Buông tay “Chào”, Lý Kiều lên tiếng, ngồi vào sô pha cạnh cửa sổ, “Anh thế nào?”
“Không ૮ɦếƭ được”, Diệp Thính Phong đạm cười, “Nợ Tề Nhã một mạng, đều là do tôi sơ sẩy”.
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Bùi Hạo hành việc tuy rằng nhẫn tâm, nhưng vẫn là một người cẩn thận, lần này chọc giận đến anh, thật sự không tài nào hiểu nổi”. Lý Kiều nhìn người đàn ông trấn tĩnh bình thản trước mắt, nói ra nghi vấn trong lòng.
“Diệt cỏ không diệt tận gốc, sẽ lưu mối họa”, Diệp Thính Phong cười lạnh, “Cậu còn nhớ Trì Phi không?”
Lý Kiều ngẩn ra: “Anh muốn nói đến người đã từng muốn Gi*t anh lại làm thương Lãnh Hoan, sau đó đã bị anh giải quyết?”
“Hắn ta có một đứa con trai là Trì Tân, chạy tới phía Bắc làm việc dưới tay Bùi Hạo để dựa hơi nương tựa, vài năm nay chỉ làm được một công trình không lớn không nhỏ, thật là không biết lượng sức”.
“Bùi Hạo không phải vẫn mơ ước địa bàn này của anh sao, hơn nữa ân oán giữa hắn cùng Tề Kinh còn đó, Hoa Hạ lại cùng Tề thị bắt tay thu mua những công ty con của hắn, hắn nhất định là muốn mượn cơ xả giận, dù sao cuối cùng đã có Trì Tân chịu tội thay. Hắn cũng thành công thoát thân, chỉ có điều phỏng chừng hắn cũng không đoán được là Trì Tân lại làm ra thế này”. Lý Kiều phân tích phán đoán của mình, cười trào phúng.
“Thoát thân?”. Giọng nói Diệp Thính Phong rét lạnh, khóe miệng tia cười ẩn hiện làm người ta run sợ, “Bùi Hạo hắn coi tôi là loại người gì?”
“Anh đã động thủ”. Lý Kiều nhìn biểu tình đông lạnh của ông, dùng câu trần thuật để nói.
“Hiện tại cục diện có chút phức tạp, đây cũng là nguyên nhân tôi muốn cậu trở về”, Diệp Thính Phong nhìn hắn, biểu tình thâm trầm. “Giúp tôi”.
Hai chữ ngắn gọn, làm cho tâm Lý Kiều chấn động, hắn quá rõ ràng hai từ này biểu đạt ý tứ gì.
“Tôi tin rằng trong lòng cậu không phải chưa từng có sự chuẩn bị”, Diệp Thính Phong lạnh nhạt lên tiếng, ánh mắt vô cùng lợi hại, “Cậu hẳn phải rõ ràng cái giá phải trả khi muốn tiến đến với Thích”.
“Em hiểu”. Lý Kiều chỉ nhẹ nhàng gật đầu, không hề có một câu dư thừa.
Diệp Thính Phong nhìn hắn, trong đôi mắt phượng thâm trầm đen hút như mực kia, chẳng có gì khác ngoài sự kiên định, ánh mắt ông hiện lên một tia tán thưởng ——- khi mới gặp Lý Kiều, hắn vẫn còn là một công tử ăn chơi trác táng, cuộc sống phóng túng tinh thông trò đời, khác hoàn toàn so với chính mình, hắn thưở nhỏ đã sinh ra trong một gia đình có thân thế, cuộc sống giàu có cơm áo vô lo, không hề biết đến nỗi khổ trần gian cũng như không nhận thức được cái gọi là thế giới ngầm, hắn chẳng cần phải lăn lộn ngoài đời cam chịu nhẫn nhục kiếm sống qua ngày, hắn chỉ cần bình an lớn lên sau đó kế thừa tập đoàn Hoa Hạ là ổn, đôi tay đó, chưa từng bị vấy bẩn bởi máu, nhưng hôm nay hắn lại dám vì con gái ông mà từ bỏ cuộc sống vững vàng, chấp nhận bước vào một thế giới hắc ám mà hắn hoàn toàn xa lạ, dũng khí mạnh mẽ như vậy, khiến ông rất muốn tán thưởng.
“Thích chắc vẫn chưa biết lý do cậu quay về”.
“Đúng, cô ấy còn đang tức giận”. Nhắc tới cô, Lý Kiều bất đắc dĩ cười. “Kỳ thật cho dù là anh bị thương hay là chuyện gì khác, cô ấy cũng đủ kiên cường để đón nhận, không cho cô ấy trở về là sợ nguy hiểm đến cô ấy”.
Diệp Thính Phong mỉm cười nhìn hắn: “Cậu thật ra còn hiểu con bé hơn so với người làm cha như tôi”.
——– tôi đã quên mất thời điểm tôi được ngủ chung với mẹ là khi nào, tôi còn nhỏ đã phải ngủ một mình rồi, căn bản là không tranh nổi với ba tôi.
Lý Kiều nhớ tới trước đây khi hỏi cô vì sao lúc ngủ lại ôm hắn chặt như vậy, cô đã ai oán mà trả lời hắn.
иgự¢ đột nhiên dâng lên nhu tình, nhưng đau đớn cũng theo đó trỗi dậy ——- cô có còn giận hắn hay không, có một lần nữa thoát khỏi hắn hay không?
Rất nhiều vướng bận cùng lo lắng vây quanh trong lòng, lại không thể trở lại bên cạnh cô.
“Tôi lớn hơn mười tuổi so với cậu, sau này phải nhờ cậu chăm sóc cho con bé”, Diệp Thính Phong than nhẹ, “Bị thương thế này, lại phát hiện đã lâu rồi không có giấc ngủ sâu như vậy”.
Lý Kiều bỗng giật mình —— giọng nói của anh ấy, lại mang theo nét ủ rũ.
“Thời điểm còn đang hôn mê, tôi mơ thấy Lãnh Hoan”, Diệp Thính Phong ánh mắt nhìn về một nơi vô định phía ngoài cửa sổ, trong đôi mắt tràn ngập nét dịu dàng, “Cô ấy vẫn mang bộ dáng như khi mới quen, lúc cười lên trông rất đẹp, có một chút ưu thương, tính tình có chút nhõng nhẽo, lại vô tư chẳng để ý gì, thật làm cho người khác tức giận”.
“Có đôi khi cảm thấy tất cả vẫn đang diễn ra trước mắt, phảng phất giống như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua, có đôi khi lại giật mình cảm thấy tất cả chỉ là một bộ phim vô vị, thời gian thì vẫn chầm chậm trôi đi”. Thu hồi tầm mắt, hắn có chút tự giễu cười, vẻ mặt lại khôi phục lại bình tĩnh.
Lý Kiều trầm mặc không nói, trong lòng đã dâng lên chua xót, thế giới này, có lẽ chỉ có bản thân mình mới thấu hiểu anh ấy ——- bởi vì bọn họ đã từng cùng yêu một người phụ nữ. May mắn là, hắn đã tìm thấy hạnh phúc chân chính của đời mình, mà người đàn ông trước mắt này, chỉ có thể dựa vào ký ức để chống đỡ.
————————
Khóa cửa chuyển động trong nháy mắt, Thích có chút khẩn trương ngồi dậy
“Nhìn thấy anh có có phải rất thất vọng hay không?”
Tô đi đến cạnh giường nhìn cô, đôi đồng tử màu băng lam hơi trào phúng.
Thích nhếch môi không nói một lời nào.
“Biết không”, anh nâng cằm cô lên, mặt đối diện với cô, “Anh nghe thấy mẹ cầu xin anh ta nhường em cho anh”.
иgự¢ Thích chợt đau xót —— trách không được, trong đôi mắt phượng kia cất giấu một chút ưu thương.
“Ông ấy sẽ không vì vậy mà rời đi”. Cô quật cường nhìn anh, ngữ khí kiên định.
Tô buông tay ra, trong mắt hiện lên một tia đau đớn: “Em thật sự rất hiểu biết anh ta”.
“Có điều, cho dù anh ta có đem em tặng lại cho anh, anh cũng sẽ không nhận”, anh lạnh lùng, “Anh không phải là người không chịu nổi một kích, cho dù thua cũng muốn thua một cách quang minh chính đại”
Thích nằm xuống, đem mình giấu vào trong chăn, cảm thấy mệt mỏi không nói lên lời: “Em rất mệt”.
Yêu hay không yêu, cô cũng chẳng muốn tiếp nhận nữa, thế nào cũng rất vất vả.
“Em còn nhớ rõ lần đó anh đánh em không, Thích?”, thanh âm của Tô cách lớp chăn, nặng nề truyền vào tai cô, “Ngày đó anh đã nói với em, anh chưa từng có yêu cầu em phải chấp nhận anh, em tốt nhất là không nên yêu phải anh. Nói ra câu đó, anh lần đầu tiên trong đời bắt đầu cảm thấy sợ hãi và khổ sở, trước đó đối với em giả giả thật thật, vào khoảnh khắc đó mới biết được bản thân mình đã thật sự động tâm, nhìn em bất cần đời lái xe đuổi theo anh ta, anh chỉ biết là anh thua rồi, trái tim em vĩnh viễn chỉ đặt trên người anh ta, mà anh thì chỉ có thể lo lắng sợ hãi thay cho em”.
“Sau đó thấy anh ta muốn kết hôn, thời gian đó anh chứng kiến em nhận hết dày vò đau khổ lại giả vờ lạnh lùng kiên cường, anh đột nhiên lại có chút an ủi, một đường theo em lên máy bay, chính là vì không muốn buông tha một cơ hội có được em”.
“Thích, nói ra những lời này, anh cũng không còn gì vướng bận trong lòng, việc còn lại, chỉ có thể phó mặc cho thời gian”. Ngón tay ấm áp thon dài nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô, mang theo quyến luyến vô hạn, “Anh sẽ rời khỏi nơi này”.
Thích hạ chăn xuống, kinh ngạc nhìn về phía anh.
“Anh muốn đi đâu?”
“Còn chưa nghĩ ra, cũng không quan trọng nữa”. Anh cười nhẹ
“Vậy anh muốn đi bao lâu?”
“Không biết”. Anh nhìn cô, ánh mắt vẫn mang theo cưng chìu như trước.
“Vậy anh…. Cứ như vậy mà đi sao?” Trong lòng đột nhiên dâng lên khó xử, khiến cho cô chả biết phải làm thế nào.
“Ừm, cứ như vậy mà đi”
Anh muốn mang theo trái tim em, nhưng lại không thể.
Một câu này, anh cũng chỉ thầm nói trong lòng.
“Thích”, anh trầm thấp lên tiếng, “Anh có thể hôn em lần cuối không?”
Hô hấp cô ngừng lại, tay giấu trong chăn đã khẩn trương nắm lấy ga giường.
Đôi mắt lam thẫm mang theo lửa nóng, gương mặt anh tuấn tiến gần đến cô, tim Thích đập loạn nhịp, cả người đều cứng ngắc.
Thế nhưng, anh dừng lại, chỉ đưa tay 乃úng một cái trên trán cô.
“Đồ ngốc”. Anh nhẹ giọng, “Cho dù sắc đẹp ở trước mặt, cũng phải biết từ chối”.
Cô nên cười, nhưng mắt cũng không chịu thua kém đã bắt đầu nóng lên.
Anh đứng dậy.
“Thích, năm đó anh hôn em, dường như chưa từng nói lời xin lỗi”
Anh cười.
“Thật xin lỗi”
Thanh âm của anh, mềm nhẹ, khàn khàn, lại giống như mũi tên bắn trúng phòng ngự trong lòng cô, nước mắt trong giây phút đó rốt cuộc ức chế không được, thấm ướt hai bên má.
“Nước mắt của em là dành cho anh sao, Thích?”. Anh chua xót cười, “An ủi em nhiều năm như vậy, em cũng đều vì người khác mà khóc, cho nên lần này, muốn anh giúp em lau nước mắt, thật sự rất khó”.
“Tô Tự…” Cô mang cả tên họ anh ra mà mắng, khóc rối tinh rối mù không màng đến hình tượng, “Anh là đồ đáng ghét——–”
Anh cúi người gắt gao ôm chặt cô sau đó đẩy cửa ra, rời đi không hề ngoảnh mặt.
Anh nhìn thấy hắn ngồi trước giường ngắm cô ngủ, đợi lâu như vậy, biểu tình dịu dàng, bàn tay muốn vươn ra chạm vào cô vài lần nhưng lại chỉ biết thu hồi, kìm nén mà run rẩy.
Anh nhìn thấy hắn thời điểm rời đi rõ ràng là không tình nguyện, vẫn cứng ngắc mở miệng, xin cậu hay chăm sóc cô ấy.
Buông tay, không phải vì không yêu, mà là vì vô tình phát hiện bản thân đã trở thành chướng ngại hạnh phúc của người kia.
Từ đầu tới cuối, anh vẫn chỉ là bến cảng xoa dịu vết thương trong lòng em, còn anh ta lại chính là bến bờ đối diện mà em bất chấp sóng gió muốn lao tới. Có lẽ anh yêu em không ít hơn so với anh ta, chỉ là trái tim em vẫn luôn hướng về phía ấy. Anh biết, rồi em sẽ hạnh phúc.
Anh cũng biết, rất khó để quên được em.
Vì thế tất cả những gì đã xảy ra giữa hai chúng ta, anh sẽ chôn sâu tận đáy lòng, từ nay về sau sẽ không bao giờ dễ dàng khơi dậy nữa.