Thuận Tử lập tức sửng sốt, chuyện lúc trước hắn cũng không biết, hắn nhìn Sầm Triều Ca, lại quay đầu nhìn Hỉ Tường, nhỏ giọng: “Hắn nói cái gì đó? Hắn không phải người Lĩnh Nam sao? Nói thế nào… là Thái tử dụ dỗ hắn quay về Lĩnh Nam?”
Hỉ Tường có khổ nói không nên lời, ra một chuyện này, dù là hắn giỏi nói chuyện cũng không biết phải nói cái gì, Hỉ Tường thấp thỏm nhìn Bách Nhận….
Bách Nhận mắt lạnh nhìn Sầm Triều Ca, chỉ chớp mắt liền hiểu được, vì sao Sầm Triều Ca có thể tìm được đường về Lĩnh Nam, vì sao Kỳ Kiêu vì chính mình có thể không cưới Nhu Gia, vì sao Kỳ Kiêu sẽ xem trọng mình….
Sầm Triều Ca như là bắt được cọng rơm cứu mạng vậy. Lúc trước bỏ rơi Bách Nhận một mình về Lĩnh Nam là khối tâm bệnh trong lòng hắn, mỗi khi nghĩ đến đều không khỏi hổ thẹn, nay rốt cuộc bắt được cơ hội minh oan cho mình, Sầm Triều Ca làm sao có thể buông tay. Hắn lảo đảo bò đến, nắm vạt áo Bách Nhận, không ngừng lớn tiếng: “Bách Nhận… ngươi thấy được đi, hiểu rõ chưa? Đây đều là cái bẫy của Thái tử, hắn vì lừa ngươi, cố ý hại ta, còn hại Nhu Gia gả xa đến đây….”
Bách Nhận cúi đầu nhìn Sầm Triều Ca, nâng tay, hung hăng tát vào mặt Sầm Triều Ca một cái!
“Hắn gài bẫy?” Bách Nhận một tay xách áo Sầm Triều Ca, lạnh mắt nhìn hắn, nghiến từng từ, “Vậy, vì sao ngươi phải chui vào?”
Sầm Triều Ca như là con vịt bị nắm cổ vậy, lập tức im miệng, một lúc lâu sau mới run giọng: “Ta… ta không có biện pháp a, ta vì trở về Lĩnh Nam…. Không phải ngươi cũng nói sao, ta là con trai độc nhất của Sầm gia a, ta không thể ૮ɦếƭ được! Lại nói… Bách Nhận, không phải ngươi cũng vì bảo mệnh mà chịu nhục với Thái tử sao? Ở lại rừng cây sao còn lo củi đốt, đạo lý này ngươi đều biết, sao lại không thông cảm cho ta?”
Bách Nhận nhịn không được bật cười, trong mắt dâng lên một tầng hơi nước: “Phải…. Ta đến hoàng thành, các ngươi nói ta là vì bảo mệnh, ta để Thái tử khi nhục, các ngươi vẫn nói ta là vì bảo mệnh, ha ha…. Nỗi khổ của Thái tử, ta hiện giờ hiểu rõ….”
Bách Nhận đẩy Sầm Triều Ca ra xa, cười lạnh: “Ngươi muốn nói cái gì cứ việc.” Bách Nhận quay đầu nhìn Thuận Tử, “Hắn biết nhiều lắm, canh chừng cho chặt, đừng đánh hắn, đừng bỏ đói, cứ như vậy cũng đã là an ủi linh hồn Văn tướng trên trời.”
Thuận Tử gậ đầu, từ trong tay áo lấy ra một đoạn dây thường đến trói tay Sầm Triều Ca ra sau lưng, Sầm Triều Ca còn muốn nói, Thuận Tử tùy tay tìm khối vải, nhét vòa miệng hắn, xách lưng áo hắn kéo ra khỏi phòng, tìm nơi nhốt lại.
Hỉ Tường bất an, tiến lên đứt quãng giải thích: “Điện hạ… không phải giống như điện hạ nghĩ, lúc ấy Thái tử…. Thái tử hắn….”
“Đại nhân không cần nói.” Bách Nhận mỏi mệt xoa trán, trầm giọng, “Ta nay không tâm tư nghĩ này đó…. Đại nhân nhanh đi đi, mau đưa thư cho điện hạ, chính là lập công lớn. Còn có…. Đại nhân yên tâm, Triều Ca hắn… ta sẽ trông chừng, trước khi mọi việc kết thúc, ta sẽ không để hắn gặp người.”
Thấy Bách Nhận phân rõ nặng nhẹ, Hỉ Tường yên lòng, thấp giọng: “Dù có thế nào…. Thái tử có phải thật lòng yêu thương ngài hay không, Thế tử rõ ràng nhất, chuyện trước kia… liền chờ ngày sau Thái tử tỉ mỉ nói cho Thế tử đi thôi, hiện giờ không thể lại chậm trễ, nô tài đi trước.”
Trong lòng Bách Nhận một mảnh bi thương, về sau tỉ mỉ nói? Chỉ mong là vậy…. Chỉ mong về sau, còn có cơ hội có thể cùng Kỳ Kiêu một chỗ, nhẹ giọng nói chuyện.
Sau khi đưa Hỉ Tường đi, Bách Nhận gọi Đổng Bác Nho đến, bởi vì lúc trước Sầm Triều Ca đi, ĐỔng Bác Nho liền nhận gánh nặng phụ trách thay Bách Nhận cùng ám trang bên ngoài liên lạc, hơn một năm này không ở vương phủ. May mắn gần nhất Bách Nhận dùng người bên đổ phường, Đổng Bác Nho mới có thời gian trở về, Bách Nhận nhìn Đổng Bác Nho, cười khổ: “Tiên sinh đã biết?”
Đổng Bác Nho gật đầu: “VỪa rồi bọn họ đã nói cho hạ thần, Thế tử… định làm thế nào?”
Bách Nhận trầm mặc một lúc lâu, hỏi lại: “Người của ta… tính hết toàn bộ, có thể có bao nhiêu?”
Trong lòng Đổng Bác Nho run lên, dừng một lát mới nói: “Không đủ năm trăm.”
Bách Nhận gật đầu: “Đủ.”
Đổng Bác Nho đột nhiên lo lắng: “Thế tử muốn làm gì?”
Bách Nhận lấy kim ấn trong tay áo ra, thấp giọng: “Gi*t trở về đi, đánh trở về, đuổi đến trước hoàng đế, trước một bước bình loạn đảng. Rồi sau đó… dẫn toàn bộ Lĩnh Nam ta, hướng hoàng đế cúi đầu xưng thần, chỉ cần nội loạn bình định, Lĩnh Nam vẫn trung thành, hoàng đế liền không thể lại động binh. Sau… thuận lợi kế vị cũng vậy, luận tội chém đầu cũng thế, ít nhất… tất cả tội nghiệt đều do ta gánh vác, không hại đến cả Lĩnh Nam.”
Đổng Bác Nho kinh hãi, vội quỳ xuống khuyên can: “Thế tử không thể! Đảng người Văn tướng đã bại, nay toàn bộ Lĩnh Nam đều ở trong tay nhị công tử, làm sao dễ dàng như vậy….”
Bách Nhận bình tĩnh nhìn Đổng Bác Nho: “Vậy tiên sinh nói phải làm thế nào?”
Đổng Bác Nho im lặng.
Bách Nhận chậm rãi nói: “Chờ hoàng thượng phát binh sao? Chờ tin tức mẫu phi ta, tiểu cô cô ta, toàn bộ thân quyến ta, toàn bộ hoàng thân quốc thích Lĩnh Nam ૮ɦếƭ trong tay loạn đảng đưa đến sao? Hay là đợi hoàng thượng bình loạn Lĩnh Nam, thu hồi Lĩnh Nam vương phủ, xong lại cho ta một Thừa Ân hầu, Gia Ân hầu hư tước?”
Bách Nhận siết chặt kim ấn trong tay, thanh âm rét lạnh: “Tiên sinh… phụ vương đã ૮ɦếƭ, ta này Thế tử, không làm được không lo không nghĩ. Bao nhiêu tính mạng bách tính Lĩnh Nam đặt trên vai ta, ta phải gánh vác.”
“Hơn nữa… hiện tại nói gì cũng muộn.” Bách Nhận cất kim ấn vào lòng, thấp giọng, “Ta đã sai thám tử trở về Lĩnh Nam, bọn họ sẽ đem tình hình trong hoàng thành mang về, làm cho bọn họ hiểu rõ, ba vạn thiết kỵ của hoàng thượng vận sức chờ phát động, nếu không theo ta, chỉ có ૮ɦếƭ.”
“Tiên sinh, tin lời ta, không ai nguyện ý ૮ɦếƭ, sẽ có người đầu óc thanh tỉnh. Đến lúc đó nội ứng ngoại hợp, ta còn có thể thắng.”
Đổng Bác Nho vẫn không yên lòng, nhíu mày vội la lên: “Vậy lỡ như không thành công đâu?”
“Vậy thì xả thân.” Bách Nhận cười nhẹ, “Tiên sinh… ta còn có lựa chọn nào sao?”
Đổng Bác Nho cúi đầu thở dài: “Đông Lăng bộ tộc, làm sao lại ra một súc sinh như Văn Ngọc!!”
Trong Thiên điện Càn Thanh cun, Kỳ Kiêu tựa trên tháp quý phi, nhẹ nhàng vuốt ve mệnh phù bên hông, Giang Đức Thanh cẩn thận nhìn sắc mặt Kỳ Kiêu, nhẹ giọng: “Điện hạ… các đại nhân đều đi dùng bữa, điện hạ… cũng dùng một ít?”
Kỳ Kiêu không trả lời, một lúc lâu sau mới nói: “Công công, nếu ta sớm một ngày đoạt được vị trí này, có lẽ… sẽ không có việc này đi?”
Giang Đức Thanh cả kinh, cuống quít: “Điện hạ cẩn thận! Đây là… đây là trong cung a.”
Kỳ Kiêu nhắm mắt không nói.
Hắn đương nhiên biết đây là ở trong cung, hắn biết hết, chính là bởi vì biết đến quá nhiều, cho nên băn khoăn mới nhiều. Mấy năm nay, hắn đóng vững đánh chắc, thận trọng, vững vàng, tự nhận chưa bao giờ thất bại. Kỳ Kiêu cơ hồ cảm giác, chỉ cần tâm tư đủ kín đáo, kế hoạch đủ hoàn mỹ, sẽ không gì không làm được. Nhưng hiện tại Kỳ Kiêu mới hiểu, hiện tại Kỳ Kiêu mới thật sự rõ ràng hiểu được, đối mặt binh quyền, cái gì cũng chỉ là lời nói suông.
Đao đặt trên cổ, cho dù một bụng mưu lược, có thể không ૮ɦếƭ sao?
Trước mặt hoàng quyền tuyệt đối, cái gì cũng đều vô lực. Mà hoàng quyền này, vốn nên ở trên tay hắn.
Từ khi bắt đầu hiểu chuyện, Kỳ Kiêu vẫn luôn nhẫn nại, vẫn nhẫn đến hôm nay, Kỳ Kiêu biết, hắn vẫn phải tiếp tục nhẫn.
Giang Đức Thanh biết nay trong lòng Kỳ Kiêu không khác gì lên núi đao xuống biển lửa, khổ khuyên: “Điện hạ đừng nghĩ nhiều, ngài đối Thế tử đã đủ tốt, nếu không phải ngài, nay Nhu Gia quận chúa vẫn còn ở Lĩnh Nam đâu, cùng vương phi như vậy, sinh tử không rõ. Nếu không phải điện hạ, không chừng Thế tử đã sớm bị Phùng gia hại ૮ɦếƭ, này… ngài không ủy khuất hắn.”
Bên ngoài một tiểu thái giám thấp giọng: “Điện hạ… hoàng thượng để nô tài đưa thức ăn đến đây.”
Kỳ Kiêu quay đầu nhìn Giang Đức Thanh, Giang Đức Thanh hiểu được, gật đầu xoay người ra ngoài, tiểu thái giám bên ngoài hai tay dâng một hộp thức ăn cho Giang Đức Thanh, xoay người đi. Giang Đức Thanh về trong phòng, buông hộp, trong tay cầm một phong thư đưa cho Kỳ Kiêu, hạ giọng: “Tiểu thái giám vừa rồi là đồ đệ của Hỉ Tường, có thể tin.”
Kỳ Kiêu mở giấy viết thư, mặt trước là mấy hàng chữ, là nét chữ của Hỉ Tường, trong lòng Kỳ Kiêu run lên, Sầm Triều Ca trở lại, Bách Nhận đều biết….
Bất chấp này đó, Kỳ Kiêu lật thư, ngắn ngủi mấy hàng chữ, Kỳ Kiêu lại nhìn ba lần.
Giang Đức Thanh thật lo lắng, nhịn không được hỏi: “Điện hạ, đến cùng như thế nào a?”
Hai mắt Kỳ Kiêu đỏ lên, cắn răng: “Hắn nói cho ta biết, vô luận tiếp theo hắn có làm cái gì, đều không liên can đến ta, khiến ta không cần quan tâm việc gì, tự bảo làm đầu, khiến ta nhất định phải bảo trọng thân mình, chỉ cầu… ngày sau gặp lại….”
Giang Đức Thanh im lặng: “Thế tử… đây là muốn làm gì?!”
Khi nói chuyện, bên ngoài mấy tiểu thái giám chạy vào, người đi đầu vội nói: “Thái tử điện hạ…. hoàng thượng để ngài lập tức vào điện, có chuyện lớn!!”
Trong lòng Kỳ Kiêu run lên, đứng dậy lạnh giọng: “Làm sao?!”
Tiểu thái giám vốn kích động, bị Kỳ Kiêu nhìn càng hoảng sợ, lắp bắp: “Lĩnh Nam… Lĩnh Nam vương phủ… cháy, nghe nói là lúc hóa vàng bắt lửa lên vải, đều… đều thiêu cháy. Nô tài chỉ nghe các đại thần bên trong nói là, nói là muốn sai người giữ nghiêm cửa thành, nhưng, nhưng… bây giờ đã sáng… cửa thành đã mở ra từ một canh giờ trước a….”
Mắt Kỳ Kiêu cơ đồ đỏ đến muốn đổ máu, một lúc lâu sau mới nói: “Cô… biết.”
————————
Lời tác giả: Gần nhất có chút ngược, cố gắng nhanh lên viết xong, nhưng cũng không đề nghị các cô nương nhảy chương ^_^ Không sợ không có ích nha, bởi vì loại chương tiết này, so khác còn vất vả, mỗi khi viết đều phải nghĩ thật lâu, một chương bình thường viết ba giờ xong, này phải khoảng sáu giờ…,T_T không xem sẽ chịu thiệt a!Khác, nói thêm vài câu, tình tiết này ở đại cương cũng đã xác định, cũng đã chầm chậm trải đệm ngay từ đầu. Kỳ thật… Văn Ngọc phản, Thái tử khí thế bức người chiếm nguyên nhân rất lớn, chuyện hắn đối Triều Ca, Văn Ngọc, An Khang, thậm chí là vương phi làm, đều là hỏa tác thúc đẩy kết quả này, đương nhiên, chủ yếu vẫn là Văn Ngọc là thứ này nọ.Về phần làm sao Văn Ngọc có thể lập tức phản, này đương nhiên không phải lập tức, hắn đã chạy chữa một đoạn thời gian thật dài, Lĩnh Nam vương còn cầu thái y ở hoàng thành, Văn Ngọc chính mình cũng hiểu, hắn không cứu.Còn về chuyện dùng cái gì phản, lúc trước có nói qua, huynh đệ Hạ trắc phi là võ tướng, này trợ lực rất lớn, kỳ thật phân phối quyền thế Lĩnh Nam vẫn tương đối khoa học, Văn tướng Lĩnh Nam cùng Lĩnh Nam vương là anh em cột chèo [chính thê của bọn họ là chị em họ, này ở lúc đầu đã nói, đại khái cũng quên đi…], văn phò đích hệ, võ phò thứ hệ, nhìn qua vẫn là tương đối bình đẳng, nhưng nói chuyện khởi binh tạo phản cái gì, văn có chút chịu thiệt.Được rồi, nói thật nhiều, chính là như vậy, cảm tạ mọi người vẫn duy trì, đặc biệt cảm động cúi đầu.