Tôi cố đè cơn sợ hãi trong lòng mình trưng ra một nụ cười sau đó mở cửa xe đi ra , Thiện Huy ngay sau đó liền siết chặt lấy vòng eo của tôi . Khuôn mặt anh lạnh lẽo .. tôi biết anh hẳng là muốn chặt chân tôi .
“ Hay cho em Nghiên Dương .. hay lắm “
Bị anh siết chặt eo tôi đau đến nụ cười trên môi giữ không nổi nữa , tôi mím môi nói “ Nếu như anh cứ siết chặt eo tôi như thế thì tôi sẽ gãy ra làm đôi đấy”
Anh không còn siết eo tôi nữa nhưng vẫn là không chịu buông tôi ra , tôi thấy ánh mắt của Thiện Huy dừng lại đôi chân của mình , tôi thấy anh nhếch môi cười thâm trầm .
Không phải thật sự là muốn bẻ chân tôi ?
Tôi cảnh giác nói “ Anh muốn làm gì ? “
Thú thật cái câu này là câu hỏi vô dụng nhất ...
Anh không trả lời tôi mà nói “ Những người còn lại tất cả Gi*t hết “
Tôi giật mình , vội nắm chặt tay Thiện Huy “ Anh có thể tha cho bọn họ không ? “
“ Không thể “
“ Làm sao để anh có thể bỏ qua cho bọn họ “ tôi biết rõ Thiện Huy là đang đợi câu nói này từ tôi nhưng tôi vẫn phải nói . Dù gì những người kia cũng vô tội họ còn có gia đình của mình .
Tôi thấy anh mỉm cười , anh nói “ Sống là người của anh ૮ɦếƭ cũng là người của anh “
Nhận được câu trả lời trong dự đoán của mình tôi vẫn bất ngờ , thật lòng tôi không muốn hứa nhưng mà không thể không hứa .
“ Hửm ? “
Tôi nhìn vào đôi mắt chứa đầy sự mong chờ của anh nhẹ giọng đáp “ Được “
———
“ Thất bại ? “
“ Trên đường đưa tiểu thư về thì Thiện Huy xuất hiện ςướק người “
“...”
“ Những người sống sót còn lại ngay sau đó đã bị Gi*t “
“ Tôi biết rồi “
Mạc Vĩnh ra hiệu cho thuộc hạ lui ra , ông ta đưa mắt nhìn khung ảnh trên bàn làm việc của mình . Trong bức ảnh là một trai một gái , gái tầm 10 -13 tuổi còn trai thì 6 tuổi . Hai người đều có nét giống nhau .
Mạc Vĩnh đưa tay vuốt nhẹ khung ảnh , thầm nói “Em nhất định sẽ giúp con bé “
——
Tiểu Hi thấy tôi được đưa trở về liền chạy nhào vào lòng tôi lo lắng hỏi “ Tiểu thư có bị thương không ? Em thật sự lo lắng “
Tôi đưa tay xoa đầu cô nàng lòng có chút chột dạ bảo không sao .
Trong phòng .
“ Em nghĩ ngơi đi , nhanh thôi bác sĩ sẽ đến “
“ Đến cả bệnh viện anh cũng không muốn đưa tôi đi !” Tôi cười châm chọc một tiếng , dù sao người đàn ông này cũng là sợ không giữ được tôi nhưng chính anh ta cũng tự biết rằng tôi không thể thoát được cơ mà .
“ Bác sĩ tư nhân vẫn tốt hơn “
Tôi gạt tay ra sau tai , nhếch môi cười phun ra hai từ “ Nhát gan “
Mặc kệ khuôn mặt Thiện Huy có tối sầm tôi vẫn thong dong bước vào nhà vệ sinh .
Thiết nghĩ không nên làm hại bản thân nữa dù sao cũng không thể thoát được .