Thích - Chương 20

Tác giả: Cảnh Hành

Tình yêu chỉ là giả thiết
Anh vĩnh viễn là người em yêu nhất, vô luận sau này gặp ai cũng thế.
Trong lòng em thủy chung vẫn lưu lại một khoảng trống dành cho anh, trong tương lai khi em nhớ về anh, nhất định em sẽ khóc, nhưng anh trong trí nhớ của em, vẫn sẽ là gương mặt tươi cười.
Lý Kiều đứng cạnh cửa nhìn cô gái đang lẳng lặng đánh đàn.
Theo từng tiếng đàn, thời gian giống như quay về bảy năm trước, lúc đó cô vẫn còn là một đứa nhỏ nghịch ngợm, ương bướng, hắn dạy cho cô đàn ca khúc “La Campanella” của Liszt, cô đàn không tốt liền tức giận, hàng lông mi xinh đẹp nhíu thành một đường, vì thế hắn mềm lòng ra tay chỉ cho cô một chút, cho đến khi cô đã đàn thành thạo, cô đắc ý nói, xem đi, Lý Kiều, tôi thông minh không, sau đó giống như một con nhóc thần kinh cười ngã vào trong lòng hắn.
Thời điểm đó, bất cứ thể loại nhạc nào khi vào tay cô, tất cả đều trở thành vui nhộn, hắn bất mãn cho là cô tùy tiện sửa bản gốc, cô lại nói, tôi rất vui vẻ, vì sao lại phải đàn những khúc nhạc bi thương?
Mà giờ phút này, tiếng đàn của cô lại trầm lắng rất nhiều, ngay cả không khí cũng tràn ra hương vị đau thương——– là cái gì đã làm cô thay đổi?
Hắn không muốn đoán, cũng không dám đoán.
“Ca khúc gì vậy, rất êm tai”. Thởi điểm cô dừng lại, hắn nhẹ nhàng vỗ tay.
“First Love”. Thích ngẩng đầu, ánh sáng của chiếc đèn tường chiếu lên mặt hắn, cô thấy không rõ vẻ mặt của hắn lúc này.
“Làm sao đàn được?”. Hắn hỏi
“Tô dạy tôi”
“Tô?” Cô không phát hiện ra hắn vì nghe đến cái tên xa lạ mà hơi hơi nhíu mày.
“Thầy giáo của tôi”
“À”. Lý Kiều gật đầu, trong lòng không hiểu sao lại thả lỏng rất nhiều.
Thích nhớ tới một năm đó, cô đứng ở cuối hành lang, tiếng đàn du dương mà ưu thương cùng lá ngô đồng nhẹ nhàng bay đến, cô đi tìm từng gian phòng một, sau đó cô thấy Tô ngồi ở chỗ đó, ánh chiều tà xuyên thấu qua cửa sổ sát đất chiếu vào người anh, một mảnh vàng óng ánh đẹp mắt.
Từng nốt nhạc theo những ngón tay anh bật ra, anh quay đầu nhìn cô cười nhẹ, biểu tình nhu hòa hiếm thấy.
Vì thế cô hỏi, đây là ca khúc gì?
Anh nói, First Love
First Love——— cô nhẹ nhàng nhẩm trong lòng, đột nhiên có loại cảm xúc muốn rơi lệ.
Vốn là cô vẫn còn để bụng nụ hôn kia, nhưng từ thời khắc đó, cô đã tha thứ Tô.
Giờ nghĩ đến, Tô kì thật vẫn là một người lạnh lùng cao ngạo, ít khi muốn nói chuyện, cũng chẳng biết quan tâm đến người khác, bọn họ trong lúc đó không trò chuyện nhiều lắm, nhưng kì lạ là, rất nhiều lúc, những câu từ ít ỏi của anh, lại dễ đàng gây xúc động đến tâm tư của cô.
Trong đầu lại hiện lên cặp mắt lam thẫm kia cùng nụ cười trong trẻo mà lạnh lùng, cô đột nhiên có chút khổ sở, cả đời này, có lẽ là không cơ hội gặp lại.
“Đang suy nghĩ gì?” Lý Kiều nhìn cô, trong mắt mang theo chút cảm xúc phức tạp.
Cô rất ít khi thất thần trước mặt hắn, loại biểu tình mơ hồ này, thật xa lạ đối với hắn.
“Không có gì”. Ánh mắt sương mù khôi phục thanh minh, cô nhìn hắn nhẹ nhàng cười.
“Nghỉ ngơi sớm một chút”. Hắn trở về phòng mình, không quay nhìn cô, ngay trước mắt cô mà đóng cửa phòng.
“Ngủ ngon”. Thích bình tĩnh mở miệng với cánh cửa kia.
Cô mười một tuổi không kiêng nể gì nằm trên giường hắn, bá đạo lôi kéo tay hắn làm gối đầu.
Cô mười tám tuổi, đã bị hắn bỏ lại ngoài cửa.
Côi đã từng nói với hắn, về sau tốt nhất tập thói quen cô sẽ thường xuyên xuất hiện trước mặt hắn.
Cô tưởng rằng cô báo động trước sẽ có hiệu quả, khi hắn thấy cô công khai đập cửa nhà hắn nói muốn ngủ lại, hắn cũng không từ chối, cũng chẳng nói câu nào, đơn giản là an bài cho cô một phòng ngủ, thậm chí cả bàn chải khăn mặt, giống như hoàn toàn không để ý đến việc cô thường xuyên đến ở.
Cô biết vì sao hắn làm như vậy.
Hắn đang nói cho cô biết, hắn không quan tâm đến những hành động của cô, hoặc là nói, hắn không đem những trò xiếc trẻ con của cô để vào mắt, hắn đang bào mòn tính nhẫn nại, đang đợi cô có một ngày rốt cuộc kiềm chế không aổi sẽ tự động bỏ cuộc.
Nhưng mà, hắn mơ tưởng rồi.
Cô không thể để lão ba xem thường mình, càng không thể để mình xem thường bản thân.
——————————————–
“Anh còn muốn tôi chờ bao lâu nữa?”. Có một thanh âm từ trong diện thoại truyền đến.
“Đã tới của rồi”. Lý Kiều cắt điện thoại, bên miệng lộ ra một tia cười trào phúng ——— lão già hiện tại không lo quản lý công ty, lại bắt đ座$ tính kế hôn nhân đại sự của hắn.
Đám hᢏi thương nhân nghĩa là gì? Chỉ là gặp một người phụ nữ, ăn một bữa cơm mà thôi, đúng là chuyện bé xé ra to!
Như trong dự liệu của hắn, khi hắn mở cửa bước vào, Lý Vinh Sinh quay đầu trừng mắt liếc hắn một cái.
Lý Kiều vẫn treo v
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc