Cả Nghê Gia lẫn Việt Trạch đều không đáp lại câu trêu đùa của Tần Cảnh. Giờ phút này càng nói thì lại càng lắm chuyện.
Mạc Doãn Nhi thì khác, mắt ả lóe lên, cất lời khen: “Nghê Gia, chiếc váy cậu mặc hôm nay đẹp thật, anh Việt Trạch đúng là có ánh mắt tinh tường”.
Nghê Gia liền cảm nhận được ánh mắt thù hằn của Ninh Cẩm Nguyệt bên phải.
Mạc Doãn Nhi đúng là cao thủ rước thù hận hộ người khác!
Việt Trạnh vẫn như không nghe thấy, trước sau như một trưng mặt lạnh. Còn Nghê Gia quay thẳng sang hỏi Tần Cảnh: “Chúng ta chơi trò gì thế?”.
“Thật hay Thách!” Tần Cảnh đặt một cái khay vào giữa bàn, rồi đặt một chai xì dầu pha wasabi lên cái khay bóng loáng kia.
Quy tắc rất đơn giản, cái chai chỉ vào ai, người đó sẽ chọn nói thật hoặc thử thách, nếu nói dối hay không làm được thử thách sẽ phải ăn hết số xì dầu và wasabi trong chai.
Tần Cảnh nhường Nghê Gia chơi trước, nhưng cô chưa nghĩ ra câu hỏi gì, bảo để cho người khác chơi trước làm mẫu, kết quả, Mạc Doãn Nhi nhấc tay quay luôn chai xì dầu.
Sau khi dừng lại, cái chai chỉ vào Ninh Cẩm Hạo.
Ninh Cẩm Hạo mặt lạnh như tiền:
“Thách!”.
Nghê Gia thừa hiểu, chơi trò này, có lẽ những người ở đây đều sẽ chọn thử thách, bởi họ đều biết tỏng, có thử thách thế nào cũng không xấu hổ. Còn chuyện bí mật thì trái lại, ai ai cũng liều ૮ɦếƭ giữ kín, bằng không nhất định sẽ bị hỏi ngay vào những thứ quan trọng.
Mạc Doãn Nhi cười khanh khách, giọng điệu rất dịu dàng: “Anh Cẩm Hạo, hay là anh ôm Nghê Gia, tặng cô ấy một nụ hôn may mắn đi!”.
Nghê Gia căng thẳng, lại hiếu kỳ, thế này có gì là thử thách? Nhưng ngẫm lại, với tính cách lạnh lùng xa cách của Ninh Cẩm Hạo, ôm hôn một người lần đầu tiên gặp mặt chẳng phải thách thức thì là gì?
Ngay trong tình huống này, Mạc Doãn Nhi và Ninh Cẩm Niên tỏ vẻ cười trên nỗi đau của người khác. Tần Cảnh khẽ nhíu mày, còn Việt Trạch thì gõ gõ ngón tay lên ly thủy tinh, ánh mắt tối tăm.
Nghê Gia chợt hiểu ra, trước kia khi bọn họ chơi trò này, nếu gặp phải tình huống tương tự, phản ứng của Ninh Cẩm Hạo tất nhiên là ăn luôn chai xì dầu pha wasabi.
Đây là mục đích của Mạc Doãn Nhi, nhìn thì có vẻ lấy Nghê Gia làm nhân vật chính, kì thực là muốn hạ nhục cô.
Còn Ninh Cẩm Hạo, ánh mặt chợt lạnh đi, chụp lấy chai xì dầu lẫn một ít wasabi xanh chính giữa bàn, trầm mặc.
Mạc Doãn Nhi cười đến ngọt ngào, chờ xem kịch hay.
Nghê Gia ý tứ sâu xa liếc nhìn ả, mặt cũng lạnh đi, giây lát sau cô mỉm cười:
“Anh Ninh Cẩm Hạo, tôi không thích những thứ vô nghĩa, một nụ hôn may mắn lại dùng để chơi bời giống như lãng phí ý may mắn của nó vậy. Thế nên...”, cô thoải mái vui vẻ nhún vai, xấu xa trêu, “không biết, anh có thích ăn xì dầu không?”.
Mạc Doãn Nhi và Ninh Cẩm Nguyệt đều không ngờ rằng Nghê Gia lại phản ứng như vậy, hết sức kinh ngạc và thất vọng.
Ninh Cẩm Hạo đưa mắt nhìn cô, bình tĩnh đáp: “Tôi cùng quan điểm với cô. Thế nên…”, anh đột ngột đứng dậy, đi đến chỗ Nghê Gia. Khi tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, anh đã cúi người xuống ôm lấy Nghê Gia từ phía sau, đôi môi lành lạnh của anh chạm khẽ một cái lên đôi má hây hây của cô, “cô Nghê Gia, tôi thật lòng mong cô gặp may mắn”.
Nghê Gia ngẩn ngơ mất một lúc lâu, trong tim dâng lên cảm xúc ấm áp, cô dùng ánh mắt biết ơn nhìn lướt qua Ninh Cẩm Hạo trước sau vẫn giữ nguyên dáng vẻ lạnh như băng đã ngồi về chỗ cũ.
Nhưng, sự cảm động ban nãy đã đủ lắm rồi.
Mạc Doãn Nhi cười thiếu nhiệt tình, không nói gì cả.
Ninh Cẩm Nguyệt bên cạnh cười máy móc, quay chai xì dầu. Cái chai dừng lại chỉ thẳng vào Nghê Gia.
Nghê Gia ngây ra, nghĩ ngợi một lát, nếu chọn thách thức không biết cô ta sẽ giày vò cô kiểu nào, nhưng nếu chọn nói thật thì ngược lại, bởi không quen biết, cô ta sẽ chẳng hỏi được gì.
“Thật!”
Ninh Cẩm Nguyệt nghiêng đầu nhìn cô, khác với trước kia, lần này, cô ta cười đến ngây thơ: “Nghê Gia, nhớ phải nói thật đấy nhé!”.
Nghê Gia gật đầu.
Ninh Cẩm Nguyệt: “Ai trải qua đêm đầu tiên cùng cô?”.
Thù hận Mạc Doãn Nhi kéo hộ thành công thật rồi.
Nghê Gia rất thảnh thơi, thoải mái cười: “Chuyện tương lai, ai mà biết được?”.
Ninh Cẩm Nguyệt ra chiều không thể tin được, nhỏ nhẹ: “Nghê Gia, không được nói dối đâu, nếu không sẽ phải uống xì dầu”.
Đồng tử Nghê Gia co lại, bên ngoài vẫn cười như gió thoảng mây bay, giống như đang nói đùa, giọng điệu rất ung dung tự nhiên:
“Cô chưa từng ngủ với tôi, sao cô biết tôi nói dối? Hơn nữa, tôi nói sự thật, sao cô lại soi mói kỹ đến thế? Không phải cô phải lòng tôi đấy chứ? Nhưng tôi chỉ thích Tần Cảnh thôi!”. Nói xong cô liền dựa luôn vào người Tần Cảnh.
Tần Cảnh bật cười, đẩy cô một cái.
Ninh Cẩm Nguyệt còn muốn hỏi dồn, nhưng Doãn Thiên Dã đã đấu võ mồm với Nghê Gia về chuyện Tần Cảnh rồi, cô ta cũng không tiện nói nữa, chỉ thầm nhủ, hãy đợi đấy.
Tiếp theo là Việt Trạch, rất kỳ lạ là, cái chai lại chỉ vào Nghê Gia.
Vẫn thế, “Thật!”.
Nhưng Việt Trạch không có hứng thú gì, thản nhiên nói: “Không quen, không có gì để hỏi”, không biết là anh có mục đích gì, “Thôi thì nợ vậy”.
Giờ Ninh Cẩm Nguyệt mới có cảm giác hưng phấn, Việt Trạch đã nói không quen cô ta rồi, hừ!
Nghê Gia thì nhẹ nhàng thở hắt ra.
Đến phiên Nghê Gia, cái chai lắc lư, lắc lư mãi rồi dừng lại.
Nghê Gia thấy thế, lòng vui như mở hội.
Việt Trạch liếc nhìn cái miệng chai đang chỉ vào mình: “Thách!”.
Nghê Gia quay sang, nhe răng cười: “Nếu anh Việt đây đã chọn thách thức rồi thì hãy mạo hiểm thực sự một lần nhé!”.
Mạc Doãn Nhi và Ninh Cẩm Nguyệt cảnh giác nhìn cô, không phải bắt Việt Trạch ăn cháo lưỡi với cô ta chứ?
Việt Trạch hơi nghiêng đầu nhìn cô, chờ cô nói điều kiện.
Nghê Gia cụp mi, ngẫm nghĩ, nháy mắt đã ghé tai Việt Trạch, nói rất nhanh rất nhẹ: “Đi Macau với tôi”.
Ly thủy tinh trong tay Việt Trạch giơ lên nửa chừng, khựng lại một chút, đợi cô nói xong rồi anh mới nhấp môi.
Ngay lúc ai nấy còn kinh ngạc, Nghê Gia đã thần sắc bình thường ngồi xuống. Thế nhưng, người vừa thân mật bám vào người Việt Trạch, ghé tai thủ thỉ với anh đúng thật là cô.
Mạc Doãn Nhi và Ninh Cẩm Nguyệt nhất tề chửi thầm: không biết liêm sỉ.
Việt Trạch thờ ơ uống nước, đi Macau?
Anh đã đoán ra cô định làm gì rồi. Xem ra cô rất nghiêm túc lắng nghe những gì ông nội nói. Tuy cô không tỏ tường chuyện thương trường, nhưng những việc cô làm, những vấn đề cô nhìn nhận đa số là đúng.
Việt Trạch nhìn cái bình nhỏ giữa bàn, âm thầm lặng lẽ tự nhủ, hết cách rồi, mình ghét vị xì dầu…
Anh lẳng lặng uống nước xong, đặt ly xuống, đáp:
“Được.”
Nghê Gia vốn đang ngồi một bên nhìn anh chậm rãi uống nước, chờ đến sốt ruột, hận không thể túm cổ rót nước vào họng anh, rồi lại lo chắc chắn anh sẽ không đi cùng cô đến nơi xa như thế, chẳng thà ăn xì dầu còn hơn.
Không ngờ anh lại đồng ý, cô lập tức có cảm giác như vừa trúng thưởng. Nếu có Việt Trạch đi cùng, hành trình đi Macau lần này nhất định làm chơi ăn thật.
Ai cũng nhận ra hai người này đang giao dịch cái gì đó.
Ninh Cẩm Nguyệt ganh ghét đến hoảng hốt, nhếch mép nói: “Nghê Gia không chơi thế được, có gì phải nói to lên chứ!”.
“Đúng thế, sao có thể để mọi người không hay biết gì như thế được”, Mạc Doãn Nhi nũng nịu, “Như thế là làm sai luật rồi đó!”.
“Nếu tôi sai luật, vậy loại tôi ra khỏi vòng chơi đi!” Nghê Gia cười thoải mái tự nhiên, kéo ghế đứng dậy, “Tôi còn khách khứa phải tiếp đãi, chỉ chơi đến đây thôi vậy”.
Đúng thế, có mấy kẻ này, trò chơi nhất định sẽ biến vị chuyển màu thành trả đũa lẫn nhau. Hơn nữa cô đã giành được thứ mình muốn có nhất rồi. Thấy đủ thì thu tay, ở lại lâu vô ích.
Nghê Gia cười tươi tắn với mọi người, xoay lưng bỏ đi.
Cô đến chỗ Nghê Lạc, thấy một nhóm sinh viên trẻ đang xúm lại nhảy hiphop, vừa vui vẻ vừa rộn rã. Nghê Lạc nhảy rất đẹp, làm các cô gái xung quanh hét váng tai.
Nghê Gia cũng vỗ tay cười đùa theo, tâm tình vô cũng thoải mái.
Cùng cười đùa với nhóm bạn Nghê Lạc đến mười một rưỡi, Nghê Gia dần thấy hồi hộp. Sắp phải lên sàn nhảy rồi, còn phải đếm ngược nữa, chỉ nghĩ thôi mà tim cô đã như gióng trống, không tài nào bình tĩnh lại nổi.
Nghê Gia lẩm nhẩm thật nhiều lần, đêm nay nhất định sẽ tốt đẹp.
Bình ổn lại tâm trạng rồi, cô mới vào phòng, chuẩn bị đi rửa mặt sạch sẽ.
Trong nhà rất yên tĩnh, tương phản rõ nét với những tiếng nói cười hân hoan ồn ào bên ngoài.
Nghê Gia thấy đèn trong phòng bà nội vẫn sáng, toan qua đó gặp bà một lát.
Cô đang định gõ cửa thì nghe thấy tiếng Mạc Doãn Nhi, bàn tay cứng lại giữa không trung rồi mới hạ xuống.
“Bà nội, con nhớ nhà như thế, sao bà lại nhẫn tâm không chịu gặp con, còn không cho con vào nhà, chẳng lẽ tình cảm mười tám năm nay đều là giả?”
Mạc Doãn Nhi không mềm mỏng như ngày xưa, lần này nói chuyện rất hờ hững lạnh nhạt, rõ ràng nội dung lời nói rất tủi thân, nhưng giọng điệu lại lộ vẻ bất kính kì lạ.
“Bà nội, con biết bà rất coi trọng thể diện của dòng họ. Nhưng thân phận con đâu phải là thứ con có thể quyết định, con cũng là người vô tội mà.”
Bà nội trầm mặc, không trả lời, cũng không nạt nộ ả.
Giờ Nghê Gia mới sinh nghi, trước đây bởi bà nội đứng về phía cô, cô rất biết ơn nên tới bây giờ vẫn chưa từng suy nghĩ về vấn đề này.
Mấy ngày nay nhìn thái độ của Nghê Lạc và mẹ với Mạc Doãn Nhi, Nghê Gia liền biết Mạc Doãn Nhi trước kia khi còn ở đây hẳn là một đứa con gái rất ngoan ngoãn.
Theo lý thuyết mà nói, một đứa cháu gái “khôn khéo” như Mạc Doãn Nhi, chung sống mười tám năm, sao bà nội nói đột nhiên không quan tâm là không quan tâm chứ?
Cô thật sự không hiểu nổi!
Đúng lúc này, bà nội mở miệng, khẩu khí không có gì đặc biệt, không chán ghét, cũng không chống đối: “Không phải cô có chuyện muốn nói với tôi sao? Những việc khác không cần nói nhiều, tôi không có hứng nghe”.
Mạc Doãn Nhi dừng lại một lát, lấy giọng rất nghiêm túc nói, hỏi thẳng: “Bà nội, nghe nói bà muốn chuyển giao quyền kinh doanh Vận tải Hoa thị cho người có năng lực, bà thấy năng lực của cháu và Ninh Cẩm Niên thế nào ạ?”.