Lâm Thiển Hạ không ngồi vào trong xe mà ngồi xổm xuống cạnh xe, đưa lưng về phía trung tâm thương mại, sau đó chôn chặt đầu giữa hai đầu gối, nước mắt cứ như vậy chảy dài ra.
Trước đây cô cũng từng thấy tin tức “Anh hùng hy sinh vì nước vì dân”, mỗi lúc như vậy cô cũng chỉ cảm thán một lúc sau đó rồi cũng quên mất, cũng không quá để tâm.
Cuộc sống vẫn luôn thay đổi liên tục, không ai đoán trước được số mệnh của mình. Lâm Thiển Hạ vẫn luôn hiểu rằng, có những thứ tưởng chừng như xa xôi nhưng sẽ có một ngày nó sẽ xảy ra thực tế đối với cô.
Ví dụ như, người hiện tại đang vì nhân dân mà liều mạng ở trong kia, Tập Vi Lương, có lẽ trên báo thành phố K vào sáng ngày mai cũng sẽ có tên anh…
Cô từng nghe chị hàng xóm nói, có một quân nhân vì cứu một cô gái nhảy xuống sông tự sát mà bất chấp thời tiết rét căm nhảy vào trong nước. Vợ, con anh ấy đứng trên cầu lo lắng, động viên anh ấy nhưng cuối cùng, cả anh và cô gái coi thường mạng sống kia dần chìm vào đáy sông…
Lâm Thiển Hạ dĩ nhiên không thể hiểu được sự đau đớn của vợ, con người quân nhân đó, nhưng hiện tại, cô rốt cuộc cũng đã hiểu…
Lâm Thiển Hạ rất sợ, cũng rất vô dụng, chỉ có thể chôn đầu vào trong hai cánh tay mà cầu nguyện cho Tập Vi Lương có thể bình an trở lại đón cô. Cô không dám quay đầu lại nhìn trung tâm thương mại, chỉ dám lắng nghe động tĩnh sau lưng mà chảy nước mắt.
Năm người bạn nhỏ thỉnh thoảng truyền đến tiếng kinh hô, mỗi một lần họ thét kinh hãi là lại thêm một lần cô hoảng hốt. Dường như cô nghe được tiếng còi xe cảnh sát, cô nghĩ cuối cùng thì cứu viện cũng đến.
Cô nghĩ, Tập Vi Lương sẽ quay lại đón cô ngay.
Dần dần, cũng không biết trải qua bao lâu, sau lưng không còn động tĩnh nữa, năm người bạn nhỏ cũng không biết chạy đi đâu.
Lâm Thiển Hạ dần dần ngẩng đầu lên, sau lưng vang lên tiếng bước chân đến gần.
Là Tập Vi Lương!
Vui mừng quay lại, lại phát hiện số mệnh đang trêu đùa cô…
Người đang đi tới cũng mặc đồng phục, vóc người cũng cao lớn như vậy, làn da ngăm đen, nhưng anh ta không phải là Tập Vi Lương ! !
Đó là một cảnh sát khoảng tầm hai mưới mấy tuổi, anh ta nhìn gương mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt của Lâm Thiển Hạ thì thoáng sững sờ mấy giây, sau đó liền khôi phục trấn định, giọng điệu trấn định, nhiệt tình nói với cô: "Chị dâu, Tập trung tá bảo tôi đưa chị về nhà."
Lâm Thiển Hạ chỉ cảm thấy như bị sét đánh, thiếu chút nữa thì hôn mê bất tỉnh.
"Anh ấy thế nào?! Tại sao anh ấy không tự đến đón tôi?!?!" Lâm Thiển Hạ thất kinh hỏi.
"Hắc hắc, anh ấy không có việc gì. Chỉ là phải tới đồn cảnh sát lấy lời khai nên nhờ tôi đưa chị về nhà.”
"Anh gạt người!!! Anh ấy nhất định là đã xảy ra chuyện!" Lâm Thiển Hạ rất hiểu tính tình của Tập Vi Lương, chắc chắn anh sẽ không vì chuyện lấy lời khai mà gạt cô sang một bên, chỉ có duy nhất một khả năng là anh bị thương, hơn nữa có thể là trọng thương.
"Anh nhanh đưa tôi đến bệnh viện đi. Tôi muốn gặp anh ấy!!" Lúc này Lâm Thiển Hạ đã hoàn toàn không để ý đến hình tượng, chỉ liều mạng lôi kéo tay áo anh cảnh sát, vừa khóc vừa la.
Cậu cảnh sát cũng rất lúng túng, khó xử. Bởi vì Tập trung tá trước khi lên xe cứu thương đã giao cho anh nhiệm vụ nhất định phải đưa vợ anh ấy về nhà an toàn, có thể là do không muốn cô ấy lo lắng. Ban đầu, anh còn nghi ngờ cách làm của Tập trung tá, nhưng hiện tại thấy vợ anh ấy như vậy thì anh đã hoàn toàn hiểu. Được rồi, xem ra cô gái trước mắt còn nhỏ tuổi hơn anh rất nhiều, không khi còn chưa tới hai mươi tuổi.
A, phải hơn 20 tuổi rồi, nếu không sao bọn họ có thể lấy giấy chứng nhận.
Mặc dù có chút kiêng kỵ tập Trung tá, nhưng thấy vị phu nhân trước mắt khóc lóc om sòm, hơn nữa còn lôi kéo tay áo của anh khiến mọi người xung quanh nghi ngờ anh dụ dỗ thiếu nữ vị thành niên...
Anh cảnh sát trẻ tuổi cảm thấy cách làm của Tập trung tá cũng không phải là quá tốt. Dù sao chuyện như vậy cũng chỉ có thể lừa gạt nhất thời nhưng không thể giấu được một đời. Giấy không gói được lửa, sớm muộn gì cũng phải đưa cô ấy đến gặp chồng mình.
Cảnh sát trẻ tuổi không cưỡng được sự cầu khẩn của Lâm Thiển Hạ, cuối cùng không thể làm gì khác là đưa cô đi bệnh viện.
. . . . . .
Trong bệnh viện, hành lang vắng vẻ cùng với vách tường trắng xóa càng làm cho tâm tình Lâm Thiển Hạ thấp thỏm. Cậu cảnh sát nói với cô Tạp trung tá chỉ bị thương ngoài da, không có gì đáng ngại.
Lâm Thiển Hạ biết, anh ta chắc chắn đã nói giảm nhẹ thương tích của Tập Vi Lương đi rất nhiều. Nhưng anh ta nói như vậy, cũng có nghĩa Tập Vi Lương không có gì nguy hiểm tính mạng cho nên thần kinh cô cũng buông lỏng.
Lúc Tập Vi Lương bị đẩy ra, tay trái và chân trái đều bị bó bột vừa dày, vừa nặng.
Lâm Thiển Hạ cũng kềm nén không được nữa chạy tới, sau khi thấy tình trạng của Tập Vi Lương như vậy, nước mắt lại chảy ra như suối.
Lúc nào thì anh lại có vẻ yếu đuối như vậy? Trước giờ trước mặt cô, anh luôn luôn cao lớn, giống như trời sập xuống thì cũng sẽ có anh chống cho cô.
"Vợ. . . . . ." Giọng nới Tập Vi Lương không hùng hậu có lực như trước đây mà có chút khàn khàn, cũng có chút suy yếu. Anh chỉ có thể dùng ta phải không bị thương cầm chặt bàn tay lạnh băng của Lâm Thiển Hạ. Vốn định sẽ an ủi cô, để cô đừng quá lo lắng nhưng đến cuối cùng vẫn khong biết nói gì.
Cậu cảnh sát trẻ tuổi không biết, Tập Vi Lương muốn cậu ta đưa Lâm Thiển Hạ về nhà, không phải là vì giấu giếm chuyện mình bị thương, mà anh chỉ không muốn cô ấy nhìn thấy anh trong lúc yếu ớt nhất, nhìn thấy anh khi đang bị thương máu me đầy mình.
Cũng may, Lâm Thiển Hạ tới tương đối trễ; cũng may, lúc cô nhìn thấy thì anh đã được băng bó.
. . . . . .
Bệnh viện chuẩn bị cho Tập Vi Lương phòng VIP, phòng bệnh rất lớn, không chỉ có giường bệnh mà còn có một giường cho người thân ngủ, thậm chí còn có cả TV, máy tính, nhà vệ sinh…
Phòng bệnh dù điều kiện có tốt hơn nữa thì vẫn không thể thoải mái bằng ở nhà, hơn nữa đây lại là bệnh viện nên chỗ nào cũng có mùi thuốc sát trùng. Tập Vi Lương biết Lâm Thiển Hạ dễ bị lạ giường, lúc cô mới đến nhà của bọn họ cũng phải mất một thời gian mới có thể thích ứng được.
Tập Vi Lương nói, em về nhà đi. Ở đây đã có y tá chuyên môn trông chừng, em không cần lo lắng.
Không ngờ Lâm Thiển Hạ vừa nghe liền nóng nảy, thẳng thừng từ chối: "Em không về!"
Tập Vi Lương nhìn cặp mắt đầy nước, hồng hồng kia cũng biết cô rất uất ức. Đúng vậy, cô vẫn còn là một cô bé đã phải chứng kiến những chuyện như vậy.
Tập Vi Lương biết, có rất nhiều cô gái không muốn lấy quân nhân làm chồng. Không chỉ bởi họ thường xuyên phải cô đơn một mình, mà quan trọng hơn, dù sao quân nhân là nghề nghiệp vinh quang nhưng cũng không phải quá tốt.
Lúc trước, anh luôn cố gắng ở bên cạnh Lâm Thiển Hạ, những lúc bất đắc dĩ phải trực thì anh cũng mang theo cô tới đơn vị. Những điều này khiến cô không thực sự cảm nhận được anh là quân nhân.
Anh hiểu được, lúc bắt đầu là Lâm Thiển Hạ bị ép buộc, anh cũng biết mình ép buộc cô rất vô sỉ, nhưng cứ bất tri bất giác như vậy, cô gái đơn thuần này lại gắn chặt với tính mạng của anh.
Tập Vi Lương cảm thấy, thế giới này rất kỳ diệu. Khi lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt say lờ đờ của Lâm Thiển Hạ giống như đúc với hình ảnh thiếu nữ sâu trong trí nhớ của anh, anh giống như nghe được từ phía chân trời truyền tới một giọng nới quanh quẩn bên tai:
Mang cô đi thôi, cô chính là của anh.
. . . . . .
Sáng sớm ngày thứ ba, có một bác sĩ tới thay thuốc cho Tập Vi Lương. Lúc này Lâm Thiển Hạ mới biết, thì ra Tập Vi Lương không chỉ bị gãy xương mà còn có một vết thương dài khoảng 3cm trên иgự¢ trái.
Vết thương bị may 4 mũi, có thể thấy được vết thương này sâu bao nhiêu.
Lâm Thiển Hạ nhìn vết thương không cách иgự¢ trái bao xa, trong mắt một tầng sương mù dâng lên, nước mắt lại cứ như vậy mà chảy ra.
Bác sĩ là một phụ nữ trung niên tầm năm mươi tuổi, động tác rất gọn gàng, linh hoạt, sau khi thay xong thuốc còn dặn dò Lâm Thiển Hạ những điều cần lưu ý.
Sau khi bác sĩ đi, Tập Vi Lương nhìn sắc mặt khó coi của Lâm Thiển cũng biết cô tức giận.
"Vợ. . . . . ." Tập Vi Lương lôi kéo bàn tay của Lâm Thiển Hạ, không biết nên mở miệng như thế nào.
"Anh còn muốn giấu em bao lâu?!" Lâm Thiển Hạ vừa đau lòng lại vừa tức.
"Không có, anh thật sự không nghĩ sẽ giấu em." Tập Vi Lương tranh thủ giải thích.
Lâm Thiển Hạ không thèm nghe lời giải thích của Tập Vi Lương mà hất tay anh rồi lao ra khỏi phòng, chỉ để lại cho anh một tiếng đóng cửa nặng nề.
. . . . . .
Lâm Thiển Hạ biến mất, hơn nữa liên tiếp biến mất mấy ngày.
Cô không tiếp tục đến bệnh viện, chuyện này dọa Tập Vi Lương không hề nhẹ. Dường như mỗi giờ anh đều gọi điện cho cô, nhưng điện thoại đều không kết nối được. Nếu không phải bởi vì anh đi đứng bất tiện, bác sĩ không cho anh xuống giường thì nhất định anh sẽ lao ra khỏi bệnh viện đi tìm cô.
Vài ngày trôi qua, ngay lúc Tập Vi Lương đang năn nỉ bác sĩ cho anh một cây nạng để đi tìm cô thì Lâm Thiển Hạ rốt cuộc xuất hiện.
Cô gầy, cả người đều tiều tụy đi không ít. Gương mặt nhỏ nhắn dường như chỉ còn da bọc xương, cằm cũng nhọn ra, trong mắt đầy tia máu mà dưới mắt cũng có quầng thâm rất lớn.
Tập Vi Lương rất đau lòng, chỉ mới ngày không thấy mà cô đã gầy thành như vậy.
Anh cầm thật chặt bàn tay của cô…
Trong mấy ngày này, Lâm Thiển Hạ ăn gì cũng nuốt không trôi, buổi tối cũng không ngủ được. Có lẽ, bởi vì bị vết thương trên иgự¢ của Tập Vi Lương kích thích, trong đầu cô luôn hiện lên hình ảnh hy sinh của Tập Vi Lương, xua đi như thế nào cũng không được.
Lâm Thiển Hạ khóc đến cạn cả nước mắt. Cô biết chuyện như vậy chắc chắn sẽ còn xảy ra, thậm chí cô còn nghĩ sẽ bảo Tập Vi Lương chuyển nghề, không làm những chuyện nguy hiểm như vậy nữa.
Nhưng ngay lập tức cô lại bỏ qua ý định đó. Có vài người sinh ra là để làm quân nhân, Lâm Thiển Hạ biết Tập Vi Lương rất thích làm quân nhân, huống hồ từ lúc 16 tuổi anh đã vào quân đội, anh đã làm quân nhân được 14 năm, bảo anh chuyển nghề cũng chẳng khác nào lấy đi linh hồn của anh.
Loại này nhận thức khiến Lâm Thiển Hạ cảm thấy rất khó chịu, rất phiền não lo lắng. Cho nên cô trốn tránh, không chịu tới thăm Tập Vi Lương. Cô cảm thấy mình giống như một đứa trẻ, náo loạn một hồi, không cần ai khuyên hay dụ dỗ, sau vài ngày lại bình thường.
Trong mấy ngày nay, Lâm Thiển Hạ đã suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng cô cũng phải miễn cưỡng chấp nhận hiện thực này, chỉ là cô biết, trong lòng mình vẫn còn nút thắt vĩnh viễn không tháo ra được…