Đột PháLâm Thiển Hạ có suy nghĩ tinh tế nhạy cảm, còn là loại nữ sinh đa sầu đa cảm. Người như vậy rất dễ bị chuyện xưa của người khác làm cảm động. Vì vậy cô thường vì xem một bộ phim đau lòng mà khổ sở chừng mấy ngày, thậm chí có lúc sẽ bị chuyện tự mình thêu dệt mà khóc.
Nhưng những thứ kia đều là lúc cô ở một mình, mà lần này cô may mắn trở thành nữ chính, cô cảm động đến không biết nên nói cái gì cho phải.
Con ngươi màu hổ phách không hề tràn đầy đau buồn nửa, bên trong đôi mắt sóng gợn của Lâm Thiển Hạ chứa rất nhiều cảm kích khó nói lên lời. Môi mỏng cô rung động, rõ ràng có ngàn vạn lời muốn nói, cuối cùng lại đơn giản thành một câu nói: "Vi Lương, anh thật tốt."
Đúng vậy, thật tốt! Rõ ràng là kinh nghiệm của Lâm Thiển Hạ còn thấp, còn quá đơn thuần, thường không cách nào phân biệt chính xác cái gì là thật tình, cái gì là giả vờ. Mà lúc này, cô không hề nghi ngờ chân thành tha thiết và tình cảm sâu nặng trong mắt Tập Vi Lương đối với cô. Ngoài cha ra, chưa từng có người đàn ông nào dùng ánh mắt như thế để nhìn cô, để cô biết mình được che chở, thương yêu.
Tập Vi Lương thấy Lâm Thiển Hạ nước mắt lưng tròng nhìn anh, chỉ cảm thấy trong lòng sóng gợn mãnh liệt. Anh nâng khóe miệng lên, giọng điệu hơi hài hước nói: "Nếu như em ngoan một chút nửa, anh nhất định sẽ tốt hơn!" Sau đó cúi người xuống, miệng nóng nhanh chóng dán lên môi mềm mà anh đã muốn từ lâu, lúc cô còn chưa phản ứng kịp thì đầu lưỡi liền chui vào dịu dàng tấn công xâm lược.
Lâm Thiển Hạ bị giật mình, vốn muốn giãy giụa nhưng sức lực bé nhỏ của cô liền bị dìm giữa thế tấn công kiên cố của Tập Vi Lương...
Hồi lâu, Tập Vi Lương buông cô ra nhưng vẫn chưa thỏa mãn Dụς ∀ọηg, mà cả người Lâm Thiển Hạ giống như bị rút sạch hơi sức nằm ở trên Ⱡồ₦g иgự¢ của anh không ngừng hít thở từng ngụm, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn vì thiếu oxy mà đỏ ửng hai bên má, đôi môi ướƭ áƭ bị hôn sưng cũng sáng bóng mê người.
Hai tay Tập Vi Lương không chịu được vội vàng chui vào trong quần áo Lâm Thiển Hạ, cỡi đồ lót của cô ra, lúc bàn tay mộc mạc chạm vào hai ngọn núi nhạy cảm liền khiến cô phản kháng dữ dội.
"Không muốn..." Mặc dù Lâm Thiển Hạ mơ màng không tỉnh táo, nhưng cảm giác xa lạ làm cho cô sợ đến muốn vội vàng né tránh.
Lúc này Dụς ∀ọηg nóng bỏng của Tập Vi Lương giống như một cây tên rời cung, cho dù là tuyết núi sụp lở thì anh cũng không cách nào dừng lại. Anh không cho Lâm Thiển Hạ từ chối mà kéo khóa quần jean xuống, ngón tay đưa vào cấm địa nhạy cảm ,không ngừng thăm dò...
Lâm Thiển Hạ "A ——" Cong người lên thét một tiếng chói tai, cảm giác mãnh liệt làm cho đầu óc cô trống rỗng, cả người giống như muốn bốc cháy lên, căn bản là cô không cách nào suy nghĩ, chỉ còn lại tiếng ngâm nhẹ không ý thức hé ra từ cái miệng nhỏ .
Tập Vi Lương thở hổn hển, lúc cảm nhận được một chút ướƭ áƭ thì cuối cùng không kềm chế được ra sức đi vào ——
Lâm Thiển Hạ bị cảm giác đau đớn như bị xé nứt làm tỉnh, linh hồn bắt đầu từ từ trở về thân thể, đầu óc của cô cũng dần dần rõ ràng...
Không phải là tất cả các cô gái đều có thể giao thứ quý báo nhất của mình cho người yêu, mà cô cũng không ngoại lệ. Thiệu Hoa Trạch với cô, thức sự quá xa xôi, quá cao không thể chạm tới. Trước kia anh ta không phải là của cô, hiện tại, sau này cũng không thể là của cô.
Nhìn người nằm sấp ở trên người mình thở hổn hển, người đàn ông không quá quen thuộc, nước mắt của cô rơi xuống từng giọt từng giọt.
Tập Vi Lương thấy cô nhóc nhỏ trong lòng иgự¢ mình rơi nước mắt đầy mặt, vội vàng giảm bớt sức rút ra ngoài, đau lòng nói: "Rất đau sao?" Anh bắt đầu ảo não, cảm thấy có lỗi vì mình nóng vội. Anh cảm thấy mình thật sự không biết thương hoa tiếc ngọc, Mặc dù Lâm Thiển Hạ không phải là lần đầu tiên thế nhưng cũng mới lần thứ hai, cũng không chịu nổi mình giày vò mãnh liệt như vậy? !
Lâm Thiển Hạ nhìn hai tròng mắt tràn ngập đau lòng và thương tiếc kia, nước mắt chảy xuống càng nhiều hơn. Cô luôn oán trách cuộc sống không công bằng với mình, cô không có đầu óc thông minh, cũng không có vẻ ngoài hơn người. Từ nhỏ cô liền vì những thứ đề số học phức tạp kia mà muốn bể đầu, bình thường cô vừa đi xuyên vào đám đông thì sẽ biến mất trong dòng người không thấy gì nữa. Người cô thầm mến rất nhiều năm cũng chỉ có thể vĩnh viễn chôn vào chỗ sâu nhất trong đáy lòng, mãi cho đến lúc già đi. Bảy năm tuổi trẻ quý báo của cô cứ như vậy mà biến mất theo mối tình đầu.
Thế nhưng lần này cô thật sự muốn cảm tạ cuộc sống có thể ban cho cô người đàn ông này. Cô tin tưởng anh sẽ đối với cô rất tốt, sẽ luôn đối xử tốt với cô, mà cô cũng sẽ sống với anh thật tốt. Đừng nói cái gì có yêu hay không, thật ra thì quá mức xa xỉ, không phải là mỗi người cũng có thể may mắn gặp gỡ như vậy. Mặc dù giữa bọn họ còn chưa có nhiều tình cảm, nhưng bọn họ lại có thời gian dài để bồi dưỡng thật tốt.
Hạnh phúc vốn cũng đơn giản như vậy. Không cần có quá nhiều chuyện kích thích, quá nhiều rầm rộ, như vậy thật sự không thực tế và yếu ớt. Có lẽ yên ổn bình đạm mới thật hơn.
Một đời một kiếp một đôi, đã đủ rồi!