liều mạng đánh Nghê Gia.
Nhưng Nghê Gia lại cản tay ả, vặn ngược, đẩy mạnh, Mạc Doãn Nhi như một con rối gỗ bị cô đẩy ra, ngã vật xuống mui ô tô.
Hai tay Mạc Doãn Nhi bị vặn sau lưng, đau như bị đứt lìa, người vẫn nhục nhã nằm trên mui xe.
Nghê Gia cúi người ghé lại gần, hừ một tiếng: “Mạc Doãn Nhi, nếu không phải vừa rồi tôi cố tình hứng cái tát của cô, cô tưởng là cô có thể đánh tôi?”
“Nghê Gia, đồ - đê – tiện. Tao sẽ không tha cho mày, chắc chắn sẽ không tha cho mày.” Mạc Doãn Nhi hét chói tai, hai chân đá mạnh trong không trung, nhưng vẫn không mảy may tổn hại đến Nghê Gia.
Nghê Gia lạnh lùng nhếch môi: “Không tha cho tôi, cô không tha kiểu gì? Cô có năng lực đó sao? Mạc Doãn Nhi, mọi người nhà họ Nghê đã trở mặt với cô rồi, tôi cũng chẳng có gì để kiêng dè cô nữa. Nên cô nghe cho kĩ, tốt nhất là sống yên lành đi, đừng không biết lượng sức mình nữa. Bằng không, tôi thấy cô một lần, sẽ đánh cô một lần”.
Nghê Gia gằn từng tiếng, trầm thấp và cứng cỏi, “Còn nữa, nếu cô còn dám có ý đồ gì với nhà họ Nghê, còn dám giở trò với người nhà tôi, tôi tuyệt đối hạ thủ không lưu tình”.
Nghê Gia dứt lời, giật ả ra khỏi mui xe, đẩy mạnh xuống đất.
Mạc Doãn Nhi ngã lăn ra đất, hai má và cổ tay toàn vết đỏ, ả hận muốn ói máu, nhưng ả biết không đánh lại Nghê Gia, không thể ương ngạnh làm liều.
Hôm nay ả đã nhìn thấy mặt đáng sợ của Nghê Gia. Nếu giờ mà ả còn ngo ngoe, chỉ sợ sẽ bị Nghê Gia đánh ૮ɦếƭ thật mất, nên dù trong lòng ả có oán hận cũng chỉ có thể cắn nát tất cả căm hờn rồi nuốt vào bụng.
Nghê Gia lạnh nhạt liếc ả một cái, xoay người bỏ đi.
Nhưng đi được vài bước, chợt nghĩ ra điều gì đó, khóe môi cô cong lên, không quay đầu lại mà chỉ nhỏ nhẹ nói: “Nói cho cô biết nhé, đoạn video kia do Tiêu Lâm bán cho tôi, lấy của tôi không ít tiền đâu”.
Nhân vật nhỏ như Tiêu Lâm cứ để Mạc Mặc và Mạc Doãn Nhi đối phó.
Lúc rẽ ra ngoài cô lại bất ngờ bắt gặp Mạc Mặc và Tưởng Na đi phía trước. Tuy hai mụ vừa thấy Nghê Gia đồng thời im lặng ngậm miệng, song Nghê Gia thính tai vẫn nghe thấy đôi câu.
Vừa rồi, Mạc Mặc gần như bất an nói: “Tưởng Na, nhiều năm trước chúng ta đã có hẹn ước”.
Tưởng Na lại hết sức ngạo mạn: “Tôi đã giúp con bà được làm đại tiểu thư, nhưng chính nó đã không giữ được thân phận con cháu nhà họ Nghê để kết thông gia với tôi…”.
Nghê Gia tỉnh bơ, dĩ nhiên không cần chào hỏi hai vị trưởng bối này, mặt lạnh lướt qua luôn.
Nhưng trong lòng cô đã có suy đoán, chẳng trách Mạc Mặc có thể một tay che trời đổi con, thì ra có sự “khơi thông” của Tưởng Na. Còn nguyên nhân bắt tay của cả hai, rốt cuộc là ở hai chữ “thông gia” này, hay là còn bí mật nào khác không muốn để người khác biết?
Video quay trộm của Tiêu Lâm không đủ làm bằng chứng trước pháp luật, phải tìm cách khác.
Hiện giờ Nghê Gia cũng không nghĩ được nhiều.
Khi ra khỏi bãi đỗ xe, cô soi vào cửa kính xoa xoa hai má. Xoa một lúc lâu, hai bên má đều đỏ lên, nhưng nhìn kỹ vẫn có thể thấy dấu bàn tay mờ mờ trên má trái.
Nghê Gia lại véo véo má phải một lúc nữa rồi mới leo nhanh lên xe Việt Trạch, vừa lên xe đã nhào vào иgự¢ anh, dựa má trái vào sát cổ anh.
Như vậy anh sẽ không nhìn thấy nữa!
Việt Trạch thấy cô lên xe, chưa kịp nói gì đã thấy cô chui vào lòng anh, ngoan ngoãn ôm anh, lòng chợt mềm đi.
Anh nghiêng đầu, áp má vào trán cô, khi đánh mắt xuống nhìn cô, trong mắt anh dạt dào ý cười ấm áp kín đáo, trêu: “Sao thế? Lại muốn ngủ à?”
“Đâu có?” Cô nhỏ giọng kháng nghị, giọng lí nhí văng vẳng trên cổ anh.
“Anh phát hiện từ khi ở Macau về, tinh thần em khá hơn nhiều, không mê ngủ như trước nữa”. Việt Trạch mìm cười, vuốt vuốt mái tóc dài xõa trên lưng cô.
“Chắc vì ở bệnh viện nhiều ngày em đã ngủ bù đủ rồi”. Giọng nói cô biếng nhác, rất thoải mái. Nghe mà anh cũng dần thấy thảnh thơi theo.
“Nghe nói kịch bản của em lại được nhà sản xuất nào đấy chọn rồi?” Anh cố tình nói với vẻ không chắc chắn.
Quả nhiên cô bất mãn nghểnh cổ lên khỏi vai anh, cự nự: “Nào đấy? Người ta là Hứa Mặc, là nhà sản xuất hàng đầu giỏi nhất Thịnh Hạ đấy”. Cuối cùng cô còn lườm anh một cái, “Mà sao anh biết nhanh thế, không phải anh phái người đi theo dõi hành tung hàng ngày của em đấy chứ?”.
“Anh hỏi Tần Cảnh”, anh cười, “nhưng nếu như thế, có phải dạo này em sẽ bận rộn lắm không?”.
“Đúng thế.” Nghê Gia thở phào nhẹ nhõm một hơi, cười hì hì, “Gần đây biểu hiện của Nghê Lạc ngày càng tốt, em cũng muốn chú ý lên kế hoạch nghề nghiệp nhiều hơn”.
Trong đầu anh hiện lên nụ cười xán lạn hiếm thấy của cô. Anh ghé sát đầu cô, nhẹ nhàng nói: “Anh ủng hộ em”.
“Em biết mà”. Cô nhỏ nhẹ đáp, hai tay ôm chặt eo anh.
Việt Trạch mỉm cười, lại hỏi: “Bận như thế, chẳng hay thứ bảy cuối tuần này có rỗi không?”
Nghê Gia nghiêm túc lên kế hoạch: “Cuối tuần em phải sửa chi tiết kịch bản với Tần Cảnh và Hứa Mặc, không biết có xong được trước thứ bảy không nữa”.
Anh “ờ” một tiếng như gió thoảng mây bay, không nói gì nữa.
Nghê Gia ngẩng đầu, hỏi thêm một câu: “Thứ bảy tuần này có việc gì đặc biệt à?”.
Việt Trạch bình tĩnh nói: “Đại thọ của ông nội, ông nói muốn gặp em”.
Nghê Gia: ʘ_ʘ
Việt Trạch rất hiểu lòng người: “Nếu em không có thời gian thì thôi vậy. Không đi cũng không sao cả”.
Cái gì mà không đi cũng không sao cả?
Nghê Gia lập tức thụi vào người Việt Trạch, chỉ tiếc không thể dùng một chưởng đánh anh dính vách xe hết đường đi xuống, đồ trẻ con xui xẻo ૮ɦếƭ tiệt!
“Anh đã nói gì với ông hả?” Nghê Gia kinh ngạc mở to mắt, nhớ đến đôi mắt mỗi khi cười lại sáng lấp lánh của ông nội, không hiểu sao vừa hồi hộp vừa phấn chấn.
Việt Trạch tỏ vẻ rất bình thường, kéo cô vào lòng lần nữa: “Vì nhà họ Doãn lại sắp có chắt nhỏ rồi, ông nội nhìn mà ước ao ghen tị nên muốn tìm bạn gái cho anh. Anh nghĩ không phải hai ta vốn định công khai sao, nên liền…”.
“Thiên Dã và Tần Cảnh lại chuẩn bị có đứa nữa?”
Ai đó hoàn toàn không nắm được trọng tâm câu chuyện, mắt còn sáng lấp lánh.
Người khác sinh con, em hưng phấn thế làm gì?
Việt Trạch khẽ ho một tiếng: “Tuy chắt nhỏ của nhà họ Việt còn phải đợi một thời gian, nhưng cháu dâu thì hiện tại có thể gặp được rồi”.
Nghê Gia mỉm cười bĩu môi, khẽ vùi đầu vào cổ anh, nhắm mắt lại. Cũng tốt, đêm đó cô đã hứa sẽ công khai qua lại mà.
Đến cửa nhà họ Nghê, Nghê Gia xuống xe rồi ôm anh lẩm bẩm: “Giờ cũng đến lúc em nên nói cho bà nội nghe rồi”.
Việt Trạch vuốt mái tóc rối vì gió của cô, nhớ ra điều gì đó bèn lấy một tờ giấy trong túi áo ra đưa cho cô: “Phải rồi, anh đã tìm bác sĩ tâm lý cho em. Nếu em cần, có thể đến đó xem sao”.
Nghê Gia nhận lấy, liếc sơ số điện thoại và địa chỉ, nhét vào túi quần.
Anh ôm chặt eo cô, bình tĩnh nói: “Anh sợ em khó xử nên sẽ hoàn toàn rút lui khỏi việc này, không nhúng tay vào nữa, bảo đảm sự riêng tư và tự do cho em. Nhưng”, đang nói, anh cúi đầu, trán kề trán cô, nhìn vào đôi mắt trong vắt của cô từ khoảng cách gần đến thế, sâu trong đôi mắt đen của anh là sự dịu dàng.
Giọng anh trầm thấp và rõ ràng: “Gia Gia, em phải nhớ cho kĩ, cho dù có chuyện gì xảy ra, anh vẫn ở đây”.
Nghê Gia giật mình, ánh mắt nghiêm túc và chan chứa thành ý của anh làm cô cảm động đến run rẩy. Cô trịnh trọng gật đầu: “Em biết”.
Nghê Gia về nói chuyện này với bà nội.
Giống hệt như trong tưởng tượng của cô, bà im lặng nghe xong, chậm rãi gật đầu vài cái, cũng không tỏ vẻ kinh ngạc, không biết vì bà đã lường trước hay tính cách bà là như vậy.
Bà chỉ nhắc một câu, “A Trạch nhà họ Việt là một đứa trẻ không tệ, tuy khá tàn nhẫn trong một số việc, nhưng lại rất tốt với những người thân cận. Có điều”, bà do dự chốc lát, nói, “thằng bé này giống cháu, thuở nhỏ gặp nhiều bất hạnh, cố chấp vô cùng. Cháu cũng là đứa từng chịu tổn thương, hai đứa ở bên nhau, nhất định phải chân thành và gìn giữ, bằng không…”.
Bà nội không nói hết lời, mà Nghê Gia cũng không hoàn toàn hiểu hết ý bà, chỉ hăng hái nói: “Bà nội, cho dù thế nào, anh ấy thích cháu, cháu thích anh ấy, vậy là tốt rồi, còn khá hơn nhiều so với hi vọng ban đầu”.
Nói đến đây, Nghê Gia khựng lại: “Lúc đầu cháu còn nói tìm người thừa kế của một gia tộc lớn để kết hôn, coi như có thể giúp đỡ Hoa thị. Giờ Nghê Lạc hiểu chuyện như thế cháu không cần phải lo lắng nhiều nữa”.
Bà nội thở dài thườn thượt: “Lạc Lạc trước kia không nghe lời đều là lỗi của bà, may nhờ có cháu thức tỉnh bà, người không nên vứt bỏ nhất, đáng tin cậy nhất vẫn là người nhà mình”.
“Cháu cũng đã cực khổ rồi.” Bà nội có lẽ đang nén cơn tức, hơi thở đã dồn dập, “Trước kia tuy bà đã nghi ngờ Mạc Doãn Nhi và Mạc Mặc, song dù sao cũng không có chứng cớ, dùng cái uy trưởng bối để quản lý mẹ cháu và Lạc Lạc e cũng chỉ hoài công. Giờ Lạc Lạc tận mắt chứng kiến, lại về nói với mẹ cháu, sau này, không còn ai trong nhà đứng về phía Mạc Doãn Nhi nữa. Cháu coi như”, bà nội nghẹn ngào, “cũng có thể ngẩng đầu lên được rồi”.
Nghê Gia hờ hững “vâng” một tiếng, nhớ khi nãy đi ngang qua phòng Trương Lan nghe thấy tiếng khóc.
Bà nội nhẹ nhàng nói: “Nếu là trước kia, có lẽ bà sẽ nói, đáng lắm, cứ để mẹ cháu khóc đi. Nhưng bây giờ bà chỉ muốn nói, Gia Gia ạ, mẹ cháu không va chạm với bên ngoài nhiều, giống như một đứa bé, tùy hứng cố chấp nhưng lại rất ngây ngô”.
Nghê Gia cụp mắt, mặt mày điềm nhiên: “Cháu biết rồi”.
Lúc ra khỏi phòng bà nội, Nghê Gia thấy Nghê Lạc đang cầm cốc thủy tinh đứng cạnh bình nước, vẻ mặt khá khó coi.
Sao Nghê Gia lại không hiểu sự đau thương và phẫn nộ của cậu, nhất thời cũng khó chịu thay cậu.
Song hiện Nghê Lạc không nghĩ đến việc của Mạc Doãn Nhi, mà là đang suy nghĩ, câu “tìm người thừa kế của một gia tộc lớn để kết hôn, coi như có thể giúp đỡ Hoa thị” cậu nghe thấy là thế nào?