Dụς ∀ọηg của Hoa Thần rút ra ngoài, sau đó lại mạnh mẽ đi vào, xen vào từng tầng lớp thịt non, đâm thẳng vào cổ țử çɥñğ,...
Tiểu huyệt Giản Hân bị anh đâm vào, thật khó chịu, mật dịch không khống chế được chảy ra, thân thể nhạy cảm không chịu nổi mà run rẩy.
“Tổng giám đốc... Chậm một chút... Không chịu nổi a... A... Tổng giám đốc...” Cô vội vàng cầu xin tha thứ, giọng nói mềm mại dần dần mang theo tiếng nước nở.
“Không chịu nổi sao...” Động tác của anh bỗng chậm lại, cúi đầu cắn nhẹ lên xương quai xanh, tinh thể của cô, “Vui sướng đến không chịu nổi sao? Hả?”
“Chậm một chút... Ô...” Tiểu huyệt được thả lỏng, Giản Hân thở phào nhẹ nhõm, lại phát hiện Hoa Thần giống như đang chiếm hữu phần dưới của cô, khi nãy tiểu huyệt cô cùng Dụς ∀ọηg của anh tiếp xúc, tùy ý ma sát đến vui vẻ cực hạn, làm cho đầu óc cô trống rỗng, hai tay của cô bấm chặt cánh tay của Hoa Thần, cơ thể theo bản năng mà nâng lên, cả người mềm nhũn ra, giống như chỉ cần dùng lực một cái sẽ bị gãy làm đôi.
Động tác của Hoa Thần dừng lại, có chút bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Giản Hân, bỗng nhiên rút cự vật của mình ra khỏi tiểu huyệt của cô, cả người ngồi sát vào ghế.
Giản Hân không còn chút sức lực gác lên vai Hoa Thần, bình tĩnh lại một lát mới từ từ mở mắt, vừa mới mở mắt đã nhìn thấy Dụς ∀ọηg to lớn của anh.
“Tổng giám đốc?” Giản Hân kinh ngạc nhìn thấy Hoa Thần đang khó chịu, cô cử động nửa ngồi xuống, dè dặt mở miệng hỏi: “Tổng giám đốc, anh... Không khó chịu sao?”
“Em thử nói đi?” Đôi mắt Hoa Thần sâu thẳm nhìn chằm chằm cô, sắc mặt khác thường. Là người nào vừa mới khóc la om xòm lên vậy hả.”
“...” Giản Hân có chút xấu hổ, “Em thật là không chịu nổi mà, tổng giám đốc vừa mới lấy tay...”
“Lấy tay thế nào?”
Nghĩ đến chính bị anh dùng tay làm cho đạt tới cao trào, tuy là Giản Hân có da mặt dày nhưng vẫn không nhịn được mà ửng đỏ, cô chôn gương mặt vào lòng Hoa Thần, thân thể nhăn nhó, không tiện mở miệng.
Hoa Thần bị cô bắt làm dừng, Dụς ∀ọηg cùng lửa giận vẫn chưa có phát tiết hết, mà Giản Hân còn cọ cọ như thế, hai mắt anh rất nhanh đều đã sắp phun ra lửa, “Em thử cử động một chút nữa xem!”
“Không không --, em sai rồi.” Giản Hân sợ đến bật người ngồi thẳng người, nhưng không gian trong xe rất nhỏ, lưng cô chạm vào tay lái, vẫn không thể rời khỏi đùi của Hoa Thần, cô cúi thoáng nhìn qua Dụς ∀ọηg của Hoa Thần, tiểu huyệt dần dần nổi lên cảm giác trống rỗng khó chịu, tê dại khiến cô không nhịn được mà chà xát hai chân.
“Hiện tại lại muốn rồi phải không?” Hoa Thần nhìn ra biến hóa của Giản Hân, nâng cằm của cô lên, nhìn cô chằm chằm.
“Đừng...” Giản Hân không muốn chính bản thân mình khó chịu, càng sợ Hoa Thần khó chịu, cắn môi nói một tiếng.
“Quay qua đây.” Hoa Thần cúi đầu nói một câu.
Giản Hân nghe lời xê dịch lại gần Hoa Thần, thì thấy bàn tay to lớn của anh, nắm lấy nơi đẫy đà của cô, xoa đều hai bên, Dụς ∀ọηg nóng bỏng cũng bắt đầu vuốt ve trước cửa tiểu huyệt cô.
Giản Hân hơi thở hổn hển, thân thể lại bắt đầu tê dại, mềm nhũn ra.
“Chịu không nổi? Sao bây giờ lại chảy nhiều nước như vậy làm gì?” Ngón tay của Hoa Thần lau chỗ cửa huyệt của, mang theo chút nước, giơ lên trước mặt cô, “Thế này là không muốn sao?”
“Tổng giám đốc, em sai rồi... Em nghĩ mình muốn, em nghĩ mình muốn tổng giám đốc.” Trải qua giao chiến, Giản Hân đã biết rõ tính tình của Hoa Thần, nên ngược lại cũng không nhăn nhó, trực tiếp đã mở miệng cùng anh đòi hỏi.
“Muốn sao?” Hoa Thần thu tay, tiếp tục dựa lưng vào vào, nhướng nhướng mày nói.”Muốn thì tự mình đến.”
Không phải là chưa từng tự mình ngồi lên, nhưng lần này là ở bên trong xe a, độ khó sao có thể sánh bằng lần trước, Giản Hân nhìn phía dưới to lớn của Hoa Thần, sắc mặt bình tĩnh lại, không thể làm gì khác hơn là khẽ cắn môi, lần thứ hai tiếp tục không biết xấu hổ.
Cô dang hai chân ra, một chân đạp lên cửa sửa, một chân quỵ trên ghế ngồi, thân thể ngã về trước, tay phải mượn lưc, nâng ௱ôЛƓ mình lên, tay kia đỡ lấy Dụς ∀ọηg cùa Hoa Thần, vuốt ve miệng huyệt của mình, từ từ đưa vào trong.
Dụς ∀ọηg nóng bỏng của anh và tiểu huyệt ẩm ướt của cô gặp nhau, hai người đều không thể đè nén được tiếng ՐêՈ Րỉ, thỏa mãn.
“... Tổng giám đốc... Đừng đừng...” Giản Hân hai mắt khép hờ lẩm bẩm, theo bản năng mà dãy giụa hạ thân, làm hai người ma sát qua lại, khiến Dụς ∀ọηg của Hoa Thần không ngừng mà sát chỗ thịt mẫn cảm,...
“Là động tác này.”
Anh đỡ eo của cô, cùng nhau nhập vào....
Cảm giác như vậy khiến tiểu huyệt Giản Hân nhạy cảm không chịu được, không ngừng co rút nhanh, hút chặc cự vật, Hoa Thần cúi đầu thở dốc, cố gắng kiềm chế mình không cử động, đưa tay lên lưng cô, trượt dần đến bầu иgự¢ đẫy đà của cô.
“Tổng giám đốc...” Mất động tác của Hoa Thần, Giản Hân khó nhịn mà mở miệng cầu xin.
“Làm động tác mà anh đã dạy em đi.” Hoa Thần nắm chặt ภђũ ђ๏ค của cô ra sức Ϧóþ.
Quá khó chịu, Giản Hân không nhịn được quấn lấy cổ của Hoa Thần,...
Tiểu yêu tinh này học thật là mau.
Hoa Thần cúi đầu thở dốc, đưa tay Ϧóþ cằm của cô, dán lên cái miệng nhỏ nhắn đang ՐêՈ Րỉ của cô, đầu lưỡi anh tiến vào hung hăng trêu chọc, nuốt từng miếng ՐêՈ Րỉ của cô và bụng của mình.