Thiển Hạ Vi Lương - Chương 63

Tác giả: Chích Hữu Ngư Tri

Không tới mấy ngày nữa, rốt cục Lâm Thiển Hạ cũng đón năm mới đầu tiên từ khi cô và Tập Vi Lương bên nhau.
Chỉ tiếc là không có Tập Vi Lương làm bạn.
Buổi tối ba mươi tết, đám trẻ con vui sướng đắm chìm trong thức ăn ngon và tiền lì xì, nơi nơi đều tràn ngập tiếng hoan hô và tiếng pháo trúc hân hoan.
Lâm Thiển Hạ đã trải qua hai mươi mốt cái năm mới, từ vài năm trước cô bắt đầu, không có nhiều cảm giác đối với năm mới đến lắm.
Còn gala lễ hội mùa xuân*, cho tới bây giờ cô vốn không có thói quen xem.
(*lễ hội mùa xuân: một chương trình đón năm mới hàng năm của Trung Quốc, kéo dài 5 tiếng, trực tiếp vào đêm giao thừa từ 19:00 đến qua 0h.)
Đối với đôi vợ chồng gìa Lâm Đông Quan Hòa Trần Cố Cần, thì đang trốn trong ổ chăn ấm áp xem biểu diễn tiểu phẩm, thường vang đến tiếng cười vui vẻ hớn hở.
Lâm Thiển Hạ nhìn hình ảnh cha mẹ âи áι, trong lòng rất vui mừng, nhưng có phần cũng cảm thấy cô đơn rất nhiều.
Mấy ngày trước, cô còn tưởng tượng thật tốt đẹp, có thể cùng Tập Vi Lương còn có cha mẹ một nhà bốn người ngồi trên sô pha trong phòng khách xem tiết mục cuối năm.
Nhưng trong đơn vị có chuyện, Tập Vi Lương không có cách nào đến.
Lần đầu tiên Lâm Thiển Hạ sinh ra một ít cảm xúc mâu thuẫn với quân đội, lần đầu tiên hi vọng Tập Vi Lương không phải một quân nhân.
Dù sao phần lớn vị trí công tác, lại bóc lột cấp dưới như thế, ba mươi lê quýy đônn tết cũng không tha không thể nghỉ.
Trong lòng Lâm Thiển Hạ khó chịu, muốn đi ra ngoài một chút.
Mới trước đây buổi tối ba mươi tết, Trần Cố Cần không cho phép Lâm Thiển Hạ ra ngoài, nói như vậy sẽ gặp điềm xấu. Sau khi lớn lên Trần Cố Cần không quản nhiều lắm, vì Lâm Thiển Hạ cũng đi.
Lâm Thiển Hạ vừa mở cửa, vừa đúng lúc gặp được Thiệu Hoa Trạch đang đứng trước cửa nhà mình, mặt đối mặt nhìn cô.
Thiệu Hoa Trạch nhìn Lâm Thiển Hạ, đôi mắt lấp lánh lưu chuyển. “Thiển Hạ, chúng ta cùng đi ra một chút đi.”
Lâm Thiển Hạ không cự tuyệt. Theo trực giác của cô đêm nay Thiệu Hoa Trạch có chuyện nói với cô, cô cảm thấy có một số điểm vẫn nên nói rõ ràng, như vậy đều tốt cho tất cả.
Hai người đi dọc đường vẫn duy trì khoảng cách thích hợp.
Đi đến công viên mới xây dựng phía sau thôn, Thiệu Hoa Trạch chọn một chiếc ghế sạch sẽ ngồi xuống.
Lâm Thiển Hạ không có biện pháp, đành phải ngồi xuống theo anh ta.
Thiệu Hoa Trạch trầm mặc đã lâu, khuôn mặt tuấn tú ẩn hiển trong bóng đêm sâu thẳm, chỉ có thể nhìn thấy hình dáng mơ hồ.
Lâm Thiển Hạ cũng không nói nói.
Không khí áp lực, hoàn toàn trái ngược với không khí vui mừng xung quanh.
Thật lâu sau, dường như qua một thế kỷ giống như, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Thiệu Hoa Trạch, rốt cục phá tan bầu trời đêm lạnh như băng.
“Nghiêu Nhi thật sự rất giống anh......”
“Ừ? Đúng vậy, ha ha......” Lâm Thiển Hạ sửng sốt, cô hoàn toàn không ngờ rằng Thiệu Hoa Trạch vừa mở miệng lại nói với cô chuyện râu ria như vậy.
“Nó và anh giống nhau, đều thích em như vậy......” Giọng nói của Thiệu Hoa Trạch rất nhỏ, nhỏ đến mức như chỉ cần có một trận gió thổi qua, dường như sẽ bị thổi tan.
Nhưng những lời này của anh, vẫn rành mạch như cũ rơi vào tai Lâm Thiển Hạ.
Cả người Lâm Thiển Hạ run lên, trong hốc mắt có nước mắt đảo quanh.
Vì sao? Vì sao khi chúng ta đã không có khả năng lại để cho em biết điều này?!
Ánh mắt Thiệu Hoa Trạch đau thương, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng cũng càng ngày càng phiền muộn. “Có lẽ em đã sớm không nhớ rõ... Khi đó, anh vừa đánh bóng về, còn em có vẻ là vì làm trực nhật hay là làm sao, vừa vặn gặp anh... Anh vĩnh viễn sẽ không quên cảnh tượng đó, em dùng đôi mắt tròn xoe trong suốt nhìn chằm chằm anh, là khi đó, anh đã thích em......”
Thiệu Hoa Trạch cũng không biết đêm nay mình bị làm sao, vì sao nhắc tới nhiều vậy, vì sao phải nói ra những bí mật vốn tính giấu diếm cả đời.
Có lẽ, anh ta muốn một cái kết thúc, hay là, anh ta chỉ muốn cố gắng lần cuối cùng.
Ngày tết, sẽ làm rất nhiều người tạm thời quên đi phiền não và áp lực, nhưng sẽ làm con người cô đơn, càng yếu ớt hơn.
Cuối cùng Lâm Thiển Hạ khóc. Từng giọt nước mắt to tựa như chuỗi trân châu bị chặt đứt rơi xuống, cho dù ánh trăng mờ mịt, lại vẫn trong suốt sáng long lanh như vậy.
Cô chưa bao giờ biết, cô yêu anh cùng lúc đó, Thiệu Hoa Trạch cũng yêu mình.
“Khi đó anh hai mươi ba tuổi, em mới mười ba tuổi. Anh chưa từng thích một người như vậy, mỗi ngày làm chuyện gì đều nhớ em. Sau đó anh thử thông qua em trai của anh thăm dò địa vị của mình ở trong lòng em, nhưng anh không nghĩ tới......” Thiệu Hoa Trạch càng nói, giọng nói càng nghẹn ngào, giống như cổ họng bị cái gì chặn. “Em nói anh cái gì cũng tệ, tuy rằng em trai của anh không nói lại cho anh biết, nhưng nó không biết, em cũng không biết, khi đó anh đang im lặng trốn ở ngoài cửa nghe lén...... Em nói anh không học vấn không nghề nghiệp, là cái thùng cơm trong nhà, ba mẹ nuôi anh quả thực là sỉ nhục......”
Lúc này Lâm Thiển Hạ cũng đã khóc không thành tiếng, cô dùng giọng nói run rẩy không ngừng nói: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi... Là lỗi của em, là lỗi của em......” Vì sao, vì sao lúc trước cô lại dối trá như vậy? Tại sao lúc trước cô có thể nói ra những lời tàn nhẫn như vậy?!
“Em trai nói đúng, là anh cóc mà đòi ăn thịt thiên nga.”Giọng nói Thiệu Hoa Trạch khàn khàn, nước mắt cũng sớm đã ướt đẫm mặt anh ta. “Thành tích của em tốt như vậy, lại nhỏ hơn anh mười tuổi, vậy mà anh lại không biết tự lượng sức mình....”
“Không phải, không phải...... Căn bản không phải như vậy......” Trong lòng Lâm Thiển Hạ vô cùng kích động, cô có một sự kích động giải thích hết, nhưng lại cố gắng áp chế cảm xúc đó.
Kỳ thật thành tích Lâm Thiển Hạ không tốt lắm, nhưng so sánh với Thiệu Hoa Trạch, quả thật tốt hơn.
“Khi đó anh nghe xong đã khóc, trốn trong phòng khóc rất lâu...... Sau khi ra ngoài, anh nói với ba mẹ anh, anh muốn tham gia thi lại một lần, anh muốn học trường trung học tốt nhất khu vực, anh muốn học trường đại học tốt nhất khu vực. Ba mẹ anh rất cao hứng, nhưng ông bà nói, nếu anh muốn, nhất định phải đến Đông Bắc, ở đó ông bà có bạn bè, có thể vận dụng quan hệ. Tuy rằng anh không nỡ xa em, nhưng không còn bao lâu, anh lựa chọn rời đi, bởi vì ta muốn trở nên xuất sắc hơn em, đến lúc đó trở về, có lẽ em sẽ có thay đổi đối với anh......”
Rốt cuộc Lâm Thiển Hạ nói không ra lời, vừa chảy nước mắt không ngừng, hai tay vừa nắm chặt cổ tay áo của mình, tựa hồ đang cố ý ẩn nhẫn cái gì.
“Anh luôn luôn cố gắng học hành, cuối cùng sáu năm đã trôi qua, đem bằng tốt nghiệp đại học về. Lúc học đại học, cha mẹ liên tục thúc giục anh kết hôn. Anh thật không muốn, nhưng anh không dám nói cho cha mẹ mình tâm tư với em, anh từng cãi nhau với họ, cuối cùng anh khuất phục...... Anh yêu đương, yêu đương với một cô gái anh thực thích, nhưng cô ấy sinh Nghiêu Nhi không bao lâu, cô ấy đã phát hiện bí mật của anh, cô liền vứt bỏ Nghiêu Nhi, một mình rời đi......”
Lâm Thiển Hạ rốt cục đã hiểu được, nguyên nhân tại sao Thiệu Lạc Nghiêu không có mẹ.
“Anh thật khờ, anh tại sao ngu ngốc như vậy...... Em căn bản không thích anh, em chưa từng thích anh, anh thật khờ, anh thật khờ!!!” Thiệu Hoa Trạch càng nói càng kích động, thậm chí kích động đến mức dùng hai tay đấm mạnh vào đầu mình, bộ dáng thống khổ, thật giống như một người giàu có, trong một đêm táng gia bại sản thông thường, không lúc nào nhìn thấy lối thoát.
Lâm Thiển Hạ nhìn Thiệu Hoa Trạch tàn nhẫn đập vào đầu mình như vậy, rốt cục không kiềm chế được vươn tay ngăn anh ta lại, rốt cục không kiềm chế được gào lên bí mật cô trôn giấu đã lâu.
“Không phải, em có thích anh! Bắt đầu từ khi em mười ba tuổi đã thích anh! Em thích anh từ khi anh bắt đầu thích ta! Kỳ thật em thích anh suốt bảy năm!”
Lâm Thiển Hạ gao to một câu tê tâm liệt phế, mang theo vô vàn tang thương và tuyệt vọng.
Chỉ tiếc, tất cả đều đã trôi qua......
Lâm Thiển Hạ không biết, lời nói của cô, làm cho một người đàn ông ở trong bóng đêm vô tận tìm được một chút ánh sáng, nhưng cũng làm một người đàn ông khác, rơi vào vực sâu thống khổ trong nháy mắt......
“Vi... Vi Lương???” Làm Lâm Thiển Hạ đã thấy người đàn ông đứng đối diện cách mình không xa thì cơ hồ có chút khó tin nhìn bóng dáng vẫn đứng thẳng tắp cao ngất như cũ, lại đang khẽ run run.
Đồng tử Lâm Thiển Hạ bỗng dãn ra, mà ngay cả phải nhanh chóng thả tay đang cầm cánh tay Thiệu Hoa Trạch cũng quên, mà ngay cả phải nói với Thiệu Hoa Trạch “Bây giờ cô đã không còn thích anh” cũng quên.
Lâm Thiển Hạ không biết, lúc này cô và Thiệu Hoa Trạch, hai cái đều lệ nóng doanh tròng*, hơn nữa tay cô còn nắm chặt cánh tay Thiệu Hoa Trạch, thoạt nhìn rất giống, rất giống một đôi uyên ương số khổ rốt cục có thể gương vỡ lại lành......
(*Lệ nóng doanh tròng: nước mắt ngập tròng mắt, một thành ngữ của TQ.)
Tập Vi Lương cảm thấy thế giới của mình bỗng chốc mất đi tất cả màu sắc.
Lúc này anh giống như lại một lần nữa nhìn thấy, cha mở to đôi ánh mắt máu chảy đầm đìa nói với anh, “Vi Lương, thực xin lỗi, tình địch của ba thực sự rất nhiều, ba không đối phó được, cho nên lúc này đây, ba lựa chọn đối phó với mẹ con......”
Sau đó cha nói với anh, “Vi Lương, thực xin lỗi, ba thật sự không đành lòng để con một mình trên đời, con nhất định là bằng lòng đi cùng ba mẹ đúng không? Con nhất định là bằng vĩnh viễn đi cùng ba mẹ đúng không?”
Cuối cùng anh lại thấy, người mẹ thoạt nhìn nhu nhược của anh, đột nhiên phóng đến kiên quyết ôm lấy cha anh cùng nhau nhảy xuống biển rộng.
Trước khi, nhảy xuống biển mẹ anh nói với anh, “ Vi Lương, mẹ thực xin lỗi con!”
......
Tập Vi Lương gắt gao nhắm chặt hai mắt, khi mở ra một lần nữa, trong đôi mắt đen xưa nay hờ hững, đã tràn ngập nồng đậm sát ý.
Anh đi tới phía hai người, cả người tựa như cái một xác, mất đi linh hồn.
Nhưng anh chưa đi được vài bước, phía sau Ngụy Lễ Quần lại đột nhiên chạy lên, ôm chặt lấy Tập Vi Lương, hét lớn về phía Lâm Thiển Hạ và Thiệu Hoa Trạch: “Đi mau...... Đi mau! Bằng không sẽ ૮ɦếƭ người!”
Lâm Thiển Hạ nghe tiếng gầm lên giận dữ, rốt cục tỉnh táo.
“ Vi Lương, không phải như thế, anh nghe em giải thích, tất cả......”
“Tất cả đã trôi qua” vẫn chưa nói xong, Thiệu Hoa Trạch lại đột nhiên nắm lấy Lâm Thiển Hạ, làm bộ muốn dẫn cô rời đi. “Chúng ta đi mau, anh ta điên rồi, Tập Vi Lương điên rồi......”
“Không, anh buông ra! Em có lời nói với anh ấy! Em muốn giải thích với anh ấy!” Lâm Thiển Hạ gầy yếu như vậy, Thiệu Hoa Trạch không cần dùng bao nhiêu khí lực đã kéo cô đi được vài thước.
“Buông vợ của tôi ra!!!” Tập Vi Lương đột nhiên rít gào một tiếng, toàn bộ công viên tựa hồ cũng đang run rẩy, chấn động.
Kỳ thật Ngụy Lễ Quần làm sao có thể khống chế được Tập Vi Lương chứ? Tập Vi Lương bất quá là đang khống chế chính mình. Lúc này anh, lý trí và kích động đang chiến đấu.
Anh không biết, chính anh cũng không biết, nếu anh thật sự tới trước mặt Thiệu Hoa Trạch thì đến tột cùng sẽ làm ra cái gì.
Thiệu Hoa Trạch bị Tập Vi Lương gào như vậy, thật sự cả người bị dọa. Mà Lâm Thiển Hạ vẫn hai mắt đẫm lệ khẩn cầu anh ta: “Van cầu anh nhanh rời đi, van cầu anh......”
Thiệu Hoa Trạch bất đắc dĩ, rốt cục rời đi.
Sắc mặt Tập Vi Lương rất khủng bố, đôi mắt đen cuồn cuộn lửa giận nhìn chằm chằm cô, tựa như muốn ăn tươi nuốt sống cô. Lâm Thiển Hạ thực sự sợ hãi, nhưng vẫn từng bước một qua đi, giọng mang theo nghẹn ngào nồng đậm nói: “Vi Lương, anh nghe em giải thích, em không thích Thiệu Hoa Trạch, hiện tại em chỉ......”
Lâm Thiển Hạ còn chưa nói xong, Tập Vi Lương lại đột nhiên giãy khỏi trói buộc của Ngụy Lễ Quần, xoay người đi nhanh ly khai.
Lâm Thiển Hạ hoảng, chạy nhanh đuổi theo anh.
Tập Vi Lương tựa hồ nghe phía sau có tiếng bước chân đi theo, đột nhiên cũng đi nhanh hơn.
Lâm Thiển Hạ vẫn khóc xin anh dừng lại, nhưng bước chân Tập Vi Lương không thay đổi ngay cả một tia do dự cũng không có, rốt cục ở một cái chỗ rẽ, Lâm Thiển Hạ rốt cuộc không tìm thấy bóng dáng Tập Vi Lương.
Đột nhiên Lâm Thiển Hạ không cẩn thận lảo đảo một cái, hung hăng ngã sấp xuống.
Môi cô vì té nên rách, máu chảy rất nhiều rất nhiều. Lâm Thiển Hạ vẫn khóc gọi tên Tập Vi Lương, nhưng anh vẫn không xuất hiện.
Lâm Thiển Hạ biết, anh đã rời đi rồi, anh không trốn ở trong bóng tối nhìn mình, anh thật sự bỏ đi.
Cô thật sự đã đánh mất anh, có lẽ cô đã để mất anh hoàn toàn.....
Tập Vi Lương mất tích.
Ngày đầu tiên Lâm Thiển Hạ còn có thể miễn cưỡng bình tĩnh, gạt cha mẹ, trừ ăn uống cần thiết mới ra ngoài, cơ hồ từng giờ từng khắc đều trốn trong phòng vụng trộm gọi điện thoại cho Tập Vi Lương.
Mới đầu khi điện thoại truyền đến giọng nữ dịu dàng nói cho cô máy đang tắt, Lâm Thiển Hạ còn có thể cố gắng chống đỡ, đến những lần sau, đầu bên kia điện thoại luôn chỉ truyền đến giọng nữ dịu dàng lại đặc biệt lạnh như băng, cô rốt cục không chống đỡ được nữa, nước mắt chảy ào ào.
Lâm Thiển Hạ nhẫn nại một ngày, ngày hôm sau lập tức ngồi xe quay về thành phố K.
Cô về đến nhà kinh ngạc phát hiện trong nhà không có một bóng người, quần áo trong tủ quần áo rõ ràng thiếu vài món.
Lâm Thiển Hạ tuyệt vọng rốt cục không nhịn được đi tìm Ngụy Lễ Quần, dọc đường đi cũng không để ý tới ánh mắt kinh ngạc và chỉ trỏ của người qua đường, hai tay liên tục lau nước mắt giàn giụa trên mặt.
Kỳ thật ngày hôm qua cô gọi đánh điện thoại hỏi Ngụy Lễ Quần, nhưng Ngụy Lễ Quần có lẽ đã tức giện với cô, không chịu nhận.
Khi Lâm Thiển Hạ tìm được Vương Mộng Khuê, mới biết được Vương Mộng Khuê đã bị Ngụy Lễ Quần sa thải .
Nhận được điện thoại của Lâm Thiển Hạ, Vương Mộng Khuê rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi, cũng có chút buồn bực nói: "Tiểu Hạ, rốt cục mình điện thoại cho cậu! Cậu có biết hay không? Ngày hôm qua mình gọi điện thoại cho cậu cả một ngày, điện thoại của cậu lại luôn bận! Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Ngụy Tổng vô duyên vô cớ sa thải mình nữa!" Vương Mộng Khuê thở phì phì nói. Cô làm việc xưa nay cẩn thận, căn bản không sai phạm cái gì quá mức, nhưng là tối hôm đó đột nhiên nhận được điện thoại của Ngụy Lễ Quần, nói cô về sau không cần đến công ty, lý do là không muốn gặp lại cô.
Lâm Thiển Hạ khóc nói Vương Mộng Khuê nhanh chóng lại đây, mình hiện tại đang ở ngay dưới lầu công ty Ngụy Lễ Quần.
Khi Vương Mộng Khuê chạy tới, tính cờ thấy Lâm Thiển Hạ đang ngồi bên cạnh vườn hoa, tóc tựa hồ không chải, rối thành một cục, hai ngày này hiển nhiên cũng không ngủ ngon, hai mắt trũng xuống, phía dưới đôi mắt vô thần là một quầng thâm đen thẫm, người như một con rối gỗ bị rút mất linh hồn, ngơ ngác nhìn mặt đất phía trước.
Vừa nhìn thấy Vương Mộng Khuê, Lâm Thiển Hạ rốt cục có một chút tức giận, vừa rơi lệ vừa kể chuyện xảy ra đêm đó.
Bởi vì Lâm Thiển Hạ khóc rất thương tâm, nói chuyện cũng đứt quãng, nhưng may mắn Vương Mộng Khuê vẫn cố hết sức hiểu rõ.
. . . . . .
Lâm Thiển Hạ đi theo Vương Mộng Khuê đến bãi đỗ xe, dù sao Vương Mộng Khuê từng làm thư ký của Ngụy Lễ Quần, biết xe của anh để ở chỗ nào.
Hai người vừa khát vừa đói, nhưng vẫn không dám rời đi cho dù chỉ trong chốc lát.
Rốt cục, Ngụy Lễ Quần trên tay dẫn theo công văn bao hướng xe bên này đi tới.
Lâm Thiển Hạ vừa nhìn thấy Ngụy Lễ Quần, liền kích động chạy lên trước, mắt lộ ra cầu xin. "Anh Ngụy, anh có biết Vi Lương ở đâu không? Em đã tìm anh ấy khắp nơi không thấy."
Sắc mặt Ngụy Lễ Quần rất đen, rất khó xem, Vương Mộng Khuê và Lâm Thiển Hạ chưa từng thấy anh tức giận đến như vậy .
Ngụy Lễ Quần và Tập Vi Lương, chính là anh em tốt từ thời còn mặc quần yếm, tình cảm của hai người sớm đã sâu đến trong cốt tủy. Đêm đó trong lời nói le quy don của Lâm Thiển Hạ, không chỉ tổn thương thật sâu tới Tập Vi Lương, không thể nghi ngờ cũng hoàn toàn kích động Ngụy Lễ Quần.
Lúc này tâm tình Ngụy Lễ Quần rất tệ, anh thấy giống như người bị đội nón xanh là mình.
Ngụy Lễ Quần một câu cũng không nói, coi Lâm Thiển Hạ như không khí, trực tiếp lái xe đi khỏi.
Nếu không phải Vương Mộng Khuê ngăn lại, Lâm Thiển Hạ rất có khả năng vừa khóc vừa thử đuổi theo xe Ngụy Lễ Quần.
Vương Mộng Khuê vẫn kiên nhẫn trấn an Lâm Thiển Hạ, nói Ngụy Lễ Quần xem ra đã hiểu lầm cô, nói mình sẽ tìm cơ hội giải thích cho Ngụy Lễ Quần.
Lúc này vừa vặn Lâm Đông Quan gọi điện thoại tới, hỏi Lâm Thiển Hạ đi đâu, tại sao vẫn chưa trở lại.
Chuyện này Lâm Thiển Hạ còn giấu cha mẹ, hơn nữa định vẫn tiếp tục giấu giếm, bởi vậy cô chỉ có thể lấy lý do là đi chơi ở nhà bạn học cấp 2, sẽ lập tức trở về.
Đưa Lâm Thiển Hạ lên xe buýt về quê xong, Vương Mộng Khuê liền vội vàng bấm điện thoại gọi Ngụy Lễ Quần, kết quả gọi như thế nào cũng không kết nối được. Cuối cùng cô không có biện pháp, đành phải soạn mẩu tin nhắn gửi đi.
Nhưng Vương Mộng Khuê không biết, Ngụy Lễ Quần vì tránh bị quấy rầy tin nhắn và điện thoại, trong di động có cài đặt một phần mềm có thể tự động loại bỏ điện thoại gọi đến và tin nhắn lạ. Mà sau đêm đó, anh đã xỏa số điện thoại của cô khỏi danh bạ.
Nói cách khác, tin nhắn Vương Mộng Khuê gửi, Ngụy Lễ Quần căn bản không nhận được.
. . . . . .
Lâm Thiển Hạ vừa mới về nhà, nước mắt trên mặt còn chưa lau khô, đã thấy Thiệu Hoa Trạch đứng ở cửa nhà mình.
Nói không oán giận Thiệu Hoa Trạch là giả, nhưng trong lòng Lâm Thiển Hạ hiểu rõ, chuyện này là cô sai, cô căn bản chẳng trách bất kì người nào.
Lâm Thiển Hạ thậm chí không có tâm trạng giải thích với Thiệu Hoa Trạch, trực tiếp bỏ qua anh ta chuẩn bị lấy chìa khóa mở cửa.
Ngược lại Thiệu Hoa Trạch đã vội túm lấy tay Lâm Thiển Hạ, rất lo lắng nói: "Tiểu Hạ, em chia tay Vi Lương hả? Anh cảm thấy anh ta không phải. . . . . ."
"Không phải một người bình thường" còn chưa nói ra, Lâm Thiển Hạ lại bị lời nói của Thiệu Hoa Trạch chọc giận hoàn toàn, lập tức xúc động đến liều lĩnh quát lên như sư tử Hà Đông: "Em vĩnh viễn không có khả năng chia tay Vi Lương! Anh ấy là chồng em!! Chúng em đã đăng ký!!"
Thiệu Hoa Trạch sửng sốt, sau đó lại không thể suy nghĩ nhìn chằm chằm Lâm Thiển Hạ, trong mắt đã tràn ngập cô đơn và đau thương.
Mà Lâm Thiển Hạ quát lên, cũng trực tiếp quát lên với Lâm Đông Quan và Trần Cố Cần.
"Con đang nói cái gì? Con và Tập Vi Lương đã đăng kí?! Đăng ký cái gì?! Đăng kí khi nào?!" Lâm Đông Quan hùng hổ hỏi.
Nhìn cha mẹ chất vấn, Lâm Thiển Hạ mới vừa thật vất vả mới ngừng nước mắt, bỗng chốc lại "tí tách ——"chảy ra. "Cha, mẹ, thực xin lỗi. . . . . ."
Lúc này Lâm Đông Quan tức giận đến mức đi qua giáng một cái tát thật mạnh, mà Trần Cố Cần gắt gao nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, khi mở mắt liền lê quy đôn trực tiếp giận dữ hét: "Mau quỳ lên ván giặt cho mẹ!!"
Lâm Đông Quan vốn đang muốn gọi điện thoại cho Tập Vi Lương để hỏi rõ ràng, kết quả lại phát hiện lại tắt máy, Trần Cố Cần lại liên tục gọi nhiều lần, kết quả đều giống nhau.
Lâm Đông Quan vả Trần Cố Cần đưa mắt nhìn nhau, nghĩ tới vốn Tập Vi Lương nói sẽ đến ăn Tết cuối cùng lại không tới, hiện tại lại tắt máy, hai người lập tức ngầm hiểu giống nhau, nghĩ đến vô cùng tồi tệ.
Trần Cố Cần tức giận đến hỏi Lâm Thiển Hạ, mà Lâm Thiển Hạ nói cái gì cũng không thể nói, cũng chỉ khóc không ngừng.
Nhà họ Lâm nháy mắt rối loạn, điểu này trực tiếp làm kinh động đến hàng xóm của họ - nhà họ Thiệu.
Bạn nhỏ Thiệu Lạc Nghiêu lúc đầu nhìn thấy Lâm Thiển Hạ quỳ trên ván giặt, không hiểu chuyện cậu còn khẽ nở nụ cười một lát, mà khi cậu thấy nước mắt trong mắt Lâm Thiển Hạ chảy ra thì lập tức cũng khóc theo cầu xin.
Ba mẹ Thiệu lại hoà giải, khuyên Trần Cố Cần đừng bắt quỳ Lâm Thiển Hạ nữa, mùa đông quần áo dày, quỳ không được bao lâu người sẽ chịu không nổi.
Nhưng lần này Trần Cố Cần quyết tâm, mặc kệ ba mẹ Thiệu khuyên nhủ như thế nào, bạn nhỏ Thiệu Lạc Nghiêu khóc có thảm thiết bao nhiêu, bà cũng vẫn không chịu bỏ qua.
Lâm Thiển Hạ một mực quỳ trong phòng tắm, bạn nhỏ Thiệu Lạc Nghiêu lại ở bên cạnh lo lắng cho cô, le quy đôn còn lại mọi người đến trong phòng khách, không khí có vẻ vô cùng nặng nề.
Kết quả cũng không lâu sau, thấy bạn nhỏ Thiệu Lạc Nghiêu đột nhiên vừa khóc vừa chạy đến hô lớn: "Chị té xỉu, chị té xỉu rồi. . . . . ."
. . . . . .
Nhà họ Lâm, rốt cục lâm vào vũng bùn chưa bao giờ có.
Báo cáo kiểm tra đến, nói Lâm Thiển Hạ mang thai, không lâu, vừa vặn một tháng.
Điều này còn chưa phải tệ nhất, tệ nhất là, cha của đứa nhỏ, như thế nào lại vẫn không liên lạc được!!!
Trần Cố Cần muốn một lời giải thích, Lâm Thiển Hạ chỉ có thể nói, lúc trước cô vả Tập Vi Lương cãi nhau bởi vì hiểu lầm, mấy ngày nữa sẽ không sao.
Mấy ngày đầu, Lâm Đông Quan và Trần Cố Cần còn có thể bị lời giải thích miễn cưỡng của Lâm Thiển Hạ lừa dối cho qua, nhưng đến ngày thứ bảy, số của Tập Vi Lương vẫn đang ở chế độ tắt máy, rốt cục ông bà không đủ kiên nhẫn, rốt cục diễn không nổi nữa .
Nhiều ngày trôi qua như vậy, lần đầu tiên Trần Cố Cần quyết định bình tĩnh ôn hòa trước con gái phạm phải sai lầm lớn nói chuyện hòa hợp. "Hạ Nhi, con phải thành thật nói cho mẹ, Tập Vi Lương. . . . . . Tập Vi Lương có phải vứt bỏ con hay không."
"Mẹ, không có, không có thật mà!" Đánh ૮ɦếƭ Lâm Thiển Hạ cô cũng không muốn tin Tập Vi Lương thật sự sẽ vứt bỏ cô, cô luôn nói với mình, Tập Vi Lương chỉ tức giận, lqd chỉ là đùa giỡn nhỏ sự kiên nhẫn, mấy ngày nữa, qua tiếp vài ngày nữa, anh chắc chắn sẽ tìm đến cô, chắc chắn sẽ nghe cô giải thích hơn nữa sẽ tha thứ cho cô.
"Vậy con nói xem vì sao tới bây giờ con vẫn không liên lạc được với nó?! Không phải nó đổi số chứ?! Hả?!"
Lâm Thiển Hạ lại không nói, chỉ khóc hu hu. Cô nhìn 乃úi tóc của mẹ, chỗ đó hình như lại có thêm mấy sợi tóc trắng, còn khóe mắt của bà, hình như lại thêm nhiều nếp nhăn hơn. Mẹ của cô, bởi vì chuyện của cô, mà sau một đêm già đi nhiều như vậy. . . . . .
Cô càng khóc, Trần Cố Cần lại càng kiên định trước phỏng đoán.
Trần Cố Cần không nói một câu, chỉ thở dài thật dài sau đó bước ra khỏi phòng.
Lâm Thiển Hạ nhịn không được vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng chính vẫn bằng phẳng của mình, dường như đang cố gắng cảm nhận sinh mạng mới xuất hiện trong cơ thể.
Mang thai, Lâm Thiển Hạ không bất ngờ chút nào. Bởi vì có vài lần, Tập Vi Lương không muốn mang áo mưa, Lâm Thiển Hạ sau đó cũng tùy anh.
Mà Lâm Thiển Hạ cũng biết, nếu Tập Vi Lương không xuất hiện, ba mẹ rất có khả năng buộc cô bỏ đứa nhỏ.
Trong lòng Lâm Thiển Hạ rất khó chịu, cô luôn luôn dự cảm chuyện chẳng lành, cảm thấy Tập Vi Lương biến mất, Tập Vi Lương thật sự biến mất khỏi thành phố K. Cô luôn luôn an ủi mình, là do cô suy nghĩ nhiều, cô phải tin tưởng Tập Vi Lương, nhưng nhiều ngày như vậy vẫn không có tin tức của Tập Vi Lương, ngay cả cha mẹ cô cũng lừa không nổi nữa.
. . . . . .
Sau hai ngày ở nhà nghỉ ngơi, Lâm Thiển Hạ nói với cha mẹ, cô muốn tới quân khu của Tập Vi Lương tìm anh.
Trần Cố Cần và Lâm Đông Quan vốn muốn đi cô cùng, nhưng Lâm Thiển Hạ nói, quân đội là cơ quan quan trọng, người bình thường không thể đi vào, cha mẹ đi chỉ cho cô thêm phiền.
Nhưng Trần Cố Cần lại có chút lo lắng về thân thể Lâm Thiển Hạ, Lâm Thiển Hạ vội nói, cô sẽ gọi Vương Mộng Khuê đi mình cùng.
Hai vợ chồng già Trần Cố Cần và Lâm Đông Quan, đưa Lâm Thiển Hạ thẳng đến bến xe, cho đến tận khi thấy Vương Mộng Khuê đến, ông bà mới yên tâm mà rời đi.
Hai người Lâm Thiển Hạ, Vương Mộng Khuê rất khó khăn mới vào được doanh trại, ngay lúc Lâm Thiển Hạ chuẩn bị xin Thiệu Văn Trạch giúp đỡ thì người lính giữ cửa rốt cục nhận ra Lâm Thiển Hạ, nhanh chóng mời hai cô đi vào.
Lâm Thiển Hạ lại loay hoay tìm rất nhiều người giúp đỡ, cuối cùng mới tìm được lãnh đạo của Tập Vi Lương.
Lãnh đạo tiếp đãi các cô Lâm Thiển Hạ từng gặp, chính là vị bụng phệ, vẫn cổ vũ Tập Vi Lương cố gắng tranh thủ thăng chức.
Nhưng đối mặt với hỏi thăm mang theo khẩn cầu của Lâm Thiển Hạ thì lãnh đạo lộ vẻ mặt khó xử, chỉ nói qua loa lấy lệ: "Đây là bí mật quân sự, tôi thật sự không thể nói. Bất quá nha đầu cháu yên tâm, sự việc đã sắp xếp xong, cậu ấy nhất định quay lại ngay lập tức."
Hai người từ doanh trại đi ra, đều nản lòng thoái chí.
Lâm Thiển Hạ tin tưởng lãnh đạo không lừa cô, Tập Vi Lương có lẽ là thật sự đi chấp hành nhiệm vụ gì đó. Nhưng cô buồn, cô buồn Tập Vi Lương ngay cả nói cũng chưa từng nói với cô, ngay cả một tiếng tạm biệt cũng không có.
Vương Mộng Khuê vốn còn muốn cùng Lâm Thiển Hạ về nhà, nhưng Lâm Thiển Hạ lại khăng khăng không chịu trở về.
Cô chảy nước mắt, gần như run rẩy nói: "Mộng Khuê, mình không thể trở về, nếu mình trở về, đứa nhỏ trong bụng mình chắc chắn không giữ được. . . . . ."
"Làm sao có thể?!" Vương Mộng Khuê có chút không lý giải nổi nói: "Cậu chỉ cần nói Tập Vi Lương phải đi chấp hành nhiệm vụ không phải là được rồi sao, đối với quân nhân mà nói đây chuyện rất bình thường!"
"Mộng Khuê, cậu không hiểu đâu, ba mẹ mình họ sẽ không tin tưởng, bây giờ trong lòng hai ông bà đã khăng khăng cho rằng Tập Vi Lương không quan tâm mình, mình từ nhỏ đến lớn bọn họ đều là như vậy, vẫn đều chủ quan như vậy, đều cảm thấy suy đoán của mình là đúng, ai cũng không tin, chỉ tin chính mình."
"Rồi. . . . . . Cậu làm sao bây giờ? Chẳng lẽ ở nhà một mình? Như vậy quá nguy hiểm, hay là mình cùng cậu đi!"
"Không, nhà không được, họ thông qua Thiệu Hoa Trạch nhất định sẽ tìm tới cửa. Chỗ cậu cũng không được, họ thông qua trường học sớm hay muộn cũng sẽ tìm được ."
"Vậy. . . . . . vậy cuối cùng cậu tính thế nào?" Vương Mộng Khuê nghĩ đến đầu cũng lớn.
"Chị La, mình cảm thấy chị ấy có thể. Cha mẹ mình cũng không biết chị ấy, nhất định tìm không thấy."
Trước khi rời đi Lâm Thiển Hạ không nhịn được quay đầu nhìn xe buýt về nhà một cái, nước mắt rốt cục không tiếng động rơi xuống. . . . .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc