Cố AnLát sau, bức tường đồng tạo thành từ khiên chắn của mười hai người kia đã đến trước xe ngựa.
Trong xe truyền ra một giọng nói trầm thấp ổn định: "Lão già kia đã ૮ɦếƭ sao?"
"Dạ, chủ thượng."
"Đi!"
Người mặc trường bào đen kia dưới sự che chắn của mười hai người nhanh chóng chui khỏi xe ngựa, đoàn người đội hình không chút rối loạn một đường đi nhanh, trong làn tên như mưa to gió lớn chạy khỏi vòng vây. Chỉ nghe người áo đen kia huýt sáo một tiếng, một con hãn huyết bảo mã lông đen tuyền không lẫn màu khác từ gò núi cách đó không xa phi nhanh xuống, phút chốc liền đến trước mặt hắn. Vừa nhảy lên lưng ngựa, liền có khí thế cưỡi ngựa tuyệt trần. Mười hai người còn lại đều tự bỏ thuẫn lên ngựa, chạy như bay theo người trẻ tuổi áo đen kia. Đoàn người không hề nhìn lại xe ngựa giữa sân một cái, rất nhanh liền biến mất trong màn mưa rả rích.
Lúc này cung nỏ thủ mai phục cách đó không xa thấy đuổi không kịp, cũng liền nhanh chóng thu xếp đội ngũ, như thủy triều tràn vào thu chiến lợi phẩm. Liếc mắt nhìn lại, ít nhất cũng có bốn trăm người. Tám rương sắt đặt trên tám chiếc xe ngựa kia đều được nâng xuống, phân biệt để vào tám chiếc xe ngựa vải xanh khác đã sớm chuẩn bị trước.
Một thi thể cẩm y hoa phục bị ném ra từ một chiếc xe ngựa trong đó.
Chốc lát, bốn trăm người này liền phân thành tám đội, mỗi đội bảo vệ một chiếc xe, đi theo tám hướng khác nhau, không đến một nén nhang liền giống như nước rút hoàn toàn biến mất.
Mạc Hi thấy đầu trâu mặt ngựa các đường đều đã rời khỏi, mới từ trên một cái cây cành lá rậm rạp ở xa xa phóng xuống, đi đến giữa sân lần nữa. Chỉ chốc lát sau, liền tìm được chính xác thi thể ngủ đến ૮ɦếƭ (thụy đáo tử - đọc đồng âm với Thủy Đạo Tư).
Mạc Hi cõng hắn đi thong thả trong mưa, nhưng cũng không đi xa, chỉ lên một sườn núi đón ánh nắng gần đó. Còn nhớ hắn đã từng hỏi Mạc Hi tin có kiếp sau hay không, hắn nói hắn tin, bởi vì như thế sẽ có thể sống một lần nữa. Hắn nói hi vọng kiếp sau mỗi ngày đều có thể sống dưới ánh mặt trời. Còn hi vọng có thể làm tú tài nghèo kiết hủ lậu vai không đủ sức vác nặng tay trói gà không chặt, cả đời đều không cần ᴆụng đến đao kiếm, cưới vợ sinh con, cùng người nhà sống nương tựa lẫn nhau, đơn giản qua ngày. Nghĩ đến đây, Mạc Hi bắt đầu kiểm tra thân thể hắn, lấy ra một sợi bách trượng tác, một thanh đoản kiếm, quăng chúng ra xa.
Đợi lục đến tờ phân công nhiệm vụ giấu trong lòng hắn, Mạc Hi liền lấy ra đọc tỉ mỉ. Cả tờ giấy đã ướt hơn phân nửa, cho nên phần lớn chữ viết đã mất theo nước mưa, chỉ còn lại một hàng chữ cuối cùng: "Ba ngày sau, Thập Lí Pha ngoại thành Kim Lăng lĩnh thưởng."
Mạc Hi không khỏi nhíu nhíu mày, nàng dám khẳng định trên tờ nhiệm vụ của mình không có câu này. Chỉ vì nhiều năm nay, nàng đã tạo thành một thói quen, mỗi lần nhận được nhiệm vụ chắc chắn phải đọc đi lại đọc vài lần, đến khi thuộc lòng mới dùng nước làm mất đi chữ viết, cho nên tuyệt không có khả năng nhớ lầm. Thầm nghĩ: xem ra ba ngày sau tránh không được phải đi một chuyến, tìm hiểu kết quả.
Thân thể của Thủy Đạo Tư vẫn ấm áp như cũ, vì phòng ngừa máu tươi văng khắp nơi, Mạc Hi lật người hắn lại, điểm huyệt đạo chung quanh hai vết thương trên lưng hắn, mới nhẹ nhàng nhổ tên ra, nhưng chỉ nhổ được hai cây tên, đầu tên đòi mạng kia lại gãy ở bên trong. Nhìn kĩ cây tên, cũng không có gì đặc biệt, liền quăng qua một bên.
Mạc Hi lấy đoản kiếm ra, động tác nhanh nhẹn lấy hai đầu tên kia ra. Đúng là kim thốc thiết cốt tiễn, kiểu dáng của loại tên này cùng tên bình thường không khác gì nhiều, vì mũi tên bằng kim loại nhỏ hẹp vả lại đặc biệt bén nhọn, nên có thể xuyên qua khôi giáp bình thường. Cũng được gọi là "thiết cốt lệ trùy tiễn", là một loại tên nỏ (bắn bằng nỏ). Nhưng mà, hai đầu mũi tên "thiết cốt lệ trùy tiễn" trong tay Mạc Hi này hiển nhiên là đã trải qua cải tiến, ở giữa cao hơn, rãnh hai bên trũng xuống.
Mạc Hi âm thầm suy nghĩ: rãnh này hẳn là dùng để chứa độc dược. Mà chỗ nối giữa thân tên và đầu tên lại lỏng như thế, vừa nhổ ra liền gãy, chắc chắn là một loại thiết kế đặc biệt. Loại thiết kế này tuyệt diệu ở chỗ một khi tên bắn vào trong cơ thể, thân tên liền gãy ra, mà đầu mũi tên lại bám vào trong thịt không thể tự nhổ ra được, đảm bảo người trúng tên lập tức phát độc. Rãnh của hai đầu mũi tên trong tay này chắc chắn có độc, bằng không Thủy Đạo Tư trúng tên đều không phải chỗ yếu hại, lấy công lực của hắn không đến mức đi nhanh như vậy. Hơn nữa loại độc dược này nhất định có chút bá đạo, người trúng độc máu không đổi màu, vẫn đỏ tươi, khiến người ta không dễ phát hiện.
Mạc Hi âm thầm may mắn trên người mình có Bích Lưu châu, nếu không tùy ý chạm loạn giống như nàng vậy, khó tránh khỏi cũng trúng chiêu. Nay lại có thể không chút quan tâm thăm dò tỉ mỉ. Thầm nghĩ: đáng tiếc ta không biết độc, có cơ hội nên để Đường Hoan xem thử mới được, biết đâu có thể dựa vào manh mối này mà biết được lai lịch của những người bắn tên. Nàng vừa nghĩ vừa dùng vải gói hai đầu mũi tên lại, cất vào trong lòng.
Trời mưa đào đất so với trời nắng tốn nhiều thời gian hơn. Chôn Thủy Đạo Tư xong, Mạc Hi nhẹ giọng nói: "Hiện tại sẽ không có ai đến làm phiền huynh ngủ nữa."
Nàng đi đến bên cạnh thi thể bị ném khỏi xe ngựa kia, lật xác ૮ɦếƭ mập mạp đó qua cẩn thận quan sát. Xem tướng mạo là một nam nhân trung niên hơn bốn mươi tuổi, làn da mịn màng, không có râu. Mạc Hi liền nghĩ đến một khả năng, vươn tay kiểm tra, quả nhiên. Lại nhìn quần áo hắn, hơi xốc xếch, rõ ràng đã bị người lục soát qua. Âm thầm đoán: có lẽ có thứ gì đó có thể chứng minh thân phận hắn đã bị đám người dùng khiên chắn kia lấy đi rồi. Để tránh sơ hở, nàng lại tìm một lần, đúng là không phát hiện được gì.
Nàng lại quét qua thi thể xung quanh, hai mươi người tổ chức sắp xếp tham gia hành động lần này đều là cao thủ loại một, trải qua trận huyết tẩy vừa rồi, ít nhất cũng đã tổn hại quá nửa. Mạc Hi đi một vòng quanh khu vực thi thể ngang dọc khắp nơi này, nhặt đoản đao kỵ sĩ đã dùng lên thử, không thể nói chém sắt như chém bùn, nhưng cũng sắc bén dị thường, đối với một mã đội mà nói, thật sự có thể coi như trang bị hoàn mỹ cực ít có. Nàng âm thầm suy nghĩ: lai lịch của cung nỏ thủ cùng đội tiêu đều tuyệt không tầm thường. Chỉ là lần này bảo tiêu rốt cuộc là thứ gì, đáng giá để hai đội người bỏ ra vốn lớn như thế?
Nhìn chung quanh, thấy không lộ chút sơ hở, Mạc Hi mới trở lại cây đã ẩn thân trước đó, thay bộ quần áo dính máu ra, trong nháy mắt lại biến thành cô gái bình thường đến cực điểm, bình tĩnh vào thành Kim Lăng trước khi cửa thành đóng.
Mạc Hi trở lại tiểu viện của mình, sau khi rửa mặt mới lấy ra hai con gà nướng vừa mua trên đường, không đợi nàng huýt sáo, bạch vĩ hải điêu đã từ trên cao đáp xuống, sáp lại gần nàng.
Mạc Hi sờ sờ đầu nó cười nói: "Nhìn dáng vẻ sốt ruột của mày kìa. Toàn bộ cái này đều là của mày, không có ai giành đâu."
Hải điêu dường như nghe hiểu, thu hai cánh, hạ xuống mặt đất, học bộ dáng Mạc Hi ngồi xổm xuống, một đôi mắt nhỏ lại vẫn gắt gao nhìn chằm chằm gà nướng trong tay Mạc Hi.
Mạc Hi cười nói: "Vẫn là thức ăn của Đường Môn tốt hơn, không nên cùng ta về Kim Lăng. Giờ hối hận chưa." Ngừng một chút, nàng lại nói: "Tên kia bảo ta đặt tên cho mày, mày nói xem mày tên gì tốt đây? Nếu không ta viết thư hỏi hắn thử xem." Một câu này nàng nói rất khẽ, cũng không biết là nói cho mình nghe hay là nói cho hải điêu nghe.
Dưới ánh trăng nhàn nhạt, một người một chim ngồi đối diện ăn uống.
Đêm dài yên tĩnh.
Mạc Hi bỗng nhiên nghe được có người đi lại trong viện, vội trở mình đứng lên, tông cửa xông ra.
Chỉ thấy trong ánh trăng màu bạc, Cố An đứng dưới tàng cây anh đào, cười dịu dàng hỏi nàng: "Ta đã đem mạng cho muội, vì sao muội nhanh như vậy đã quên ta?" Không đợi nàng trả lời, Cố An liền đi tới nhẹ nhàng vuốt đầu nàng nói: "Đừng như vậy, ta không muốn thấy muội khó chịu. Muội có biết, từ năm ta chín tuổi quen biết muội, chỉ cần là thứ muội muốn, ta đều không thể không đồng ý. Lần này cũng vậy. Nếu muội thích hắn, ta đương nhiên sẽ thả muội đi. Chỉ là muội thích người khác, trong lòng ta có bao nhiêu khổ sở nói không nên lời, chỉ có thể bắt buộc mình quên muội đi. Muội đừng trách ta, đừng trách ta."
Mạc Hi thấy hắn xoay người rời đi, liền muốn hắn lưu lại, nhưng thân pháp của Cố An nhanh chưa từng có, Mạc Hi như thế nào cũng đuổi không kịp, nàng muốn bảo hắn đợi chút, nhưng lại không kêu được thành tiếng. Gấp đến độ mồ hôi lạnh ướt đẫm cả người.
Bỗng nhiên, nàng bật dậy, mới phát hiện vừa rồi là một giấc mộng. Mồ hôi lạnh trên người đã thấm ướt áo trong, trong đêm đầu xuân không ngờ lại có chút lạnh thấu xương.
Mạc Hi nhớ lại biến cố xảy ra năm nàng mười ba tuổi. Khi đó tổ chức bỗng nhiên tuyên bố muốn áp dụng khảo hạch nội bộ ai giỏi thì sống. Đồng bọn ngày xưa sớm chiều ở chung phải tiến hành quyết đấu liều ૮ɦếƭ, đối thủ rút thăm để quyết định, trong hai người chỉ có thể có một người sống ra nghề. Căn cứ quy tắc trò chơi, đó là một cuộc tranh đấu đã định trước không ૮ɦếƭ không ngừng.
Mạc Hi nhớ rõ đó là một ngày nắng hiếm hoi sau vô số cơn mưa xuân. Nàng lúc ấy chỉ có một ý niệm trong đầu, là ai cũng được, sống hay ૮ɦếƭ cũng được, nhưng đừng là Cố An. Cho nên khi nàng tự tay bắt được dãy số của Cố An, cơ hồ đã nghĩ rằng đây là sự tàn khốc của số mệnh. Sau lại vô số đêm nàng suy nghĩ: nhất định là ông trời muốn nàng tự tay hủy đi sự ấm áp duy nhất trong cuộc đời này của mình.
Kế đó trong cuộc quyết đấu kia, trong khoảnh khắc rút kiếm, đầu nàng trống rỗng, rồi chớp mắt thêm lần nữa, Cố An đã đâm vào mũi kiếm của nàng, máu tươi bắn ra, nhiễm đỏ xuân sam của nhau. Hắn cười nói với nàng: "Muội phải sống, sống luôn phần của ta. Nhất định phải sống..."
Từ đó về sau, mỗi khi nhìn đến hoa hồng ngày xuân, Mạc Hi đều nghĩ đến ngày ấy máu hắn ấm áp bắn lên mặt nàng, dưới ánh nắng, càng thêm ấm áp, trong lòng lại lạnh buốt đến ૮ɦếƭ lặng.
Về sau mỗi khi đêm khuya tỉnh mộng, nhớ lại một màn này, Mạc Hi đều cảm thấy đây là ngậm cười nơi chín suối mà mọi người thường nói đến. Cố An tặng nàng một cái mạng, bỏ lại nàng một mình sống tạm bợ qua ngày, trải qua cuộc sống lưỡi đao liếm máu, ngày qua ngày năm lại năm.
Ở phân đường Kim Lăng từng có một vị lão đao khách đã vào nghề hơn ba mươi năm nói với nàng: khi nào ngươi cảm thấy đao của ngươi đã không còn sắc bén nữa, trăm ngàn lần đừng nhận nhiệm vụ, bởi vì đó có nghĩa là trong lòng ngươi đã mệt mỏi. Một người trong lòng mệt mỏi, vô luận võ công tốt đến đâu, một ngày nào đó cũng sẽ ૮ɦếƭ dưới đao người khác. Bởi vì thắng lợi vĩnh viễn chỉ dành cho kẻ có khát khao chiến thắng.
Đêm đó, Mạc Hi thử ngủ lại, nhưng vừa nhắm mắt liền nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt nhìn nàng trong xe ngựa lúc ban ngày. Đây là một đêm hiếm hoi mà nàng mất ngủ.
Hôm sau, sáng sớm Mạc Hi liền đến phân đường giao thẻ bài phục mệnh. Kỳ quái là phân đường không hề nhắc đến tiệc thưởng công vào ba ngày sau, còn khẳng khái khác thường cho nàng ngân phiếu hai vạn lượng. Mạc Hi trên mặt mặc dù không hiện rõ, trong lòng lại càng nghi hoặc. Nhưng nàng biết nếu tổ chức đã sắp xếp bọn họ khi chấp hành nhiệm vụ mạnh ai nấy làm, liền tuyệt sẽ không để lộ tin tức gì khác sau đó, bao gồm tình huống thương vong của tổ viên khác. Cho nên từ đầu đến cuối một chữ nàng cũng không hỏi.
Có một số việc không phải không thể biết, mà là không thể cho đối phương biết được mình muốn biết.
Anh Hoa TạHai ngày sau. Ngoại thành Kim Lăng, Thập Lí Pha.
Vì trên nhiệm vụ không ghi rõ thời gian cụ thể, Mạc Hi chỉ có thể sáng sớm liền đến thử vận khí.
Thập Lí Pha kỳ thật tên là Anh Hoa Tạ, cũng không phải vùng hoang vu thôn dã, mà là một sơn trang nghỉ dưỡng, cũng là chỗ tụ hội nổi tiếng nhất thành Kim Lăng của những phú hào quyền quý, vì cách thành Kim Lăng mười dặm vả lại được xây ở nơi có địa thế tương đối cao nên thường được gọi là Thập Lí Pha (sườn mười dặm).
Anh Hoa Tạ (nhà hoa anh đào) tên như ý nghĩa chính là một chỗ hoa soi bóng nước. Lên mười bậc hai bên trái phải đều là rừng anh đào mênh ௱ôЛƓ vô bờ, trong đó không thiếu những loại hiếm có, như Hà Anh màu trắng; Hàn Phi Anh đóa hoa treo ngược như chuông vàng; Hồng Sơn Anh màu sắc đậm nhất, vân vân. Mỗi khi gió nổi lên, cánh hoa thanh diễm, bay lả tả trong không trung, sau đó lại lượn vòng rơi xuống khe nước hai bên, tùy dòng chảy mà đi.
Mạc Hi nhìn cánh hoa anh đào rơi, nghe tiếng nước chảy róc rách, nhớ tới Cố An từng nói với nàng chờ tương lai có bạc nhất định sẽ đưa nàng tới nơi này chơi. Không nghĩ hôm nay lại là nàng một mình tới.
Bỗng nhiên, Mạc Hi cảm giác có người đến gần, liền che giấu hơi thở, lắc mình lui sang một bên.
Thật sự là không uổng công, xem thân pháp người đến, Mạc Hi nhận ra hắn chính là một trong những người tham dự chém Gi*t ngày đó, liền lặng lẽ đuổi theo.
Quả nhiên, người tới đi đến một cái đình bát giác, đưa cho người trung niên đã sớm chờ ở đó tờ nhiệm vụ, liền được đưa vào một nhà thuỷ tạ gần đó.
Mạc Hi nín thở kiên nhẫn chờ đợi người dẫn đường không biết có phải là nhân viên của sơn trang hay không bỏ đi, mới lặng yên không tiếng động tung người nhảy lên nóc nhà thuỷ tạ, chọn một nơi bị nhánh cây che khuất ẩn thân, nhẹ nhàng tháo một miếng ngói nhìn trộm bên trong.
Trong phòng đã có tám người nghiêng ngả hoặc ngồi hoặc nằm, trong đó có ba người còn dịch dung, tính ra những người ngày ấy sống sót, ngoại trừ nàng, đều đến đông đủ. Bên trong vô cùng hoa lệ. Có vũ cơ hát hay múa giỏi, có rượu ngon không bao giờ hết, có cô nương trẻ tuổi tiếp khách, ca múa thanh bình đàn sáo réo rắt, cao lương mỹ vị có thể nói cần gì cũng có, thật đúng là giống như một buổi tiệc mừng công. Suốt qua thời gian một chén trà, tất cả vẫn loạn trong trật tự, có vẻ rất hài hòa. Mạc Hi không khỏi thầm nghĩ: chẳng lẽ là nàng nghĩ nhiều nên nhìn đâu cũng thấy âm mưu? Nơi này kỳ thật cũng giống như kiếp trước, vì không muốn ảnh hưởng nhân viên nam tìm hoan mua vui, liền dứt khoát ngăn nhân viên nữ khỏi loại hoạt động thanh sắc tập thể này?
Nhưng nếu đến đây, xuất phát từ sự thận trọng nghề nghiệp, nàng vẫn quyết định nhìn trộm tới cùng. Vì thế cứ nằm sấp như vậy ở trên nóc nhà suốt một canh giờ, cúi nhìn những người đó ăn chơi đàng điếm, chờ đến cổ cũng cứng. Rốt cục, tám người đều dần có vẻ không chịu nổi, say ngả nghiêng ngả ngửa trên đất, những cô gái tiếp khách rất có ánh mắt lui ra ngoài. Mạc Hi vừa định đi xuống tìm hiểu, bỗng nhiên cảm giác có người đến, tầm mắt vừa chuyển, quả nhiên thấy người dẫn đường kia lại xuất hiện trên bậc thang xa xa, để tránh đánh rắn động cỏ, nàng chỉ có thể tiếp tục án binh bất động.
Một lát sau, người nọ mới đến gần, từ từ bước vào phòng, nhưng không có động tác dư thừa, chỉ trực tiếp vươn hai ngón tay, thăm dò hơi thở của tám người kia, sau đó vừa lòng gật gật đầu, lại từ từ lắc lư đi ra ngoài, bước chân cũng bình tĩnh giống lúc mới vào. Mạc Hi thu một màn này vào đáy mắt, trong lòng cười lạnh không thôi. Tổ chức lần này hy sinh đều là cao thủ hạng nhất, vụ mua bán này nhất định không nhỏ, đáng để hao binh tổn tướng như thế. Đồng thời, nghi hoặc xen lẫn một chút hoang mang chậm rãi dâng lên trong lòng nàng, vì sao chỉ lưu lại một mình nàng sống?
Kế tiếp, Mạc Hi vẫn nằm sấp người, như thằn lằn dán trên nóc nhà, lẳng lặng quan sát động tĩnh phía dưới. Chỉ lát sau lại tới hai nam nhân cường tráng gương mặt tầm thường, ăn mặc như gia đinh, đem tám thi thể này chuyển hết khỏi phòng, đặt vào một chiếc xe đẩy cũng rất tầm thường, nhanh chóng dùng vải trắng che lại.
Dù là người tới võ công ước chừng chỉ ở trình độ biết chút quyền cước, Mạc Hi vẫn không dám sơ ý, dù sao đây là địa bàn của người khác, nàng lại là lần đầu tiên đến, không biết nông sâu. Một lát sau, nàng mới lặng lẽ từ nóc nhà phi thân xuống, xa xa bắt kịp.
Dưới mặt trời không có chuyện gì mới, kế tiếp đương nhiên là hủy thi diệt tích. Mấy người kia bị chôn sâu trong rừng anh đào, làm phân bón.
Mạc Hi nhìn thấy chuyện không nên xem, liền muốn nhanh chóng rời khỏi. m thầm suy nghĩ: tổ chức chỉ lưu lại nàng, không biết muốn như thế nào đây.
Ai ngờ, lúc từ trong rừng ra ngoài, đột nhiên xa xa vang lên một giọng nói ấm áp như gió xuân, cắt ngang suy nghĩ của nàng.
"Sao cô cũng ở đây?"
Mạc Hi nhìn lại, là Mộc Phong Đình, nàng mỉm cười, nói: "Từ khi cùng đến Kim Lăng mấy ngày sau đó đều không gặp huynh. Không nghĩ lại gặp ở đây. Thật trùng hợp."
Mộc Phong Đình cười nói: "Cô không chịu thu lưu ta, ta lại không kiên nhẫn vào thành tìm khách sạn ngủ trọ, thấy chỗ này thanh tĩnh, liền mướn một phòng. Hôm qua còn đang suy nghĩ định mời cô đến ngắm cảnh một phen đây."
Mạc Hi cũng cười: "Nhà ta chỉ có bốn bức tường, không mặt mũi đãi khách. Không nghĩ hôm nay lại không mời mà đến." Trong lòng lại thở dài: người này quá tùy tiện phóng khoáng, nơi đây cảnh sắc tú lệ, xác thực so với khách sạn tốt hơn gấp trăm lần. May mắn việc hôm nay đã xong, bằng không gặp phải kẻ thích chõ mũi vào chuyện người khác này, không mang hắn đi, hắn chắc chắn cũng đi cùng; dẫn hắn đi, nếu người này đưa tin lên trang đầu, cũng là phiền phức rất lớn.
Mộc Phong Đình lại không biết suy nghĩ của nàng, nhiệt tình nói: "Nơi đặt chân của ta ở ngay phía trước, đi thôi."
Mạc Hi gật gật đầu, vui vẻ tòng mệnh.
Cuối bậc tam cấp nối liền với một hành lang gấp khúc, đi thông mười mấy kiến trúc gỗ cỡ nhỏ xây cạnh nước. Mà toàn bộ những kiến trúc này gọi chung là Anh Hoa Tạ. Cách sắp xếp có chút giống với biệt thự nghỉ dưỡng cạnh bờ biển của hiện đại.
Hai người xuyên qua một hành lang dài trong đó, cuối đường là một căn nhà gỗ hình chữ nhật, trên đó có một tấm biển, đề ba chữ Tân Phân Tạ. Cả tòa nhà xây trên bình đài có lan can ôm chung quanh, nửa ẩn trong biển hoa, nửa nổi trên nước biếc. Mặt tiếp nước vì làm theo kiểu rộng mở, giữa cột có lan can ngồi ngắm cảnh hơi cong, ba mặt còn lại đều là cửa sổ đứng sát đất, có vẻ thông thoáng, rộng rãi. Nóc nhà là kiểu quyển bằng hiết sơn, không có đường xương sống chính, vị trí sống nóc tạo thành hình cung cong cong; mái hiên phẳng nhẹ; dưới mái hiên điêu khắc quải lạc linh lung. Cửa sổ lan can các loại, đều thuần một màu gỗ được đánh bóng, giản dị tự nhiên, đơn sơ trang nhã.
Hai chữ "tân phân" đương nhiên là lấy từ câu "lạc anh tân phân" (phương thảo tiên mỹ, lạc anh tân phân – cỏ thơm tươi đẹp, hoa rụng rực rỡ trong <Đào hoa nguyên ký> của Đào Uyên Minh). Chỉ hai chữ này liền hiện hết ý xuân dạt dào.
Tiểu lâu Mộc Phong Đình thuê vị trí vô cùng tốt, nổi trên nước biếc tĩnh lặng, đối diện rừng anh đào, tầm nhìn vô cùng thoáng đạt. Cửa sổ sát đất mở ra chính là bình đài trên nước, hai người liền ngồi ngay lan can cạnh mặt nước. Hoa anh đào cách đó không xa theo gió bay bay, trước mắt quả nhiên là một bức xuân nhật tân phân đồ (tranh ngày xuân rực rỡ).
Mộc Phong Đình tự mình pha một bình Thiết Quan Âm. Nhất thời gió xuân lướt qua mặt hương thơm quấn quanh.
"Huynh nói sẽ ở lại Kim Lăng một thời gian."
"Phải. Nơi này phong cảnh tuyệt đẹp, định ở lâu một chút."
Mạc Hi biết hắn coi bốn biển là nhà nên cũng không thấy kì lạ.
Mộc Phong Đình vừa thay nàng châm trà, vừa nói "Không biết cô nương sống bằng nghề gì? Có người nhà ở Kim Lăng không?"
"Ta từ nhỏ đã là cô nhi. Nói ra thật xấu hổ, chỉ dựa vào chút tổ nghiệp sống qua ngày."
Mộc Phong Đình nghe nàng không muốn nhiều lời, liền lập tức chuyển đề tài nói: "Hôm nay sao lại có hứng thú tới đây du ngoạn?"
"Sớm đã muốn đến đây, tiếc rằng trong túi xấu hổ. Chẳng qua gần đây dư dả chút, liền đến giải sầu một ngày." Thầm nghĩ: đây cũng không tính là ăn nói lung tung, dù sao ngân phiếu hai vạn lượng ngày ấy tổ chức cho vẫn còn ở trong иgự¢.
"Nhân tài giống như cô nương làm cái gì cũng có thể kiếm được nhiều tiền mà."
Mạc Hi lắc đầu, nói: "Sống trên đời này, ta chẳng qua chỉ muốn ấm no, mong bình an thôi."
Mộc Phong Đình trầm mặc một lát, mới nói: "Còn muốn đi nơi nào du ngoạn? Tại hạ hôm nay liều mình bồi quân tử."
Mạc Hi mỉm cười nói: "Sao không gặp huynh sớm một chút. Ta mới đi dạo xung quanh một mình rồi."
Mộc Phong Đình bỗng nhiên thu nụ cười, ôn hòa nói: "Cô có tâm sự." Ngừng một chút, hắn lại nói: "Ta đã nghĩ rằng chúng ta là sinh tử chi giao, không thể nói với ta sao?"
Mạc Hi tự thấy mấy năm nay mình đã tu luyện đến mức vui buồn không hiện trên mặt, không khỏi thầm nghĩ: tên này rất linh mẫn. Nhưng nghĩ lại cũng sáng tỏ, mới vừa rồi mình vì sớm rời khỏi nơi thị phi này, liền dứt khoát cự tuyệt lời mời của hắn, ngược lại lộ dấu vết. Chỉ là chuyện của mình vạn vạn không thể liên lụy hắn, vì thế liền ra vẻ sầu khổ nói: "Một cô gái như ta còn có thể có tâm sự gì. Chỉ là thương xuân bi thu (mùa xuân thì thương cảm, mùa thu thì u buồn) thôi."
Mộc Phong Đình không có bị khuôn mặt đau khổ của nàng chọc cười, mà là vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy, nói nhỏ: "Cô thích hắn sao?"
Lời này hỏi rất đột ngột, Mạc Hi lại chỉ hơi hơi sửng sốt, lập tức cười nhẹ, nói: "Bị huynh nhìn ra."
Mộc Phong Đình không nghĩ tới nàng sẽ hào phóng thừa nhận như thế, thấp giọng nói: "Ngày ấy cô cùng ta rời khỏi Đường Môn. Hắn đến tiễn đưa, ánh mắt cô nhìn hắn không giống với lúc chúng ta mới đến. Lúc ấy trong lòng ta liền lộp bộp một chút." Hắn bỗng nhiên im lặng không nói, chỉ bình tĩnh nhìn vào mắt Mạc Hi. Sau một lúc lâu mới lại nói: "Là ta tự lầm, vẫn cho là đối với cô chỉ có tình bạn. Không biết hiện tại còn kịp không?"
Mạc Hi nhẹ giọng nói: "Huynh cũng nói chúng ta là bạn bè trải qua sống ૮ɦếƭ."
Mộc Phong Đình trầm mặc hồi lâu, thẳng đến nước trà trong chén sứ thanh hoa trong tay đã lạnh ngắt, mới cúi đầu nói: "Ta nghĩ rằng ít nhất cô cũng thích đồ ăn ta làm."
Mạc Hi thấy hắn toát ra vẻ cô đơn chưa bao giờ gặp qua, trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng nói: "Ta nên cáo từ."
"Lại ngồi một lát đi. Ta thêm trà cho cô."
Mạc Hi không tiện nghịch ý hắn, liền gật gật đầu.
Rất nhanh Mộc Phong Đình liền đem theo ấm trà trở lại, trên mặt đã mất vẻ suy sụp, lời lẽ lại giống như trước, kể một ít chuyện phong cảnh thú vị.
Mạc Hi cũng thích hắn cởi mở, liền cùng nhau nói cười.
Hai người ở chung hoàn toàn như lúc trước, giống như cuộc đối thoại vừa rồi chưa từng xảy ra.