Bệ hạ lại đi dội nước lạnh.
Dù trời đã sang cuối xuân đầu hè, đêm khuya vẫn hơi lạnh, may mà cơ thể Lưu Diên khỏe mạnh nên không đáng ngại. Ngược lại đầu sỏ gây chuyện Liên Tam, mơ mơ màng màng co rúc trong áo ngủ bằng gấm, Lưu Diên đột nhiên mang theo một thân khí lạnh chui vào trong chăn, còn bị nàng ghét bỏ, hai chân đạp đạp.
Lưu Diên chẳng những không tức giận, ngược lại sắc mặt hớn hở vui vẻ. Sau khi bị đạp hắn vẫn sán lại gần, ôm kiều nhân vào lòng hôn.
Đêm đã khuya, trong điện yên tĩnh, Liên Tam bị hắn quấy rối chút buồn ngủ ban nãy bay sạch, người cũng có tinh thần hơn, tựa vào trước иgự¢ hắn nói câu được câu không.
“Phong Mạnh Vũ Tình là gì đây?” Liên Tam thực rối rắm.
Lưu Diên sủng nịch hôn lên tóc nàng, mềm giọng nói: “Ta chỉ nghĩ đến nàng, nữ nhân khác ta không quan tâm.”
Liên Tam sờ soạng rồi gối đầu lên Ⱡồ₦g иgự¢ cường tráng tỏ ý khen ngợi, suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên cười hắc hắc đáng khinh, “Phong ả chiêu nghi, để tỏ lòng bệ hạ sủng ái có thừa nên cho ả phong hào —— ‘Mị’, thế nào?”
“Phốc…” Lưu Diên bật cười, tiếng cười trầm thấp lại khêu gợi rung động khiến da đầu Liên Tam tê dại, không nhịn nổi nhẹ nhàng cào cào vào иgự¢ hắn mấy cái.
“Ngoan nào, bảo bối đừng quấy!” Lưu Diên vội vàng bắt lấy cái tay lộn xộn kia, giấu tiếu ý còn thừa, ép giọng tới mức trầm thấp nghiêm túc, “Quả nhiên là ý kiến hay. Có điều nếu vậy, khi Sở vương muốn lên án ta là hôn quân không phải lại thêm một tội danh? Huống hồ, lấy tư sắc Mạnh thị, tương lai có người nói ả thành hồng nhan họa thủy, chẳng phải ta chịu thiệt?”
Giọng Liên Tam yêu kiều đùa giỡn hắn: “Phụ hoàng, Hàm nhi sẽ lật lại bản án cho ngài, ngài đừng lo lắng.”
“…”
Bóng đêm càng dày, giọng nói trong trướng mạn càng ngày càng nhỏ, cuối cùng có xu hướng im lặng. Trong điện yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng hít thở đều đều, ngọt ngào của hai người ôm chặt nhau trên long sàng.
***
Mắt thấy Mạnh Vũ Tình sắp bắt đầu hưởng thụ khoảng thời gian vinh hoa phú quý , mặc dù mọi chuyện có nguyên nhân, nhưng Liên Tam sao để nàng ta đắc ý dễ dàng như vậy?
Ngày thứ hai hạ triều cho rằng tất cả đang tiến hành thuận lợi, Lưu Diên đột nhiên nhận được lời nhắn ám vệ truyền đến —— Liên Tam bảo ám vệ truyền lời, nếu Hoàng Thượng phải giả vờ cực kì sủng ái Mạnh Vũ Tình, nếu vậy gần đây chắc hẳn không rảnh. Để tránh làm phức tạp, lúc nào Mạnh Vũ Tình không trong cung, lúc ấy nàng mới bước vào cung Vị Ương.
Lưu Diên chỉ thấy trước mắt đen kịt.
Mạnh Vũ Tình thương thế chưa lành, người đang nằm trên giường, nên ý chỉ phong chiêu nghi chưa hạ xuống. Liên Tam đột nhiên có hành động khiế Lưu Diên tự dưng rối rắm có phong hay không —— có hay không, hay là đuổi Mạnh Vũ Tình ra? Dù sao không có ả cũng không gây trở ngại quá nhiều.
Liên Ngữ Hàm đã dự đoán trước hắn sẽ có suy nghĩ này nên buổi sáng truyền đến lời nhắn sẽ không tiến cung chơi, giữa trưa lại có tờ giấy được dâng lên, trên đó nói rõ cho hắn biết nhất định phải giữ Mạnh Vũ Tình lại trong cung, nàng tự có tính toán.
Nếu Lưu Diên biết dự tính của nàng là gì, hắn nhất định sẽ từ chối kịch liệt. Đương nhiên, đây là sau này.
Mạnh Vũ Tình vào cung không thể nghi ngờ giống như một tảng đá Thái Hồ (1) ném xuống mặt nước phẳng lặng lan khắp hậu cung. Nhất là trên đầu nàng treo thân phận ân nhân cứu mạng của Hoàng Thượng, vừa vào cung trực tiếp ở tại cung Nghiễm Minh ngoại trừ cung Chiêu Dương cách cung Vị Ương gần nhất. Truyền tất cả thái y nổi tiếng ở viện Thái Y đến chẩn trị bệnh cho nàng, mà Lưu Diên càng làm đủ trò, sau khi hồi cung luôn canh giữ ở cung Nghiễm Minh, tròn một ngày đến khuya mới hồi cung Vị Ương ngủ.
(1) loại đá ở Thái Hồ tỉnh Giang Tô, Trung Quốc, thường dùng làm hòn non bộ.
Điều này làm cho chúng phi tần hậu cung cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Sang ngày thứ ba, dưới sự dẫn dắt của hoàng hậu chúng phi tầng tầng lớp lớp đến thăm hỏi Mạnh Vũ Tình, cảm xúc khủng hoảng bắt đầu lan tràn từ hậu cung đến triều đình.
Chỉ vài ngày ngắn ngủi, trong kinh gần như không ai không biết: Hoàng Thượng gặp chuyện khi săn bắn ở Nam Sơn được một thiếu nữ liều mình cứu. Cô gái ấy đang tuổi xuân xanh, xinh đẹp tựa Thiên Tiên, càng hiếm có hơn là nàng có lòng can đảm chính nghĩa, Thừa Bình đế nhất kiến chung tình với thiếu nữ ấy, nay đã mang về hậu cung, sủng ái có thừa.
Không đến mấy ngày, tin tức này dùng tốc độ khó tin nổi truyền ra khỏi kinh thành, truyền đến Lâm An.
Mạnh Vũ Tình trúng một tên ở xương sườn, sau khi vào cung, đủ loại dược liệu quý giá hiếm có giống như không đáng tiền rắc lên miệng vết thương của nàng, nằm nghỉ ngơi vài ngày, miệng vết thương nhanh chóng khép lại.
Có điều miệng vết thương nhanh khép là một chuyện, nhưng sắc mặt nàng luôn tái nhợt thiếu máu, mảnh mai chọc người thương tiếc. Tranh thủ khi Lưu Diên lại đến thăm nàng thì nàng trắng bệch, rơi nước mắt nói tưởng niệm người nhà, cũng đưa ra ước muốn có thể gặp tỷ tỷ và tỷ phu ở kinh thành một lần.
Lưu Diên diễn xuất hoàn mỹ hành động của một vị quân vương bị châи áι làm giảm trí thông minh nên làm. Hắn vung tay trực tiếp thăng phụ thân Mạnh Vũ Tình ở Lâm An lên ba cấp, mẫu thân Mạnh Vũ Tình Bạch thị cũng dính quang vinh của con gái được cáo mệnh thục nhân Tam phẩm. Hắn còn phái tâm phúc của mình thái giám Trương Phúc đến phủ Sở vương tuyên chỉ, triệu Sở vương cùng trắc phi Mạnh thị vào cung yết kiến.
Đợi Lưu Trạch và Mạnh Sơ Tuyết vào cung, Lưu Diên rất săn sóc nhường lại cung Nghiễm Minh cho ba người, tự mình hồi cung Vị Ương.
Cung nữ nội thị hầu hạ đều bị đẩy ra ngoài điện, ba người vốn nên thân thiết lúc này có ba sắc mặt khác nhau, không khí đông cứng.
“Còn chưa chúc mừng muội muội, không ngờ lần này gặp được duyên phận thực sự.” Mạnh Sơ Tuyết cười có vẻ rất chân thành, “Ta nghe nói trường thu giám đã muốn bắt đầu chuẩn bị đại điển sắc phong, lễ phục và kiềm ấn (2) đều là chiêu nghi Tam phẩm, chắc hẳn không bao lâu nữa muội muội sẽ là chiêu nghi nương nương.”
(2) Kiềm ấn là loại ấn nhỏ hình vuông đi cùng cặp với những ấn lớn như ấn cơ quan, Quan phòng; chữ khắc trong Kiềm ấn thường rút gọn, có cùng nội dung với ấn lớn cùng cặp.
Mạnh Vũ Tình lạnh lùng nhìn nàng, trong mắt là hận ý khắc cốt: “Ả tiện nhân kia!”
Mạnh Sơ Tuyết biến sắc, lập tức quay sang nhìn Lưu Trạch thì phát hiện Lưu Trạch không thèm liếc nhìn nàng, đành ngẩng đầu nhìn điêu lương họa trụ (3) lộng lẫy trong điện. Nàng cắn môi dưới, ép nước mắt chảy ra, oan ức nói: “Muội muội có ý gì!”
(3) Điêu: điêu khắc, chạm trổ. Lương: Gác ở trên tường hoặc trên cây cột, thanh ngang chống mái. Họa: bức tranh rực rỡ sắc màu. Trụ: cây cột.
Là mấy em này:
00016c42d978100de8df54 574e9258d109b3de87465a34ccbf6c81810a4cf4 diaolianghuazhu_2639153
“Mi giả vờ cái gì?! Tiện nhân!” Mạnh Vũ Tình tức giận đến mức người run rẩy, hận không thể nhào tới cắn một miếng thịt của nàng, “Ta biết mà! Sao mi tốt bụng đến thế? Mi đã tính kế sẵn đúng không? Mẹ ta đối xử với mi không tệ, sao mi dám… Sao mi dám!”
Mạnh Sơ Tuyết đánh ૮ɦếƭ cũng không thừa nhận, nàng liều mạng lắc đầu, nước mắt rơi như mưa rất đáng thương.
Lưu Trạch vẫn im lặng, đến khi Mạnh Vũ Tình bị dáng vẻ vờ vịt của Mạnh Sơ Tuyết làm tức giận đến mức giơ chén trà định ném, lúc này hắn không thể im lặng nữa, kéo Mạnh Sơ Tuyết ra sau, nhìn thẳng vào Mạnh Vũ Tình, “Nơi này là hậu cung, Vũ Tình ăn nói cẩn thận!”
Đến cả Lưu Trạch cũng đứng về phía ả! Mạnh Vũ Tình gần như tức đến nổi cơn điên, mắt đỏ rực vằn tia máu thét lên: “Tỷ phu, đừng để bị ả lừa! Đúng là vợ bé nuôi ra tiện nhân! Chính là ả tính kế ta, người của ả đẩy ta chắn trước người Hoàng Thượng, cản mũi tên kia!”
“Im miệng!” Sắc mặt Lưu Trạch âm trầm.
“Tỷ, tỷ phu…”
“Bất luận trước đây thế nào, muội cản tên cho Hoàng Thượng, bây giờ muội là ân nhân cứu mạng của hoàng thượng!” Đôi mắt Lưu Diên nhìn chằm chằm nàng, lời từ miệng hắn nói ra còn làm lòng Mạnh Vũ Tình đau đớn hơn dao sắc, “Rất nhanh, muội sẽ là chiêu nghi nương nương, ngàn vạn sủng ái tập trung vào một mình muội! Mạnh Vũ Tình, tất cả hào quang của Mạnh gia và Bạch gia đều ở trên người muội!”
Mạnh Vũ Tình sửng sốt, chợt nước mắt như mưa, không ngừng lắc đầu khóc hô: “Không cần, muội không cần! Muội không vào cung, muội không cần! Tỷ phu, cầu xin huynh… Tỷ phu…”
“Vũ Tình nghe lời!”
“Tỷ phu!” Mạnh Vũ Tình tràn đầy nước mắt, trong mắt chỉ có hắn, đột nhiên bùng nổ dũng khí, nàng khóc không thành tiếng: “Tỷ phu, huynh biết mà, huynh biết rõ trong lòng muội chỉ có huynh!” Thanh âm dần hạ thấp, nàng nức nở khẩn cầu: “Muội có thể làm trắc phi! Muội không cầu gì hết, chỉ xin có thể ở cạnh huynh! Tỷ phu, xin huynh, đừng bắt muội tiến cung…”
Im lặng thật lâu, Lưu Trạch mở miệng, giọng vẫn dịu dàng hoà nhã như lúc đầu, “Vũ Tình, ta vẫn đối xử với muội như muội muội, muội biết.” Hắn quay đầu nhìn Mạnh Sơ Tuyết đằng sau, nhẹ nhàng nắm tay nàng, giơ bàn tay hai người nắm chặt ra trước mặt Mạnh Vũ Tình, “Mấy năm nay, tỷ tỷ muội vì ta sinh con dưỡng cái, chăm lo việc nhà, hiếu thuận với mẫu thân, dù thế nào, ta không thể nạp muội vào phủ.”