Thiển Hạ Vi Lương - Chương 49

Tác giả: Chích Hữu Ngư Tri

Tập Vi Lương căng thẳng, đưa bộ phận kiêu ngạo của anh tiến vào mật huyệt nhỏ hẹp ấm áp đã ướƭ áƭ từng chút từng chút một.
Đã chuẩn bị xong, nhưng thể hình hai người chênh lệch, dù mật huyệt nhỏ hẹp đã ướƭ áƭ, Lâm Thiển Hạ vẫn cảm thấy mình khó có thể chứa được vật to lớn của Tập Vi Lương.
Tập Vi Lương nhịn gân xanh trên trán cũng nổi lên từng cái. Nơi bí ẩn vừa ấm áp vừa khít chặt bao quanh anh không chút khe hở, giống như im lặng thúc giục anh sâu hơn một chút, dùng sức hơn chút…
Trong cơ thể Dụς ∀ọηg cháy hừng hực như đang điên cuồng gào thét, cảm giác mãnh liệt này đối với anh chắc chắn là sự giày vò lqd ngọt ngào. Tập Vi Lương ước mình có thể bất chấp tất cả mạnh mẽ đâm vào, nhưng thấy người phía dưới này mày nhíu chặt khổ sở, anh vẫn ra sức kiềm chế bản thân, điều khiển mình chậm hơn chút, chậm hơn chút nữa, nhẹ hơn chút, nhẹ hơn chút nữa.
Lâm Thiển Hạ rất đau, rất đau. Cô nghĩ có lẽ do người mình nhỏ, nên chỗ đó hình như cũng nhỏ hơn người bình thường. Còn có một chút cô hết sức xác định dạ, cậu em của Tập Vi Lương chắc chắn lớn hơn người bình thường rất nhiều.
Đây không phải lần đầu tiên cô làm chuyện này, nhưng lúc bắt đẩu vẫn đau đến không thở được.
"Vợ, còn rất đau sao?" Tập Vi Lương cúi xuống, hôn nhẹ chân mày nhíu chặt sắp chạm vào nhau của Lâm Thiển Hạ, lo lắng hỏi.
Lâm Thiển Hạ nhìn người đàn ông phủ trên người mình, gương mặt tuấn tú vì nhịn mà hơi méo mó. Mặc dù thân thể vẫn rất đau, nhưng trái tim cô được cảm xúc mềm mại nào đó từng chút lấp đầy.
Các nhà khoa học sớm đã bắt đầu nghiên cứu nhân tố quyết định con tính cách người. Trên thế giới nhiều người như vậy, gần như không có hai người nào có tính cách giống nhau như đúc. Ngoại trừ môi trường sinh ra và lớn lên tác động, đương nhiên cũng mối liên quan chặt chẽ với gen của bạn.
Dù chúng ta có công nhận gen của bạn có quyết định sự thông minh, dũng cảm, bạn có thành công hay không. Ngày càng nhiều nghiên cứu khoa học chứng minh, gen của loài người rất đặc thù. Nói cách l.q.d khác, tính cách mỗi người khi sinh ra giống như cuộn phim chưa tráng: đã chụp rồi thì không thể nào thay đổi. Cuối cùng nó được in ra qua quá trình in ấn và chỉnh sửa, nhưng là cuộn phim ban đầu thì không thể nào thay đổi.
Lâm Thiển Hạ biết, cha Tập Vi Lương là người đàn ông rất si tình. Có lẽ tính cách Tập Vi Lương di truyền từ cha anh, khi đã xác định người nào, thì mãi mãi không thay lòng.
Mình có tài đức gì, có thể gặp một người đàn ông như vậy?
Mắt dần dâng lên một lớp nước. Lâm Thiển Hạ đưa hai tay gắt gao ôm cổ Tập Vi Lương, sau đó dần thả lỏng cơ thể, khiến anh có thể thoải mái tiến vào hoàn toàn.
Tập Vi Lương cảm nhận được khích lệ của người dưới thân, không kiềm nén được mình nữa, lập tức nặng nề tiến vào trong.
Cuối cùng cũng tiến vào hoàn toàn. Hai người cùng phát ra tiếng ՐêՈ Րỉ.
Lâm Thiển Hạ đau. Nhưng dần dần cảm giác vừa nặng vừa tê dại khiến cô không phân rõ mình thoải mái hay khổ sở, chỉ có thể khẽ hé môi vô ý thức phát ra âm thanh nũng nịu mê người như mèo con.
Tập Vi Lương thoải mái. Anh cố nhịn không kích động chạy nước rút, một là chờ vợ anh thích ứng mình, hai là muốn hưởng thụ sự sung sướng ấm áp khi chôn sâu trong cô, cảm giác bị cô khít khao bao chặt lấy.
Cảm giác được lấp đầy khiến Lâm Thiển Hạ không cảm thấy trống rỗng, nhưng Tập Vi Lương quá lớn chôn bên trong khiến cô hơi khó chịu. Cô không nhịn được giật giật eo, Tập Vi Lương kêu đau một tiếng, sau đó nhanh chóng không ngừng dong ruổi l.q.d trong cơ thể cô…
Trong phòng ngủ rộng lớn, tiếng ՐêՈ Րỉ mờ ám và tiếng thở dốc nặng nể đan vào nhau, tạo thành một khúc nhạc động lòng người.
Lâm Thiển Hạ không ngừng đong đưa trên giường, cảm giác mình giống con cá trong nước, Tập Vi Lương gây ra sóng lớn mãnh liệt phải thuện theo anh hoặc lên hoặc xuống. Mái tóc đen ngang vai lộn xộn sớm bị mồ hôi thấm ướt, vì cảm giác kịch liệt tấn công cô không cách nào chịu đựng, cô chỉ có thể bất lực nắm chặt ga giường mặc anh giày vò.
Mỗi một lần Tập Vi Lương đâᗰ ᗰạᑎᕼ anh nâng người dưới thân lên để lại rất nhiều dấu hôn trên cổ cô, cả người xuất hiện những dấu vết hình tròn. Anh thở hổn hển, kích động nắm hai chân đang quấn chặt eo mình kéo thành đường thẳng, sau đó điên cuồng xông vào.
"Vợ, thân thể em rất mềm mại." Tập Vi Lương nặng nề đè trên người Lâm Thiển Hạ, để mình có thể tiến vào sâu hơn. Anh không nhịn được nghiêng đầu cắn nhẹ cái chân trắng nõn, hài lòng nói.
Lúc này ý thức Lâm Thiển Hạ đã mơ hồ, cô không nghe được Tập Vi Lương đang nói gì, càng ngày càng phát ra nhiều tiếng ՐêՈ Րỉ vui vẻ…
. . . . . .
Tập Vi Lương nói, sẽ đền bù cho năm anh bạn nhỏ vì tiếc không thể tới mừng sinh nhật anh, đang quyết định lúc nào dẫn các cậu đi ăn món tây. Anh chỉ thuận miệng hỏi một câu Lâm Thiển Hạ có đi hay không, lqd không nghĩ rằng vợ anh kích động như vậy, vui mừng muốn nhảy dựng lên, nói thẳng hôm nào không bằng hôm nay, không bằng hôm nay đi luôn.
Tập Vi Lương nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn phấn khởi, thầm nghĩ thì ra vợ anh thích ăn món tây. Đồng thời trong lòng anh cũng đang nghĩ mình sơ suất, xem ra anh chưa quan tâm nhiều cô vợ bảo bối của anh.
Lâm Thiển Hạ rất thích ăn món tây. Cô không chỉ thích ăn bò bít tết, mà còn thích rất nhiều và tiệc buffet có thức ăn phong phú. Cũng không trách Tập Vi Lương được, một lần Lâm Thiển Hạ cùng anh đi ăn món tây, vì xảy ra chút chuyện không vui, cho nên suốt bữa nhìn Lâm Thiển Hạ không hứng thú lắm.
Đã lâu Lâm Thiển Hạ không gặp này năm anh bạn nhỏ, trong lòng còn ngờ nhớ anh đám bọn chúng. Nghe Tập Vi Lương nói lúc đó các cậu bị bắt đi nuôi heo, cô thiếu chút nữa cười đến đau bụng.
Lúc đến đơn vị đón các cậu, Lâm Thiển Hạ mới phát hiện, hơn một tháng không thấy, năm anh bạn hình như lớn hơn rất nhiều, hình như còn cao hơn một chút.
Năm anh bạn thấy Lâm Thiển Hạ, vô cùng lanh lợi ngọt ngào kêu một tiếng "Chị".
Tập Vi Lương nghe hơi chói tai. Các cậu luôn anh gọi là "Trung tá" không thì… "Chú".
Năm anh bạn y như bị bỏ đói từ nhỏ, hơn nữa cơ thể đang phát triển, cho nên sau đó chia nhau ra ăn sạch mười phần bò bít tết, vẫn vô cùng ngon miệng gần như quét sạch trong nửa phòng buffet.
Lâm Thiển Hạ hài lòng nhìn năm cái đầu ăn như heo con, nói "Lần này, phải ăn cho hồi vốn, ăn cho hồi vốn." Thấy đối diện máy làm kem, không nhịn được đi qua chén hết bảy cây kem hương khoai môn.
Tập Vi Lương nhìn cây kem trong tay, anh không nhớ rõ lần cuối mình ăn kem bao nhiêu năm trước.
Lâm Thiển Hạ nhìn Tập Vi Lương cao lớn tay cầm cây kem nhỏ nhắn dễ thương kia, cảm thấy tức cười, không nhịn được cười ha ha.
. . . . . .
Bữa ăn rất vui vẻ.
Tập Vi Lương lái xe, Lâm Thiển Hạ ngồi cạnh ghế tài xế, nghe tiếng hát dõng dạc lại non nớt của năm anh bạn nhỏ đang chen chúc phía sau xe, tâm trạng vô cùng vui vẻ.
Đang bầu không khí thoải mái vui vẻ đột nhiên im bắt.
Tập Vi Lương thắng xe, nhanh chóng mở cửa xe nhảy xuống.
Lâm Thiển Hạ cũng muốn xuống theo, lại bị Tập Vi Lương ngăn lại.
Ánh mắt cô nhìn theo Tập Vi Lương, thấy trong trung tâm thương mại không xa đám đông đang đổ xô ra kèm theo những tiếng thét chói tai, dáng vẻ hoảng sợ luống cuống giống như đang trốn khỏi vụ tai nạn.
Một nhân viên mặc cảnh phục hình như bị người bên trong đá mạnh văng ra ngoài, cả người bay ra rơi mạnh xuống đất, phun ra một ngụm máu sau đó nằm trên đất không nhúc nhích.
Lâm Thiển Hạ vội vàng bịt kín miệng mình, cả người run rẩy vì sợ. Tình huống đáng sợ này cô chưa từng trải qua, cô sợ đến mức muốn nhanh chóng rời đi.
Có mấy nhân viên mặc cảnh phục giống nhau hốt hoảng từ trong đám đông chạy đến muốn dìu đồng nghiệp đang ngất trên đất lên, ngăn người đàn ông cao lớn từ bên trong lao ra, tay cầm một cây gậy màu đen rất đặc biệt, điên cuồng tấn công họ.
Cả người Tập Vi Lương tản ra khí thế lạnh lẽo, anh nắm chặt quả đấm, chuẩn bị xông tới, lại bị đôi tay nhỏ bé từ trong xe kéo mạnh.
Mắt Lâm Thiển Hạ long lanh nước mắt, khóc nức nở cầu xin: "Vi Lương, đừng qua đó, rất nguy hiểm…" Cô vừa nhìn đã thấy người đàn ông đó không đơn giản, làm sao Tập Vi Lương không biết?
Người đàn ông đó, nhiều cảnh sát kết hợp lại như vậy vẫn không phải đối thủ của hắn. Coi như Tập Vi Lương bộ đội đặc chủng, coi như Tập Vi Lương lợi hại, không ai có thể bảo đảm chuyến này anh đi, chắc chắn bình yên vô sự trở về.
Tập Vi Lương biết người đàn ông kia không tầm thường. Theo anh, ra đòn rất thành thạo và thân thể tràn đầy sức mạnh, có thể thấy hắn là người đã trải qua huấn luyện chính quy. Thông qua sức lực không suy giảm của người đó, hắn hình như sử dụng thuốc kích thích.
Tập Vi Lương hiểu, đây là đối thủ mạnh. Anh có thể bảo đảm mạng sống của mình không sao, nhưng bị thương, thì không thể tránh khỏi.
Thấy nguy hiểm tránh đi, nhưng đây là trách nhiệm của anh!
"Thiển Hạ, đừng lo lắng, anh đi một chút sẽ quay lại, không có việc gì đâu." Tập Vi Lương cố gắng an ủi Lâm Thiển Hạ. Anh kiên định tách bàn tay nhỏ bé đang nắm chặt tay mình, nhanh chóng chạy về phía đám đông.
"Tập Vi Lương, anh đã nói sẽ luôn nghe lời em mà!" Lâm Thiển Hạ đột nhiên từ trong xe thò đầu ra gào lên như sư tử Hà Đông. "Anh quay lại cho em!"
Tập Vi Lương dừng bước lại một chút, đứng tại chỗ, nhưng hai tay nổi gân xanh chứng tỏ anh rất muốn xông vào đám đông, đem tên côn đồ ra trước công lý.
Anh thật sự cam kết sau này luôn luôn nghe lời Lâm Thiển Hạ, nhưng làm sao anh có thể thấy chuyện như vậy mà mặc kệ?
Lâm Thiển Hạ rất sợ Tập Vi Lương không nghe lời mình chạy đi, vội vàng xuống xe chạy đến bên cạnh Tập Vi Lương, nắm chặt tay anh.
Năm anh bạn cũng xuống xe theo, không giống bạn bè cùng lứa tuổi, các cậu không hề tỏ ra sợ hãi, thái độ vô cùng nghiêm túc.
"Vi Lương, chúng mình về. Chuyện này không phải do anh phụ trách, lát nữa sẽ có cảnh sát đến giúp." Lâm Thiển Hạ nhỏ giọng khuyên bảo. Cô biết mình làm như vậy quá ích kỷ, nhưng quá nguy hiểm, cô không thể trơ mắt nhìn Tập Vi Lương mạo hiểm.
Tập Vi Lương không nói một lời, anh không đi lên trước một bước, nhưng hai chân giống như đinh vững vàng bình tĩnh đứng tại đó, thế nào cũng không chịu đi…
Những cảnh sát ngã xuống không ít.
Lâm Thiển Hạ biết Tập Vi Lương khổ sở đấu tranh, mà năm anh bạn cuối cùng không kiềm chế được, hầm hừ muốn xông tới giúp một tay.
"Các cậu đứng lại cho tôi!" Lâm Thiển Hạ giận dữ gầm lên. Sau đó cô buông tay Tập Vi Lương ra, nhẹ giọng nói ra: "Em vào trong xe chờ anh."
Những lời này vừa nói xong, nước mắt cô không ngừng chảy ra.
Trong nháy mắt, Lâm Thiển Hạ bừng tỉnh hiểu ra người đàn ông của mình là quân nhân, ý thức được dù Tập Vi Lương yêu cô nhiều thế nào, anh không thể nào chỉ thuộc về mình cô.
Cô đã hiểu, Tập Vi Lương là quân nhân, anh thuộc về nhân dân.
Khi tai nạn xảy ra, khi có nguy hiểm, những người đàn ông bình thường, dù già yếu, hay trẻ trung khỏe mạnh cường tráng, cũng có thể tránh đi là chuyện đương nhiên. Nhưng Tập Vi Lương thì không thể, người đàn ông của cô không thể. Anh nhất định phải đứng mũi chịu sào, nhất định phải liều mạng bảo vệ an toàn cho mọi người.
Tới hôm nay Lâm Thiển mới biết, mình bị Tập Vi Lương lừa. Bây giờ là thời bình, thật ra không phải xã hội yên ổn, thì không thể có nguy hiểm xảy ra…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc