Đảo mắt đã rời kinh gần một năm, dù Lâm An có tốt hơn nữa cũng không có thân nhân bên cạnh. Phu thê An quốc công đã lớn tuổi, sau khi được thỏa mãn tâm nguyện bắt đầu tưởng niệm con cháu trong kinh thành, cả Liên Ngữ Hàm cũng có ý muốn trở về. Bởi vậy, tổ tôn ba người liền chọn ngày, gạt lệ từ biệt thân hữu ở Lâm An, trở về kinh thành.
Trong thời gian này, không hiểu sao Sở vương lại đột nhiên hồi kinh lĩnh chỉ, khi quay lại hắn dẫn theo rất nhiều sính lễ quang minh chính đại đến. Hắn mở tiệc rượu lớn tại Mạnh gia, sau đó đón Trắc phi cùng đồ cưới lên thuyền hồi kinh.
Trùng hợp là trong nửa tháng gần nhất chỉ có hôm đó là ngày tốt để xuất hành, vì thế một nhà An quốc công ᴆụng phải Sở vương tại bến tàu.
Vì chưa tới giờ xuất phát, Sở vương một mình lên thuyền An quốc công, muốn móc nối tình cảm với vị nguyên lão từng nắm quyền này.
Phòng bên kia, nam nhân bàn luận triều đình đại sự. Phòng bên này, Trắc phi Mạnh Sơ Tuyết được nam nhân của mình dặn dò mời quốc công phu nhân cùng tán gẫu.
Trong kinh thành, gia quyến quan lại đều là thê bằng phu quý (vợ sang nhờ chồng), không dùng cáo mệnh phẩm (tước vị được phong cho phụ nữ thời phong kiến) để luận tôn ti (thân phận cao thấp). Dù sao trong kinh thành khắp nơi đều có mệnh phụ (phu nhân quan lại). Ví dụ khi hai người một Nhị phẩm một Tam phẩm lại là thế giao chi giao mà bàn luận ai tôn quý hơn thì rất khó, một đám quan hệ rối rắm phiền phức vô cùng! Thực ra đây cũng là một loại quy tắc ngầm.
Nếu dựa vào phu quân, hiển nhiên Nhất phẩm của An quốc công kém hơn Nhất phẩm của Thân vương, nhưng vì Mạnh Sơ Tuyết chỉ là một Trắc phi, phong hào cao nhất chỉ là Tam phẩm thục nhân, nếu so ra kém hơn Nhất phẩm quốc phu nhân như Tần lão phu nhân rất nhiều. Hơn nữa, vì Sở vương đã dặn dò trước, cho nên từ đầu tới cuối Mạnh Sơ Tuyết vẫn luôn biểu hiện kính già yêu trẻ, ôn hòa mềm mại.
Lien Ngữ Hàm còn là một tiểu cô nương má phấn hồng hào, vùi trong lòng Tần lão phu nhân mở to mắt chăm chú nghe hai vị đại nhân khách sáo với nhau. Mạnh Sơ Tuyết không đặt sự chú ý lên người nàng, cho nên Liên Ngữ Hàm có thể quan sát kĩ nàng ta.
Tiểu sơn trọng điệp kim minh diệt, tấn vân dục độ hương má tuyết.
(Trích trong bài từ “Bồ Tát Man tiểu sơn trọng điệp kim minh diệt” của Ôn Đình Quân – đại văn hào nổi tiếng thời Đường. Ôn Ðình Quân nổi tiếng ngang với Lý Thương Ẩn, Đỗ Mục; người đời gọi là Ôn Lý. Ông là vị “Khai sơn đại sư “ của lối từ trường đoản cú; chính nhờ từ ông mà từ mới tách khỏi thi để trở thành một thể riêng biệt.
Tạm dịch: Ánh sáng tắt sau ngọn núi nhỏ trùng điệp, tóc mai như mây ước ao được vuốt ve gò má trắng như tuyết)
Mạnh Sơ Tuyết quả không phụ tên của nàng, thiếu nữ mười lăm xinh đẹp lả lướt như mưa tuyết đầu mùa, trắng nõn trong sáng, cơ cốt óng ánh, xiêm áo màu hồng đào khiến nàng có thêm một phần thành thục quyến rũ của thiếu phụ, mà vẫn giữ vẻ ngượng ngùng của thiếu nữ, đúng là một mỹ nhân hiếm có.
Hừ, mỹ nhân xà (người phụ nữ xinh đẹp nhưng có tâm địa rắn rết).
Nàng ta vừa vào cửa thu phục được toàn bộ hậu viện của Sở vương. Trước khi Liên Ngữ Tương vào cửa sinh một trai một gái, dỗ dành lão Vương phi dã tâm bừng bừng trở nên ngoan ngoãn dễ bảo; thậm chí khi Liên Ngữ Tương đã vào cửa, dưới tình huống danh phận không bằng nàng ta vẫn tiếp tục nhởn nhơ, đấu đá hậu viện lại giữ được thế cân bằng với chính thất, còn sinh hạ một đôi nữ nhi song bào thai trước khi chính thất sinh ra đích tử – Loại thủ đoạn này, nói nàng là mỹ nhân xà có khi còn coi thường nàng ta.
Liên Ngữ Hàm lạnh lùng nhìn nàng ta, kỹ năng trạch đấu của vị Mạnh cô nương này dường như có từ khi sinh ra, kỹ năng do sau này tu luyện nên của Liên Ngữ Tương hoàn toàn không thể so sánh. Nếu không phải vậy, sao nàng ta có thể vững vàng ngồi trên vị trí Trắc vương phi dưới tình huống chính thất tận lực chèn ép?
Nghĩ thế, Liên Ngữ Hàm nở nụ cười.
Mạnh Sơ Tuyết đang chăm chú nghe Tần lão phu nhân nói về sự tình trong kinh, khóe mắt thoáng bắt được nụ cười kia, nhất thời sợ run người.
“… Mạnh cô nương? Mạnh cô nương?” Tần lão phu nhân gọi liền hai câu, thấy nàng nhìn chằm chằm tiểu tôn nữ của mình, cảm thấy không vui, ngữ khí nặng hơn đôi chút.
“A…” Mạnh Sơ Tuyết phục hồi tinh thần, mặt đỏ bừng thấp giọng nói:“Thực xin lỗi, vừa rồi liếc thấy Tam cô nương cười, tiểu nữ xem mà ngây ngẩn cả người…” Lại ngẩng đầu thành khẩn khen ngợi: “Tam cô nương còn nhỏ tuổi mà đã xinh đẹp như thế, đợi đến khi trưởng thành, danh hiệu kinh thành đệ nhất mỹ nhân chắc chắn không thoát khỏi bàn tay nàng rồi!”
Tần lão phu nhân là người cực kỳ cưng chiều hài tử, nghe đối phương khen ngợi hài tử nhà mình dù rất cao hứng nhưng thấy nàng ta nói năng tùy tiện, nụ cười cũng nhạt đi: “Cái gì mà mỹ nhân với không mỹ nhân, Mạnh cô nương quá khen rồi. Dung mạo là do cha mẹ, nàng xinh đẹp đương nhiên chúng ta rất thích. Nhưng đừng nói đến cái gì mà ‘Đệ nhất mỹ nhân’, loại danh tiếng này tiểu thư khuê các đứng đắn không cần!”
Đối với lão phu nhân, lần này Mạnh Sơ Tuyết vỗ ௱ôЛƓ ngựa lại vuốt lên đùi ngựa. Còn với Liên Ngữ Hàm, nàng càng thích người khác khen ngợi trí tuệ của mình hơn, cho nên nàng chỉ thản nhiên lườm Mạnh Sơ Tuyết, sau đó quay đầu nhìn ra cửa sổ, nghĩ biện pháp moi tin tức từ miệng Lý Ung đang bị nhốt dưới khoang thuyền.
Đổi thành người khác khẳng định sẽ vô cùng xấu hổ, nhưng Mạnh Sơ Tuyết lại khác, độ cong nơi khóe miệng nàng ta chưa từng biến đổi, rất tự nhiên phụ họa ‘Khuê tú luận’ của Tần lão phu nhân, phảng phất lời vừa nãy không phải do mình nói.
Tần lão phu nhân thấy vậy, âm thầm tiếc hận cho Sở vương phi tương lai – có một vị Trắc phi mỹ mạo tâm cơ thâm trầm ở trong phủ, Sở vương khẳng định không phải mối lương duyên tốt.
Bởi nghe nói có thủy phỉ (ςướק đường sông) thường lui tới trên vùng Lạc Hà, An quốc công không chút suy nghĩ liền đáp ứng yêu cầu đồng hành của Sở vương. Có Sở vương đi cùng, một đường gió êm sóng lặng.
Trò tiêu khiển mỗi ngày của Liên Ngữ Hàm chính là thẩm vấn Lý Ung, trong câu chữ thiết lập đủ loại bẫy rập chờ hắn chui vào. Tiếc rằng Lý Ung là một người trung thành chính trực, phát hiện nàng đang nói suông liền ngậm miệng không nói gì, cạy miệng hắn còn khó hơn cạy vỏ trai. Liên Ngữ Hàm lại không dụng hình với hắn, nàng cảm giác dùng đau đớn trên thân thể để bức người mở miệng là phương pháp hạ đẳng nhất. Cao thủ chân chính, phải dùng trí tuệ tìm ra đáp án mình muốn.
Đáng tiếc, không đợi trí tuệ của nàng phát huy tác dụng, đội tàu đã gặp chuyện bất ngờ.
Thủy phỉ lần này dường như hành động có tổ chức, bọn họ không chỉ người đông thế mạnh, hỏa lực tràn đầy, mà còn có mục đích rất rõ ràng – ςướק tiền và bắt mỹ nhân!
Cứ như vậy, thuyền lớn của Sở vương gặp tai họa. Thuyền của hắn chế tạo dựa trên thân phận Thân vương, vẻ ngoài đương nhiên vô cùng hoa lệ, hơn nữa lần này hắn xuống Giang Nam là để đón dâu, thuyền lớn được trang trí lại một lần, tráng lệ hoa mỹ khiến tặc phỉ thương nhớ.
Thân vệ của vương phủ không phải ngồi không, ngay khi hai phe trên chiến trường giao chiến hừng hực khí thế, Sở vương thong thả ngồi yên đó. Nhưng thủy phỉ rất nhiều thủ đoạn, tấn công chính diện không được, bò lên thuyền một người lại ૮ɦếƭ một người, khẽ cắn môi ᴆục chìm thuyền – cùng lắm thì nhảy xuống nước vớt bảo bối, trước hết khiến con rùa nhà ngươi ૮ɦếƭ đuối rồi nói sau!
Thuyền lớn xa hoa tráng lệ của Sở vương gặp nạn đầu tiên, thuyền của An quốc công phủ vốn núp sau thuyền lớn, không hề nổi bật, nhưng dường như thủ lĩnh thủy phỉ đã Gi*t đỏ mắt, vung tay lên, thuyền của An quốc công phủ cũng bị ᴆục ra một lỗ lớn, còn xui xẻo bị phóng hỏa.
Lien Ngữ Hàm vẫn bình tĩnh, thậm chí còn tỏ ra hưng phấn khác thường. Tần lão phu nhân biết nàng thích xem náo nhiệt, đành nắm chắc tay nàng kéo lên thuyền nhỏ, An quốc công cũng leo lên một chiếc khác.
Nhưng thuyền nhỏ mới đi được mấy trượng, thân thuyền chấn động mạnh, nghiêng ngả sang một bên. Hộ vệ trên thuyền vội vàng giơ kiếm đâm xuống nước, lại chọt trúng một thứ gì đó mềm mềm như rong rêu vậy, tiếp theo, xuất hiện một lực lớn lôi kiếm xuống, hộ vệ nhanh trí giật lấy thanh kiếm của một đồng bạn chém lên phần kiếm lộ trên mặt nước.
Kiếm gãy thành hai nửa, hộ vệ huýt sáo, mặt nước cách đó không xa di động một chút, sức kéo buông lỏng, tất cả mọi người nhẹ nhàng thở ra. Hộ vệ xoay người nói với Tần lão phu nhân: “Lão phu nhân, thỉnh ngài hoặc Tam cô nương rời sang thuyền khác, tốt hơn là mấy vị chủ tử đừng đi chung một thuyền!”
Tần lão phu nhân ôm tiểu tôn nữ không chịu buông tay, do dự hồi lâu, vẫn không nỡ rời xa nàng.
“Lão phu nhân, thời gian không còn nhiều, thuyền lớn sắp cháy hết rồi!”Hộ vệ kia vô cùng sốt ruột, bắn bắn liên thanh: “Chúng ta phải nhanh lên, lát nữa lửa lan đến nơi này, thủy phỉ trông thấy thì phiền phức đó!”
Tần lão phu nhân vẫn không nói gì, Liên Ngữ Hàm đứng lên: “Tổ mẫu, để con đi sang thuyền khác cho, người đừng lo lắng cho con!”
Nàng biết lúc này không thể lãng phí thời gian, vì thế nhanh chóng phân phó ám vệ của quốc công phủ: “Mau dẫn ta qua!”
Một loạt động tác hoàn thành chỉ trong chớp mắt, ám vệ kia nghe lệnh Liên Ngữ Hàm, hai tay ôm nàng nhảy lên, điểm nhẹ vài bước lên mặt nước đã lướt ra xa khỏi thuyền nhỏ. Tần lão phu nhân trơ mắt nhìn tiểu tôn nữ biến mất, tan lòng nát dạ.