Thí Nghiệm Tình Yêu - Chương 02

Tác giả: Khải Ly

Buổi tối tám giờ, La Phù đang ở tại phòng nấu ăn, còn thật sự cúi đầu rửa hoa quả, phía sau đột nhiên toát ra một thanh âm khàn khàn —“ Tôi đói”
Thình lình ở gần như vậy, khiến cô sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên, thì ra là Hạ Vũ Tuyên giống du hồn xuất hiện, nhìn anh ta ước chừng cao hơn cô một cái đầu, đứng ở phía sau cô, cảm giác giống như đỉnh Thái Sơn
“ a…… Ngài mời ngồi, đồ ăn đều chuẩn bị xong.”
Đàn ôn này đi đường cũng chưa ăn sao? Xem trong mắt anh ta có chứa tơ máu, là vì ngủ không tốt hay là…… Đã khóc? Không có khả năng, trí tưởng tượng của cô thực rất phong phú.
Hạ Vũ Tuyên xoay người đi, hướng bàn ăn, tóc dài thùy dừng ở trước mặt, cước bộ nặng nề lại không tiếng động, tấm lưng kia cô càng nhìn càng làm cho cô có một cảm giác đau lòng. Cho dù anh ta có được địa vị rất cao, học vấn bao sâu, lúc này giống đứa trẻ bị lạc, mà nay trở lại nhà ông ngoại và bà ngoại hay không có thể tìm được chút dư âm nào chăng?
Quái lạ, vì sao cô đau lòng vì anh ta làm cái gì? Không phải cô thân là trách nhiệm trợ lý, cô là tự mình đa tình.
Thái Nho Minh hiện tựa vào ghế ngủ gật, lúc này mới tỉnh lại, nhiệt tình hô: “ Hạ tiến sĩ, mời dùng! Ta vừa thử qua thức ăn, ngài nhất định sẽ thích, đây là chính gốc hương vị gia đình”
Hạ Vũ Tuyên một tiếng cũng không có trong cổ họng, làm Thái Nho Minh là cái hình nhân ẩn, dù sao anh ta ngủ no rồi sẽ ăn, lười nhiều lời, vô nghĩa.
Trên bàn có bốn món ăn, có thịt nhồi đậu hủ, bí đỏ kê đinh, còn có rau chân vịt, tôm bóc vỏ bọc đậu, canh khoai tây đôn thịt. La Phù không nghĩ tới hôm nay phải xuống bếp, may mắn những rau củ nàng chọn mua, trong khoảng thời gian ngắn có thể chế biến phối hợp thành món ăn.
Ngồi xuống đến bên cạnh bàn, Hạ Vũ Tuyên uống trước một ngụm canh, tựa hồ ở lo lắng muốn hay không nuốt vào, La Phù tậm trong lòng bất ổn. Cô tự nhận tay nghề nấu ăn không kém, lại khó có thể nắm lấy khẩu vị, vị khách quý này.
Hạ Vũ Tuyên thật sâu nhìn La Phù liếc mắt một cái, anh không rõ đây là có chuyện gì, cô có thể làm ra thức ăn có khẩu vị như của bà ngoại anh? Là anh nhiều năm chưa từng được ăn lại, hay là anh đã khắc ghi vào, nhớ quá sâu? Bỗng nhiên, cổ họng phát nhanh, hốc mắt nóng lên, một loại gọi là cảm xúc nỗi nhớ quê, bao phủ anh.
“Thế nào? Có vấn đề gì sao?” Thái Nho Minh bị biểu tình anh ta cứng ngắc, hoảng sợ.
Hạ Vũ Tuyên không nói thêm cái gì, cúi đầu ăn, che dấu chuyện anh kích động.
Thái Nho Minh cùng La Phù đều thở ra, cuối cùng có chuyện làm cho anh ta vừa lòng, nhưng mà nói lại, anh cứ như vậy chỉ cho bản thân mình ăn, cũng không thèm quan tâm bọn họ đều đói bụng, thiên tài quả thật là thiên tài, thích sống ở trong thế giới chính mình.
Sau hai mươi phút, Hạ Vũ Tuyên ăn no buông chén, La Phù vừa thấy lại kinh ngạc không thôi, cô uyển chuyển hỏi: “Hạ tiến sĩ, ngài thật giống chưa ăn rau xanh nha…… Là em nấu ăn có vấn đề sao?”
Sự thật bày ra trước mắt, cô tưởng xem nhẹ đều này, chỉ thấy thịt các loại bị ăn hết sạch, bí đỏ, rau chân vịt, đậu bị để ở một bên, này có thể hay không rất khoa trương?
Hạ Vũ Tuyên đúng lý hợp tình nói: ”Tôi không ăn rau, cũng không ăn hoa quả, đều lấy đi.”
Trên bàn còn có bàn dĩa thập cẩm hoa quả, thoạt nhìn hương vị ngon miệng ngọt ngào, lại không dẫn dậy nổi Dụς ∀ọηg anh ta sao.
“A?” kinh hô này không phải La Phù phát ra, mà là Thái Nho Minh, ngay cả ông cũng hiểu được bất khả tư nghị. Hạ tiến sĩ quả thực giống đứa trẻ, kiêng ăn chọn lợi hại như vậy, người thường đều biết nói chủ yếu ẩm thực cân đối, chẳng lẽ đầu thiên tài cùng người thường không giống nhau?
Hạ Vũ Tuyên nhướng lông mi, lẳng lặng trừng hướng hai người.”Có ý kiến gì?”
“Không có, không có!” Thái Nho Minh hai tay mãnh diêu.” như vậy phi thường tốt, phi thường tốt!”
Viện trưởng thực là trợn mắt nói nói dối, ai! La Phù ở bên trong âm thầm than, trước mắt còn chính là nho nhỏ bắt đầu, sau này xem có thể càng nhiều khiêu chiến.
Ăn cơm xong, Hạ Vũ Tuyên buông chén, trực tiếp tuyên bố: “Ngày mai bắt đầu tôi sẽ đi phòng thí nghiệm học giáo, hết thảy chiếu kế hoạch của tôi mà làm”
Anh làm việc luôn luôn đơn giản thanh thoát, anh hiểu được nguyên nhân mọi người sính anh như vậy. Vậy theo như nhu cầu, hỗ trợ không thiếu nợ nhau, ở bọn họ tìm được một phòng ốc tốt, anh ít nhất sẽ nghỉ ngơi một học kỳ.
Lời này làm cho Thái Nho Minh hưng phấn cực, hai tay giao nắm ở trước иgự¢ nói:” Kia đương nhiên, chúng ta đều rất chờ mong ngài chỉ đạo! Ngày mai buổi sáng tôi mời lái xe tới đón ngài có thể chứ?
“Lái xe?” Hạ Vũ Tuyên chỉ hướng La Phù.” Ông là nói cô ta?”
Cô sửng sốt , nhẹ nhàng lắc đầu, như thế nào có thể là cô?
Thái Nho Minh cũng cho rằng như vậy không ổn. “La Phù là trợ lý cao cấp của chúng tôi, cô ấy làm tài xế không thích hợp cho ngài, mặt khác tôi sẽ tìm lái xe, buổi sáng sẽ tới đón ngài đi!”
“Không cần, tôi không nghĩ tiếp xúc người khác, hãy kêu cô ta tới đón tôi”. Hạ Vũ Tuyên đã suy La Phù vừa lái xe cũng sẽ nấu cơm, cô mới là người hữu dụng, dưới trướng Thái viện trưởng ngược lại không đúng tý nào.
“ Nhưng mà……” La Phù bị chỉ định tuyệt không thấy vui sướng. Mặc khác, cô cảm thấy cực phức tạp ! Cùng một vị đại nhân vật như vậy sớm chiều ở chung, cô không xác định bản thân mình có thể đảm nhiệm, thích ứng nổi sao?
Nhưng mà, Hạ Vũ Tuyên đã quyết định, anh ta ghét nhất bị chính người dưới thay đổi, hết thảy đều nên đơn giản xử lý. Anh không có hứng thú gặp mặt người khác, thích ứng với người khác, quá lãng phí thời gian.
Thế là anh trực tiếp nhìn cô hạ lệnh: “Buổi sáng bảy giờ, cô tới gọi tôi dậy, nấu cơm cho tôi ăn, chở tôi đi trường học. Đến buổi tối bảy giờ, cô cho tôi về nhà, nấu cơm cho tôi ăn, rồi mới cô là có thể đi rồi.”
Đây là tình hình cái gì? La Phù thiếu chút nữa không bị té ngã, anh vừa muốn cô kiêm nhiệm lái xe, đầu bếp cùng bảo mẫu, cô nào có nhiều năng lực như vậy?
Đã hơn nửa năm, vì nghênh đón Hạ Vũ Tuyên đến đại học D, việc của cô đã hoàn toàn lấy anh ta làm trọng tâm. Hiện tại cuối cùng anh ta cũng đến, cuộc sống tự nhiên của cô còn phải hoàn toàn phối hợp với anh ta?!
“ Còn có, không cho bất luận kẻ nào động phòng ở này, chỉ có cô có thể đến quét dọn” Hạ Vũ Tuyên lại bỏ thêm một câu, nơi này là anh cảm nhận là thánh địa, anh không nghĩ sẽ cho người tạp vụ tiến vào. Nếu là La Phù tìm được, duy trì cô nhưng thật ra không sao hết.
Lời này vừa nói ra, không chỉ La Phù trợn mắt há hốc mồm, Thái Nho Minh cũng không thể đồng ý, ông lấy ánh mắt lý trí đến xem chuyện này. “Hạ tiến sĩ, như vậy đối với La Phù lượng công việc quá nặng, tìm vài người hỗ trợ là được rồi?”
“ Tôi chính là ai cũng không muốn gặp!” Hạ Vũ Tuyên bỗng nhiên đập bàn thật mạnh, khiến cho hai người bọn họ đều sợ tới mức bả vai co rụt lại, trong lòng run lên. “Nghe không hiểu lời tôi nói sao? Vậy thì để tôi trở về Anh quốc đi!”
Thái Nho Minh lại lĩnh ngộ, vị đại học giả quả thật là đứa trẻ, muốn như thế nào liền như thế nào, tùy hứng đến tột đỉnh, mà ông chỉ có thỏa hiệp.
Thế là ông đôi khởi tươi cười nói: “Tôi hoàn toàn đã hiểu, công tác ở phương diện nghiên cứu, tôi sẽ thay ngài xã giao, hết khả năng chỉ có tôi gặp ngài. Đến nỗi cuộc sống hằng ngày, ngài duy nhất cần tiếp xúc một người chính là La Phù, như vậy có thể chứ?”
La Phù mặc dù kinh ngạc cũng không dám kháng nghị, thực rõ ràng, Hạ Vũ Tuyên đối với Thái viện trưởng có vạn phần quan trọng, mà cô vì tri ân báo đáp, cái gì đều nhẫn nhịn xuống.
“ Tốt lắm.” tính tình Hạ Vũ Tuyên nói đến là đến, nói đi là đi, đảo mắt, khôi phục biểu tình bình thản. Hắn đứng dậy đi hướng phòng ngủ, cũng không nói lời tạm biệt, cứ như vậy đem cửa đóng lại
Thái Nho Minh cùng La Phù lại hai mặt nhìn nhau, Hạ tiến sĩ quả nhiên không phải người thường, không có lễ phép, không nói tình cảm, khá lắm là kỳ nhân dị sĩ!
“ Viện trưởng, Chú thật sự muốn con làm như trong lời nói của hắn “vấn đề này chính là hỏi không, kỳ thật nàng biết mọi chuyện đã định đoạn
“ Uhm”~~ nhỏ giọng nói. Thái Nho Minh trước cùng nàng đi tới cửa, thế này mới là vẻ mặt ngượng ngùng nói:” Chú hiểu, biết hầu hạ Hạ tiến sĩ không dễ dàng, nhưng hiện tại hắn cũng chỉ xem chúng ta hai người thuận mắt,- khi không có biện pháp tiếp xúc người khác, trước cứ thuận theo ý tứ của hắn đi làm đi! Còn về công việc, chú sẽ mời hai người vừa làm vừa học hỗ trợ, con không cần lo cho bọn họ, chỉ cần nhớ rõ là làm cho Hạ tiến sĩ vừa lòng thì tốt rồi.”
“ Con này không phải bằng là người hầu hắn?” kỳ thật nàng cũng không chán ghét hắn, cũng vui vẻ ý vì hắn làm việc, nhưng từ nay về sau như vậy thường xuyên tiếp xúc, làm cho nàng có cảm giác bất an trong lòng dự cảm.
“ Có thể làm người hầu Hạ tiến sĩ cũng là vinh hạnh ! Chú so với con cũng thoải mái không đến đâu, có nhiều như vậy trưởng quan, giáo thụ muốn gặp hắn, chú không biết như thế nào hướng mọi người thuyết minh, Hạ tiến sĩ căn bản là cái ẩn sĩ……”
Thái Nho Minh càng nghĩ càng to đầu, hắn thật có thể giải quyết yêu cầu gặp này sao? Chỉ sợ hiệu trưởng đại nhân đầu tiên sẽ lấy hắn xử bắn
Nhưng mà việc hàng đầu vẫn là lưu lại khách quý, trước mắt chỉ có La Phù là cứu tinh, bởi vậy hắn lại khẩn cầu:” chỉ cần Hạ tiến sĩ có thể ở lại, hết thảy mọi việc đều có thể giải quyết, con có cái điều kiện hay ý tứ gì cứ việc đề suất, xem là muốn tăng lương, tiền thưởng, phúc lợi, chú chính mình cho con đều được.”
“ Chú đừng nói như vậy,con sẽ hết sức đi làm.” La Phù luôn luôn dễ dàng mềm lòng, huống chi là đối mặt của nàng thủ trưởng kiêm ân nhân.
“ Mọi sự đều nhờ con !” Thái Nho Minh cuối cùng nhả ra khí, ít nhất tạm thời là quá quan.
Ngoài phòng, gió đêm thổi qua rừng trúc, diệp thanh sàn sạt rung động, La Phù trong lòng cũng theo cuồn cuộn nổi lên một tầng mơ hồ, nàng có thể khẳng định, Hạ Vũ Tuyên đến rồi cuộc sống của nàng đến thay đổi thật lớn.
Kỳ diệu một ngày đã xong, buổi tối điểm mười giờ, La Phù đưa Thái viện trưởng về nhà, sau lái xe trở lại chổ ở chính mình.
Đó là một gian phòng lớn, bố trí lịch sự tao nhã, mát mẻ, đăng ký ở phu nhân Thái viện trưởng đứng danh, nghe nói là của hồi môn của bà, hiện tại là cho La Phù miễn phí ở, làm như là mời nàng hỗ trợ trông chừng nhà ở.
Thái viện trưởng cùng Thái phu nhân trường kỳ thường xuyên giúp đỡ giáo hội Thiên ân cùng cùng cô nhi viện, những đứa trẻ ở cô nhi viện chỉ cần đậu đại học, liền là do bọn họ phụ trách học phí đến tốt nghiệp, La Phù cũng là ân huệ này. Ngay cả nàng đang dùng xe này, cũng là Thái phu nhân phía trước học lái xe dùng xe này, bởi vì Thái phu nhân mua xe mới, liền đem xe này đưa cho La Phù.
Nàng hiểu được, Thái viện trưởng cùng Thái phu nhân đối nàng cực kỳ chiếu cố, cũng là trưởng bối của nàng cũng là thủ trưởng cũng là thân thiết. Bởi vậy, nàng mặc kệ như thế nào đều phải làm cho Hạ Vũ Tuyên vừa lòng, nàng không có oán giận hoặc từ chức hay đòi quyền lợi.
Ngày mai bắt đầu cục diện sẽ như thế nào? Nàng trong lúc vô tình thoáng nhìn qua gương, mặt mình, mang một tia nhảy nhót……
Sáng sớm, sương mù chưa tán đi, La Phù dậy thật sớm, không phải vì đi làm, mà là vì đi chợ, bởi vì nàng trước chọn mua nguyên liệu nấu ăn, đến nhà Hạ tiến sĩ nấu cơm, sẽ gọi hắn dậy, ăn bữa sáng.
Thật sự không nghĩ tới trợ lý thực là phải làm được việc này, ông trời hay không phải khiêu chiến với nàng? Thời gian qua nàng chỉ biết thay nữ tu sĩ ở giáo hội, nấu cơm cho bọn trẻ, vẫn là nàng lần đầu tiên nấu cơm cho đàn ông, hơn nữa là cái kỳ lạ không thể nam nhân bình thường.
Lấy chìa khóa mở cửa, nàng phát hiện trong phòng tương đương im lặng, khả năng Hạ Vũ Tuyên còn chưa có dậy! Bởi vậy nàng rón ra rón rén đi vào phòng bếp, bắt đầu chuẩn bị thực phẩm, có tối hôm qua đã biết, hôm nay nàng đặc biệt chọn cá, thịt, đậu hủ, mua rau xanh hoa quả đều lãng phí.
Nói trở lại, nam nhân này ăn như vậy không cân đối, khỏe mạnh còn có thể hay không có vấn đề? Quên đi, nàng cũng không phải là hắn, thay hắn nghĩ nhiều như vậy làm cái gì?
Đúng bảy giờ, nàng đã làm tốt xong bữa sáng, liền đi tới trước cửa phòng ngủ, nhẹ nhàng hô thanh:” Hạ tiến sĩ, ngài nên dậy”
Có lẽ nàng kêu quá nhỏ, liên tục năm, sáu lần cũng chưa có phản ứng, bởi vậy nàng đề cao âm lượng, theo tiểu đê-xi-ben đến cao đê-xi-ben, ngay cả chính mình đều cảm thấy chói tai, vẫn như cũ không có nửa câu đáp lại.
Kỳ quái! Hắn là không phải sinh bệnh? Trừ phi kẻ điếc mới có thể nghe không được lời nàng quát to, cuối cùng nàng nhịn không được đẩy ra cửa, trực tiếp nhìn, rốt cuộc sao lại thế này.
Trước mắt bày ra một giường màu trắng cùng chăn bông, Hạ Vũ Tuyên nhắm mắt nằm ở chỗ, tóc đen rũ ở mặt, bởi vì ánh mặt trời trong trẻo chiếu rọi, vẻ cứng rắn cùng cô lãnh khuôn mặt có vẻ nhu hòa rất nhiều.
“ Hạ tiến sĩ! Ông có thể nghe được lời của tôi sao? Ông là không phải làm sao không thoải mái?” nàng ở bên gối hắn ngồi xổm xuống, ngay tại bên tai hắn kêu gọi, bất đắc dĩ hắn vẫn nhắm chặt hai mắt.
Nàng xem này thật sự không thích hợp, vươn hai tay nhẹ lay động bờ vai của hắn.” Ông rốt cuộc làm sao vậy? Kính nhờ ông tỉnh lại! Muốn hay không tôi gọi xe cứu thương?”
Cố gắng đợi đến hai phút, nàng quyết định muốn đưa hắn đi cấp cứu, ngay tại lúc nàng nâng tay muốn đi gọi điện thoại, một tay cường tráng bàn tay to lại giữ chặt cổ tay nàng, dễ dàng đem nàng ngả đến trên giường.
Sự tình phát sinh rất bất ngờ, nàng nhất thời còn muốn là không rõ sao lại thế này, rõ ràng nhìn đến có khuôn mặt ngay tại nàng trước mắt, còn có cặp con ngươi đen kia thần bí, nàng mới phát hiện nàng là nằm, hơn nữa ngay tại bên cạnh Hạ Vũ Tuyên!
“ Hạ, Hạ tiến sĩ?” hai gò má nàng nháy mắt đỏ lên, dù sao hắn là nam nhân, nàng là nữ nhân, hai người như vậy nằm ở một chổ, nói như thế nào đều làm cho người ta thẹn thùng, chính là khẩn trương muốn ૮ɦếƭ!
Hắn trừng mắt nhìn, thanh âm khàn khàn mệt mỏi.” ta đã muốn tỉnh, chính là ta có huyết áp thấp, phải đợi một lúc huyết áp ổn định mới có thể đứng lên…..”
Nói xong , hắn nhắm mắt lại, chờ lực lượng chậm rãi lưu tới toàn thân, vẫn như cũ nắm cổ tay nàng, có lẽ là không động tác tự giác, hắn theo bản năng nhu cầu một chút ấm áp.
“ ách……” nàng thế này mới hiểu được, hắn không phải lỗ tai điếc, cũng không phải sinh bệnh, mà là bởi vì huyết áp thấp? Nghe nói đó là thể chất cùng dinh dưỡng đối nghịch tạo thành, khó trách sắc mặt hắnnhư thế tái nhợt, giống nhau như chưa bao giờ phơi nắng qua ánh mặt trời.
Nàng trợn to mắt quan sát hắn hết thảy, nam nhân nhiều mâu thuẫn, rõ ràng còn tuổi trẻ như vậy cũng đã là đại nhân vật, tính tình khởi xướng không thể nói lý, cuộc sống năng lực chỉ có linh phân, hiện tại lại người huyết áp thấp mà nằm ở bên cạnh nàng.
Sự hỗn độn phát ra che khuất hắn mặt, nàng cũng không biết chính mình là làm sao vậy, nhưng lại vươn tay kia thì nhẹ nhàng thay hắn đẩy ra, thấy rõ ràng khuôn mặt hắn. Như ngũ quan pho tượng, luôn hơi nhíu mày rậm, tựa hồ có một cái bí mật ưu thương.
Nếu phơi nắng Hoa Liên ánh nắng nhiều chút, da hắn sẽ nên hội khỏe mạnh rất nhiều, hắn ưu thương kia cũng có thể hóa giải một ít đi……
Ông trời! Nàng rốt cuộc đang làm cái gì?
Ý thức được chính mình đang ở khẽ vuốt lông mi hắn, nàng đột nhiên thu hồi tay, trừng chính lòng bàn tay mình xuất thần.
Này rất vớ vẩn, nàng vì sao đối một một người gặp không đến hai ngày, tuổi còn so với nàng nhỏ hai tuổi, sinh ra một loại cảm giác tư tình?
Nàng hiểu biết chính mình, nàng luôn luôn chậm nhận thức, thậm chí thường tiến vào tình trạng không lối thoát. Thời gian qua nàng không phải không có người theo đuổi, nhưng lại thủy chung không động được lòng của nàng, nói không nên lời là thiếu cái gì đó, chính là không thể làm cho nàng cảm giác về bể tình.
Có thể là này nửa năm qua chuẩn bị, làm cho nàng dù chưa gặp qua hắn, cảm giác cũng đã quen thuộc, vô luận là cuộc đời hắn, hắn yêu thích, tác phong hắn, đều chặt chẽ khắc ở đáy lòng nàng.
Nhưng này không thể là lý do, nàng cũng từng tiếp xúc qua nam nhân đồng sự, như thế nào vốn không có loại tim đập thình thịch này?
Suy nghĩ hỗn loạn, nàng chậm rãi điều chỉnh hô hấp, làm cho tim đập dịu đi xuống, thái dương lại bớt nhịp đi vài phân, hắn cuối cùng thanh tỉnh, ánh mắt còn có chút lờ mờ, có lẽ là bán mộng bán tỉnh, không thấy biểu tình lạnh lùng bình thường.
“ Đó là cái mùi gì?” Hạ Vũ Tuyên lấy tiếng nói khàn khàn hỏi. Hắn chú ý tới nàng có hai con mắt to, ướƭ áƭ lóng lánh, thoạt nhìn giống như bộ dáng vừa mới khóc .
“ ách…… Tôi nấu cơm xong, ngài rửa mặt là có thể ăn.” nàng lại khôi phục đối với hắn tôn xưng, kỳ lạ kia một khắc đã chấm dứt, nàng không thể tiết lộ một tia dấu hiệu, nàng thực hiểu biết hắn cá tính quái gở, đối hắn động lòng không bằng là tự tìm tội
“Không phải mùi hương thức ăn, là mùi hương của cô” hắn tới gần nàng ngửi “ ngươi dùng là dầu gội đầu như của bà ngoại ta giống nhau, là mùi hoa lài đúng hay không?”
“ Đúng” nàng không thể phủ nhận, hắn thật làm cho người ta kinh ngạc, nhưng mà làm cho nàng càng rung động là, nàng nhưng lại bởi vì hắn tiếp cận mà run run, hy vọng hắn sẽ không phát hiện ra phản ứng của nàng, rất dọa người.
Hạ Vũ Tuyên lại tiến lên, muốn nhiều ngửi thấy cái kia nhiều hơn nữa, mùi hương dạy hắn thanh tỉnh cũng dạy hắn trầm túy, thanh tỉnh là thể xác và tinh thần đều vào rung lên, trầm túy cũng là chuyện cũ cùng sự thật lần lượt thay đổi, làm hắn có chút hoảng hốt mà không biết đang ở phương nào.
Vừa tỉnh ngủ hắn có vẻ mặt thật, La Phù tin tưởng hắn vô tình đường đột, kia chính là đơn thuần hiếu kì, lại làm cho nàng toàn thân rung động.
Nàng không muốn làm cho không khí ngày càng ám muội lan tràn, bất động thanh sắc từ nay về sau lùi bước.” Hạ tiến sĩ, ngài nên dùng bữa sáng.”
“Ừhm!” hắn đứng lên, còn có điểm ý thức không rõ, chậm rãi đi hướng phòng tắm, lập tức truyền đến âm thanh xả nước.
La Phù ngồi ngồi ở trước giường, lắng nghe kia từng trận thanh âm dòng nước.Thì ra hắn là ở buổi sáng thường tắm, này cũng đúng, người huyết áp thấp, rời giường không dễ dàng, cho dù rời giường cũng không tinh thần, khó trách hắn cố đề chấn tinh thần.
Nhưng mà nàng làm chi tại đây nghe lén người ta tắm rửa?! Còn không mau hoàn hồn!
Khi ăn điểm tâm, Hạ Vũ Tuyên im lặng chuyên tâm ăn, một câu cũng không nói, sau khi ngủ dậy một giờ, hắn đều đã hiện ra trạng thái si ngốc, không thể tự hỏi, không thể phản ứng. Giống hiện tại, hắn chỉ có vị giác cùng khứu giác đang tiến hành làm, ăn ra này nọ ăn ngon, còn nghe được mùi hương của nàng phát ra, kia làm cho hắn ẩn phiền lòng khí táo, không giống bình thường lúc nào cũng bình tĩnh.
La Phù ở bên nhìn hắn dùng cơm, nhịn không được nói:” Hạ tiến sĩ, nếu ngài có huyết áp thấp, hẳn là chú ý một chút ẩm thực cân đối.”
Hắn ngay cả đầu cũng không nâng, đơn giản trả lời một câu” không cần ngươi nhiều chuyện.”
“…… Ách.” trong lòng nàng lạnh lùng, cảnh báo cho chính mình không nên vượt qua giới tuyến, tuy rằng bọn họ từng dựa vào như vậy gần, ngay cả hô hấp đều giao thoa cùng một chỗ, nhưng này là hắn còn không có nhận ra vào lúc này, hiện tại hắn đã muốn hoàn toàn tỉnh, lý trí cùng lạnh lùng cũng đã khôi phục.
Hạ Vũ Tuyên chút bất giác, ngôn ngữ chính mình đả thương người, hắn hướng đến giới đối ngoại không có hứng thú, lười quan sát hoặc hiểu biết, cho dù nhìn ra cảm thụ đối phương, hắn cũng không để ở trong lòng.
Hắn không cần người khác, cũng không cần nghĩ bị ai để ý, với hắn mà nói, đây là suy nghĩ đơn giản nhất là phương tiện quan trọng nhất trong xử thế.
Sau đó, hai người ngồi xe, hắn tựa như ngày hôm qua vậy, liên tiếp nhìn ra bên ngoài xem, đáy mắt thu tất cả mỗi chỗ cảnh trí, ngẫu nhiên hỏi nàng mấy vấn đề, đều là về Hoa Liên thay đổi, cho thấy hắn đối Hoa Liên, trí nhớ khắc sâu.
La Phù tận lực khách quan trả lời, không hề có chút tình cảm cá nhân. Nàng hiểu được, Hạ Vũ Tuyên không hy vọng có người tiếp cận hắn, mặc kệ là trong cuộc sống hoặc tâm hồn, hắn đều đem lui vào một góc sâu nhất.
Đến tột cùng phát sinh qua chuyện gì, làm cho hắn phong bế đến tận đây? Nàng không có tư cách hỏi nhiều, hắn là thế giới người kia, đều không phải là hắn cách có xa lắm không, mà là hắn chính sống ở thế giới chính mình.
Giống như vậy một cái cho mình là trung tâm, nàng nếu đủ thông minh, nên bảo trì khoảng cách an toàn. Nhưng mà ngay tại giờ phút này, nàng không thể xác định, chính mình là thông minh, hoặc là ngốc nghếch!?
Buổi sáng tám giờ, Hạ Vũ Tuyên cuối cùng vào cửa, bởi vì hiệu trưởng đại nhân mệnh lệnh, mọi người cũng không dám lại, quấy rầy”” Hạ tiến sĩ, cần phải làm cho hắn hưởng thụ hoàn toàn im lặng.”
Vì hoan nghênh quốc tế cấp đại sư, chuẩn bị nào phòng thí nghiệm chuyên dụng, nơi nghiên cứu, phòng họp, tất cả Hạ Vũ Tuyên một người sử dụng.
Hắn đối việc này thực vừa lòng, trừ Thái Nho Minh viện trưởng ở ngoài, hắn muốn gặp ít người, ngẫu nhiên phải chỉ đạo, vài vị giáo thụ, này thời gian hắn cũng sẽ không bị quấy rầy.
Thái Nho Minh tuy có đặc quyền ra vào phòng nghiên cứu, nhưng Hạ Vũ Tuyên sắc mặt rõ ràng tỏ vẻ, hắn tốt nhất trong thời gian ngắn nhất nói cho xong, miễn bị người xem thường đi.
“ Hạ tiến sĩ, mau tới giữa trưa, chúng ta cùng nhau dùng cơm như thế nào?” Thái Nho Minh kinh sợ chà xát hai tay hỏi.
Tuy rằng Hạ Vũ Tuyên thái độ lạnh như băng, vẫn là có đôi người muốn gặp hắn, nếu không nghĩ biện pháp dẫn người đi ra ngoài một chút, chỉ sợ thái viện trưởng sẽ biến thành đồ ăn giải khỏa, hơn nữa là bị du tạc.
Ai ngờ Hạ Vũ Tuyên theo đôi mắt ngẩng đầu, chỉ nói câu:” ta không thấy người, ngươi đi mua cho ta cơm trưa.”
“ Ta biết có mấy không gian nhà ăn, ngài hẳn là sẽ thích, còn có thể ăn món ăn đặc sản đó” Thái Nho Minh vẫn chưa từ bỏ ý định, đối mặt Hạ Vũ Tuyên, bị cự tuyệt là thực bình thường.
“ Nhà ăn nơi nơi đều là người, ta thấy liền phiền, ngươi đến bây giờ còn không biết?” Hạ Vũ Tuyên lấy một loại ánh mắt trẻ con không nghe lời giáo huấn nhìn hắn.
Thái Nho Minh đến tận đây mới hoàn toàn hiểu hết, Hạ Vũ Tuyên là cỡ nào “ ngăn cách”. Ngay cả nhà hàng cũng không chịu đi, liền bởi vì chỗ nhiều người? chuyện này thật vớ vẩn, thật làm cho hắn cơ hồ á khẩu không trả lời được.” kia…… Ta mời ta trợ lý La Phù mua lại đây, có thể chứ?”
Hạ Vũ Tuyên trong đầu hiện lên hé ra gương mặt thanh tú, tên kia kêu La Phù, không biết tại sao làm cho hắn có điểm để ý.” đi, trừ bỏ công tác ở ngoài, dưới ta cũng chỉ thấy các ngươi hai người, những người khác đều đừng đến gặp ta”
Có lẽ là vì nàng làm cho hắn nhớ tới bà ngoại đi! Các nàng cùng là thích mùi hương đó, cùng với đồng dạng ánh mắt ôn nhu……
“Ta đã biết.” Thái Nho Minh nhanh bay lòe ra phòng nghiên cứu, bởi vì Hạ Vũ Tuyên kia so với lãnh khí ánh mắt càng mạnh, người Giáo muốn bôn hướng ánh nắng ôm ấp.
Vừa ra khỏi cửa, Thái Nho Minh thở hổn hển mấy hơi, lấy ra di động quay số điện thoại–
“ La Phù, mời con đi giúp Hạ tiến sĩ mua cơm trưa.”
“Gì? Viện trưởng chú hẳn là nên dẫn hắn đi nhà hàng cao cấp ăn, cho hắn ăn món ngon đi?” La Phù không nghĩ tới chuyện này cũng muốn nàng xử lý, nàng đang ở lúc chỉ đạo học sinh vừa làm vừa học đánh văn kiện, còn có rất nhiều việc không xong đâu!
“ Ta có nói qua, nhưng hắn cự tuyệt.” Thái Nho Minh đi đến phía có ánh mặt trời, hơi chút cảm thụ một chút lo lắng.” hắn nói hắn không nghĩ gặp người, nhưng làm gì có nhà hàng nào không có người đâu? Như thế rất tốt, một đống người muốn nhìn hắn đều nhìn không tới, ta lại hai bên không phải người.”
“ Thì ra là thế, con có thể hiểu “ La Phù có chút đồng tình viện trưởng, nhưng đồng tình người khác kết quả là muốn ngược đãi chính mình, cái này nàng ngay cả cơm trưa của hắn đều phụ trách, vậy hắn thành tiểu đệ?
“ Ta sẽ phát một phần tiền trợ cấp cho con, nhìn hắn thích ăn cái gì liền mua cái đó, đừng làm cho hắn có gì không thoải mái.” Thái Nho Minh lại thật cẩn thận căn dặn” kết quả kia ta khả gánh vác không dậy nổi, hiệu trưởng sẽ đem ta ngũ mã phanh thây”
“ Con có thể hiểu được.” vì hầu hạ vị này khách quý, nàng còn có cái gì làm không được?
“Hết thảy đều giao cho con, cố lên!” kỳ thật Thái Nho Minh cũng âm thầm thở ra, cái này hắn không cần lo cùng Hạ Vũ Tuyên dùng cơm, có thể về nhà cùng vợ ăn cơm trưa !
Gác máy điện thoại, La Phù lái xe đi ra ngoài tìm mua đồ ăn, chính mình đều không có thời gian ăn cơm, chỉ vì làm cho Hạ Vũ Tuyên vừa lòng, thế nào cũng phải mắt hoa tâm thần thay hắn chuẩn bị.
Sau hai mươi phút, La Phù đi vào phòng nghiên cứu, đẩy cửa mà vào–
“ Hạ tiến sĩ, cơm trưa ngài đến đây.”
Ngửi được mùi thức ăn, Hạ Vũ Tuyên giương mắt vừa thấy, trên bàn là chân gà tiện lợi cùng cà phê kem tươi, nữ nhân này dần dần đã nắm bắt lấy khẩu vị của hắn, nàng thực thông minh, cũng không nói nhiều, còn có cùng bà ngoại hắn khí chất giống nhau, hắn hẳn là không có gì hay khủng hoảng.
Nhưng là vì sao? Nàng xem ánh mắt hắn có điểm kỳ quái, tựa hồ là một loại nói tình cảm không nên lời? Như là đồng tình, thương hại, thậm chí là…… Đau lòng? Hẳn là hắn nhìn lầm rồi đi? Bình thường người bên cạnh hắn đối với hắn chỉ có loại cảm giác tôn sùng, kính trọng, sợ hãi loại, nữ nhân này lại có vẻ phi thường không giống những điều đó.
La Phù cũng không biết chính mình phát hiện ra điều gì, mới vài cái giờ không thấy, nàng ở cạnh lại điều kỳ diệu không muốn xa rời, giống như kiếp trước nàng đã từng gặp qua hắn, kiếp này nhất gặp lại, trước kia chuyện cũ nổi lên trong lòng, đem nàng ở lại tại chỗ không thể rời đi.
Cảm giác động lòng chính là như vậy sao? Nàng không biết nên hỏi ai, trước kia nàng chưa bao giờ từng có loại này cảm giác này, nàng nhất định là không đúng chỗ nào!
“ Đi ra ngoài, đừng phiền ta.” nàng kia dây dưa chăm chú nhìn, ánh mắt ấy kỳ diệu làm cho hắn nôn nóng.
“Được” nàng như thế nào không khống chế được mắt của mình, nhìn hắn nhìn nhìn đến nỗi thất thần, rất hoang đường!
Nàng đang muốn chạy trối ૮ɦếƭ, hắn đúng lúc bắt lấy tay nàng, bỗng nhiên toát ra một câu:” Này, , ta muốn ngươi đi hỏi một việc, điều tra ra mộ phận của họ ở nơi nào”
Không cần hỏi nhiều, nàng cũng biết hắn đang nói ai, đó là ông ngoài cùng bà ngoại của hắn, theo nàng biết, hai vị lão nhân gia là tai nạn xe cộ mất, năm đó hắn chưa từng đi qua thắp hương sao? Hoặc là đã quá lâu rồi nên không xác định được ở nơi nào?
Nàng trong đầu có rất nhiều câu hỏi, lại chỉ có thể trả lời:” Được”
Hắn còn không có buông ra tay nàng, tiếp tục nói:” Ta là sai ngươi đi điều tra chuyện, không được cho bất luận kẻ nào biết,
“Bao gồm Thái viện trưởng?” đây là bí mật giữa hai người bọn họ? Ai, tượng tưởng của nàng thực quá nhiều, một chút đã nghĩ đến chuyện thân mật kia.
Hắn vẫn là biểu tình bí hiểm “ Đúng vậy.”
“ Tôi đã biết.” nàng gật nhẽ cái đầu. “ Đến lúc đó ta chỉ báo cáo cho ông”
Thật nhanh, nàng đã không hề đối Thái viện trưởng nguyện trung thành, ngược lại thành trợ lý cá nhân Hạ Vũ Tuyên, thay đổi này ngay cả chính nàng đều thấy kinh hãi.
Tay hắn không có độ ấm, có lẽ là bởi vì huyết áp thấp, hoặc có lẽ là ở khí lạnh trong phòng đã lâu, nhưng phía dưới, tay nàng còn có vẻ chút ấm áp, nhưng là vì sao, nàng bị hắn ᴆụng tới làm da kia thật nóng
“Tốt lắm.” hắn hẳn là muốn buông tay nàng, lại kéo dài ba giây, chỉ vì nàng phát ra hương hoa lài truyền đến, hắn không khỏi tham lam muốn ngửi nhiều một chút.
“ Mời từ từ ăn cơm” Hai mắt nàng cụp xuống, không dám trực tiếp nhìn thẳng vào mắt hắn, không dám đón nhận. đó là nàng không nên tìm hiểu nghiên cứu quá nhiều, làm nàng cảm giác mình thật nhỏ bé yếu ớt.
Cửa bị đóng lại, Hạ Vũ Tuyên bỗng nhiên cảm giác không có vị gì, quên đi, hắn suy nghĩ nguyên nhân làm cái gì?, chỉ cần tập trung vào nghiên cứu, hắn có thể quên.
Hồng trần, cách hắn rất xa, tình cảm đối hắn vô tình nghĩa; sống, chính là độc đoán như vậy
Chớp mắt đã là bảy giờ tối, La Phù đi vào phòng Hạ Vũ Tuyên chuyên dụng nghiên cứu, nhìn qua cửa đi vào, nhìn đến hắn chính là nhanh tay gõ bàn phím, giống như đàn dương cầm đang tấu nhạc, hoàn toàn xuất phát từ phản ứng bản năng, không nên tự hỏi chính là thao thao bất tuyệt.
Đây là buổi sáng người kia không dậy nổi giường sao? Nàng cần một chút thời gian tới đón, mơ hồ nhớ lại giường hắn, chuyên chú ngắm nhìn hắn, đều là hắn, nhiều điều kỳ
“ Hạ tiến sĩ, xin hỏi ngài phải về nhà sao?”
“ Đúng” hắn đứng lên từ phía sau bàn làm việc, hai tay duỗi ra, hít sâu
Hắn thời điểm làm nghiên cứu rất chuyên tâm, lấy đầu làm việc đến cực hạn, vừa đến thời gian nghỉ ngơi, hắn liền hoàn toàn không thể lái xe cho chính mình, thầm nghĩ làm sao qua. Bởi vậy hắn những gì hắn học sẽ không có kỹ năng cuộc sống, như là lái xe, nấu cơm, cho rằng, thậm chí giao lưa, tình yêu, hắn vô năng lực cũng không có hứng thú
La Phù chú ý tới hắn thả lỏng trạng thái, nhưng không nói thêm, trên thực tế nàng cũng không tư cách nói, hắn đã tỏ vẻ thật sự hiểu được, hắn không cần có người đến phiền hắn, bởi vậy nàng quyết định thu hồi tâm tình của mình, mặc kệ không thu hồi được cũng phải nhất định thu.
Trên đường không nói gì, chiếc xe nhỏ chở bọn hắn trở lại nhà trệt Nhật thức, vừa vào nhà Hạ vũ nghi liền mệnh lệnh:” Ta muốn trước tắm rửa, sau ăn cơm.”
‘ Tốt, kia…… Ta đi chuẩn bị nước tắm” nàng chần chờ một lát mới mở miệng, này tình tiết như thế nào giống như kịch Nhật Bản liên tục ? Bọn họ là diễn vợ chồng vẫn là mẹ con?
Quả nhiên, hắn đương nhiên gật nhẹ cái đầu “ Không cần quá nóng, nước ấm là tốt rồi.”
“Ác!” nàng xoay người hướng đi về phòng tắm, lúc này hắn lại giữ chặt bả vai của nàng, nhăn lại mi, chỉ đạo nàng nên có quy củ.” Trước hết, ngươi phải giúp ta ϲởí áօ khoác, cầm treo lên.”
“ a?” nàng nghĩ đến chính mình đang nghe lầm, trận này diễn có thể hay không diễn rất hoàn toàn thực?
“Bà ngoại ta đều là như vậy, còn có, trước cho ta một ly trà.” hắn không phát hiện chính mình đã coi nàng trở thành bà ngoại, đó là loại thói quen cũng là loại ỷ lại, nàng thế nhưng mới có ở hai ngày sẽ làm đến chuyện, làm cho hắn tự nhiên mà vậy thích ứng.
“ Được” nên làm việc cũng thật nhiều, nàng tính được mở mang đầu óc, nam nhân này hoàn toàn biến nàng thành nha đầu.
Nàng thay hắn mang đi áo khoác, pha chén trà xanh, mang đến trên bàn, lại đi chuẩn bị nước tắm, rồi mới bắt đầu nấu cơm, còn muốn suy tư là hắn thích ăn cái gì, không thích ăn cái gì, phối hợp lại cho hắn khẩu vị rau xanh.
Như vậy, cuộc sống của nàng sẽ lấy hắn làm trung tâm, không ngừng nhiễu nha nhiễu, chuyển nha chuyển, như thế nào có thể thoát ly lực ảnh hưởng hắn đây?
“ Hạ tiến sĩ, cơm chiều đã xong”
Sau khi tắm rửa xong, hắn mặc một bộ áo tắm màu đen, cả người nằm ở ghế gỗ ngoài hành lang dài, một bên là sân, một bên là phòng khách, gió đêm mang đến hơi thở trong núi, hắn hít thở thật sâu, đầy thanh tĩnh trong lòng, lại tưa hồ có cái gì thiếu thiếu? Rốt cục đã trở lại nhà cũ, hắn đã có chút mờ mịt tự nhiên.
Lắc lắc đầu, hắn đứng lên đi hướng bàn ăn, khẩu vị thức ăn quen thuộc, khi thì hòa tan khi thì làm cho hắn sâu sắc nỗi nhớ quê nhà.
Lúc Hạ Vũ Tuyên ăn cơm tối, La Phù trước hết thay hắn đi trải giường chiếu, giặt quần áo, quét dọn, quả nhiên giống bà mẹ, nàng nói bản thân mình chuyên tâm làm việc đi, không nên cứ nghĩ đông rồi nghĩ tây, đó là chuyện không hề có ý nghĩa.
“nếu không có việc khác, tôi đi về trước”
Ngồi ở bên cạnh bàn hắn không hé răng, nàng nghĩ là hắn ngầm đồng ý, liền lấy giỏ xách phải rời khỏi.
Chờ nàng xoay người, hắn mới mở miệng “ Ngày mai, mua mấy bồn hoa lài đến đây, để ở ngoài hành lang “
“ Gì? “ nàng lại sửng sốt sau đó tiện đà gật đầu “ Được”
“ Còn có, lúc đến gọi ta dậy, không được vào phòng”
“ Được”
Cho dù nàng đầu óc có vấn đề, cũng không dám đề suất, ở hắn có ánh mắt mãnh liệt, bất luận kẻ nào đều có thể biết, ít nhất làm sai, đều là sự trừng phạt thích đáng.
Sau đó, chiếc xe nhỏ chuyển động, La Phù lái đi, mà Hạ Vũ Tuyên nằm ở hành lang dài, yên lặng nghe thanh âm xe đi xa, Hắn tưởng, hắn biết thiếu thốn cái gì, hắn cần mấy bồn hoa lài nhất định chỉ là chuyện đơn giản như vậy, không có gì khác.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc