Thích Khách Vô Danh - Chương 10

Tác giả: Dạ Tuyết Miêu Miêu

Hà tu thiển bích thâm hồng sắc, tự thị hoa trung đệ nhất lưu*
* Hai câu thơ tên chương thuộc bài thơ <Giá cô thiên – ám đạm khinh hoàng thể tính nhu> của Lý Thanh Chiếu (Đại Tống). Đây là một bài thơ tả hoa quế, mượn vật chỉ người, miêu tả phẩm chất con người.
Tạm dịch: Không cần sắc đỏ trên lá biếc, vẫn là đệ nhất giữa muôn hoa.
Thành Hàng Châu không ai không biết hoa quế của Lăng gia.
Lăng gia có mấy chục khoảnh (rộng 100 mẫu Trung Quốc, chừng 6,6667 ha) trồng toàn hoa quế, phàm là những cửa hàng hoa quế trong ngoài thành, đều là nhà nàng, những chậu cảnh tng trí trong nhà các thế gia đại tộc, cũng đều của nhà nàng.
Lăng phủ nay chỉ có duy nhất một vị thất tiểu thư chưởng quản, nhưng cũng rất phát triển.
Buổi sáng vừa mở cửa, người gác cổng của Lăng phủ liền thấy bên ngoài bày một chậu hoa sen cực lớn bằng sứ xanh lam có hình chim yến màu vàng kim, một cành màu hồng nâng đóa hoa to cỡ chén nhỏ như trân châu, một cành xanh biếc hoa trắng như tuyết rơi, một phấn một bạch như nhị kiều cùng tồn tại, nở xinh đẹp trong nước. Không khỏi kinh ngạc, tức tốc chạy vào báo cho Lăng Thất biết.
Lăng Thất nghe thấy rất vui mừng, tự thân đi , xung quanh không thấy người nào, thầm than trong lòng, người này hành tung bí hiểm, đành phải sai người trước hết đem chậu hoa sen kia chuyển vào viện để thưởng thức.
Nói về hái hoa tặc danh xứng với thực trong thiên hạ phải kể tới người đó.
Năm đầu tiên mới quen, da mặt dày muốn nàng tự tay làm một chén bánh trôi rượu hoa quế. Lăng gia mặc dù lấy trồng trọt làm nghề chính, nhưng việc buôn bán thức ăn của "Nguyệt Quế phường" rất phát đạt, các loại trà bánh dùng hoa quế làm phụ liệu đều rất nổi tiếng. Lăng Thất làm canh ngọt rất ngon, nhưng nàng thân là gia chủ, há lại dễ dàng vì người lạ mà vào bếp. Có câu hòa khí sinh tài, Lăng Thất không muốn tnh chấp, vì làm khó dễ tên háo sắc này, liền nói đùa: "Nếu có thể tìm được ‘Thanh Long Ngọa Mặc Trì’ (Rồng xanh nằm trong ao mực) liền được toại nguyện". Thanh Long Ngọa Mặc Trì là tên một loại mẫu đơn, nhụy to xanh biếc ở giữa hoa, bao xung quanh là nhiều tầng cánh hoa màu tím mực, giống một con rồng xanh nằm giữa ao mực, cho nên có tên như thế. Đừng nói đến loại hoa này ngàn vàng khó cầu, thời tiết lúc đó là giữa thu, mẫu đơn sớm đã rụng hai mùa. Không nghĩ tới người này lại ngày đêm vất vả đến mẫu đơn thế gia ở Hà Trạch là Ngưu gia, trộm lấy tuyệt thế danh hoa mang về.
Lăng Thất liền rơi vào thế khó xử, không muốn thực hiện lời hứa, nên trách đã trộm cắp, nhưng không ngờ người này lại cười hì hì nói: "Hoa này rất xứng với cô nương, để ở Ngưu gia thật phí."
Lăng Thất nhất thời khó hiểu, sao để ở nhà chủ nhân lại phí, người này cười đáp: "Nếu như thế, chẳng phải ứng với câu trâu ăn mẫu đơn sao."
Lăng Thất vốn muốn trêu đùa một phen, lại hợp với ý ‘hắn’, nghe thấy lời này, nhịn cười đáp: "Công tử nói rất đúng." Vì thế tự tay làm canh.
Năm thứ hai, người này không báo với cúc hoa Đỗ gia mà tự rước Hồng Tử, Mặc Cúc, Lục Mẫu Đơn các loại nhất phẩm danh hoa, sửa thân cành, tạo thành cầu hoa hiến vật quý, muốn Lăng Thất tự tay làm quế hoa lệ chi cao (bánh hoa quế trái vải). Chỉ vì đọc <Thuyền đi tới huyện Thanh Viễn, gặp Cố tú tài, bàn về cảnh đẹp ở Huệ Châu> của Tô Thức có câu: "Giang vân mạc mạc quế hoa thấp, hải vũ tiêu tiêu lệ tử nhiên," (sông mây dày đặc hoa quế ẩm, biển mưa tan tác quả vải cháy) mà nảy ý này. Lăng Thất cười mắng: "Phí phạm của trời." Mấy loại hoa cúc này chỉ cần một gốc đã đáng giá ngàn vàng, y lại không thích, toàn bộ cắt trụi giống như cỏ đuôi chó vậy.
Tốn thời gian một tháng, bánh cũng làm được. Không ngờ vừa đưa bán, đã được mọi người yêu thích. Lăng Thất thấy người này cũng thật tài, kết làm tri kỉ.
Đến mùa thu này, hai người kết giao đã được hai năm. Lúc này ở Hàng Châu hoa sen đã tàn hết, chậu hoa sen này chắc chắn là lấy từ hồ nước nóng Bạch Dương do Mộc gia tiêu phí vạn kim tạo thành.
Hai ngày sau, Lăng Thất đang ở Nguyệt Quế Phường cùng đầu bếp nghiên cứu chế tạo món mới. Chưởng quầy tiến vào nói có thư của khách để trong cuốn "Phẩm bình lan", dùng giấy ướp hương kim quế của Bích Lạc Hiên mà viết, chưởng quầy vì thấy giấy đẹp đẽ quý giá, không dám tùy tiện xem qua, liền đến xin chỉ thị của Lăng Thất.
Lăng Thất trong lòng vừa động, đã đoán được là cô ấy không thể nghi ngờ, quả nhiên:
Cảm phiền tỷ giờ Ngọ ba ngày sau đến Quế Hoa Ổ. Xin chuẩn bị Hỏa Nhung Cúc Hoa Duẩn đợi bình phẩm.
Tiểu muội Mộc Khê kính thượng.
Hỏa Nhung Cúc Hoa Duẩn là một món ăn nổi tiếng của Huy Châu, bởi vì vẻ ngoài thanh nhã, so với chân giò hun khói chưng măng càng nổi danh hơn. Nguyên liệu cũng đơn giản, chân giò hun khói, thịt tôm bằm, măng, nước dùng, muối tinh, đường phèn, nước gừng. Trước tỉa măng thành hình hoa cúc, ngâm vào nước lạnh, loại bỏ vị chát. Lại đem thịt tôm bằm nhồi vào giữa măng, phối với nước dùng, chân giò hun khói rồi hấp cách thủy. Thành phẩm như nhiều đóa hoa cúc bồng bềnh, thanh nhã hào phóng, ăn có vị giòn non mềm.
Lăng Thất không nhịn được bật cười, đồ tham ăn, có ai lại ép buộc mời khách, còn chỉ định thời gian, địa điểm, cộng thêm gọi món ăn. Được rồi, người ta cũng đã cảm ơn. Hơn nữa, bắt người tay ngắn (nhận đồ của người ta thì không thể làm khó người ta được), hoa sen cũng ngắm mấy ngày rồi. Bảo đầu bếp chuyển qua món Hỏa Nhung Cúc Hoa Duẩn. Đầu bếp có chút bất ngờ, sao lại làm món này chứ.
Hai người vùi đầu nghiên cứu không nói gì thêm.
―――――
Quế Hoa Ổ, trưa.
Quế hoa Lăng gia quả thực không phải nói suông.
Bàn tiệc được đặt ở tiểu lâu hình bát giác trong rừng hoa. Ngoài cửa sổ các loại hoa quế nổi danh san sát nhau, Ngọc Liêm Ngân Ti quế, Chu Sa Đan quế, Tử Vân, Bạch Khiết, Túy Cơ Hồng, Liễu Diệp quế, đều đầy đủ hết.
Ngoại trừ Hỏa Nhung Cúc Hoa Duẩn, còn lại tất cả đều là món ăn nổi danh của Hàng Châu.
Tươi ngon, vị mặn vừa phải, đúng là món ăn tinh túy của Hàng Châu, cực hợp khẩu vị của Mạc Hi. Khó trách Tô Đông Pha từng khen ngợi “Thiên hạ tửu yến chi thịnh, vị hữu như Hàng thành dã” (tiệc rượu của thiên hạ có thịnh soạn như thế nào, không có Hàng thành cũng như không), còn có điển cố "văn hương hạ mã” (Nghe thấy mùi thơm phải xuống ngựa). Thịt đông pha của Thiên Hương Lâu, cá chua ngọt Tây Hồ của Lâu Ngoại Lâu, mì lươn tôm của Khuê Nguyên quán, bánh Hạnh Phúc Song của Tri Vị quán, bánh bao đậu hũ hạt sen Hồ Châu, có thể nói rực rỡ muôn màu, đẹp không sao tả xiết.
Bỏ vốn lớn như thế, Mạc Hi không khỏi hồ nghi. Không lợi không dậy sớm (ý nói không có ích lợi thì không cần tốn công tốn sức nhiều), Lăng Thất gian thương này tất có ý đồ. Mạc Hi cũng không hỏi, dù sao giấu đầu lòi đuôi sớm muộn gì cũng lộ , ăn trước cho đủ vốn rồi nói sau. Vươn tay về phía bánh Hạnh Phúc Song.
Hạnh Phúc Song làm từ bột, mỡ heo xắt hạt lựu, đường trắng, đậu đỏ và mứt táo, quả hạch đào các loại. Lấy mứt táo, thịt quả hạch đào, mứt quýt, phật thủ, mơ, nhân hạt thông, nho khô, đường hoa quế làm nhân, bột mì nhào thành vỏ, hấp lên mà thành. Bởi vì làm thành đôi, cho nên có tên như thế.
Cắn một miếng to, có thể nói đã tiêu diệt hết.
Nhìn đống chén hỗn độn trước mắt, cảm thấy mỹ mãn buông đũa ngọc, nghiêm chỉnh hai phần nói: "Nói đi, chuyện gì? Nhìn tỷ mặt ủ mày chau kìa." Từ đầu tới đuôi cũng chưa thấy nàng động đũa.
Lăng Thất ngượng ngùng: "Kỳ thật cũng không chuyện gì."
Mạc Hi nhướng mắt, liếc nàng một cái: "Ta còn không biết tỷ sao? Có lời cứ nói, xem tỷ đã thu hoạch được gì." Lăng Thất xưa nay sát phạt quyết đoán không chút chịu thua, giờ phút này dáng vẻ như con dâu nhỏ muốn nói mà không dám, Mạc Hi hiểu được vài phần.
Lắp bắp nửa ngày, cuối cùng, Lăng Thất nhắm mắt, vẻ mặt hy sinh anh dũng, dứt khoát gào lên một câu: "Thất cô nương ta đính hôn!" Ây da, khí thế ngất trời, hù dọa chim bay mất hết rồi. Không biết còn tưởng rằng nàng sắp lên đoạn đầu đài.
Lăng Thất lớn hơn Mạc Hi hai tuổi, mười tám tuổi chính là tuổi đẹp nhất. Mấy năm nay nàng toàn tâm toàn ý xử lý gia nghiệp, đính hôn so với con gái bình thường thời này đã là chậm.
"Ồ, đối phương thiếu tay thiếu chân? Hay là trêu hoa ghẹo nguyệt bị tỷ bắt tại trận? Muốn trả hàng?" Mạc Hi uống một hớp trà hoa quế mật ong chậm rãi nói.
"Muội không thể nói tốt một chút sao! Đều không phải, huynh ấy rất tốt." Ngữ khí từ hầm hầm giận dữ chuyển thành dịu dàng ngọt ngào, cũng không thiếu chút tình cảm lưu luyến. Mạc Hi thầm mắng một tiếng trọng sắc khinh bạn. Hiểu rõ có thể làm cho Thất cô nương nói hai chữ ‘rất tốt’ này, vậy thật sự là rất tốt. Trong lòng cũng vui thay cho nàng.
"Ta có một yêu cầu quá đáng, muội muội có thể nấn ná ở lại mấy ngày không? Bát muội nhà ta từ mùa đông năm trước liền rầu rĩ không vui, nay tâm tư càng ngày càng nặng nề, bình thường không để ý tới ai, đôi khi có thể ngồi yên cả ngày nhìn cửa sổ. Cơm nước không màng, mặt mũi ngày càng gầy sọp, dáng vẻ như Tây Thi bị bệnh, nhìn thật đáng thương. Muội xưa nay lanh lợi, có thể khuyên giải không?" Lăng Thất mặc dù không biết lai lịch Mạc Hi, nhưng cô ấy là một cô nương hành tẩu giang hồ, kiến thức rộng rãi, là người có năng lực, giỏi nhìn mặt đoán ý, nói chuyện giải trí lại càng hạ 乃út thành văn (trôi chảy, suôn sẻ).
"Sợ không phải đơn giản như vậy. Cô ấy bị bệnh tương tư." Mạc Hi thấy nàng thay đổi đề tài, cũng nói theo. Bản thân tuy là tảng đá trơ trọi không ai che chở, nhưng con gái nhà người ta, hơn nữa gia đình giống như Lăng gia, đều được nâng niu tại khuê phòng, cẩm y ngọc thực lớn lên, ngoại trừ gả lang quân như ý, còn có thể sầu cái gì?
"Không giấu gạt muội, ta mặc dù vì việc kinh doanh mà phải xuất đầu lộ diện, nhưng bát muội tiên tư ngọc dung, tính tình lại nhu nhược, bình thường đều không gặp người lạ. Nhà chúng ta chỉ còn ta và muội ấy hai người sống nương tựa lẫn nhau, tất nhiên ta sẽ cẩn thận quan tâm che chở cho nó. Nếu thật sự nhìn trúng ai, tuy nói sĩ nông công thương, thương là nghề thấp hèn, nhưng cho dù là vương công quý tộc, ta cũng muốn thay nó tnh. Hỏi nó là ai cũng không nói, chỉ cắn răng lắc đầu, sống ૮ɦếƭ không mở miệng, rơi lệ không ngừng." Lăng Thất ngừng lại một chút, tựa hồ có gì khó nói.
Mạc Hi cũng không thúc giục, trong lòng mơ hồ đã đoán được vài phần.
"Chỉ là tiểu thư như muội ấy, cửa lớn không , cửa nhỏ không rời, những người làm ăn với ta lui tới, đều ở sảnh trước, không hề gặp mặt. Hơn nữa, xưa nay muội ấy tâm khí rất cao, những người trong mắt chỉ có tiền, nhất định sẽ không coi trọng. Chỉ sợ là..."
"Không biết tỷ phu lai lịch sao? Có thể khiến Thất tiểu thư của chúng ta chịu hứa hôn?" Tay nhỏ của Mạc Hi vuốt ve củ cải bạch ngọc gác đũa, khuôn mặt trước nay thanh đạm, tràn đầy vẻ trêu tức.
"Aiz, việc gì cũng không thể gạt được muội. Người đó là Đỗ tam công tử của cúc hoa Đỗ gia Đỗ Hằng. Ta nói thẳng vậy, có lẽ bát muội đã động tâm với huynh ấy. Vào đông chí năm trước, bên kia đưa quà đến đã gặp qua, sau đó còn gặp nhau mấy lần."
Mạc Hi đối với vị tam công tử này cũng từng nghe thấy. Lúc nàng đến Đỗ gia trộm hoa cũng có thấy qua thơ tả hoa cúc của vị tam công tử này, thứ khác không nói, chỉ nhìn chữ viết cũng biết là người đoan chính ổn trọng. Vả lại việc kinh doanh của Đỗ gia đều do ca ca hắn kế thừa, tam công tử thích học hành, một lòng thi cử, tương lai rất có tiền đồ. Cho dù văn nhân kham khổ, hai nhà này cũng không thiếu bạc. Đây thật đúng là mượn hoa hiến phật. Nhưng nàng không biết, mình vô tâm, lại trở thành nguyệt lão. Là vì nàng phá hư tâm huyết mấy năm người ta khổ tâm tài bồi, Đỗ gia mới tìm hiểu nguồn gốc, tìm được chỗ Lăng Thất, còn nhất định muốn đưa nàng lên quan t hỏi. Hai người long tnh hổ đấu một phen. Lúc ấy Lăng Thất có khổ không nói nên lời, tên đầu sỏ gây họa Mạc Hi, lại là thần long thấy đầu không thấy đuôi, kêu nàng đi đâu mà tìm, sau đó lại càng không thể nói , nếu không Mạc Hi còn không đổi cách lừa đảo, không cạo một lớp da của người ta mới là chuyện lạ đấy.
"Trước hết đi gặp bát tiểu thư đã." Cái này là trạch đấu (tnh đấu trong gia đình), nhị nữ tnh nhất phu sao? Đây là chuyện gì, trong huấn luyện của tổ chức không có hạng mục trạch đấu này a. Nàng đã biết không có bữa tiệc nào miễn phí mà.
Thấy Mạc Hi đồng ý, Lăng Thất mới lộ vài phần vui mừng, nếu đúng như vậy, cũng không biết phải làm sao cho tốt, nghĩ đến đây mày lại nhíu chặt hơn. Do sự băn khoăn này, nàng không thể ép hỏi, nhưng mặc kệ muội ấy chuốc khổ cũng không thể, dù sao cũng là muội muội ruột thịt của mình. Mới tìm Mộc Khê là người ngoài cuộc đến.
Bát muội xinh đẹp như thế, mình xưa nay hiếu thắng, chỉ có dung mạo là không thể bì nổi, có thể hay không... Nghĩ đến đây, vẻ buồn rầu trên mặt nàng lại tăng thêm một phần.
Mạc Hi biết nàng nghĩ gì, nghiêm mặt nói: "Trước giờ tỷ thích đọc thơ của Lý Dị An (tên khác của Lý Thanh Chiếu), sao lại không biết hai câu thơ ca ngợi hoa quế?"
Hà tu thiển bích thâm hồng sắc, tự thị hoa trung đệ nhất lưu.
Lăng Thất bản tính phóng khoáng, nhưng dù sao cũng là con gái, ᴆụng tới chuyện cảm tình không khỏi có nhiều lo lắng, tinh tế đem hai câu này thầm đánh giá một phen, đúng là tâm tình liền khác hẳn mấy ngày trước. Lập tức mặt giãn cười nói: "Đa tạ muội muội chỉ điểm, là ta ngốc. Suýt nữa sai lầm." Lấy rượu hoa quế mật ong đã chuẩn bị tốt mời.
Mạc Hi cũng không khách khí, vừa mở , một mùi thơm ngào ngạt ấm áp xông vào mũi. Giang Nam mưa bụi triền miên, ngày qua ngày, vết thương cũ trên vai nàng không khỏi cảm thấy đau. Thứ này có hiệu quả khư phong trừ thấp, rất thích hợp dùng. Trong <Bản thảo cương mục> có ghi, hoa quế có thể "dưỡng tinh thần và nhan sắc, dùng lâu thân thể không già, da mặt căng mịn như trẻ con". Thật là cực phẩm dưỡng nhan. Thích thú nhận lấy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc