Tôi yêu Thiện Huy . Nhưng đối với anh tôi mãi mãi là con gái của kẻ thù Gi*t cha mình . Biết rằng tình cảm này sẽ không đi đến được kết cục gì tốt đẹp nhưng tôi vẫn không tài nào hết yêu được .
Thù hận là vách ngăn không thể nào dỡ bỏ được giữa hai chúng tôi . Có lẽ anh ấy cũng có tình cảm với tôi nhưng tôi biết rõ thứ tình cảm ấy không tài nào sánh được với tình thân máu mủ .
Cũng giống như tôi vậy , tôi yêu Thiện Huy nhưng tôi cũng yêu cha tôi , tôi là con gái ông tôi không thể nào nói với Thiện Huy rằng ông là kẻ Gi*t bác Thiện ....
Tôi một thân đồng phục đi học từ trên lầu đi xuống , tôi đưa mắt thấy anh đang đứng bên cạnh ba tôi và ba tôi đang dạy dò gì đó .. có lẽ không phải điều tốt lành .
Tôi cụp mắt giấu đi ánh mắt lạnh lẽo của mình rồi làm ra vẻ mặt vui vẻ cười đùa nói “ Ba , anh Thiện Huy hai người đang nói gì thế ?!”
Ba tôi cười nói “ Chỉ là chút chuyện trong công ty thôi . Mình vào trong ăn sáng rồi ba đưa con đến trường “
Tôi cười vui chạy đến ôm cánh tay của ba mình nũng nịu nói “ Nhưng mà hôm nay con muốn anh Thiện Huy đưa con đi học cơ “
“ Nha đầu này “ tôi có thể nhìn ra được sự cưng chiều trong đôi mắt của ba đối với tôi nhưng tôi không hề có cảm giác hạnh phúc hay ấm lòng nào hết .
Sau khi dùng xong bữa sáng tôi liền tạm biệt ba mình rồi leo lên xe .
Cài dây an toàn vào , tôi quay sang cười tủm tỉm với Thiện Huy “ Anh Thiện Huy , em hôm nay muốn trốn học “
Tôi thấy anh ấy nhăn mày rồi nói “ Như vậy ông chủ sẽ giận “
“ Nhưng mà em muốn trốn học buổi hôm nay thôi , duy nhất buổi hôm nay thôi có được không anh ?! “Thấy anh vẫn chưa có vẻ chấp thuận tôi làm ra vẻ đáng yêu hết sức có thể , chớp chớp đôi mắt tròn xoe của mình .
Anh thở dài một tiếng “ Tiểu thư muốn đi đâu “
“ Trước tiên anh có thể đừng gọi em là tiểu thư có được không ?! Gọi em là Nghiên Dương ha ?”
“ Tiểu thư muốn đi đâu ?”
Tôi một bụng không vui bĩu môi trừng mắt với anh , người gì đâu mà cứng đầu thấy gớm .
Hai từ “ tiểu thư “ này thốt ra khỏi miệng của anh làm tôi chột dạ không thôi . Lẽ ra anh cũng là thiếu gia nhưng bây giờ thì lại .... cũng đều do ba tôi .
——
Thiện Huy đưa cho tôi cây kem , tôi mỉm cười nói một tiếng cảm ơn với anh ấy rồi nhìn ra bên ngoài cửa sổ quán ăn . Tôi nhìn dòng người tấp nập ngoài đường rồi quay sang nhìn Thiện Huy làm vẻ lơ đãng hỏi “ Ba em có đối với anh tốt không ?”
“ Tốt “
“ Anh có vẻ giúp ba em rất nhiều , ông ấy rất tin tưởng anh “
Để con trai của người mình Gi*t ૮ɦếƭ bên cạnh mình làm tay sai đắc lực chắc chỉ có mỗi mình ba tôi làm ra được điều này . Ông quá tự tin rằng quá khứ không ai hay biết hay cảm thấy tiền đồ khi xoay Thiện Huy như chong chóng ?
Tôi không thể hiểu cũng như không muốn hiểu về chuyện này thêm một chút gì nữa .
Quá khứ của ba tôi với ba Thiện Huy đã xảy ra chuyện gì ?
Thiện Huy không trả lời câu hỏi lúc nãy của tôi , anh chỉ im lặng nhìn dòng người tấp mập ngoài kia .
Tôi cắn một ngụm kem ,vị ngọt vẫn không lấn áp được vị đắng chát trong miệng tôi . Tôi không cười cũng không tỏ ra vẻ mặt gì hết , nghiêm túc hỏi “Anh chắc cũng biết em đối với anh tình cảm ra sao nhỉ ?!”
Anh nhìn tôi một lúc , đoạn đáp “ Tôi không xứng “
3 chữ này của anh làm mắt tôi đỏ ửng , không phải anh không xứng mà là tôi không xứng ...
——
Chuyện gì đến rồi cũng đến , khi tôi 22 tuổi , Thiện Huy đã biết sự thật .. không phải .. có lẽ đã biết từ lâu rất lâu rồi .
Khi anh đủ năng lực đã lập đỗ ba tôi .
Tôi ૮ɦếƭ lặng nhìn ba tôi bị vây quanh bởi một đám người của Thiện Huy , tôi thấy anh chéo chân nhìn ba tôi với ánh mắt chứa đầy thù hận . Tôi thấy ba tôi không hề có chút nào cảm thấy hối lỗi , ông nhìn tôi cười nói “ Nghiên Dương , con lên lầu đi “
Nước mắt tôi lăn dài trên gò má , tôi đưa mắt nhìn Thiện Huy giọng tôi đầy sự bất lực “ Nếu như em quỳ xuống cầu xin anh sẽ tha cho ba em chứ ?”
Ánh mắt anh lạnh lẽo quét lên người tôi , tôi nghe anh thốt ra hai chữ chắc nịch “ Không thể !”
Ba tôi có tội tôi biết rõ , tôi cũng biết rõ Thiện Huy muốn làm gì ba tôi nhưng tôi không có cách nào ngăn cản được . Tôi nhìn ba tôi cười một cách thật lòng nhất “ Dù ba không phải là thiên sứ nhưng vẫn là ba của con “
“ Đưa tiểu thư lên lầu “ Giọng Thiện Huy lạnh lẽo vang lên , bọn người kia kéo tôi lên lầu ...
Tôi nằm dài trên giường , nước mắt tuôn rơi không ngừng .. cuộc sống này qua ngột ngạt .
Tôi bị nhốt trong phòng cho đến ngày đám tang của ba tôi anh ấy mới cho tôi ra ngoài .
Tôi ôm chặt khuôn ảnh của ba tôi thẫn thờ nhìn chăm chú quan tài .
Chủ tịch Lâm Chân bị bệnh qua đời , để lại toàn bộ tài sản cho con gái Lâm Nghiên Dương .
Tại sao ?! Tại sao Thiện Huy không lấy luôn công ty của ba tôi lại giao hết cho tôi . Anh .. là muốn giày vò tôi sao .
Thiện Huy đi đến bên cạnh tôi , anh khoác lên vai tôi chiếc áo khoác đoạn nói “ Tiểu thư đừng quá đau buồn “
Ha . Câu này của anh thốt ra thật dễ làm sao .
Tôi hất mạnh chiếc áo khoác ra khỏi người mình lạnh nhạt đối với ánh mắt của Thiện Huy “ Anh có ý đồ gì ?”
“ Ý đồ ? Tôi không hề có bất kì ý đồ xấu nào đối với tiểu thư . Mong tiểu thư nhanh hết đau buồn để tiếp quản công ty “
“ Anh ... anh và ba tôi là thâm hiểm như nhau . Sao anh không Gi*t tôi luôn đi !”
Tôi thấy anh nhíu mày , anh kề sát vào tai tôi nhỏ giọng nói “ Tiểu thư nên ngoan ngoãn , tôi sẽ giúp tiểu thư ngồi yên ổn lên cái ghế chủ tịch đó . Đó là .. mong muốn của tôi “
Tôi không hiểu !! Tôi không thể hiểu nổi cách suy nghĩ của anh ... anh làm tôi rợn người , anh khiến tôi cảm thấy anh không khác gì là ba tôi ..