– Thôi, đừng mà!
– Đừng đừng gì? Ngồi im đi!
– Nhưng mà…
Tôi chán nản ngồi trên ghế, cảm nhận cây cọ đang không ngừng chạy tới chạy lui trên mặt mình. Tôi như con 乃úp bê, mặc nhỏ Thảo xoay vòng vòng như chong chóng, hết làm tóc lại đến trang điểm. Chỉ là ăn bữa cơm thôi mà, mặc váy là quá lắm rồi, còn làm mấy thứ rườm rà gì đây không biết, cũng đâu phải dự đại tiệc long trọng gì.
Tôi đẩy cây cọ đang tô vẽ trên mắt xuống, nhăn mặt:
– Có lố quá không, tao chỉ đến nhà hắn ăn cơm thôi mà.
– Uầy, mày ngồi im đi!
Nó giữ người tôi lại, tiếp tục tô tô vẽ vẽ.
– Xong rồi.
Nó chống nạnh nhìn chằm chằm tôi, khuôn mặt đầy vẻ thỏa mãn. Nó kéo tôi dậy, đẩy đến trước gương.
– Nhìn đi, nhìn đi! Xem tay nghề tao đủ để mở tiệm chưa?
Trong gương, có một con nhỏ mang một thân váy trắng, mặt trang điểm nhẹ với hai cái má hồng hồng. Tóc mái vén lên trên, tóc dài xõa sau lưng, đuôi tóc xoăn nhẹ. Tôi tròn to mắt nhìn, con nhỏ trong gương cũng tròn mắt nhìn lại. Ủa, vậy là tôi hả?
Tôi kéo kéo nhỏ Thảo:
– Không phải tao mày ơi!
Nó vỗ tay bôm bốp, cười khà khà:
– Rốt cuộc cũng có ngày cóc ghẻ hóa thiên nga. Thôi đi nhanh đi, chắc ông Tuấn đang chờ dưới lầu rồi.
Tôi bước xuống cầu thang, thấy bóng dáng hắn ở dưới liền rụt chân lại, không đủ dũng khí bước tiếp. Đi gặp hắn trong bộ dạng này thấy không được tự nhiên cho lắm, có cảm giác không phải mình. Tôi đứng chần chừ mãi trên cầu thang, mãi đến khi có tiếng gọi từ đằng sau mới giật mình.
– Chị già!
Tôi quay lại thì thấy nhóc Thiên đang đi xuống. Nó trố mắt nhìn tôi.
– Ô, người đẹp nào đi nhầm nhà đây?
Nó cười đểu, xăm xoi nhìn tôi từ trên xuống dưới.
– Trang điểm đúng là không thể xem thường, ngay cả xấu như bà cũng thành đẹp được.
– Chị mày là đẹp tự nhiên, son phấn chỉ là phụ kiện bên ngoài thôi.
Tôi vừa định đạp nó, nó đã chạy tót xuống dưới. Chạy đi nó cũng không quên để lại một câu:
– Mang váy thì khép bớt cái chân lại đi chị già, không thì lấy quần xà lỏn mang vào.
Tôi lườm nó, bước xuống dưới nhà. Hắn đang ngồi trên sofa đọc báo, có cảm giác hắn ngày càng giống ba tôi, khi nào lúc nào rảnh rỗi cũng thấy ông đang cầm một tờ báo, tôi vừa bước xuống thì hắn cũng ngước mặt lên nhìn. Tôi bất giác rụt cổ lại, cả người đứng đơ đi về phía hắn.
Thấy hắn nhìn mãi mà không nói gì, tôi mới ngượng mà lên tiếng:
– Nhìn kì lắm hả?