Mộ Hàm Chương cười không nói, một tay cầm thư bắt đầu xem, nhìn hai dòng đầu mới nhớ đây là thư riêng của huynh đệ người ta liền quay đầu nhìn Cảnh Thiều, phát hiện người nọ lại đang nắm tay kia của mình mà đùa đến bất diệc nhạc hồ, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
“Đúng rồi, ngươi còn không có nói cho ta hai cái túi gấm kia rốt cuộc là về việc gì a?” Cảnh Thiều nắm bàn tay oánh nhuận như ngọc kia nghịch một lát, cảm thấy thật ngon liền nhịn không được đưa lên miệng gặm gặm, thấy Vương phi nhà mình nhìn qua mới ngượng ngùng mà nhả ra, vội vàng tìm một cái để nói.
“Oa ô!” Tiểu lão hổ bị đạp cho tỉnh ngủ mà cào cào sàng đan, Cảnh Thiều vừa buông tay y thì đã bị một cục lông ôm lấy.
Hổ nhỏ bị cốc đầu thực ủy khuất a, Mộ Hàm Chương lui tay vào trong chăn, cười khẽ, “Mấy cái đó là phòng hờ thôi, nếu Triệu Mạnh không trúng kế mà cứ thành thành thật thật phá Thắng Cảnh quan thì tự nhiên sẽ một đường đánh tiếp, cần gì phải xem chứ.”
Cho nên mới nhắc đi nhắc lại Triệu Mạnh không được mở ra trước, vì hai cái căn bản là mâu thuẫn nhau!
“Tê...” Tiểu lão hổ không tìm thấy tay chủ nhân liền bổ nhào vào gặm tay Cảnh Thiều, tay bị cắn đau làm Cảnh Thiều nắm miệng hổ kéo ra, phát hiện mọc thêm một cái răng nanh nho nhỏ, “A? Mọc răng nanh?” Hắn liền vươn tay muốn mở cái miệng đầy lông kia ra xem có mọc nhiều không.
Mộ Hàm Chương kéo tay hắn qua, xoa xoa chỗ đau, “Đừng để nó cắn loạn, lỡ cắn chảy máu có thể sinh bệnh.” Lão nhân thường nói bị động vật cắn là điềm xấu, có thể bị nhiễm mấy bệnh truyền nhiễm không tốt.
Cảnh Thiều đem hổ nhỏ chổng vó lên trời mà nắm chặt, nó giãy thế nào cũng không buông.
“Oa ô ô!” Tiểu lão hổ bất mãn vươn đầu muốn cắn nhưng không tới, gấp đến cái đuôi nhỏ quật chăn không ngừng.
Thu thập được hổ nhỏ xong, Cảnh Thiều lại tiếp lời, “Nếu Triệu Mạnh phá quan mà mở túi gấm xem thì làm sao?”
Mộ Hàm Chương ôm tiểu lão hổ bị khi dễ đã muốn giận dỗi lên, sờ sờ trấn an sau đó cho nó nằm ngửa trên chân mình, cậu chàng thích thú mà cong cong cái bụng, “Ngươi cảm thấy trong tình hình đó Triệu Mạnh sẽ hiểu câu nói kia sao? Đợi hắn trở về ta sẽ có lý do ứng đối.”
Biển khổ vô biên, quay đầu là bờ. Chi bằng thân tại biển khổ mới biết thâm ý trong đó, nếu là thuận buồm xuôi gió, lấy Triệu Mạnh lỗ mãng chưa chắc đã kiên nhẫn mà suy đoán.
“...Quân Thanh, ngươi...” Cảnh Thiều nhất thời không nói nên lời, đây cũng là quá lừa người đi, mất công Triệu Mạnh còn bội phục quân sư muốn quì rạp xuống luôn rồi.
Tiểu lão hổ nằm thoải mái cọ chăn, chỉ chốc lát sau đã khoe bụng mà ngủ khì. Mộ Hàm Chương cười tựa đầu vào Cảnh Thiều, “Cho nên mới nói, mấy người mưu sĩ chẳng bao giờ nói rõ, cái gọi là thiên cơ bất khả lộ chẳng quan là vì họ cũng không chắc chắn được.” Từ phương diện này mà nói, mưu sĩ với thầy tướng số cũng không khác nhau mấy.
Cảnh Thiều bất đắc dĩ mà ôm người vào lòng, lấy phong thư kia qua cùng Vương phi nhà mình thương thảo việc trong triều. Chuyện lần này nguồn gốc là từ lần kiểm tra sổ sách trước khi xuất chinh gặp phải, một thay đổi bất luận nhỏ đến mấy cũng đều sẽ làm cho sự việc chệch hướng sau này, về sau tốt nhất vẫn phải cẩn thận chút, kinh nghiệm từ đời trước đến nay không nhất định lúc nào cũng dùng được.
Dùng bữa trưa xong, Mộ Hàm Chương vốn định ra ngoài một chút lại bị Cảnh Thiều cưỡng chế ở trên giường bắt nghỉ ngơi, không lay chuyển được hắn chỉ đành ôm hổ nhỏ ngủ trưa ngủ trưa a. Hổ nhỏ ngại trong chăn nóng nực liền đến bên gối ôm đầu chủ nhân mà ngủ. Lúc Hữu Hộ quân vào tìm liền nhìn thấy quân sư an tĩnh ngủ mà đội một cái mũ da hổ cực kì không hợp khí chất...
“Hắc hắc...” Hữu Hộ quân buồn cười thành tiếng liền làm Mộ Hàm Chương mới mơ màng tỉnh giấc.
Thấy Hữu Hộ quân đến, Mộ Hàm Chương kéo đầu hổ nhỏ qua một bên chậm rãi ngồi dậy, “Hữu Hộ quân đến có chuyện gì không?”
“Là như vậy, Vương Nhị quản lương thảo bị Vương gia đem đi mất rồi, buổi chiều đầu bếp đi lĩnh lương thực lại không ai nhớ sổ sách nên ta tới hỏi quân sư xem có ai thay hay không.” Bởi sự kiện xuất hiện thích khách ngụy trang lính tạp dịch, Hữu Hộ quân phải chỉnh đốn quân vụ, tra hỏi người khả nghi nguyên một ngày đến bụng sôi ùng ục mới kêu đầu bếp nấu cho hắn ít đồ ăn, kết quả nghe bảo gạo và mì còn chưa lĩnh về nên không nấu được a.
Vương Nhị bị bắt? Mộ Hàm Chương nhíu mày, “Điều thư kí quản thư tín của tạp dịch doanh qua trước đi.”
“Được.” Hữu Hộ quân xoay người ra ngoài trường, đi vài bước lại quay lại, chậm rãi nhìn tới áo khoác quân sư muốn nói rồi lại thôi.
“Còn có việc?” Mộ Hàm Chương ngẩng đầu nhìn hắn, cái tên Cảnh Thiều kia thay áo khoác cho y mà đến ҨЦầЛ ŁóŤ cũng lột mất, Hữu Hộ quân lại ở trong này làm y không thể xuống giường mà mặc quần.
Hữu Hộ quân gãi đầu, cảm thấy việc này không nên nhiều chuyện nhưng lại tò mò muốn ૮ɦếƭ, liền kéo một cái ghế ngồi vào bên giường, “Quân sư, ngươi cùng Vương gia tột cùng, ờ, là xảy ra chuyện gì vậy?” (૮ɦếƭ cười, há há)
Mộ Hàm Chương ngẩn người chậm rãi rũ mi, “Nếu không có việc công, Hữu Hộ quân vẫn nên rời đi nhanh chút thì hơn.”
Hữu Hộ quân thấy bộ dáng này của y, nhất thời cảm thấy mình đoán đúng, tất nhiên là Vương gia áp bức Quân sư ép y ủy thân cho hắn, thở dài, “Quân sư, ngươi là người có học thức, nếu Vương gia thực sự khi dễ ngươi cũng đừng sợ. Ta theo Vương gia nhiều năm như vậy, hắn mặc dù ngoài miệng hung ác nhưng kì thực tâm địa không xấu...”
“Ta nghĩ Hữu Hộ quân hiểu lầm rồi,” Mộ Hàm Chương giương mắt như có như không mà cười nhìn hắn, “Tình nghĩa ta cùng Vương gia cũng giống Hữu Hộ quân cùng Tả Hộ quân vậy.”
“A?” Hữu Hộ quân nhất thời nhảy dựng lên, này, sao mà giống chứ? Hắn cùng Tiểu Tả là nhiều năm trên chiến trường đánh nhau ra tình cảm, cùng với bộ dáng ái muội của Vương gia có thể giống nhau sao? Ngẫm lại nếu mà Tiểu Tả cũng giống Vương gia lau mồ hôi, đắp chăn cho hắn...Nhịn không được mà rùng mình một cái, thật đáng sợ a.
Hữu Hộ quân bị chính cảnh tượng trong đầu mình dọa hãi, nhìn bộ dáng cười cười của quân sư giống như là nhìn thấu tâm tư hắn rồi, nhất thời ngồi không yên liền nhanh chóng rời đi như chạy trốn.
Hữu Hộ quân đi rồi, Mộ Hàm Chương dần nhíu mày, lúc này đến Hữu Hộ quân cũng đã nhìn ra hai người y có gian tình rồi, trong quân không biết đã truyền thành kiểu gì nữa. Còn có, Vương Nhị kia sao lại bị bắt lại?
Đứng dậy ăn mặc chỉnh tề, y muốn tìm tên kia tính sổ nhưng vừa vào trung trướng chỉ thấy Khương Lãng đem một quyển sổ nhỏ đưa cho Cảnh Thiều.
“Quân Thanh, ngươi tới vừa lúc, mau đến xem cái này.” Cảnh Thiều giơ giơ sổ nhỏ trong tay lên, bìa đã ố vàng giống như dùng nhiều năm lắm rồi.
Mộ Hàm Chương tiếp nhận mở ra, bên trong ghi chép đầy những con số cùng câu chữ. Phần đầu nhìn không hiểu lắm nhưng dở đến phía sau thì y dần mở to hai mắt, “Thứ này từ đâu mà có?”
“Lục soát trong quần áo Vương Nhị.” Cảnh Thiều nêu tội.
Mộ Hàm Chương chẳng kịp so đo hành vi lòng dạ hẹp hòi của hắn, nghiêm túc nói, “Phần trước ta không hiểu, nhưng vài tờ này đều là số lương thực dùng hàng ngày trong quân, mấy thứ này ta đã nghiêm cấm sao chép, hơn nữa, tờ cuối cùng này là thư từ với người nào a.” Nói xong, mở ra tờ cuối cùng đưa cho Cảnh Thiều.
Cảnh Thiều cầm tới xem kĩ từng trang một, tựa hồ là nhận chỉ thị của người cùng gã này thư từ. Khương Lãng nói đã lục soát khắp chỗ ở Vương Nhị cũng không gặp thư tín linh tinh.
Số lượng lương thảo... Cảnh Thiều trầm mặc tự hỏi cuốn sổ này, lúc đầu hắn hoài nghi có phải là báo tin cho Tứ Hoàng tử hay không, nhưng hiện giờ đại quân ở ngoài có báo cho Tứ Hoàng tử cũng chẳng làm được gì, như vậy kẻ cần nó nhất lúc này là Đông Nam Vương và Tây Nam Vương!
“Lệnh Tả Hộ quân lập tức thẩm vấn Vương Nhị, phải tra cho ra kẻ kia cùng phương pháp liên lạc.” Cảnh Thiều cho Khương Lãng lập tức đi làm chuyện này.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tiểu kịch trường
Hữu Hộ quân: Tiểu Tả, ngươi nói Quân sư làm sao mà thần cơ diệu toán như vậy hả?
Tả Hộ quân: Lừa dối.
Hữu Hộ quân:!!!