Tối hôm ấy...
Cô để bảo bối của mình ở khách sạn cùng đi dự tiệc với Hoàng.
Cô mặc một chiếc váy trắng ôm sát khoe vòng eo " con kiến" của mình. Vừa đi đến chỗ đậu xe của Hoàng thì nó nói:
- Chẹp chẹp đúng là gái một con trông mòn con mắt nha!
- Giờ mới biết tao đẹp à?
- Ừ giờ mới thấy đẹp!
Rồi cô với nó bắt đầu đi xe đến bữa tiệc. Lúc chiếc xe vừa rời đi thì...
- Hazz, kiểu gì nay cũng có rất nhiều đàn ông bắt chuyện với mẹ cho xem!!! Giọng nói hồn nhiên của ai đó ở trên phòng khách sạn bỗng nói.
Tại bữa tiệc
Cánh cửa phòng tiệc mở ra. Tất cả mọi người đều tập trung vào cô và Hoàng. Thật ra thằng bạn thân cô nhan sắc không tệ nha! Chỉ là mọi người đều tập trung chú ý vào...
- Này người đi bên Tổng giám đốc Hoàng là ai nhỉ? Thật là một mĩ nhân a~.
- Đẹp thật đó. Không biết là ai nhỉ?
Cô nghe tất cả những lời đó chỉ giữ một nụ cười mỉm. Lâu lắm rồi chưa có cảm giác vậy nha. Có chút thú vị.
- Chào Phong tổng! Hoàng bỗng cất tiếng nói. Cô nghe mà tim chợt chững lại.
- Chào! Anh dời mắt về phía cô. Chẳng phải là...?
- Ngọc Lan? Anh hỏi cô.
Cô cười trừ đáp lại:
- Xin chào Phong tổng. Thật vinh hạnh khi được gặp anh! Tôi là Meil.
Anh nhíu mày thầm nghĩ: Đây chẳng phải là vợ cũ của mình sao? Chẳng phải là người mình ngay đêm trông ngóng sao? Cô ấy thành Meil nhà thiết kế nổi tiếng từ bao giờ vậy ( OAO )
\'Xem biểu cảm kìa chắc chắn là đang nghi hoặc mình mà hihi! Thành công rồi nha\' cô thầm nghĩ.
Thấy Hoàng với anh bàn chuyện làm ăn như vậy cô lại đi ra phía ban công. Bất chợt nghĩ lại chuyện xưa cũ... Nói chứ, dù sao cô cũng chỉ là một người con gái, một người phụ nữ, cũng có những lúc yếu đuối của bản thân, có những lúc cần một vòng tay che chở mình. Cô trước giờ chỉ khóc trước mặt của anh vì lúc ấy cô nghĩ rằng người đồng hành, bên cạnh mình nửa đời còn lại là anh. Đâu biết rằng, cuối cùng cũng kết thúc như vậy. Hazz nước mắt rơi từ lúc nào vậy nhỉ? Gạt nước mắt đi, vừa quay lại thì...