Thiển Hạ Vi Lương - Chương 36

Tác giả: Chích Hữu Ngư Tri

Sáng sớm, vừa tỉnh dậy Lâm Thiển Hạ liền phủ thêm áo khoác đi tới ban công hít thở không khí mát mẻ.
Cách đó không xa còn có thể nghe được âm thanh binh lính trên thao trường, cô nhớ mang máng lúc sáu giờ cô có nghe thấy tiếng ồn khi bộ đội rời giường, lúc đó cô mở ra đôi mắt buồn ngủ, ௱ôЛƓ lung ngó ra ngoài cửa sổ phát hiện sắc trời vẫn còn sớm, mà người đàn ông bên cạnh cũng đã sớm ăn mặc chỉnh tề đi ra cửa.
Đây là ngày đầu tiên Lâm Thiển Hạ ngủ ở căn phòng đơn vị phân cho Tập Vi Lương. Cô vẫn tưởng sáng sớm sẽ không bị đánh thức, không ngờ tiếng ồn này thật sự rất lớn, vì vậy đánh thức cô từ trong mộng tỉnh dậy.
Lâm Thiển Hạ nhớ Tập Vi Lương đã từng nói, chờ khi tới mùa đông, thời gian sẽ sửa thành sáu giờ 20 phút. Chỉ là cô hiểu, bất luận là mùa đông hay mùa hè, dù sắc trời bên ngoài như thế nào thì anh đều rồi giường đúng sáu giờ.
Thật ra thì phòng này ở gần trại lính, trên thực tế nó vẫn là thuộc về bộ đội, chỉ là không ở bên trong đơn vị. Dù sao thì trại lính cũng coi như cơ quan bí mật, những người không có nhiệm vụ thì không thể vào, cho dù là người thân.
Thật ra ở trong đơn vị cũng có kí túc xá, nhưng để có thể bên cạnh Lâm Thiển Hạ, cho dù Tập Vi Lương trực đến rất khuya vẫn cố gắng chạy về phòng này ngủ.
Lâm Thiển Hạ duỗi lưng hít một hơi thật sâu. Sáng sớm, không khí trong lành làm cho cô nhất thời cảm thấy tinh lực dồi dào, bên tai nghe được tiếng chim hót làm cô khẽ mỉm cười.
Cô quay về phòng khách quan sát một vòng, phát hiện phòng này không hề nhỏ nếu không muốn nói là lớn. Mặc dù những dụng cụ cơ bản cái gì cũng có, bàn ăn và cái ghế tuy mộc mạc nhưng TV và những thứ khác đều đầy đủ, tuy nhiên vẫn có vẻ quá vắng lạnh và thiếu vẻ ấm áp.
Lâm Thiển Hạ nhìn xung quanh chợt nhớ đến căn phòng trang nhã kia của Tập Vi Lương.
Lâm Thiển Hạ biết về sau mình cũng sẽ thường ngủ lại chỗ này, vì vậy cô kích động muốn lắp đặt thêm thiết bị. Nhưng dù sao đây cũng là phòng phân cho bộ đội, nếu như trùng tu có thể sẽ khiến Tập Vi Lương bị cấp trên phê bình. Ví dụ như nói anh phô trương lãng phí, không tiết kiệm...
Vì vậy, cô chỉ có thể đem suy nghĩ này để ở trong bụng.
Sau khi tắm rửa và thay xong quần áo, Lâm Thiển Hạ đi xuống lầu dưới chuẩn bị đi ăn sáng.
Bởi vì thương Tập Vi Lương mỗi ngày đều phải dậy sớm cực khổ chuẩn bị đồ ăn sáng cho cô, Lâm Thiển Hạ đã nói buổi sáng muốn đi ăn ở ngoài, thuận tiện tản bộ.
Cô đi xuống lầu dưới mới phát hiện cảnh sắc xung quanh cũng không tệ lắm, mặc dù không đẹp như khu công viên, nhưng có rất nhiều cây xanh và sạch sẽ.
Lâm Thiển Hạ vừa tản bộ vừa đi tìm quán ăn nhỏ, lại vừa vặn thấy một tiệm cháo ở ngay lối vào.
Sau khi gọi một chén cháo khoai lang và một ít thức ăn, cô liền vào một góc chờ đợi.
"Thiển Hạ?! Sao em lại ở đây?!"
"Văn Trạch?" Thấy Thiệu Văn Trạch, Lâm Thiển Hạ cũng không quá giật mình, dù sao anh cũng là bộ đội ở đây. Chỉ có điều lúc thấy Thiệu Lạc Nghiêu, cô vẫn rất kinh ngạc.
Có lẽ Thiệu Lạc Nghiêu ấn tượng rất tốt về Lâm Thiển Hạ vì vậy cậu bé liếc mắt một cái liền nhận ra cô, còn rất hưng phấn chạy tới: "Chị, còn nhớ em không? Ông bà nội em ở cạnh nhà chị!"
Thiệu Lạc Nghiêu dường như đã quên mất chuyện Lâm Thiển Hạ từ chối yếu cầu làm mẹ của nó, đối với cô vẫn nhiệt tình như vậy.
Lâm Thiển Hạ nhìn đôi mắt đen nhánh không chứ chút tạp chất kia, không nhịn được bật cười một tiếng.
Những lời này bình thường là người lớn nói với mấy đứa nhỏ bởi vì con nít vẫn thường hay quên. Lâm Thiển Hạ còn nhớ rõ năm ngoái, đứa em họ năm tuổi chỉ không gặp cô bốn tháng mà đã sửng sốt thật lâu, lúc gặp không hề nhớ người chị là cô, điều này làm cho Lâm Thiển Hạ đã từng chăm sóc cô bé một tháng rất thất vọng và đau lòng.
"Chị nhớ! Em tên là Thiệu Lạc Nghiêu. Sao hôm nay lại tới chỗ chú chơi?" Lâm Thiển Hạ ngồi chồm hổm, không nhịn được sờ sờ cái đầu nhỏ mềm mại, mỉm cười nói.
"Ba nó đi xem mắt rồi, không rảnh để trông nó cho nên mới đem tên quỷ phiền toái này ném vào đây!" Thiệu Văn Trạch đùa giỡn nói.
Nghe nói Thiệu Hoa Trạch đi xem mắt, trong lòng Lâm Thiển Hạ chợt nhói đau. Nụ cười của cô cứng ngắc, lại cố ý nói sang chuyện khác: "Hai người cũng ăn sáng à? Vậy mau gọi thức ăn đi. Em đã gọi xong rồi."
"Ừ." Thiệu Văn Trạch đáp lại sau đó liền ôm Thiệu Lạc Nghiêu thả lên trên ghế cao rồi mới đi gọi món .
Thiệu Lạc Nghiêu thật sự rất thích Lâm Thiển Hạ, ánh mắt trong veo lại như năn nỉ cô hãy ngồi cạnh nó.
Vì cô đã từng có vướng mắc với Thiệu Hoa Trạch nên quan hệ giữa cô và Thiệu Lạc Nghiêu cũng có một chút lúng túng, nhưng trong lòng Lâm Thiển Hạ vẫn cảm thấy đau lòng khi cậu bé từ nhỏ đã mất đi tình thương của mẹ.
Cô lấy ghế dời đến ngồi bên cạnh Thiệu Lạc Nghiêu, sau đó hỏi han một chút về chuyện trong nhà trẻ. Không ngờ Thiệu Lạc Nghiêu lại rất biết ăn nói, kể chuyện lại chọc cho Lâm Thiển Hạ cười nghiêng ngã.
Thiệu Văn Trạch gọi xong đồ ăn đi tới, liền kinh ngạc cười nói: "Thằng nhóc này bình thường rất ít nói chuyện, không ngờ ở trước mặt em lại nói nhiều như thế. Xem ra nó rất thích em."
"Đó là chuyện đương nhiên. Khi đó em cũng chăm sóc nó mấy ngày!"
“Đáng tiếc!" Thiệu Văn Trạch đột nhiên không đầu không đuôi nói.
"Cái gì đáng tiếc?" Lâm Thiển Hạ nghi ngờ hỏi.
"Nghe mẹ em nói em có người yêu rồi?" Thiệu Văn Trạch không trả lời vấn đề cảu Lâm Thiển Hạ, mà hỏi tiếp: "Mẹ em nói người đó chính là Tập trung tá? Mà không phải nghe nói Tập trung tá đã có vợ rồi sao?!"
Khi Trần Cố Cần nghe nói Tập Vi Lương là một quân nhân, liền kể cho Thiệu Văn Trạch nghe tên tuổi của anh, hy vọng bọn họ có thể biết nhau. Mà Thiệu Văn Trạch khi đó vừa nghe thấy cái tên này liền sững sờ, nhưng may nhờ anh không nói nhiều, nếu không chuyện Lâm Thiển Hạ bí mật kết hôn đã bị lộ. Anh cũng không hề nghi ngờ Lâm Thiển Hạ bí mật kết hôn mà chỉ cảm thấy tin tức trong đơn vị bị thổi phồng, thật ra thì Tập trung tá có bạn gái chứ không phải có vợ.
"Ách…Anh không nghe lầm chứ? Em và anh ấy đâu có phát triển nhanh như vậy, vẫn chỉ là người yêu thôi! Hôm nay em không có lớp nên tới đây gặp anh ấy." Lâm Thiển Hạ có chút chột dạ, nhưng vẫn rất bịa ra lý do rất lưu loát.
"Anh đã nói rồi mà!" Thiệu Văn Trạch ra dáng "Đúng như anh đoán". "Vậy mà lúc đó em còn gạt anh nói hai người chỉ là bạn bè, thế mà…Có phải sợ anh nói với ba mẹ em không?"
"Ha ha, Đúng vậy a…Bởi vì lúc đó bọn em mới quen nhau, chưa dám chắc chắn.” Lâm Thiển Hạ cảm giác mình vì Tập Vi Lương mà đã nói dối không biết bao nhiều lần.
Lúc này món ăn vừa được đưa lên, Thiệu Lạc Nghiêu hình như cũng rất đói bụng, ngoan ngoãn tự cầm muỗng múc ăn.
Thiệu Văn Trạch cố ý thở dài một hơi, đột nhiên nửa thật nửa đùa nói: "Không biết anh trai anh biết em có bạn trai thì có còn buồn hay không…"
Chỉ nghe "Cạch…" một tiếng, cái muỗng trên tay Lâm Thiển Hạ rơi thẳng xuống đất.
"Anh nói gì vậy?!" Lâm Thiển Hạ chăm chú nhìn Thiệu Văn Trạch, cực kỳ kinh ngạc nói. Giờ phút này cô không còn tâm trí để nghĩ đến cái muỗng rơi trên đất nữa, lúc phục vụ thay muỗng mới cô cũng không hề phát hiện.
"Phản ứng như vậy làm gì?" Thiệu Văn Trạch dở khóc dở cười nói. Anh thay Lâm Thiển Hạ nhận lấy cái muỗng phục vụ vừa đưa tới bỏ vào trong chén của cô, sau đó không chút để ý nói: "Có nhớ lúc em mười lăm tuổi anh hỏi em thấy anh trai anh như thế nào không? Không ngờ em không hề coi trọng anh trai anh. Khi đó anh sợ anh trai anh buồn nên không kể lại toàn bộ mà chỉ nói em chỉ coi anh ấy như anh trai mà thôi."
"Có ý gì…" Sắc mặt Lâm Thiển Hạ thoáng chốc trở nên trắng bệch, ngón tay cô run run như đột nhiên bừng tỉnh hiểu ra.
"Có ý gì? Em không biết thật hay giả vờ vậy?! Đương nhiên là khi đó anh trai anh thích em nên để cho anh tới thử thăm dò ý em! Lúc đó anh còn nói anh trai anh có vấn đề, một người đàn ông hai mươi lăm tuổi như vậy mà lại thích một cô gái còn chưa trổ mã…" Thiệu Văn Trạch vốn không hề tinh ý nên cũng không phát hiện Lâm Thiển Hạ có điểm khác thường, vẫn cắm đầu cắm cổ nhớ lại nói."Thôi, dù sao mọi chuyện cũng đã qua, còn nói lại làm gì? Em có thể coi đây là chuyện cười hồi bé, nhưng mà khi đó anh trai anh thật sự đã buồn rất lâu…"
Giờ phút này Lâm Thiển Hạ một câu nói cũng không nói ra được, chỉ có thể nhịn nước mắt không ngừng múc cháo ăn.
Vậy có thể coi là chuyện cười hồi bé sao?! Nếu như có thể, cô cam tâm tình nguyện vĩnh viễn không biết đến sự thực đáng sợ này!!
Lúc ấy, Lâm Thiển Hạ mười lăm tuổi, vừa nhạy cảm lại vừa phải thấp thỏm giấu diếm bí mật của mình. Vì vậy, đột nhiên có một ngày Thiệu Văn Trạch cười hì hì chạy đến hỏi cô cảm thấy anh trai anh ấy như thế nào thì phản ứng đầu tiên của cô chính là chuyện cô thầm mến Thiệu Hoa Trạch đã bị phát hiện rồi. Cô rất sợ, cũng rất khủng hoảng, thời kỳ trưởng thành đứa trẻ nào cũng luôn ăn ở hai lòng, vì vậy để che giấu sự chột dạ của mình, cô liền “căm phẫn" miêu tả Thiệu Hoa Trạch là một kẻ vô dụng, chỉ có trời mới biết thật ra trong lòng cô anh ưu tú như thế nào!
Lâm Thiển Hạ cũng không biết mình làm thế nào ăn xong bữa sáng sau đó vội vàng tạm biệt Thiệu Văn Trạch chạy trở về phòng.
Cô vừa về tới liền chạy thẳng vào phòng ngủ, sau đó vùi đầu trong chăn khóc rống.
Thiệu Văn Trạch lại có thể thoải mái nói như vậy. Đúng, có lẽ đối với anh mà nói, đây có lẽ là câu chuyện cười hồi còn bé, có lẽ đối với Thiệu Hoa Trạch điều này cũng chỉ là một chuyện ngu xuẩn anh từng làm nhưng đối với Lâm Thiển Hạ mà nói, đó là một chuyện dằn vặt!!
Thì ra, tình cảm của cô là bị hủy bởi chính tay cô?! Sao cô có thể tiếp nhận sự thật này đây??!! Cô thà tình nguyện tin rằng Thiệu Hoa trạch chưa từng thích mình, thì có thể còn làm cho cô thấy thoải mái hơn một chút!!!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc