Ông hôn tôi đi“Cho nên, cô rất rõ ràng rằng vấn đề không nằm trên người tôi”. Tề Nhã lại mỉm cười.
Thích nhìn cô ấy, gật đầu một cái.
Người phụ nữ trước mắt tư thái nhàn nhã uống trà, cái tách trẵng noãn, ngón tay thon dài, tay áo khoác lộ ra ống tay xắn lên của áo sơ mi, bộ dáng thập phần tao nhã. Nhất cử nhất động của cô ấy, đều có mang hơi hướm phong tình, điềm đạm mà cẩn thận, Thích có chút thưởng thức cô ta.
“Nhưng cô cũng rất rõ là, anh ta là vị hôn phu của tôi, về sau sẽ là chồng tôi, sự việc này trước mắt xem ra vẫn chưa có dấu hiệu thay đổi nào”.
Thích trong lòng có chút phát giận: “Các người cũng đâu có yêu nhau”
“Vậy thì sao?” Tề Nhã có chút tự giễu cười, “Một tách hồng trà, cô có thể cho thêm đường, cũng có thể cho thêm sữa, kì thật quyết định là do chính mình lựa chọn mà thôi”
“Vậy còn chị?” Thích nhìn cô ta, trong ánh mắt có chút sắc bén.
“Tôi cuối cùng cũng biết cô vì sao lại làm cho Lý Kiều đau đầu như vậy”, Tề Nhã có chút bất đắc dĩ nhìn cô, “Thật đúng là làm cho người ta chịu không nổi”
“Trên đời có rất nhiều chuyện, có mở đầu, ắt có kết cục. Có hy vọng, ắt có cơ hội. Dù trong lúc đó, cô có đưa ra quyết định thế nào, thì cuối cùng, cô vẫn phải đối mặt với sự thật tàn khốc”
Dưới ánh đèn pha lê, sườn mặt Tề Nhã mang một nét đau thương khó tả, làm Thích không khỏi ngẩn ra.
“Mẹ tôi ngày xưa rất thích xem một bộ phim truyền hình, bà thích nhất câu nói của nữ nân vật chính——-thứ gọi là tình yêu, khi vướng vào đã là một loại hạnh phúc, cho dù thất bại cũng có mùi vị riêng của nó. Bởi vì, ánh mắt của người cô yêu, sẽ vĩnh viễn lưu lại trong lòng. Ánh mắt ấy, là dũng khí của cuộc sống, là nguồn sáng duy nhất trong đêm tối mịt mờ”.
Tề Nhã nghe vậy có chút kinh ngạc nhìn cô, lập tức cười rộ lên: “Như vậy, chúc cô may mắn”
“Cám ơn”, Thích ngẩng đầu nhìn cô ta, cố ý làm ra tư thế cao ngạo, “Tôi sẽ cố hết sức lực đi quấy rầy cuộc sống hôn nhân của chị”.
“Cô đang làm gì vậy?” Lý Kiều đang đi đến, vừa vặn nghe được nửa câu sau của Thích, tức giận nhíu mi nhìn cô.
“Ông nghĩ tôi sẽ làm gì với chị ấy?” Thích chậm rãi đến gần, ngẩng đầu nhìn hắn một cách ngây thơ vô (số) tội.
Tề Nhã nhìn bọn họ cười nhẹ: “Hai người từ từ nói chuyện, tôi qua bên kia một chút”
Lý Kiều liếc nhìn bộ dáng nặng nề kia một chút, mi tâm nhíu càng sâu: “Cô rốt cục đã nói gì với cô ấy?”
“Sao thế, ông đau lòng?” Lý Kiều nhẹ giọng gọi cô, tay dường như muốn chạm vào khuôn mặt cô, lại chậm rãi thu về, mắt hắn hiện lên tia bất đắc dĩ, thật sâu trong đáy mắt như có thủy triều đang dâng trào, nhìn lại khuôn mặt anh tuấn kia, rõ ràng là mang nét mệt mỏi.
Đột nhiên, tâm Thích co thắt lại.
“Ông ——– mệt mỏi lắm sao?” Cô chần chờ hỏi, giống như trước kia, hai tay cô vòng qua thắt lưng hắn, sườn mặt áp vào lòng hắn, “Là vì tôi sao?”
Trong giọng nói của cô có chút dè chừng, làm cho Lý Kiều không đành lòng đẩy cô ra, mà trên thực tế, hắn vẫn hoài niệm cảm giác cô ở trong lòng hắn.
“Cô biết không, Thích”, hắn cúi đầu ngửi hương nước hoa của cô, cười đến chua xót, “Có đôi khi, tôi hy vọng cô vĩnh viễn là một đứa nhỏ không trưởng thành”.
Lệ xông lên hốc mắt, cố gắng che dấu sự run rẩy trong thanh âm của mình: “Tôi chỉ biết rằng, kể từ ngày bắt đầu nhìn thấy ông, mỗi một hành động tôi làm, đều là vì muốn tới gần ông hơn”.
Cho nên xin ông đừng sợ, đừng trốn tránh, đừng đẩy tôi ra.
Hai tay ở bên người nắm chặt lại, Lý Kiều nghe được lời cô nói mà động tâm. Hít một hơi thật sâu hắn nắm hai vai của cô, nhẹ nhàng mà đẩy cô ra.
“Nhưng mà, khoảng cách của chúng ta trong lúc đó đã càng ngày càng xa”, hắn chăm chú nhìn cô, thanh âm tắc nghẹn, “Cô có phát hiện ra rằng, không biết từ khi nào, chúng ta luôn khắc khẩu, thật đáng sợ, trước kia chúng ta không hề như vậy, thời gian trước kia, thật nhẹ nhàng mà vui vẻ, vì thế, chúng ta trở lại như lúc ban đầu được không?”
Như một trưởng bối quan tâm cô, trân trọng cô, nếu có thứ gì ràng buộc, cũng chỉ là tình thân mà thôi ——— như vậy, hắn mới có thể gánh được thứ quan hệ này.
“Chúng ta cũng có thể lấy một phương thức khác để sống vui vẻ với nhau mà”. Thích cắn môi, quật cường nhìn hắn, không chịu lùi bước.
“Tôi yêu ông”. Cô nói, trực tiếp thoải mái nói ra tâm tư trước mặt hắn, trước ánh mắt đang khi*p sợ của hắn, từng bước tới gần.
Con ngươi hắn hơi tối lại, rất nhẹ nhàng mà thối lui từng bước: “Tôi không yêu cô”.
Thích lẳng lặng nhìn hắn, bỗng nhiên cười, nụ cười giảo hoạt mà quyến rũ, cô phát hiện một chút phiền chán bất an trong lòng hắn.
“Cô cười cái gì?” Hắn nhíu mi hỏi, hoàn toàn bất ngờ trước hành động của cô.
“Ông hôn tôi đi, giống như những cặp tình nhân ấy”, đôi mắt sáng ngời của cô nhìn thẳng vào hắn, “Ông hôn tôi, tôi sẽ cho ông biết rốt cuộc ông có yêu tôi hay không”
“Nhàm chán”. Hắn nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng trơn bóng của cô, trong lòng hỗn loạn.
“Xem đi, ông không dám” Thích nhẹ nhàng cười, “Ông, đang, sợ”
“Tôi không có”. Hắn phủ nhận, khẩu khí khó chịu.
“Vậy vì sao ông không dám hôn tôi?”
“Nụ hôn đầu tiên của cô không nên dành cho tôi, hẳn là nên giữ lại cho người xứng đáng trong lòng cô”. ૮ɦếƭ tiệt, nói ra loại câu này, hắn thật sự khinh bỉ bản thân mình bày đặt làm ra vẻ đứng đắn.
Thích cười kinh hãi: “Lý thiếu gia tiếng tăm lẫy lừng mà lại nói ra những lời như vậy, thật làm cho người khác giật mình”.
“Nhưng mà, chậm mất rồi”. Ánh mắt của cô có chút hoang mang cùng đau thương.
“Có ý gì?” иgự¢ hắn bỗng dưng căng thẳng.
“Tôi từng nghĩ rằng, nó nên thuộc về ông”, cô cúi đầu nhẹ nhàng cười.
Thanh âm bất lực làm cho hắn đau lòng, “Mẹ qua đời năm ấy, Tô đã hôn tôi, giây phút đó, tôi chưa bao giờ cảm thấy đau lòng như vậy. Ông có biết không, tôi có muốn khóc cũng không thể khóc được, vì ba tôi với ông đều muốn nhìn tôi cười, nhưng ngày đó tôi đã khóc rất lâu, rất dọa người, Tô cũng bị tôi dọa cho——–”
“Thích——-”
Cô nghe thấy thanh âm khàn khàn lạ thường của hắn vang lên, ngẩng đầu, nhìn thấy trong đôi mắt đen quen thuộc kia, tràn đầy sự đau lòng. Ngay tại giây phút hắn thất thần, cô kiễng mũi chân, môi chạm vào môi hắn.