Lâm Thiển Hạ thật sự không trở về.
Lúc ban đêm tận tay Lâm Đông Quan nhận được tin nhắn Lâm Thiển Hạ gửi tới, nói mình ở trong nhà một người bạn, đến khi sinh đứa nhỏ sẽ trở về, ông bà không cần lo lắng.
Bây giờ nhà họ Lâm quả thực gà chó không yên, huyên long trời lỡ đất.
Mỗi ngày Trần Cố Cần lấy nước mắt rửa mặt, mỗi ngày bà luôn miệng trách cứ Vương Mộng Khuê. Lâm Đông Quan là trụ cột gia đình tất nhiên không giống Trần Cố Cần một khóc hai nháo ba thắt cổ như vậy, nhưng mỗi ngày lại hút thuốc, uống rượu, thật ra ông cũng chưa từng oán trách ai, chỉ mắng con gái mình không có lương tâm, đều do nhớ cô trái tim đau xót.
Hai vợ chồng không chỉ một lần lên thành phố K, nhưng tìm Lâm Thiển Hạ tìm khắp cũng không thấy, điện thoại của cô tắt máy, mà Tập Vi Lương, thì vẫn không liên lạc được.
Vương Mộng Khuê miệng lại thật sự rất kín. Cô kiên trì nói mình cũng không biết Lâm Thiển Hạ đi đâu.
Ông bà cùng đường, cuối cùng bất đắc dĩ tự mình làm một đống lớn thông báo tìm người phân phát nhờ thân thích nơi nơi cùng dán, phần trên thêm một tấm ảnh chụp của Lâm Thiển Hạ.
Nhưng nhiều ngày trôi qua như vậy, một chút tin tức của Lâm Thiển Hạ cũng không có.
Trần Cố Cần vừa lau nước mắt vừa nức nở nói: "Nếu không, hay là chúng ta báo công an đi?"
"Báo công an cái gì?! Loại chuyện xấu hổ này bà cũng dám lấy ra nữa mất mặt?" Lâm Đông Quan tức giận quát: "Loại con gái này không cần! Nhà họ Lâm chúng ta không có đứa con gái này!!!"
Trần Cố Cần nghe xong, càng khóc nức nở.
Mà Lâm Đông Quan vừa hung hăng nén tàn thuốc "Bẹp ——", sắc mặt xanh mét, cũng không nói thêm gì nữa.
. . . . . .
Chân trời lửa rực ánh nắng chiều chiếu rọi trên da thịt trắng như sứ, lông tơ đáng yêu theo gió bay lượn, một mình Lâm Thiển Hạ lẳng lặng đứng trước cửa sổ, nhìn bầu trời vào lúc hoàng hôn, thầm nghĩ, lại một ngày trôi qua.
Đã qua mười ngày, cô ở trong nhà La Văn Tuệ ngây người suốt mười ngày. Mười ngày này, cô không ra khỏi cửa một lần, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, chưa từng ngừng gọi điện thoại Tập Vi Lương.
La Văn Tuệ rất tốt với cô, khi mới gặp cô ấy hỏi cô một câu: Em chắc chắn chứ? Sau khi trả lời nhận được từ khẳng định cô, chị không nói hai lời, vẫn dùng hành động yên lặng giúp đỡ Lâm Thiển Hạ.
Cô vì Lâm Thiển Hạ mời một chuyên gia dinh dưỡng kiêm bảo mẫu, chuyên phụ trách chăm lo đồ ăn thức uống hàng ngày của cô. Cô thậm chí còn vì Lâm Thiển Hạ mời riêng một bác sĩ gia đình, ngay cả thiết bị y tế cần thiết của phụ nữ có thai cũng được chuẩn bị tốt .
Lâm Thiển Hạ không cần phải đi bệnh viện khám thai định kỳ, mỗi ngày cũng chỉ vào chạng vạng cô mới cùng lê qq uý đôn chuyên gia dinh dưỡng hoặc La Văn Tuệ đi tản bộ ở công viên của tiểu khu.
Bởi vì trước khi thai kì còn chưa ổn định, Lâm Thiển Hạ vì tránh phóng xạ, không xem TV, không dùng máy tính, di động cũng sớm thu hồi giao cho giữ La Văn Tuệ.
Mỗi ngày Lâm Thiển Hạ đều đọc sách báo vả tạp chí La Văn Tuệ mang về, bởi vì mang thai, cô rõ ràng thích ăn ngủ hơn trước kia.
Cô sớm hình thành phản ứng không giống với người bình thường, gần như chưa từng xuất hiện hiện tượng buồn nôn, nôn mửa.
Có khi Lâm Thiển Hạ nhịn không được nghĩ, đứa nhỏ trong bụng có lẽ là một tiểu công chúa, thật biết điều, không quá quậy phá, khiến cô ít phải chịu giày vò hơn so với những bà mẹ bình thường, đương nhiên, trừ bỏ khiến tính tình cô trở nên thất thường rõ ràng ra.
"Thiển Hạ, lại đây ăn một chén bánh tôi đi." Là chuyên gia dinh dưỡng, tên Đàm Tiểu Tĩnh, một cô gái trẻ tuổi khoảng ước chừng 23 tuổi.
Tuy rằng Đàm Tiểu Tĩnh tuổi không lớn lắm, nhưng đã tốt nghiệp tiến sĩ. Lâm Thiển Hạ từng hỏi cô, điều kiện tốt như vậy, tại sao lại đồng ý hạ mình làm chuyên gia dinh dưỡng vả bảo mẫu của cô, nhưng thật ra Đàm Tiểu Tĩnh không quan trọng, hay nửa đùa nửa thật nói: "Bởi vì tôi thích chị La đó!"
Lâm Thiển Hạ nghe xong cảm thấy thực bất đắc dĩ, cũng cười, nhưng chỉ cho là bởi vì La Văn Tuệ trả tiền lương đủ cao, cho le quy don nên nghe một chút cũng qua, cũng không có nghĩ nhiều lắm.
Tính cách của Đàm Tiểu Tĩnh và tên của cô thì một trời một vực, không dịu dàng nhã nhặn lịch sự, một cô gái hoạt bát hướng ngoại, thỉnh thoảng còn rất lừa đảo. Bất quá khi cô làm việc thì trái ngược vô cùng chính xác cẩn thận, tuyệt không chậm trễ, Lâm Thiển Hạ nhìn bộ dáng nghiêm túc của cô, rốt cục hiểu được vì sao Đàm Tiểu Tĩnh có thể học đến tốt nghiệp tiến sĩ, cô và bề ngoài thoạt nhìn không giống nhau, người như cô khi quyết tâm dốc lòng đến làm một chuyện, là có thể hoàn toàn xem nhẹ mọi ảnh hưởng của thế giới bên ngoài.
Lâm Thiển Hạ khẩu vị tốt lắm, bánh trôi do Đàm Tiểu Tĩnh làm, nhân bánh bên trong cũng là cô pha chế riêng cho phụ nữ có thai, không chỉ có hương vị ngon, còn không ngấy, hơn nữa dinh dưỡng cũng được phối hợp vô cùng cân đối, Lâm Thiển Hạ vô cùng nể tình ăn hết toàn bộ.
Khi mà bụng cảm thấy no, người cũng có chút mệt chỉ muồn ngủ. Nhưng Lâm Thiển Hạ biết chắc chắn mình không ngủ được, bởi vì cô hôm nay có một việc chưa làm. Một khi trong lòng cô đã lo lằng điều gì, mặc kệ có mệt bao nhiêu buồn ngủ thế nào, vẫn không ngủ được.
"Đàm tiểu thư, cô có thể đi cùng tôi ra trung tâm thành phố một chuyến không?" Lâm Thiển Hạ muốn đi tìm Ngụy Lễ Quần, cô kiên trì cho rằng Ngụy Lễ Quần có phương thức liên lạc với Tập Vi Lương.
Hiện tại cô khẩn cấp muốn liên hệ với Tập Vi Lương, cô muốn giải thích với anh, cũng muốn nói cho anh biết mình mang thai.
Mặc dù rất có thể mình sẽ bị cha mẹ tìm được, nhưng Lâm Thiển Hạ thà liều lĩnh mạo hiểm, cũng không muốn từ bỏ bất cứ cơ hội gì có thể liên hệ Tập Vi Lương.
Lâm Thiển Hạ tự nói với mình, một lần cuối cùng, lqd một lần này thôi. Nếu lần này không thành công, cô bắt buộc mình hoàn toàn từ bỏ, ở trong nhà mà dưỡng thai cho tốt.
Đàm Tiểu Tĩnh do dự chốc lát, La Văn Tuệ từng nhắc nhở cô, không được tùy tiện đưa Lâm Thiển Hạ ra ngoài.
Nhưng cuối cùng cô vẫn đáp ứng rồi.
Bởi vì không muốn ngồi xe buýt Lâm Thiển Hạ mệt nhọc, Đàm Tiểu Tĩnh liền thuê một chiếc xe taxi.
Lâm Thiển Hạ được Đàm Tiểu Tĩnh giúp đỡ, lẳng lặng ngồi chờ dưới tán cây trước cổng khu nhà của Ngụy Lễ Quần.
Cô không xác định Ngụy Lễ Quần có trở về hay không, hoặc là đã trở về, nhưng là cô cảm thấy, đêm nay mình có thể gặp Ngụy Lễ Quần .
Quả nhiên, khi Đàm Tiểu Tĩnh choàng thêm áo khoác cho cô để tránh lạnh, xa xa Lâm Thiển Hạ đã thấy chiếc xe Ngụy Lễ Quần từ cao chạy xuống.
Đêm nay Ngụy Lễ Quần có một cuộc xã giao, uống rất nhiều rượu, anh không tiện lái xe, vì thế đã kêu thư ký đưa anh trở về. Lại vì trúng gió mà tỉnh rượu, anh để thư ký dừng lại ở cổng tiểu khu, còn mình muốn chạy một đoạn đường.
Kết quả không ngờ tới, vậy mà anh thấy được Lâm Thiển Hạ, nếu thời gian có thể quay ngược, anh tuyệt đối sẽ để thư ký đưa mình về dưới nhà.
Lâm Thiển Hạ vội vàng đi qua, mắt lộ vẻ cầu xin. "Anh Ngụy, cầu xin anh nói cho em biết cách liên lạc với Vi Lương, em biết anh nhất định có thể liên hệ được với anh ấy."
Ngụy Lễ Quần không nói lời nào, tựa hồ tính trực tiếp coi Lâm Thiển Hạ là không khí, ngay cả nhìn cũng không liếc mắt nhìn cô một cái, đi lướt qua bên cạnh cô.
Lâm Thiển Hạ rốt cục không kiềm chế được bổ sung nói : "Anh Ngụy, em đang mang thai, hi vọng anh có thể vì tình cảm với đứa nhỏ, nói cho em biết cách liên lạc với Vi Lương. . . . . ."
"Ồ." Ngụy Lễ Quần rốt cục có một chút cảm động. Anh dừng bước lại, xoay người nhẹ nhàng nói một câu: "Vậy bỏ đi."
Lâm Thiển Hạ ngây ngẩn cả người. . . . . .
Trước khi cô đến gần như nắm chắc mười phần, là Ngụy Lễ Quần nhất định sẽ xem xét tình cảm với đứa nhỏ báo cáo lên cấp trên nói cô cho biết cách liên lạc với Tập Vi Lương. Không nghĩ tới anh không chỉ không nói, còn nói cô bỏ đứa bé?!
Nhưng Lâm Thiển Hạ vẫn chưa kịp phản ứng từ kinh sợ, Ngụy Lễ Quần lại đột nhiên phát ra tiếng thét thống khổ chói tai.
Nguyên nhân là Đàm Tiểu Tĩnh nghe lời nói của Ngụy Lễ Quần trong nhất thời nhịn không được, trực tiếp đi lên hung hăng đá anh.
Một cước của Đàm Tiểu Tĩnh thật sự đá nhanh, chuẩn, độc! Chỉ thấy Ngụy Lễ Quần đã không còn quan tâm mặt mũi gì nữa, hai tay sống ૮ɦếƭ ôm lấy lão nhị nhà anh, đau đến mức mặt mày tái nhợt.
Lâm Thiển Hạ hoảng hốt lúng túng, bước lên phía trước nói: "Anh Ngụy, anh không sao chứ, em đưa anh đi bệnh viện. . . . . ."
"Cút ngay!!!" Ngụy Lễ Quần tức sùi bọt mép, hai mắt muốn phún lửa liều mạng nhìn chằm chằm người khởi xướng - Đàm Tiểu Tĩnh.
Đàm Tiểu Tĩnh vừa bảo lqd vệ Lâm Thiển Hạ, không hề sợ hãi nhìn thẳng vào Ngụy Lễ Quần. "Bỏ?! Đánh anh em của anh!! Có tin tôi cho anh đoạn tử tuyệt tôn hay không!!!"
Mắng đã, Đàm Tiểu Tĩnh liền dừng lại an ủi Lâm Thiển Hạ chuẩn bị rời đi.
Lâm Thiển Hạ còn có chút lo lắng, thường quay đầu nhìn xuống dưới Ngụy Lễ Quần.
Ngụy Lễ Quần đau đến thân thể gấp khúc, tựa hồ đang gọi điện thoại.
Lâm Thiển Hạ nghĩ rằng, có thể là anh gọi người đưa anh đi bệnh viện.
"Đàm tiểu thư, vừa rồi có phải cô đá quá mạnh hay không. . . . . ."
"Sẽ không? Tôi chỉ dùng chín phần công lực thôi. . . . . ." Đàm Tiểu Tĩnh chậc lưỡi đáp, không sao cả nói: "Nhớ ngày đó chồng trước của chị tôi ngoại tình ép buộc chị tôi bỏ đứa nhỏ, tôi đã dùng mười phần công lực, sau đó anh ta. . . . . . Từ đó về sau không thể sinh sản ."
". . . . . ." Lâm Thiển Hạ thật sự bị dọa cho khi*p sợ, quả nhiên nữ tiến sĩ đều là Diệt Tuyệt sư thái* hóa thân. Cô thật sự không nhịn được quay đầu, hô lớn với Ngụy Lễ Quần: "Anh Ngụy, anh nhất định phải đi gặp bác sĩ đó!"
. . . . . .
Hai người từ tiểu khu đi đến ven đường lớn, dọc theo đường đi có vài bác gái nhìn Lâm Thiển Hạ và Đàm Tiểu Tĩnh, cũng không ác ý cười nói: "Này hai cô gái trẻ này thật giống hai chị em."
Lâm Thiển Hạ cười cười, ngược lại Đàm Tiểu Tĩnh nhếch miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn mặt không chút thay đổi.
Do mang thai, buổi tối Lâm Thiển Hạ ngủ rất sớm.
Chăm sóc ngủ Lâm Thiển Hạ xong, Đàm Tiểu Tĩnh bước đi ra khỏi phòng chuẩn bị rót ly nước uống.
La Văn Tuệ vừa về nhà, giầy còn chưa đổi, Đàm Tiểu Tĩnh liền hùng hổ đi qua, hung hăng cắn cổ tay của cô một cái.
"Tôi cảnh cáo chị, nếu trong vòng một năm chủ nhân trong lòng chị không đổi thành tôi, tôi nhất định trực tiếp cuốn gói đi khỏi!" Đàm Tiểu Tĩnh giống như người đàn bà chanh chua hai tay chống thắt lưng, vẻ mặt thở hồng hộc nói.
La Văn Tuệ Nhất sửng sốt, lập tức hiểu được nha đầu kia đã đoán được cái gì. Cô vả Đàm Tiểu Tĩnh chính thức qua lại chưa tới một tháng, cô thật lòng thích nha đầu này, tuy rằng trong lòng cô vẫn còn Lâm Thiển Hạ.
Thời gian hai người cùng một chỗ tuy rằng không lâu, nhưng nha đầu Đàm Tiểu Tĩnh này vô tâm, một người không vòng vo quanh co, trong lòng cô nghĩ cái gì, La Văn Tuệ chỉ nhìn là biết.
Đàm Tiểu Tĩnh này bộ dáng "mạnh mẽ như hổ", La Văn Tuệ biết, cô không thật sự tức giận.
La Văn Tuệ cười cười, nhìn Đàm Tiểu Tĩnh vô cùng trịnh trọng nói : "Ừ!"
Đàm Tiểu Tĩnh sinh ra dòng dõi thư hương, khi các bạn cùng tuổi còn cả ngày đi leo trèo nghịch bùn, cô đã bị cha mẹ đưa đến trường học. Mà cô phải học học vị tiến sĩ, cũng là thuận theo yêu cầu của gia đình.
Nhưng cha mẹ nhà họ Đàm dù thế nào cũng không ngờ, luôn luôn cho là con gái mình kiêu ngạo, lại là đồng tính.
Đàm Tiểu Tĩnh mặt ngoài thì nhu thuận nghe lời, nhưng vẫn rất có suy nghĩ của bản thân. Cô không biết mình từ khi nào thì bắt đầu biến thành chỉ thích phụ nữ, cô nghĩ có lẽ là bởi vì cảnh ngộ bi thảm của chị gái, cho nên làm cho cô từ đó về sau hận đàn ông thấu xương.
Chị gái Đàm Tiểu Tĩnh kết hôn hai lẩn, hai lần ly hôn đều là vì chồng ngoại tình.
Khi Đàm Tiểu Tĩnh ồn ào náo loạn cả nhà, liền nói với cha cô một câu:
Bắt con thích đàn ông, tựa như bắt cha thích đàn ông, rất ghê tởm!
Từ đó về sau, không còn thấy Đàm Tiểu Tĩnh trở về nhà.
(*Diệt Tuyệt Sư Thái: là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết Ỷ thiên Đồ long ký của nhà văn Kim Dung. Bà được mô tả là chưởng môn nhân đời thứ ba của phái Nga Mi, võ công thuộc hàng thượng thừa trong giới võ lâm. Bà cũng nổi tiếng là một nhân vật cứng nhắc, giáo điều, nặng nề định kiến và quan điểm hắc bạch phân minh lại quá độc ác, lạnh lùng nên đến ૮ɦếƭ vẫn không chịu đứng ngang hàng Minh Giáo và cũng không chịu nhận lấy sự giúp đỡ của Trương Vô Kỵ. Nguồn: Wikipedia)
Trước đây trong ba tháng đầu của thai kỳ Lâm Thiển Hạ đã làm một lần kiểm tra siêu âm B, xác định thai nhi bình thường. Bây giờ nháy mắt đã hơn bốn tháng, đến giai đoạn giữa, bụng cô đã lộ rõ, chính là “đang mang thai“.
Dựa theo dặn của bác sĩ, ở giai đoạn giữa của thai kỳ, hàng tháng Lâm Thiển Hạ đều đúng hạn kiểm tra siêu âm B, bất quá không cần đi bệnh viện, ở nhà llê quý đôn La Văn Tuệ chuẩn bị Liễu thiết bị, mời bác sĩ gia đình đến là có thể tiến hành.
Gia đình bác sĩ làm siêu âm B cho Lâm Thiển Hạ xong, vẻ mặt có chút nghiêm túc, thoạt nhìn tình hình dường như không lạc quan lắm.
Cẩn thận đóng cửa lại, La Văn Tuệ đã đoán được một chút, lúc cô đi ra, quả nhiên thấy bác sĩ gia đình đang đứng cạnh sô pha, hình như là có chuyện muốn nói với cô ấy.
“Bác sĩ Phương, đứa nhỏ và người mẹ tình hình có khỏe không?” La Văn Tuệ đi qua, thuận tiện đưa bác sĩ gia đình ly trà Thiết Quan Âm.
“La tổng, cô không cần quá lo lắng, tình hình không phải quá nghiêm trọng, chỉ là thai nhi phát triển, rõ ràng có vẻ chậm.”
“Làm sao có thể xảy ra chuyện này này?” Tuy bác sĩ nói tình hình không nghiêm trọng, nhưng đứa nhỏ phát triển chậm, làm sao La Văn Tuệ có thể không lo lắng. “Là vì dinh dưỡng không theo kịp sao?” Nhưng khả năng này không lớn, mỗi ngày Đàm Tiểu Tĩnh đều tận tâm tận lực vì Lâm Thiển Hạ phối hợp thức ăn, cô là chuyên gia dinh dưỡng sản phụ chuyên nghiệp, không thể xuất hiện vấn đề dinh dưỡng không theo kịp, chẳng lẽ là...... vấn đề ở thể chất của Lâm Thiển Hạ, không thể hấp thu sao?
“Đây cũng không phải dinh dưỡng vấn đề.” Bác sĩ Phương nhấp một ngụm trà nho nhỏ, nhíu mày. Có một số việc, anh ta biết mình không thể lắm miệng hỏi đến. “La tổng, người mẹ và thai nhi có liên quan chặt chẽ, có đôi khi, nếu người mẹ thường xuyên cười cười, đến khi sinh ra em bé cũng có thể càng thêm khỏe mạnh và đáng yêu.”
“Bác sĩ Phương, anh cứ nói tiếp.” La Văn Tuệ nghe xong như nghĩ tới cái gì, giờ phút này mi tâm của cô đã nhíu chặt đến mức có thể vắt ra nước.
“Cảm xúc của mẹ dao động, ảnh hưởng rất lớn tới thai nhi. Cảm xúc Lâm tiểu thư vẫn quá áp lực, hiện tại điều chỉnh vẫn còn kịp, mà nếu cô ấy cứ như vậy mãi, đến lúc đó thai nhi sinh ra rất có khả năng thiếu cân nặng, thậm chí llê quý đôn sẽ xảy ra các chức năng cơ thể mất cân đối, đặc biệt chức năng tiêu hoá dễ xảy ra rối loạn.” Làm bác sĩ, tất nhiên đầu óc cũng không kém. Bác sĩ Phương coi như là làm kiểm tra sức khoẻ cho Lâm Thiển Hạ vài lần, cũng có thể phát hiện ra cô không vừa ý. Huống chi từ đầu tới cuối, cha đứa nhỏ đều chưa từng xuất hiện, anh ít nhiều cũng có thể đoán được chút gì.
Bác sĩ Phương khâm phục dũng khí của Lâm Thiển Hạ, dù sao không phải người phụ nữ nào cũng có gan sinh con rồi một mình nuôi nấng, huống chi cô nhìn mới hai mươi tuổi. Anh ta cũng có thể hiểu tâm tình của cô, không có người yêu bên cạnh giúp đỡ, phụ nữ có thai dâu buồn, khổ sở đều không gì đáng trách. Nhưng nếu tình trạng này cứ duy trì như vậy, đến cuốicùng đứa bé sẽ ra sao, chính anh ta cũng không dám xác định.
“La tổng, vấn đề của Lâm tiểu thư, tôi bất lực. Nhưng tôi nghĩ, cô là bạn tốt của cô ấy, hẳn có thể giúp chút ít. Tôi cảm thấy cô cần khuyên nhủ cô ấy, làm cho cô ấy có thể trở nên lạc quan, vui vẻ một chút, như vậy đối mẹ và thai nhi đều tốt.”
“Ừ, tôi sẽ.” Tiễn bác sĩ gia đình, La Văn Tuệ rốt cục mới gỡ xuống vẻ mặt cười giả tạo vừa rồi, sau đó nghiến răng nghiến lợi đem mười tám đời tổ tông của Tập Vi Lương mắng lần lượt một trận.
Đồ vô liêm sỉ, cho dù phát sinh chuyện gì cũng không thể mặc kệ vợ đang mang thai, quả đúng là súc sinh! Sai, là không bằng cầm thú!!
La Văn Tuệ không biết lúc đó Lâm Thiển Hạ và Tập Vi Lương xảy ra chuyện gì, lúc trước khi Lâm Thiển Hạ đến llê quý đôn tìm cô, đã nói hai người có hiểu lầm, sau đó bảo cô rằng đừng hỏi gì nữa. La Văn Tuệ cho dù tò mò, cũng hiểu được cảm xúc Lâm Thiển Hạ rất kém, cô ấy không muốn nói, cô tự nhiên cũng không ép cô ấy nói.
La Văn Tuệ hung tợn thề, chờ Tập Vi Lương trở về, nhất định sẽ không để cho anh ta dễ dàng gặp vợ và con!!!
......
La Văn Tuệ chỉnh đốn xong tâm tình, khóe miệng tươi cười lại một lần nữa nhếch lên, khi cô gõ cửa đi vào, Lâm Thiển Hạ đang nằm im trong ổ chăn, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ.
Lâm Thiển Hạ mập lên không ít, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng thêm không ít thịt, hơn nữa khí sắc không tệ, sắc mặt hồng nhuận, đôi mắt màu hổ phách, bớt chút tức giận.
La Văn Tuệ thầm nghĩ, đúng vậy, làm sao có thể là vì dinh dưỡng theo không kịp chứ, nguyên nhân cũng đều là lỗi của tên đàn ông xấu xa Tập Vi Lương!
“Chị La.” Lâm Thiển Hạ cười đến nhạt, nhưng ý cười là thật sự xuất phát từ nội tâm. Từ tận đáy lòng, cô vô cùng cảm kích La Văn Tuệ.
La Văn Tuệ đi qua, dịu dàng vuốt mấy sợi tóc lộn xộn Lâm Thiển Hạ trên trán, nhẹ giọng nói: “Nha đầu,chị tin em sẽ là một người mẹ vô cùng dũng cảm, chút chuyện tình cảm không vui chúng ta tạm thời quên đi, chờ sau khi sinh đứa nhỏ ra lại tiếp tục llê quý đôn được không? Nếu em không vui, bé con trong bụng cũng không vui, như vậy không tốt cho nó, đáng thương lắm.”
“La chị, em hiểu rồi.” Tuy rằng khổ sở, nhưng Lâm Thiển Hạ vẫn nở ra một chút tươi cười. Cô không muốn làm cho La Văn Tuệ lo lắng, cô thật sự hiểu được.
Kỳ thật lời nói của gia đình bác sĩ, vừa rồi Lâm Thiển Hạ lén trốn phía sau cửa nghe.
Tình hình của con, người làm mẹ như cô, chắc chắn là quan tâm nhất. Lâm Thiển Hạ không phải bác sĩ, cô không hiểu hình ảnh trên màn hình, nhưng cô đoán được ý qua lời nói và sắc mặt, qua quan sát biểu cảm của bác sĩ gia đình đoán đứa nhỏ có khỏe mạnh không.
Nét mặt bác sĩ gia đình nghiêm túc, hơn nữa không nói với cô những câu như “Cô yên tâm, đứa nhỏ tốt lắm”, Lâm Thiển Hạ cũng đã nhận ra đứa nhỏ có chút vấn đề, cho nên chờ hai người ra khỏi phòng, sau đó lén trốn sau cửa nghe.
Vấn đề bác sĩ gia đình nói, Lâm Thiển Hạ rất lo lắng, cô không muốn cô sinh ra bé cưng không khỏe mạnh, cô muốn con của cô khỏe mạnh, vui vẻ lớn lên.
May mắn bác sĩ nói bây giờ khắc phục không phải quá muộn.
Lâm Thiển Hạ biết, vì đứa nhỏ có thể phát triển bình thường, vì thân thể đứa nhỏ khỏe mạnh, cô llê quý đôn nhất định phải tạm thời “quên mất” Tập Vi Lương. Bất kể khó khăn đến cỡ nào, cô đều buộc mình nhất định phải làm được.
Lâm Thiển Hạ nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng đã lộ ra của mình, nhẹ giọng nói, con à, trước đây mẹ không hiểu chuyện, con cho mẹ một cơ hội nữa được không?
......
Ngủ từ bốn giờ sáng, khi Lâm Thiển Hạ dậy, cũng đã 1 giờ chiều.
Lâm Thiển Hạ bụng rất đói bụng, cô ra khỏi phòng còn muốn kêu Đàm Tiểu Tĩnh nấu bánh trôi, không nghĩ tới từ buổi sáng cô ấy đã bắt đầu nồi canh cá trích, nhìn đến Lâm Thiển Hạ đi ra, liền từ bình giữ nhiệt đổ chút ra.
“Đến đây, uống chút canh cá, sinh ra đảm bảo bé cưng cực thông minh.” Đàm Tiểu Tĩnh đã lâu không về nhà, cho nên trong bất tri bất giác đã đối đãi Lâm Thiển Hạ như llê quý đôn người thân của mình, huống chi cô rất chờ mong một sinh mạng mới đến, tất nhiên là thay đổi cách làm thức ăn cho Lâm Thiển Hạ.
Trước khi Đàm Tiểu Tĩnh nấu canh, đầu tiên chiên cá với lửa lớn, như vậy nấu canh thoạt nhìn giống như sữa ngon miệng, hơn nữa cũng dễ dàng hấp thu dinh dưỡng.
Lâm Thiển Hạ uống hết một chén lớn, thậm chí còn ăn không ít thịt bò tươi.
Ăn no xong, Lâm Thiển Hạ cũng không cảm thấy buồn ngủ, người vẫn rất có tinh thần như cũ. Cô nghĩ bé con trong bụng thật ngoan, không nghịch ngợm.Lâm Thiển Hạ nửa llê quý đôn nằm trên sô pha, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đàn Piano ở giữa phòng khách, nhịn không được bắt đầu nhớ lại.
Đàm Tiểu Tĩnh không biết, chỉ cho là Lâm Thiển Hạ muốn nghe Piano, nói muốn bộc lộ tài năng cho cô nghe một chút.
Đàm Tiểu Tĩnh học Piano chỉ vì hứng thú, nhưng từ nhỏ cô đã bắt đầu bị cha mẹ đưa đến cung thiếu niên học, hiện tại cũng đã qua trung cấp 8. Bây giờ cô luyện tập đều đánh các bài như “khúc cuồng tưởng Liszt”, tiết tấu rất nhanh, vô cùng thách thức thực lực, nhưng giai điệu cũng không đẹp lắm. Đàm Tiểu Tĩnh cảm thấy, phụ nữ có thai llê quý đôn hẳn là thích hợp nghe một khúc nhạc chậm rãi dịu dàng, vì thế liền chạy nhanh đến thư phòng đánh dấu mấy bài cô cho rằng có vẻ thích hợp.
Hoàn hảo thưởng thức của Đàm Tiểu Tĩnh và Lâm Thiển Hạ có vẻ giống, cô đánh, đều là những khúc Lâm Thiển Hạ thích nghe.
Đàm Tiểu Tĩnh đạn như nước chảy mây trôi giống như lưu sướng êm tai, này đủ thấy thực lực của cô phi phàm.
Lâm Thiển Hạ không khỏi nhớ tới Vương Mộng Khuê trước kia còn khen cô đánh Piano, nhưng cô làm sao được coi là đánh Piano, Đàm Tiểu Tĩnh như vậy mới là đánh Piano chân chính.
Mấy khúc nhạc rất nhanh đã đánh xong rồi, Lâm Thiển Hạ vừa mới hưởng thụ xong một bữa tiệc llê quý đôn thính giác, tâm tình vô cùng vui vẻ. Cô không nhịn được đứng lên vỗ tay, trong mắt đều là hâm mộ và khâm phục.
Xưa nay Đàm Tiểu Tĩnh hào phóng lúc này lại ngượng ngùng, có chút ngượng ngập nói: “Mấy khúc nhạc này trước kia tôi đã luyện qua, cho nên đánh suông sẻ.”
Lâm Thiển Hạ biết là cô khiêm tốn, cũng không nhiều lời, liền cười nói mình phải về phòng nghỉ ngơi.
......
Mang thai 10 tháng thật dài, nhưng trong nháy mắt, Lâm Thiển Hạ cũng đã mang thai hơn tám tháng.
Bụng Lâm Thiển Hạ đã rất lớn, bây giờ cô đi đường cũng không thuận tiện, phải thẳng lưng, xoa nhẹ thắt lưng.
Gia đình bác sĩ nói, đứa nhỏ phát dục rất tốt, thân thể cũng tương đối khỏe mạnh.
Lâm Thiển Hạ biết, mình làm tốt công tác tư tưởng.
Cô lẳng lặng nhìn trăm hoa đua nở hết sức tươi đẹp ngoài cửa sổ, trên cây gần đó còn vang lên đến không dứt tiếng ve kêu.
Bây giờ là mùa thành phố K nóng bức nhất, tháng tám.
Lâm Thiển Hạ nhịn không được chua sót bĩu môi. Cô đợi từ mùa đông rét lạnh cho đến ngày hè nắng chói chang, vẫn như cũ không đợi được người trong lòng trở về.
Biết mình có khả năng sa vào đau thương sâu sắc, Lâm Thiển Hạ đi nhanh ra khỏi phòng, gọi Đàm Tiểu Tĩnh: “Tiểu Tĩnh, em muốn đi ra ngoài đi dạo một chút.”
Đàm Tiểu Tĩnh nhìn sắc trời bên ngoài, bây giờ sắp chạng vạng, mặt trời độc ác đã sớm lặn xuống núi, rất thích hợp tản bộ.
Cô mang theo văn kiện áo khoác, đưa Lâm Thiển Hạ ra ngoài.
Cảnh sắc trong công viên tuyệt đẹp, không khí tươi mát, làm cho con người đặt mình trong đó, không khỏi cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Lâm Thiển Hạ đi được hơi mệt chút, đã nghĩ ngồi ở một bên chiếc ghế nghỉ ngơi.
Đàm Tiểu Tĩnh rất cẩn thận, cảm giác thời tiết hơi lạnh, liền nhanh chóng khoác thêm áo cho Lâm Thiển Hạ.
Ở bãi cát gần đó có một cặp bé trai sinh đôi đang chơi, nhìn thấy Lâm Thiển Hạ mang thai cũng không tránh có chút tò mò, đã chạy tới nhìn cô, đôi ánh mắt trong suốt tròn xoe đảo. “Dì, con có thể sờ bụng của dì không?”
Lần đầu tiên Lâm Thiển Hạ nghe người khác gọi cô là “dì”, trước kia trẻ con cho dù nhỏ hơn rất nhiều đều gọi cô là “chị“. Nhưng cô nghe xong không mất hứng, llê quý đôn ngược lại cười cười, đang chuẩn bị trả lời, lại lập tức bị Đàm Tiểu Tĩnh ngăn lại.
Đàm Tiểu Tĩnh cảm thấy cậu nhóc không tránh khỏi nghịch ngợm gây sự, hơn nữa đôi tay nhỏ bé của hai đứa lại dơ như vậy, cô ước gì hai nhóc nhanh nhanh cách xa Lâm Thiển Hạ một chút.
Lâm Thiển Hạ không đành lòng nhìn ánh mắt mất mát hai bạn nhỏ kia, huống hồ cô cảm thấy mình không yếu ớt như vậy, vì thế liền nói: “Không có việc gì, hai đứa có thể sờ.”
Gặp Lâm Thiển Hạ kiên trì, Đàm Tiểu Tĩnh không có biện pháp, nhưng vẫn lấy ra hai bao khăn ướt cho hai bạn nhỏ lau tay.
Bạn nhỏ ngoan ngoãn lau tay xong, liền vươn một bàn tay nhỏ, cách một lớp quần áo mỏng manh, nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng lộ ra.
“Em trai, có nghe thấy anh gọi em hay không?”
“Làm sao con biết là em trai? Dì cảm thấy là em gái!”
Hai cậu nhóc cãi nhau, Lâm Thiển Hạ cảm thấy dở khóc dở cười, nhưng cô không nghĩ tới, một đôi song sinh này, có thể vì một việc nhỏ mà động tay động chân.
Lâm Thiển Hạ bị dọa kiếp sợ, may mắn mẹ của đôi song sinh tới đúng lúc, tét một phát vào ௱ôЛƓ của hai bạn nhỏ.
Mẹ đôi song sinh khoảng ba llê quý đôn mươi lăm tuổi tả hữu, là một người phụ nữ phong tình vạn chủng. Cô thiện ý cười với Lâm Thiển Hạ, sau đó nhìn chằm chằm cái bụng lộ rõ của cô nói: “Em gái, chị thấy đứa nhỏ trong bụng em là một tiểu vương tử.”
Lâm Thiển Hạ cười cười cũng không để ý, kỳ thật trong lòng cô vẫn cho là trong bụng mình là một nha đầu. Đứa nhỏ trong bụng cô rất biết điều, trừ bỏ thỉnh thoảng đá cô, thời gian còn lại đều rất im lặng.
Lâm Thiển Hạ không trọng nam khinh nữ, và cô tin tưởng chồng cô sẽ thích con gái.