Hoàng hậu không nghe ra giọng điệu kỳ quái của Lưu Diên, trên mặt có vẻ khó xử: “Người hành hung… Khi thần thi*p nghe thấy thật sự khó tin nổi, người đánh là… là quận chúa Vĩnh Ninh.”
Sắc mặt Lưu Diên trầm xuống.
Hoàng hậu cẩn thận cân nhắc tâm tư của hắn, vẻ mặt đau buồn, bi ai nói: “Nguyên bản thần thi*p cho là hiểu lầm, quận chúa Vĩnh Ninh hồn nhiên khả ái, tuổi còn quá nhỏ, nếu nói nàng động thủ ra tay với người ta giữa phố, thần thi*p vạn vạn không tin. Nhưng, mẫu thân thần thi*p đặc biệt vì việc này vào cung một chuyến, nói lúc đó có nhiều người làm chứng, sau này vừa vặn gặp Sở Thái phi và trắc phi của Sở vương Mạnh thị đi dâng hương ra mặt ngăn cản, quận chúa mới dừng tay…” Nói một hồi, lại lau nước mắt.
Nghe thấy Sở Thái phi, đồng tử Lưu Diên co rụt, không dấu vết liếc mắt nhìn bình phong. Bình phong bên này Liên Ngữ Hàm hiểu ý hắn, mặc dù biết hắn không nhìn thấy mình, nàng vẫn làm mặt quỷ —— nàng định lát nữa nói chuyện này mà.
Hoàng hậu thái độ không cứng không mềm, sắc mặt Lưu Diên nghiêm trang, ánh mắt lợi hại nhìn chằm chằm nàng: “Hoàng hậu, trẫm cho rằng, mấy năm qua trong lòng nàng đã hiểu.”
Hoàng hậu cả kinh, không nghĩ tới Lưu Diên định nói rõ ràng với mình. Sắc mặt nàng liên tục thay đổi, cuối cùng quyết định giả ngu: “Thần thi*p ngu dốt, không biết bệ hạ chỉ phương diện nào?”
Lưu Diên lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái, sau đó hơi ngước mắt, chăm chú nhìn khoảng không, chậm rãi nói: “Trẫm chỉ có mình Vĩnh Ninh, thân phận con bé xấu hổ, mấy năm nay không thể danh chính ngôn thuận đón vào cung, nhớ đến điều này, lúc nào trẫm cũng lo con bé tủi thân.” Thản nhiên bổ sung một câu: “Hoàng hậu mấy năm nay quan tâm đến Vĩnh Ninh, trẫm đều nhìn trong mắt. Thân là trung cung, nàng cũng tận chức tận trách.”
Một câu khẳng định này mạnh mẽ hơn tất thảy. Mí mắt Hoàng hậu run rẩy, miệng muốn nói gì, lại phát hiện cổ họng tắc nghẹn, không thể phát ra nửa chữ.
Lưu Diên nhìn nàng, trong mắt giấu lãnh ý, phảng phất nói chuyện nhà nhàn thoại: “Chất nhi kia của nàng cũng mười sáu mười bảy, chưa từng nghe về việc học của hắn.”
Hoàng hậu không ngờ hắn nhảy đề tài nhanh như vậy, rất nhanh hiểu ra hoàng thường định bồi thường, nàng vội gật đầu nói: “Chất nhi thần thi*p năm nay mười sáu, đọc sách không tốt, may mà có vài phần hứng thú tập võ, ngày ngày rèn luyện té ngã khiến thân thể hắn cường tráng.”
“Cứ vậy đi, “ Lưu Diên một tay chống má, một tay xoa xoa mi tâm, thần thái có vài phần mệt mỏi, “Đợi thương thế hắn lành, bảo hắn đến đại doanh kinh đô bổ sung vào chức úy kỵ binh còn trống, coi như cô cô hoàng hậu nàng bảo vệ hắn đỡ phải đi đường vòng.”
Hoàng hậu biết ngụ ý của hắn —— Hoàng Thượng hi vọng Quách gia tức sự ninh nhân (nhân nhượng cho khỏi phiền), cuối cùng thì việc bồi thường này không thể để người khác biết, mặt ngoài chỉ nói là hoàng hậu bao che chất nhi nhà mẹ đẻ, cho cháu chức quan võ Lục phẩm.
Mục đích Hoàng hậu chỉ đến thế, nhưng nàng không muốn biểu hiện quá mức vui mừng. Đó là lý do nàng không lập tức đồng ý, mà mất tự nhiên, do dự trong chốc lát, mới mở miệng: “Như thế, thần thi*p thay mặt Hoành nhi cảm tạ bệ…”
Lời nàng chưa nói hết, không biết giọng nói từ đâu nhảy ra đột nhiên cắt đứt nàng, chỉ nghe tiếng nói rất to —— “Phụ hoàng! Con không đồng ý!”
Thiếu nữ mềm mại như liễu lao ra khỏi bình phong nhanh như quả pháo nhỏ, đâm sầm vào lòng Lưu Diên, kéo tay áo hắn lớn tiếng nói: “Không được không được! Rõ ràng không phải lỗi của con, dựa vào cái gì cho hắn lợi ích! Con không đồng ý!”
Hai đế hậu lần đầu tiên có cùng phản ứng —— cả hai đều bị một tiếng “Phụ hoàng” làm choáng váng.
Trong mắt Liên Tam lóe qua tia giảo hoạt, vì nghiêng nửa người về phía hoàng hậu nên không bị nàng ta phát hiện. Ban nãy Liên Tam ở sau tấm bình phong quả thật bị cuộc đối thoại giữa Lưu Diên và hoàng hậu làm kinh ngạc, không ngờ một câu “Phụ quân” trêu đùa ngày xưa khiến Lưu Diên biến thành hiện thực, xem tình huống có vẻ đã diễn ra trong khoảng thời gian không ngắn.
Không phải Liên Tam không nghĩ ra dụng ý cuối cùng của hắn, chỉ là tức giận mình không duyên cớ thành thế hệ thấp hơn hắn, hắn trắng trợn chiếm tiện nghi về bối phận. Lại nghe vài câu, gặp Lưu Diên tính thỏa hiệp, thiếu chút nữa bị ả hoàng hậu kia lừa mất chức úy kiêu kỵ, nàng không vui, tròng mắt nhanh như chớp xoay hai vòng rồi xông ra ngoài.
Vẫn là Lưu Diên tỉnh táo trước, bàn tay dưới án di chuyển vị trí của tiểu cô nương thơm thơm mềm mềm, để nàng ngồi thoải mái hơn, lúc này mới không được tự nhiên hắng giọng một cái: “Khụ khụ… Đại nhân nói chuyện, tiểu hài tử không được nói leo.”
Liên Tam phồng hai má, trừng mắt nhìn hắn một cái, ôm tay hắn làm nũng: “Không được không được, phụ hoàng!”
Lưu Diên không tự chủ run run, một giọt mồ hôi lạnh lặng lẽ chảy từ trán xuống.
Hoàng hậu trợn mắt há hốc mồm nhìn hai “cha con”, ngây ngốc không biết suy nghĩ gì.
Kỳ thật, nếu nàng cẩn thận một tí sẽ phát hiện, hôm nay sau khi tiến cung Liên Ngữ Hàm mặc cung trang màu vàng tơ, giữa làn tóc còn ẩm ướt, hiển nhiên vừa tắm rửa. Mà bệ hạ vĩ đại của chúng ta, hình như cũng vừa tắm xong —— điện Tuyên Thất là nơi ở chính của đế vương, bên trong chỉ có một phòng tắm.
Đáng tiếc lúc này hoàng hậu ở trạng thái không tốt, đang trong giai đoạn chuyển giao từ mơ hồ đến khi*p sợ, nghe câu này phản ứng chậm nửa nhịp, chẳng thể lưu tâm đến những chi tiết khác.
Liên Tam ném cho Lưu Diên một ánh mắt “Đợi lát nữa tính sổ với chàng”, chĩa miệng khẩu pháo nhắm vào hoàng hậu. Nàng an vị trên đùi Lưu Diên, cả người bị ôm một nửa, cao cao tại thượng nhìn thẳng hoàng hậu: “Hoàng hậu nương nương, Quắc quốc phu nhân vào cung trần tình, nhưng có nhắc tới vì sao ta đánh vị hoàn khố nhà ngài không?”
Nàng nói không kính ngữ, ngữ khí không giống nói chuyện với quốc mẫu mà như đang thẩm vấn một hạ nhân. Sắc mặt Hoàng hậu không tốt, mày nhíu chặt, cuối cùng tức giận trả lời: “Chưa từng.”
Lưu Diên liếc nhìn sắc mặt hoàng hậu không tốt, dịu dàng cười nói với tiểu nha đầu trong lòng: “Được, trẫm ở đây, con nói xem vì sao con động thủ với người ta, ta phân xử giúp con.”
Lời này bất công đến quá phận, chỉ kém nói thẳng “Đừng sợ trẫm làm chỗ dựa cho con”. Nét mặt Hoàng hậu càng thêm khó coi.
Liên Tam phảng phất tìm được núi dựa vào, mắt to ngập nước đáng thương nhìn Lưu Diên: “Phụ hoàng…” Lưu Diên không tự chủ run rẩy, nghe nàng nói tiếp: “Tiểu tử Quách gia kia cưỡi ngựa xô vào dân chúng, sau đó không chỉ không chịu nhận lỗi, mà còn sai gia đinh đánh người! Con đi qua chỗ đó, thật sự không nhịn được, lúc này mới ra tay!” Lòng đầy căm phẫn nắm tay xiết chặt, đấm Lưu Diên hai cái.
Lưu Diên tự dưng bị đấm hai cái, thiếu chút nữa phun ra máu. Khóe miệng giật giật, hắn miễn cưỡng ra vẻ nghiêm túc nói: “Đúng là như thế?” Chuyển sang hướng hoàng hậu, “Hoàng hậu, nàng có gì cần nói?”
Hoàng hậu hoảng hốt thất thố —— còn có việc này? Quách lão phu nhân chưa nói với nàng mà!
Kỳ thật nàng trách lầm Quách lão phu nhân, ngoài mấy chó săn của Quách gia đi theo Quách Hoành ra ngoài, không ai biết chuyện trước khi Liên Tam ra tay. Ông bà và cha mẹ của Quách Hoành vừa thấy hắn cả người đầy máu được nâng về thì hoảng hồn, ai nấy khóc lóc ՐêՈ Րỉ.
Trên người những tùy tùng kia cũng bị thương không nhẹ, nhưng chủ tử ở bên ngoài bị đánh, bọn họ làm hạ nhân đâu thể tránh việc chịu phạt? Vì giảm bớt chút tội, tất nhiên không ai chủ động nhắc tới việc ức Hi*p dân chúng, thêm mắm thêm muối nói Liên Tam độc ác ra sao, khiến từ trên xuống dưới Quách gia tức giận, Quách lão phu nhân ăn mặc vũ trang đúng phẩm vị, trực tiếp vào cung.
“Thần thi*p không biết chuyện đó…” Hoàng hậu nghe lời Liên Tam nói có cảm giác tám phần là nói thật, nhất thời hết giận, co quắp bất an: “Thần thi*p nghe nói chất nhi bị thương, nhất thời nóng vội chạy đến, chưa nghe tiền căn hậu quả, mong Hoàng Thượng thứ tội, để thần thi*p trở về hỏi rõ từ đầu đến cuối.”
Lưu Diên thần sắc bất động, lại nhìn Liên Tam, dường như hỏi ý nàng. Liên Tam hếch cằm nhỏ “Hừ” một tiếng: “Dù Hoàng hậu nương nương về hỏi cũng là đáp án này! Hoàng hậu nương nương không biết tốt xấu đến chỗ Hoàng Thượng cáo trạng ta, ta bị oan uổng, ngài phải có gì cho ta chứ?”
иgự¢ Hoàng hậu nghẹn một cục, bị Liên Tam không buông tha làm tức giận đến đau tim.
Lưu Diên thản nhiên nhìn, thấy không sai biệt lắm, tay xoa nắn khuôn mặt nhỏ nhắn của Liên Tam: “Được rồi, việc này dừng ở đây, hoàng hậu cũng là trưởng bối của con, không được giữ thái độ không chịu bỏ qua!” Nói xong, lòng từ bi lên tiếng: “Hoàng hậu về đi, biết rõ mọi chuyện lại đến tố cáo với trẫm.”
Hoàng hậu miễn cưỡng mỉm cười, cúi người xin lui.
***
Bên trong điện Tuyên Thất rộng lớn, lúc này khôi phục yên tĩnh, chỉ còn lại hai cái bóng chồng lên nhau phía sau ngự án.
Sắc mặt Liên Tam xị xuống, thò tay véo mạnh bắp đùi người nọ, giọng căm hận nói: “Phụ hoàng?”
“Ngao ngao ngao!” Mặt Lưu Diên vặn vẹo, vẻ mặt đau khổ cầu xin tha thứ: “Bảo bối buông tay! Đau đau đau…”
Liên Tam cười lạnh buông tay, nhảy lên ngự án, từ trên cao nhìn xuống hắn: “Chàng còn gì để nói?”
Khuôn mặt tuấn tú của Lưu Diên nhăn nhúm thành bánh bao, tủi thân lầu bà lầu bầu: “Không phải ta vì nàng sao…” Ngoài miệng nói như vậy, người lanh lẹ gục đầu xuống nghĩ cách giải thích. Một lúc sau, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Nàng không thể tiêu chuẩn kép* như thế, đây là lỗi của ta, nhưng chuyện Sở Thái phi thì sao? Nàng không hề nói!”
(Tiêu chuẩn kép – a double standard, ý chỉ cùng một sự việc, đối với người này là sai, còn đối với người khác có thể đúng. Dù hiện thực hay trong lịch sử ghi chép, đều có rất nhiều ví dụ về tiêu chuẩn kép: Trung Quốc cổ đại chịu ảnh hưởng từ quan niệm “૮ɦếƭ đói là chuyện nhỏ, thất tiết là chuyện lớn”, cực lực đề xướng phụ nữ thủ trinh, ngoài việc sau khi kết hôn cấm ngoại tình, sau khi chồng ૮ɦếƭ không được tái giá, trước khi cưới cũng phải giữ tấm thân xử nữ. Nhưng đàn ông có quyền ba vợ bốn nàng hầu.)
Liên Tam ngồi trên án, giày thêu trên chân bị nàng đá rơi, đôi chân trần dẫm dẫm trước иgự¢ Lưu Diên, không chút để ý đáp: “Ta vốn tính tắm xong sẽ nói với chàng, ai ngờ hoàng hậu đến.”
Nhớ đến cảnh kiều diễm trong bể, khuôn mặt tuấn tú của Lưu Diên đỏ ửng.
“Bất quá, hình như đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy Sở Thái phi.” Liên Tam đăm chiêu, “Yến hội trong cung bà ta không tham dự, ta chưa đến phủ Sở vương. Đời trước lần Lưu Trạch bức cung, huyên náo lớn như vậy bà ta cũng không ra mặt. Về sau bà ta uống rượu cưu tự vận, ta lại không có cơ hội nhìn thấy… Lần này thật khéo.”
Nghe Liên Tam nhắc tới người đàn bà kia, sắc mặt Lưu Diên có chút phức tạp. Nếu không phải trùng sinh một lần, ai có thể tưởng tượng lão thái phi ăn chay niệm phật, thanh tu tị thế*, có dã tâm lớn đến vậy?
(* thoát li cuộc sống hiện tại, tránh tiếp xúc với ngoại giới)
Liên Tam chống cằm, mạch suy luận như có như không: “Kỳ thật này cả hai đời xuyên vào cùng một nơi, cuối cùng ta cảm giác Lưu Trạch có vẻ không phải loại người muốn có giang sơn. Chưa biết chừng, nếu không có Sở Thái phi, hắn làm vương gia nhàn tản phú quý đã thấy thỏa mãn.”
Lưu Diên trầm ngâm không nói, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía nàng, mi tâm hơi nhíu: “Từ bao giờ nàng hiểu hắn như vậy?”