Thiên Đường Quá Xa Nhân Gian Thì Quá Gần - Chương 14

Tác giả: Quất Tử Thụ

Có rất nhiều ký ức chợt hiện ra, môi và đầu lưỡi truyền đến xúc cảm ấm áp mềm mại, mang theo hương bánh, ngọt ngào vô cùng.
Trần Mặc nhớ lại lần đầu tiên anh thực chiến nhiệm vụ, đám người buôn lậu súng ống đạn dược phản kháng mạnh hơn những tên tội phạm bình thường rất nhiều, Trần Mặc không biết anh gặp may mắn hay là bị gì mà được sắp xếp vào một góc, khi đối phương bị đánh cho tan tác, toàn bộ đám còn lại vọt tới bên chỗ anh núp tìm đường thoát.
Anh làm một phát hết cả băng đạn, lần đầu trải qua chuyện này, người mới trở về có rất nhiều phản ứng, có người mất ngủ, có người nôn mửa, có người tinh thần bất an, chỉ có anh bình tĩnh, Trịnh Giai hỏi anh có cảm giác gì, Trần Mặc nói anh không biết, anh chẳng biết gì cả?
Từ đó trở đi, Hạ Minh Lãng đã nói anh là đồ đầu đen tâm lạnh, mục đích rõ ràng, ông trời đã lường trước được chuyến đi này.
Thỉnh thoảng nhớ lại, Trần Mặc phát hiện đúng là anh không biết thật, anh luôn luôn chậm hơn người khác, cảm xúc cũng vậy, lại càng cố gắng nhẫn nại, bởi vì không biết nên làm như thế nào mới tốt , vì thế chỉ có thể tỉnh táo, thờ ơ lạnh nhạt. Nhiều năm đã qua chưa từng có ai hỏi anh: Trần Mặc, cậu có sợ không?’’
Trần Mặc, anh có sợ không?
Có người vì mình đau lòng, có người không hề nghĩ mình là νũ кнí, có người không hề cho rằng rằng là chuyện mình phải làm.
Cô nói, cô làm đồ ăn ngon cho anh, sau đó, anh sẽ cảm thấy tốt hơn trước.
Đồ ăn ngon, cảm giác ấm áp, chúng ta có cần gì hơn thế nữa?
Đầu lưỡi lướt qua phiến môi bóng loáng, dùng sức ʍúŧ đầu lưỡi mềm mại, anh nghe được tiếng nức nở rất nhỏ.
Rất muốn ăn luôn em.
Trần Mặc mơ hồ mà nghĩ .
Miêu Uyển cảm thấy choáng váng, trong đầu thiếu dưỡng khí nghiêm trọng, cô thở hổn hển, mặt đỏ tim đập, lúc Trần Mặc buông cô ra cũng cảm thấy mình choáng váng, một tay anh chống tường, một tay ôm Miêu Uyển vào trong иgự¢.
Thân mình xinh đẹp đang run rẩy, trong phòng không mở hệ thống sưởi, cho nên rất lạnh, tình cảm mãnh liệt giảm bớt cộng thêm nhiệt độ thấp làm cho người ta chịu không nổi, Trần Mặc bật hệ thống sưởi lên mức cao nhất, ngồi trên sàn dựa lưng vào tường, anh ϲởí áօ khoác bọc Miêu Uyển vào.
Miêu Uyển từ từ lấy lại tinh thần, ánh mắt ngập nước , giật giật áo của anh thấp giọng nói: "Trần Mặc. . . . . ."
Trần Mặc đặt một ngón tay lên môi cô.
Im lặng, đừng nói chuyện, đừng nói gì cả.
Ngôn ngữ không phải sở trường của anh, anh không biết nên nói gì hay không nên nói gì lúc này, bây giờ anh không muốn nói chuyện.
Trần Mặc ghé đầu Miêu Uyển vào иgự¢ mình, kéo chiếc áo ngay ngắn bọc chặt cô.
"Ngoan, để cho anh ôm thêm một chút nữa." Trần Mặc nói.
Miêu Uyển sửng sốt, vươn tay ôm lấy Trần Mặc dưới lớp áo khoác.
Trần Mặc nhắm mắt lại, trong mắt ánh lên một tia máu. Có lẽ là già rồi, trước kia khi nhắm mắt lại là anh có thể quên đi chuyện xảy ra lúc đó, nhưng bây giờ, anh đã nghĩ ba lần rồi. Cũng có thể là vì đã hơn một năm không có ᴆụng qua súng rồi, cho nên anh có cảm giác không quen.
Miêu Uyển im lặng tựa vào trong иgự¢ anh, giống như một con mèo, иgự¢ dựa vào rất gần, anh có thể cảm giác được nhịp tim của cô, bùm bùm rất náo nhiệt, đó là một khuyết điểm của người lười biếng không rèn luyện.
Hệ thống sưởi đã làm hết phận sự của mình, trong phòng ấm dần lên, trên mặt Miêu Uyển đã hồng hào trở lại, giống một quả táo chín mọng.
"Trần Mặc?" Cô không an phận cố gắng ngọ nguậy, ngẩng mặt lên.
"Sao vậy?" Trần Mặc khoác cánh tay qua cổ của cô, vươn người ra hôn, Trần Mặc phát hiện anh rất thích làm chuyện này, đúng lúc, đây là quyền lợi và nghĩa vụ của anh, cho nên rất hài lòng.
"Á. . . . . ." Miêu Uyển bị anh dây dưa trong chốc lát, chật vật giãy giụa, mặt nàng ửng hồng: "Trần Mặc, không phải, chắc không phải là, anh. . . . . ."
"Sao vậy?" Trần Mặc lấy tay cọ mặt cô, nhìn thấy bên ngoài đã tối đen mới kịp phản ứng: "Em đói bụng à? Có muốn anh dẫn em ra ngoài ăn không?"
Hả? ? ! !
Miêu Uyển chỉ ngây ngốc nhìn anh.
"Anh, không phải là anh nói muốn. . . . . . muốn ôm em sao?" Miêu Uyển đột ngột chuyển đề tài.
"Không phải là anh vẫn đang ôm em à?" Trần Mặc cười cọ cọ cái mũi của cô: "Choáng váng à, anh làm cho em choáng váng phải không?"
"Không phải. . . . . ." Miêu Uyển kinh ngạc: "Anh thật sự không biết là,. . . . . ."
૮ɦếƭ rồi! Làm ơn dẫn em đi nhanh dùm! Trời ạ, mất hết mặt mũi rồi! Mặt Miêu Uyển lại đỏ ửng lên, Trần Mặc nâng mặt của cô lên, hoang mang: "Em làm sao vậy? Rất nóng à?"
Hu hu. . . . . .
Miêu Uyển chui đầu vào trong lòng Trần Mặc, trời ạ, a a, làm sao mình có thể sai lầm như thế, đón gió rơi lệ, giống như mộng ảo, mình cũng mất hồn!!
"Sao vậy, sao vậy?" Trần Mặc luồn tay vào tóc giữ cô lại.
"Không có gì!" Miêu Uyển cố giả bộ bình tĩnh.
"Sao nào?"
"Không có gì, một chút hiểu lầm."
"Anh muốn ôm em thì có gì mà hiểu lầm ?"
Hai mắt Miêu Uyên tối sầm, lập tức thông minh chuyển sang đề tài khác: "Trần Mặc, em đói bụng."
Quả nhiên Trần Mặc trúng kế: "Được rồi, em muốn ăn gì nào?"
"Em muốn ăn bánh bao chấm thịt dê lần trước."
Trần Mặc bất đắc dĩ nhìn trời, nói: "Em không có chút tiến bộ gì cả!"
Miêu Uyển ngượng ngùng: "Thật ra chủ yếu là em muốn uống rượu Hoàng quế nhà họ."
Trần Mặc nhìn cô đầy cảnh giác.
"Anh có thể uống chung với em được không?" Miêu Uyển có ý đồ định liếc mắt đưa tình để mê hoặc anh.
"Không được." Trần Mặc bình tĩnh cự tuyệt.
"Chỉ uống một ngụm thôi, thật ra rượu đó chẳng giống rượu chút nào." Miêu Uyển cố gắng không bỏ cuộc.
"Nhìn anh choáng rất vui à?" Trần Mặc cố ý trừng mắt.
Miêu Uyển cúi đầu xoắn tay của mình, sau một lúc lâu, không sợ ૮ɦếƭ gật đầu: "Phải!"
"Vậy sao!" Trần Mặc ôm Miêu Uyển đứng lên, nhìn cô cười cười: "Vậy thì càng không cho em uống."
Miêu Uyển chớp chớp mắt, sửng sốt nửa ngày, anh anh anh, Trần Mặc. . . . . . Anh dám trêu chọc cô?
Trần Mặc trả súng, đưa Miêu Uyển ra ngoài kiếm đồ ăn, cuối cùng bánh bao chấm thịt dê mua, rượu Hoàng quế cũng mua, đương nhiên Trần Mặc vẫn kiên trì không uống, tất nhiên mọi chuyện không dừng lại ở đó, bọn họ lái xe đi Nhất Chân lâu ăn bánh mì hấp. Miêu Uyển thán phục trước cái bụng không đáy của Trần Mặc, Trần Mặc bình tĩnh ho khan một tiếng, nghĩ thầm bây giờ không bằng ngày xưa.
Vì thế, một trận chiến tranh lạnh, một tình huống chưa rõ ràng đã bị đình chỉ, Miêu Uyển ngẫm lại cảm thấy mình thật ngốc, không có việc gì lại kiếm chuyện rắc rối, tự mua dây buộc mình, người ta còn không lo chuyện này, thật ra cũng chỉ vì tính khí nóng nảy của mình mới xảy ra chuyện này.
Miêu Uyển kéo tay Trần Mặc đi vào trong hẻm nhỏ ở Tây An, hai bên là các quán ăn gia đình, mùi mì, phở và thịt nướng tượng trưng cho không khí hạnh phúc bình dị. Miêu Uyển nhìn thấy phía trước có người đang xếp hàng, hứng trí bừng bừng kéo Trần Mặc đi qua xem, thì ra là cửa hiệu bán thịt dê muối khô, đột nhiên Miêu Uyển nảy ra ý tưởng, nói muốn mua về cho Mễ Lục làm món mới, dù sao cũng có mấy nguyên liệu na ná nhau mà. Trần Mặc để kệ nàng giày vò, không quan tâm, thật ra thì Miêu Uyển rất thích cùng Trần Mặc xếp hàng. Truyện được biên tập và post tại website: WWW.KenhTruyen24h.Com (Thích Truyện.VN)
Có đôi khi chúng ta sẽ phát hiện, tình yêu là một điều kỳ diệu gì đó, nó sẽ làm thời gian dài trở nên ngắn lại, làm cho một người đang thông minh đột nhiên ngốc đến mức không thể nói lý lẽ.
Tình yêu là bỗng nhiên có một người chui đầu vào, biến tim mình thành phòng ở của họ, chỉ cần người ở bên trong động tay động chân, thì sẽ khiến cho lòng mình đau nhói. Lần đầu tiên khi nhìn vào ánh mắt của người đó, mình đã biết sẽ trốn không thoát.
Người đó làm gì cũng đều là đặc biệt, tùy tiện nói một câu, mình sẽ xem như là ý trời, chỉ cần một nụ cười của người đó, sẽ giống như thế giới này tràn ngập sắc hoa, nếu người đó không nhìn mình, toàn bộ thế giới sẽ trở nên u ám.
Tối hôm đó sau khi trở về, vào phòng lấy khẩu súng ra, trong bóng đêm Trần Mặc nhắm mắt lại, tháo tung khẩu súng, tỉ mỉ vuốt ve từng bộ phận, chậm rãi lắp lại, có cảm giác sự lạnh băng của kim loại chạm vào đầu ngón tay mình trở nên quen thuộc và bình tĩnh, khác hoàn toàn cảm giác khi hôn, nụ hôn là sự nhiệt tình, là bối rối, nôn nóng, tham lam và không biết thỏa mãn. . . . . .
Trần Mặc có chút sợ hãi chính mình.
Trần Mặc cảm thấy đây là một chuyện quá kỳ lạ, anh biến hung khí nguy hiểm nhất trở thành cội nguồn của sự yên ổn, nhưng đối với sự ngọt ngào của cô lại là tâm trạng không yên.
Lúc Miêu Uyển và Trần Mặc tạm biệt nhau ước chừng khoảng chín giờ tối, thấy thời gian còn sớm, cô thuận tiện đi qua cửa hàng giúp đóng cửa, Mạt Mạt cô nương và Mễ huynh nhiệt tình tiếp đãi cô. Thu dọn xong cửa hàng chuẩn bị ra khỏi cửa, Miêu Uyển chớp chớp đôi mắt to ngập nước nhìn Mạt Mạt: "Tối hôm nay ngủ cùng mình được không?"
Mễ Lục ở sau lưng gào một tiếng: "Miêu Miêu sao cô có thể thay đổi mà chọn cô ta được!"
Mạt Mạt giơ tay lên đẩy cậu ta: "Đi đi, cho dù hai bọn tôi ở cùng một chỗ thì tôi cũng có vẻ T hơn chứ, làm ơn nhìn rõ chút được không?" (Di: ta cũng ko rõ chữ T có nghĩa gì, hình như là mạnh hơn về phương diện.....=))) )
Mễ Lục cười hắc hắc: "Không nhìn ra."
Mạt Mạt vung dao về phía cậu ta: "Dám quấy rầy sẽ Gi*t mi."
Mễ Lục nhếch mép, cười kinh dị: "NOW?"
Mạt Mạt xách cái túi đuổi theo Mễ Lục chạy khắp nơi, Miêu Uyển đứng bên cạnh cười híp mắt nhìn bọn họ náo loạn, Mạt Mạt đứng giữa đường chỉ vào Mễ Lục đang chạy trối ૮ɦếƭ mắng: "Đừng để cho tôi phải nhìn thấy cậu! Nhóc con!"
Tiếng cười của Mễ Lục truyền tới: "Ngày mai gặp, mỗi ngày đều gặp."
Mạt Mạt tức sôi máu.
"Được rồi, cậu không cần trêu nó nữa." Miêu Uyển cười chạy qua túm Mạt Mạt về.
"Hả, cậu để ý chút được không, là mình trêu nó à? Nó có tử tế gì với mình không?" Mạt Mạt chán nản.
Miêu Uyển nhếch khóe miệng, cười gian trá.
Mạt Mạt cảnh giác nhìn cô: "Miêu Miêu, cậu nghĩ cái gì đấy? Vẻ mặt phóng đãng đấy là sao."
Miêu Uyển khụ khụ mấy cái, nghiêm trang : "Mình đang suy nghĩ xem, cậu và Mễ Lục , có liên quan gì đến chuyện phóng đãng hay không."
Mạt Mạt lại vung cái túi lên, Miêu Uyển thét lên một tiếng, quay đầu bỏ chạy một mạch, về đến nhà hai người đều mệt mỏi thở hổn hển, cũng may hệ thống sưởi trong phòng còn ấm, hai người phi thân lên giường, nằm ngay đơ! Mạt Mạt chỉ con thỏ trắng to đùng nằm ở góc giường: "Mua lúc nào vậy? Sao mình không biết."
"Lần trước đi công viên trò chơi, Trần Mặc thắng."
Mạt Mạt nhếch miệng, Ồ! Ngoan quá!
"Nói đến Trần Mặc, cậu và anh ta xong chưa? Hôm nay Mễ Lục trở về nói, hai người ở trước mặt mọi người cầm tay mắt đẫm lệ, như kiểu không thốt nên lời ấy."
"Coi như là bình thường đi." Miêu Uyển có chút do dự : "Thật ra bây giờ mình vẫn còn cảm thấy rùng mình, bây giờ nghĩ một chút, thật là không ý nghĩa."
"Đúng, mình cũng cảm thấy không ý nghĩa." Mạt Mạt ai oán trong lòng, cô nương, cuối cùng thì cậu cũng đã phục hồi tinh thần.
"Thật ra cũng chẳng coi là bất hòa được, toàn là do mình tự suy nghĩ chứ Trần Mặc chẳng cảm thấy gì cả." Miêu Uyển nằm ngửa mặt, nhìn trần nhà, giọng nói mềm mại mang theo chút dịu dàng uyển chuyển của con gái miền nam.
"Bây giờ mình cảm thấy, lúc trước mình nghĩ lầm rồi, cậu nói xem nếu thật sự thích một người, làm sao có thể không nhớ được? Yêu một người, không phải là luôn nghĩ đến người đó, luôn muốn gần gũi, nắm tay, ôm người đó, vĩnh viễn không muốn tách rời hay sao, đó mới là tình yêu mà!"
"Vậy cậu cảm thấy Trần Mặc không thích cậu?" Mạt Mạt nói.
"Mình cảm thấy anh ấy thích, ít nhất là không ghét! Nhưng trừ khả năng này, Mạt Mạt, mình nghĩ mình thật sự không thể đi trách anh ấy vì sao không thể nghĩ về mình, vì sao không giống những người đàn ông khác khi theo đuổi bạn gái gọi rất nhiều cuộc điện thoại, muốn gặp mặt người mình yêu. Nhưng anh ấy đối với mình không như vậy, dù mình sốt ruột cũng vô ích, chính anh ấy cũng không thể thay đổi được, mình càng sốt ruột, anh ấy càng phiền. Mình ở bên cạnh cuống đến độ ăn không ngon ngủ không yên , nghĩ đến đủ thứ chuyện vớ vẩn, thì anh ấy không cảm giác được một chút nào. Hôm nay anh ấy không biết mình tức giận. Thật sự, bây giờ mình cảm thấy những lo lắng của mình lúc trước không có ý nghĩa." Miêu Uyển nghẹn ngào, giơ tay lau khóe mắt, trên mu bàn tay có chút ẩm ướt .
Sau một lúc lâu, Mạt Mạt thở dài: "Cô nương à, vậy bây giờ cậu định làm sao?"
"Phải làm sao bây giờ, muốn thế nào thì cứ vậy đi, mình không có ý định tranh giành, là của mình sẽ thuộc về mình, không phải của mình miễn cưỡng cũng vô dụng."
"Thật ra bản thân mình cảm thấy Trần Mặc đối xử với cậu rất tốt."
"Đúng vậy, " Miêu Uyển nhỏ giọng khóc: "Nhưng mình cảm thấy anh ấy đối xử với người nào cũng tốt, luôn khách sáo, mình biết là anh ấy thích mình, nhưng có lúc mình cũng muốn biết rõ ràng rốt cuộc thì anh ấy xem mình là ai, khi ở cùng một chỗ bọn mình rất vui vẻ, nhưng chỉ trong chớp mắt, anh ấy sẽ quăng mình sang bên cạnh."
Mạt cô nương day day huyệt thái dương: "Đàn ông đều như vậy, lúc ngọt lúc mặn, cậu phải biết rằng bọn họ không giống chúng ta, suy nghĩ rất đơn giản, không phải là con giun trong bụng cậu, làm sao mà anh ta biết khi nào thì cậu nhớ anh ta, muốn nhìn thấy anh ta chứ."
"Mình biết, cho nên mình mới nói là bây giờ mình đã hiểu, mình không muốn giày vò anh ấy nữa, hôm nay lúc mình vừa nhìn thấy anh ấy, mình đã biết là vô dụng. Mình giận anh ấy, ăn không ngon ngủ không yên, tự giày vò mình mấy ngày ở đây chẳng có ý nghĩa gì cả, lúc hạ quyết tâm cảm thấy rất uy phong, nhưng khi anh ấy nhìn mình một cái, bao nhiêu ý chí tan hết trơn. Hôm nay lúc vừa nhìn thấy anh ấy, ánh mắt đó thật lạnh, mình rất sợ anh ấy không để ý đến mình, sợ đến mức toàn thân lạnh như băng, nhưng anh ấy đã tới, nắm tay của mình, mình cảm thấy như được sống lại, Mạt Mạt. . . .." Miêu Uyển xoay người ôm Mạt Mạt: "Mình có quá vô dụng không?"
"Không phải, không phải vậy đâu." Mạt Mạt cảm thấy trong đầu rất mơ hồ, từ đầu tới giờ chuyện tình yêu này rất mơ hồ. Người ngoài cuộc nhìn vào sẽ biết rõ được mọi chuyện hơn người bên trong, hai người kia không thấy rõ, bởi vì bọn họ đang ở trong đó, trước mắt chỉ là một mảnh trắng xoá, Mạt Mạt cảm thấy cô cũng đã bị Miêu Uyển ảnh hưởng, bây giờ cũng chẳng cảm thấy rõ ràng cái gì nữa .
Miêu Uyển cúi đầu: "Mình cũng cảm thấy bản thân thật không có tiền đồ, mình đặc biệt thích anh ấy, vừa nhìn thấy anh ấy đã yêu."
Mạt Mạt cười khẽ, vỗ vỗ lưng của cô.
"Cậu đừng cười, đúng, mình biết, trước kia mình cũng thường thường bỗng nhiên thích cái này, bỗng nhiên lại thích cái kia , nhưng những người đó đều thoáng một cái rồi thôi, bây giờ mình cũng chẳng nhớ được bộ dạng của họ. Nhưng Trần Mặc không giống như vậy, anh ấy, anh ấy cứ đến như vậy đấy, cậu không biết đâu, hôm đó khi mình ở nhà, anh ấy gõ cửa, mình cảm giác như đang nằm mơ vậy, còn nữa khi ở trong cabin chọc trời, anh ấy ôm mình, mình có cảm giác như muốn bay lên. Thật tốt, khi đó mình đã nghĩ, giống như tìm lại được cảm giác của mối tình đầu, rất hạnh phúc. . . . . . Nhưng vì sao càng ngày mình càng cảm thấy như đang tuột dốc không phanh chứ?"
"Cái này gọi là suy tính thiệt hơn, cậu là chuẩn nhất đấy." Mạt Mạt cười ngắt lời: "Tương lai nếu thành ngữ cần chỉnh sửa, với cụm từ suy tính thiệt hơn này, chỉ cần dán hình cậu bên cạnh, thế là đủ."
Miêu Uyển cắn răng chọc lét, hai người lăn lộn trên giường.
"Vừa khóc vừa cười, cậu định dọa người ta à!" Mạt Mạt trêu cô.
Miêu Uyển chùi chùi khóe mắt: "Tình yêu của cô nương ta bị cản trở, cậu không thể để mình xả một chút à."
"Vấn đề là mình cảm thấy Trần Mặc rất tốt."
"Sao bây giờ cậu bắt đầu nói giúp anh ấy rồi, lúc trước ai mắng anh ấy là đồ chó ૮ɦếƭ hả?"
Mạt Mạt lập tức giơ tay: "Từ này không phải mình phát minh ra."
Miêu Uyển nghiêng đầu nghĩ một chút: "Dù sao cũng không phải mình."
Mạt Mạt khều khều tay cô: "Này, buồn ngủ rồi, đánh răng đi?"
"Không đánh!"
"Cậu thật bẩn!"
"Bẩn cũng mặc kệ!"
"Được !" Mạt Mạt xách Miêu Uyển , ném vào phòng tắm: "Đàn ông không phải là tất cả, đàn ông chỉ như quần áo, có biết hay không? Chị em chúng ta, mới liền như thể tay chân, đừng để một bộ quần áo làm bẩn cả người mình!"
Miêu Uyển đánh răng, nhăn nhăn nhó nhó ngẩng đầu lên: "Nhưng mình cũng không thể Tʀầռ tʀʊồռɢ hai mươi mấy năm, cảm giác có quần áo mặc cũng rất. . . . . ."
Mạt Mạt giơ nắm đấm, Miêu Uyển nhanh chóng rụt cổ lại.
Tắm rửa sạch sẽ xong lại lăn lên giường, tán gẫu hai ba câu là có thể ngủ, Miêu Uyển nhớ tới vụ việc vừa xảy ra ở Tây An, một người trong gian phòng này rất sợ, có đôi khi Mạt Mạt sẽ qua đây ngủ cùng cô, hai cô gái nói nhăng nói cuội đủ thể loại, trò chuyện lung tung một chút rồi ngủ. Khi đó, cuộc sống thật tốt, không có gì phiền não, không vui vẻ cũng không buồn khổ, không tim không phổi.
Nhưng khi đó, cô nói muốn tìm kiếm trên thế giới này một tình yêu độc nhất vô nhị, cô phải tìm được người mình yêu nhất, đối xử với người đó cực kỳ tốt, sau đó trải qua những khoảnh khắc vui vẻ. Nhưng vì sao khi tình yêu tới, người đó xuất hiện, cô vừa hạnh phúc lại vừa buồn?
Chẳng lẽ, đây mới là tình yêu chân chính hay sao?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc