Người đó vốn đã là của tôi“Stupid!” Thích tự mắng mình một câu, đầu đập vào cửa kính xe, nhịn không được than thở ——- cô lại làm một chuyện ngu ngốc, Lý Kiều hiện tại hẳn đã phát hiện ra cô có một chìa khóa dự phòng, ngẫm lại vừa rồi bản thân còn làm ra vẻ lạnh lùng, cô thật muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Một phần mái tóc ngắn bị rối tung, cô buồn bực thét lên một tiếng chói tai.
Tô lái xe liếc mắt nhìn cô một cái, ngữ khí bình thản: “Làm sao vậy?”
Cô lắc đầu, không biết phải giải thích từ đâu.
“Là anh ta sao?” Bóng đêm xuyên thấu qua của kính xe bao phủ gương mặt của Tô, làm cho con ngươi màu lam càng thêm thẫm.
“Hả?” Hô hấp của Thích ngừng một chút.
“Anh đã từng gặp nhiều người giống như vậy, anh ta đối với em có vẻ khá đặc biệt”, ánh mắt Tô vẫn chăm chú nhìn đường đi phía trước, nhưng thanh âm lại mang theo cảm giác áp bức.
“Bất luận người nào đối với em cũng đều rất đặc biệt”. Thích thoải mái tươi cười lảng tránh nghi ngờ của anh.
Một tiếng phanh lại, ô tô dừng ngay ven đường, Thích không kịp phòng bị, thiếu chút nữa ᴆụng vào trán, vừa ngẩng đầu, thân hình cao lớn của Tô đã tiến đến, mặt anh cách rất gần, đôi mắt lam thẫm gắt gao khóa chặt cô.
“Đừng nói dối, Thích”, hơi thở ấm áp của anh nhẹ nhàng phất qua mặt của cô, “Anh sẽ tức giận”.
Thích nhìn anh, hai tay bất an nắm lấy hai sườn ghế ngồi, trong lòng có chút kích động.
“Em thích anh ta?” Anh hỏi, thanh âm trong không khí yên tĩnh có vẻ trầm thấp khác thường.
Thích trầm mặc hồi lâu, mới cắn môi: “Đúng”
“Vậy anh ta đối với em thế nào?”
Cô lắc đầu, “Em không biết”
“A?” Tô hơi hơi nhíu mi, ngữ khí dụ dỗ, hơi thở lại mang theo một tia nguy hiểm, “Cảm giác không biết thật khó chịu, đúng không, Thích? Vậy em có muốn xác định rõ một số chuyện hay không? Ví như ——”
Thích bối rối quan sát anh, theo bản năng che lỗ tai lại, có chút trẻ con kêu lên: “Em không muốn biết ——–”
Tô lại bắt được tay cô, nắm vào bàn tay to của mình, cười đến thâm trầm nhìn chằm chằm vào cô : “Ví như, anh thích em”
“À, không chỉ thích”, anh nghiêng đầu một chút, giống như đang cân nhắc cẩn thận, biểu tình rất anh tuấn làm cho người ta không dám nhìn thẳng, “Anh muốn em, chỉ là Thích của riêng anh”.
Thích kinh ngạc nhìn anh ta, đầu óc nháy mắt trống rỗng ——– cô không phải chưa nghĩ qua khả năng này, nhưng khi chính anh mở miệng nói ra tâm tư của bản thân, cô vẫn khi*p sợ đến nỗi không biết phải trả lời thế nào.
“Đừng như vậy”, Thích lắc đầu, thoát khỏi tay anh, thở sâu, “Em thực sự không biết nên nói cái gì nữa”
“Em ghét anh?” Anh lại nhích gần một ít.
“Không phải”, khuôn mặt Thích do khẩn trương mà đỏ lên, “Em thích anh, nhưng mà kiểu thích này không giống với kiểu thích kia ——”
Cô giải thích quanh co một hồi, nhưng càng nói lại càng hồ đồ.
“Cô bé ngốc”, Tô nhìn cô, bỗng nhiên cười thành tiếng,: “Lần đầu tiên có người phụ nữ trả lời với anh như vậy”
Anh ngồi thẳng dậy, trở lại vị trí của mình, nghe thấy cô một bên thở dài nhẹ nhõm, khóe miệng không nhịn được lại nhếch lên.
Thật sự là một cô bé thú vị, xem ra, anh cần phải bỏ nhiều thời gian ở bên cô hơn.
———————————————————————
“Cô Liễu chúc mừng cô”. Thích cầm lấy sâm banh trong tay cùng cạn với Liễu Nhược Y.
“Cám ơn, bảo bối ——- ” tiếng cười Liễu Nhược Y thanh thúy, vô cùng thân thiết thơm vào một bên má của cô.
“Biệt tự nước hoa này rất đẹp, cháu thấy trên thế giới những tiệm nước hoa to lớn lộng lẫy như thế này rất hiếm”, Thích nhìn bốn phía xung quanh, “Chú Hạo Nhiên thật sự là chìu chuộng cô đến cực điểm”.
“A”, Liễu Nhược Y cười khẽ, không che được vẻ mặt ngọt ngào, “Sao cháu không hỏi cô lúc trước theo đuổi ông ta vất vả thế nào, thủ đoạn lừa gạt, ba mươi sáu kế không bỏ qua cái nào ”.
Thích không khỏi cười ha ha: “Vâng, vậy cháu chúc mừng cô đã tu thành chín quả!”
“Cháu cứ đi tham quan nhé, cô phải chiêu đãi mấy vị khách khác”.
Thích gật gật đầu, nhìn cô ấy rời đi.
Trước mắt là một lọ thủy tinh tròn rất mới mẻ, chất lỏng óng ánh tạo nên hình chữ bát độc đáo, trên lọ có gắn mấy đóa hoa vàng nhung, lông xù, trông đáng yêu mà lại rất khác biệt.
“Mỗi người đều biết, nhắc đến Provence là nhắc đến Lavender (*), nhưng lại quên mất rằng, ở nơi đó cũng có một loại thực vật xinh đẹp khác”. Có người ở phía sau cô lên tiếng, “Mimosa(**), màu vàng của đoàn tụ”.
Thích xoay người, nhìn về phía người nói chuyện, mỉm cười: “Có gì đặc biệt?”
Tề Nhã lấy chiếc lọ ấn một chút, nhất thời một hương thơm thanh khiết tràn ngập bay ra, ngọt ngào, còn mơ hồ có một loại hương vị của đau thương.
“Nghe nói Mimosa là của một vị thuyền trưởng từ đại lục Úc đưa vào miền nam nước Pháp, ở Australia, Mimosa là hoa nở vào mùa hạ, vậy mà khi bị chuyển đến nước Pháp, nó vẫn nhớ kỹ tháng nó nở hoa, tháng hai. Cho nên trước khi chuyển sang mỗi mùa xuân, Povence là một đồi núi toàn màu vàng của hoa Mimosa. Vì thế rất nhiều người cho rằng loại hoa này tượng trưng cho sự chờ đợi của người yêu, mặc dù cách nửa vòng trái đất, nó vẫn nở hoa đúng dịp, cùng với người yêu ở địa phương xa xôi lặng lẽ kêu đồng thoại, lặng lẽ chờ mong một ngày tương phùng”.
Chờ đợi ——– thích nhẹ nhàng lẩm nhẩm tên của loại nước hoa này.
Yêu một người, có khi giống như mong muốn được đoàn tụ ở một nơi xứ lạ tha hương, ngay cả những khi cô độc một mình, vẫn thủy chung nở rộ xinh đẹp như xưa, tin tưởng sau khi trải qua một thời gian, có thể nắm tay sóng vai, hạnh phúc viên mãn.
“Nếu chị thích lọ này, vậy lấy đi, tôi nói với cô Liễu một tiếng là được rồi”.
Thích xem bộ dáng lưu luyến không rời của cô ấy, mở miệng nói.
“Nước hoa có thể cho tôi, nhưng là đàn ông thì không thể đúng không?” Tề Nhã nhìn cô, thản nhiên cười, trong lời nói của cô còn có ý trêu chọc.
“Đối với người ‘đàn ông’ mà chị nói, cũng không phải là không thể cho”,Thích lẳng lặng nhìn cô ta, trong đôi mắt sáng ngời không có chút gợn sóng, “Người đó vốn đã là của tôi”